Chương 6: Lần này có chút khác (1)
Lạc Thy
01/09/2023
Sau khi đưa Trấn Mai đến bệnh viện, Tạ Du để mặc cô ta ở đấy, sau đó gọi điện báo cho Trấn Phong một tiếng, anh làm vậy là đã nhân nhượng lắm rồi.
Tạ Du không đi về căn nhà kia, anh không thiếu căn hộ, tuỳ tiện chọn một nơi nghỉ qua đêm là điều nằm trong khả năng.
Ngoài đường vắng tanh, giờ này chỉ còn mỗi con xe của Tạ Du chạy trên đường, anh cảm nhận được nỗi cô đơn nhất, thâm tâm nhắc nhở anh nên quay xe lại, về nơi đó, nhưng sớm đã bị Tạ Du gạt ra.
Lư Thanh vừa mới hét lớn, khóc lóc đòi chia tay, khi đó giận quá nên anh mới buột miệng nói đồng ý.
Anh không giận chuyện cô tát Trấn Mai hay đập bình vào bụng cô ta, anh là đang giận cách ứng xử của cô, không khôn khéo chút nào. Nếu tương lai cô trở thành thiếu phu nhân Tạ gia, thì...
"Phì" Tạ Du bị suy nghĩ của chính mình làm cho bật cười, anh vậy mà lại muốn tính chuyện tương lai với cô.
Chắc có lẽ do chuyện vừa rồi mới khiến anh như vậy, chẳng giống anh thường ngày một chút nào.
Căn nhà tối om, không có chút hơi ấm, Tạ Du cởi bỏ giày, anh đã tắm qua nên giờ định đi ngủ liền. Nhưng nằm trằn trọc vẫn rất tỉnh táo, được một lúc lâu sau, anh mới ngồi dậy, với lấy chiếc điện thoại mở chuông hết cỡ, nhỡ đâu nửa đêm Lư Thanh lại gọi điện hay nhắn tin xin lỗi anh.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Du giữ tình trạng cả đêm không hề chợp mắt, cứ tí lại nhòm điện thoại, vẫn im lặng. Xem ra lần này chọc giận Lư Thanh thật rồi, anh có nên học tập cách của Thịnh Hiểu mà mua quà dỗ dành cô không nhỉ? Chắc không cần đâu, mấy lần trước đều như vậy.
Anh ngắm nhìn bản thân mình trước gương, cả đêm không ngủ khiến cho quầng thâm mắt hiện lên rõ rệt. Tạ Du rửa mặt, vỗ thật mạnh lên mặt, khiến cho bản thân tỉnh táo nhất có thể. Đang đánh răng được một nửa, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, chẳng nói chẳng rằng, Tạ Du phi như bay vào phòng ngủ, mặc cho trong miệng vẫn còn ngậm bàn chải. Anh nhanh chóng chộp lấy điện thoại, như mở cờ trong bụng, tâm trạng cũng tốt hơn, cuối cùng cũng chịu gọi cho...
Màn hình hiển thị người gọi đến: Trấn Phong.
"Có chuyện gì?" Tâm tình Tạ Du tụt dốc không phanh, bây giờ anh đang vô cùng khó chịu, cứ nghe đến người nhà họ Trấn lại bực dọc.
Nghe thấy giọng điệu Tạ Du không tốt, Trấn Phong cũng chẳng dông dài làm gì, đi thẳng vào vấn đề: "Mai Mai muốn cảm ơn mày vì đã đưa em nó đến bệnh viện, nhưng chẳng thể gọi được cho mày, nên nhờ tao chuyển lời."
Lại là Trấn Mai? Anh đã nể mặt nhà họ Trấn đến bước đấy rồi, mà vẫn không biết điều sao?
"Tao cảnh cáo mày, tao đã chặn ả ta, nếu mày còn nhắc đến ả ta thì đừng trách tao."
Từ xưa đến nay, Tạ Du vốn ăn nói độc miệng, chẳng chịu kiêng dè ai.
"Được rồi."
Nói xong liền tắt máy luôn. Trấn Mai ở bên cạnh, yếu ớt nắm lấy góc áo Trấn Phong nhưng bị anh gạt ra, lạnh nhạt nói: "Từ nay nếu không có việc gì đừng liên lạc cho anh, còn nữa Mai Mai, nếu em thích Tạ Du thì để trong lòng thôi, cậu ấy không thích em đâu. Đừng để tâm tư của mình làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Tạ gia và Trấn gia."
"Em..." Bị Trấn Phong giáo huấn như vậy khiến Trấn Mai có chút tủi thân.
"Em chỉ mang cái họ Trấn thôi." Ý nói cô ta không có chút ảnh hưởng gì đến gốc rễ của Trấn gia cả. Trước đây, Trấn Phong không đem chuyện này ra nói bao giờ, nhưng xem ra Trấn Mai vẫn không biết điều.
Nếu không phải hôm qua Mạnh Lôi Phàm nói cho anh biết thì anh cũng chẳng thể đoán được Trấn Mai. Đã vậy về nhà còn bị em gái náo loạn một phen, nghĩ đến đã thấy mệt, thôi thì cho Trấn Mai biến luôn.
Nhìn bóng dáng Trấn Phong rời đi, ánh mắt Trấn Mai đầy oán hận.
Nếu cô ta là con cháu dòng chính, Trấn Phong liệu có dám lên mặt với cô ta không?
Nếu anh ta không phải cháu đích tôn Trấn gia, liệu có dám kiêu căng như vậy không?
Bất quá, cô ta không dám làm gì hay tỏ thái độ với Trấn Phong.
Tạ Du không đi về căn nhà kia, anh không thiếu căn hộ, tuỳ tiện chọn một nơi nghỉ qua đêm là điều nằm trong khả năng.
Ngoài đường vắng tanh, giờ này chỉ còn mỗi con xe của Tạ Du chạy trên đường, anh cảm nhận được nỗi cô đơn nhất, thâm tâm nhắc nhở anh nên quay xe lại, về nơi đó, nhưng sớm đã bị Tạ Du gạt ra.
Lư Thanh vừa mới hét lớn, khóc lóc đòi chia tay, khi đó giận quá nên anh mới buột miệng nói đồng ý.
Anh không giận chuyện cô tát Trấn Mai hay đập bình vào bụng cô ta, anh là đang giận cách ứng xử của cô, không khôn khéo chút nào. Nếu tương lai cô trở thành thiếu phu nhân Tạ gia, thì...
"Phì" Tạ Du bị suy nghĩ của chính mình làm cho bật cười, anh vậy mà lại muốn tính chuyện tương lai với cô.
Chắc có lẽ do chuyện vừa rồi mới khiến anh như vậy, chẳng giống anh thường ngày một chút nào.
Căn nhà tối om, không có chút hơi ấm, Tạ Du cởi bỏ giày, anh đã tắm qua nên giờ định đi ngủ liền. Nhưng nằm trằn trọc vẫn rất tỉnh táo, được một lúc lâu sau, anh mới ngồi dậy, với lấy chiếc điện thoại mở chuông hết cỡ, nhỡ đâu nửa đêm Lư Thanh lại gọi điện hay nhắn tin xin lỗi anh.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Du giữ tình trạng cả đêm không hề chợp mắt, cứ tí lại nhòm điện thoại, vẫn im lặng. Xem ra lần này chọc giận Lư Thanh thật rồi, anh có nên học tập cách của Thịnh Hiểu mà mua quà dỗ dành cô không nhỉ? Chắc không cần đâu, mấy lần trước đều như vậy.
Anh ngắm nhìn bản thân mình trước gương, cả đêm không ngủ khiến cho quầng thâm mắt hiện lên rõ rệt. Tạ Du rửa mặt, vỗ thật mạnh lên mặt, khiến cho bản thân tỉnh táo nhất có thể. Đang đánh răng được một nửa, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, chẳng nói chẳng rằng, Tạ Du phi như bay vào phòng ngủ, mặc cho trong miệng vẫn còn ngậm bàn chải. Anh nhanh chóng chộp lấy điện thoại, như mở cờ trong bụng, tâm trạng cũng tốt hơn, cuối cùng cũng chịu gọi cho...
Màn hình hiển thị người gọi đến: Trấn Phong.
"Có chuyện gì?" Tâm tình Tạ Du tụt dốc không phanh, bây giờ anh đang vô cùng khó chịu, cứ nghe đến người nhà họ Trấn lại bực dọc.
Nghe thấy giọng điệu Tạ Du không tốt, Trấn Phong cũng chẳng dông dài làm gì, đi thẳng vào vấn đề: "Mai Mai muốn cảm ơn mày vì đã đưa em nó đến bệnh viện, nhưng chẳng thể gọi được cho mày, nên nhờ tao chuyển lời."
Lại là Trấn Mai? Anh đã nể mặt nhà họ Trấn đến bước đấy rồi, mà vẫn không biết điều sao?
"Tao cảnh cáo mày, tao đã chặn ả ta, nếu mày còn nhắc đến ả ta thì đừng trách tao."
Từ xưa đến nay, Tạ Du vốn ăn nói độc miệng, chẳng chịu kiêng dè ai.
"Được rồi."
Nói xong liền tắt máy luôn. Trấn Mai ở bên cạnh, yếu ớt nắm lấy góc áo Trấn Phong nhưng bị anh gạt ra, lạnh nhạt nói: "Từ nay nếu không có việc gì đừng liên lạc cho anh, còn nữa Mai Mai, nếu em thích Tạ Du thì để trong lòng thôi, cậu ấy không thích em đâu. Đừng để tâm tư của mình làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Tạ gia và Trấn gia."
"Em..." Bị Trấn Phong giáo huấn như vậy khiến Trấn Mai có chút tủi thân.
"Em chỉ mang cái họ Trấn thôi." Ý nói cô ta không có chút ảnh hưởng gì đến gốc rễ của Trấn gia cả. Trước đây, Trấn Phong không đem chuyện này ra nói bao giờ, nhưng xem ra Trấn Mai vẫn không biết điều.
Nếu không phải hôm qua Mạnh Lôi Phàm nói cho anh biết thì anh cũng chẳng thể đoán được Trấn Mai. Đã vậy về nhà còn bị em gái náo loạn một phen, nghĩ đến đã thấy mệt, thôi thì cho Trấn Mai biến luôn.
Nhìn bóng dáng Trấn Phong rời đi, ánh mắt Trấn Mai đầy oán hận.
Nếu cô ta là con cháu dòng chính, Trấn Phong liệu có dám lên mặt với cô ta không?
Nếu anh ta không phải cháu đích tôn Trấn gia, liệu có dám kiêu căng như vậy không?
Bất quá, cô ta không dám làm gì hay tỏ thái độ với Trấn Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.