Tình Cuối

Chương 112

Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì (tạm dịch: Vỏ Dưa Mất Trí)

30/08/2020

Rốt cuộc Văn Kha cũng đỡ vách tường đứng dậy. Mặt anh vẫn tái nhợt, nhưng trong mắt lại lấp lóe ánh sáng lạ thường.

Anh nhìn Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc, đoạn gằn từng chữ một: “Tôi muốn đi trước để tìm Hàn Giang Khuyết về.”

“Ừm.” Phó Tiểu Vũ cũng đứng dậy.

“Tiểu Vũ.” Trong phòng chứa đồ cũ kỹ khá bụi bặm, Văn Kha hít một hơi thật sâu, bỗng đè bả vai Phó Tiểu Vũ. Anh không cao bằng Phó Tiểu Vũ, nhưng tư thế này lại rất đỗi kiên quyết: “Hãy tin tôi, chuyện của Trác Viễn nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trả lời, tôi sẽ không để cậu phải chịu tổn thương vô ích.”

“Ông hãy đưa Hàn Giang Khuyết về trước đã.” Hứa Gia Lạc cũng mở miệng: “Chuyện của Trác Viễn – chờ đến khi hai người về, chúng ta cùng đi giải quyết.”

Mặc dù giọng của hắn rất bình thản, nhưng trong đôi mắt hẹp dài sau cặp kính lại lóe lên vẻ u ám.

Trái lại Phó Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh lại im lặng gật đầu nhẹ.

Điều vượt qua dự kiến của Văn Kha là đối với âm mưu của Trác Viễn, Phó Tiểu Vũ lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh đến dị thường. Hoặc chăng… Nếu nói là bình tĩnh, chi bằng nói vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ đang mất tập trung.

Hình như y không đặt toàn bộ tâm tư lên chuyện lớn này, mà còn có điều gì suy nghĩ.

Với Phó Tiểu Vũ, đây là một trạng thái rất ít gặp.

Ba người rời khỏi đại học B ai nấy về nhà mình. Trước khi đi, Phó Tiểu Vũ đứng ngoài xe thấp giọng nhắc nhở Văn Kha: “Ở nhà họ Hàn rất ít có vệ sĩ cấp bậc như Tưởng Triều, thật ra trước đó Hàn gia cũng muốn cử người đến bảo vệ Hàn Giang Khuyết, nhưng đều bị cậu ấy từ chối, vì cậu ấy có chơi quyền anh nên luôn cảm thấy không cần thiết. Lần này cậu ấy phá lệ đưa Tưởng Triều đến bên cạnh anh lại càng không dễ dàng, nhất định Hàn Giang Khuyết đã sớm lo lắng Trác Viễn sẽ đến gây phiền phức cho anh. Bây giờ bất kể đi đâu, chắc chắn anh phải đưa Tưởng Triều theo.”

Hứa Gia Lạc cũng nói: “Tôi biết việc kinh doanh xây dựng của nhà Trác Viễn không chỉ phụ thuộc vào các bộ ngành chính phủ, mà có nhiều lúc còn phụ thuộc vào năng lực của chính mình. Tranh chấp trên công trường, chiếm đoạt tiền thuê ngoài đều không thể tách rời được việc lén lút tìm những tên lưu manh côn đồ. Trác Viễn không thể không biết những gì cha mình đã làm. Những điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của những người khởi nghiệp một cách đứng đắn như ông. Chuyện ở đại học B gã có thể làm một lần thì chắc chắn sẽ có thể chó cùng rứt giậu làm lần thứ hai. Văn Kha, nhất định ông phải cẩn thận, có việc cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

“Tôi hiểu rồi.”

Giây phút này, vẻ mặt Văn Kha cũng hết sức nghiêm túc.

Anh hiểu ý Hứa Gia Lạc.

Dưới vẻ ngoài một cậu ấm bảnh tỏn, thật ra bên trong Trác Viễn là một phần tử tội phạm không từ thủ đoạn. Những gì gã làm đã chứng minh cho điểm này. Muốn bỏ thuốc một Omega đang mang thai để cưỡng ép ký hiệu, đây vốn là tội hình sự.

Vậy mà trước đó Văn Kha không hề phát hiện ra điều này.

Không phải anh không biết Trác Viễn chọn cách không thèm chú ý đến việc nhà họ Trác hãm hại anh, nhưng anh đã lý giải điều này thành ti tiện, ích kỷ, cứ nghĩ rằng cuộc hôn nhân dài mấy năm đã khiến anh phản ứng chậm chạp với độ nguy hiểm của Trác Viễn.

Nhưng thực ra, Trác Viễn không chỉ đã nhìn tội ác lắm thành quen, mà gã còn có khả năng, cũng có ý muốn làm như thế.

Trong nháy mắt đó, Văn Kha không khỏi cảm thấy vô cùng sợ hãi.

….

Trên đường về nhà, Văn Kha vẫn cố gắng gọi điện thoại cho Hàn Giang Khuyết, nhưng hắn thậm chí còn thẳng thừng tắt nguồn.

Thái độ chống cự khác thường này quả thực đã khiến Văn Kha lòng nóng như lửa đốt, anh siết chặt điện thoại trong tay, sợ bỏ lỡ bất cứ động tĩnh gì.

Điều khác thường còn có thời tiết.

Hôm nay một trận tuyết lớn trước giờ chưa từng có đổ xuống thành phố B.

Tuyết đè mây trĩu nặng, sắc trời âm u cả ngày. Đến tối, dường như cả con đường đã bị tuyết phủ kín, hai bên đường có thể thấy dấu vết của những nhánh cây khô bị tuyết lớn đè gãy.

Tuyết lớn ngập trời, thậm chí thi thoảng có mưa đá rơi đánh cốp lên thân xe của họ, khiến thần kinh con người cùng căng thẳng theo.

Ngay ở ngã tư đường cách Thế Gia chưa đầy ba trăm mét, Văn Kha bỗng thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc đang chạy vụt tới từ gương chiếu hậu.

Anh nhìn chằm chằm chiếc xe kia, sau đó quay đầu lại nói với Tưởng Triều: “Là xe của Trác Viễn.”

“Thấy rồi, gã vừa từ phía sau chạy tới.” Tưởng Triều cầm vô lăng, bình tĩnh nói: “Nhưng trái lại Trác Viễn lái xe mình mới chứng tỏ không sao, còn nếu lái một chiếc xe lạ mới có nguy hiểm.”

Ngay khi hai người đang nói chuyện, chiếc xe màu đen phía sau tăng tốc chạy tới từ làn xe bên cạnh đi song song với chiếc Audi của Văn Kha. Văn Kha ngồi ngay ngắn, vẻ mặt đề phòng.

Trác Viễn lái rất chậm, nhưng vì cách quá gần và theo sát từng bước khiến người ta có cảm giác bị chèn ép. Cửa kính bên ghế lái chiếc Mercedes từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt âm u của Trác Viễn bên trong.

Gã vừa lái xe vừa đặt điện thoại bên tai, sau đó cứ thế nhìn Văn Kha chằm chặp, ý tứ rất rõ ràng.

Văn Kha im lặng cầm điện thoại lên kéo số Trác Viễn ra khỏi danh sách đen, sau đó mới nghe điện thoại: “A lô?”

“Rốt cuộc em cũng chịu nghe điện thoại của anh rồi hả Văn Kha?”

Giọng Trác Viễn vang lên: “Bây giờ em là người bận rộn thật đấy. Nói mới nhớ, hôm nay anh còn nhìn thấy tin em trên thời sự, nghe nói chiều mai sản phẩm của em sẽ login, thanh thế không nhỏ nhỉ. Còn định tổ chức họp báo ở Peninsula nữa cơ à? Em sắp trở thành người thành công rồi, đúng không?”

Văn Kha không trả lời, cứ thế lắng nghe.

“Tại sao em lại không nói chuyện?!”

Trác Viễn bỗng gầm lên. Gã nâng tông giọng khàn khàn nói: “Văn Kha, em và Hàn Giang Khuyết, một kẻ muốn triệt để hại chết cha anh, một kẻ có ý cướp cơ hội của anh từ trong tay Lam Vũ, phát tài ngay trước mặt anh – là muốn để nhà anh chết hết đúng không? *** con mẹ em, nói chuyện đi chứ!”

Hai chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi đi song song trên con đường vắng người trong đêm khuya. Cách cửa sổ xe, Văn Kha cầm điện thoại nhìn Trác Viễn trong một chiếc xe khác, mặt không đổi sắc.

Đôi mắt gã hiện lên tơ máu, trên cằm lún phún râu, nhìn chằm chằm Văn Kha bằng đôi mắt đỏ lừ.

Buồn cười là lần trước gọi đến gã còn vẫy đuôi cầu xin, luôn miệng nói “Xin lỗi”, lần này lại hoàn toàn từ bỏ phong độ mở miệng chửi mắng.

Có đôi khi hai bộ mặt đối lập mà người khác bày ra khiến người ta thật khó tưởng tượng được, nhưng thực ra phía sau vẫn là một thứ đồng dạng –

Lúc chửi mắng là oán độc, cầu xin tha thứ cũng là oán độc, mà bỏ thuốc hại người càng oán độc hơn.

Trác Viễn là một kẻ trong lòng vô cùng độc ác.

Văn Kha cảm thấy mình sáng suốt trước nay chưa từng có.

Anh cũng mở cửa xe ra để gió lạnh thổi vào, sau đó nhìn thẳng Trác Viễn: “Trác Viễn, thất bại cả đời này của anh là ở chỗ – từ nhỏ đến lớn anh vẫn là một kẻ không chấp nhận thất bại.”

Đánh giá này không chỉ thẳng thừng, mà còn rất sắc bén.

Nghe được lời này từ miệng Văn Kha, nhất thời Trác Viễn phải sửng sốt.

“Chuyện ngoại tình trong khi đã kết hôn anh không phải trả giá đắt, nên cho đến bây giờ vẫn không cảm thấy có lỗi. Chuyện gian lận hồi cấp ba cuối cùng tôi phải trả cái giá bỏ học, mà anh vẫn có thể vô cùng vui vẻ ra nước ngoài du học. Chính anh đưa ra quyết định sai lầm cho công ty, lỗ vốn nhiều năm, nhưng người nhà anh lại vì anh gánh chịu hết thảy, vậy mà anh còn hùng hồn cho rằng cơ hội Lam Vũ hẳn là của mình. Hết thảy đều là do cho đến giờ bố mẹ anh vẫn không muốn để anh chịu trách nhiệm cho sai lầm mình gây ra, thực sự các người là những kẻ ích kỷ đến cực điểm.”

“Cuộc đời đâu có dễ dàng như thế, mỗi lựa chọn đều phải trả một cái giá rất lớn. Không ai làm cả nhà anh chết hết, nhưng Trác Viễn, anh và cả bố mẹ anh đã gây ra những chuyện độc ác, vì lợi ích của mình mà không hề do dự hy sinh người khác, thế nhưng vẫn không thèm che giấu, cũng chẳng chịu trách nhiệm. Lần này, nhất định tôi và Hàn Giang Khuyết sẽ khiến anh phải trả một cái giá thật đắt.”

Ngay cả Trác Viễn cũng cảm thấy trong giọng nói của Văn Kha có thứ gì đó rất khác so với trước đây.

Văn Kha vẫn luôn né tránh, dù sau khi ly hôn gã có dây dưa mấy lần, anh vẫn chỉ vội vàng quay đầu đi, giả vờ như từ đây không có một kẻ như gã trong cuộc đời mình.



Nhưng lần này Văn Kha đã đối mặt với gã, trong đôi mắt màu nâu vốn luôn ấm áp dịu dàng lại lộ ra nỗi căm hận sắc bén như lưỡi dao.

Đến một trụ đèn đỏ, hai chiếc xe đồng thời dừng lại ở ngã tư đường.

“Văn Kha, anh nói cho em biết, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa thì giấu giếm là giấu giếm, chẳng ai biết được cả, em cũng không có cách nào bắt anh đâu. Mẹ nó đừng có mà dọa anh.”

Đáy mắt Trác Viễn phát xanh, gã gần như điên cuồng gằn từng chữ một: “Hôm nay anh tới là để cảnh cáo em, lập tức bảo Hàn Giang Khuyết dừng tay lại, hết thảy vẫn còn kịp, nghe rõ chưa? Đừng ép anh nữa.”

Văn Kha không nói gì, chỉ im lặng nhấn nút kéo kính cửa xe lên.

Mà trong điện thoại vẫn không ngừng truyền đến tiếng chửi rủa điên cuồng của Trác Viễn: “Em có nghe không hả? Văn Kha? Văn Kha! Anh nói cho em biết…”

Văn Kha thẳng thừng cúp máy.

Tưởng Triều quay đầu lại nhìn anh một cái. Chờ đến khi đèn xanh sáng lên anh ta giẫm ga đi tiếp, nhưng chiếc xe vốn đi song song của Trác Viễn không đuổi theo mà dừng lại trong tuyết lớn.

“Tưởng Triều, anh thật sự không liên lạc được với Hàn Giang Khuyết sao?”

Văn Kha nhìn kính chiếu hậu, bình tĩnh hỏi.

“Thật.”

“Tôi không tin.”

Văn Kha bỗng nói: “Nếu hôm nay Trác Viễn đột ngột nổi điên làm hại tôi, chẳng lẽ anh cũng không liên lạc được với Hàn Giang Khuyết? Chuyện này không thể nào.”

Thực ra anh đã từng hỏi Tưởng Triều vấn đề này, nhưng lần trước hỏi anh không thật sự ép Tưởng Triều đến góc chết. Anh hiểu Tưởng Triều chỉ làm thuê, nếu Hàn Giang Khuyết không cho mở miệng thì việc anh ép Tưởng Triều sẽ khiến anh ta khó xử, nên vẫn cố gắng không làm vậy.

Nhưng giờ anh không để ý được chuyện này nữa, vì anh đã bắt đầu không kìm được mà lo lắng cho an toàn của Hàn Giang Khuyết.

Tưởng Triều im lặng một hồi, rốt cuộc nói: “Tôi thật sự không liên lạc được. Nhưng chúng tôi làm việc này vẫn luôn có hồ sơ. Lúc không liên lạc được với Hàn Giang Khuyết, tôi sẽ liên hệ với anh ba của cậu ấy. Thực ra hệ thống bảo vệ bên trong của nhà họ Hàn luôn do anh ba Hàn Triệu Vũ sắp xếp, lần này Hàn Giang Khuyết điều động người cũng thông qua anh mình.”

“Vậy bây giờ anh giúp tôi liên hệ với anh ba của Hàn Giang Khuyết đi.”

Văn Kha nói như chặt đinh chém sắt.

Đúng lúc này Tưởng Triều lái xe vào Thế Gia. Bãi đỗ xe dưới đất đã kín chỗ, nên anh ta cho xe đến bãi đỗ bên ngoài. Sau đó anh ta bỗng nhìn thoáng qua bên ngoài, vẻ mặt khá nghiêm túc khẽ nói với Văn Kha: “Không cần, họ đã đến rồi.”

Nghe xong Văn Kha còn tưởng Hàn Giang Khuyết đã về, nhưng khi mở cửa xe ra ngoài, anh mới hiểu được ý của Tưởng Triều –

Không phải là Hàn Giang Khuyết, mà anh ba và Hàn Chiến đã tự mình đến.

Hình như người của nhà họ Hàn có gen không sợ lạnh, thời tiết mưa tuyết vần vũ thế này mà hai người kia vẫn đứng ngoài trời, mấy vệ sĩ khác chỉ có thể đi theo.

Văn Kha đến gần mới phát hiện Hàn Chiến và người anh thứ ba của Hàn Giang Khuyết đang cùng nhau xem hai người tuyết lớn hai người tuyết nhỏ do anh và Hàn Giang Khuyết đắp. Chỗ đắp người tuyết có mái che, bởi vậy vẫn còn giữ được chút hình dạng ban đầu.

Chỉ là cảnh tượng hai Alpha cao gần 1m9 cùng nhau khom người ngắm mấy người tuyết xiêu vẹo ngây ngô nom ít nhiều cũng khá kỳ quái.

Văn Kha đến gần, đương nhiên người nhà họ Hàn cũng phát hiện.

Hàn Triệu Vũ quay đầu lại trước tiên, sau đó Hàn Chiến mới chậm rãi xoay người đi tới.

Văn Kha hơi kinh ngạc phát hiện hình như chân trái của Hàn Chiến từng bị thương, nên lúc đi đường sẽ hơi khập khiễng.

Lần trước gặp Hàn Chiến là ở trên xe, nên Văn Kha mới không phát hiện chuyện này.

Nhưng ngay cả như vậy, nửa người trên của ông vẫn ưỡn thẳng tắp, đối với một người đã gần 60 tuổi đi đứng không tiện, tư thế thẳng tắp như quân nhân này hiển nhiên xuất phát từ tôn nghiêm mãnh liệt.

“Bác, muộn thế này bác vẫn tới sao ạ.”

Mặc dù lần trước chia tay trong không vui, nhưng Văn Kha vẫn duy trì thái độ của bề dưới mà lễ phép chào hỏi: “Chi bằng lên lầu…”

“Không cần.”

Hàn Chiến phất tay cắt lời Văn Kha, nói thẳng: “Mấy ngày trước tôi đang điều dưỡng ở suối nước nóng Phù Dung cạnh thành phố B, ngày mai phải về thành phố H. Lần này đến có hai chuyện – Thứ nhất, đã mấy ngày tôi không liên lạc được Hàn Giang Khuyết, đã xảy ra chuyện gì? Nó có ở chỗ cậu không?”

“Cháu…”

Văn Kha lập tức cảm thấy càng căng thẳng hơn, anh không ngờ ngay cả nhà họ Hàn cũng mất liên lạc với Hàn Giang Khuyết: “Em ấy không ở chỗ cháu ạ. Bác, mấy hôm nay cháu cũng không liên lạc được với em ấy.”

“Chẳng ra làm sao!”

Văn Kha cảm thấy trong giọng nói của Hàn Chiến đã không vui, anh không khỏi lo lắng thay cho Hàn Giang Khuyết, bèn nhỏ giọng giải thích: “Bác ơi, là mấy hôm trước chúng cháu có xảy ra chút mâu thuẫn.”

“Văn Kha, trước ngày mai gọi nó cút về thành phố H cho tôi, tôi có việc muốn hỏi nó.” Giọng điệu của Hàn Chiến đã khá nóng nảy không kìm nén được: “Còn chuyện thứ hai, lần trước chúng ta đã nói nếu cậu không muốn rời khỏi Hàn Giang Khuyết thì ký một thỏa thuận. Lần này tôi đã mang thỏa thuận tới…”

Ông vừa nói đến đây, cấp dưới đứng bên cạnh đã nhanh chóng rút một tập tài liệu từ trong cặp công văn ra, sau đó đưa cho Văn Kha.

Nhưng Văn Kha không hề nhận.

Anh im lặng lùi về sau một bước, để tập tài liệu kia bị giơ ra một cách lúng túng.

Bên ngoài tuyết vẫn tung bay đầy mặt đất, nhưng dường như thời gian đã ngưng đọng một giây vì bầu không khí căng thẳng lúc này.

“Cậu có ý gì?”

Hàn Chiến thấp giọng hỏi.

Văn Kha ngẩng đầu nhìn ông, nhẹ nói: “Trước khi Hàn Giang Khuyết trở về, cháu sẽ không ký thứ gì hết.”

Đôi mắt như mắt sói của Hàn Chiến nhìn chằm chằm vào Văn Kha, tốc độ nói của ông rất chậm, nhưng đang hàm chứa uy hiếp mơ hồ: “Văn Kha, tôi không thích người không thức thời. Trước đó tôi đã nói, tuyệt đối nhà họ Hàn sẽ không tiếp nhận cậu. Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, có phải cậu tự tin trăm phần trăm rằng chờ nó về sẽ thay cậu từ chối thỏa thuận này không? Đừng ngây thơ như thế, đó là khối tài sản hơn trăm triệu, thứ Hàn gia đưa cho nó sẽ không có ai không động lòng. Cho dù hiện giờ nó có suy nghĩ ngu ngốc như thế, thì năm năm sau, mười năm sau sẽ thế nào? Cậu cảm thấy nó có hối hận không.”

“Cháu nghĩ cậu ấy sẽ không.”

Vẻ mặt Văn Kha gần như bình tĩnh, anh dừng lại một chút rồi ôn hòa nói: “Bác ạ, thật ra người không hiểu rõ về Hàn Giang Khuyết chính là bác. Bác không đoán được cậu ấy.”

Lông mày Hàn Chiến lập tức nhíu chặt.

Phần xương lông mày của ông rất cao, sống mũi sắc sảo. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng trên người ông vẫn có khí thế khiến người khác sợ hãi, nhưng khi nhìn nhau, Văn Kha lại không hề nhượng bộ.

Bị một Omega nhỏ nhắn thẳng thắn vạch trần vẻ “Phô trương thanh thế”, khiến nhất thời Hàn Chiến lại hơi luống cuống.

So với lần trước, Omega này càng thêm trấn định, cũng càng khó đối phó hơn.



Trong tuyết rơi lạnh buốt, hai người cứ giằng co như thế, mãi đến khi một cơn gió lạnh thổi qua, rốt cuộc Văn Kha không thể kìm được một cơn run rẩy.

Dù sao anh cũng là Omega đã hoài thai, sức khỏe không thể chống chọi những Alpha ở đây được.

Ánh mắt Hàn Chiến dần dần chuyển qua phần bụng đã lớn hơn không ít so với lần gặp trước của Văn Kha. Omega mang thai nom vô cùng khệ nệ nặng nhọc, gió tuyết buốt giá khiến anh lạnh đến mức chóp mũi cũng đỏ lên.

Dường như trên người Văn Kha luôn có một bóng dáng mơ hồ của một Omega khác.

Ở nháy mắt đó, trong đầu Hàn Chiến chợt nhớ đến rất nhiều chuyện quá khứ xa xưa.

Trong bốn người con trai của ông, ba người trước là con vợ cả. Khi đó theo quy củ, nhà họ Hàn mời người đoán mệnh đặt tên cho cả ba, theo thứ tự là Triệu Cơ, Triệu Văn, Triệu Vũ, nói là có thể đảm bảo cả một đời đại phú đại quý.

Nhưng Hàn Giang Khuyết thì khác.

Giang Khuyết, hai chữ này do ông tự mình đặt lấy.

Một lầu nhỏ giữa hồ, cung điện bên bờ sông, có lẽ đó đã từng là dáng vẻ chốn đào nguyên tiên cảnh trong lòng ông.

*giang khuyết – 江阙 nghĩa là lầu nhỏ/ cung điện bên sông. Tên cha Hàn Giang Khuyết là Nhiếp Tiểu Lâu – 聂小楼, tiểu lâu cũng có nghĩa là lầu nhỏ.

Người cha Omega của Hàn Giang Khuyết tên là Nhiếp Tiểu Lâu. Sau khi hai người họ hoàn toàn đoạn tuyệt, Hàn Chiến còn cho rằng với cá tính của mình, nhất định Nhiếp Tiểu Lâu sẽ sửa tên con thành họ Nhiếp.

Nên sau này khi nhìn thấy tên của Hàn Giang Khuyết, ông đã từng thất thần thật lâu.

Khi đó Hàn Chiến đã qua tuổi 50, nhưng vẫn vì thế mà trằn trọc mấy đêm như thuở thiếu thời.

Hàn Chiến lắc đầu, trong nháy mắt đó, ông bỗng mất đi sức lực để phẫn nộ.

Ông giơ tay lên đưa một chiếc khăn quàng cổ có hoa văn hươu cao cổ cho Omega trước mặt. Trên chiếc khăn dính đầy mảnh băng cứng ngắc, nó đã bị đông cứng thành hình một vòng tròn.

“Đây, đây là…”

Văn Kha nắm một góc khăn vẫn chưa bị đông đá hoàn toàn, đương nhiên anh nhận ra chiếc khăn nọ. Chiếc khăn hươu cao cổ này vốn là một cặp của anh và Hàn Giang Khuyết, cái trên tay anh hiển nhiên là của Hàn Giang Khuyết.

“Treo trên người tuyết có mắt kia, vừa nãy tôi đã cởi xuống.” Hàn Chiến lạnh nhạt nói: “Tôi đoán, hẳn là cậu.”

Ông lão dáng người thẳng tắp này bỗng có vẻ hơi mỏi mệt.

Văn Kha kinh ngạc nhìn khăn quàng cổ trong tay, ngón tay run rẩy.

Người tuyết có mắt kia là anh.

Mấy ngày sau khi Hàn Giang Khuyết bỏ đi, anh ra ngoài thẳng từ bãi đỗ xe ngầm nên vốn không đến bãi đỗ xe bên ngoài này, cũng không biết “mình” đã được đeo một chiếc khăn quàng cổ.

Những ngày qua, anh đã từng vô số lần sợ hãi phỏng đoán cảm xúc lúc rời đi của Hàn Giang Khuyết. Là đau khổ, phẫn nộ hay tuyệt tình.

Nhưng đến giờ phút này, cuối cùng anh bỗng chạm được tình cảm vô cùng đơn sơ của người đàn ông ấy.

Sáng sớm mai sắc trời vẫn tối mịt và yên tĩnh, chàng Alpha lần bước xuống dưới lầu trong bóng đêm. Rõ ràng đã muốn rời đi, nhưng hắn vẫn sẽ ngừng chân thật lâu vì gia đình bốn người tuyết của họ. Cuối cùng trước khi trời sáng, Alpha lấy chiếc khăn quàng hươu cao cổ của mình xuống nhẹ nhàng đeo lên cổ người tuyết “Văn Kha”, sau đó giẫm lên tuyết rời đi.

Tình cảm lúc đó, nhất định là dịu dàng, dù có đau lòng cũng vẫn dịu dàng.

Hàn Giang Khuyết chỉ là quá đau lòng, đau lòng đến mức không thể không trốn đi.

Hàn Chiến khàn giọng nói: “Mười năm trước khi tôi vừa dẫn Hàn Giang Khuyết về thành phố H, cứ cách một hai tuần, thằng ranh đó lại tự mình bắt tàu về Cẩm Thành, sau đó trốn trong hành lang tối thui nhà cậu lén lút khóc. Khi đó tôi cũng tưởng rằng nó còn nhỏ, sau này sẽ buông bỏ được. Không ngờ mười năm sau nó chẳng tiến bộ thêm được gì hết. Trong bốn đứa con trai của tôi, nó là cái thằng…”

Nói đến đây Hàn Chiến chợt dừng lại. Trong giọng nói của ông đượm vẻ trách cứ rõ ràng, nhưng lúc muốn nói lại thôi vẫn mang theo cảm xúc phức tạp hơn.

“Cậu nói đúng, quả thực tôi không hề chắc chắn về việc con trai mình sẽ lựa chọn gì. Được thôi, nếu cậu đã kiên trì như thế, vậy thì chờ nó về quyết định. Nhưng phải nhớ, dù là quyết định gì đi chăng nữa, hai người các cậu phải tự gánh chịu hậu quả. Chuyện tôi đã quyết sẽ không thỏa hiệp, nếu nó chọn cậu thì phải rời khỏi nhà họ Hàn.”

Hàn Chiến không nói thêm gì, ông quay người lại muốn ngồi vào chiếc Bentley.

Nhưng Văn Kha chợt đuổi theo vội vàng ngăn Hàn Triệu Vũ vẫn luôn đứng bên cạnh không nói chuyện.

“Hàn…”

Anh hơi ngập ngừng, rốt cuộc cũng tìm được cách xưng hô phù hợp một chút: “Anh ba, anh có biết Hàn Giang Khuyết ở đâu không?”

Hàn Triệu Vũ quay đầu lại nhíu mày: “Cậu Văn, sao tôi lại biết được? Nếu tôi biết, chẳng lẽ tôi lại giấu cha ư?”

Alpha ăn mặc cầu kỳ tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không hiểu tại sao Văn Kha lại cảm thấy ánh mắt của hắn có cảm giác vô cùng vẩn đục.

Nhưng cảm giác ấy chỉ chớp mắt là qua, bởi vì Hàn Triệu Vũ đã nhanh chóng vào xe ngồi với Hàn Chiến.

Tiếng khởi động ô tô vang lên, Văn Kha siết chặt khăn quàng cổ nhìn mấy chiếc xe nhà họ Hàn chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe Thế Gia. Anh đứng trong mưa tuyết ngập trời, bỗng có cảm giác tuyệt vọng như rơi xuống vực sâu.

Thế giới rộng lớn là vậy, nhưng anh không biết đi đâu để tìm chú sói con bỏ trốn liếm láp vết thương.

Ngay trong giây phút ánh chớp chợt lóe lên trong đầu, Văn Kha lần nữa lặp lại hai chữ “Bỏ trốn”.

Lúc Hàn Giang Khuyết mang theo ký ức không trọn vẹn đau lòng chạy trốn, sẽ trốn tránh ở đâu?

Anh nhớ Hàn Giang Khuyết đã từng nói, lúc ở Mỹ, hắn đã từng vô số lần một mình đến Florida ngắm hươu cao cổ.

Giống như Hàn Chiến vừa nói, cậu thiếu niên Hàn Giang Khuyết cũng từng quay lại Cẩm Thành nho nhỏ hết lần này đến lần khác, sau đó trốn trong hành lang tối tăm nhà anh.

Cẩm Thành, Bắc Tam, nơi đó đã từng là cố hương của họ.

Ngay trong nháy mắt ấy, rốt cuộc Văn Kha cũng phát hiện được quỹ tích hành động của Hàn Giang Khuyết.

“Tôi biết rồi!”

Văn Kha không đoái hoài đến gì nữa, anh vội vàng dùng điện thoại tra lịch tàu chạy xuất phát từ thành phố B lúc nửa đêm, nhưng lập tức phát hiện thời gian này không mua được vé nữa.

“Tưởng Triều.”

Văn Kha dứt khoát nhét di động vào túi, run run nói: “Chúng ta lái xe đến Cẩm Thành trong đêm nay đi –“

“Nhưng không phải ngày mai là buổi họp báo sao?”

Tưởng Triều giật nảy mình.

Văn Kha lắc đầu, anh cầm khăn quàng hươu cao cổ quay đầu sải bước đến cạnh ô tô: “Đường xe hơn ba tiếng, rạng sáng nay chúng ta có thể đến kịp, tôi có thể chịu được. Tưởng Triều, tôi không thể đợi thêm được nữa, không thể chờ thêm một phút nào nữa. Vất vả cho anh rồi.”

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Cuối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook