Chương 4: Kết cục vẫn như vậy (3)
Lạc Thy
01/09/2023
"Anh Tạ Du, sao anh cứ nhìn điện thoại suốt vậy?"
Suốt bữa ăn, Tạ Du chưa nhìn lấy Trấn Mai một cái, khiến cô ta cảm thấy không vui.
"Không có gì."
Anh đã từ chối Lư Thanh, vậy mà cô vẫn chưa gọi điện hay gửi cho anh một tin nhắn nào. Nếu là bình thường, cô đã gọi cho anh mấy cuộc, hỏi xem anh đang ở đâu, bao giờ về hay anh ăn no chưa, cô đợi anh về ăn cùng.
Thấy sắp kết thúc, Tạ Du đứng dậy toan về trước, thì bị Trấn Phong giữ lại, nhì nhèo, "Lát nữa đi hát đi, lâu rồi Mai Mai mới về mà."
"Đúng đấy anh Tạ Du, đi chơi với em một bữa đi." Cô ta đâu có để anh về được, nếu không có Trấn Phong, cô ta còn lâu mới hẹn gặp được Tạ Du. Mà người anh ngốc nghếch này của cô ta, còn chẳng nhận ra cô ta có tình cảm với Tạ Du cơ.
"Tao có việc bận rồi, về trước đây." Nếu không phải nể mặt Trấn Phong, anh cũng sẽ không ăn bữa cơm này, lại còn bắt anh bồi cô ta đi chơi?
Thái độ Tạ Du kiên quyết như vậy, Trấn Phong cũng không nói gì nữa, chỉ có Trấn Mai vẫn nhõng nhẽo, nũng nịu: "Anh Tạ Du, em đến nhà anh ở một đêm được không ạ?"
"Hả? Cái gì?" Trấn Phong nghe cô ta nói vậy, há hốc mồm. Cả Thịnh Hiểu và Lôi Mạnh Phàm bên cạnh cũng buông đũa xuống nhìn.
"Không được."
"Anh Tạ Du, ở đây chỉ có anh là người chín chắn, cái tên Trấn Phong này không cho em ở cùng, mà một thân con gái ở khách sạn em cũng hơi sợ." Cô ta bày ra dáng vẻ yếu đuối nhất, cô ta không tin, người đàn ông trước mặt này cưỡng lại được cô ta.
"Hừ, con nhóc vô ơn. Thôi Tạ Du, mày cho nó ở nhờ một đêm đi, coi nó như em gái mà chiếu cố cũng được."
Trấn Phong vốn là người có suy nghĩ đơn giản, Trấn Mai là em họ anh ta, Tạ Du cũng sẽ coi cô ta là em gái. Với cả, ở cùng người quen cũng tốt hơn, từ nhỏ cô ta đã cứng đầu, nếu đã muốn qua đêm ở nhà Tạ Du dù anh ta nói thế nào cũng không được đâu.
Mạnh Lôi Phàm muốn lên tiếng ngăn cản, thì bị Thịnh Hiểu nháy mắt ra hiệu. Nếu Tạ Du không muốn thì Trấn Mai muốn cũng không được, còn Tạ Du đã đồng ý, bọn họ ngăn lại có ích gì.
"Thôi được rồi." Đây sẽ là lần cuối cùng anh nhượng bộ Trấn Mai, chắc Lư Thanh cũng không thấy hiểu lầm gì đâu, anh vốn dĩ cũng chỉ coi Trấn Mai như em gái mà thôi.
Sau khi từ công ty Tạ Du đi về, Lư Thanh có ghé qua nhà Kha Phí, thấy cô nàng và người yêu ân ái ngọt ngào, trong lòng vừa tủi thân vừa ghen tị, bèn lủi thủi đi về nhà.
Từ chiều đến giờ, cô chưa ăn cái gì vào bụng, một mực chờ Tạ Du về nhà, cô muốn hỏi anh cô gái đó là ai, có phải tối nay anh đi cùng cô gái đó hay không?
Nghe thấy tiếng mở khoá, Lư Thanh lập tức đứng dậy, đi ra phía cửa, cô gấp gáp muốn hỏi, lại nhìn thấy Tạ Du dẫn theo cô gái kia về nhà.
Lư Thanh đứng sững lại, nhìn hai người kia cười cười nói nói, cô gái kia rất tự nhiên, y như đây mới là nhà của cô ta vậy.
"Lư Thanh, đây là em họ của Trấn Phong, con bé muốn ngủ qua đêm ở nhà nên anh dẫn về. Em ngủ cùng con bé nhé."
Tạ Du cảm thấy như vậy khá ổn, tiện để Lư Thanh và Trấn Mai qua lại với nhau, đó cũng không phải là điều xấu.
"Ah, hai anh chị ngủ riêng sao?"
"Ừm." Nói rồi quay ra nhìn Lư Thanh vẫn im re, "Anh hơi mệt, đi tắm đây."
Đợi đến khi Lư Thanh hoàn hồn lại, cô lấy lại tinh thần, định bụng đợi anh tắm xong rồi nói chuyện rõ ràng, thì thấy Trấn Mai lượn lờ quanh nhà, ngắm nghía đủ phía, nét mắt có vẻ rất hài lòng.
"Nơi này không tệ, mai sau có lẽ tôi và anh Tạ Du sống ở đây cũng được."
"Cô nói vậy là ý gì?"
Trực giác mách bảo cho Lư Thanh biết, cô gái tên Trấn Mai này, không hề đơn giản.
"Ý gì à? Tôi muốn cô mau mau cuốn gói, rời xa anh Tạ Du đi, cô và anh ấy không thể ở bên nhau lâu dài đâu, đừng phí thời gian nữa." Trấn Mai ghé sát vào tai Lư Thanh khiêu khích.
Cô ta tưởng rằng Tạ Du và Lư Thanh tình cảm thế nào, xem ra vẫn chưa sâu đậm lắm.
Hai người sống chung một nhà nhưng vẫn ngủ riêng. Thậm chí, khi Tạ Du dẫn cô ta về nhà, anh còn chẳng thèm nhìn nét mặt của Lư Thanh. Xem ra, đối với Tạ Du mà nói, Lư Thanh chẳng có sức ảnh hưởng gì, có hay không có cũng chẳng quan trọng.
"Cô?" Lư Thanh giận tím mặt, xem ra cô gái trước mắt này tưởng cô hiền mà lên giọng, nhìn nhầm rồi. Trước mặt Tạ Du cô có thể ngoan hiền, dịu dàng, nhưng dám thách thức cô như vậy, đừng hòng!
"Định đánh tôi à?" Cô ta vênh mặt lên, xấc xược.
"Bốp"
Một cái bạt tai giáng xuống thật mạnh, khiến cho Trấn Mai liêu xiêu, cô ta bám víu lấy cạnh bàn để không bị ngã xuống, căm thù nhìn Lư Thanh. Cô ta không ngờ được là Lư Thanh lại dám đánh mình!
"Có chuyện gì vậy hả?"
Suốt bữa ăn, Tạ Du chưa nhìn lấy Trấn Mai một cái, khiến cô ta cảm thấy không vui.
"Không có gì."
Anh đã từ chối Lư Thanh, vậy mà cô vẫn chưa gọi điện hay gửi cho anh một tin nhắn nào. Nếu là bình thường, cô đã gọi cho anh mấy cuộc, hỏi xem anh đang ở đâu, bao giờ về hay anh ăn no chưa, cô đợi anh về ăn cùng.
Thấy sắp kết thúc, Tạ Du đứng dậy toan về trước, thì bị Trấn Phong giữ lại, nhì nhèo, "Lát nữa đi hát đi, lâu rồi Mai Mai mới về mà."
"Đúng đấy anh Tạ Du, đi chơi với em một bữa đi." Cô ta đâu có để anh về được, nếu không có Trấn Phong, cô ta còn lâu mới hẹn gặp được Tạ Du. Mà người anh ngốc nghếch này của cô ta, còn chẳng nhận ra cô ta có tình cảm với Tạ Du cơ.
"Tao có việc bận rồi, về trước đây." Nếu không phải nể mặt Trấn Phong, anh cũng sẽ không ăn bữa cơm này, lại còn bắt anh bồi cô ta đi chơi?
Thái độ Tạ Du kiên quyết như vậy, Trấn Phong cũng không nói gì nữa, chỉ có Trấn Mai vẫn nhõng nhẽo, nũng nịu: "Anh Tạ Du, em đến nhà anh ở một đêm được không ạ?"
"Hả? Cái gì?" Trấn Phong nghe cô ta nói vậy, há hốc mồm. Cả Thịnh Hiểu và Lôi Mạnh Phàm bên cạnh cũng buông đũa xuống nhìn.
"Không được."
"Anh Tạ Du, ở đây chỉ có anh là người chín chắn, cái tên Trấn Phong này không cho em ở cùng, mà một thân con gái ở khách sạn em cũng hơi sợ." Cô ta bày ra dáng vẻ yếu đuối nhất, cô ta không tin, người đàn ông trước mặt này cưỡng lại được cô ta.
"Hừ, con nhóc vô ơn. Thôi Tạ Du, mày cho nó ở nhờ một đêm đi, coi nó như em gái mà chiếu cố cũng được."
Trấn Phong vốn là người có suy nghĩ đơn giản, Trấn Mai là em họ anh ta, Tạ Du cũng sẽ coi cô ta là em gái. Với cả, ở cùng người quen cũng tốt hơn, từ nhỏ cô ta đã cứng đầu, nếu đã muốn qua đêm ở nhà Tạ Du dù anh ta nói thế nào cũng không được đâu.
Mạnh Lôi Phàm muốn lên tiếng ngăn cản, thì bị Thịnh Hiểu nháy mắt ra hiệu. Nếu Tạ Du không muốn thì Trấn Mai muốn cũng không được, còn Tạ Du đã đồng ý, bọn họ ngăn lại có ích gì.
"Thôi được rồi." Đây sẽ là lần cuối cùng anh nhượng bộ Trấn Mai, chắc Lư Thanh cũng không thấy hiểu lầm gì đâu, anh vốn dĩ cũng chỉ coi Trấn Mai như em gái mà thôi.
Sau khi từ công ty Tạ Du đi về, Lư Thanh có ghé qua nhà Kha Phí, thấy cô nàng và người yêu ân ái ngọt ngào, trong lòng vừa tủi thân vừa ghen tị, bèn lủi thủi đi về nhà.
Từ chiều đến giờ, cô chưa ăn cái gì vào bụng, một mực chờ Tạ Du về nhà, cô muốn hỏi anh cô gái đó là ai, có phải tối nay anh đi cùng cô gái đó hay không?
Nghe thấy tiếng mở khoá, Lư Thanh lập tức đứng dậy, đi ra phía cửa, cô gấp gáp muốn hỏi, lại nhìn thấy Tạ Du dẫn theo cô gái kia về nhà.
Lư Thanh đứng sững lại, nhìn hai người kia cười cười nói nói, cô gái kia rất tự nhiên, y như đây mới là nhà của cô ta vậy.
"Lư Thanh, đây là em họ của Trấn Phong, con bé muốn ngủ qua đêm ở nhà nên anh dẫn về. Em ngủ cùng con bé nhé."
Tạ Du cảm thấy như vậy khá ổn, tiện để Lư Thanh và Trấn Mai qua lại với nhau, đó cũng không phải là điều xấu.
"Ah, hai anh chị ngủ riêng sao?"
"Ừm." Nói rồi quay ra nhìn Lư Thanh vẫn im re, "Anh hơi mệt, đi tắm đây."
Đợi đến khi Lư Thanh hoàn hồn lại, cô lấy lại tinh thần, định bụng đợi anh tắm xong rồi nói chuyện rõ ràng, thì thấy Trấn Mai lượn lờ quanh nhà, ngắm nghía đủ phía, nét mắt có vẻ rất hài lòng.
"Nơi này không tệ, mai sau có lẽ tôi và anh Tạ Du sống ở đây cũng được."
"Cô nói vậy là ý gì?"
Trực giác mách bảo cho Lư Thanh biết, cô gái tên Trấn Mai này, không hề đơn giản.
"Ý gì à? Tôi muốn cô mau mau cuốn gói, rời xa anh Tạ Du đi, cô và anh ấy không thể ở bên nhau lâu dài đâu, đừng phí thời gian nữa." Trấn Mai ghé sát vào tai Lư Thanh khiêu khích.
Cô ta tưởng rằng Tạ Du và Lư Thanh tình cảm thế nào, xem ra vẫn chưa sâu đậm lắm.
Hai người sống chung một nhà nhưng vẫn ngủ riêng. Thậm chí, khi Tạ Du dẫn cô ta về nhà, anh còn chẳng thèm nhìn nét mặt của Lư Thanh. Xem ra, đối với Tạ Du mà nói, Lư Thanh chẳng có sức ảnh hưởng gì, có hay không có cũng chẳng quan trọng.
"Cô?" Lư Thanh giận tím mặt, xem ra cô gái trước mắt này tưởng cô hiền mà lên giọng, nhìn nhầm rồi. Trước mặt Tạ Du cô có thể ngoan hiền, dịu dàng, nhưng dám thách thức cô như vậy, đừng hòng!
"Định đánh tôi à?" Cô ta vênh mặt lên, xấc xược.
"Bốp"
Một cái bạt tai giáng xuống thật mạnh, khiến cho Trấn Mai liêu xiêu, cô ta bám víu lấy cạnh bàn để không bị ngã xuống, căm thù nhìn Lư Thanh. Cô ta không ngờ được là Lư Thanh lại dám đánh mình!
"Có chuyện gì vậy hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.