Chương 29
Lam Bảo
07/04/2016
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp giữa mùa đông. Hạ Giai Ngôn đứng tại chỗ, nhìn Lục Tiệp bế Lê Dục bước đến, huyệt thái dương của cô khẽ giật một chút.
"Mặt của em làm sao thế? Có bụi bay vào mắt sao?" Lục Tiệp hỏi cô.
Khi bế Lê Dục, Lục Tiệp chỉ cần dùng tay phải, xem ra vết thương ở tay anh cũng gần như khỏi hẳn rồi. Hạ Giai Ngôn dời tầm mắt, không lên tiếng đáp lại.
Lê Dục nôn nao muốn đến viện hải dương, quay qua quay lại trên người Lục Tiệp, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn giục bọn họ xuất phát.
Lục Tiệp nhíu mày, không lạnh không nhạt liếc Lê Dục một cái. Lê Dục lập tức ngoan ngoãn lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Giai Ngôn. Hạ Giai Ngôn thấy thế mới mở lời: "Đi thôi."
Từ núi Trà đến viện hải dương còn phải mất hơn nữa tiếng đi đường, đến lúc ấy đã đến giờ ăn trưa.
Bọn họ đến căng tin của viện hải dương dùng cơm, thực đơn của căng tin được thiết kế gây chú ý đến các bạn thiếu nhi, lấy màu xanh thẫm của biển làm chủ đạo, trên mặt bìa còn vẽ rất nhiều sinh vật biển. Lê Dục lật nó như xem một cuốn truyện tranh, không hề để ý đến thức ăn trên đó.
Nhân viên phục vụ thấy thế, liền trực tiếp giới thiệu với bọn họ: "Quý khách có thể nếm thử phần ăn gia đình của chúng tôi? Phần ăn này có đủ món cho một nhà ba người, còn được tặng thêm đồ chơi số lượng hạn chế nữa ạ."
Nghe thấy cụm từ "Một nhà ba người", Hạ Giai Ngôn không nhịn được đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ đang nở nụ cười thật tươi kia, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Tiệp đã mở lời: "Vậy lấy phần ăn đó đi."
Lê Dục biết có đồ chơi tặng kèm liền rất vui, Lục Tiệp hỏi cậu bé còn muốn ăn gì không, cậu vui vẻ lắc đầu.
Lục Tiệp dời tầm mắt dừng trên người Hạ Giai Ngôn hỏi: "Còn em?"
Hạ Giai Ngôn khép thực đơn lại: "Cứ vậy đi, không đủ sẽ gọi tiếp, ăn không hết thì sẽ rất lãng phí."
Phần ăn này đúng thật là rất đầy đủ, với sức ăn khỏe của Lê Dục mà cũng ăn được một bụng no căng tròn.
Bọn họ nghỉ ngơi một chút rồi mới bắt đầu tham quan viện hải dương. Khoảng cách từ nhà ăn đến đường hầm ngắm đáy biển là gần nhất, thấy đủ loại cá cảnh đủ màu sắc, Lê Dục nhón chân chạm lên tấm kính thủy tinh. Một con cá mặt quỷ bơi đến sát vách kính, khiến cậu bé hét ầm lên, như thể là thật sự bị con cá cắn vào đầu ngón tay vậy. Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp sóng vai bước đến, không xa không gần đứng sau Lê Dục.
Đùa với chú cá mặt quỷ xong, Lê Dục chạy lại, khó khăn lấy một chiếc máy ảnh DSLR* từ ba lô ra, nói với Lục Tiệp: "Chú Lục, giúp cháu chụp ảnh với ạ."
*Máy ảnh DSLR hay Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số (tiếng Anh: Digital single-lens reflex camera, hay DSLR) là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh
Lục Tiệp đồng ý, anh vừa lấy bối cảnh, vừa hỏi Hạ Giai Ngôn: "Không chụp cùng Dục Dục à?"
"Không." Hạ Giai Ngôn từ chối. Lê Dục đặt biệt thích dính bên người Lục Tiệp, làm chuyện gì cũng thích Lục Tiệp làm cho, mặc cho Lục Tiệp nói năng nghiêm túc, cậu cũng không sợ. Cô nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Lê Dục, thấp giọng hỏi Lục Tiệp: "Anh với Lê Dục mới biết nhau lúc sáng à?"
"Biết trước em một chút." Giúp Lê Dục chụp ảnh xong, Lục Tiệp mới nói tiếp: "Lê Thiệu Trì từng mang câu bé đến Anh để họp với đối tác, đêm đó vô tình gặp mặt, vì thế cùng hai cha con bọn họ ăn bữa cơm, sau đó bọn anh vẫn chưa từng gặp lại nhau."
Hạ Giai Ngôm cảm thấy có chút ngạc nhiên hỏi: "Chỉ như vậy mà cậu bé vẫn còn nhớ rõ anh sao?"
"Anh cũng nghĩ chắc có lẽ cậu bé đã sớm quên anh rồi, không ngờ mới ở gần anh một thời gian ngắn đã nhận ra anh là tên tổng tài cao ngạo lạnh lùng tẻ nhạt ngày trước" Lục Tiệp lại giúp Lê Dục mở ảnh chụp ra xem, "Lê Dục rất thích đùa dai, đêm đó cùng cậu bé ăn cơm, anh cũng bị nó trêu chọc. Chắc chắn nó đã bị Lê Thiệu Trì và bảo mẫu chiều hư, anh răn dạy nó vài câu, thế là nó ra sức khóc lóc. Nhất định là nó vẫn còn ghi hận trong lòng, cho nên mới có ấn tượng sâu sắc với anh như thế."
"Ghi hận trong lòng?" Hạ Giai Ngôn cảm thấy buồn cười,"Riêng tôi lại cảm thấy cậu bé rất thích anh."
Lục Tiệp nói: "Có thể là bởi vì thái độ và cách thức mà tôi đối xử với cậu bé tương đối... khác biệt."
Hạ Giai Ngôn nghĩ một chút, lại hỏi: "Dục Dục cũng không hề nhắc đến việc đã từng biết anh lúc trước, có phải là do anh không cho cậu bé nói không?"
Lục Tiệp cũng không phủ nhận: "Tôi sợ em biết tôi và Lê Thiệu Trì có quen biết sẽ cảm thấy khó chịu."
Cùng một lời nói, Hạ Giai Ngôn từng nghe Lê Thiệu Trì nói qua một lần, nay lại nghe chính miệng Lục Tiệp nói ra, Cô lại thấy rung động tại một góc nào đó sâu thẳm trong trái tim. Cho dù là nhiều năm trước, hay là nhiều năm về sau, Lục Tiệp vẫn có thể nhìn thấu tâm tư của mình. Đúng như anh nói, giả như cô sớm biết anh và Lê Thiệu Trì có chút quen biết, thì lúc trước bộ phận nhân sự đến trưng cầu ý kiến đổi đơn vị công tác, chắc chắn cô sẽ không nhanh chóng đồng ý như vậy.
Sau đó Lê Thiệu Trì cũng không hề để lộ bất cứ dấu vết nào, nếu không phải trong lúc vô tình phát hiện cuốn sổ thông tin bạn học kia, Hạ Giai Ngôn không biết phải đến năm nào tháng nào mới có thể biết được. Ngẫm lại, cô cảm thấy bản thân hẳn là nên giả vờ như không biết gì, như thế thì Lê Thiệu Trì sẽ chẳng thể trắng trợn không ngừng tạo cơ hội cho Lục Tiệp, ví dụ như bây giờ.
Quay đầu thấy bộ dạng ảo não của Hạ Giai Ngôn, đại để Lục Tiệp có thể đoán được cô đang nghĩ gì. Tâm tình không hiểu sao lại tốt lên, anh bất giác cong cong khóe môi.
Như nhận ra ánh mắt của anh, Hạ Giai Ngôn cũng quay đầu nhìn về phía anh, thấy ý cười vẫn còn trên mặt anh, cô tức giận hỏi: "Anh cười gì đấy?"
Ý cười trên mặt Lục Tiệp càng sâu, anh đáp: "Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi cố ý bảo Lê Thiệu Trì gọi em tới đây. Nhưng mà cũng tại tôi không còn cách nào khác, ai bảo em không chịu hẹn hò với tôi kia chứ"
Hạ Giai Ngôn trừng mắt với anh: " Anh giở thủ đoạn như thế mà vẫn cảm thấy bản thân mình đúng à?"
"Cái này mà cũng tính là giở thủ đoạn sao?" Lục Tiệp bình tĩnh đáp, "Tôi còn tưởng rằng như vậy cũng là một loại tình thú đó chứ."
Nghe thấy hai chữ cuối cùng, Hạ Giai Ngôn không thể tin được nhìn anh: "Không sai nha giáo sư Lục, tình thú sâu sắc như thế này ngài cũng biết, là ai dạy thế?"
Khóe mắt Lục Tiệp hơi nheo lại, anh nói lảng sang chuyện khác: "Để học được mấy cái đó, bao nhiêu nơ ron thần kinh tôi đều đã dùng hết rồi, như thế mà em còn không cho tôi một cơ hội, vậy thì quá không phải với những gì mà tôi đã bỏ ra rồi."
Nhìn hai người lớn phía sau chỉ lo liếc mắt đưa tình, Lê Dục bước vừa ra khỏi đường hầm ngắm cảnh vừa đợi, cũng không muốn đứng đợi hai người họ, nên nhìn dọc về phía sau, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ trên đường, cậu đưa hai tay lên che miệng hô to: "Hai người nhanh lên! Nhanh lên!"
Hạ Giai Ngôn nhân cơ hội nghiêng người lảng tránh: "Đi nhanh đi, Dục Dục lại giục chúng ta kìa?"
Lục Tiệp cắn răng, anh nhìn theo bóng dáng chạy trốn đầy bối rồi của Hạ Giai Ngôn, lại nhìn điệu bộ vô tội kia của Lê Dục, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Hai giờ ba mươi phút chiều sẽ có biểu diễn cá heo, Lê Dục rất thích thú với tiết mục này, vì thế bọn họ đi xem một chút. Bọn họ vừa bước vào khán đài thì biểu diễn cũng vừa bắt đầu, hai chú cá heo to khỏe dưới sự chỉ huy của người huấn luyện, dùng chiếc đuôi dài quạt nước bắn tung tóe dọc theo khán đài chào hỏi khán giả.
Lê Dục thấy thế vỗ tay phấn khích, Lục Tiệp lại nhận thấy Hạ Giai Ngôn không tập trung, thấp giọng hỏi cô: "Không thích xem sao?"
"Cá heo thật đáng thương." Hạ Giai Ngôn nói. Nhiều năm trước cô từng xem một bộ phim tài liệu, có tên "Vịnh Cá Heo", ghi lại hình ảnh ngư dân Nhật Bản điên cuồng bắt giết những chú cá heo đường kính dòng, mà người tài trợ cho bộ phim này là Richard O’Barry. Kỳ thật cá heo không hề thích biểu diễn như thế này, thoạt trông bọn chúng đều rất vui vẻ hoạt bát, nhưng trên thực tế lại bị sự ích kỉ của nhân loại khiến cho thương tích đầy mình, nói trắng ra như trong bộ phim tài liệu ấy thì: Nụ cười của cá heo, là sự giả tạo hoàn hảo nhất của thiên nhiên, nụ cười này khiến cho người người lầm tưởng rằng chúng luôn vui vẻ hạnh phúc.
Đúng lúc này, hai chú cá heo lần lượt nhảy khỏi mặt nước, ngay sau đó, khán phòng liền vang lên một trận vỗ tay và tiếng hoan hô. Lục Tiệp biết sau khi cá heo rời khỏi mặt nước nội tạng sẽ phải chịu áp lực rất lớn, hơn nữa cá heo là loài động vật có thính giác rất mẫn cảm, cho dù là từ tiếng vỗ tay đến những tiếng vang đọng lại cũng sẽ tạo thành áp lực lớn cho cá heo. Anh cũng không nói nhiều điều như thế với Hạ Giai Ngôn, anh nhắm đúng trọng tâm nói: "Thế giới này chính là như thế, lợi ích luôn đi đầu, cá lớn nuốt cá bé."
Hạ Giai Ngôn hiểu rõ, đừng nói là cá heo, mà ngay cả loài người với nhau cũng tồn tại loại đấu tranh sinh tồn tàn khốc như thế, thân bất do kỷ. Cô nhìn Lê Dục cười vô tư mà hạnh phúc, thật mong bản thân cũng có thể trở lại thời thơ bé vô lo vô nghĩ.
Xem cá heo biểu diễn xong, Lê Dục lại dẫn Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn đến chơi các máy trò chơi. Lục Tiệp chê ấu trĩ, chết sống không chịu chơi, Hạ Giai Ngôn không còn cách nò khác, đành phải cùng cậu bé chơi.
Đợi Lê Dục chơi thỏa thích, rốt cục cũng chịu im lặng ngồi trên ghế dài thì dường như Hạ Giai Ngôn đã mệt đến nỗi tê liệt ngã xuống ghế. Cô cảm thấy bản thân đã già đi, bị mấy loại máy móc to lớn kéo lên kéo xuống, khiến xương cốt thiếu chút nữa thì lìa ra. Lê Dục ngoan ngoãn được trong chốt lát liền quấn quít Lục Tiệp mua kem, Lục Tiệp không đồng ý: "Mùa đông không thể ăn kem."
Hạ Giai Ngôn tự giác quay mặt đi nơi khác, để tránh Lê Dục quay qua xin mình giúp đỡ. Lê Dục bĩu miệng, nằm úp sấp trên người Lục Tiệp cọ cọ lấy lòng anh: "Cháu chỉ ăn hai miếng, không! Ba miếng thôi ạ.."
Thái độ Lục Tiệp rất cương quyết, mặc cho Lê Dục nói gì cũng không đổi ý. Lê Dục vô cùng đau lòng, cuối cùng òa một tiếng khóc lên.
Hạ Giai Ngôn nhìn về phía Lục Tiệp ánh mắt có chút oán giận và đắc ý: "Anh không thể dỗ cậu bé một cách tử tế được sao?"
"Tôi đã nói lý lẽ với nó rồi." Lục Tiệp đáp.
Hạ Giai Ngôn chỉ có thể dùng cách dỗ Thông Thông để dỗ Lê Dục, thế nhưng Lê Dục vẫn không chịu, khóc từ trên ghế xuống đất, còn lóng ngóng đòi gọi cho bố.
Tình cảnh như vậy khiến cho du khách đi qua đi lại đều ghé mắt nhìn, Hạ Giai Ngôn nói với Lục Tiệp: "Mau dỗ cậu bé đi, cậu bé cứ khóc như vậy người khác thực sự sẽ cho chúng ta là bọn buôn người đấy."
Đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, Lục Tiệp mới đứng dậy bước đến quầy quà vặt, lúc quay trở về thì cầm trong tay một hộp kem hương sô cô la. Anh đưa cây kem đến trước mặt Lê Dục, hoàn toàn không cần phải nói thêm điều gì, thì Lê Dục đã tự động thôi không khóc nữa.
"Ba miếng, chú đếm."
Hạ Giai Ngôn buồn cười, cô cầm lấy hộp kem, mở nó ra sau đó dỗ Lê Dục: "Cháu đừng nghe chú ấy nói bậy, từ từ ăn, nếu không ăn lạnh quá sẽ làm hư răng đấy."
Lê Dục nước mắt giàn giụa nhìn cô, do dự trong giây lát, mới dám đưa tay cầm lấy hộp kem.
Trên đường về, Lục Tiệp nói với cô: "Giai Ngôn, không thể dạy trẻ con như vậy, em như thế sẽ chiều hư nó đấy."
Hạ Giai Ngôn nói: "Cũng không thể dạy trẻ con như anh được, như anh sẽ dọa hư thằng bé."
Suốt dọc đường về Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn đều thảo luận về vấn đề này, bọn họ đều kiên trì giữ ý kiến của bản thân, không những không nhân nhượng mà còn có phần gay gắt. Lê Dục cái gì cũng không hiểu, chỉ lát sau liền dựa vào người Hạ Giai Ngôn ngủ.
Trở lại đường nội thành ven biển, Hạ Giai Ngôn nhận được điện thoại của Lê Thiệu Trì, anh ta nói đêm nay sẽ đóng quân dã ngoại trên núi, nhờ cô hoắc Lục Tiệp trông nom Lê Dục một đêm. Cô chuyển lời của Lê Thiệu Trì cho Lục Tiệp, anh nói: "Ở nhà của tôi đi, sáng mai tôi có thể đưa nó về."
Hạ Giai Ngôn đồng ý, cô vốn tưởng Lục Tiệp sẽ đưa mình về nhà, không ngờ Lục Tiệp lại lái xe chạy vào bãi đỗ xe của một nhà hàng cơm Tây.
Khi sang xe, Lục Tiệp nói: "Lê Dục thích ăn mỳ Ý, tối dùng cơm Tây nhé?"
Lê Dục ngủ được mười phút, sau khi tỉnh lại vô cùng hoạt bát, bữa tối được ăn món cậu thích nhất, nên cậu vui mừng mặt mày hớn hở cả buổi. Đến khi nghe đêm nay bố mình không về, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Giai Ngôn nói: "Dì Giai Ngôn, con muốn ngủ ở nhà dì cơ."
Hạ Giai Ngôn từ tốn dỗ dành: "Dì là con gái, không thể giúp con tắm rửa được nè. Con ở với chú Lục một đem, sáng mai chú Lục sẽ chở con về nhà nhé."
"Con không chịu!"
Lê Dục kháng cự như vậy có thể còn để bụng chuyện ban chiều.
"Đứa nhỏ thù dai." Lục Tiệp nhẹ giọng cười cười mắng.
Lục Tiệp vẫn đưa Lê Dục đến nhà trọ của Hạ Giai Ngôn. Lúc xuống xe, Lê Dục lại hối hận, cậu rụt rè gọi Lục Tiệp một tiếng. Lục Tiệp cũng không so đo với một đứa trẻ, anh rút chìa khóa xe rồi cùng bọn họ lên lầu.
Lục Tiệp giúp Lê Dục tắm rữa sạch sẽ, cậu lại cùng anh trở nên hòa thuận hơn. Lê Dục ôm cổ anh, mở to mắt hỏi: "Chú có muốn ngủ cùng với con và dì Giai Ngôn không ạ?"
Hạ Giai Ngôn bước vào phòng tắm định mang quần áo bẩn của Lê Dục đi giặt, vừa bước đến cửa chợt nghe thấy những lời này. Cô có chút xấu hổ, vốn định lui ra ngoài, thế nhưng Lục Tiệp và Lê Dục đã nhìn thấy bóng dáng cô, nên đành phải làm bộ như không có chuyện gì đi vào.
Vào lúc cầm quần áo bẩn từ trong nhà tắm đi ra, Lê Dục đã vùi vào trong chăn vặn vẹo không yên, mà Lục Tiệp thì không thấy đâu. Cô theo bản năng nhìn sang phòng ngủ một chút, sau đó mới dịu dàng dặn dò Lê Dục nhắm mắt lại ngủ.
Lê Dục ngoan ngoạn "Dạ" một tiếng, Hạ Giai Ngôn bước ra phòng ngủ, không quên đóng của phòng lại.
Trở về phòng khách, Hạ Giai Ngôn thấy Lục Tiệp vẫn chưa đi. Bên cạnh anh là túi sách của Lê Dục, còn trên tay thì đang cầm cái máy DSLR dùng để chụp ảnh ngày hôm nay, thấy cô bước đến liền nhanh tay ấn vào nút chức năng. Cô chớp mắt, hỏi: "Anh đang xem gì vậy?"
"Hả?" Lục Tiệp vẻ mặt tự nhiên đáp, "Ảnh của Dục Dục."
Hạ Giai Ngôn từ trên cao nhìn xuống anh: "Ảnh của Dục Dục à? Cho tôi xem với."
Lục Tiệp đưa màn hình về phía cô, trên đó quả nhiên chỉ có ảnh của Lê Dục, cô muốn nhấn xuống, Lục Tiệp lại đột nhiên cầm DSLR về. Cô chụp được tay của Lục Tiệp: "Có gì không thể cho tôi xem sao?"
Lục Tiệp lười biếng tựa vào sô pha, khóe mắt hơi khiêu khích: "Thật muốn xem à?"
Hạ Giai Ngôn gật đầu.
Lục Tiệp mở ảnh chụp ra, bức ảnh được chụp khi Hạ Giai Ngôn cùng Lê Dục chơi máy trò chơi, trông vừa có chút buồn cười, vừa có chút điên. Anh mở từng tấm từng tấm ra, Hạ Giai Ngôn tức đến đỏ mặt, rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là không có xấu nhất, chỉ có xấu đều. Cô đưa tay toan giật máy: "Nhanh xóa đi!"
Ai ngờ Lục Tiệp khó khăn tránh khỏi tay cô, anh lắc đầu: "Để lưu làm kỷ niệm cũng rất vui."
Hạ Giai Ngôn nổi điên, cầm quần áo bẩn của Lê Dục ném đến, sau đó liền cùng Lục Tiệp vật lộn. Lục Tiệp có ý trêu đùa cô, mỗi lần đều đợi cô còn một chút nữa có thể lấy được, nhưng trước sau đều không để cô cướp được. Cô thẹn quá hóa giận, động tác cướp đoạt càng lúc càng dữ dội, Lục Tiệp sợ cô thực sự nổi giận, đành ngoan ngoãn đưa DSLR cho cô. Cô sợ bị lừa, nên khi anh đưa qua cho cô, cô lại không cầm lấy ngay.
Lục Tiệp hỏi cô: "Không muốn à?"
Hạ Giai Ngôn hừ lạnh một tiếng, ngay tại thời điểm cô chạm vào thân máy DSLR kia, Lục Tiệp đột nhiên túm lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô lại.
"Mặt của em làm sao thế? Có bụi bay vào mắt sao?" Lục Tiệp hỏi cô.
Khi bế Lê Dục, Lục Tiệp chỉ cần dùng tay phải, xem ra vết thương ở tay anh cũng gần như khỏi hẳn rồi. Hạ Giai Ngôn dời tầm mắt, không lên tiếng đáp lại.
Lê Dục nôn nao muốn đến viện hải dương, quay qua quay lại trên người Lục Tiệp, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn giục bọn họ xuất phát.
Lục Tiệp nhíu mày, không lạnh không nhạt liếc Lê Dục một cái. Lê Dục lập tức ngoan ngoãn lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Giai Ngôn. Hạ Giai Ngôn thấy thế mới mở lời: "Đi thôi."
Từ núi Trà đến viện hải dương còn phải mất hơn nữa tiếng đi đường, đến lúc ấy đã đến giờ ăn trưa.
Bọn họ đến căng tin của viện hải dương dùng cơm, thực đơn của căng tin được thiết kế gây chú ý đến các bạn thiếu nhi, lấy màu xanh thẫm của biển làm chủ đạo, trên mặt bìa còn vẽ rất nhiều sinh vật biển. Lê Dục lật nó như xem một cuốn truyện tranh, không hề để ý đến thức ăn trên đó.
Nhân viên phục vụ thấy thế, liền trực tiếp giới thiệu với bọn họ: "Quý khách có thể nếm thử phần ăn gia đình của chúng tôi? Phần ăn này có đủ món cho một nhà ba người, còn được tặng thêm đồ chơi số lượng hạn chế nữa ạ."
Nghe thấy cụm từ "Một nhà ba người", Hạ Giai Ngôn không nhịn được đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ đang nở nụ cười thật tươi kia, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Tiệp đã mở lời: "Vậy lấy phần ăn đó đi."
Lê Dục biết có đồ chơi tặng kèm liền rất vui, Lục Tiệp hỏi cậu bé còn muốn ăn gì không, cậu vui vẻ lắc đầu.
Lục Tiệp dời tầm mắt dừng trên người Hạ Giai Ngôn hỏi: "Còn em?"
Hạ Giai Ngôn khép thực đơn lại: "Cứ vậy đi, không đủ sẽ gọi tiếp, ăn không hết thì sẽ rất lãng phí."
Phần ăn này đúng thật là rất đầy đủ, với sức ăn khỏe của Lê Dục mà cũng ăn được một bụng no căng tròn.
Bọn họ nghỉ ngơi một chút rồi mới bắt đầu tham quan viện hải dương. Khoảng cách từ nhà ăn đến đường hầm ngắm đáy biển là gần nhất, thấy đủ loại cá cảnh đủ màu sắc, Lê Dục nhón chân chạm lên tấm kính thủy tinh. Một con cá mặt quỷ bơi đến sát vách kính, khiến cậu bé hét ầm lên, như thể là thật sự bị con cá cắn vào đầu ngón tay vậy. Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp sóng vai bước đến, không xa không gần đứng sau Lê Dục.
Đùa với chú cá mặt quỷ xong, Lê Dục chạy lại, khó khăn lấy một chiếc máy ảnh DSLR* từ ba lô ra, nói với Lục Tiệp: "Chú Lục, giúp cháu chụp ảnh với ạ."
*Máy ảnh DSLR hay Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số (tiếng Anh: Digital single-lens reflex camera, hay DSLR) là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh kỹ thuật số sử dụng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để đưa ánh sáng từ ống kính tới ống ngắm ở phía sau máy ảnh
Lục Tiệp đồng ý, anh vừa lấy bối cảnh, vừa hỏi Hạ Giai Ngôn: "Không chụp cùng Dục Dục à?"
"Không." Hạ Giai Ngôn từ chối. Lê Dục đặt biệt thích dính bên người Lục Tiệp, làm chuyện gì cũng thích Lục Tiệp làm cho, mặc cho Lục Tiệp nói năng nghiêm túc, cậu cũng không sợ. Cô nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Lê Dục, thấp giọng hỏi Lục Tiệp: "Anh với Lê Dục mới biết nhau lúc sáng à?"
"Biết trước em một chút." Giúp Lê Dục chụp ảnh xong, Lục Tiệp mới nói tiếp: "Lê Thiệu Trì từng mang câu bé đến Anh để họp với đối tác, đêm đó vô tình gặp mặt, vì thế cùng hai cha con bọn họ ăn bữa cơm, sau đó bọn anh vẫn chưa từng gặp lại nhau."
Hạ Giai Ngôm cảm thấy có chút ngạc nhiên hỏi: "Chỉ như vậy mà cậu bé vẫn còn nhớ rõ anh sao?"
"Anh cũng nghĩ chắc có lẽ cậu bé đã sớm quên anh rồi, không ngờ mới ở gần anh một thời gian ngắn đã nhận ra anh là tên tổng tài cao ngạo lạnh lùng tẻ nhạt ngày trước" Lục Tiệp lại giúp Lê Dục mở ảnh chụp ra xem, "Lê Dục rất thích đùa dai, đêm đó cùng cậu bé ăn cơm, anh cũng bị nó trêu chọc. Chắc chắn nó đã bị Lê Thiệu Trì và bảo mẫu chiều hư, anh răn dạy nó vài câu, thế là nó ra sức khóc lóc. Nhất định là nó vẫn còn ghi hận trong lòng, cho nên mới có ấn tượng sâu sắc với anh như thế."
"Ghi hận trong lòng?" Hạ Giai Ngôn cảm thấy buồn cười,"Riêng tôi lại cảm thấy cậu bé rất thích anh."
Lục Tiệp nói: "Có thể là bởi vì thái độ và cách thức mà tôi đối xử với cậu bé tương đối... khác biệt."
Hạ Giai Ngôn nghĩ một chút, lại hỏi: "Dục Dục cũng không hề nhắc đến việc đã từng biết anh lúc trước, có phải là do anh không cho cậu bé nói không?"
Lục Tiệp cũng không phủ nhận: "Tôi sợ em biết tôi và Lê Thiệu Trì có quen biết sẽ cảm thấy khó chịu."
Cùng một lời nói, Hạ Giai Ngôn từng nghe Lê Thiệu Trì nói qua một lần, nay lại nghe chính miệng Lục Tiệp nói ra, Cô lại thấy rung động tại một góc nào đó sâu thẳm trong trái tim. Cho dù là nhiều năm trước, hay là nhiều năm về sau, Lục Tiệp vẫn có thể nhìn thấu tâm tư của mình. Đúng như anh nói, giả như cô sớm biết anh và Lê Thiệu Trì có chút quen biết, thì lúc trước bộ phận nhân sự đến trưng cầu ý kiến đổi đơn vị công tác, chắc chắn cô sẽ không nhanh chóng đồng ý như vậy.
Sau đó Lê Thiệu Trì cũng không hề để lộ bất cứ dấu vết nào, nếu không phải trong lúc vô tình phát hiện cuốn sổ thông tin bạn học kia, Hạ Giai Ngôn không biết phải đến năm nào tháng nào mới có thể biết được. Ngẫm lại, cô cảm thấy bản thân hẳn là nên giả vờ như không biết gì, như thế thì Lê Thiệu Trì sẽ chẳng thể trắng trợn không ngừng tạo cơ hội cho Lục Tiệp, ví dụ như bây giờ.
Quay đầu thấy bộ dạng ảo não của Hạ Giai Ngôn, đại để Lục Tiệp có thể đoán được cô đang nghĩ gì. Tâm tình không hiểu sao lại tốt lên, anh bất giác cong cong khóe môi.
Như nhận ra ánh mắt của anh, Hạ Giai Ngôn cũng quay đầu nhìn về phía anh, thấy ý cười vẫn còn trên mặt anh, cô tức giận hỏi: "Anh cười gì đấy?"
Ý cười trên mặt Lục Tiệp càng sâu, anh đáp: "Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi cố ý bảo Lê Thiệu Trì gọi em tới đây. Nhưng mà cũng tại tôi không còn cách nào khác, ai bảo em không chịu hẹn hò với tôi kia chứ"
Hạ Giai Ngôn trừng mắt với anh: " Anh giở thủ đoạn như thế mà vẫn cảm thấy bản thân mình đúng à?"
"Cái này mà cũng tính là giở thủ đoạn sao?" Lục Tiệp bình tĩnh đáp, "Tôi còn tưởng rằng như vậy cũng là một loại tình thú đó chứ."
Nghe thấy hai chữ cuối cùng, Hạ Giai Ngôn không thể tin được nhìn anh: "Không sai nha giáo sư Lục, tình thú sâu sắc như thế này ngài cũng biết, là ai dạy thế?"
Khóe mắt Lục Tiệp hơi nheo lại, anh nói lảng sang chuyện khác: "Để học được mấy cái đó, bao nhiêu nơ ron thần kinh tôi đều đã dùng hết rồi, như thế mà em còn không cho tôi một cơ hội, vậy thì quá không phải với những gì mà tôi đã bỏ ra rồi."
Nhìn hai người lớn phía sau chỉ lo liếc mắt đưa tình, Lê Dục bước vừa ra khỏi đường hầm ngắm cảnh vừa đợi, cũng không muốn đứng đợi hai người họ, nên nhìn dọc về phía sau, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ trên đường, cậu đưa hai tay lên che miệng hô to: "Hai người nhanh lên! Nhanh lên!"
Hạ Giai Ngôn nhân cơ hội nghiêng người lảng tránh: "Đi nhanh đi, Dục Dục lại giục chúng ta kìa?"
Lục Tiệp cắn răng, anh nhìn theo bóng dáng chạy trốn đầy bối rồi của Hạ Giai Ngôn, lại nhìn điệu bộ vô tội kia của Lê Dục, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Hai giờ ba mươi phút chiều sẽ có biểu diễn cá heo, Lê Dục rất thích thú với tiết mục này, vì thế bọn họ đi xem một chút. Bọn họ vừa bước vào khán đài thì biểu diễn cũng vừa bắt đầu, hai chú cá heo to khỏe dưới sự chỉ huy của người huấn luyện, dùng chiếc đuôi dài quạt nước bắn tung tóe dọc theo khán đài chào hỏi khán giả.
Lê Dục thấy thế vỗ tay phấn khích, Lục Tiệp lại nhận thấy Hạ Giai Ngôn không tập trung, thấp giọng hỏi cô: "Không thích xem sao?"
"Cá heo thật đáng thương." Hạ Giai Ngôn nói. Nhiều năm trước cô từng xem một bộ phim tài liệu, có tên "Vịnh Cá Heo", ghi lại hình ảnh ngư dân Nhật Bản điên cuồng bắt giết những chú cá heo đường kính dòng, mà người tài trợ cho bộ phim này là Richard O’Barry. Kỳ thật cá heo không hề thích biểu diễn như thế này, thoạt trông bọn chúng đều rất vui vẻ hoạt bát, nhưng trên thực tế lại bị sự ích kỉ của nhân loại khiến cho thương tích đầy mình, nói trắng ra như trong bộ phim tài liệu ấy thì: Nụ cười của cá heo, là sự giả tạo hoàn hảo nhất của thiên nhiên, nụ cười này khiến cho người người lầm tưởng rằng chúng luôn vui vẻ hạnh phúc.
Đúng lúc này, hai chú cá heo lần lượt nhảy khỏi mặt nước, ngay sau đó, khán phòng liền vang lên một trận vỗ tay và tiếng hoan hô. Lục Tiệp biết sau khi cá heo rời khỏi mặt nước nội tạng sẽ phải chịu áp lực rất lớn, hơn nữa cá heo là loài động vật có thính giác rất mẫn cảm, cho dù là từ tiếng vỗ tay đến những tiếng vang đọng lại cũng sẽ tạo thành áp lực lớn cho cá heo. Anh cũng không nói nhiều điều như thế với Hạ Giai Ngôn, anh nhắm đúng trọng tâm nói: "Thế giới này chính là như thế, lợi ích luôn đi đầu, cá lớn nuốt cá bé."
Hạ Giai Ngôn hiểu rõ, đừng nói là cá heo, mà ngay cả loài người với nhau cũng tồn tại loại đấu tranh sinh tồn tàn khốc như thế, thân bất do kỷ. Cô nhìn Lê Dục cười vô tư mà hạnh phúc, thật mong bản thân cũng có thể trở lại thời thơ bé vô lo vô nghĩ.
Xem cá heo biểu diễn xong, Lê Dục lại dẫn Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn đến chơi các máy trò chơi. Lục Tiệp chê ấu trĩ, chết sống không chịu chơi, Hạ Giai Ngôn không còn cách nò khác, đành phải cùng cậu bé chơi.
Đợi Lê Dục chơi thỏa thích, rốt cục cũng chịu im lặng ngồi trên ghế dài thì dường như Hạ Giai Ngôn đã mệt đến nỗi tê liệt ngã xuống ghế. Cô cảm thấy bản thân đã già đi, bị mấy loại máy móc to lớn kéo lên kéo xuống, khiến xương cốt thiếu chút nữa thì lìa ra. Lê Dục ngoan ngoãn được trong chốt lát liền quấn quít Lục Tiệp mua kem, Lục Tiệp không đồng ý: "Mùa đông không thể ăn kem."
Hạ Giai Ngôn tự giác quay mặt đi nơi khác, để tránh Lê Dục quay qua xin mình giúp đỡ. Lê Dục bĩu miệng, nằm úp sấp trên người Lục Tiệp cọ cọ lấy lòng anh: "Cháu chỉ ăn hai miếng, không! Ba miếng thôi ạ.."
Thái độ Lục Tiệp rất cương quyết, mặc cho Lê Dục nói gì cũng không đổi ý. Lê Dục vô cùng đau lòng, cuối cùng òa một tiếng khóc lên.
Hạ Giai Ngôn nhìn về phía Lục Tiệp ánh mắt có chút oán giận và đắc ý: "Anh không thể dỗ cậu bé một cách tử tế được sao?"
"Tôi đã nói lý lẽ với nó rồi." Lục Tiệp đáp.
Hạ Giai Ngôn chỉ có thể dùng cách dỗ Thông Thông để dỗ Lê Dục, thế nhưng Lê Dục vẫn không chịu, khóc từ trên ghế xuống đất, còn lóng ngóng đòi gọi cho bố.
Tình cảnh như vậy khiến cho du khách đi qua đi lại đều ghé mắt nhìn, Hạ Giai Ngôn nói với Lục Tiệp: "Mau dỗ cậu bé đi, cậu bé cứ khóc như vậy người khác thực sự sẽ cho chúng ta là bọn buôn người đấy."
Đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, Lục Tiệp mới đứng dậy bước đến quầy quà vặt, lúc quay trở về thì cầm trong tay một hộp kem hương sô cô la. Anh đưa cây kem đến trước mặt Lê Dục, hoàn toàn không cần phải nói thêm điều gì, thì Lê Dục đã tự động thôi không khóc nữa.
"Ba miếng, chú đếm."
Hạ Giai Ngôn buồn cười, cô cầm lấy hộp kem, mở nó ra sau đó dỗ Lê Dục: "Cháu đừng nghe chú ấy nói bậy, từ từ ăn, nếu không ăn lạnh quá sẽ làm hư răng đấy."
Lê Dục nước mắt giàn giụa nhìn cô, do dự trong giây lát, mới dám đưa tay cầm lấy hộp kem.
Trên đường về, Lục Tiệp nói với cô: "Giai Ngôn, không thể dạy trẻ con như vậy, em như thế sẽ chiều hư nó đấy."
Hạ Giai Ngôn nói: "Cũng không thể dạy trẻ con như anh được, như anh sẽ dọa hư thằng bé."
Suốt dọc đường về Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn đều thảo luận về vấn đề này, bọn họ đều kiên trì giữ ý kiến của bản thân, không những không nhân nhượng mà còn có phần gay gắt. Lê Dục cái gì cũng không hiểu, chỉ lát sau liền dựa vào người Hạ Giai Ngôn ngủ.
Trở lại đường nội thành ven biển, Hạ Giai Ngôn nhận được điện thoại của Lê Thiệu Trì, anh ta nói đêm nay sẽ đóng quân dã ngoại trên núi, nhờ cô hoắc Lục Tiệp trông nom Lê Dục một đêm. Cô chuyển lời của Lê Thiệu Trì cho Lục Tiệp, anh nói: "Ở nhà của tôi đi, sáng mai tôi có thể đưa nó về."
Hạ Giai Ngôn đồng ý, cô vốn tưởng Lục Tiệp sẽ đưa mình về nhà, không ngờ Lục Tiệp lại lái xe chạy vào bãi đỗ xe của một nhà hàng cơm Tây.
Khi sang xe, Lục Tiệp nói: "Lê Dục thích ăn mỳ Ý, tối dùng cơm Tây nhé?"
Lê Dục ngủ được mười phút, sau khi tỉnh lại vô cùng hoạt bát, bữa tối được ăn món cậu thích nhất, nên cậu vui mừng mặt mày hớn hở cả buổi. Đến khi nghe đêm nay bố mình không về, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Giai Ngôn nói: "Dì Giai Ngôn, con muốn ngủ ở nhà dì cơ."
Hạ Giai Ngôn từ tốn dỗ dành: "Dì là con gái, không thể giúp con tắm rửa được nè. Con ở với chú Lục một đem, sáng mai chú Lục sẽ chở con về nhà nhé."
"Con không chịu!"
Lê Dục kháng cự như vậy có thể còn để bụng chuyện ban chiều.
"Đứa nhỏ thù dai." Lục Tiệp nhẹ giọng cười cười mắng.
Lục Tiệp vẫn đưa Lê Dục đến nhà trọ của Hạ Giai Ngôn. Lúc xuống xe, Lê Dục lại hối hận, cậu rụt rè gọi Lục Tiệp một tiếng. Lục Tiệp cũng không so đo với một đứa trẻ, anh rút chìa khóa xe rồi cùng bọn họ lên lầu.
Lục Tiệp giúp Lê Dục tắm rữa sạch sẽ, cậu lại cùng anh trở nên hòa thuận hơn. Lê Dục ôm cổ anh, mở to mắt hỏi: "Chú có muốn ngủ cùng với con và dì Giai Ngôn không ạ?"
Hạ Giai Ngôn bước vào phòng tắm định mang quần áo bẩn của Lê Dục đi giặt, vừa bước đến cửa chợt nghe thấy những lời này. Cô có chút xấu hổ, vốn định lui ra ngoài, thế nhưng Lục Tiệp và Lê Dục đã nhìn thấy bóng dáng cô, nên đành phải làm bộ như không có chuyện gì đi vào.
Vào lúc cầm quần áo bẩn từ trong nhà tắm đi ra, Lê Dục đã vùi vào trong chăn vặn vẹo không yên, mà Lục Tiệp thì không thấy đâu. Cô theo bản năng nhìn sang phòng ngủ một chút, sau đó mới dịu dàng dặn dò Lê Dục nhắm mắt lại ngủ.
Lê Dục ngoan ngoạn "Dạ" một tiếng, Hạ Giai Ngôn bước ra phòng ngủ, không quên đóng của phòng lại.
Trở về phòng khách, Hạ Giai Ngôn thấy Lục Tiệp vẫn chưa đi. Bên cạnh anh là túi sách của Lê Dục, còn trên tay thì đang cầm cái máy DSLR dùng để chụp ảnh ngày hôm nay, thấy cô bước đến liền nhanh tay ấn vào nút chức năng. Cô chớp mắt, hỏi: "Anh đang xem gì vậy?"
"Hả?" Lục Tiệp vẻ mặt tự nhiên đáp, "Ảnh của Dục Dục."
Hạ Giai Ngôn từ trên cao nhìn xuống anh: "Ảnh của Dục Dục à? Cho tôi xem với."
Lục Tiệp đưa màn hình về phía cô, trên đó quả nhiên chỉ có ảnh của Lê Dục, cô muốn nhấn xuống, Lục Tiệp lại đột nhiên cầm DSLR về. Cô chụp được tay của Lục Tiệp: "Có gì không thể cho tôi xem sao?"
Lục Tiệp lười biếng tựa vào sô pha, khóe mắt hơi khiêu khích: "Thật muốn xem à?"
Hạ Giai Ngôn gật đầu.
Lục Tiệp mở ảnh chụp ra, bức ảnh được chụp khi Hạ Giai Ngôn cùng Lê Dục chơi máy trò chơi, trông vừa có chút buồn cười, vừa có chút điên. Anh mở từng tấm từng tấm ra, Hạ Giai Ngôn tức đến đỏ mặt, rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là không có xấu nhất, chỉ có xấu đều. Cô đưa tay toan giật máy: "Nhanh xóa đi!"
Ai ngờ Lục Tiệp khó khăn tránh khỏi tay cô, anh lắc đầu: "Để lưu làm kỷ niệm cũng rất vui."
Hạ Giai Ngôn nổi điên, cầm quần áo bẩn của Lê Dục ném đến, sau đó liền cùng Lục Tiệp vật lộn. Lục Tiệp có ý trêu đùa cô, mỗi lần đều đợi cô còn một chút nữa có thể lấy được, nhưng trước sau đều không để cô cướp được. Cô thẹn quá hóa giận, động tác cướp đoạt càng lúc càng dữ dội, Lục Tiệp sợ cô thực sự nổi giận, đành ngoan ngoãn đưa DSLR cho cô. Cô sợ bị lừa, nên khi anh đưa qua cho cô, cô lại không cầm lấy ngay.
Lục Tiệp hỏi cô: "Không muốn à?"
Hạ Giai Ngôn hừ lạnh một tiếng, ngay tại thời điểm cô chạm vào thân máy DSLR kia, Lục Tiệp đột nhiên túm lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.