Chương 12: Mối tình đầu (1)
Lạc Thy
01/09/2023
Trường cấp 3 Yên Nam, bảo vệ trông thấy bóng dáng quen thuộc, niềm nở: "Tuần này cháu tới tận ba lần đấy, bộ đang rảnh sao?"
"Vâng." Giọng nam trầm ấm, nét mặt có chút lạnh nhạt.
Bảo vệ mở cổng cho anh, đang là thời điểm chờ đợi điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông nên không có học sinh.
Người đàn ông đi trên con đường quen thuộc, cây phượng năm nào chỉ là một cây non mà giờ đã cao lớn, tán phủ rộng trên sân, sắc đỏ được ánh nắng chói chang chiếu xuống càng tô thêm phần rực rỡ, khiến tâm trạng anh thêm xao xuyến.
"Tư Nam à, đợi tớ với."
Giọng nói quen thuộc năm nào vang vọng bên tai, Thẩm Tư Nam quay đầu lại, ánh mắt pha chút hi vọng rồi lại thất vọng. Phía sau trường học, có một lớp học bị bỏ hoang, năm sau sẽ bị phá bỏ. Thẩm Tư Nam đi đến đó, mở cánh cửa cũ kĩ, bên trong đã phủ đầy mạng nhện, bụi bặm. ngôn tình sủng
Năm đó, tại nơi này, cô gái ấy đã cùng anh giải đề toán cả buổi chiều. Anh đến bên lau sạch bụi trên ghế, lấy trong túi ra một mảnh giấy nhỏ đã phai màu, có thể thấy nó đã nhuốm màu thời gian, vân vê nếp gấp, nét chữ trên đấy mà nở một nụ cười.
"Chiều nay, hẹn nhau ở chỗ cũ nha."
Anh đã ở nơi này, chờ đợi cô mười năm!
"Thanh à, đó là nam thần của khối đấy, Thẩm Tư Nam."
Lư Thanh nhìn theo bóng dáng người con trai vừa lướt qua, tim đập thình thịch tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Nom dáng vẻ si mê của mày kìa! Tỉnh lại!"
Cô bạn Kha Phí đã kéo cô về hiện thực, trong đầu Lư Thanh luôn tràn ngập cái tên Thẩm Tư Nam.
Tên gì mà hay vậy chứ!
Chỉ mới chập chững vào cấp ba, nhưng danh tiếng của Thẩm Tư Nam đã bay xa, hầu hết ai trong trường cũng biết đến anh.
Học giỏi, đẹp trai, chơi thể thao tốt, nhà lại giàu, quá phù hợp với hình mẫu của hội chị em. Tính khí của Thẩm Tư Nam cũng không đặc biệt tốt, đối với nam nữ đều như nhau. Có một số cô gái e thẹn bày tỏ chân tình đều bị anh từ chối không do dự. Từ đó, loan truyền một câu nói "Không tỏ tình với Thẩm Tư Nam chốn đông người", bởi vì bạn sẽ vừa ngại vừa mất mặt.
Ấy thế mà Lư Thanh lại hoàn toàn làm ngược lại, cô công khai theo đuổi Thẩm Tư Nam, lúc rảnh là bám theo anh không rời.
"Tư Nam, ban nãy cậu đá tuyệt lắm, nước đây."
Thẩm Tư Nam liếc nhìn Lư Thanh, liền quay đầu bỏ đi, để lại một mình cô ở đó. Đám con gái gần đó cũng bị anh ngó lơ như vậy, nở nụ cười mãn nguyện. Xem ra cái danh hoa khôi cũng chẳng làm cho Thẩm Tư Nam chú ý đến.
Khi đó, ai cũng nghĩ Lư Thanh sẽ từ bỏ sớm thôi, với cái tính khí như Thẩm Tư Nam, ai mà theo đuổi cho được.
Lúc bấy giờ đang thịnh hành gấp hạc giấy, Lư Thanh cũng lần mò học cách gấp cho bằng được, cô tính tặng cho Thẩm Tư Nam một hũ thuỷ tinh đựng kín hạc giấy bên trong. Mỗi con đều chứa bên trong tình cảm của cô, Lư Thanh thức cả đêm để viết những tâm sự, những điều muốn nói với anh trên giấy.
"Tư Nam, tớ có chuyện muốn..."
Thấy trên tay Lư Thanh cầm hũ thuỷ tinh, Thẩm Tư Nam liền bảo cô cùng anh đi ra chỗ ít người. Cậu bạn tóc tém - Hoa Đông muốn đi rình xem hai người nói chuyện gì thì bị Khang Vũ ngăn lại.
"Này, tao bảo mày này mọt sách à! Mày đã nhạt nhẽo thì chớ, nghĩ ai cũng nhạt như mày sao? Tao đi theo để xem tình hình của Lư Thanh thôi, nhỡ tên Tư Nam kia nói nặng lời với cô ấy, làm cô ấy khóc, tao còn an ủi chứ."
Nói rồi lẽo đẽo đu theo hai người đó, Khang Vũ nhìn Hoa Đông lén la lén lút bĩu môi.
Nếu Thẩm Tư Nam không thích Lư Thanh, thì đã chẳng gọi cô ra chỗ ít người. Giống như những cô gái khác, từ chối thẳng thừng cho xong. Vậy mà cái tên ngốc Hoa Đông chẳng biết ý gì cả.
"Tặng cậu này."
Lư Thanh ngượng ngùng, đưa đồ cho Thẩm Tư Nam, anh chỉ nhìn qua, nhận lấy món đồ rồi cười nhẹ.
"Cậu nghĩ tớ cũng có tâm hồn thiếu nữ như cậu hả? Món đồ vô dụng này, tớ không thèm."
Nói rồi ném nó vào bụi cây bên cạnh, Lư Thanh nhìn theo món quà mà mình dùng hết công sức để làm rơi xuống đất.
Cô vẫn không thể tin nổi, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thẩm Tư Nam vẫn dửng dưng như không có chuyện gì.
"Cậu!"
"Sao hả?"
Lời định nói cuối cùng cũng chẳng thể thốt ra, Lư Thanh mắt ngấn lệ, nghẹn ngào bỏ đi. Đã bị người ta phũ phàng thế này, không thể khóc trước mặt người ta được, mất mặt lắm.
Đợi cô đi khỏi, Thẩm Tư Nam liền cúi người xuống, lại nhìn thấy Hoa Đông đang nấp trong góc nhìn mình, bèn lấy tay tháo dây giày ra rồi buộc lại.
Tan học, sau khi mọi người đi về hết, anh trở lại trường, đến chỗ gốc cây nhặt hũ thuỷ tinh lên. Lấy tay lau vết bẩn trên đó, may mà khi đó ném nhẹ nên chỉ bị nứt một chút thôi.
Anh cứ thế ôm nó vào trong lòng, đem về nhà. Mẹ Thẩm thấy con trai cứ dăm ba hôm, hết đem kẹp tóc, đồ ăn vặt, hôm nay ôm hũ thuỷ tinh đựng hạc giấy về, rồi coi như báu vật để trên bàn học.
Nhiều lần bà nghi con trai có bạn gái, hỏi đi hỏi lại thì nó lại nói là đồ tự mua.
Phi, thằng đầu đất này quanh năm suốt tháng chỉ có học, không thì đi chơi với mấy thằng con trai lại mua móc chìa khoá con gấu dễ thương sao?
"Con trai, cô gái đó lại gấp hạc tặng con hả?"
"C...cô gái nào chứ? Con thấy ngoài kia nên mua về thôi."
"Vâng." Giọng nam trầm ấm, nét mặt có chút lạnh nhạt.
Bảo vệ mở cổng cho anh, đang là thời điểm chờ đợi điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông nên không có học sinh.
Người đàn ông đi trên con đường quen thuộc, cây phượng năm nào chỉ là một cây non mà giờ đã cao lớn, tán phủ rộng trên sân, sắc đỏ được ánh nắng chói chang chiếu xuống càng tô thêm phần rực rỡ, khiến tâm trạng anh thêm xao xuyến.
"Tư Nam à, đợi tớ với."
Giọng nói quen thuộc năm nào vang vọng bên tai, Thẩm Tư Nam quay đầu lại, ánh mắt pha chút hi vọng rồi lại thất vọng. Phía sau trường học, có một lớp học bị bỏ hoang, năm sau sẽ bị phá bỏ. Thẩm Tư Nam đi đến đó, mở cánh cửa cũ kĩ, bên trong đã phủ đầy mạng nhện, bụi bặm. ngôn tình sủng
Năm đó, tại nơi này, cô gái ấy đã cùng anh giải đề toán cả buổi chiều. Anh đến bên lau sạch bụi trên ghế, lấy trong túi ra một mảnh giấy nhỏ đã phai màu, có thể thấy nó đã nhuốm màu thời gian, vân vê nếp gấp, nét chữ trên đấy mà nở một nụ cười.
"Chiều nay, hẹn nhau ở chỗ cũ nha."
Anh đã ở nơi này, chờ đợi cô mười năm!
"Thanh à, đó là nam thần của khối đấy, Thẩm Tư Nam."
Lư Thanh nhìn theo bóng dáng người con trai vừa lướt qua, tim đập thình thịch tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Nom dáng vẻ si mê của mày kìa! Tỉnh lại!"
Cô bạn Kha Phí đã kéo cô về hiện thực, trong đầu Lư Thanh luôn tràn ngập cái tên Thẩm Tư Nam.
Tên gì mà hay vậy chứ!
Chỉ mới chập chững vào cấp ba, nhưng danh tiếng của Thẩm Tư Nam đã bay xa, hầu hết ai trong trường cũng biết đến anh.
Học giỏi, đẹp trai, chơi thể thao tốt, nhà lại giàu, quá phù hợp với hình mẫu của hội chị em. Tính khí của Thẩm Tư Nam cũng không đặc biệt tốt, đối với nam nữ đều như nhau. Có một số cô gái e thẹn bày tỏ chân tình đều bị anh từ chối không do dự. Từ đó, loan truyền một câu nói "Không tỏ tình với Thẩm Tư Nam chốn đông người", bởi vì bạn sẽ vừa ngại vừa mất mặt.
Ấy thế mà Lư Thanh lại hoàn toàn làm ngược lại, cô công khai theo đuổi Thẩm Tư Nam, lúc rảnh là bám theo anh không rời.
"Tư Nam, ban nãy cậu đá tuyệt lắm, nước đây."
Thẩm Tư Nam liếc nhìn Lư Thanh, liền quay đầu bỏ đi, để lại một mình cô ở đó. Đám con gái gần đó cũng bị anh ngó lơ như vậy, nở nụ cười mãn nguyện. Xem ra cái danh hoa khôi cũng chẳng làm cho Thẩm Tư Nam chú ý đến.
Khi đó, ai cũng nghĩ Lư Thanh sẽ từ bỏ sớm thôi, với cái tính khí như Thẩm Tư Nam, ai mà theo đuổi cho được.
Lúc bấy giờ đang thịnh hành gấp hạc giấy, Lư Thanh cũng lần mò học cách gấp cho bằng được, cô tính tặng cho Thẩm Tư Nam một hũ thuỷ tinh đựng kín hạc giấy bên trong. Mỗi con đều chứa bên trong tình cảm của cô, Lư Thanh thức cả đêm để viết những tâm sự, những điều muốn nói với anh trên giấy.
"Tư Nam, tớ có chuyện muốn..."
Thấy trên tay Lư Thanh cầm hũ thuỷ tinh, Thẩm Tư Nam liền bảo cô cùng anh đi ra chỗ ít người. Cậu bạn tóc tém - Hoa Đông muốn đi rình xem hai người nói chuyện gì thì bị Khang Vũ ngăn lại.
"Này, tao bảo mày này mọt sách à! Mày đã nhạt nhẽo thì chớ, nghĩ ai cũng nhạt như mày sao? Tao đi theo để xem tình hình của Lư Thanh thôi, nhỡ tên Tư Nam kia nói nặng lời với cô ấy, làm cô ấy khóc, tao còn an ủi chứ."
Nói rồi lẽo đẽo đu theo hai người đó, Khang Vũ nhìn Hoa Đông lén la lén lút bĩu môi.
Nếu Thẩm Tư Nam không thích Lư Thanh, thì đã chẳng gọi cô ra chỗ ít người. Giống như những cô gái khác, từ chối thẳng thừng cho xong. Vậy mà cái tên ngốc Hoa Đông chẳng biết ý gì cả.
"Tặng cậu này."
Lư Thanh ngượng ngùng, đưa đồ cho Thẩm Tư Nam, anh chỉ nhìn qua, nhận lấy món đồ rồi cười nhẹ.
"Cậu nghĩ tớ cũng có tâm hồn thiếu nữ như cậu hả? Món đồ vô dụng này, tớ không thèm."
Nói rồi ném nó vào bụi cây bên cạnh, Lư Thanh nhìn theo món quà mà mình dùng hết công sức để làm rơi xuống đất.
Cô vẫn không thể tin nổi, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thẩm Tư Nam vẫn dửng dưng như không có chuyện gì.
"Cậu!"
"Sao hả?"
Lời định nói cuối cùng cũng chẳng thể thốt ra, Lư Thanh mắt ngấn lệ, nghẹn ngào bỏ đi. Đã bị người ta phũ phàng thế này, không thể khóc trước mặt người ta được, mất mặt lắm.
Đợi cô đi khỏi, Thẩm Tư Nam liền cúi người xuống, lại nhìn thấy Hoa Đông đang nấp trong góc nhìn mình, bèn lấy tay tháo dây giày ra rồi buộc lại.
Tan học, sau khi mọi người đi về hết, anh trở lại trường, đến chỗ gốc cây nhặt hũ thuỷ tinh lên. Lấy tay lau vết bẩn trên đó, may mà khi đó ném nhẹ nên chỉ bị nứt một chút thôi.
Anh cứ thế ôm nó vào trong lòng, đem về nhà. Mẹ Thẩm thấy con trai cứ dăm ba hôm, hết đem kẹp tóc, đồ ăn vặt, hôm nay ôm hũ thuỷ tinh đựng hạc giấy về, rồi coi như báu vật để trên bàn học.
Nhiều lần bà nghi con trai có bạn gái, hỏi đi hỏi lại thì nó lại nói là đồ tự mua.
Phi, thằng đầu đất này quanh năm suốt tháng chỉ có học, không thì đi chơi với mấy thằng con trai lại mua móc chìa khoá con gấu dễ thương sao?
"Con trai, cô gái đó lại gấp hạc tặng con hả?"
"C...cô gái nào chứ? Con thấy ngoài kia nên mua về thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.