Chương 2
Lam Bảo
29/03/2021
Cho dù Hạ Giai Ngôn mỗi lần nghe tên Quan Mộ Hân cả người đều cảm thấy không thích hợp, nhưng vẫn ngoan ngoãn như cũ mà ở công ty chịu cô ta bắt nạt.
Công ty quảng cáo Văn Hoa được công nhận là nhân tài kiệt xuất trong ngành, năm đó Hạ Giai Ngôn có cơ hội vào thực tập, ngoại trừ bản thân tự cố gắng, cũng có một chút quan hệ. Ở công ty gần năm năm, từ một thực tập sinh lơ mơ không biết gì đến một người có thể chịu đựng được hoàn cảnh, con đường này thật sự không hề bằng phẳng,
Thứ hai luôn là thời gian Hạ Giai Ngôn bận rộn nhất, bận bịu đến nỗi thời gian đi pha trà cũng không có. Trợ lý nhỏ ở văn phòng Miêu Miêu rất quan tâm cô mang vào một ly trà xanh, cô nhẹ giọng nói cảm ơn, Miêu Miêu thuận tiện nhắc nhở cô: “Chị Giai Ngôn, mười giờ nhớ đến họp ở phòng thứ tư.”
“Được.” Hạ Giai Ngôn bớt chút thời gian cho Miêu Miêu một nụ cười: “Nếu hội nghị không dài, buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm.”
Miêu Miêu vui sướng kêu một tiếng, sau đó trở về chỗ ngồi sắp xếp lại chỗ ngồi.
Buổi trưa ngày hôm đó, Hạ Giai Ngôn cuối cùng cũng không thể đi ăn trưa cùng Miêu Miêu. Công ty vừa nhận một hạng mục lớn, là quảng cáo của một nhãn hiệu trang sức nổi tiếng, cấp cao đặc biệt coi trọng, cuộc họp này kéo dài đúng ba tiếng.
Từ phòng họp đi ra, Hạ Giai Ngôn đói bụng đến mức chân bước cũng thiếu tự tin. Đồng nghiệp của cô Thình Mỹ ôm cặp tài liệu, thấp giọng phàn nàn: “Lần sau họp, tôi phải ăn trước hai cái bánh quy.”
Hạ Giai Ngôn quay đầu, chân thành nói: “Hai cái làm sao đủ, ít nhất phải một nửa hộp.”
Nhiều đồng nghiệp xuống nhà hàng dưới tầng vội vàng ăn xong cơm trưa, trở lại văn phòng mới thực sự được thư giãn. Hạ Giai Ngôn vừa nằm vào bàn làm việc việc nghỉ ngơi một lúc, âm thanh nhắc nhở có email đánh thức cô.
Người gửi email kia là Quan Mộ Hân, mà chủ đề là phân công công tác. Mặc dù Hạ Giai Ngôn đối với Quan Mộ Hân không có thiện cảm gì, nhưng đối với sự hang hái làm việc của Quan Mộ Hân lại trăm phần kính nể. Cô mở email ra, sau khi đọc xong thật sự tức giận, Quan Mộ Hân một lần nữa giao cho cô nhiệm vụ khó giải quyết nhất.
Theo như cách làm của các tổ khác, loại công việc khó khăn như vậy bình thường đều là thay phiên nhau hoặc rút thăm để quyết định. Bởi vì cô cùng Quan Mộ Hân từng kết thù kết oán, mỗi lần cô đều nhận được sứ mệnh vinh quang này.
Ít khổ sở tương đương với khích lệ, tương đương trở mình với song… Hạ Giai Ngôn yên lặng mà tự an ủi mình, sau khi cố gắng điều chỉnh tâm trạng mà trả lời, cô liền liều mạng nhảy vào công việc.
Trong năm ngày làm việc, mỗi ngày Hạ Giai Ngôn đều loay hoay đến sứt đầu mẻ trán. Thật vất vả chờ đến cuối tuần, cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi màn hình đầy số liệu, sinh hoạt ở trường vô tư lo nghĩ.
Thời tiết thứ bảy cũng không rõ ràng, trước khi đi ra ngoài, Hạ Giai Ngôn tiện tay lấy áo mưa ở trên tủ giày cho vào ba lô, phòng tránh mọi nguy cơ.
Thời điểm cô đến phòng học, Lục Tiệp đã điều chỉnh màn hình chiếu dạy học rồi. Cơ thể anh nghiêng về phía trước một chút, đôi mắt nghiêm túc nhìn vào màn hình, không có bởi vì học sinh ra ra vào vào mà phân tâm.
Chỗ ngồi phía trước đã kín hết, mà Chu Đình ngồi thoải mái ở vị trí gần cửa sổ chơi điện thoại di động. Hạ Giai Ngôn vừa bỏ cặp sách vừa trêu cô: “Cậu thật sự bị mấy câu của Lục Tiệp làm kinh sợ rồi?”
Chu Đình kiêu căng cười nhạo một tiếng: “Hôm nay tâm tình tớ tốt, vậy nên cho anh ta chút mặt mũi.”
“Gặp phải chuyện gì tốt vậy? Nói ra đi cho tớ cũng cảm thấy vui mừng lây.” Hạ Giai Ngôn nói.
“Không có, chỉ là hôm nay Đại Bân làm tài xế lái xe cho tớ mà thôi.” Nhắc tới bạn trai, Chu Đình cười rộ lên.
Hạ Giai Ngôn không khỏi đồng tình với Đại Bân: “Người đàn ông của cậu vừa hoàn thành lớp học, như thế nào cậu lại nhẫn tâm sai cậu ấy như vậy?”
“Cậu không hiểu rôi.” Chu Đình nhìn về phía cô: “Yêu anh ấy, đương nhiên là muốn sai anh ấy. Anh ấy rất thích đấy, lát nữa còn đến đón tớ sau giờ học.”
Hạ Giai Ngôn bày ra bộ dạng đáng thương: “Tớ ghen tị, làm sao bây giờ?”
Các cô nói chuyện trong chốc lát, tiếng chuông vào học vang lên. Màn hình máy chiếu không kém một giây mà sáng lên, Hạ Giai Ngôn cùng Chu Đình liếc nhìn nhau, sau đó liền tự giác mà ngậm miệng lại.
Trên bục giảng Lục Tiệp vẫn nghiêm túc như cũ mà giảng bài, nghe âm thanh nửa quen thuộc nửa lạ lẫm, Hạ Giai Ngôn vô ý thức nhìn mấy chữ Hán trong sách mà ngẩn người. Toàn bộ buổi sáng cô đều không có tâm trạng, đừng nói là ghi chép bài học, mà ngay cả những lời Lục Tiệp nói cô cũng không nhớ rõ câu nào.
Đến tiết cuối cùng, lực chú ý của Hạ Giai Ngôn càng không có cách nào tập trung, thẳng đến khi bên tai vang lên vài tiếng nói chuyện, cô mới hồi phục tinh thần.
Chu Đình chuyển bút trong tay, âm thanh đè nén tán thưởng: “Thật sự là chu đáo.”
Theo ánh mắt Chu Đình, Hạ Giai Ngôn ngẩng đầu nhìn lên màn hình chiếu trên bục giảng, đập vào mắt đầu tiên chính là ba chữ cái to: quảng cáo chó. Tầm mắt của cô đi xuống, giải thích cái từ này là: một con chó hình người, là loại người không biết đau, là người không có ước hẹn, ba sinh vật không ai yêu. Trở thành câu nói ngoài miệng “Được được được!”, “Tốt tốt tốt!”, “Thay đổi thay đổi thay đổi!”
Hạ Giai Ngôn cũng đã đọc qua cách giải thích mới của danh từ này, ấn tượng sâu sắc nhất của cô về danh từ này là “Bạn bè nam(nữ)”, nó sâu sắc giải thích thêm: một loại người khác tồn tại trong giới sinh vật. Phần lớn quảng cáo người không có bạn bè nam(nữ), thậm chí cũng không phóng đại lên. Bởi vì cho dù có mua, cũng không có thời gian động viên.
Đương nhiên, Lục Tiệp cũng không trích dẫn từ này, nếu không trong lớp chắc chắn sẽ có những tiếng cười của bạn học nam phát ra.
Đợi mọi người nói chuyện xong, Lục Tiệp giơ tay lên bảo mọi người im lặng: “Tuần trước sau giừo tan học, có mấy bạn học tích cực ở lại cùng tôi trao đổi, các cô ấy nói cho tôi biết, chin mươi phần tram các bạn trong lớp học đều làm ngành sản xuất truyền thông quảng cáo. Mấy hôm trước tôi nhìn thấy cách giải thích mới về danh từ này ở quảng cáo trên mạng, vì vậy trích dẫn mầy cái trong đó chia sẻ cùng mọi người.
“Lục giáo sư, công việc chúng tôi thật sự rất vất vả, cuối kì xin thầy giơ cao đánh khẽ!” Bạn học nam ngồi phía sau lớn tiếng kêu.
Bạn học trong lớp cùng nhau phụ hoạ, Chu Đình nghiêng đầu ghé vào tai Hạ Giai Ngôn: “Ý thức về nguy cơ của mọi người rất mạnh mẽ, đều đoán được Lục Tiệp không dễ dàng bị lừa.”
Một lần nữa Lục Tiệp ra hiệu cho mọi người im lặng lại, anh đối với vấn đề thi cử không đáp lại, chỉ tiếp tục nói vấn đề vừa rồi: “Các nhóm sinh viên tôi dẫn trước đây, phạm vi công việc của bọn họ tương đối rộng, có người theo kinh doanh, cũng có nhiều người theo chính trị. Tôi thường nhận được tin nhắc hoặc email của họ, thỉnh thoảng cũng sẽ phàn nàn về hoàn cảnh làm việc. Tất nhiên, trong mỗi ngành sản xuất đều có khó khăn, không chỉ ngành quảng cáo sản xuất, mà những ngành sản xuất khác cũng giống như thế. Hi vọng mọi người có thể tiếp tục cố gắng, cùng mọi người ở đây nỗ lực.
Mấy nữ sinh ngồi phía trước dẫn đầu vỗ tay, những bạn học khác cũng vỗ tay theo.
Chu Đình cười hớn hở nói: “Không nhìn ra đấy, Lục Tiệp vẫn có thể quan sát khó khăn ở cơ sở đấy. Nếu như anh ta thể hiện ôn hoà một chút, cười nhiều hơn một chút, khẳng định rất được chào đón. “
“Bây giờ anh ta đã rất được hoan nghênh tồi.” Hạ Giai Ngôn lắc đầu cười. Từ tuần trước, ngày thường lớp học yên tĩnh bỗng chốc bắt đầu sôi nổi…, mà chủ để cơ bản đều phát triển, mở rộng xoay quanh Lục Tiệp.
Lục Tiệp còn nói: “Cuối cùng, tôi giống như mọi người lên tiếng kêu gọi, tôi sẽ không tiếp nhận việc trốn học với lý do công việc bận rộn, nếu thật sự mọi người không rảnh, phải có đơn xin nghỉ với tôi, cũng phải tìm một người bạn để xem lại kiển thức khi đi học trở lại. Nếu mỗi tiết mọi người đều chú ý nghe giảng, tôi cam đoan nhất định cuối kì mọi người sẽ không trượt tín chỉ.”
Lúc tan học thì lại mưa to, Hạ Giai Ngôn ngồi xuống lấy ô ra che mưa, mà Chu Đình cũng gọi cho Đại Bân tới đón.
Mới nói vài câu, đột nhiên Chu Đình lớn tiếng nói: “Mưa lớn như thế, em về như thế nào?”
Hạ Giai Ngôn nghi hoặc nhìn về phía Chu Đình, Chu Đình nhăn mặt, hình như có vấn đề gì.
Sau khi cắt đứt cuộc nói chuyện, Chu Đình dung sức nhét điện thoại vào ba lô: “Đại Bân nói tạm thời có việc, ít nhất hai tiếng nữa mới có thể tới đón tớ. Hỏng bét, tớ muốn tự đi về, nhưng lại không có ô để che mưa.
“Có một cái dù của tớ, nhưng mà cố gắng che mưa thì không có vấn đề gì.” Hạ Giai Ngôn nghĩ, đề nghị: “Chúng ta đi ăn cơm, nói không chừng một lát nữa tạnh mưa.”
“Cũng được.” Chu Đình thu dọn sách giáo khoa xong: “Đi siêu thị trước, tớ mua một cái ô, không thì cả hai chúng ta đều ướt.”
Mưa không có dấu hiệu nhỏ lại, Hạ Giai Ngôn nhanh chóng mở dù ra, Chu Đình khoác trên vai cô, hai người che cùng một ô bước chân vội vàng đi ra trường học.
Cơn mưa làm ướt quần áo của các cô khi chiếc ô bị nghiêng, hứng lấy cơn gió đầu mùa đông lạnh thấu xương, không khí từng chút từng chút thấm vào da. Chu Đình còn một đoạn đường dài vè nhà, nếu quần áo ẩm ướt, Hạ Giai Ngôn lo lắng cô ấy sẽ bị cảm lạnh, đi đến phòng bảo vệ ở cổng phía nam để tránh mưa.
Một tay Chu Đình chống hông, bất đắc dĩ nói: “Cơn mưa này nửa tiếng nữa cũng không ngừng được.”
Hạ Giai Ngôn gật đầu: “Chỉ có thể từ từ mà đợi thôi.”
Trong lúc các cô đang ngẩn người nhìn vào trong mưa, có một chiếc xe màu đen chậm rãi lái tới. Tài xế lái xe rất ổn định, nước ở trên đường tung toé lên một ít, các cô cho rằng chiếc xe này sẽ chạy ra thẳng cổng trường, đúng lúc chiếc xe đi qua sát bên người, ô tô không báo hiệu mà dừng lại ở trước mặt các cô.
Những hạt mưa nhỏ đập vào kính chắn gió, cần gạt nước hoạt động tạo thành một vệt nước bên trên.
Mặc dù cách sương mù không nhận ra, nhưng Hạ Giai Ngôn nhận ra người đàn ông ngồi ở ghế lái. Chu Đình đứng bên cạnh cô không thể tin, thấp giọng hỏi cô: “Là Lục Tiệp sao?”
Hạ Giai Ngôn còn chưa kịp trả lời, Lục Tiệp đã hạ cửa kính xe xuống. Anh ngó đầu ra ngoài, môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Lên xe!”
Chu Đình vui mừng, cô không nói hai lời mở cửa ghế ngồi phía sau ra, sau khi lên xe hơi áy náy nói: “Xin lỗi Lục giáo sư, làm ướt ghế ngồi của thầy rồi.”
Hạ Giai Ngôn cúi xuống nhìn đệm trắng dưới chân mình, sau đó lại nhìn trên chiếc ô vẫn còn nước rơi xuống, không biết nên làm thế nào.
Lục Tiệp cũng không quay đầu lại, anh chỉ nói “Không có gì”, sau đó nghiêm túc lái xe.
Trong xe yên tĩnh đến kì lạ. Trong bóng tối Chu Đình chọc chọc Hạ Giai Ngôn, nhưng Hạ Giai Ngôn không có phản ứng, cô chỉ có thể nhẹ nhàng xoa dịu bầu không khí: “Lục giáo sư, trí nhớ thầy thật tốt, có thể nhận ra hai chúng tôi.”
Nghe thấy vậy, đôi mắt Lục Tiệp khẽ nheo lại. Dừng nửa giây, anh nói: “Hành vi của cô qua nổi bật, tôi muốn không biết cũng không được.”
Chu Đình xấu hổ cười: “Thật xin lỗi.”
Lục Tiệp hỏi cô: “Cô tên là gì?”
Chu Đình theo phản xạ nói ra tên của mình, nhưng nói xong lại hối hận. Có lẽ cô không nên khinh địch mà làm lộ thân phận như vậy, ngộ nhỡ Lục Tiệp ghi hận trong long, con đường phía trước của cô sẽ khó khăn.
Lục Tiệp chỉ nói: “Như vậy, bạn học Chu Đình muốn đi đâu?”
Lúc này Chu Đình mới nhớ tới nói địa điểm cho anh biết, nhưng khi cách siêu thị cổng phía nam hai trăm mét, chiếc xe cũng đi qua rồi. Cô không có ý để cho Lục Tiệp đưa về, chỉ có thể kéo quần áo Hạ Giai Ngôn, im lặng hỏi ý kiến.
Hạ Giai Ngôn nhếch môi, sau đó nói: “Đưa chúng tôi đến trạm tàu điện ngầm gần đó là được rồi.”
Lục Tiệp không trả lời, chỉ theo lời chạy xe đến trạm xe lửa gần đó. Mưa chưa ngừng, anh đỗ xe dưới mái hiên.
Các cô nói cảm ơn với Lục Tiệp, đang muốn mở cửa xe, Lục Tiệp đột nhiên quay đầu. Anh nhìn về phía Chu Đình, hỏi cô: “Tôi có chút việc Hạ Giai Ngôn, cô tự trở về được không?”
Tay Hạ Giai Ngôn nắm trên cửa cứng lại, mà Chu Đình kinh ngạc a một tiếng, đột nhiên sáng tỏ: “Hai người biết nhau?”
Trên mặt Lục Tiệp không biểu cảm, trái lại hỏi Chu Đình: “Ngạc nhiên sao? Tôi trông giống một người đàn ông không thể kết bạn với nữ sinh sao?”
Công ty quảng cáo Văn Hoa được công nhận là nhân tài kiệt xuất trong ngành, năm đó Hạ Giai Ngôn có cơ hội vào thực tập, ngoại trừ bản thân tự cố gắng, cũng có một chút quan hệ. Ở công ty gần năm năm, từ một thực tập sinh lơ mơ không biết gì đến một người có thể chịu đựng được hoàn cảnh, con đường này thật sự không hề bằng phẳng,
Thứ hai luôn là thời gian Hạ Giai Ngôn bận rộn nhất, bận bịu đến nỗi thời gian đi pha trà cũng không có. Trợ lý nhỏ ở văn phòng Miêu Miêu rất quan tâm cô mang vào một ly trà xanh, cô nhẹ giọng nói cảm ơn, Miêu Miêu thuận tiện nhắc nhở cô: “Chị Giai Ngôn, mười giờ nhớ đến họp ở phòng thứ tư.”
“Được.” Hạ Giai Ngôn bớt chút thời gian cho Miêu Miêu một nụ cười: “Nếu hội nghị không dài, buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm.”
Miêu Miêu vui sướng kêu một tiếng, sau đó trở về chỗ ngồi sắp xếp lại chỗ ngồi.
Buổi trưa ngày hôm đó, Hạ Giai Ngôn cuối cùng cũng không thể đi ăn trưa cùng Miêu Miêu. Công ty vừa nhận một hạng mục lớn, là quảng cáo của một nhãn hiệu trang sức nổi tiếng, cấp cao đặc biệt coi trọng, cuộc họp này kéo dài đúng ba tiếng.
Từ phòng họp đi ra, Hạ Giai Ngôn đói bụng đến mức chân bước cũng thiếu tự tin. Đồng nghiệp của cô Thình Mỹ ôm cặp tài liệu, thấp giọng phàn nàn: “Lần sau họp, tôi phải ăn trước hai cái bánh quy.”
Hạ Giai Ngôn quay đầu, chân thành nói: “Hai cái làm sao đủ, ít nhất phải một nửa hộp.”
Nhiều đồng nghiệp xuống nhà hàng dưới tầng vội vàng ăn xong cơm trưa, trở lại văn phòng mới thực sự được thư giãn. Hạ Giai Ngôn vừa nằm vào bàn làm việc việc nghỉ ngơi một lúc, âm thanh nhắc nhở có email đánh thức cô.
Người gửi email kia là Quan Mộ Hân, mà chủ đề là phân công công tác. Mặc dù Hạ Giai Ngôn đối với Quan Mộ Hân không có thiện cảm gì, nhưng đối với sự hang hái làm việc của Quan Mộ Hân lại trăm phần kính nể. Cô mở email ra, sau khi đọc xong thật sự tức giận, Quan Mộ Hân một lần nữa giao cho cô nhiệm vụ khó giải quyết nhất.
Theo như cách làm của các tổ khác, loại công việc khó khăn như vậy bình thường đều là thay phiên nhau hoặc rút thăm để quyết định. Bởi vì cô cùng Quan Mộ Hân từng kết thù kết oán, mỗi lần cô đều nhận được sứ mệnh vinh quang này.
Ít khổ sở tương đương với khích lệ, tương đương trở mình với song… Hạ Giai Ngôn yên lặng mà tự an ủi mình, sau khi cố gắng điều chỉnh tâm trạng mà trả lời, cô liền liều mạng nhảy vào công việc.
Trong năm ngày làm việc, mỗi ngày Hạ Giai Ngôn đều loay hoay đến sứt đầu mẻ trán. Thật vất vả chờ đến cuối tuần, cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi màn hình đầy số liệu, sinh hoạt ở trường vô tư lo nghĩ.
Thời tiết thứ bảy cũng không rõ ràng, trước khi đi ra ngoài, Hạ Giai Ngôn tiện tay lấy áo mưa ở trên tủ giày cho vào ba lô, phòng tránh mọi nguy cơ.
Thời điểm cô đến phòng học, Lục Tiệp đã điều chỉnh màn hình chiếu dạy học rồi. Cơ thể anh nghiêng về phía trước một chút, đôi mắt nghiêm túc nhìn vào màn hình, không có bởi vì học sinh ra ra vào vào mà phân tâm.
Chỗ ngồi phía trước đã kín hết, mà Chu Đình ngồi thoải mái ở vị trí gần cửa sổ chơi điện thoại di động. Hạ Giai Ngôn vừa bỏ cặp sách vừa trêu cô: “Cậu thật sự bị mấy câu của Lục Tiệp làm kinh sợ rồi?”
Chu Đình kiêu căng cười nhạo một tiếng: “Hôm nay tâm tình tớ tốt, vậy nên cho anh ta chút mặt mũi.”
“Gặp phải chuyện gì tốt vậy? Nói ra đi cho tớ cũng cảm thấy vui mừng lây.” Hạ Giai Ngôn nói.
“Không có, chỉ là hôm nay Đại Bân làm tài xế lái xe cho tớ mà thôi.” Nhắc tới bạn trai, Chu Đình cười rộ lên.
Hạ Giai Ngôn không khỏi đồng tình với Đại Bân: “Người đàn ông của cậu vừa hoàn thành lớp học, như thế nào cậu lại nhẫn tâm sai cậu ấy như vậy?”
“Cậu không hiểu rôi.” Chu Đình nhìn về phía cô: “Yêu anh ấy, đương nhiên là muốn sai anh ấy. Anh ấy rất thích đấy, lát nữa còn đến đón tớ sau giờ học.”
Hạ Giai Ngôn bày ra bộ dạng đáng thương: “Tớ ghen tị, làm sao bây giờ?”
Các cô nói chuyện trong chốc lát, tiếng chuông vào học vang lên. Màn hình máy chiếu không kém một giây mà sáng lên, Hạ Giai Ngôn cùng Chu Đình liếc nhìn nhau, sau đó liền tự giác mà ngậm miệng lại.
Trên bục giảng Lục Tiệp vẫn nghiêm túc như cũ mà giảng bài, nghe âm thanh nửa quen thuộc nửa lạ lẫm, Hạ Giai Ngôn vô ý thức nhìn mấy chữ Hán trong sách mà ngẩn người. Toàn bộ buổi sáng cô đều không có tâm trạng, đừng nói là ghi chép bài học, mà ngay cả những lời Lục Tiệp nói cô cũng không nhớ rõ câu nào.
Đến tiết cuối cùng, lực chú ý của Hạ Giai Ngôn càng không có cách nào tập trung, thẳng đến khi bên tai vang lên vài tiếng nói chuyện, cô mới hồi phục tinh thần.
Chu Đình chuyển bút trong tay, âm thanh đè nén tán thưởng: “Thật sự là chu đáo.”
Theo ánh mắt Chu Đình, Hạ Giai Ngôn ngẩng đầu nhìn lên màn hình chiếu trên bục giảng, đập vào mắt đầu tiên chính là ba chữ cái to: quảng cáo chó. Tầm mắt của cô đi xuống, giải thích cái từ này là: một con chó hình người, là loại người không biết đau, là người không có ước hẹn, ba sinh vật không ai yêu. Trở thành câu nói ngoài miệng “Được được được!”, “Tốt tốt tốt!”, “Thay đổi thay đổi thay đổi!”
Hạ Giai Ngôn cũng đã đọc qua cách giải thích mới của danh từ này, ấn tượng sâu sắc nhất của cô về danh từ này là “Bạn bè nam(nữ)”, nó sâu sắc giải thích thêm: một loại người khác tồn tại trong giới sinh vật. Phần lớn quảng cáo người không có bạn bè nam(nữ), thậm chí cũng không phóng đại lên. Bởi vì cho dù có mua, cũng không có thời gian động viên.
Đương nhiên, Lục Tiệp cũng không trích dẫn từ này, nếu không trong lớp chắc chắn sẽ có những tiếng cười của bạn học nam phát ra.
Đợi mọi người nói chuyện xong, Lục Tiệp giơ tay lên bảo mọi người im lặng: “Tuần trước sau giừo tan học, có mấy bạn học tích cực ở lại cùng tôi trao đổi, các cô ấy nói cho tôi biết, chin mươi phần tram các bạn trong lớp học đều làm ngành sản xuất truyền thông quảng cáo. Mấy hôm trước tôi nhìn thấy cách giải thích mới về danh từ này ở quảng cáo trên mạng, vì vậy trích dẫn mầy cái trong đó chia sẻ cùng mọi người.
“Lục giáo sư, công việc chúng tôi thật sự rất vất vả, cuối kì xin thầy giơ cao đánh khẽ!” Bạn học nam ngồi phía sau lớn tiếng kêu.
Bạn học trong lớp cùng nhau phụ hoạ, Chu Đình nghiêng đầu ghé vào tai Hạ Giai Ngôn: “Ý thức về nguy cơ của mọi người rất mạnh mẽ, đều đoán được Lục Tiệp không dễ dàng bị lừa.”
Một lần nữa Lục Tiệp ra hiệu cho mọi người im lặng lại, anh đối với vấn đề thi cử không đáp lại, chỉ tiếp tục nói vấn đề vừa rồi: “Các nhóm sinh viên tôi dẫn trước đây, phạm vi công việc của bọn họ tương đối rộng, có người theo kinh doanh, cũng có nhiều người theo chính trị. Tôi thường nhận được tin nhắc hoặc email của họ, thỉnh thoảng cũng sẽ phàn nàn về hoàn cảnh làm việc. Tất nhiên, trong mỗi ngành sản xuất đều có khó khăn, không chỉ ngành quảng cáo sản xuất, mà những ngành sản xuất khác cũng giống như thế. Hi vọng mọi người có thể tiếp tục cố gắng, cùng mọi người ở đây nỗ lực.
Mấy nữ sinh ngồi phía trước dẫn đầu vỗ tay, những bạn học khác cũng vỗ tay theo.
Chu Đình cười hớn hở nói: “Không nhìn ra đấy, Lục Tiệp vẫn có thể quan sát khó khăn ở cơ sở đấy. Nếu như anh ta thể hiện ôn hoà một chút, cười nhiều hơn một chút, khẳng định rất được chào đón. “
“Bây giờ anh ta đã rất được hoan nghênh tồi.” Hạ Giai Ngôn lắc đầu cười. Từ tuần trước, ngày thường lớp học yên tĩnh bỗng chốc bắt đầu sôi nổi…, mà chủ để cơ bản đều phát triển, mở rộng xoay quanh Lục Tiệp.
Lục Tiệp còn nói: “Cuối cùng, tôi giống như mọi người lên tiếng kêu gọi, tôi sẽ không tiếp nhận việc trốn học với lý do công việc bận rộn, nếu thật sự mọi người không rảnh, phải có đơn xin nghỉ với tôi, cũng phải tìm một người bạn để xem lại kiển thức khi đi học trở lại. Nếu mỗi tiết mọi người đều chú ý nghe giảng, tôi cam đoan nhất định cuối kì mọi người sẽ không trượt tín chỉ.”
Lúc tan học thì lại mưa to, Hạ Giai Ngôn ngồi xuống lấy ô ra che mưa, mà Chu Đình cũng gọi cho Đại Bân tới đón.
Mới nói vài câu, đột nhiên Chu Đình lớn tiếng nói: “Mưa lớn như thế, em về như thế nào?”
Hạ Giai Ngôn nghi hoặc nhìn về phía Chu Đình, Chu Đình nhăn mặt, hình như có vấn đề gì.
Sau khi cắt đứt cuộc nói chuyện, Chu Đình dung sức nhét điện thoại vào ba lô: “Đại Bân nói tạm thời có việc, ít nhất hai tiếng nữa mới có thể tới đón tớ. Hỏng bét, tớ muốn tự đi về, nhưng lại không có ô để che mưa.
“Có một cái dù của tớ, nhưng mà cố gắng che mưa thì không có vấn đề gì.” Hạ Giai Ngôn nghĩ, đề nghị: “Chúng ta đi ăn cơm, nói không chừng một lát nữa tạnh mưa.”
“Cũng được.” Chu Đình thu dọn sách giáo khoa xong: “Đi siêu thị trước, tớ mua một cái ô, không thì cả hai chúng ta đều ướt.”
Mưa không có dấu hiệu nhỏ lại, Hạ Giai Ngôn nhanh chóng mở dù ra, Chu Đình khoác trên vai cô, hai người che cùng một ô bước chân vội vàng đi ra trường học.
Cơn mưa làm ướt quần áo của các cô khi chiếc ô bị nghiêng, hứng lấy cơn gió đầu mùa đông lạnh thấu xương, không khí từng chút từng chút thấm vào da. Chu Đình còn một đoạn đường dài vè nhà, nếu quần áo ẩm ướt, Hạ Giai Ngôn lo lắng cô ấy sẽ bị cảm lạnh, đi đến phòng bảo vệ ở cổng phía nam để tránh mưa.
Một tay Chu Đình chống hông, bất đắc dĩ nói: “Cơn mưa này nửa tiếng nữa cũng không ngừng được.”
Hạ Giai Ngôn gật đầu: “Chỉ có thể từ từ mà đợi thôi.”
Trong lúc các cô đang ngẩn người nhìn vào trong mưa, có một chiếc xe màu đen chậm rãi lái tới. Tài xế lái xe rất ổn định, nước ở trên đường tung toé lên một ít, các cô cho rằng chiếc xe này sẽ chạy ra thẳng cổng trường, đúng lúc chiếc xe đi qua sát bên người, ô tô không báo hiệu mà dừng lại ở trước mặt các cô.
Những hạt mưa nhỏ đập vào kính chắn gió, cần gạt nước hoạt động tạo thành một vệt nước bên trên.
Mặc dù cách sương mù không nhận ra, nhưng Hạ Giai Ngôn nhận ra người đàn ông ngồi ở ghế lái. Chu Đình đứng bên cạnh cô không thể tin, thấp giọng hỏi cô: “Là Lục Tiệp sao?”
Hạ Giai Ngôn còn chưa kịp trả lời, Lục Tiệp đã hạ cửa kính xe xuống. Anh ngó đầu ra ngoài, môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Lên xe!”
Chu Đình vui mừng, cô không nói hai lời mở cửa ghế ngồi phía sau ra, sau khi lên xe hơi áy náy nói: “Xin lỗi Lục giáo sư, làm ướt ghế ngồi của thầy rồi.”
Hạ Giai Ngôn cúi xuống nhìn đệm trắng dưới chân mình, sau đó lại nhìn trên chiếc ô vẫn còn nước rơi xuống, không biết nên làm thế nào.
Lục Tiệp cũng không quay đầu lại, anh chỉ nói “Không có gì”, sau đó nghiêm túc lái xe.
Trong xe yên tĩnh đến kì lạ. Trong bóng tối Chu Đình chọc chọc Hạ Giai Ngôn, nhưng Hạ Giai Ngôn không có phản ứng, cô chỉ có thể nhẹ nhàng xoa dịu bầu không khí: “Lục giáo sư, trí nhớ thầy thật tốt, có thể nhận ra hai chúng tôi.”
Nghe thấy vậy, đôi mắt Lục Tiệp khẽ nheo lại. Dừng nửa giây, anh nói: “Hành vi của cô qua nổi bật, tôi muốn không biết cũng không được.”
Chu Đình xấu hổ cười: “Thật xin lỗi.”
Lục Tiệp hỏi cô: “Cô tên là gì?”
Chu Đình theo phản xạ nói ra tên của mình, nhưng nói xong lại hối hận. Có lẽ cô không nên khinh địch mà làm lộ thân phận như vậy, ngộ nhỡ Lục Tiệp ghi hận trong long, con đường phía trước của cô sẽ khó khăn.
Lục Tiệp chỉ nói: “Như vậy, bạn học Chu Đình muốn đi đâu?”
Lúc này Chu Đình mới nhớ tới nói địa điểm cho anh biết, nhưng khi cách siêu thị cổng phía nam hai trăm mét, chiếc xe cũng đi qua rồi. Cô không có ý để cho Lục Tiệp đưa về, chỉ có thể kéo quần áo Hạ Giai Ngôn, im lặng hỏi ý kiến.
Hạ Giai Ngôn nhếch môi, sau đó nói: “Đưa chúng tôi đến trạm tàu điện ngầm gần đó là được rồi.”
Lục Tiệp không trả lời, chỉ theo lời chạy xe đến trạm xe lửa gần đó. Mưa chưa ngừng, anh đỗ xe dưới mái hiên.
Các cô nói cảm ơn với Lục Tiệp, đang muốn mở cửa xe, Lục Tiệp đột nhiên quay đầu. Anh nhìn về phía Chu Đình, hỏi cô: “Tôi có chút việc Hạ Giai Ngôn, cô tự trở về được không?”
Tay Hạ Giai Ngôn nắm trên cửa cứng lại, mà Chu Đình kinh ngạc a một tiếng, đột nhiên sáng tỏ: “Hai người biết nhau?”
Trên mặt Lục Tiệp không biểu cảm, trái lại hỏi Chu Đình: “Ngạc nhiên sao? Tôi trông giống một người đàn ông không thể kết bạn với nữ sinh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.