Chương 6: Có được không? Chỉ phiền em đi một chuyến
Ngũ Quân
07/12/2021
Học sinh mà Ngô Gia Gia giới thiệu ở trong cùng một khu dân cư với cô, Trần Lâu đi qua đó một chuyến hiển nhiên là không thể đi đường vòng mà né đi nhà họ Ngô.
Cậu nhồi nhét cấp tốc suốt hai đêm liền, tốt xấu gì cũng nhớ được gần hết chương trình học ở trên lớp hiện tại, lại tìm hiểu sơ sơ về tiến độ ôn thi cao học của chính mình, bấy giờ mới xách trái cây đến thăm nhà họ Ngô.
Ông Ngô lại không có ở nhà. Trần Lâu ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, người ra đón cậu, Ngô Gia Gia, lại dở khóc dở cười.
"Nè sư phụ, anh nói coi, sao anh lại sợ bố của em chứ?" Ngô Gia Gia nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ trăm lần vẫn không hiểu: "Này nhé, tụi mình cũng quen nhau ba bốn năm rồi, hồi anh dạy kèm cho em, bố em ngày nào cũng phải tìm anh để trò chuyện tán dóc, sau đó hai năm nay tuy rằng anh không thường xuyên đến, nhưng mỗi tháng dù sao cũng gặp nhau một hai lần chứ bộ, làm thế nào mà anh vẫn sợ ông ấy vậy?"
"Anh có sợ bác ấy đâu?" Trần Lâu hỏi: "Anh như thế là kính trọng."
"Bớt đi!" Ngô Gia Gia không khỏi đảo tròng mắt trắng, lúc định ra cửa bỗng nhiên 'a' một tiếng, lại hớt ha hớt hải chạy về phòng ngủ của mình. Mười phút sau, cô rốt cuộc hài lòng thỏa dạ mà đi ra, đứng ở khung cửa hỏi: "Bộ này trông thế nào??"
"..." Trần Lâu có chút bối rối: "Mới nãy em mặc không phải chính là bộ này sao?"
"Ơ kìa, khác mà!" Ngô Gia Gia liếc xéo cậu một cái: "Vòng cổ cho áo len*! Em đã thay một chuỗi vòng cổ cho áo len thây!"
Chiếc váy cape màu xanh đậm dài tới ngang đùi, chất vải cầu kỳ, được cắt may tinh xảo. Trần Lâu mù tịt về thời trang, nhưng cũng cảm thấy thoạt trông khí chất ngời ngời. Huống chi Ngô Gia Gia được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, nước da vóc dáng đều không thể chê vào đâu được, ngày thường tùy ý mặc một bộ quần áo thể thao cũng đã là một tiểu mỹ nữ, hôm nay lên đồ lồng lộn như vậy, đích thực có vài phần kinh diễm*.
*kinh diễm: đẹp đến mức choáng ngợp.
Chỉ là...
Trần Lâu nhìn đôi chân trần lộ ra bên ngoài và đôi giày cao gót dưới chân của cô bé, không kìm lòng được mà hỏi: "Em không lạnh sao?"
Ngô Gia Gia khẽ hừ một tiếng.
Trần Lâu lại càng băn khoăn: "Một lát nữa không phải là đi qua nhà hàng xóm của em sao? Hay là em còn có kế hoạch khác?"
"Không có kế hoạch khác, " Ngô Gia Gia ưỡn ngực: "Chỉ là đi qua nhà hàng xóm."
- -
Hai mươi phút sau, Trần Lâu được cô dẫn đi gõ cửa nhà "hàng xóm", rốt cuộc đã chợt ngộ ra được vấn đề.
Bên trong cánh cửa chống trộm kiểu cũ có mùi rỉ sét, một cô bé tóc dài đang nhìn bọn họ với vẻ hơi hơi kinh ngạc, sắc mặt hơi tái nhợt, hai con ngươi chứa nước. Đến khi nhìn thấy Ngô Gia Gia ở bên cạnh, cô bé mới chợt nhận ra mà mỉm cười, nhưng cũng không cường điệu hóa, chỉ là khe khẽ nhếch khóe môi lên một cái, bàn tay phía dưới lại nhanh chóng xoay nắm cửa chống trộm.
Trần Lâu đứng ở trong hành lang đổ bê tông chật hẹp, phía sau là bức tường loang lổ và bẩn thỉu, những dấu chân mang kích cỡ không đồng nhất nằm rải rác trên mặt tường, vài đôi dép lê rách nát chất đống ở trước cửa hộ gia đình bên phải, thế nhưng khoảng không gian nhỏ trước mắt này, lại khiến cho cậu cảm thấy giống như là đang nhìn vào một bức tranh sơn dầu được vẽ nên bằng những nét bút giản dị.
Từng cái nhăn mặt từng nụ cười của cô bé đều vô cùng tự nhiên, lại khiến cho người ta cảm thấy tốt đẹp từ trong ra ngoài, quả thực là một mỹ nhân cực kỳ hiếm thấy.
Con gái mỗi khi gặp được người cùng giới có giá trị nhan sắc tương tự như mình, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh ý nghĩ so sánh. Ngô Gia Gia tuy rằng ăn diện lộng lẫy xinh đẹp tuyệt trần, nhưng khí chất lại có phần thua kém. Lúc này cô thấy Trần Lâu hiểu rõ mười mươi mà liếc mắt nhìn mình, khóe miệng còn khẽ cong lên, không nhịn được thẹn quá hóa giận mà nhéo cậu một phát.
-
Cô bé tên là Ninh San.
Vị trí khu dân cư nơi nhà họ Ngô sinh sống là một khu dân cư cao cấp cách trường học không xa, cái gọi là "cao cấp" chủ yếu được thể hiện ở không gian xanh hóa của khu dân cư, những con xe đẹp và đủ mọi kiểu cách bài trí xa hoa có thể thấy được ở bất cứ nơi đâu. Trần Lâu trước đó nghe Ngô Gia Gia nói cô bé nữ sinh muốn học phụ đạo là hàng xóm của mình, lại còn trả mức giá cao đến một trăm tệ một giờ, bèn nghiễm nhiên cho rằng đó cũng là một cô bé nhà giàu với điều kiện không tồi tương tự. Mãi cho đến lúc Ngô Gia Gia dẫn cậu ra khỏi cổng sau của khu dân cư, đi tới trước hai tòa nhà tái định cư nằm biệt lập ở bên ngoài, cậu mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Nhà của Ninh San cũng chỉ rộng hơn bảy mươi mét vuông, lại bị ngăn thành ba gian phòng. Trong nhà về cơ bản không bày biện trang trí gì cả, bốn phía là bức tường trắng và sàn bê tông, chỉ có sàn nhà bên dưới khung cửa phòng ngủ có lát gạch men sứ. Trần Lâu và Ngô Gia Gia một trước một sau bước vào trong, những nơi tầm mắt có thể nhìn tới được thì lại đều là những chiếc hòm đựng đồ với nhiều kích cỡ khác nhau.
Ngoài những thứ đó ra, trong phòng khách chỉ còn lại một chiếc ghế sô pha da kiểu cũ tồi tàn và một chiếc bàn trà bằng thủy tinh, cũng may bàn trà được thu dọn sạch sẽ gọn gàng, không hề khiến cho người ta cảm thấy bẩn thỉu bừa bãi.
Ninh San đóng cánh cửa sau lưng lại, niềm nở nói: "Chị Gia Gia và thầy Trần, xin mời ngồi, anh chị có uống chút gì không ạ? Nước trắng hay là cà phê?"
Bấy giờ Trần Lâu mới chú ý tới chân trái của cô bé hơi cà thọt, đi đường tập tà tập tễnh.
Ngô Gia Gia nháy mắt với cậu, Trần Lâu tươi cười nói: "Không cần, tụi anh đã uống no nước trước khi ra cửa rồi, nếu như có thể, chúng ta trước hết thảo luận một chút về nội dung cần học bổ túc đi."
- -
Ninh San có rất nhiều nội dung cần học bổ túc, Trần Lâu vốn dĩ tưởng rằng cô bé vẫn là một học sinh cấp ba, kết quả hỏi thăm tìm hiểu một lúc, mới biết được rằng cô thế mà lại bằng tuổi Ngô Gia Gia. Chỉ là trượt mất kỳ thi tuyển sinh đại học năm ấy, sau đó lại bởi vì một số sự tình khác mà trì hoãn rất lâu, do đó hiện tại mới bắt đầu chuẩn bị thi lại một lần nữa.
Cô bé vốn đã yếu các môn khoa học tự nhiên, trình độ môn Toán hiện giờ còn kém hơn rất nhiều so với Ngô Gia Gia hồi đó.
"Thầy Trần ơi, thầy thấy đại học Đông Hải có dễ thi vào không ạ?" Ninh San nhìn phạm vi kiến thức bị khoanh lại bằng một vòng tròn lớn màu đỏ, cắn môi, có chút lo lắng mà hỏi: "Em sợ em học không tốt, thi không đậu."
"Cứ chăm chỉ học hành là được, đừng có áp lực về tư tưởng." Trần Lâu tươi cười.
Cậu cầm bút sao chép lại phạm vi kiến thức cần giảng giải trong ngày đầu tiên lên một tờ giấy trắng, thấy Ninh San còn đang bần thần, tạm ngừng một chút rồi lại nói: "Em cũng không nhất định phải ghi danh vào đại học Đông Hải cho bằng được đâu nhỉ?"
Bỏ sách giáo khoa xuống rồi hai năm sau lại cầm lên cũng không khác việc học lại từ đầu là mấy, thời gian để ôn tập của cô bé này lại ngắn như vậy, khó ai có thể đảm bảo chắc chắn sẽ vào được trường nào.
Tính cách của Ninh San có vẻ hơi rụt rè, thấy Trần Lâu nói như vậy, do dự một chút, gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Lúc bọn họ ra khỏi nhà Ninh San đã là một giờ chiều, giữa chừng Ninh San muốn giữ bọn họ ở lại ăn tối, Trần Lâu và Ngô Gia Gia đều vội từ chối. Lúc này đi ra ngoài, Ngô Gia Gia mới nhịn không được mà cất giọng kháng nghị: "Ê Trần Lâu, sao hôm nay anh lại nghiêm túc như vậy, hỏi kỹ quá rồi đó? Em còn suýt cho rằng anh định dạy cho người ta buổi đầu tiên trong hôm nay luôn ấy chứ!"
Trần Lâu hiện tại đã quên gần hết nội dung môn Toán học, nếu không phải vì môn này vốn là thế mạnh của cậu, ngày hôm qua lại lên mạng tra cứu đại cương cảm thấy không quá khó khăn, cậu sẽ tuyệt nhiên không dám nhận công việc này. Hôm nay hỏi kỹ tình hình cũng là để đảm bảo an toàn, gia cảnh của Ninh San trông cũng không có vẻ giàu có gì, nếu như chi tiền mạnh tay để nhằm ôn thi cấp tốc, chỉ sợ là thật sự bó tay. Trần Lâu phải nắm rõ nền tảng kiến thức căn bản của cô bé, như vậy mới thuận tiện sau này giúp cô bé rà soát các lỗ hổng và bổ khuyết vào.
Chỉ là những chuyện đó không nhất thiết phải giải thích với Ngô Gia Gia, người sau cũng không thực sự cũng muốn hỏi cho ra nhẽ.
Trần Lâu nhìn đồng hồ, cười nói: "Mời em ăn cơm nhé?"
Ngô Gia Gia quả nhiên cười tươi như hoa: "Phải vậy mới đúng chứ." Cô lập tức khoan khoái bẻ ngón tay tính toán, hỏi: "Ăn ở Vương Phẩm được hem? Đúng bữa em mang thẻ hội viên nè."
"......Không có tiền, " Trần Lâu vừa bực mình vừa buồn cười mà đi ở đằng trước: "Anh vừa mới bỏ hết công việc làm thêm, giờ mà đi chỗ đấy thì em ăn sẽ không phải là bít tết, mà là thịt vách ngăn của tim anh đó...... Nào, quán ăn vặt Sa Huyền và mì ramen Lan Châu, cho em tùy chọn."
"......Chậc, em lại cứ thích cái kiểu keo kiệt muốn chết mà còn có thể ra vẻ ta đây này của anh." Ngô Gia Gia cười nói: "Thôi thì ramen đi."
Trong quán ramen không có nhiều người, trừ bàn của bọn họ ra thì chỉ có hai anh trai mặc đồng phục chuyển phát nhanh đang húp mỳ hùng hục như hổ đói, phát ra tiếng xì xụp. Trần Lâu liếc nhìn tô mỳ đặc biệt trong quán, bỗng nhiên sực nhớ đến bữa ăn cuối cùng mà cậu và Quan Dự ăn cùng nhau.
Mì sợi nấu nước trong nhạt nhẽo vô vị, cũng được múc vào một cái tô như thế này. Trên thực tế hai cái tô ở nhà chính là được mua về từ một quán mỳ ramen Lan Châu, hồi ấy Trần Lâu thích ở nhà nấu cơm, trong số các món thành thạo nhất có mì tươi bản to cán dẹt. Đây là món mì cậu đã học làm từ khi còn nhỏ, sức của cậu khỏe, nhào bột cực kỳ chắc tay, bởi vậy sợi mì làm ra luôn mịn mượt và cứng cáp.
Thói quen ăn uống của Quan Dự ưa chuộng cơm hơn, sau đó không biết là riết rồi cũng quen hay là cố ý nhân nhượng, dần dần thay thế bát cơm trong nhà thành tô mì lớn mua về từ quán ramen. Sau đó nữa, số lần xuống bếp của Trần Lâu càng ngày càng ít, Quan Dự nấu cơm, nhưng cũng là mỳ nhiều cơm ít.
Mấy ngày nay Trần Lâu sống vô cùng yên ổn, rất ít khi nào hồi ức lại những chuyện đã qua, hiện tại nhìn vật nhớ tình*, rồi lại dằn lòng không đặng mà nghĩ, nếu biết trước sẽ có chuyện xảy ra như ngày hôm nay, bữa ăn lúc ấy mình hoàn toàn có thể ăn chậm lại một chút.
*nguyên văn: 睹物思情(đổ vật tư tình), quen thuộc hơn là 睹物思人(đổ vật tư nhân/nhìn vật nhớ người).
- -
Mì ramen rất chóng được dọn lên, Ngô Gia Gia vừa thổi từ từ cho nguội, vừa tám chuyện với Trần Lâu: "Nghe mẹ em bảo, mẹ ruột của bạn Ninh San này cực phẩm lắm kìa, tuy rằng cực phẩm kiểu gì thì mẹ em không có nói, nhưng mà hôm nay xem ra, chỉ sợ là cô bạn này đang trải qua cuộc sống chẳng ra làm sao!"
Trần Lâu cũng chả thích ngồi lê đôi mách với người khác, cơ mà dù sao cũng là học sinh cậu sẽ dạy kèm, cậu nghĩ một lúc rồi nói: "Hiện tại chi phí dạy kèm thông thường là bao nhiêu tiền? Năm sáu chục phải không? Hay là em về bảo với cô bé, cứ theo giá thị trường đi."
"Không cần, anh nhọc lòng vớ vẩn như thế để làm gì, " Ngô Gia Gia lại nói: "Em bảo bạn ấy sống chẳng ra làm sao là chỉ hoàn cảnh gia đình, chứ bạn ấy đâu có thiếu tiền."
Trần Lâu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
"Bạn ấy có anh trai, có thể kiếm tiền." Ngô Gia Gia nói: "Anh không thấy dây chuyền áo len mà bạn ấy đeo trên người sao? Cùng một bộ sưu tập với cái này của em."
Cô suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng hừ một tiếng nói bổ sung: "Có điều không đẹp bằng của em, hơn nữa của em là loại rẻ nhất trong số tất cả đồ trang sức mà em có."
Trần Lâu buồn cười mà gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, em xinh đẹp đáng yêu mỹ lệ lại hào phóng nhất."
Hai người cười ha ha với nhau trong chốc lát, còn chưa kịp cười xong, Trần Lâu đã cảm giác được di động đang rung lên trong túi áo.
Hiện tại ngay cả bạn học cậu cũng không nhận diện được đầy đủ, do đó hết sức đau đầu với các thể loại "mấy hôm trước tôi vừa nói XXX" từ những người lạ, cùng với những cuộc gọi đến bất thình lình hoàn toàn không có sự chuẩn bị. Nhưng cậu cũng không thể trốn, chỉ có thể gồng mình ứng phó.
Trên điện thoại di động lại là một dãy số xa lạ, Trần Lâu bấm tiếp nhận, liền nghe thấy một giọng nói có phần bất đắc dĩ vang lên, một giọng nói mà cậu chẳng muốn nghe lại thêm một lần nào nữa.
Quan Dự ở đầu dây bên kia nói: "Trần Lâu, khả năng là phải phiền em một việc."
- -
Quan Dự ngồi xổm một mình ở cửa khoa cấp cứu của bệnh viện, có chút cáu kỉnh mà cào đầu bứt tóc.
Hắn xui đến mức như bị quỷ ám*, tự dưng phát bệnh dị ứng mà chả hiểu tại sao, những nốt mẩn đỏ nổi lên bắt đầu từ cánh tay, suốt cả đêm đều ngứa không ngủ được.
*nguyên văn: 倒霉催, đại khái là cực kỳ xui xẻo, xui đến cái mức mà chuyện xui xẻo đó mình đã dự đoán hoặc thấy được trước là sẽ xảy ra rồi mà vẫn dính phải.
Vốn dĩ có kinh nghiệm của đời trước, hắn vô cùng tự giác mà ngay lập tức mò tới khoa da liễu của bệnh viện để đăng ký lấy số khám, ai dè nguyên cả một ngày hôm qua không đăng ký được, hôm nay hắn lại đến, vẫn là đăng ký không xong! Rõ ràng là y tá của khoa đều rất nhàn rỗi, thế nhưng đăng ký kiểu gì cũng không thành, nếu không phải là y tá vừa lúc có việc thì sẽ là bị người chen ngang hoặc là bị quấy rầy bởi những người khác.
Từ sau khi tỉnh lại ngày hôm đó, Quan Dự vẫn luôn cảm thấy cái gọi là "trọng sinh" có chút vô nghĩa, song hắn lại tìm không ra được cách giải thích nào hợp lý hơn.
Mãi cho đến ngày hôm nay, hắn xem như đã hoàn toàn tin tưởng.
Nếu như đây là một giấc mơ, thế thì mình nhất định là có thể làm bất cứ điều gì tùy thích. Hắn hoàn toàn có thể tự mình chữa khỏi dị ứng, chẳng còn phải thấy mặt Trần Lâu nữa, hai người nhà ai người đó về mẹ ai người đó kiếm. Mặt khác Lộ Hạc Ninh sắp trở về, hắn hiện giờ chiếm được ưu thế tiên nghiệm, đã biết vấn đề mà Lộ Hạc Ninh gặp phải, hoàn toàn có thể nghĩ cách tìm đường giải quyết cho ổn thỏa, sau đó hai người quay về bên nhau.
Ai mà biết cũng méo phải là như thế!
Những việc mà hắn và Trần Lâu đã từng cùng nhau làm, hiện giờ thế mà lại là thiếu đối phương thì tuyệt đối không thể nào vượt qua được! Cái "hố" trọng sinh lừa đảo này hệt như một nhiệm vụ thăng cấp được thiết lập sẵn, mà hắn bây giờ, chẳng qua chỉ là một tên hề cần đến sự trợ giúp của Trần Lâu mới có thể ngu ngơ mà "phá đảo" được thôi.
Quan Dự từ trong thâm tâm bất mãn muốn chết, lúc định nhờ vả Trần Lâu mới nhớ ra rằng mình chẳng có số di động của cậu. Vì thế lại hỏi thăm mấy bận, tìm Sầm Chính xin số, Sầm Chính lại gửi tin nhắn hỏi Ngô Gia Gia.
Vất vả lắm mới lấy được số di động về tới tay, Quan Dự sắp xếp lại ý nghĩ trước sau bốn năm lượt, mới nhìn nhận được vấn đề này một cách thông suốt.
Hắn kiên nhẫn tỉ mỉ mà giải thích cho Trần Lâu hai lần trên điện thoại, thấy thời gian không còn sớm, nhịn không được thúc giục: "Có được không? Chỉ phiền em đi một chuyến, nếu muộn hơn nữa thì bác sĩ chuyên khoa tan tầm mất rồi."
Trần Lâu yên lặng nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới nói: "Ồ, ra là như vậy à, e rằng không được đâu, bây giờ tôi bận lắm đấy, phải kiếm tiền mà, một giờ một trăm, không trì hoãn được."
============================================================
1. Vòng cổ cho áo len (nguyên văn: 毛衣链): đại khái là kiểu vòng cổ dài, bản to, họa tiết nổi bật, hay được phối với áo len kín cổ.
2. Váy cape/Váy phối áo choàng:
3. Vương Phẩm (王品): Chuỗi nhà hàng sang trọng nổi tiếng với các món bít tết, tên tiếng Anh là Wang Steak.
4. Thịt vách ngăn (nguyên văn: 护心肉, hộ tâm nhục): hay còn gọi là thịt chặng dừng/chẳng dừng, là phần thịt nằm ở giữa khoang ngực và khoang bụng, bọc xung quanh tim để bảo vệ tim. Ăn dai dai giòn giòn ngon lém... ;_;
Cậu nhồi nhét cấp tốc suốt hai đêm liền, tốt xấu gì cũng nhớ được gần hết chương trình học ở trên lớp hiện tại, lại tìm hiểu sơ sơ về tiến độ ôn thi cao học của chính mình, bấy giờ mới xách trái cây đến thăm nhà họ Ngô.
Ông Ngô lại không có ở nhà. Trần Lâu ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, người ra đón cậu, Ngô Gia Gia, lại dở khóc dở cười.
"Nè sư phụ, anh nói coi, sao anh lại sợ bố của em chứ?" Ngô Gia Gia nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ trăm lần vẫn không hiểu: "Này nhé, tụi mình cũng quen nhau ba bốn năm rồi, hồi anh dạy kèm cho em, bố em ngày nào cũng phải tìm anh để trò chuyện tán dóc, sau đó hai năm nay tuy rằng anh không thường xuyên đến, nhưng mỗi tháng dù sao cũng gặp nhau một hai lần chứ bộ, làm thế nào mà anh vẫn sợ ông ấy vậy?"
"Anh có sợ bác ấy đâu?" Trần Lâu hỏi: "Anh như thế là kính trọng."
"Bớt đi!" Ngô Gia Gia không khỏi đảo tròng mắt trắng, lúc định ra cửa bỗng nhiên 'a' một tiếng, lại hớt ha hớt hải chạy về phòng ngủ của mình. Mười phút sau, cô rốt cuộc hài lòng thỏa dạ mà đi ra, đứng ở khung cửa hỏi: "Bộ này trông thế nào??"
"..." Trần Lâu có chút bối rối: "Mới nãy em mặc không phải chính là bộ này sao?"
"Ơ kìa, khác mà!" Ngô Gia Gia liếc xéo cậu một cái: "Vòng cổ cho áo len*! Em đã thay một chuỗi vòng cổ cho áo len thây!"
Chiếc váy cape màu xanh đậm dài tới ngang đùi, chất vải cầu kỳ, được cắt may tinh xảo. Trần Lâu mù tịt về thời trang, nhưng cũng cảm thấy thoạt trông khí chất ngời ngời. Huống chi Ngô Gia Gia được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, nước da vóc dáng đều không thể chê vào đâu được, ngày thường tùy ý mặc một bộ quần áo thể thao cũng đã là một tiểu mỹ nữ, hôm nay lên đồ lồng lộn như vậy, đích thực có vài phần kinh diễm*.
*kinh diễm: đẹp đến mức choáng ngợp.
Chỉ là...
Trần Lâu nhìn đôi chân trần lộ ra bên ngoài và đôi giày cao gót dưới chân của cô bé, không kìm lòng được mà hỏi: "Em không lạnh sao?"
Ngô Gia Gia khẽ hừ một tiếng.
Trần Lâu lại càng băn khoăn: "Một lát nữa không phải là đi qua nhà hàng xóm của em sao? Hay là em còn có kế hoạch khác?"
"Không có kế hoạch khác, " Ngô Gia Gia ưỡn ngực: "Chỉ là đi qua nhà hàng xóm."
- -
Hai mươi phút sau, Trần Lâu được cô dẫn đi gõ cửa nhà "hàng xóm", rốt cuộc đã chợt ngộ ra được vấn đề.
Bên trong cánh cửa chống trộm kiểu cũ có mùi rỉ sét, một cô bé tóc dài đang nhìn bọn họ với vẻ hơi hơi kinh ngạc, sắc mặt hơi tái nhợt, hai con ngươi chứa nước. Đến khi nhìn thấy Ngô Gia Gia ở bên cạnh, cô bé mới chợt nhận ra mà mỉm cười, nhưng cũng không cường điệu hóa, chỉ là khe khẽ nhếch khóe môi lên một cái, bàn tay phía dưới lại nhanh chóng xoay nắm cửa chống trộm.
Trần Lâu đứng ở trong hành lang đổ bê tông chật hẹp, phía sau là bức tường loang lổ và bẩn thỉu, những dấu chân mang kích cỡ không đồng nhất nằm rải rác trên mặt tường, vài đôi dép lê rách nát chất đống ở trước cửa hộ gia đình bên phải, thế nhưng khoảng không gian nhỏ trước mắt này, lại khiến cho cậu cảm thấy giống như là đang nhìn vào một bức tranh sơn dầu được vẽ nên bằng những nét bút giản dị.
Từng cái nhăn mặt từng nụ cười của cô bé đều vô cùng tự nhiên, lại khiến cho người ta cảm thấy tốt đẹp từ trong ra ngoài, quả thực là một mỹ nhân cực kỳ hiếm thấy.
Con gái mỗi khi gặp được người cùng giới có giá trị nhan sắc tương tự như mình, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh ý nghĩ so sánh. Ngô Gia Gia tuy rằng ăn diện lộng lẫy xinh đẹp tuyệt trần, nhưng khí chất lại có phần thua kém. Lúc này cô thấy Trần Lâu hiểu rõ mười mươi mà liếc mắt nhìn mình, khóe miệng còn khẽ cong lên, không nhịn được thẹn quá hóa giận mà nhéo cậu một phát.
-
Cô bé tên là Ninh San.
Vị trí khu dân cư nơi nhà họ Ngô sinh sống là một khu dân cư cao cấp cách trường học không xa, cái gọi là "cao cấp" chủ yếu được thể hiện ở không gian xanh hóa của khu dân cư, những con xe đẹp và đủ mọi kiểu cách bài trí xa hoa có thể thấy được ở bất cứ nơi đâu. Trần Lâu trước đó nghe Ngô Gia Gia nói cô bé nữ sinh muốn học phụ đạo là hàng xóm của mình, lại còn trả mức giá cao đến một trăm tệ một giờ, bèn nghiễm nhiên cho rằng đó cũng là một cô bé nhà giàu với điều kiện không tồi tương tự. Mãi cho đến lúc Ngô Gia Gia dẫn cậu ra khỏi cổng sau của khu dân cư, đi tới trước hai tòa nhà tái định cư nằm biệt lập ở bên ngoài, cậu mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Nhà của Ninh San cũng chỉ rộng hơn bảy mươi mét vuông, lại bị ngăn thành ba gian phòng. Trong nhà về cơ bản không bày biện trang trí gì cả, bốn phía là bức tường trắng và sàn bê tông, chỉ có sàn nhà bên dưới khung cửa phòng ngủ có lát gạch men sứ. Trần Lâu và Ngô Gia Gia một trước một sau bước vào trong, những nơi tầm mắt có thể nhìn tới được thì lại đều là những chiếc hòm đựng đồ với nhiều kích cỡ khác nhau.
Ngoài những thứ đó ra, trong phòng khách chỉ còn lại một chiếc ghế sô pha da kiểu cũ tồi tàn và một chiếc bàn trà bằng thủy tinh, cũng may bàn trà được thu dọn sạch sẽ gọn gàng, không hề khiến cho người ta cảm thấy bẩn thỉu bừa bãi.
Ninh San đóng cánh cửa sau lưng lại, niềm nở nói: "Chị Gia Gia và thầy Trần, xin mời ngồi, anh chị có uống chút gì không ạ? Nước trắng hay là cà phê?"
Bấy giờ Trần Lâu mới chú ý tới chân trái của cô bé hơi cà thọt, đi đường tập tà tập tễnh.
Ngô Gia Gia nháy mắt với cậu, Trần Lâu tươi cười nói: "Không cần, tụi anh đã uống no nước trước khi ra cửa rồi, nếu như có thể, chúng ta trước hết thảo luận một chút về nội dung cần học bổ túc đi."
- -
Ninh San có rất nhiều nội dung cần học bổ túc, Trần Lâu vốn dĩ tưởng rằng cô bé vẫn là một học sinh cấp ba, kết quả hỏi thăm tìm hiểu một lúc, mới biết được rằng cô thế mà lại bằng tuổi Ngô Gia Gia. Chỉ là trượt mất kỳ thi tuyển sinh đại học năm ấy, sau đó lại bởi vì một số sự tình khác mà trì hoãn rất lâu, do đó hiện tại mới bắt đầu chuẩn bị thi lại một lần nữa.
Cô bé vốn đã yếu các môn khoa học tự nhiên, trình độ môn Toán hiện giờ còn kém hơn rất nhiều so với Ngô Gia Gia hồi đó.
"Thầy Trần ơi, thầy thấy đại học Đông Hải có dễ thi vào không ạ?" Ninh San nhìn phạm vi kiến thức bị khoanh lại bằng một vòng tròn lớn màu đỏ, cắn môi, có chút lo lắng mà hỏi: "Em sợ em học không tốt, thi không đậu."
"Cứ chăm chỉ học hành là được, đừng có áp lực về tư tưởng." Trần Lâu tươi cười.
Cậu cầm bút sao chép lại phạm vi kiến thức cần giảng giải trong ngày đầu tiên lên một tờ giấy trắng, thấy Ninh San còn đang bần thần, tạm ngừng một chút rồi lại nói: "Em cũng không nhất định phải ghi danh vào đại học Đông Hải cho bằng được đâu nhỉ?"
Bỏ sách giáo khoa xuống rồi hai năm sau lại cầm lên cũng không khác việc học lại từ đầu là mấy, thời gian để ôn tập của cô bé này lại ngắn như vậy, khó ai có thể đảm bảo chắc chắn sẽ vào được trường nào.
Tính cách của Ninh San có vẻ hơi rụt rè, thấy Trần Lâu nói như vậy, do dự một chút, gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Lúc bọn họ ra khỏi nhà Ninh San đã là một giờ chiều, giữa chừng Ninh San muốn giữ bọn họ ở lại ăn tối, Trần Lâu và Ngô Gia Gia đều vội từ chối. Lúc này đi ra ngoài, Ngô Gia Gia mới nhịn không được mà cất giọng kháng nghị: "Ê Trần Lâu, sao hôm nay anh lại nghiêm túc như vậy, hỏi kỹ quá rồi đó? Em còn suýt cho rằng anh định dạy cho người ta buổi đầu tiên trong hôm nay luôn ấy chứ!"
Trần Lâu hiện tại đã quên gần hết nội dung môn Toán học, nếu không phải vì môn này vốn là thế mạnh của cậu, ngày hôm qua lại lên mạng tra cứu đại cương cảm thấy không quá khó khăn, cậu sẽ tuyệt nhiên không dám nhận công việc này. Hôm nay hỏi kỹ tình hình cũng là để đảm bảo an toàn, gia cảnh của Ninh San trông cũng không có vẻ giàu có gì, nếu như chi tiền mạnh tay để nhằm ôn thi cấp tốc, chỉ sợ là thật sự bó tay. Trần Lâu phải nắm rõ nền tảng kiến thức căn bản của cô bé, như vậy mới thuận tiện sau này giúp cô bé rà soát các lỗ hổng và bổ khuyết vào.
Chỉ là những chuyện đó không nhất thiết phải giải thích với Ngô Gia Gia, người sau cũng không thực sự cũng muốn hỏi cho ra nhẽ.
Trần Lâu nhìn đồng hồ, cười nói: "Mời em ăn cơm nhé?"
Ngô Gia Gia quả nhiên cười tươi như hoa: "Phải vậy mới đúng chứ." Cô lập tức khoan khoái bẻ ngón tay tính toán, hỏi: "Ăn ở Vương Phẩm được hem? Đúng bữa em mang thẻ hội viên nè."
"......Không có tiền, " Trần Lâu vừa bực mình vừa buồn cười mà đi ở đằng trước: "Anh vừa mới bỏ hết công việc làm thêm, giờ mà đi chỗ đấy thì em ăn sẽ không phải là bít tết, mà là thịt vách ngăn của tim anh đó...... Nào, quán ăn vặt Sa Huyền và mì ramen Lan Châu, cho em tùy chọn."
"......Chậc, em lại cứ thích cái kiểu keo kiệt muốn chết mà còn có thể ra vẻ ta đây này của anh." Ngô Gia Gia cười nói: "Thôi thì ramen đi."
Trong quán ramen không có nhiều người, trừ bàn của bọn họ ra thì chỉ có hai anh trai mặc đồng phục chuyển phát nhanh đang húp mỳ hùng hục như hổ đói, phát ra tiếng xì xụp. Trần Lâu liếc nhìn tô mỳ đặc biệt trong quán, bỗng nhiên sực nhớ đến bữa ăn cuối cùng mà cậu và Quan Dự ăn cùng nhau.
Mì sợi nấu nước trong nhạt nhẽo vô vị, cũng được múc vào một cái tô như thế này. Trên thực tế hai cái tô ở nhà chính là được mua về từ một quán mỳ ramen Lan Châu, hồi ấy Trần Lâu thích ở nhà nấu cơm, trong số các món thành thạo nhất có mì tươi bản to cán dẹt. Đây là món mì cậu đã học làm từ khi còn nhỏ, sức của cậu khỏe, nhào bột cực kỳ chắc tay, bởi vậy sợi mì làm ra luôn mịn mượt và cứng cáp.
Thói quen ăn uống của Quan Dự ưa chuộng cơm hơn, sau đó không biết là riết rồi cũng quen hay là cố ý nhân nhượng, dần dần thay thế bát cơm trong nhà thành tô mì lớn mua về từ quán ramen. Sau đó nữa, số lần xuống bếp của Trần Lâu càng ngày càng ít, Quan Dự nấu cơm, nhưng cũng là mỳ nhiều cơm ít.
Mấy ngày nay Trần Lâu sống vô cùng yên ổn, rất ít khi nào hồi ức lại những chuyện đã qua, hiện tại nhìn vật nhớ tình*, rồi lại dằn lòng không đặng mà nghĩ, nếu biết trước sẽ có chuyện xảy ra như ngày hôm nay, bữa ăn lúc ấy mình hoàn toàn có thể ăn chậm lại một chút.
*nguyên văn: 睹物思情(đổ vật tư tình), quen thuộc hơn là 睹物思人(đổ vật tư nhân/nhìn vật nhớ người).
- -
Mì ramen rất chóng được dọn lên, Ngô Gia Gia vừa thổi từ từ cho nguội, vừa tám chuyện với Trần Lâu: "Nghe mẹ em bảo, mẹ ruột của bạn Ninh San này cực phẩm lắm kìa, tuy rằng cực phẩm kiểu gì thì mẹ em không có nói, nhưng mà hôm nay xem ra, chỉ sợ là cô bạn này đang trải qua cuộc sống chẳng ra làm sao!"
Trần Lâu cũng chả thích ngồi lê đôi mách với người khác, cơ mà dù sao cũng là học sinh cậu sẽ dạy kèm, cậu nghĩ một lúc rồi nói: "Hiện tại chi phí dạy kèm thông thường là bao nhiêu tiền? Năm sáu chục phải không? Hay là em về bảo với cô bé, cứ theo giá thị trường đi."
"Không cần, anh nhọc lòng vớ vẩn như thế để làm gì, " Ngô Gia Gia lại nói: "Em bảo bạn ấy sống chẳng ra làm sao là chỉ hoàn cảnh gia đình, chứ bạn ấy đâu có thiếu tiền."
Trần Lâu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
"Bạn ấy có anh trai, có thể kiếm tiền." Ngô Gia Gia nói: "Anh không thấy dây chuyền áo len mà bạn ấy đeo trên người sao? Cùng một bộ sưu tập với cái này của em."
Cô suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng hừ một tiếng nói bổ sung: "Có điều không đẹp bằng của em, hơn nữa của em là loại rẻ nhất trong số tất cả đồ trang sức mà em có."
Trần Lâu buồn cười mà gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, em xinh đẹp đáng yêu mỹ lệ lại hào phóng nhất."
Hai người cười ha ha với nhau trong chốc lát, còn chưa kịp cười xong, Trần Lâu đã cảm giác được di động đang rung lên trong túi áo.
Hiện tại ngay cả bạn học cậu cũng không nhận diện được đầy đủ, do đó hết sức đau đầu với các thể loại "mấy hôm trước tôi vừa nói XXX" từ những người lạ, cùng với những cuộc gọi đến bất thình lình hoàn toàn không có sự chuẩn bị. Nhưng cậu cũng không thể trốn, chỉ có thể gồng mình ứng phó.
Trên điện thoại di động lại là một dãy số xa lạ, Trần Lâu bấm tiếp nhận, liền nghe thấy một giọng nói có phần bất đắc dĩ vang lên, một giọng nói mà cậu chẳng muốn nghe lại thêm một lần nào nữa.
Quan Dự ở đầu dây bên kia nói: "Trần Lâu, khả năng là phải phiền em một việc."
- -
Quan Dự ngồi xổm một mình ở cửa khoa cấp cứu của bệnh viện, có chút cáu kỉnh mà cào đầu bứt tóc.
Hắn xui đến mức như bị quỷ ám*, tự dưng phát bệnh dị ứng mà chả hiểu tại sao, những nốt mẩn đỏ nổi lên bắt đầu từ cánh tay, suốt cả đêm đều ngứa không ngủ được.
*nguyên văn: 倒霉催, đại khái là cực kỳ xui xẻo, xui đến cái mức mà chuyện xui xẻo đó mình đã dự đoán hoặc thấy được trước là sẽ xảy ra rồi mà vẫn dính phải.
Vốn dĩ có kinh nghiệm của đời trước, hắn vô cùng tự giác mà ngay lập tức mò tới khoa da liễu của bệnh viện để đăng ký lấy số khám, ai dè nguyên cả một ngày hôm qua không đăng ký được, hôm nay hắn lại đến, vẫn là đăng ký không xong! Rõ ràng là y tá của khoa đều rất nhàn rỗi, thế nhưng đăng ký kiểu gì cũng không thành, nếu không phải là y tá vừa lúc có việc thì sẽ là bị người chen ngang hoặc là bị quấy rầy bởi những người khác.
Từ sau khi tỉnh lại ngày hôm đó, Quan Dự vẫn luôn cảm thấy cái gọi là "trọng sinh" có chút vô nghĩa, song hắn lại tìm không ra được cách giải thích nào hợp lý hơn.
Mãi cho đến ngày hôm nay, hắn xem như đã hoàn toàn tin tưởng.
Nếu như đây là một giấc mơ, thế thì mình nhất định là có thể làm bất cứ điều gì tùy thích. Hắn hoàn toàn có thể tự mình chữa khỏi dị ứng, chẳng còn phải thấy mặt Trần Lâu nữa, hai người nhà ai người đó về mẹ ai người đó kiếm. Mặt khác Lộ Hạc Ninh sắp trở về, hắn hiện giờ chiếm được ưu thế tiên nghiệm, đã biết vấn đề mà Lộ Hạc Ninh gặp phải, hoàn toàn có thể nghĩ cách tìm đường giải quyết cho ổn thỏa, sau đó hai người quay về bên nhau.
Ai mà biết cũng méo phải là như thế!
Những việc mà hắn và Trần Lâu đã từng cùng nhau làm, hiện giờ thế mà lại là thiếu đối phương thì tuyệt đối không thể nào vượt qua được! Cái "hố" trọng sinh lừa đảo này hệt như một nhiệm vụ thăng cấp được thiết lập sẵn, mà hắn bây giờ, chẳng qua chỉ là một tên hề cần đến sự trợ giúp của Trần Lâu mới có thể ngu ngơ mà "phá đảo" được thôi.
Quan Dự từ trong thâm tâm bất mãn muốn chết, lúc định nhờ vả Trần Lâu mới nhớ ra rằng mình chẳng có số di động của cậu. Vì thế lại hỏi thăm mấy bận, tìm Sầm Chính xin số, Sầm Chính lại gửi tin nhắn hỏi Ngô Gia Gia.
Vất vả lắm mới lấy được số di động về tới tay, Quan Dự sắp xếp lại ý nghĩ trước sau bốn năm lượt, mới nhìn nhận được vấn đề này một cách thông suốt.
Hắn kiên nhẫn tỉ mỉ mà giải thích cho Trần Lâu hai lần trên điện thoại, thấy thời gian không còn sớm, nhịn không được thúc giục: "Có được không? Chỉ phiền em đi một chuyến, nếu muộn hơn nữa thì bác sĩ chuyên khoa tan tầm mất rồi."
Trần Lâu yên lặng nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới nói: "Ồ, ra là như vậy à, e rằng không được đâu, bây giờ tôi bận lắm đấy, phải kiếm tiền mà, một giờ một trăm, không trì hoãn được."
============================================================
1. Vòng cổ cho áo len (nguyên văn: 毛衣链): đại khái là kiểu vòng cổ dài, bản to, họa tiết nổi bật, hay được phối với áo len kín cổ.
2. Váy cape/Váy phối áo choàng:
3. Vương Phẩm (王品): Chuỗi nhà hàng sang trọng nổi tiếng với các món bít tết, tên tiếng Anh là Wang Steak.
4. Thịt vách ngăn (nguyên văn: 护心肉, hộ tâm nhục): hay còn gọi là thịt chặng dừng/chẳng dừng, là phần thịt nằm ở giữa khoang ngực và khoang bụng, bọc xung quanh tim để bảo vệ tim. Ăn dai dai giòn giòn ngon lém... ;_;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.