Chương 42
Lam Bảo
27/11/2016
Sáng hôm đó, Hạ Giai Ngôn lại vào trang web chính thức
của cuộc thi như mọi hôm, xem tác phẩm dự thi mới nhất. Bên trên góc
trái trang chủ được thiết kế dành riêng cho việc bỏ phiếu, trong đó thể
hiện các tác phẩm dự thi có số phiếu bầu nhiều nhất. Cô nhìn lướt qua,
lại nhìn thấy tác phẩm liên tiếp dẫn đầu mấy ngày nay lại có thể tụt
xuống vị trí thứ hai.
Nhìn thấy tiêu đề của tác phẩm vừa nhảy lên đứng nhất xong thì bàn tay cầm chuột của Hạ Giai Ngôn cừng đờ, sau đó kích chuột mấy lần vào xem bên trong. Vẫn chưa xem hết, cô liền nhận được thông báo, lập tức đến phòng hội nghị số hai mở cuộc họp gấp.
Đến phòng họp, cô liền nhìn đến vẻ mặt cứng ngắt của Ông Đình đang ngồi bên trong. Sau khi đi vào, cô và đồng nghiệp quen biết dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đồng nghiệp kia dùng khẩu hình miệng phát âm nói cho cô biết: Quảng cáo bị trộm.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả cuộc họp, ở đầy đều là những nhân viên có phần tham gia vào chế tác quảng cáo, nói cách khác, mỗi người ở đây đều bị tình nghi. Dù vậy tại thời điểm hiện tại, biểu hiện của Ông Đình vẫn rất bình tĩnh như thường, cô không chĩa mũi nhọn vào cấp dưới, trái lại hướng lý do bị trộm có lẽ do hệ thống phòng ngự của internet không hiệu quả, vì thế hacker mới mượn lỗ hỏng này trộm mất tài liệu bí mật.
Nghe xong phỏng đoán của Ông Đình, đa số thần kinh của chúng vân viên đều thả lỏng không ít. Ông Đình cam đoan đảm bảo: "Công ty nhất định sẽ điều tra rõ sự việc, sẽ không để mọi người bị oan uổng. Hiện tại đồng nghiệp bộ phận hệ thống thông tin đã bắt tay vào điều tra rồi, nếu tất cả mọi người có manh mối gì, thì hãy báo với tôi."
Từ khi Lê Thiệu Trình nhắc nhở chính mình không nên đắt tội với Ông Đình, Hạ Giai Ngôn liền hết sức chú ý đến cô. Lê Thiệu Trình nói rất đúng, Ông Đình đúng là một người phụ nữ không đơn giản. Như chuyện này mà nói, sau khi tác phẩm bị lấy trộm, đầu tiên Ông Đình liền mở cuộc họp khẩn cấp, thể hiện sự tín nhiệm của chính mình với cấp dưới, điều này so với việc truy cứu ai để lộ bí mật quan trọng hơn rất nhiều. Chị ấy vừa mới nhận chức, nếu vì mãi ngờ vực vô căn cứ, có thể toàn bộ nhóm sẽ mất đi tính đoàn kết, sau này sẽ rất khó làm ra tác phẩm xuất sắc.
Trước khi tan họp, Ông Đình vô cùng chân thành tha thiết nói: "Mặc dù tác phẩm lần này không thể đại diện công ty dự thi, nhưng tôi chân thành cảm ơn các vị đồng nghiệp tại đây đã vô cùng cố gằng trong thời gian qua."
Sau khi ra khỏi phòng họp, Hạ Giai Ngôn chợt nghe đồng nghiệp phía sau nói: "Cuộc thi lần này, nếu không dùng tác phẩm của giám đốc Hướng thì sẽ dùng tác phảm của giám đốc Từ, tổ chúng ta sẽ trắng tay."
Một đồng nghiệp khác hùa theo: "Đúng rồi, tôi nghĩ cấp trên hẳn sẽ càng thích ý tưởng của giảm đốc Từ, nó chính là phong cách của công ty chúng ta."
"Cũng chưa chắc, giám đốc hướng cũng không tệ, huống chi năm kia chính là dùng tác phẩm của anh ấy dự thi, còn được huy chương đồng nữa."
Hạ Giai Ngôn hơi đau đầu. Hóa ra không chỉ bộ phận khách hàng, vào thời điểm dính dáng đến lợi ích của nhau, bộ phận ý tưởng cũng là một chiến trường dày đặc mùi thuốc súng.
Qua hai người tra xét, bộ phận internet đưa ra thông báo chính thức, chứng minh hệ thống phòng ngự internet của công ty bình thường, trong hai tháng gần nhất không bị công kích. Bọn họ cùng với nội bộ công ty internet tiền hành theo dõi và phân tích, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Căn cứ vào tư liệu suy đoán trước mắt, sở dĩ quảng cáo bị tiết lộ, có khả năng trong nhân viên dùng điện thoại di động để đánh cắp tài liệu.
Ngoài ra, chuyện này rất nhanh có tiến triển mới. Chiều thứ bảy, có người dùng đại chỉ IP nặc danh đăng lên diễn đàng công ty một bức thu, đại ý là, từng thấy có một nhân viên nữ một mình ở lại trong văn phòng giám đốc, không lâu sau thì tác phẩm dự thi bị lấy trộm, nhân viên nữ này bị tình nghi rất lớn.
Sáng thứ hai đi làm, Hạ Giai Ngôn lập tức bị gọi vào văn phòng của Ông Đình. Cô còn không biết trên diễn đàn đăng thư nặc danh gì, đến khi Ông Đình đọc nội dung thư đó lên, cô ngạc nhiên nhìn Ông Đình, sau một lúc mới tìm được giọng nói của mình: "Nhân viên nữ trong thư, là chỉ tôi sao?"
Vẻ mặt Ông Đình vô cùng nghiêm túc, hỏi cô: "Hôm đó vì tôi phải nghe điện thoại nên cô ở lại văn phòng, cô còn nhớ không?"
Hạ Giai Ngôn không thể nào ngờ được có người sẽ lấy việc cỏn con đó để thổi phồng lên, cô ép bản thân tỉnh táo lại, sau đó trả lời: "Tôi vẫn nhớ. Nhưng mà, điều này cũng không thể nói lên điều gì. Tôi chỉ trùng hợp vào phòng tìm chị thì khi ấy chị lại vừa vặn nhận điện thoại mà thôi. Vả lại, cuộc điện thoài chị nhận được là điện thoại làm phiền hay sao?"
Trầm mặc trong giây lác, Ông Đình nói: "Điện thoại là ông xã tôi gọi đến, tôi biết cô không có gì cả. Điểm này, tôi cũng đã giải thích qua với lãnh đạo, nhưng mà, bọn họ đối với cách nói này có chút không tin tưởng."
Hai tay vô thức siết chặt, Hạ Giai Ngôn nhìn Ông Đình: "Nói đến cùng, các người nghi ngờ tôi. Mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra vào văn phòng như thế, dựa vào cái gì mà tôi ở trong văn phòng lâu hơn một chút, thì trở thành kẻ bị tình nghi? Còn kẻ viết thư nặc danh đó, tôi cảm thấy người đó còn đáng khả nghi hơn tôi, nếu người đó phát hiện manh mối quan trọng như vậy, vì sao không trực tiếp đăng báo, trái lại còn lén la lén lúc dùng địa chỉ IP nặc danh viết thư chứ!"
Ông Đình bảo cô yên tâm một chút chớ nóng vội, nói tiếp: "Trước tiên cô đừng nóng vội, công ty nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này. Nếu cô trong sạch, chúng tôi cũng nhất định sẽ cho cô một công đạo."
"Tôi trong sạch." Hạ Giai Ngôn đè nén tức giận nói.
"Nhưng mà, nội dung bức thư kia bất lợi đối với cô." Ông Đình nói, "Nhân viên ngày hôm đó đều đã lần lượt tìm đến đây hỏi, còn cô, lãnh đạo đã quyết định cho cô tạm nghỉ một thời gian. Đối với chuyện này lãnh đạo rất coi trọng, dù sao cũng liên quan đến cơ mật và lợi ích của công ty, hi vọng cô có thể hiểu."
Sắc mặt Hạ Giai Ngôn trở nên rất khó coi: "Tôi tạm thời bị cách chức, không phải có ý tôi không thoát khỏi liên quan đến chuyện này sao?"
"Tôi xin lỗi. Đây là ý của lãnh đạo, tôi không làm chủ được." Ông Đình ra vẻ bất đắt dĩ nói."Kỳ thật như vậy đối với cô cũng không phải là chuyện xấu, tuy rằng bức thư kia đã bị xóa, nhưng nhân viên xem qua không ít, cô ở lại công ty nhất định sẽ chịu lời ong tiếng ve, như vậy sẽ tạo ra phiền tói lớn với cô.
Sau khi rời khỏi công ty, Hạ Giai Ngôn mang theo đầy phẫn hẫn bước trên đường. Bản thân nhìn lướt qua dòng người vội vã trên đường, chỉ có cô là lang thang không mục đích, như một chú chim nhỏ bị mất phương hướng.
Thời điểm nhận được điện thoại của Hạ Giai Mặc, Hạ Giai Ngôn đang đứng quầy trưng bày ở siêu thị, nhìn nhân viên PG giới thiệu nước giặt quần áo tẩy bay vết bẩn.Cô nghĩ chắc anh đã nghe được chuyện này, do dự trong ba giây, cô vẫn nhận điện thoại.
Giọng nói mang theo sự lo lắng của Hạ Giai Mặc từ ống nghe truyến đến: "Em đang ở đâu?"
Nghe thấy giọng nói thân thiết lại quen thuộc, Hạ Giai Ngôn cảm thấy cổ họng tắt nghẽn, âm thanh phát ra có chút run run: "Em không sao đâu, giờ đang ở siêu thị mua đồ."
Nghe vậy, Hạ Giai Mặc thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế?"
Đến một góc khuất yên tĩnh, Hạ Giai Ngôn đem đầu đuôi ngọn ngành những chuyện xảy ra nói cho anh biết. Vì không muốn người nhà phải lo lắng, cô tỏ vẻ thoải mái nói: "Không phải đi làm cũng không sao, nhưng mà, nếu em không có tiền xài, anh nhớ phải tiếp tế cho em đó."
Từ đầu tới cuối, Hạ Giai Mặc không hỏi cô có làm ra chuyện như vậy hay không, vì anh biết em gái của mình không phải là loại người như vậy. Lần này bị vu oan như thế, chắc chắn cô cảm thấy rất khó chịu. Anh muốn an ủi cô, cô lại lấy lí do tính tiền rồi cúp máy.
Mùa xuân luôn có những con mưa bất chợt, Hạ Giai Ngôn mới từ siêu thị bước ra, trời đã bay bay những hạt mưa phùn. Cô lấy ô từ túi xách ra, hạt mưa bị gió thổi nghiêng, tinh tế bay lên quần áo cô.
Nhìn sắc trời mờ mịt, tâm tình Hạ Giai Ngôn lại u ám thêm chút. Cô miễn cưỡng cầm ô đứng dưới mái hiên trước một nhà hàng đột mưa, đột nhiên rất muốn gặp người đàn ông có thể cho mình năng lượng và ấm áp ấy. Cô lấy di động ra, tìm số của anh, vừa bấm gọi, cô lại nhanh chóng cúp máy, vì cô nhớ rõ hôm nay Lục Tiệp phải lên lớp giảng bài.
Vừa lúc có taxi chạy đến, Hạ Giai Ngôn theo bản năng đưa tay. Sau khi lên xe, tài xế hỏi cô đến đâu, cô không cần nghĩ ngợi liền đọc ngay địa chỉ trường học.
Vì thời tiết không tốt, nên trên đường vào trường không có bao nhiêu học sinh qua lại. Hạ Giai Ngôn che ô đi về phía khu giảng đường, chân cô bước vội trên đường, không cẩn thận bị bọt nước bắn lên làm ướt ống quần.
Chuông tan học vang lên, Lục Tiệp đúng giờ cho học trò tan lớp. Vừa từ phòng học bước ra, anh theo thói quen xem di động một chút, vừa mở màn hình, anh liền thấy có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn mới. Hai cuộc gọi nhỡ ấy một là của Lê Thiệu Trì, cuộc còn lại là của Hạ Giai Ngôn. Sau đó anh mở tin nhắn mới ra xem. Xem hết hơn mười từ ngắn ngủi kia, anh bước ra bên ngoài, gọi điện cho Hạ Giai Ngôn.
Điện thoại còn chưa kết nối, Lục Tiệp đã nhìn thấy Hạ Giai Ngôn đứng ở hành lang, ánh mắt bình thản nhìn mình. Rõ ràng cô đang mỉn cười, nhưng trong ánh mắt lại mang vẻ ảm đảm, không có một chút sức sống. Anh bước về phía cô, phát hiện trên người cô có vài chỗ bị ướt mưa, chân mày vốn chau lại của anh lại càng nhíu chặc hơn.
Theo tầm mắt của anh, Hạ Giai Ngôn cũng cúi đầu nhìn chính mình, cô nói với Lục Tiệp: "Chỉ ướt quần áo ngoài thôi, không lạnh."
Lục Tiệp sờ sờ tay cô, quả thật vẫn ẩm. Anh giơ điện thoại lên trước mặt cô, giọng có chút gấp gáp: "Lê Thiệu Trì nói với tôi rồi."
Hạ Giai Ngôn nhanh chóng đọc xong tin nhắn, sau đó nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lục Tiệp vẫn lo cô bị cảm lạnh, anh nói: "Cái gì cũng không phải nói nữa, về nhà thay quần áo trước đã."
Sau khi về nhà, Hạ Giai Ngôn thay một bộ quần áo ở nhà màu xám. Lúc đi ra phòng khác, Lục Tiệp cảm thấy dường như sắc mặt của cô có hơi kém đi, anh đưa tay vòng qua eo cô, nhẹ nhàng nói: "Không vui thì cứ nói ra đi em."
Hơi ấm cách quần áo truyền đến, Hạ Giai Ngôn kìm lòng không được mờ mịt hướng về phía anh. Cô vùi mặt vào vòm ngực anh, không lên tiếng.
Lục Tiệp dịu dàng vuốt tóc cô, thả giọng nhẹ hơn: "Đang nghĩ gì thế em?"
Hạ Giai Ngôn vẫn im lặng.
Sau đó, Lục Tiệp vốn không hỏi cô thêm gì cả. Không biết qua bao lâu, anh phát hiện người trong lòng đang nhè nhẹ run lên, tay khựng lại, tiện đà nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Nước mắt dần dần thấm ướt áo sơ mi của anh, Lục Tiệp vẫn tiếp tục động tác nhẹ nhàng vỗ về cô, nhưng trong mắt anh lại ánh lên tia sắc bén.
Chờ sau khi cô ổn định cảm xúc, Lục Tiệp mới thu lại toàn bộ cảm xúc, hỏi cô: "Có đói bụng không em? Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?"
"Em không đói." Hạ Giai Ngôn ồm ồm đáp.
Cô vẫn trốn trong ngực anh, Lục Tiệp lo cô buồn, vì thế muốn nâng mặt cô lên: "Không muốn ăn cũng không thể không ăn cơm được em."
Hạ Giai Ngôn không chịu, cô túm chặt áo anh: "Không muốn ăn mà."
Lục Tiệp buông tay, anh hiếm khi vì chuyện này mà dỗ Hạ Giai Ngôn: "Không muốn ăn cơm vậy em muốn ăn gì? Gà chiên nhé, pizza, hay bánh ngọt?"
Im lặng trong chốc lát, Hạ Giai Ngôn trả lời một nẻo:" Em muốn ngủ."
Lục Tiệp bật cười: "Trước khi ngũ cũng phải ăn cơm. Chảy nhiều nước mắt vậy, không cần bổ sung năng lượng sao?"
Vừa dứt lời, Hạ Giai Ngôn liền nhéo mạnh trên lưng anh một cái: "Do em buồn ngủ."
Lục Tiệp mở tay cô ra, sau đó bế ngang người cô lên.
Hạ Giai Ngôn kêu nhỏ, cô phản xa ôm lấy cổ Lục Tiệp: "Anh làm sao thế?"
Thấy mắt và mũi cô đều ửng hồng sưng lên, Lục Tiệp cảm thấy đau lòng. Anh đá văng cửa phòng ngủ ra, sau đó bế cô đặt lên giường: "Không phải em nói buồn ngủ sao?"
Kéo chăn đến cằm, Hạ Giai Ngôn mong đợi nhìn anh: "Anh phải đi sao?"
"Không đi." Lục Tiệp vỗ vỗ chỗ chăn hở ra, nhẹ nhàng nói," Chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi, em cứ ngủ trước, đồ ăn giao đến thì dậy."
Rốt cuộc Hạ Giai Ngôn cũng chịu thỏa hiệp, Lục Tiệp vốn tưởng cô chỉ nói thế mà thôi, không ngờ cô lại ngủ thật. Trong khi ngủ, mi tâm cô vẫn không giãn ra, Lục Tiệp biết cô thật sự rất oan ức, oan ức đến nỗi không nói thành lời, chỉ biết lặng lẽ rơi nước măt.
Ra khỏi phòng ngủ, Lục Tiệp nghẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Đang định gọi điện đặt thức ăn ngoài, nhưng anh chợt nhớ ra gì đó cất di động lại, sau đó bước vào bếp.
Trước đây khi còn học trong nước, bạn bè trong ký túc xá thường dùng nồi cơm điện hầm cháo, Lục Tiệp nhìn vài lần cũng học được. Hạ Giai Ngôn nói không đói bụng, anh quyết định nấu cháo tiểu mễ, để tránh cô cảm thấy khó ăn. Làm đồ ăn phức tạp rườm rà thì anh không giỏi lắm, nhưng hầm cháo, nấu trà gừng là chuyện nhỏ, chắc chắc không làm khó được anh.
Sau khi bắt đầu nấu cháo, Lục Tiệp tìm được một miếng thịt nạc trong tủ lạnh. Anh bắt đầu cắt thành miếng nhỏ, thịt vẫn còn chưa sắt xong, chuông cửa liền vang lên.
Nhớ đến Hạ Giai Ngôn vẫn còn đang ngủ, ngay cả tạp dề Lục Tiệp cũng không cởi ra, vô cùng lo lắng bước ra ngoài mở cửa. May mắn người đến chơi không phải là người hấp tấp, cũng không ấn chuông cửa liên tục.
Vừa mở cửa ra, Lục Tiệp nhìn hai người ngoài cửa, cánh tay đang mở cửa không tự giác dừng lại.
Cùng lúc đó, Hạ Nguyên và Đào An Nghi đứng ngoài cửa, sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt, thì biểu tình trên mặt họ thiên biến vạn hóa trong nháy mắt.
Nhìn thấy tiêu đề của tác phẩm vừa nhảy lên đứng nhất xong thì bàn tay cầm chuột của Hạ Giai Ngôn cừng đờ, sau đó kích chuột mấy lần vào xem bên trong. Vẫn chưa xem hết, cô liền nhận được thông báo, lập tức đến phòng hội nghị số hai mở cuộc họp gấp.
Đến phòng họp, cô liền nhìn đến vẻ mặt cứng ngắt của Ông Đình đang ngồi bên trong. Sau khi đi vào, cô và đồng nghiệp quen biết dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đồng nghiệp kia dùng khẩu hình miệng phát âm nói cho cô biết: Quảng cáo bị trộm.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả cuộc họp, ở đầy đều là những nhân viên có phần tham gia vào chế tác quảng cáo, nói cách khác, mỗi người ở đây đều bị tình nghi. Dù vậy tại thời điểm hiện tại, biểu hiện của Ông Đình vẫn rất bình tĩnh như thường, cô không chĩa mũi nhọn vào cấp dưới, trái lại hướng lý do bị trộm có lẽ do hệ thống phòng ngự của internet không hiệu quả, vì thế hacker mới mượn lỗ hỏng này trộm mất tài liệu bí mật.
Nghe xong phỏng đoán của Ông Đình, đa số thần kinh của chúng vân viên đều thả lỏng không ít. Ông Đình cam đoan đảm bảo: "Công ty nhất định sẽ điều tra rõ sự việc, sẽ không để mọi người bị oan uổng. Hiện tại đồng nghiệp bộ phận hệ thống thông tin đã bắt tay vào điều tra rồi, nếu tất cả mọi người có manh mối gì, thì hãy báo với tôi."
Từ khi Lê Thiệu Trình nhắc nhở chính mình không nên đắt tội với Ông Đình, Hạ Giai Ngôn liền hết sức chú ý đến cô. Lê Thiệu Trình nói rất đúng, Ông Đình đúng là một người phụ nữ không đơn giản. Như chuyện này mà nói, sau khi tác phẩm bị lấy trộm, đầu tiên Ông Đình liền mở cuộc họp khẩn cấp, thể hiện sự tín nhiệm của chính mình với cấp dưới, điều này so với việc truy cứu ai để lộ bí mật quan trọng hơn rất nhiều. Chị ấy vừa mới nhận chức, nếu vì mãi ngờ vực vô căn cứ, có thể toàn bộ nhóm sẽ mất đi tính đoàn kết, sau này sẽ rất khó làm ra tác phẩm xuất sắc.
Trước khi tan họp, Ông Đình vô cùng chân thành tha thiết nói: "Mặc dù tác phẩm lần này không thể đại diện công ty dự thi, nhưng tôi chân thành cảm ơn các vị đồng nghiệp tại đây đã vô cùng cố gằng trong thời gian qua."
Sau khi ra khỏi phòng họp, Hạ Giai Ngôn chợt nghe đồng nghiệp phía sau nói: "Cuộc thi lần này, nếu không dùng tác phẩm của giám đốc Hướng thì sẽ dùng tác phảm của giám đốc Từ, tổ chúng ta sẽ trắng tay."
Một đồng nghiệp khác hùa theo: "Đúng rồi, tôi nghĩ cấp trên hẳn sẽ càng thích ý tưởng của giảm đốc Từ, nó chính là phong cách của công ty chúng ta."
"Cũng chưa chắc, giám đốc hướng cũng không tệ, huống chi năm kia chính là dùng tác phẩm của anh ấy dự thi, còn được huy chương đồng nữa."
Hạ Giai Ngôn hơi đau đầu. Hóa ra không chỉ bộ phận khách hàng, vào thời điểm dính dáng đến lợi ích của nhau, bộ phận ý tưởng cũng là một chiến trường dày đặc mùi thuốc súng.
Qua hai người tra xét, bộ phận internet đưa ra thông báo chính thức, chứng minh hệ thống phòng ngự internet của công ty bình thường, trong hai tháng gần nhất không bị công kích. Bọn họ cùng với nội bộ công ty internet tiền hành theo dõi và phân tích, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Căn cứ vào tư liệu suy đoán trước mắt, sở dĩ quảng cáo bị tiết lộ, có khả năng trong nhân viên dùng điện thoại di động để đánh cắp tài liệu.
Ngoài ra, chuyện này rất nhanh có tiến triển mới. Chiều thứ bảy, có người dùng đại chỉ IP nặc danh đăng lên diễn đàng công ty một bức thu, đại ý là, từng thấy có một nhân viên nữ một mình ở lại trong văn phòng giám đốc, không lâu sau thì tác phẩm dự thi bị lấy trộm, nhân viên nữ này bị tình nghi rất lớn.
Sáng thứ hai đi làm, Hạ Giai Ngôn lập tức bị gọi vào văn phòng của Ông Đình. Cô còn không biết trên diễn đàn đăng thư nặc danh gì, đến khi Ông Đình đọc nội dung thư đó lên, cô ngạc nhiên nhìn Ông Đình, sau một lúc mới tìm được giọng nói của mình: "Nhân viên nữ trong thư, là chỉ tôi sao?"
Vẻ mặt Ông Đình vô cùng nghiêm túc, hỏi cô: "Hôm đó vì tôi phải nghe điện thoại nên cô ở lại văn phòng, cô còn nhớ không?"
Hạ Giai Ngôn không thể nào ngờ được có người sẽ lấy việc cỏn con đó để thổi phồng lên, cô ép bản thân tỉnh táo lại, sau đó trả lời: "Tôi vẫn nhớ. Nhưng mà, điều này cũng không thể nói lên điều gì. Tôi chỉ trùng hợp vào phòng tìm chị thì khi ấy chị lại vừa vặn nhận điện thoại mà thôi. Vả lại, cuộc điện thoài chị nhận được là điện thoại làm phiền hay sao?"
Trầm mặc trong giây lác, Ông Đình nói: "Điện thoại là ông xã tôi gọi đến, tôi biết cô không có gì cả. Điểm này, tôi cũng đã giải thích qua với lãnh đạo, nhưng mà, bọn họ đối với cách nói này có chút không tin tưởng."
Hai tay vô thức siết chặt, Hạ Giai Ngôn nhìn Ông Đình: "Nói đến cùng, các người nghi ngờ tôi. Mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra vào văn phòng như thế, dựa vào cái gì mà tôi ở trong văn phòng lâu hơn một chút, thì trở thành kẻ bị tình nghi? Còn kẻ viết thư nặc danh đó, tôi cảm thấy người đó còn đáng khả nghi hơn tôi, nếu người đó phát hiện manh mối quan trọng như vậy, vì sao không trực tiếp đăng báo, trái lại còn lén la lén lúc dùng địa chỉ IP nặc danh viết thư chứ!"
Ông Đình bảo cô yên tâm một chút chớ nóng vội, nói tiếp: "Trước tiên cô đừng nóng vội, công ty nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này. Nếu cô trong sạch, chúng tôi cũng nhất định sẽ cho cô một công đạo."
"Tôi trong sạch." Hạ Giai Ngôn đè nén tức giận nói.
"Nhưng mà, nội dung bức thư kia bất lợi đối với cô." Ông Đình nói, "Nhân viên ngày hôm đó đều đã lần lượt tìm đến đây hỏi, còn cô, lãnh đạo đã quyết định cho cô tạm nghỉ một thời gian. Đối với chuyện này lãnh đạo rất coi trọng, dù sao cũng liên quan đến cơ mật và lợi ích của công ty, hi vọng cô có thể hiểu."
Sắc mặt Hạ Giai Ngôn trở nên rất khó coi: "Tôi tạm thời bị cách chức, không phải có ý tôi không thoát khỏi liên quan đến chuyện này sao?"
"Tôi xin lỗi. Đây là ý của lãnh đạo, tôi không làm chủ được." Ông Đình ra vẻ bất đắt dĩ nói."Kỳ thật như vậy đối với cô cũng không phải là chuyện xấu, tuy rằng bức thư kia đã bị xóa, nhưng nhân viên xem qua không ít, cô ở lại công ty nhất định sẽ chịu lời ong tiếng ve, như vậy sẽ tạo ra phiền tói lớn với cô.
Sau khi rời khỏi công ty, Hạ Giai Ngôn mang theo đầy phẫn hẫn bước trên đường. Bản thân nhìn lướt qua dòng người vội vã trên đường, chỉ có cô là lang thang không mục đích, như một chú chim nhỏ bị mất phương hướng.
Thời điểm nhận được điện thoại của Hạ Giai Mặc, Hạ Giai Ngôn đang đứng quầy trưng bày ở siêu thị, nhìn nhân viên PG giới thiệu nước giặt quần áo tẩy bay vết bẩn.Cô nghĩ chắc anh đã nghe được chuyện này, do dự trong ba giây, cô vẫn nhận điện thoại.
Giọng nói mang theo sự lo lắng của Hạ Giai Mặc từ ống nghe truyến đến: "Em đang ở đâu?"
Nghe thấy giọng nói thân thiết lại quen thuộc, Hạ Giai Ngôn cảm thấy cổ họng tắt nghẽn, âm thanh phát ra có chút run run: "Em không sao đâu, giờ đang ở siêu thị mua đồ."
Nghe vậy, Hạ Giai Mặc thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế?"
Đến một góc khuất yên tĩnh, Hạ Giai Ngôn đem đầu đuôi ngọn ngành những chuyện xảy ra nói cho anh biết. Vì không muốn người nhà phải lo lắng, cô tỏ vẻ thoải mái nói: "Không phải đi làm cũng không sao, nhưng mà, nếu em không có tiền xài, anh nhớ phải tiếp tế cho em đó."
Từ đầu tới cuối, Hạ Giai Mặc không hỏi cô có làm ra chuyện như vậy hay không, vì anh biết em gái của mình không phải là loại người như vậy. Lần này bị vu oan như thế, chắc chắn cô cảm thấy rất khó chịu. Anh muốn an ủi cô, cô lại lấy lí do tính tiền rồi cúp máy.
Mùa xuân luôn có những con mưa bất chợt, Hạ Giai Ngôn mới từ siêu thị bước ra, trời đã bay bay những hạt mưa phùn. Cô lấy ô từ túi xách ra, hạt mưa bị gió thổi nghiêng, tinh tế bay lên quần áo cô.
Nhìn sắc trời mờ mịt, tâm tình Hạ Giai Ngôn lại u ám thêm chút. Cô miễn cưỡng cầm ô đứng dưới mái hiên trước một nhà hàng đột mưa, đột nhiên rất muốn gặp người đàn ông có thể cho mình năng lượng và ấm áp ấy. Cô lấy di động ra, tìm số của anh, vừa bấm gọi, cô lại nhanh chóng cúp máy, vì cô nhớ rõ hôm nay Lục Tiệp phải lên lớp giảng bài.
Vừa lúc có taxi chạy đến, Hạ Giai Ngôn theo bản năng đưa tay. Sau khi lên xe, tài xế hỏi cô đến đâu, cô không cần nghĩ ngợi liền đọc ngay địa chỉ trường học.
Vì thời tiết không tốt, nên trên đường vào trường không có bao nhiêu học sinh qua lại. Hạ Giai Ngôn che ô đi về phía khu giảng đường, chân cô bước vội trên đường, không cẩn thận bị bọt nước bắn lên làm ướt ống quần.
Chuông tan học vang lên, Lục Tiệp đúng giờ cho học trò tan lớp. Vừa từ phòng học bước ra, anh theo thói quen xem di động một chút, vừa mở màn hình, anh liền thấy có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn mới. Hai cuộc gọi nhỡ ấy một là của Lê Thiệu Trì, cuộc còn lại là của Hạ Giai Ngôn. Sau đó anh mở tin nhắn mới ra xem. Xem hết hơn mười từ ngắn ngủi kia, anh bước ra bên ngoài, gọi điện cho Hạ Giai Ngôn.
Điện thoại còn chưa kết nối, Lục Tiệp đã nhìn thấy Hạ Giai Ngôn đứng ở hành lang, ánh mắt bình thản nhìn mình. Rõ ràng cô đang mỉn cười, nhưng trong ánh mắt lại mang vẻ ảm đảm, không có một chút sức sống. Anh bước về phía cô, phát hiện trên người cô có vài chỗ bị ướt mưa, chân mày vốn chau lại của anh lại càng nhíu chặc hơn.
Theo tầm mắt của anh, Hạ Giai Ngôn cũng cúi đầu nhìn chính mình, cô nói với Lục Tiệp: "Chỉ ướt quần áo ngoài thôi, không lạnh."
Lục Tiệp sờ sờ tay cô, quả thật vẫn ẩm. Anh giơ điện thoại lên trước mặt cô, giọng có chút gấp gáp: "Lê Thiệu Trì nói với tôi rồi."
Hạ Giai Ngôn nhanh chóng đọc xong tin nhắn, sau đó nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lục Tiệp vẫn lo cô bị cảm lạnh, anh nói: "Cái gì cũng không phải nói nữa, về nhà thay quần áo trước đã."
Sau khi về nhà, Hạ Giai Ngôn thay một bộ quần áo ở nhà màu xám. Lúc đi ra phòng khác, Lục Tiệp cảm thấy dường như sắc mặt của cô có hơi kém đi, anh đưa tay vòng qua eo cô, nhẹ nhàng nói: "Không vui thì cứ nói ra đi em."
Hơi ấm cách quần áo truyền đến, Hạ Giai Ngôn kìm lòng không được mờ mịt hướng về phía anh. Cô vùi mặt vào vòm ngực anh, không lên tiếng.
Lục Tiệp dịu dàng vuốt tóc cô, thả giọng nhẹ hơn: "Đang nghĩ gì thế em?"
Hạ Giai Ngôn vẫn im lặng.
Sau đó, Lục Tiệp vốn không hỏi cô thêm gì cả. Không biết qua bao lâu, anh phát hiện người trong lòng đang nhè nhẹ run lên, tay khựng lại, tiện đà nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Nước mắt dần dần thấm ướt áo sơ mi của anh, Lục Tiệp vẫn tiếp tục động tác nhẹ nhàng vỗ về cô, nhưng trong mắt anh lại ánh lên tia sắc bén.
Chờ sau khi cô ổn định cảm xúc, Lục Tiệp mới thu lại toàn bộ cảm xúc, hỏi cô: "Có đói bụng không em? Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?"
"Em không đói." Hạ Giai Ngôn ồm ồm đáp.
Cô vẫn trốn trong ngực anh, Lục Tiệp lo cô buồn, vì thế muốn nâng mặt cô lên: "Không muốn ăn cũng không thể không ăn cơm được em."
Hạ Giai Ngôn không chịu, cô túm chặt áo anh: "Không muốn ăn mà."
Lục Tiệp buông tay, anh hiếm khi vì chuyện này mà dỗ Hạ Giai Ngôn: "Không muốn ăn cơm vậy em muốn ăn gì? Gà chiên nhé, pizza, hay bánh ngọt?"
Im lặng trong chốc lát, Hạ Giai Ngôn trả lời một nẻo:" Em muốn ngủ."
Lục Tiệp bật cười: "Trước khi ngũ cũng phải ăn cơm. Chảy nhiều nước mắt vậy, không cần bổ sung năng lượng sao?"
Vừa dứt lời, Hạ Giai Ngôn liền nhéo mạnh trên lưng anh một cái: "Do em buồn ngủ."
Lục Tiệp mở tay cô ra, sau đó bế ngang người cô lên.
Hạ Giai Ngôn kêu nhỏ, cô phản xa ôm lấy cổ Lục Tiệp: "Anh làm sao thế?"
Thấy mắt và mũi cô đều ửng hồng sưng lên, Lục Tiệp cảm thấy đau lòng. Anh đá văng cửa phòng ngủ ra, sau đó bế cô đặt lên giường: "Không phải em nói buồn ngủ sao?"
Kéo chăn đến cằm, Hạ Giai Ngôn mong đợi nhìn anh: "Anh phải đi sao?"
"Không đi." Lục Tiệp vỗ vỗ chỗ chăn hở ra, nhẹ nhàng nói," Chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi, em cứ ngủ trước, đồ ăn giao đến thì dậy."
Rốt cuộc Hạ Giai Ngôn cũng chịu thỏa hiệp, Lục Tiệp vốn tưởng cô chỉ nói thế mà thôi, không ngờ cô lại ngủ thật. Trong khi ngủ, mi tâm cô vẫn không giãn ra, Lục Tiệp biết cô thật sự rất oan ức, oan ức đến nỗi không nói thành lời, chỉ biết lặng lẽ rơi nước măt.
Ra khỏi phòng ngủ, Lục Tiệp nghẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Đang định gọi điện đặt thức ăn ngoài, nhưng anh chợt nhớ ra gì đó cất di động lại, sau đó bước vào bếp.
Trước đây khi còn học trong nước, bạn bè trong ký túc xá thường dùng nồi cơm điện hầm cháo, Lục Tiệp nhìn vài lần cũng học được. Hạ Giai Ngôn nói không đói bụng, anh quyết định nấu cháo tiểu mễ, để tránh cô cảm thấy khó ăn. Làm đồ ăn phức tạp rườm rà thì anh không giỏi lắm, nhưng hầm cháo, nấu trà gừng là chuyện nhỏ, chắc chắc không làm khó được anh.
Sau khi bắt đầu nấu cháo, Lục Tiệp tìm được một miếng thịt nạc trong tủ lạnh. Anh bắt đầu cắt thành miếng nhỏ, thịt vẫn còn chưa sắt xong, chuông cửa liền vang lên.
Nhớ đến Hạ Giai Ngôn vẫn còn đang ngủ, ngay cả tạp dề Lục Tiệp cũng không cởi ra, vô cùng lo lắng bước ra ngoài mở cửa. May mắn người đến chơi không phải là người hấp tấp, cũng không ấn chuông cửa liên tục.
Vừa mở cửa ra, Lục Tiệp nhìn hai người ngoài cửa, cánh tay đang mở cửa không tự giác dừng lại.
Cùng lúc đó, Hạ Nguyên và Đào An Nghi đứng ngoài cửa, sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt, thì biểu tình trên mặt họ thiên biến vạn hóa trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.