Chương 17: Dọn đi
Lạc Thy
01/09/2023
Đang sửa soạn đồ thì Kha Phí gọi điện đến, Lư Thanh nhấc máy lên nghe.
"Mày ơi, Cố Dư Tiệp cứ một hai đòi làm phù rể ấy, Dư Tu không tính can dự vào chuyện này, để tao toàn quyền xử lý. Giờ sao?"
Nhà họ Cố chỉ có hai anh em, trong hôn lễ của anh trai, em trai làm phù rể cũng không có gì lạ. Chỉ là năm đó, cô và Kha Phí đã hứa sẽ làm phù dâu trong đám cưới của nhau. Nếu Cố Dư Tiệp một hai vẫn muốn làm thì thật sự cũng hơi khó xử. Mà Kha Phí cũng không tiện từ chối anh ta.
"Mày muốn thế nào cũng được, tao không sao."
Thấy Lư Thanh thản nhiên như vậy, Kha Phí cũng yên tâm phần nào.
Chỉ có điều, từ sau khi chia tay Lư Thanh, Cố Dư Tiệp vẫn chứng nào tật nấy, thay người yêu như thay áo. Không biết có phải do Kha Phí nhìn không rõ mà sinh ra cảm giác hay không mà cô ấy thấy người yêu của Cố Dư Tiệp có nét nào đó rất giống Lư Thanh.
Nói đâu xa, cô gái gần đây hẹn hò với anh ta, có ngũ quan rất giống với Lư Thanh, giống đến năm, sáu phần. Nếu nhìn không kĩ còn tưởng nhầm là Lư Thanh.
Cô ấy không biết đó là do hình mẫu bạn gái của Cố Dư Tiệp là vậy hay do anh ta chưa quên được Lư Thanh?
Bất giác, Kha Phí bị câu hỏi này làm cho bừng tỉnh, kết hôn có bao nhiêu việc phải lo mà cô ấy còn ở đây suy nghĩ lung tung nữa.
Mới đặt điện thoại xuống, lại có thông báo mới từ zalo, Thẩm Tư Nam nhắn tin cho cô. Lư Thanh chỉ liếc qua chứ không xem.
Ngày mai cô sẽ về tổng công ty một chuyến, rồi ở đó đến lúc hôn lễ của Kha Phí diễn ra luôn, có gì sẽ chuyển về đó ở luôn.
Tối nay, cô phải ghé qua nhà một chuyến, đến bây giờ bố cô vẫn chưa biết chuyện cô đã nhớ lại nên ông vẫn còn lo lắng, sợ cô quên người này người kia, đi ra đường bị người ta lừa.
Cô đã hai mươi tám tuổi rồi, có lần bố và dì Ân đi du lịch, mà vẫn kêu Trịnh Phan dăm ba hôm đến xem tình hình cô như thế nào. Mà Trịnh Phan này cũng rảnh rỗi thật, không lo kiếm người yêu đi, cứ chăm chăm làm ** li cho bố cô làm gì không biết.
Trịnh Ân từng làm đầu bếp nên tay nghề nấu ăn của bà không phải bàn cãi gì, lần nào Lư Thanh về cũng được ăn một bàn tiệc thịnh soạn.
"Con tính chuyển đến sống ở Hải Thành." Lư Thanh không vòng vo, trong lúc đang ăn cơm, liền nói luôn.
Cả ba người kia đều ngước lên nhìn cô, Lư Sơn không phản đối. Con gái lớn rồi, không nên kìm hãi nó, càng huống hồ Hải Thành là nơi phồn hoa, đến đó cũng tốt.
Trịnh Ân thấy Lư Sơn không phản đối, bà cũng không tiện lên tiếng. Dù gì trong chuyện này bà cũng chẳng có quyền gì mà khuyên Lư Thanh nên ở lại cả. Bà liếc sang Trịnh Phan, thấy anh ta cũng hơi ngơ ra sau câu nói của Lư Thanh, rồi lại cắm đầu cắm cổ vào ăn.
Con trai ngốc!
"Bao giờ con chuyển đi?" Lư Sơn hỏi.
"Ngày mai, con sẽ đến đó trước, sau hôn lễ của Kha Phí, nếu thấy ổn sẽ chuyển đến luôn."
"Vậy cũng được." Ông Lư gật gù.
Được sự đồng ý của ông, Lư Thanh mới nhẹ nhõm ăn cơm tiếp.
Sau bữa ăn, ông Lư đứng ra nhận rửa bát, còn Lư Thanh lau dọn lại bàn ăn. Lúc này, Trịnh Ân kéo Trịnh Phan vào trong phòng, thủ thỉ, "Sao ban nãy mày không ngăn con bé lại hả con?"
"Sao lại ngăn cô ấy chứ? Cô ấy muốn đi sao mà giữ được, với cả công ty của cô ấy ở Hải Thành mà." Trịnh Phan gãi đầu.
Trịnh Ân bóp trán, sao bà lại có đứa con ngốc như vậy chứ?
Thích người ta bao nhiêu năm, lại chẳng nói. Bây giờ, ở gần nhau như vậy cũng chẳng biết đường mà tiến xa hơn, cứ dừng lại ở quan hệ anh em thông thường.
Thấy mẹ mình như vậy, Trịnh Phan cười cười, cho dù Lư Thanh không rời đi, thì anh cũng chẳng có cơ hội. Bởi đã có người kia xuất hiện rồi, dù không muốn thừa nhận, nhưng anh tin chắc chắn người đó sẽ đem lại hạnh phúc cho Lư Thanh.
Được ở gần cô hai năm qua, thế là quá đủ với anh rồi.
Lư Sơn đang rửa bát, nhìn thấy Trịnh Ân lôi lôi kéo kéo Trịnh Phan vào trong phòng, ông cũng đoán được có chuyện gì.
Thằng nhóc Trịnh Phan này cũng được, con người chính trực, có nghề nghiệp ổn định, lại biết rõ gốc gác.
Chuyện của lũ trẻ, ông không muốn xen vào, nhưng tính nhiều chuyện khó bỏ, do dự một hồi vẫn lên tiếng hỏi Lư Thanh: "Con thấy thằng Phan đó thế nào?"
Lư Thanh nghe thấy bố hỏi thì trả lời thành thật: "Tính cách tốt, ngoại hình tốt, không có tật xấu nào đáng chê trách cả, lại biết nấu ăn, dọn dẹp. Nói chung là một người đàn ông tốt."
"Thằng nhóc ổn phải không?" Biết thừa nhưng vẫn hỏi.
"Vâng."
Lư Thanh hơi khó hiểu, hôm nay bố cô hỏi cô về Trịnh Phan làm gì nhỉ? Mọi hôm ông có thế đâu. Hay là sắp xa cô nên buồn, muốn kiếm chuyện để nói với cô chăng? Hi hi hi.
"Mày ơi, Cố Dư Tiệp cứ một hai đòi làm phù rể ấy, Dư Tu không tính can dự vào chuyện này, để tao toàn quyền xử lý. Giờ sao?"
Nhà họ Cố chỉ có hai anh em, trong hôn lễ của anh trai, em trai làm phù rể cũng không có gì lạ. Chỉ là năm đó, cô và Kha Phí đã hứa sẽ làm phù dâu trong đám cưới của nhau. Nếu Cố Dư Tiệp một hai vẫn muốn làm thì thật sự cũng hơi khó xử. Mà Kha Phí cũng không tiện từ chối anh ta.
"Mày muốn thế nào cũng được, tao không sao."
Thấy Lư Thanh thản nhiên như vậy, Kha Phí cũng yên tâm phần nào.
Chỉ có điều, từ sau khi chia tay Lư Thanh, Cố Dư Tiệp vẫn chứng nào tật nấy, thay người yêu như thay áo. Không biết có phải do Kha Phí nhìn không rõ mà sinh ra cảm giác hay không mà cô ấy thấy người yêu của Cố Dư Tiệp có nét nào đó rất giống Lư Thanh.
Nói đâu xa, cô gái gần đây hẹn hò với anh ta, có ngũ quan rất giống với Lư Thanh, giống đến năm, sáu phần. Nếu nhìn không kĩ còn tưởng nhầm là Lư Thanh.
Cô ấy không biết đó là do hình mẫu bạn gái của Cố Dư Tiệp là vậy hay do anh ta chưa quên được Lư Thanh?
Bất giác, Kha Phí bị câu hỏi này làm cho bừng tỉnh, kết hôn có bao nhiêu việc phải lo mà cô ấy còn ở đây suy nghĩ lung tung nữa.
Mới đặt điện thoại xuống, lại có thông báo mới từ zalo, Thẩm Tư Nam nhắn tin cho cô. Lư Thanh chỉ liếc qua chứ không xem.
Ngày mai cô sẽ về tổng công ty một chuyến, rồi ở đó đến lúc hôn lễ của Kha Phí diễn ra luôn, có gì sẽ chuyển về đó ở luôn.
Tối nay, cô phải ghé qua nhà một chuyến, đến bây giờ bố cô vẫn chưa biết chuyện cô đã nhớ lại nên ông vẫn còn lo lắng, sợ cô quên người này người kia, đi ra đường bị người ta lừa.
Cô đã hai mươi tám tuổi rồi, có lần bố và dì Ân đi du lịch, mà vẫn kêu Trịnh Phan dăm ba hôm đến xem tình hình cô như thế nào. Mà Trịnh Phan này cũng rảnh rỗi thật, không lo kiếm người yêu đi, cứ chăm chăm làm ** li cho bố cô làm gì không biết.
Trịnh Ân từng làm đầu bếp nên tay nghề nấu ăn của bà không phải bàn cãi gì, lần nào Lư Thanh về cũng được ăn một bàn tiệc thịnh soạn.
"Con tính chuyển đến sống ở Hải Thành." Lư Thanh không vòng vo, trong lúc đang ăn cơm, liền nói luôn.
Cả ba người kia đều ngước lên nhìn cô, Lư Sơn không phản đối. Con gái lớn rồi, không nên kìm hãi nó, càng huống hồ Hải Thành là nơi phồn hoa, đến đó cũng tốt.
Trịnh Ân thấy Lư Sơn không phản đối, bà cũng không tiện lên tiếng. Dù gì trong chuyện này bà cũng chẳng có quyền gì mà khuyên Lư Thanh nên ở lại cả. Bà liếc sang Trịnh Phan, thấy anh ta cũng hơi ngơ ra sau câu nói của Lư Thanh, rồi lại cắm đầu cắm cổ vào ăn.
Con trai ngốc!
"Bao giờ con chuyển đi?" Lư Sơn hỏi.
"Ngày mai, con sẽ đến đó trước, sau hôn lễ của Kha Phí, nếu thấy ổn sẽ chuyển đến luôn."
"Vậy cũng được." Ông Lư gật gù.
Được sự đồng ý của ông, Lư Thanh mới nhẹ nhõm ăn cơm tiếp.
Sau bữa ăn, ông Lư đứng ra nhận rửa bát, còn Lư Thanh lau dọn lại bàn ăn. Lúc này, Trịnh Ân kéo Trịnh Phan vào trong phòng, thủ thỉ, "Sao ban nãy mày không ngăn con bé lại hả con?"
"Sao lại ngăn cô ấy chứ? Cô ấy muốn đi sao mà giữ được, với cả công ty của cô ấy ở Hải Thành mà." Trịnh Phan gãi đầu.
Trịnh Ân bóp trán, sao bà lại có đứa con ngốc như vậy chứ?
Thích người ta bao nhiêu năm, lại chẳng nói. Bây giờ, ở gần nhau như vậy cũng chẳng biết đường mà tiến xa hơn, cứ dừng lại ở quan hệ anh em thông thường.
Thấy mẹ mình như vậy, Trịnh Phan cười cười, cho dù Lư Thanh không rời đi, thì anh cũng chẳng có cơ hội. Bởi đã có người kia xuất hiện rồi, dù không muốn thừa nhận, nhưng anh tin chắc chắn người đó sẽ đem lại hạnh phúc cho Lư Thanh.
Được ở gần cô hai năm qua, thế là quá đủ với anh rồi.
Lư Sơn đang rửa bát, nhìn thấy Trịnh Ân lôi lôi kéo kéo Trịnh Phan vào trong phòng, ông cũng đoán được có chuyện gì.
Thằng nhóc Trịnh Phan này cũng được, con người chính trực, có nghề nghiệp ổn định, lại biết rõ gốc gác.
Chuyện của lũ trẻ, ông không muốn xen vào, nhưng tính nhiều chuyện khó bỏ, do dự một hồi vẫn lên tiếng hỏi Lư Thanh: "Con thấy thằng Phan đó thế nào?"
Lư Thanh nghe thấy bố hỏi thì trả lời thành thật: "Tính cách tốt, ngoại hình tốt, không có tật xấu nào đáng chê trách cả, lại biết nấu ăn, dọn dẹp. Nói chung là một người đàn ông tốt."
"Thằng nhóc ổn phải không?" Biết thừa nhưng vẫn hỏi.
"Vâng."
Lư Thanh hơi khó hiểu, hôm nay bố cô hỏi cô về Trịnh Phan làm gì nhỉ? Mọi hôm ông có thế đâu. Hay là sắp xa cô nên buồn, muốn kiếm chuyện để nói với cô chăng? Hi hi hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.