Chương 14
Lam Bảo
07/04/2016
Cũng bởi vì những lời này của Hạ Giai Ngôn, mà cánh cổng phòng thủ kiên cố trong lòng Lục Tiệp hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt, tàn tích của bức tường ấy rải rác khắp mặt đất, khói bụi làm mờ hai mắt. Trong thoáng chốc, anh dường như trở về những ngày đông ấm áp nhất và sự buốt giá nhất của cái lạnh đầu xuân.
Năm ấy Hạ Giai Ngôn vừa lên đại học năm ba, chương trình học cũng khá nhẹ nhàng thoải mái, sau khi Hạ Giai Ngôn đã thi xong môn cuối cùng, liền đến nước Anh đoàn tụ với anh.
Hạ Giai Ngôn đến đó vào giữa tháng giêng, Lục Tiệp vừa kết thúc kì nghỉ Giáng Sinh dài hạn, sau mấy ngày nghỉ công việc dồn lại khiến anh bận túi bụi đến mức muốn phân thân. Anh chỉ giúp Hạ Giai Ngôn lo liệu thủ tục visa và vé máy bay, về phần ăn ở vẫn chưa kịp sắp xếp. Buổi chiều còn có báo cáo phải nộp gấp, buổi sáng Lục Tiệp chỉ kịp đến sân bay đón cô về, sau đó lập tức gấp rút chạy về trường học.
Quen anh lâu như vậy rồi, Hạ Giai Ngôn cũng biết anh là người bận rộn, cũng hiểu và thông cảm cho anh. Đây là lần thứ ba cô đến Anh, tuy rằng nơi này vẫn rất xa lạ đối với cô, nhưng cũng không đến mức sẽ lạc đường. Trước đó cô định tự mình tìm khách sạn để ở, nhưng Lục Tiệp lại lo lắng, anh đột nhiên nhớ ra bạn cùng phòng đã theo thấy hướng dẫn đến vùng khác làm hàng mục, vì thế đã đưa Hạ Giai Ngôn về nhà trọ của mình, chờ khi anh xong việc sẽ sắp xếp lại.
Không ngờ Lục Tiệp lại bận đến tận khuya. Bác Đạo là hướng dẫn nguyên cứu sinh lên tiến sĩ, anh ta chú trọng nhất là tinh thần đoàn kết, vì vậy chưa được sự cho phép của anh ta, sẽ không ai dám ra về. Khi Lục Tiệp mang đồ ăn về nhà trọ thì Hạ Giai Ngôn đã nằm ngủ trên sô pha trong phòng khách, cô gối đầu lên một chiếc gối vuông, trên người đắp một chiếc áo khoác lông, trông rất ngon giấc.
Sau khi mang đồ ăn vào bếp hâm cho nóng, Lục Tiệp mới gọi Hạ Giai Ngôn dậy. Cô ngủ khá say giấc, lúc đầu còn tưởng rằng mình đang mơ, nắm chặc lấy áo của anh không chịu buông tay. Cho đến khi nghe thấy tiếng cười đầy ý chế giễu của Lục Tiệp, cô mới nhớ đến hiện tại mình đang ở đâu.
Lục Tiệp đưa cô vào nhà ăn, kỳ thật lúc này không thể mua được món gì ngon cả, hai người bọn họ đành chịu khó ăn gì đó cho qua bữa tối thôi. Họ ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa trao nhau nụ cười ngọt ngào.
Một lúc sau, trời đổ mưa tuyết. Tuyết trắng bay lả tả lượn vòng theo cơn gió, Hạ Ngai Ngôn ngồi trên thành cửa sổ, ôm gối nhìn ra ngoài. Sau khi đã thu dọn bàn ăn xong, Lục Tiệp quay trở lại phòng khách cùng cô ngắm tuyết.
Tuyết va vào cửa thủy tinh trơn nhẵn, tạo ra âm thanh buồn buồn, Hạ Giai Ngôn dựa vào lòng ngực anh, liên tục lảm nhãm nói chuyện phiếm với anh. Nghe thấy tiếng anh cười, cô ngước lên nhìn anh, khoảng cách của bọn họ rất gần, hai khuôn mặt dường như áp vào nhau. Lục tiệp có thể thấy rõ hình ảnh chính mình trong đôi mắt nâu của cô, con ngươi của anh co rút mãnh liệt, sau đó hôn lên môi cô.
Không khí đêm nay thật dễ khiến cho con người ta phạm tội. Ngoài kia tuyết đang rơi ào ào, mà trong căn phòng này, ánh đèn mờ ảo hắt lên đôi mắt mê ly say đắm của hai người, Họ đang thể hiện nỗi nhớ mong cùng tình yêu nồng cháy đã được chôn giấu trong lòng bấy lâu nayPhá hủy toàn bộ những phòng tuyến mà họ đã xây nên suốt thời gian qua.
Từ trước tới nay, Lục Tiệp đều cho rằng mình có thể hoàn toàn kiểm soát được bản thân, nhưng buổi tối ngày hôm nay, anh lại không thể nào kiềm chế được. Hạ Giai Ngôn cũng ngầm đồng ý cùng anh hòa quyện vào nhau, lý trí của Lục Tiệp không ngừng bảo anh phải dừng lại, nhưng đáng tiếc đến cuối cùng anh vẫn không thể nào dừng lại được.
Hạ Giai Ngôn vốn tưởng rắng, vụn trộm nếm trái cấm cũng không phải là chuyện gì to tác lắm. Mãi cho đến một ngày cô cảm thấy cơ thể thường xuyên mệt mỏi, dì cả lâu rồi vẫn chưa tới thăm, cô mới giác ngộ bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến nhường nào. Hạ Giai Ngôn chẳng thể nào tin được mình lại có em bé, cô nhớ rõ ràng hôm ấy Lục Tiệp có sử dụng biện pháp, vì chuyện đó Lục Tiệp còn phải chạy sang phòng của bạn lục lấy hai cái áo mưa* mang về.
Người đầu tiên phát hiện Hạ Giai Ngôn mang thai là Đào An Nghi, dù sao bà cũng là người từng trải, chỉ cần để ý quan sát là có thể nhận ra ngay. Hạ Giai Ngôn còn chưa kịp đến hiệu thuốc mua que thử thai, thì cô đã bị ba mẹ lôi đến bệnh viện để kiểm tra rồi.
Sau khi xác định bản thân mình đang có em bé, Hạ Giai Ngôn gần như đứng cũng không vững. Cô còn chưa biết phải làm như thế nào, thì ba mẹ cô đã cuống lên, vây bên cạnh tận tình khuyên cô nên bỏ đứa nhỏ đi. Cô càng nghe tâm tư càng rồi bời, cuối cùng không để ý đến sự chênh lệch giờ giấc mà gọi điện thoại cho Lục Tiệp.
Đêm hôm khuya khoắt nhận được điện thoại của Hạ Giai Ngôn, trong lòng Lục Tiệp đã biết có chuyện gì đó không ổn. Khi anh nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Em có thai rồi.", đầu anh như bị một cây búa tạ nặng nề giáng xuống. Anh mặc kệ bài vở và hạng mục đầy đầu, vội vội vàng vàng về nước.
Gặp mặt Lục Tiệp trước tiên không phải là Hạ Giai Ngôn, mà là Hạ Giai Mặc và ba mẹ cô. Tuy rằng bọn họ không chỉ trích, nhưng Lục Tiệp có thể nhìn ra bọn hạ đang rất bất mãn và tức giận với mình. Vẻ mặt Hạ Giai Mặc vô cùng nghiêm túc, anh đem tình hình Hạ Giai Ngôn mấy ngầy hôm nay đại khái nói qua một lần, Lục Tiệp không biết có thể nói điều gì bây giờ, cuối cùng chỉ có thể khẩn khiết nói vô cùng ân hận.
Hai vị trưởng bối đều là người hiểu chuyện. Bọn họ cũng biết loại chuyện như thế này vốn chẳng phải một người muốn là có thể làm được, bây giờ để lại hậu quả, cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Lục Tiệp. Nói cho cùng Hạ Giai Ngôn cũng là máu mủ của bọn họ, cho dù cô không nói gì, nhưng bọn họ cũng biết cô muốn giữ đứa nhỏ này lại. Bọn họ cũng không hỏi xem ý Lục Tiệp như thế nào, trực tiếp yêu cầu anh khuyên con gái mình bỏ đứa nhỏ đi.
Mặc dù Lục Tiệp cũng rất không để cô giữ lại phôi thai nhỏ kia, nhưng nghe người khác yêu cầu chính mình gián tiếp tìm cách giết đứa bé đi, tim anh đau như bị dao cắt.
Giây phút biết Hạ Giai Ngôn có em bé, Lục Tiệp đã luôn suy nghĩ vấn đề giữ hay không giữ. Đêm đó tuy trong điện thoại Hạ Giai Ngôn nói không rõ ràng, nhưng anh vẫn nghe ra được cô rất muốn sinh đứa bé này ra. Cô không chỉ vô cùng thích trẻ con, mà còn là người có trái tim vô cùng lương thiện và có trách nhiệm, anh không nghĩ rằng cô có thể nhẫn tâm tước đi một sinh mệnh như xương như thịt với chính mình.
Nhưng, đứa nhỏ này đến không đúng lúc. Bây giờ Hạ Giai Ngôn mơi học năm ba, nếu cô muốn sinh đứa bé này ra, chắc chắn sẽ bị nhà trường cho thôi học. Cho dù Lục Tiệp có sử dụng quan hệ gia đình để bảo lưu thành tích cho cô, thì cô vẫn phải tạm thời nghĩ học, điều này đối với một sinh viên đạo đức học tập xuất sắc về nhiều mặt, chuẩn bị thi đỗ nghiên cứu sinh mà nói, là một sự hi sinh vô cùng lớn.
Trong lòng mọi người đều hiểu rằng, đây căn bản là chuyện không có cách nào vẹn cả đôi đường, điều duy nhất bọn họ có thể làm, chỉ có thể là giảm thiểu tổn thương hai bên mà thôi. Cho dù, Hạ Giai Ngôn đã hiểu rõ sự việc cũng như những lợi ích có liên quan, nhưng một người vốn sống theo tình cảm như cô chắc chắn sẽ xử lý theo hướng không có lý trí. Sau khi suy xét kỹ càng, Lục Tiệp vẫn quyết định làm một con người lạnh lùng tàn nhẫn. Hai người vừa gặp mặt, anh đã ko hề do dự bắt cô bỏ đi đứa con, không cho cô dù chút một chút hy vọng.*
Lục Tiệp sớm đoán được lần này không dễ gì có thể khuyên được cô, nhưng phản ứng của Hạ Giai Ngôn quá mức bình tĩnh so với tưởng tượng của anh. Hình như Hạ Giai Ngôn đã đoán được anh sẽ nói như thế để thuyết phục được cô, nên cô không hỏi nguyên nhân, chỉ im lặng nhìn anh. Đã từ lâu, cô bình thản tự nói với chính mình, cô chỉ là một người phụ nữ, không có chí lớn như anh, cũng không có khát vọng lớn như anh, chỉ cần anh không chê, cô sẽ cam tâm tình nguyện làm một người vợ bình thường, một người mẹ tốt.
Có vài giây, Lục Tiệp thật sự mềm lòng, anh rất muốn mang Hạ Giai Ngôn về Anh, bất chấp tất cả, nhưng khi tỉnh táo lại, anh lại cảm thấy anh không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà hủy đi tương lại của cô như vậy. Hạ Giai Ngôn là một sinh viên đầy nhiệt huyết, có lý tưởng, cho dù bây giờ bằng lòng vứt bỏ tất cả, nhưng sau này khi quay đầu lại nhất định cô sẽ cảm thấy nuối tiếc.
Lục Tiệp càng nghĩ càng rồi rắm, ngay khi anh đang do dự không biết phải làm thế nào, thì Hạ Giai Ngôn đột nhiên gọi anh một tiếng, cô nói cô đồng ý bỏ đứa trẻ. Lục Tiệp sững sờ nhìn cô, còn cô chỉ nhẹ nhàng hỏi anh, chuyện này vốn là chuyện của hai người, bây giờ chỉ có mình cô kiên trì thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Ngày đó tới bệnh viện, Hạ Giai Ngôn không cho anh đi cùng, tuy rằng anh đã đồng ý, nhưng vẫn luôn nấp ở một chỗ nào đó dõi theo cô. Sau khi cô được đẩy vào phòng giải phẫu, anh đứng một mình trước cửa sổ thủy tinh cuối hành lang chờ đợi. Đầu xuân, những nhánh cây cổ thụ đều mọc ra nhưng chồi non xanh ngắt, anh nhìn cảnh tượng đầy sức sống bên ngoài ô cửa, đáy lòng bỗng cảm thấy tịch liêu vô cùng.
Hạ Giai Ngôn đưa ra lời chia tay cũng là chuyện nằm trong dự liệu của của anh, anh thản nhiên tiếp nhận sự thực đó. Anh biết không phải cô oán giận anh, càng không phải muốn trả thù anh, chỉ là cô không thể đối diện với anh mà thôi. Anh giống như nguồn gốc ác mộng của cô, mỗi lần gặp anh, cô lại không kìm được mà nhớ đến đoạn ý ức thương đau đã qua ấy.
Sau khi quay lại Anh, Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn cắt đứt mọi liên lạc, bọn họ dường như ăn ý hiểu ngầm với nhau, không ai quấy rầy ai cả. Lục tiệp vốn tưởng rằng đây chính là kết cục tốt nhất của bọn họ. Nếu không phải vì giúp Tống Tri Cần hoàn thành hạn mục, anh sẽ không về nước; và nếu không phải sức khỏe giáo sư Tôn có vấn đề, anh cũng sẽ không đến trường để tình cờ gặp lại Hạ Giai Ngôn...
Về phần sau khi Hạ Giai Ngôn hỏi anh có hối hận không, anh chỉ có thể nói với cô: "Anh không hối hận, cũng chẳng có gì đáng hối hận cả."
Cho dù bọn họ không có cơ hội gặp lại nhau, Lục Tiệp cũng sẽ không hối hận. Cho đến hôm nay, anh vẫn cảm thấy hy sinh con của bọn họ, để đổi lấy tương lại tốt đẹp hơn cho cô là hoàn toàn đúng đắn.
Đáp án này hoàn toàn giống với dự đoán của Hạ Giai Ngôn, cô cố gắng đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên của bản thân, khó khăn mỉm cười với anh: " Không hối hận, là tốt rồi."
"Giai Ngôn" Lục Tiệp hít một hơi thật sâu: " Kỳ thật..."
Hạ Giai Ngôn vội vàng cắt ngang lời anh: " Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Mắt Lục Tiệp tối sầm lại, cuối cùng anh vẫn không nói được gì, im lặng rời đi.
Trong khoảng khắc cửa phòng bị đóng lại, Hạ Giai Ngôn như bị rút cạn sức lực, chỉ có thể dựa người vào tường ngẩn ra.
Mẫu đàn ông như Lục Tiệp, cho dù là lĩnh vực tình cảm của chính mình, anh cũng phải nghiên cứu kỹ càng, viết thành mười bản đề án kế hoạch, suy xét kỹ càng những vẫn đề tồn đọng, cách ứng phó cũng như hướng phát triển cho hàng chục năm sau. Đối với Hạ Giai Ngôn mà nói, yêu một người cũng chỉ là chuyện xuất phát từ bản năng, cho dù trời có sụp xuống, cô vẫn sẽ mặc kệ an nguy của bản thân mà bên cạnh anh cho đến những phút cuối cùng. Suy nghĩ của bọn họ không giống nhau, nên lựa chọn giải quyết vấn đề tất nhiên cũng sẽ khác nhau một trời một vực. Cũng như sự việc trên, Hạ Giai Ngôn chưa từng nói nữa câu trách cứ với Lục Tiệp. Anh không sai, cũng có quyền thay chính mình quyết định làm như vậy, cho dù cô không cam lòng, cũng chỉ có thể oán giận chính mình vì không thể thay đổi được người đàn ông này
Năm ấy Hạ Giai Ngôn vừa lên đại học năm ba, chương trình học cũng khá nhẹ nhàng thoải mái, sau khi Hạ Giai Ngôn đã thi xong môn cuối cùng, liền đến nước Anh đoàn tụ với anh.
Hạ Giai Ngôn đến đó vào giữa tháng giêng, Lục Tiệp vừa kết thúc kì nghỉ Giáng Sinh dài hạn, sau mấy ngày nghỉ công việc dồn lại khiến anh bận túi bụi đến mức muốn phân thân. Anh chỉ giúp Hạ Giai Ngôn lo liệu thủ tục visa và vé máy bay, về phần ăn ở vẫn chưa kịp sắp xếp. Buổi chiều còn có báo cáo phải nộp gấp, buổi sáng Lục Tiệp chỉ kịp đến sân bay đón cô về, sau đó lập tức gấp rút chạy về trường học.
Quen anh lâu như vậy rồi, Hạ Giai Ngôn cũng biết anh là người bận rộn, cũng hiểu và thông cảm cho anh. Đây là lần thứ ba cô đến Anh, tuy rằng nơi này vẫn rất xa lạ đối với cô, nhưng cũng không đến mức sẽ lạc đường. Trước đó cô định tự mình tìm khách sạn để ở, nhưng Lục Tiệp lại lo lắng, anh đột nhiên nhớ ra bạn cùng phòng đã theo thấy hướng dẫn đến vùng khác làm hàng mục, vì thế đã đưa Hạ Giai Ngôn về nhà trọ của mình, chờ khi anh xong việc sẽ sắp xếp lại.
Không ngờ Lục Tiệp lại bận đến tận khuya. Bác Đạo là hướng dẫn nguyên cứu sinh lên tiến sĩ, anh ta chú trọng nhất là tinh thần đoàn kết, vì vậy chưa được sự cho phép của anh ta, sẽ không ai dám ra về. Khi Lục Tiệp mang đồ ăn về nhà trọ thì Hạ Giai Ngôn đã nằm ngủ trên sô pha trong phòng khách, cô gối đầu lên một chiếc gối vuông, trên người đắp một chiếc áo khoác lông, trông rất ngon giấc.
Sau khi mang đồ ăn vào bếp hâm cho nóng, Lục Tiệp mới gọi Hạ Giai Ngôn dậy. Cô ngủ khá say giấc, lúc đầu còn tưởng rằng mình đang mơ, nắm chặc lấy áo của anh không chịu buông tay. Cho đến khi nghe thấy tiếng cười đầy ý chế giễu của Lục Tiệp, cô mới nhớ đến hiện tại mình đang ở đâu.
Lục Tiệp đưa cô vào nhà ăn, kỳ thật lúc này không thể mua được món gì ngon cả, hai người bọn họ đành chịu khó ăn gì đó cho qua bữa tối thôi. Họ ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa trao nhau nụ cười ngọt ngào.
Một lúc sau, trời đổ mưa tuyết. Tuyết trắng bay lả tả lượn vòng theo cơn gió, Hạ Ngai Ngôn ngồi trên thành cửa sổ, ôm gối nhìn ra ngoài. Sau khi đã thu dọn bàn ăn xong, Lục Tiệp quay trở lại phòng khách cùng cô ngắm tuyết.
Tuyết va vào cửa thủy tinh trơn nhẵn, tạo ra âm thanh buồn buồn, Hạ Giai Ngôn dựa vào lòng ngực anh, liên tục lảm nhãm nói chuyện phiếm với anh. Nghe thấy tiếng anh cười, cô ngước lên nhìn anh, khoảng cách của bọn họ rất gần, hai khuôn mặt dường như áp vào nhau. Lục tiệp có thể thấy rõ hình ảnh chính mình trong đôi mắt nâu của cô, con ngươi của anh co rút mãnh liệt, sau đó hôn lên môi cô.
Không khí đêm nay thật dễ khiến cho con người ta phạm tội. Ngoài kia tuyết đang rơi ào ào, mà trong căn phòng này, ánh đèn mờ ảo hắt lên đôi mắt mê ly say đắm của hai người, Họ đang thể hiện nỗi nhớ mong cùng tình yêu nồng cháy đã được chôn giấu trong lòng bấy lâu nayPhá hủy toàn bộ những phòng tuyến mà họ đã xây nên suốt thời gian qua.
Từ trước tới nay, Lục Tiệp đều cho rằng mình có thể hoàn toàn kiểm soát được bản thân, nhưng buổi tối ngày hôm nay, anh lại không thể nào kiềm chế được. Hạ Giai Ngôn cũng ngầm đồng ý cùng anh hòa quyện vào nhau, lý trí của Lục Tiệp không ngừng bảo anh phải dừng lại, nhưng đáng tiếc đến cuối cùng anh vẫn không thể nào dừng lại được.
Hạ Giai Ngôn vốn tưởng rắng, vụn trộm nếm trái cấm cũng không phải là chuyện gì to tác lắm. Mãi cho đến một ngày cô cảm thấy cơ thể thường xuyên mệt mỏi, dì cả lâu rồi vẫn chưa tới thăm, cô mới giác ngộ bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến nhường nào. Hạ Giai Ngôn chẳng thể nào tin được mình lại có em bé, cô nhớ rõ ràng hôm ấy Lục Tiệp có sử dụng biện pháp, vì chuyện đó Lục Tiệp còn phải chạy sang phòng của bạn lục lấy hai cái áo mưa* mang về.
Người đầu tiên phát hiện Hạ Giai Ngôn mang thai là Đào An Nghi, dù sao bà cũng là người từng trải, chỉ cần để ý quan sát là có thể nhận ra ngay. Hạ Giai Ngôn còn chưa kịp đến hiệu thuốc mua que thử thai, thì cô đã bị ba mẹ lôi đến bệnh viện để kiểm tra rồi.
Sau khi xác định bản thân mình đang có em bé, Hạ Giai Ngôn gần như đứng cũng không vững. Cô còn chưa biết phải làm như thế nào, thì ba mẹ cô đã cuống lên, vây bên cạnh tận tình khuyên cô nên bỏ đứa nhỏ đi. Cô càng nghe tâm tư càng rồi bời, cuối cùng không để ý đến sự chênh lệch giờ giấc mà gọi điện thoại cho Lục Tiệp.
Đêm hôm khuya khoắt nhận được điện thoại của Hạ Giai Ngôn, trong lòng Lục Tiệp đã biết có chuyện gì đó không ổn. Khi anh nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Em có thai rồi.", đầu anh như bị một cây búa tạ nặng nề giáng xuống. Anh mặc kệ bài vở và hạng mục đầy đầu, vội vội vàng vàng về nước.
Gặp mặt Lục Tiệp trước tiên không phải là Hạ Giai Ngôn, mà là Hạ Giai Mặc và ba mẹ cô. Tuy rằng bọn họ không chỉ trích, nhưng Lục Tiệp có thể nhìn ra bọn hạ đang rất bất mãn và tức giận với mình. Vẻ mặt Hạ Giai Mặc vô cùng nghiêm túc, anh đem tình hình Hạ Giai Ngôn mấy ngầy hôm nay đại khái nói qua một lần, Lục Tiệp không biết có thể nói điều gì bây giờ, cuối cùng chỉ có thể khẩn khiết nói vô cùng ân hận.
Hai vị trưởng bối đều là người hiểu chuyện. Bọn họ cũng biết loại chuyện như thế này vốn chẳng phải một người muốn là có thể làm được, bây giờ để lại hậu quả, cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Lục Tiệp. Nói cho cùng Hạ Giai Ngôn cũng là máu mủ của bọn họ, cho dù cô không nói gì, nhưng bọn họ cũng biết cô muốn giữ đứa nhỏ này lại. Bọn họ cũng không hỏi xem ý Lục Tiệp như thế nào, trực tiếp yêu cầu anh khuyên con gái mình bỏ đứa nhỏ đi.
Mặc dù Lục Tiệp cũng rất không để cô giữ lại phôi thai nhỏ kia, nhưng nghe người khác yêu cầu chính mình gián tiếp tìm cách giết đứa bé đi, tim anh đau như bị dao cắt.
Giây phút biết Hạ Giai Ngôn có em bé, Lục Tiệp đã luôn suy nghĩ vấn đề giữ hay không giữ. Đêm đó tuy trong điện thoại Hạ Giai Ngôn nói không rõ ràng, nhưng anh vẫn nghe ra được cô rất muốn sinh đứa bé này ra. Cô không chỉ vô cùng thích trẻ con, mà còn là người có trái tim vô cùng lương thiện và có trách nhiệm, anh không nghĩ rằng cô có thể nhẫn tâm tước đi một sinh mệnh như xương như thịt với chính mình.
Nhưng, đứa nhỏ này đến không đúng lúc. Bây giờ Hạ Giai Ngôn mơi học năm ba, nếu cô muốn sinh đứa bé này ra, chắc chắn sẽ bị nhà trường cho thôi học. Cho dù Lục Tiệp có sử dụng quan hệ gia đình để bảo lưu thành tích cho cô, thì cô vẫn phải tạm thời nghĩ học, điều này đối với một sinh viên đạo đức học tập xuất sắc về nhiều mặt, chuẩn bị thi đỗ nghiên cứu sinh mà nói, là một sự hi sinh vô cùng lớn.
Trong lòng mọi người đều hiểu rằng, đây căn bản là chuyện không có cách nào vẹn cả đôi đường, điều duy nhất bọn họ có thể làm, chỉ có thể là giảm thiểu tổn thương hai bên mà thôi. Cho dù, Hạ Giai Ngôn đã hiểu rõ sự việc cũng như những lợi ích có liên quan, nhưng một người vốn sống theo tình cảm như cô chắc chắn sẽ xử lý theo hướng không có lý trí. Sau khi suy xét kỹ càng, Lục Tiệp vẫn quyết định làm một con người lạnh lùng tàn nhẫn. Hai người vừa gặp mặt, anh đã ko hề do dự bắt cô bỏ đi đứa con, không cho cô dù chút một chút hy vọng.*
Lục Tiệp sớm đoán được lần này không dễ gì có thể khuyên được cô, nhưng phản ứng của Hạ Giai Ngôn quá mức bình tĩnh so với tưởng tượng của anh. Hình như Hạ Giai Ngôn đã đoán được anh sẽ nói như thế để thuyết phục được cô, nên cô không hỏi nguyên nhân, chỉ im lặng nhìn anh. Đã từ lâu, cô bình thản tự nói với chính mình, cô chỉ là một người phụ nữ, không có chí lớn như anh, cũng không có khát vọng lớn như anh, chỉ cần anh không chê, cô sẽ cam tâm tình nguyện làm một người vợ bình thường, một người mẹ tốt.
Có vài giây, Lục Tiệp thật sự mềm lòng, anh rất muốn mang Hạ Giai Ngôn về Anh, bất chấp tất cả, nhưng khi tỉnh táo lại, anh lại cảm thấy anh không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà hủy đi tương lại của cô như vậy. Hạ Giai Ngôn là một sinh viên đầy nhiệt huyết, có lý tưởng, cho dù bây giờ bằng lòng vứt bỏ tất cả, nhưng sau này khi quay đầu lại nhất định cô sẽ cảm thấy nuối tiếc.
Lục Tiệp càng nghĩ càng rồi rắm, ngay khi anh đang do dự không biết phải làm thế nào, thì Hạ Giai Ngôn đột nhiên gọi anh một tiếng, cô nói cô đồng ý bỏ đứa trẻ. Lục Tiệp sững sờ nhìn cô, còn cô chỉ nhẹ nhàng hỏi anh, chuyện này vốn là chuyện của hai người, bây giờ chỉ có mình cô kiên trì thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Ngày đó tới bệnh viện, Hạ Giai Ngôn không cho anh đi cùng, tuy rằng anh đã đồng ý, nhưng vẫn luôn nấp ở một chỗ nào đó dõi theo cô. Sau khi cô được đẩy vào phòng giải phẫu, anh đứng một mình trước cửa sổ thủy tinh cuối hành lang chờ đợi. Đầu xuân, những nhánh cây cổ thụ đều mọc ra nhưng chồi non xanh ngắt, anh nhìn cảnh tượng đầy sức sống bên ngoài ô cửa, đáy lòng bỗng cảm thấy tịch liêu vô cùng.
Hạ Giai Ngôn đưa ra lời chia tay cũng là chuyện nằm trong dự liệu của của anh, anh thản nhiên tiếp nhận sự thực đó. Anh biết không phải cô oán giận anh, càng không phải muốn trả thù anh, chỉ là cô không thể đối diện với anh mà thôi. Anh giống như nguồn gốc ác mộng của cô, mỗi lần gặp anh, cô lại không kìm được mà nhớ đến đoạn ý ức thương đau đã qua ấy.
Sau khi quay lại Anh, Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn cắt đứt mọi liên lạc, bọn họ dường như ăn ý hiểu ngầm với nhau, không ai quấy rầy ai cả. Lục tiệp vốn tưởng rằng đây chính là kết cục tốt nhất của bọn họ. Nếu không phải vì giúp Tống Tri Cần hoàn thành hạn mục, anh sẽ không về nước; và nếu không phải sức khỏe giáo sư Tôn có vấn đề, anh cũng sẽ không đến trường để tình cờ gặp lại Hạ Giai Ngôn...
Về phần sau khi Hạ Giai Ngôn hỏi anh có hối hận không, anh chỉ có thể nói với cô: "Anh không hối hận, cũng chẳng có gì đáng hối hận cả."
Cho dù bọn họ không có cơ hội gặp lại nhau, Lục Tiệp cũng sẽ không hối hận. Cho đến hôm nay, anh vẫn cảm thấy hy sinh con của bọn họ, để đổi lấy tương lại tốt đẹp hơn cho cô là hoàn toàn đúng đắn.
Đáp án này hoàn toàn giống với dự đoán của Hạ Giai Ngôn, cô cố gắng đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên của bản thân, khó khăn mỉm cười với anh: " Không hối hận, là tốt rồi."
"Giai Ngôn" Lục Tiệp hít một hơi thật sâu: " Kỳ thật..."
Hạ Giai Ngôn vội vàng cắt ngang lời anh: " Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Mắt Lục Tiệp tối sầm lại, cuối cùng anh vẫn không nói được gì, im lặng rời đi.
Trong khoảng khắc cửa phòng bị đóng lại, Hạ Giai Ngôn như bị rút cạn sức lực, chỉ có thể dựa người vào tường ngẩn ra.
Mẫu đàn ông như Lục Tiệp, cho dù là lĩnh vực tình cảm của chính mình, anh cũng phải nghiên cứu kỹ càng, viết thành mười bản đề án kế hoạch, suy xét kỹ càng những vẫn đề tồn đọng, cách ứng phó cũng như hướng phát triển cho hàng chục năm sau. Đối với Hạ Giai Ngôn mà nói, yêu một người cũng chỉ là chuyện xuất phát từ bản năng, cho dù trời có sụp xuống, cô vẫn sẽ mặc kệ an nguy của bản thân mà bên cạnh anh cho đến những phút cuối cùng. Suy nghĩ của bọn họ không giống nhau, nên lựa chọn giải quyết vấn đề tất nhiên cũng sẽ khác nhau một trời một vực. Cũng như sự việc trên, Hạ Giai Ngôn chưa từng nói nữa câu trách cứ với Lục Tiệp. Anh không sai, cũng có quyền thay chính mình quyết định làm như vậy, cho dù cô không cam lòng, cũng chỉ có thể oán giận chính mình vì không thể thay đổi được người đàn ông này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.