Chương 120: Chương 118-2
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì (tạm dịch: Vỏ Dưa Mất Trí)
30/08/2020
Chuyện nhà họ Trác chậm rãi kết thúc, Văn Kha cũng dời đến ở thành phố H, bởi vì nhà họ Hàn đã đưa Hàn Giang Khuyết về chỗ đó.
Văn Kha đã giao tất cả chứng cứ liên quan đến Hàn Triệu Vũ cho Hàn Chiến, nhưng vẫn bị ép không được phép nhúng tay vào. Hàn Triệu Vũ không giống Trác Viễn, gần như không có bất cứ chứng cứ rõ ràng nào chứng minh anh ta có liên quan đến vụ án này, chỉ khi Hàn Chiến có ý định xuống tay thì mới có thể bị uy hiếp/
Văn Kha có thể kéo nhà họ Trác xuống ngựa đã kiệt sức lắm rồi, anh thực sự không có cách nào tiếp tục chống lại nhà họ Hàn. Khoảng thời gian ấy, mặc dù vệ sĩ của Hàn Chiến đi theo anh, nhưng quan hệ của đôi bên cũng chẳng hữu hảo là bao.
Từ đầu đến cuối Hàn Giang Khuyết vẫn không tỉnh lại. Lúc xử lý Trác Viễn Văn Kha có quay về nhìn mấy lần, chỉ ngồi trên một cái ghế cạnh giường bệnh yên lặng nhìn Alpha đang nằm trên đó, sau đó hừng đông lại vội vàng rời đi.
Biểu hiện kìm chế của Omega này khiến rất nhiều người trong nhà họ Hàn phê bình kín đáo.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Văn Kha bận rộn đối phó với nhà họ Trác ở thành phố B, thậm chí còn kiên cường nhận phỏng vấn, nhưng không nhìn thấy dáng vẻ anh đau đớn khóc nức nở bên người Hàn Giang Khuyết, và ít nhiều điều này khiến họ cảm thấy khó chịu.
Mấy tuần sau khi Hàn Giang Khuyết hôn mê, Văn Kha bình tĩnh tiếp nhận cuộc phẫu thuật ký hiệu thủ công.
Trước khi phẫu thuật, anh không thông báo cho bất cứ ai trong Hàn gia, chỉ để Hứa Gia Lạc hỗ trợ ký tên, sau đó ảm đạm đi vào phòng mổ.
Lúc tiến hành phẫu thuật, Văn Kha nghiêng mặt nhìn gương mặt Hàn Giang Khuyết lẳng lặng ngủ say ở bàn mổ bên cạnh.’
Anh đã được tiêm thuốc tê, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dao mổ sắc ngọt đang cắt mở phần da sau gáy. Cảm giác ấy khá giống với cuộc phẫu thuật bóc tách ký hiệu, nhưng lập tức anh cảm thấy một ống kim thô to cắm vào tuyến thể ở gáy mình, sau đó… Có thứ gì đó được chậm rãi tiêm vào.
Ký hiệu thủ công rất lạnh lẽo, không có những nụ hôn và dục tình bỏng cháy, không có tiếng thì thầm dịu dàng giữa người yêu.
Nhưng khi thuốc tê hết hiệu lực, Văn Kha lại –
Cảm nhận được Hàn Giang Khuyết.
Cảm nhận một cách rõ ràng trước nay chưa từng có.
Lúc anh nhắm mắt lại, dường như có thể ngửi thấy mùi của Hàn Giang Khuyết quẩn quanh bao phủ lấy mình, dù mùi ấy chỉ nhàn nhạt.
Lúc anh nắm tay đặt lên ngực, dường như trong tiếng tim đập của mình đang chứa đựng linh hồn của Hàn Giang Khuyết.
Anh đã không còn nhớ được lúc mình bị Trác Viễn ký hiệu có từng có cảm giác liên kết chặt chẽ như thế hay không.
Một tuần sau khi vừa ký hiệu xong, Văn Kha vẫn cảm nhận được hơi thở ấy một cách thật mới mẻ. Hình như Hàn Giang Khuyết đang ở khắp mọi nơi, sự thân mật đã lâu mới có ấy khiến anh rất lạc quan.
Bụng của anh càng lúc càng lớn, hai cục cưng thường xuyên đá anh. Lúc đau bụng, anh sẽ ngồi xuống dịu dàng xoa bụng dưới nói chuyện với con:
Bảo bối, các con có nhớ ba Hàn không?
Cha cũng nhớ lắm.
Các con nói xem cha các con sắp tỉnh chưa?
Nhưng mà, Hàn Giang Khuyết vẫn chưa tỉnh.
Dù mỗi giờ mỗi khắc Văn Kha vẫn luôn cảm nhận được sự tồn tại của hắn, thì hắn vẫn chưa tỉnh lại.
…….
Phó Tiểu Vũ cũng dần khôi phục lại từ sau đả kích.
Những tháng mang thai cuối cùng, Văn Kha đã lực bất tòng tâm. Mà kể cả tập đoàn IM lẫn LITE đều cần người chủ chốt đáng tin cậy, nên Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc cùng trở lại thành phố B lần nữa khống chế cục diện.
Bởi vì bận rộn, bình thường mỗi tuần Phó Tiểu Vũ chỉ có thể đến thành phố H một lần.
Chủ nhật ngày 1 tháng 3, khi y lái xe đến thì trời đã khuya, trong bệnh viện gần như không có ai, đèn hành lang đã tắt một nửa.
Phó Tiểu Vũ nhẹ bước chân đi về phía phòng bệnh Hàn Giang Khuyết, nhưng lúc tới cửa, y phát hiện cửa đang khép hờ, chỉ mở ra một khe rất nhỏ.
Y khá để tâm, thế là lặng lẽ nhìn về bên trong…
Người ở bên trong là Văn Kha.
Trong bóng đêm an tĩnh, Omega như một kẻ trộm len lén dè dặt muốn bò lên giường bệnh Hàn Giang Khuyết.
Phòng bệnh của Hàn Giang Khuyết là phòng cao cấp, ngay cả giường bệnh cũng cực kỳ rộng rãi.
Nhưng dù là thế cũng rất khó khăn cho Văn Kha.
Dáng người của Omega mang thai thời kỳ cuối đã khá kềnh càng, nhất là phần eo lại càng nặng nề thô to.
Văn Kha như một con gấu mập mạp, động tác của anh rất đỗi vụng về, một chân anh đã đặt lên giường bệnh định trèo lên mấy lần, nhưng vẫn không tìm được điểm tựa. Thế là anh lại bị tụt xuống, đến cuối cùng vẫn leo không lên được nổi.
Tình cảnh kia vốn đáng lẽ khá buồn cười, nhưng Phó Tiểu Vũ lại cảm thấy buồn bã.
Cuối cùng Văn Kha chỉ có thể uể oải từ bỏ, sau đó ngơ ngẩn ngồi bên giường ngắm Hàn Giang Khuyết.
Qua một hồi lâu, anh trầy trật gắng hết sức cúi người xuông.
Từ góc độ của Phó Tiểu Vũ đúng lúc có thể nhìn thấy Omega dè dặt ghé mặt tới dán lên mặt Hàn Giang Khuyết, sau đó cọ xát thật nhẹ, thật nhẹ…
Anh muốn được thân mật với Hàn Giang Khuyết đến cỡ nào.
Anh đang mang thai, không còn là Omega nhỏ nhắn xinh xắn của hôm nào.
Mà chàng Alpha đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh cũng sẽ không còn ôm anh vào lòng như ngày thường.
Hàn Giang Khuyết vẫn đẹp trai, chỉ là sau một thời gian nằm lâu, cơ bắp của hắn đang dần dần thoái hóa, không còn rắn chắc khỏe khắn như trước đó.
Nương theo động tác cọ xát nhẹ nhàng như một loài động vật, Phó Tiểu Vũ nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ và cố gắng kìm nén, nhưng đẫm đau đớn tột cùng truyền ra từ trong phòng bệnh.
Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng lùi ra, sau đó y ngồi trên ghế dài trong hành lang. Trong lòng y vô cùng buồn bã xót xa, nhưng lại nói không nên lời.
Một tuần khi Hàn Giang Khuyết vừa hôn mê, cảm giác đau của y rất dữ dội. Nhưng dần dần, một tháng, thậm chí là hai tháng, nỗi đau ấy dần dần bị mài mòn đi.
Người lúc tỉnh táo luôn luôn có cuộc sống càng bận rộn hối hả hơn, vì lẽ đó Phó Tiểu Vũ cũng đã từng cho rằng Văn Kha cũng dần dà tiếp nhận được chuyện này…
Dù sao nhìn qua Văn Kha cũng kiên cường và dẻo dai đến thế, thậm chí Omega này chưa từng rơi bao nhiêu nước mắt trước mặt người ngoài.
Mãi đến giây phút vừa nhìn thấy, nhìn thấy trong đêm khuya Văn Kha vụng về muốn lén lút thân mật với Alpha đang chìm vào giấc ngủ say, nhìn thấy Văn Kha nhỏ giọng khóc nức nở, Phó Tiểu Vũ mới bỗng nhận ra –
Nỗi đau của Văn Kha, cho đến giờ vẫn chưa từng kết thúc.
Có lẽ sẽ vĩnh viễn không kết thúc.
Phó Tiểu Vũ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mắt y bỗng cay xè. Y vẫn một mực chờ Văn Kha ra khỏi phòng bệnh, sau đó mới vờ như không có gì mà lên tiếng chào.
“Tiểu Vũ, tuần này đến sớm thể hà?” Văn Kha vẫn chào hỏi y như thường lệ, sau đó chậm rãi đỡ bụng đi tới ngồi xuống bên cạnh y, nhẹ nói: “Bên công ty vẫn ổn chứ?”
“Mọi chuyện ổn cả, lượng người dùng tương tác hàng ngày của Tình cuối lên đến hàng triệu. Văn Kha, còn anh thì sao?” Phó Tiểu Vũ quay lại, lúc Văn Kha ngồi xuống bên cạnh y mới nhận ra Omega đang mang thai đã tiều tụy đến mức không đành lòng nhìn thẳng, thậm chí lúc này đáp án cho câu hỏi của y đã hết sức rõ ràng: “Thần sắc của anh nhìn rất tệ.”
“Không sao đâu, tối qua ngủ không được ngon thôi.”
Văn Kha nở một nụ cười rất miễn cưỡng.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn của anh đang có mất đốm vàng vọt, môi gần như không còn màu máu. Lúc đang nói chuyện, Văn Kha bỗng xuýt xoa một tiếng, sau đó gắng sức cúi người bóp bắp chân nhỏ giọng nói: “Chỉ, chỉ là hay bị chuột rút thôi, đừng lo lắng…”
Nắn bóp như thế một hồi lâu, cuối cùng anh mới ngồi ngay ngắn lại.
Nhất thời Phó Tiểu Vũ không biết nên nói gì, y chỉ chỉ vào chiếc cặp tài liệu màu xanh trong ngực anh, hỏi: “Đây là cái gì?”
Văn Kha im lặng một hồi mới nhẹ nhàng mở ra –
Hóa ra là một kẹp tranh vẽ, bên trong có hai bức tranh mà trước kia Hàn Giang Khuyết vữ cho Văn Kha. Một bức là một cậu bé con đang ôm lấy cổ hươu cao cổ, và thắt cho nó một chiếc nơ bướm hình trái tim màu hồng.
Một bức là chú hươu cao cổ cao to xấu xí đang ngậm một đám mây đen to dị dàng che cho cậu bé trên mặt đất khỏi những hạt mưa to như hạt đậu.
Văn Kha đưa từng bức từng bức cho Phó Tiểu Vũ xem, sau đó đến bức tranh cuối cùng, là một bức dùng sáp màu tô được một nửa –
Trong tranh là một chú hươu cao cổ nhăn nhúm đang ngồi dưới đất rơi nước mắt.
So với Hàn Giang Khuyết, hiển nhiên Văn Kha không có thiên phú vẽ tranh. Phó Tiểu Vũ gần như phải cố hết sức nhìn hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra đó là hươu cao cổ.
“Lúc rất rất nhớ em ấy tôi sẽ vẽ một bức. Trước kia tôi luôn cảm thấy Hàn Giang Khuyết vẽ thật xấu, nhưng khi tự mình vẽ mới biết được hóa ra em ấy còn có tài hơn cả mình. Đây là bức tranh hôm qua tôi vẽ khi mất ngủ, tôi muốn đặt trong phòng bệnh của em ấy, nhưng cảm thây chưa vẽ xong… Phải mang về dựa theo tranh của em ấy để vẽ lại một chút.”
Văn Kha vuốt ve tờ giấy, lộn xộn thì thầm.
“Văn Kha, vậy anh có nghỉ ngơi đầy đủ, có ăn cơm thật ngon không? Cứ nửa đêm nào anh cũng sang đây nhìn Hàn Giang Khuyết ư?”
Phó Tiểu Vũ bỗng nghiêm túc hỏi.
Văn Kha ngẩng đầu, anh sửng sốt một lúc mới nói: “Tôi thật sự không sao.”
Nhưng dù là ai cũng nhận ra được vẻ tiều tụy và ngơ ngác của anh.
Phó Tiểu Vũ không do dự thêm, thừa dịp Văn Kha không để ý, y quyết định nhanh chóng gọi điện thoại cho Hàn Chiến.
Rạng sáng hôm sau, Hàn Chiến dẫn người đến bệnh viện bừng bừng sát khi chặn Văn Kha lại.
Văn Kha muốn lặp lại những lời giải thích như với Phó Tiểu Vũ cho Hàn Chiến nghe, nhưng cách nói đó không hề dễ sử dụng với ông.
Alpha cao tuổi vừa nhìn thấy sắc mặt Văn Kha đã biến sắc. Văn Kha vừa định mở miệng đã bị ông nghiêm nghị cắt lời: “Từ giờ trở đi cậu lập tức đến ở cạnh tôi. Không lo gìn giữ sức khỏe cho tốt, thì không được phép đến bệnh viện!”
Một khi Hàn Chiến đã quyết định thì Văn Kha có chống lại thế nào cũng là vô dụng. Omega bị chính thức đưa tới nhà lớn Hàn Gia ở ngoại ô thành phố H, ở chung một chỗ với Hàn Chiến. Mấy người anh của nhà họ Hàn không ở đây, trong nhà lúc nào cũng vắng vẻ. Trong khoảng thời gian này, nhiều chuyên gia dinh dưỡng và điều dưỡng chặt chẽ giám sát tình hình của Văn Kha bất cứ lúc nào.
Sức ăn của Omega rất ít, nhưng không phải là anh không ăn, mà chỉ là dù có cố gắng đến đâu thì hình như vẫn không hề áp lực. Anh đã cố gắng ăn thêm một chút, nhưng vẫn ăn không đủ nhiều.
Anh luôn ngủ rất ít, có mấy lần trong đêm, cách một cánh cửa Hàn Chiến vẫn có thể nghe thấy tiếng động rất nhỏ trong phòng Văn Kha.
Hàn Chiến lo lắng cho con trai của mình, càng lo Văn Kha bị kích thích sẽ khiến bé con trong bụng bị thương hơn, nên mới không cho Omega đi gặp Hàn Giang Khuyết, thế là Văn Kha lại ngơ ngẩn ngồi trong phòng mình cả ngày.
Tòa nhà Hàn gia rất lớn, bên ngoài có vườn hoa rộng lớn, nhưng cho đến giờ Văn Kha vẫn không hề bước ra ngoài ngắm. Chỉ khi Hàn Chiến muốn đến thăm Hàn Giang Khuyết, Văn Kha sẽ hỏi ông rất nhiều lần liệu có thể dẫn minh đi không.
Sau khi Hàn Chiến hạ quyết tâm nói không được, Văn Kha sẽ đưa mấy bức tranh vẽ bằng sáp màu, nhờ ông mang đến phòng Hàn Giang Khuyết.
Dù đã được chăm sóc tỉ mỉ, Omega vẫn dần dần khô héo.
Anh chưa từng cuồng loạn cầu xin Hàn Chiến thả mình ra ngoài, chỉ là càng lúc càng trầm mặc ít nói, thời gian ngẩn người càng lúc càng dài.
Lòng Hàn Chiến nóng như lửa đốt, lúc này ông mới chậm chạp nhận ra Omega lạnh lùng bình tĩnh trả thù nhà họ Trác trước đó giống như một thân xác cứng rắn Văn Kha tạo ra cho mình. Thân xác đó khiến tất cả mọi người đều cho rằng Văn Kha có thể cứ thế thuận lợi vượt qua mọi chuyện.
Nhưng trên thực tế, rõ ràng điều đó chỉ là một dấu hiệu giả tạo.
Omega thực sự đã vì nhớ Hàn Giang Khuyết mà gắng chịu đựng đến sắp chết rồi.
Có một đêm, rốt cuộc Hàn Chiến không kìm nén được nữa, ông dẫn Omega đến gian phòng mà bình thường ông không cho phép bất cứ ai tùy tiện bước vào.
Đó là một căn phòng rất rộng ở lầu một, phong cách kiến trúc mang hơi hướm kiểu Nhật, ban công dài có treo chiếu trúc, đi qua hai bậc thềm là tới sân sau đã được khoanh rào.
Bên ngoài sân sau, nơi nơi núi xanh.
Bên trong sân sau, là đất trời nho nhỏ của Hàn Chiến.
Omega ôm chiếc chăn mềm ngồi trên ghế trúc, kinh ngạc nhìn cảnh sắc xa lạ chốn đây.
Sân sau hoàn toàn không giống những chỗ khác trong tòa nhà, trông nó…
Rất hoang sơ, rất dân dã.
Bên trái là giàn nho, những dây leo xanh um leo đầy giàn, bên trên đã có những chùm nho xanh xanh ánh tím. Bên phải là mấy hàng cà chua bi, những quả cà chua đỏ rực chín mọng lấp ló, bị nước mưa tưới đẫm óng ánh long lanh.
Tới gần chỗ chân tường là một loạt búp măng xanh non mơn mởn, có búp còn nhô lên nhọn hoắt. Một con gà silkie lông xù* đang thản nhiên dạo bộ giữa đám măng non.
*Gà Silkie hay còn gọi là gà lông lụa là một giống gà có nguồn gốc từ Trung Quốc, chúng nổi bật với bộ lông xù lạ mắt, rất nhiều màu sắc, dễ chăm sóc.
Thực ra Hàn Chiến không giỏi giao tiếp với hậu bối, ông chỉ để cho Văn Kha ngồi một chỗ, sau đó im lặng quay lưng về phía Omega đi đôi ủng dính đầy bùn đất làm việc trong vườn như ngày thường.
Ông đi đứng bất tiện, thần thái lại uy nghiêm, bình thường vẫn luôn là người đứng đầu được người người vây quanh phục vụ.
Nhưng ở đây, dường như ông chỉ là một ông lão bình thường nhất chốn thôn quê. Chuyện nào ông cũng tự tay đi làm, từ việc xới từng xẻng đất cho cà chua bi, kiểm tra côn trùng trên giàn nhỏ, sau đó buộc chuồng gà chặt hơn một chút.
Mấy đêm này, hình như Văn Kha và Hàn Chiến đã đạt thành một loại ăn ý kỳ quái.
Trước khi ngủ, Văn Kha sẽ ôm chăn ngồi ở đó nhìn ông lão làm việc nhà nông. Sau khi nhìn một lúc, anh lại quay về phòng mình đi ngủ.
Mãi đến ngày thứ tư, cuối cùng hai người mới nói chuyện.
Hàn Chiến hái một vốc nho nhỏ và một vốc cà chua bi chín mọng, kế đó mở vòi nước rửa sạch rồi đặt lên bát đưa cho Văn Kha.
Văn Kha nhón một quả cà chua bi ăn: “Ngọt thật.”
Hàn Chiến nhìn anh, bỗng thấp giọng nói: “Nhiều năm rồi, ngoại trừ tôi, cậu là người đầu tiên ngồi ở chỗ này. Ngay cả các con trai tôi cũng chưa từng cho chúng tới.”
Văn Kha hơi sửng sốt, nhưng anh còn chưa mở miệng, Hàn Chiến đã tháo nón ra rồi chậm rãi ngồi cạnh anh.
Hai người một già một trẻ ngồi song song trên ghế trúc, lẳng lặng ngắm nhìn núi non mênh mông trong đêm trăng yên tĩnh.
“Đêm nay sẽ đổ mưa.” Hàn Chiến nói: “Sáng mai khi có sương mù, cảnh sắc chỗ này sẽ rất đẹp, hẳn cậu nên ngắm.”
Văn Kha cúi đầu ăn nho, một lát sau mới nói sẽ: “Tại sao chỉ cho mỗi mình con đến chỗ này?”
Hàn Chiến im lặng thật lâu, lúc Văn Kha còn cho rằng ông sẽ không trả lời, ông lại đột nhiên nói: “Bởi vì cậu luôn khiến tôi nhớ đến Tiểu Lâu.”
“Năm 36 tuổi, tôi bị anh trai phái người đến truy sát, một chân bị trúng đạn. Nhưng tổi không dám quay về thành phố, nên trốn một đường về phía nông thôn. Cứ trốn nữa trốn mãi, chân càng lúc càng đau, cộng thêm mất máu quá nhiều. Tôi chỉ có thể dựa theo sức mạnh cầu sinh mà men theo đường núi đi đến nửa đêm, về sau thực sự không nhịn được bèn té xỉu ở vệ đường. Chờ đến khi mở mắt ra, đập vào mắt tôi là khuôn mặt của một Omega chừng 20 tuổi. Lúc đó người ấy nhìn tôi từ trên đỉnh đầy, nên gương mặt bị đảo ngược từ góc nhìn của tôi, có điều chẳng hiểu sao trong mắt tôi, người ấy lại vô cùng xinh đẹp. Sau đó tôi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, người ấy đã ngồi xuống bên cạnh. Lần này Omega ấy nhìn tôi từ chính diện rồi mỉm cười. Nụ cười ấy lại càng xinh đẹp hơn, hàm răng trắng muốt, đôi mắt đen láy cong cong như vầng trăng rằm, sau đó nói với tôi: Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Tôi nhìn đến ngây người, mà Omega ấy chính là Nhiếp Tiểu Lâu.”
Đây đã là một câu chuyện xưa gần ba mươi năm trước.
Hàn Chiến rất ít khi nói nhiều như vậy, chỉ khi nhắc đến Nhiếp Tiểu Lâu, ngay cả gương mặt của Omega nhìn ngược hay nhìn xuôi ông cũng không nỡ lược bớt.
“Ông ấy đã cứu bố thật sao?” Văn Kha không nhịn được hỏi.
“Ừm.” Hàn Chiến nhẹ gật đầu: “Nhiêp Tiểu Lâu học vẽ, năm đó em ấy vẽ tả thực ở nông thôn quê nhà, trùng hợp nhặt được tôi bị thương nằm ở bờ sông. Lúc ấy tôi không dám quay về thành phố sợ bị anh trai điều tra ra được, trên đùi lại bị thương nặng không tiện tìm đồ ăn. Nhiếp Tiểu Lâu thích vẽ cảnh sơn thủy, thích vẽ động vật nhỏ, nên luôn luôn đi dã ngoại, mấy chuyện trồng rau bắt cá đều thành thục cả. Khi ấy chúng tôi ở trong một căn nhà nhỏ ven sông, giá vẽ của em ấy dựng ở bên ngoài, chỉ khi nào đổ mưa mới mang về. Nom Nhiếp Tiểu Lâu mảnh mai thế thôi, nhưng thực ra ghê gớm lắm. Giữa ngày hè, em ấy xắn quần lên đầu gối lội giữa suối dùng một cái xiên sắt để xiên cá, đến tối nướng cho tôi ăn.”:
“Khoảng thời gian đó, mặt trăng lúc nào cũng to tròn vành vạnh, buổi đêm rất mát mẻ, chỉ có tiếng ve kêu râm ran, khiến người ta có cảm giác như đang ngủ giữa lồng ngực núi rừng bao la. Những lúc trởi đổ cơn mưa lại càng đẹp hơn nữa.”
“Ban đầu tôi ngủ trên giường Nhiếp Tiểu Lâu, em ấy thì ngủ trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Về sau tôi nói với em ấy, cùng chen chúc trên giường đi, tôi không làm gì khác đâu.”
Văn Kha nghe đến say sưa, mãi đến chỗ này anh mới không nhịn được mỉm cười, nhẹ nói: “Thật à?”
Hàn Chiến cũng khẽ cười, khóe mắt ông đã có nếp nhăn, nhưng khi nhắc đến những chuyện cũ này trong mắt ông vẫn lờ mờ hiện lên ánh sáng.
Ấy là ông của tuổi hơn ba mươi, còn trẻ như vậy, quyến rũ quá đỗi như vậy. Dù là lúc bị thương nặng nghèo túng, vẫn có thể khiến cậu Omega trẻ trung xinh đẹp say mê. Ông đã từng tự tin cho rằng mình có thể nắm giữ tất cả cơ hội tròng đời, bao gồm cả tình yêu.
“Em ấy tốt lắm.”
Hàn Chiến khàn giọng nói.
Suy cho cùng ngồi bên cạnh ông cũng là một Omega trẻ tuổi khác, rất nhiều chuyện phóng khoáng ngông cuồng thuở còn son trẻ không thể nào nói ra miệng, nhưng mấy chữ này có lẽ cũng đã đủ rồi.
“Tôi và Nhiếp Tiểu Lâu ở lại cạnh bờ sống gần ba tháng. Kỳ thực tôi nên sớm quay về, nhưng vẫn cứ không nỡ. Dây dưa dùng dằng mãi cũng không thể kéo dài hơn được nữa, nhất định tôi phải lên đường. Tôi nói với Tiểu Lâu, chờ tôi trở lại sẽ dẫn em ấy đi theo, vĩnh viễn ở bên em ấy. Nhưng mà…”
“Nhưng thực ra khi ấy tôi đã kết hôn, cũng đã có Triệu Cơ, nhà vợ cũng rất có thế lực. Lúc nói ra câu thề hứa trong tim tôi không coi nó là trò đùa, nhưng mà nhiều khi chuyện lại không thỏa nguyện vọng của con người. Sau khi trở về, cuộc tranh đấu giữa tôi với anh trai quá nguy hiểm, tôi vốn không thể săn sóc được Tiểu Lâu, lại càng không thể ly hôn vào lúc đó được. Chờ đến khi Tiểu Lâu vào thành phố tìm tôi thì tôi mới biết được, em ấy đã có thai rồi. Đương nhiên tôi mừng rỡ như điên, nhưng em ấy quá quật cường.”
Văn Kha và Hàn Chiến cùng im lặng một lúc.
Văn Kha là người thông minh, thực ra không cần Hàn Chiến nói tiếp, anh cũng có thể hiểu được kết cục sẽ bi thương đến mức nào.
Qua thật lâu, cuối cùng anh cũng nhẹ giọng nói: “Là bố có lỗi với người ấy.”
Tính cách anh vốn ôn hòa, rất ít khi nói chuyện sắc bén và thẳng thắn như thế với Hàn Chiến, nhưng câu nói này vẫn bật thốt ra.
“Văn Kha, Hàn Giang Khuyết không giống tôi, tôi vẫn cảm thấy thằng bé không thông minh. Nhưng sau khi nghe được đoạn ghi âm, tôi mới phát hiện thằng bé khác tôi, nhưng lại là một tôi khác. Đến một độ tuổi nhất định, kiểu gì con người cũng sẽ không nhịn được mà nhớ đến những chuyện hồi trẻ, nghĩ – Khi đó, nếu không đi đường cũ mà bước sang một con đường mới, thì hôm nay sẽ là thế nào?”
“Hàn Giang Khuyết chính là một bản thân tôi đi trên con đường khác ấy.”
Mắt Văn Kha bỗng dưng cay xè, anh cúi đầu nhìn mấy quả cà chua bi đỏ mọng ươn ướt trong bát.
Anh im lặng một hồi lâu, cuối cùng khịt mũi và nhỏ giọng thì thầm: “Con thật sự rất nhớ em ấy, nhớ lắm.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Alpha cao tuổi nhanh chóng hiện lên một tia đau lòng: “Tôi biết.”
Ông lão duỗi bàn tay hơi khô gầy nhẹ nhàng và vụng về vuốt ve bụng Omega, nhẹ nói: “Cậu hãy giữ sức khỏe, cho dù cuối cùng Tiểu Khuyết có tỉnh lại hay không thì cậu cũng đã là Omega tiến vào cửa nhà họ Hàn. Hàn gia sẽ chăm sóc cậu, sẽ không để cậu bơ vơ không chốn nương tựa.”
Văn Kha bỗng nhiên ngẩng đầu lên, anh chậm chạp nhận ra điều gì đó.
“Tôi biết cậu thất vọng vì chuyện của Triệu Vũ.”
Lúc thở dài, vẻ mặt Hàn Chiến đượm nét tang thương. Ông nhìn núi non trước mặt, nói: “Nhưng Triệu Vũ làm thế… Kỳ thực chẳng qua cũng chỉ bước theo con đường của tôi năm đó. Tôi trách móc nó, nhưng thực ra kẻ gieo kết cục lại chính là tôi. Tiểu Khuyết là con trai tôi, Triệu Vũ cũng vậy. Tôi đã già rôi, không chịu nổi việc bỗng chốc mất đi hai đứa con trai. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời.”
“Văn Kha,”
Hàn Chiến quay đầu lại, trong đôi mắt bình thường luôn uy nghiêm đang ánh lên chút thỉnh cầu bất đắc dĩ, nhẹ nói: “Tiểu Khuyết là con của tôi và em ấy, mà trong bụng con là cháu của tôi và em ấy. Con… Con phải cố gắng lên, vì con của bố, cũng vì Tiểu Tuyết và Niệm Niệm, gắng lên.”
Ông lão cứng rắn và cao to vốn không giỏi dùng thái độ mềm mại thế này để nói chuyện, chỉ biết lặp đi lặp lại “Gắng lên”, đoạn tha thiết nhìn Văn Kha.
Văn Kha im lặng gật đầu.
Anh quay đầu lại nhìn về phía ngoài sân sau, mưa phùn tuôn rả rích, dệt thành áng mây mù bao phủ trên non núi. Sao sáng lấp lánh trên trời cao, tựa như lời thì thầm bên tai.
Văn Kha vẫn nghĩ đến chuyện xưa ba mươi năm trước, nơi đó có vầng trăng tròn sáng, có non nước biếc xanh, có khe suốt róc rách, có tiếng ve đêm hè.
Ba mươi năm sau, có một ông lão cô đơn dời chốn đào nguyên năm đó vào trong sân sau của mình.
Nhưng trong cuộc đời của ông, đã không còn bóng dáng của Omega mà ông từng bảo “Em ấy thật tốt”.
Cuộc đời mà.
Thực sự không viên mãn như thế.
Hết thảy mọi chuyện, đều ngắn ngủi tựa như sương mai.
Chỉ có không viên mãn, mọi thứ mới là vĩnh hằng.
Có lẽ trong đêm nay, khi đột nhiên hiểu được sự vĩnh hằng của không viên mãn này, Văn Kha đã dần dần thoát khỏi nỗi tuyệt vọng như hang khô, đó là một thứ suy nghĩ giác ngộ gần như thiền ý.
Đến rạng sáng, măng non góc tường im ắng chui lên khỏi đất bùn trong mưa bụi, tựa như sinh mệnh nho nhỏ trong bụng anh đang lặng yên xôn xao, một thế giới mới đang lăng lẽ mọc lên.
…..
Sau khi tình hình của Văn Kha chuyển biến tốt đẹp hơn, Hàn Chiến bắt đầu dẫn anh mỗi ngày cùng đến thăm Hàn Giang Khuyết.
Hai người một già một trẻ hình thành mối quan hệ kỳ lạ nhưng mật thiết. Ông lão cô đơn, Omega mang thai yếu ớt nương tựa lấy nhau, giãy giụa đấu tranh bước dần ra từng chút một trong thương đau.
Hàn Chiến – người đang chờ mong cháu trai ra đời không có gì khác với bất cứ ông lão bình thường nào. Càng đến gần ngày dự sinh, trong nhà lớn Hàn gia càng chất đầy đồ đạc chuẩn bị cho trẻ sơ sinh, quần áo từ mấy tháng đên bảy tám tuổi đều mua một lượt, đồ chơi chất đống chỗ nào cũng có.
Trong buổi tiệc gia đình gần ngày Văn Kha sinh, Hàn Chiến để anh ngồi bên tay trái mình, sau đó trịnh trọng tuyên bố, cho dù Hàn Giang Khuyết có tỉnh lại hay không thì Văn Kha đều đã là bạn đời của hắn, điều này đã được người cha như ông chấp nhận. Ông đã sớm lập quỹ cho Hàn Giang Tuyết và Văn Niệm, đợi sau khi thành niên hai đứa sẽ tự mình quyết định sử dụng.
Chuyện thứ hai khiến bầu không khí buổi tiệc gia đình trở nên cứng lại, Hàn Chiến quyết định để Hàn Triệu Vũ ra nước ngoài sống, không có lý do đặc biệt thì không được về, và không được đưa vào danh sách người thừa kế tài sản gia tộc. Có lẽ quyết định này toàn bộ Hàn gia cũng đoán trước được, mặt Hàn Triệu Vũ xanh mét không nói nên lời, nhưng hai người anh hiển nhiên lại rất nhẹ nhõm.
Hàn Chiến không để ý đến Hàn Triệu Vũ, ông thẳng thắn thông báo một chuyện cuối cùng – Sẽ thu hồi một bộ phận cổ phần của tập đoàn IM và chỉ giữ một phần nhỏ cho Hàn Giang Khuyết, số cổ phần thu lại sẽ do Phó Tiểu Vũ thay mặt quản lý. Đồng thời, Hàn Chiến cũng không đưa Hàn Giang Khuyết vào danh sách người thừa kế gia tộc nữa.
Quyết định này ít nhiều khiến tất cả mọi người đang ngồi đây không tìm được manh mối, thậm chí còn coi đây là nước đi năm mươi năm mươi.
Nhưng chỉ có Văn Kha bình tĩnh uống canh, anh là người duy nhất ở đây hiểu rõ suy nghĩ thật sự của Hàn Chiến…
Cuối cùng lão sói đã quyết định thả Hàn Giang Khuyết ra, để hắn làm như mình nói, tự do làm một con hươu vui vẻ.
________________
Hết chương 118B.
Việc cắt đôi chương thế này mình cũng rất bất đắc dĩ, vì mấy chương cuối chương nào cũng rất dài:((( Mong mọi người có thể thông cảm cho mình. Mấy hôm nay thấy truyện được nhiều người quan tâm hơn mình vừa mừng vừa lo í, lo là nhiều vì mình không có thời gian, còn mỗi hai chương nữa là hoàn thôi mà không có thời gian gõ cho kịp, cộng thêm chưa beta, mọi người đọc là thấy lỗi typo nhiều hơn trước đó:((( Rồi mới chèn link chương trước chương sau đến chương 74, sửa tên Hứa Gia Nhạc thành Hứa Gia Lạc cho đúng, còn chưa sửa được tí nào trên wattpad nữa, rồi còn up bên đó nữa chứ hic nói đến đây đầu mình ong ong luôn á.
Nên rất mong mọi người có thể kiên nhẫn chờ mình thêm một xíu ạ:(( nói ra thì bảo là editor hay than nhưng mà không nói ra thì ức lắm í. Nhiều khi ước một ngày có 48 giờ hay mình mọc thêm ba cái tay nữa để xử lý hết công việc:((((
Văn Kha đã giao tất cả chứng cứ liên quan đến Hàn Triệu Vũ cho Hàn Chiến, nhưng vẫn bị ép không được phép nhúng tay vào. Hàn Triệu Vũ không giống Trác Viễn, gần như không có bất cứ chứng cứ rõ ràng nào chứng minh anh ta có liên quan đến vụ án này, chỉ khi Hàn Chiến có ý định xuống tay thì mới có thể bị uy hiếp/
Văn Kha có thể kéo nhà họ Trác xuống ngựa đã kiệt sức lắm rồi, anh thực sự không có cách nào tiếp tục chống lại nhà họ Hàn. Khoảng thời gian ấy, mặc dù vệ sĩ của Hàn Chiến đi theo anh, nhưng quan hệ của đôi bên cũng chẳng hữu hảo là bao.
Từ đầu đến cuối Hàn Giang Khuyết vẫn không tỉnh lại. Lúc xử lý Trác Viễn Văn Kha có quay về nhìn mấy lần, chỉ ngồi trên một cái ghế cạnh giường bệnh yên lặng nhìn Alpha đang nằm trên đó, sau đó hừng đông lại vội vàng rời đi.
Biểu hiện kìm chế của Omega này khiến rất nhiều người trong nhà họ Hàn phê bình kín đáo.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Văn Kha bận rộn đối phó với nhà họ Trác ở thành phố B, thậm chí còn kiên cường nhận phỏng vấn, nhưng không nhìn thấy dáng vẻ anh đau đớn khóc nức nở bên người Hàn Giang Khuyết, và ít nhiều điều này khiến họ cảm thấy khó chịu.
Mấy tuần sau khi Hàn Giang Khuyết hôn mê, Văn Kha bình tĩnh tiếp nhận cuộc phẫu thuật ký hiệu thủ công.
Trước khi phẫu thuật, anh không thông báo cho bất cứ ai trong Hàn gia, chỉ để Hứa Gia Lạc hỗ trợ ký tên, sau đó ảm đạm đi vào phòng mổ.
Lúc tiến hành phẫu thuật, Văn Kha nghiêng mặt nhìn gương mặt Hàn Giang Khuyết lẳng lặng ngủ say ở bàn mổ bên cạnh.’
Anh đã được tiêm thuốc tê, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dao mổ sắc ngọt đang cắt mở phần da sau gáy. Cảm giác ấy khá giống với cuộc phẫu thuật bóc tách ký hiệu, nhưng lập tức anh cảm thấy một ống kim thô to cắm vào tuyến thể ở gáy mình, sau đó… Có thứ gì đó được chậm rãi tiêm vào.
Ký hiệu thủ công rất lạnh lẽo, không có những nụ hôn và dục tình bỏng cháy, không có tiếng thì thầm dịu dàng giữa người yêu.
Nhưng khi thuốc tê hết hiệu lực, Văn Kha lại –
Cảm nhận được Hàn Giang Khuyết.
Cảm nhận một cách rõ ràng trước nay chưa từng có.
Lúc anh nhắm mắt lại, dường như có thể ngửi thấy mùi của Hàn Giang Khuyết quẩn quanh bao phủ lấy mình, dù mùi ấy chỉ nhàn nhạt.
Lúc anh nắm tay đặt lên ngực, dường như trong tiếng tim đập của mình đang chứa đựng linh hồn của Hàn Giang Khuyết.
Anh đã không còn nhớ được lúc mình bị Trác Viễn ký hiệu có từng có cảm giác liên kết chặt chẽ như thế hay không.
Một tuần sau khi vừa ký hiệu xong, Văn Kha vẫn cảm nhận được hơi thở ấy một cách thật mới mẻ. Hình như Hàn Giang Khuyết đang ở khắp mọi nơi, sự thân mật đã lâu mới có ấy khiến anh rất lạc quan.
Bụng của anh càng lúc càng lớn, hai cục cưng thường xuyên đá anh. Lúc đau bụng, anh sẽ ngồi xuống dịu dàng xoa bụng dưới nói chuyện với con:
Bảo bối, các con có nhớ ba Hàn không?
Cha cũng nhớ lắm.
Các con nói xem cha các con sắp tỉnh chưa?
Nhưng mà, Hàn Giang Khuyết vẫn chưa tỉnh.
Dù mỗi giờ mỗi khắc Văn Kha vẫn luôn cảm nhận được sự tồn tại của hắn, thì hắn vẫn chưa tỉnh lại.
…….
Phó Tiểu Vũ cũng dần khôi phục lại từ sau đả kích.
Những tháng mang thai cuối cùng, Văn Kha đã lực bất tòng tâm. Mà kể cả tập đoàn IM lẫn LITE đều cần người chủ chốt đáng tin cậy, nên Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc cùng trở lại thành phố B lần nữa khống chế cục diện.
Bởi vì bận rộn, bình thường mỗi tuần Phó Tiểu Vũ chỉ có thể đến thành phố H một lần.
Chủ nhật ngày 1 tháng 3, khi y lái xe đến thì trời đã khuya, trong bệnh viện gần như không có ai, đèn hành lang đã tắt một nửa.
Phó Tiểu Vũ nhẹ bước chân đi về phía phòng bệnh Hàn Giang Khuyết, nhưng lúc tới cửa, y phát hiện cửa đang khép hờ, chỉ mở ra một khe rất nhỏ.
Y khá để tâm, thế là lặng lẽ nhìn về bên trong…
Người ở bên trong là Văn Kha.
Trong bóng đêm an tĩnh, Omega như một kẻ trộm len lén dè dặt muốn bò lên giường bệnh Hàn Giang Khuyết.
Phòng bệnh của Hàn Giang Khuyết là phòng cao cấp, ngay cả giường bệnh cũng cực kỳ rộng rãi.
Nhưng dù là thế cũng rất khó khăn cho Văn Kha.
Dáng người của Omega mang thai thời kỳ cuối đã khá kềnh càng, nhất là phần eo lại càng nặng nề thô to.
Văn Kha như một con gấu mập mạp, động tác của anh rất đỗi vụng về, một chân anh đã đặt lên giường bệnh định trèo lên mấy lần, nhưng vẫn không tìm được điểm tựa. Thế là anh lại bị tụt xuống, đến cuối cùng vẫn leo không lên được nổi.
Tình cảnh kia vốn đáng lẽ khá buồn cười, nhưng Phó Tiểu Vũ lại cảm thấy buồn bã.
Cuối cùng Văn Kha chỉ có thể uể oải từ bỏ, sau đó ngơ ngẩn ngồi bên giường ngắm Hàn Giang Khuyết.
Qua một hồi lâu, anh trầy trật gắng hết sức cúi người xuông.
Từ góc độ của Phó Tiểu Vũ đúng lúc có thể nhìn thấy Omega dè dặt ghé mặt tới dán lên mặt Hàn Giang Khuyết, sau đó cọ xát thật nhẹ, thật nhẹ…
Anh muốn được thân mật với Hàn Giang Khuyết đến cỡ nào.
Anh đang mang thai, không còn là Omega nhỏ nhắn xinh xắn của hôm nào.
Mà chàng Alpha đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh cũng sẽ không còn ôm anh vào lòng như ngày thường.
Hàn Giang Khuyết vẫn đẹp trai, chỉ là sau một thời gian nằm lâu, cơ bắp của hắn đang dần dần thoái hóa, không còn rắn chắc khỏe khắn như trước đó.
Nương theo động tác cọ xát nhẹ nhàng như một loài động vật, Phó Tiểu Vũ nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ và cố gắng kìm nén, nhưng đẫm đau đớn tột cùng truyền ra từ trong phòng bệnh.
Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng lùi ra, sau đó y ngồi trên ghế dài trong hành lang. Trong lòng y vô cùng buồn bã xót xa, nhưng lại nói không nên lời.
Một tuần khi Hàn Giang Khuyết vừa hôn mê, cảm giác đau của y rất dữ dội. Nhưng dần dần, một tháng, thậm chí là hai tháng, nỗi đau ấy dần dần bị mài mòn đi.
Người lúc tỉnh táo luôn luôn có cuộc sống càng bận rộn hối hả hơn, vì lẽ đó Phó Tiểu Vũ cũng đã từng cho rằng Văn Kha cũng dần dà tiếp nhận được chuyện này…
Dù sao nhìn qua Văn Kha cũng kiên cường và dẻo dai đến thế, thậm chí Omega này chưa từng rơi bao nhiêu nước mắt trước mặt người ngoài.
Mãi đến giây phút vừa nhìn thấy, nhìn thấy trong đêm khuya Văn Kha vụng về muốn lén lút thân mật với Alpha đang chìm vào giấc ngủ say, nhìn thấy Văn Kha nhỏ giọng khóc nức nở, Phó Tiểu Vũ mới bỗng nhận ra –
Nỗi đau của Văn Kha, cho đến giờ vẫn chưa từng kết thúc.
Có lẽ sẽ vĩnh viễn không kết thúc.
Phó Tiểu Vũ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mắt y bỗng cay xè. Y vẫn một mực chờ Văn Kha ra khỏi phòng bệnh, sau đó mới vờ như không có gì mà lên tiếng chào.
“Tiểu Vũ, tuần này đến sớm thể hà?” Văn Kha vẫn chào hỏi y như thường lệ, sau đó chậm rãi đỡ bụng đi tới ngồi xuống bên cạnh y, nhẹ nói: “Bên công ty vẫn ổn chứ?”
“Mọi chuyện ổn cả, lượng người dùng tương tác hàng ngày của Tình cuối lên đến hàng triệu. Văn Kha, còn anh thì sao?” Phó Tiểu Vũ quay lại, lúc Văn Kha ngồi xuống bên cạnh y mới nhận ra Omega đang mang thai đã tiều tụy đến mức không đành lòng nhìn thẳng, thậm chí lúc này đáp án cho câu hỏi của y đã hết sức rõ ràng: “Thần sắc của anh nhìn rất tệ.”
“Không sao đâu, tối qua ngủ không được ngon thôi.”
Văn Kha nở một nụ cười rất miễn cưỡng.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn của anh đang có mất đốm vàng vọt, môi gần như không còn màu máu. Lúc đang nói chuyện, Văn Kha bỗng xuýt xoa một tiếng, sau đó gắng sức cúi người bóp bắp chân nhỏ giọng nói: “Chỉ, chỉ là hay bị chuột rút thôi, đừng lo lắng…”
Nắn bóp như thế một hồi lâu, cuối cùng anh mới ngồi ngay ngắn lại.
Nhất thời Phó Tiểu Vũ không biết nên nói gì, y chỉ chỉ vào chiếc cặp tài liệu màu xanh trong ngực anh, hỏi: “Đây là cái gì?”
Văn Kha im lặng một hồi mới nhẹ nhàng mở ra –
Hóa ra là một kẹp tranh vẽ, bên trong có hai bức tranh mà trước kia Hàn Giang Khuyết vữ cho Văn Kha. Một bức là một cậu bé con đang ôm lấy cổ hươu cao cổ, và thắt cho nó một chiếc nơ bướm hình trái tim màu hồng.
Một bức là chú hươu cao cổ cao to xấu xí đang ngậm một đám mây đen to dị dàng che cho cậu bé trên mặt đất khỏi những hạt mưa to như hạt đậu.
Văn Kha đưa từng bức từng bức cho Phó Tiểu Vũ xem, sau đó đến bức tranh cuối cùng, là một bức dùng sáp màu tô được một nửa –
Trong tranh là một chú hươu cao cổ nhăn nhúm đang ngồi dưới đất rơi nước mắt.
So với Hàn Giang Khuyết, hiển nhiên Văn Kha không có thiên phú vẽ tranh. Phó Tiểu Vũ gần như phải cố hết sức nhìn hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra đó là hươu cao cổ.
“Lúc rất rất nhớ em ấy tôi sẽ vẽ một bức. Trước kia tôi luôn cảm thấy Hàn Giang Khuyết vẽ thật xấu, nhưng khi tự mình vẽ mới biết được hóa ra em ấy còn có tài hơn cả mình. Đây là bức tranh hôm qua tôi vẽ khi mất ngủ, tôi muốn đặt trong phòng bệnh của em ấy, nhưng cảm thây chưa vẽ xong… Phải mang về dựa theo tranh của em ấy để vẽ lại một chút.”
Văn Kha vuốt ve tờ giấy, lộn xộn thì thầm.
“Văn Kha, vậy anh có nghỉ ngơi đầy đủ, có ăn cơm thật ngon không? Cứ nửa đêm nào anh cũng sang đây nhìn Hàn Giang Khuyết ư?”
Phó Tiểu Vũ bỗng nghiêm túc hỏi.
Văn Kha ngẩng đầu, anh sửng sốt một lúc mới nói: “Tôi thật sự không sao.”
Nhưng dù là ai cũng nhận ra được vẻ tiều tụy và ngơ ngác của anh.
Phó Tiểu Vũ không do dự thêm, thừa dịp Văn Kha không để ý, y quyết định nhanh chóng gọi điện thoại cho Hàn Chiến.
Rạng sáng hôm sau, Hàn Chiến dẫn người đến bệnh viện bừng bừng sát khi chặn Văn Kha lại.
Văn Kha muốn lặp lại những lời giải thích như với Phó Tiểu Vũ cho Hàn Chiến nghe, nhưng cách nói đó không hề dễ sử dụng với ông.
Alpha cao tuổi vừa nhìn thấy sắc mặt Văn Kha đã biến sắc. Văn Kha vừa định mở miệng đã bị ông nghiêm nghị cắt lời: “Từ giờ trở đi cậu lập tức đến ở cạnh tôi. Không lo gìn giữ sức khỏe cho tốt, thì không được phép đến bệnh viện!”
Một khi Hàn Chiến đã quyết định thì Văn Kha có chống lại thế nào cũng là vô dụng. Omega bị chính thức đưa tới nhà lớn Hàn Gia ở ngoại ô thành phố H, ở chung một chỗ với Hàn Chiến. Mấy người anh của nhà họ Hàn không ở đây, trong nhà lúc nào cũng vắng vẻ. Trong khoảng thời gian này, nhiều chuyên gia dinh dưỡng và điều dưỡng chặt chẽ giám sát tình hình của Văn Kha bất cứ lúc nào.
Sức ăn của Omega rất ít, nhưng không phải là anh không ăn, mà chỉ là dù có cố gắng đến đâu thì hình như vẫn không hề áp lực. Anh đã cố gắng ăn thêm một chút, nhưng vẫn ăn không đủ nhiều.
Anh luôn ngủ rất ít, có mấy lần trong đêm, cách một cánh cửa Hàn Chiến vẫn có thể nghe thấy tiếng động rất nhỏ trong phòng Văn Kha.
Hàn Chiến lo lắng cho con trai của mình, càng lo Văn Kha bị kích thích sẽ khiến bé con trong bụng bị thương hơn, nên mới không cho Omega đi gặp Hàn Giang Khuyết, thế là Văn Kha lại ngơ ngẩn ngồi trong phòng mình cả ngày.
Tòa nhà Hàn gia rất lớn, bên ngoài có vườn hoa rộng lớn, nhưng cho đến giờ Văn Kha vẫn không hề bước ra ngoài ngắm. Chỉ khi Hàn Chiến muốn đến thăm Hàn Giang Khuyết, Văn Kha sẽ hỏi ông rất nhiều lần liệu có thể dẫn minh đi không.
Sau khi Hàn Chiến hạ quyết tâm nói không được, Văn Kha sẽ đưa mấy bức tranh vẽ bằng sáp màu, nhờ ông mang đến phòng Hàn Giang Khuyết.
Dù đã được chăm sóc tỉ mỉ, Omega vẫn dần dần khô héo.
Anh chưa từng cuồng loạn cầu xin Hàn Chiến thả mình ra ngoài, chỉ là càng lúc càng trầm mặc ít nói, thời gian ngẩn người càng lúc càng dài.
Lòng Hàn Chiến nóng như lửa đốt, lúc này ông mới chậm chạp nhận ra Omega lạnh lùng bình tĩnh trả thù nhà họ Trác trước đó giống như một thân xác cứng rắn Văn Kha tạo ra cho mình. Thân xác đó khiến tất cả mọi người đều cho rằng Văn Kha có thể cứ thế thuận lợi vượt qua mọi chuyện.
Nhưng trên thực tế, rõ ràng điều đó chỉ là một dấu hiệu giả tạo.
Omega thực sự đã vì nhớ Hàn Giang Khuyết mà gắng chịu đựng đến sắp chết rồi.
Có một đêm, rốt cuộc Hàn Chiến không kìm nén được nữa, ông dẫn Omega đến gian phòng mà bình thường ông không cho phép bất cứ ai tùy tiện bước vào.
Đó là một căn phòng rất rộng ở lầu một, phong cách kiến trúc mang hơi hướm kiểu Nhật, ban công dài có treo chiếu trúc, đi qua hai bậc thềm là tới sân sau đã được khoanh rào.
Bên ngoài sân sau, nơi nơi núi xanh.
Bên trong sân sau, là đất trời nho nhỏ của Hàn Chiến.
Omega ôm chiếc chăn mềm ngồi trên ghế trúc, kinh ngạc nhìn cảnh sắc xa lạ chốn đây.
Sân sau hoàn toàn không giống những chỗ khác trong tòa nhà, trông nó…
Rất hoang sơ, rất dân dã.
Bên trái là giàn nho, những dây leo xanh um leo đầy giàn, bên trên đã có những chùm nho xanh xanh ánh tím. Bên phải là mấy hàng cà chua bi, những quả cà chua đỏ rực chín mọng lấp ló, bị nước mưa tưới đẫm óng ánh long lanh.
Tới gần chỗ chân tường là một loạt búp măng xanh non mơn mởn, có búp còn nhô lên nhọn hoắt. Một con gà silkie lông xù* đang thản nhiên dạo bộ giữa đám măng non.
*Gà Silkie hay còn gọi là gà lông lụa là một giống gà có nguồn gốc từ Trung Quốc, chúng nổi bật với bộ lông xù lạ mắt, rất nhiều màu sắc, dễ chăm sóc.
Thực ra Hàn Chiến không giỏi giao tiếp với hậu bối, ông chỉ để cho Văn Kha ngồi một chỗ, sau đó im lặng quay lưng về phía Omega đi đôi ủng dính đầy bùn đất làm việc trong vườn như ngày thường.
Ông đi đứng bất tiện, thần thái lại uy nghiêm, bình thường vẫn luôn là người đứng đầu được người người vây quanh phục vụ.
Nhưng ở đây, dường như ông chỉ là một ông lão bình thường nhất chốn thôn quê. Chuyện nào ông cũng tự tay đi làm, từ việc xới từng xẻng đất cho cà chua bi, kiểm tra côn trùng trên giàn nhỏ, sau đó buộc chuồng gà chặt hơn một chút.
Mấy đêm này, hình như Văn Kha và Hàn Chiến đã đạt thành một loại ăn ý kỳ quái.
Trước khi ngủ, Văn Kha sẽ ôm chăn ngồi ở đó nhìn ông lão làm việc nhà nông. Sau khi nhìn một lúc, anh lại quay về phòng mình đi ngủ.
Mãi đến ngày thứ tư, cuối cùng hai người mới nói chuyện.
Hàn Chiến hái một vốc nho nhỏ và một vốc cà chua bi chín mọng, kế đó mở vòi nước rửa sạch rồi đặt lên bát đưa cho Văn Kha.
Văn Kha nhón một quả cà chua bi ăn: “Ngọt thật.”
Hàn Chiến nhìn anh, bỗng thấp giọng nói: “Nhiều năm rồi, ngoại trừ tôi, cậu là người đầu tiên ngồi ở chỗ này. Ngay cả các con trai tôi cũng chưa từng cho chúng tới.”
Văn Kha hơi sửng sốt, nhưng anh còn chưa mở miệng, Hàn Chiến đã tháo nón ra rồi chậm rãi ngồi cạnh anh.
Hai người một già một trẻ ngồi song song trên ghế trúc, lẳng lặng ngắm nhìn núi non mênh mông trong đêm trăng yên tĩnh.
“Đêm nay sẽ đổ mưa.” Hàn Chiến nói: “Sáng mai khi có sương mù, cảnh sắc chỗ này sẽ rất đẹp, hẳn cậu nên ngắm.”
Văn Kha cúi đầu ăn nho, một lát sau mới nói sẽ: “Tại sao chỉ cho mỗi mình con đến chỗ này?”
Hàn Chiến im lặng thật lâu, lúc Văn Kha còn cho rằng ông sẽ không trả lời, ông lại đột nhiên nói: “Bởi vì cậu luôn khiến tôi nhớ đến Tiểu Lâu.”
“Năm 36 tuổi, tôi bị anh trai phái người đến truy sát, một chân bị trúng đạn. Nhưng tổi không dám quay về thành phố, nên trốn một đường về phía nông thôn. Cứ trốn nữa trốn mãi, chân càng lúc càng đau, cộng thêm mất máu quá nhiều. Tôi chỉ có thể dựa theo sức mạnh cầu sinh mà men theo đường núi đi đến nửa đêm, về sau thực sự không nhịn được bèn té xỉu ở vệ đường. Chờ đến khi mở mắt ra, đập vào mắt tôi là khuôn mặt của một Omega chừng 20 tuổi. Lúc đó người ấy nhìn tôi từ trên đỉnh đầy, nên gương mặt bị đảo ngược từ góc nhìn của tôi, có điều chẳng hiểu sao trong mắt tôi, người ấy lại vô cùng xinh đẹp. Sau đó tôi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, người ấy đã ngồi xuống bên cạnh. Lần này Omega ấy nhìn tôi từ chính diện rồi mỉm cười. Nụ cười ấy lại càng xinh đẹp hơn, hàm răng trắng muốt, đôi mắt đen láy cong cong như vầng trăng rằm, sau đó nói với tôi: Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Tôi nhìn đến ngây người, mà Omega ấy chính là Nhiếp Tiểu Lâu.”
Đây đã là một câu chuyện xưa gần ba mươi năm trước.
Hàn Chiến rất ít khi nói nhiều như vậy, chỉ khi nhắc đến Nhiếp Tiểu Lâu, ngay cả gương mặt của Omega nhìn ngược hay nhìn xuôi ông cũng không nỡ lược bớt.
“Ông ấy đã cứu bố thật sao?” Văn Kha không nhịn được hỏi.
“Ừm.” Hàn Chiến nhẹ gật đầu: “Nhiêp Tiểu Lâu học vẽ, năm đó em ấy vẽ tả thực ở nông thôn quê nhà, trùng hợp nhặt được tôi bị thương nằm ở bờ sông. Lúc ấy tôi không dám quay về thành phố sợ bị anh trai điều tra ra được, trên đùi lại bị thương nặng không tiện tìm đồ ăn. Nhiếp Tiểu Lâu thích vẽ cảnh sơn thủy, thích vẽ động vật nhỏ, nên luôn luôn đi dã ngoại, mấy chuyện trồng rau bắt cá đều thành thục cả. Khi ấy chúng tôi ở trong một căn nhà nhỏ ven sông, giá vẽ của em ấy dựng ở bên ngoài, chỉ khi nào đổ mưa mới mang về. Nom Nhiếp Tiểu Lâu mảnh mai thế thôi, nhưng thực ra ghê gớm lắm. Giữa ngày hè, em ấy xắn quần lên đầu gối lội giữa suối dùng một cái xiên sắt để xiên cá, đến tối nướng cho tôi ăn.”:
“Khoảng thời gian đó, mặt trăng lúc nào cũng to tròn vành vạnh, buổi đêm rất mát mẻ, chỉ có tiếng ve kêu râm ran, khiến người ta có cảm giác như đang ngủ giữa lồng ngực núi rừng bao la. Những lúc trởi đổ cơn mưa lại càng đẹp hơn nữa.”
“Ban đầu tôi ngủ trên giường Nhiếp Tiểu Lâu, em ấy thì ngủ trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Về sau tôi nói với em ấy, cùng chen chúc trên giường đi, tôi không làm gì khác đâu.”
Văn Kha nghe đến say sưa, mãi đến chỗ này anh mới không nhịn được mỉm cười, nhẹ nói: “Thật à?”
Hàn Chiến cũng khẽ cười, khóe mắt ông đã có nếp nhăn, nhưng khi nhắc đến những chuyện cũ này trong mắt ông vẫn lờ mờ hiện lên ánh sáng.
Ấy là ông của tuổi hơn ba mươi, còn trẻ như vậy, quyến rũ quá đỗi như vậy. Dù là lúc bị thương nặng nghèo túng, vẫn có thể khiến cậu Omega trẻ trung xinh đẹp say mê. Ông đã từng tự tin cho rằng mình có thể nắm giữ tất cả cơ hội tròng đời, bao gồm cả tình yêu.
“Em ấy tốt lắm.”
Hàn Chiến khàn giọng nói.
Suy cho cùng ngồi bên cạnh ông cũng là một Omega trẻ tuổi khác, rất nhiều chuyện phóng khoáng ngông cuồng thuở còn son trẻ không thể nào nói ra miệng, nhưng mấy chữ này có lẽ cũng đã đủ rồi.
“Tôi và Nhiếp Tiểu Lâu ở lại cạnh bờ sống gần ba tháng. Kỳ thực tôi nên sớm quay về, nhưng vẫn cứ không nỡ. Dây dưa dùng dằng mãi cũng không thể kéo dài hơn được nữa, nhất định tôi phải lên đường. Tôi nói với Tiểu Lâu, chờ tôi trở lại sẽ dẫn em ấy đi theo, vĩnh viễn ở bên em ấy. Nhưng mà…”
“Nhưng thực ra khi ấy tôi đã kết hôn, cũng đã có Triệu Cơ, nhà vợ cũng rất có thế lực. Lúc nói ra câu thề hứa trong tim tôi không coi nó là trò đùa, nhưng mà nhiều khi chuyện lại không thỏa nguyện vọng của con người. Sau khi trở về, cuộc tranh đấu giữa tôi với anh trai quá nguy hiểm, tôi vốn không thể săn sóc được Tiểu Lâu, lại càng không thể ly hôn vào lúc đó được. Chờ đến khi Tiểu Lâu vào thành phố tìm tôi thì tôi mới biết được, em ấy đã có thai rồi. Đương nhiên tôi mừng rỡ như điên, nhưng em ấy quá quật cường.”
Văn Kha và Hàn Chiến cùng im lặng một lúc.
Văn Kha là người thông minh, thực ra không cần Hàn Chiến nói tiếp, anh cũng có thể hiểu được kết cục sẽ bi thương đến mức nào.
Qua thật lâu, cuối cùng anh cũng nhẹ giọng nói: “Là bố có lỗi với người ấy.”
Tính cách anh vốn ôn hòa, rất ít khi nói chuyện sắc bén và thẳng thắn như thế với Hàn Chiến, nhưng câu nói này vẫn bật thốt ra.
“Văn Kha, Hàn Giang Khuyết không giống tôi, tôi vẫn cảm thấy thằng bé không thông minh. Nhưng sau khi nghe được đoạn ghi âm, tôi mới phát hiện thằng bé khác tôi, nhưng lại là một tôi khác. Đến một độ tuổi nhất định, kiểu gì con người cũng sẽ không nhịn được mà nhớ đến những chuyện hồi trẻ, nghĩ – Khi đó, nếu không đi đường cũ mà bước sang một con đường mới, thì hôm nay sẽ là thế nào?”
“Hàn Giang Khuyết chính là một bản thân tôi đi trên con đường khác ấy.”
Mắt Văn Kha bỗng dưng cay xè, anh cúi đầu nhìn mấy quả cà chua bi đỏ mọng ươn ướt trong bát.
Anh im lặng một hồi lâu, cuối cùng khịt mũi và nhỏ giọng thì thầm: “Con thật sự rất nhớ em ấy, nhớ lắm.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Alpha cao tuổi nhanh chóng hiện lên một tia đau lòng: “Tôi biết.”
Ông lão duỗi bàn tay hơi khô gầy nhẹ nhàng và vụng về vuốt ve bụng Omega, nhẹ nói: “Cậu hãy giữ sức khỏe, cho dù cuối cùng Tiểu Khuyết có tỉnh lại hay không thì cậu cũng đã là Omega tiến vào cửa nhà họ Hàn. Hàn gia sẽ chăm sóc cậu, sẽ không để cậu bơ vơ không chốn nương tựa.”
Văn Kha bỗng nhiên ngẩng đầu lên, anh chậm chạp nhận ra điều gì đó.
“Tôi biết cậu thất vọng vì chuyện của Triệu Vũ.”
Lúc thở dài, vẻ mặt Hàn Chiến đượm nét tang thương. Ông nhìn núi non trước mặt, nói: “Nhưng Triệu Vũ làm thế… Kỳ thực chẳng qua cũng chỉ bước theo con đường của tôi năm đó. Tôi trách móc nó, nhưng thực ra kẻ gieo kết cục lại chính là tôi. Tiểu Khuyết là con trai tôi, Triệu Vũ cũng vậy. Tôi đã già rôi, không chịu nổi việc bỗng chốc mất đi hai đứa con trai. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời.”
“Văn Kha,”
Hàn Chiến quay đầu lại, trong đôi mắt bình thường luôn uy nghiêm đang ánh lên chút thỉnh cầu bất đắc dĩ, nhẹ nói: “Tiểu Khuyết là con của tôi và em ấy, mà trong bụng con là cháu của tôi và em ấy. Con… Con phải cố gắng lên, vì con của bố, cũng vì Tiểu Tuyết và Niệm Niệm, gắng lên.”
Ông lão cứng rắn và cao to vốn không giỏi dùng thái độ mềm mại thế này để nói chuyện, chỉ biết lặp đi lặp lại “Gắng lên”, đoạn tha thiết nhìn Văn Kha.
Văn Kha im lặng gật đầu.
Anh quay đầu lại nhìn về phía ngoài sân sau, mưa phùn tuôn rả rích, dệt thành áng mây mù bao phủ trên non núi. Sao sáng lấp lánh trên trời cao, tựa như lời thì thầm bên tai.
Văn Kha vẫn nghĩ đến chuyện xưa ba mươi năm trước, nơi đó có vầng trăng tròn sáng, có non nước biếc xanh, có khe suốt róc rách, có tiếng ve đêm hè.
Ba mươi năm sau, có một ông lão cô đơn dời chốn đào nguyên năm đó vào trong sân sau của mình.
Nhưng trong cuộc đời của ông, đã không còn bóng dáng của Omega mà ông từng bảo “Em ấy thật tốt”.
Cuộc đời mà.
Thực sự không viên mãn như thế.
Hết thảy mọi chuyện, đều ngắn ngủi tựa như sương mai.
Chỉ có không viên mãn, mọi thứ mới là vĩnh hằng.
Có lẽ trong đêm nay, khi đột nhiên hiểu được sự vĩnh hằng của không viên mãn này, Văn Kha đã dần dần thoát khỏi nỗi tuyệt vọng như hang khô, đó là một thứ suy nghĩ giác ngộ gần như thiền ý.
Đến rạng sáng, măng non góc tường im ắng chui lên khỏi đất bùn trong mưa bụi, tựa như sinh mệnh nho nhỏ trong bụng anh đang lặng yên xôn xao, một thế giới mới đang lăng lẽ mọc lên.
…..
Sau khi tình hình của Văn Kha chuyển biến tốt đẹp hơn, Hàn Chiến bắt đầu dẫn anh mỗi ngày cùng đến thăm Hàn Giang Khuyết.
Hai người một già một trẻ hình thành mối quan hệ kỳ lạ nhưng mật thiết. Ông lão cô đơn, Omega mang thai yếu ớt nương tựa lấy nhau, giãy giụa đấu tranh bước dần ra từng chút một trong thương đau.
Hàn Chiến – người đang chờ mong cháu trai ra đời không có gì khác với bất cứ ông lão bình thường nào. Càng đến gần ngày dự sinh, trong nhà lớn Hàn gia càng chất đầy đồ đạc chuẩn bị cho trẻ sơ sinh, quần áo từ mấy tháng đên bảy tám tuổi đều mua một lượt, đồ chơi chất đống chỗ nào cũng có.
Trong buổi tiệc gia đình gần ngày Văn Kha sinh, Hàn Chiến để anh ngồi bên tay trái mình, sau đó trịnh trọng tuyên bố, cho dù Hàn Giang Khuyết có tỉnh lại hay không thì Văn Kha đều đã là bạn đời của hắn, điều này đã được người cha như ông chấp nhận. Ông đã sớm lập quỹ cho Hàn Giang Tuyết và Văn Niệm, đợi sau khi thành niên hai đứa sẽ tự mình quyết định sử dụng.
Chuyện thứ hai khiến bầu không khí buổi tiệc gia đình trở nên cứng lại, Hàn Chiến quyết định để Hàn Triệu Vũ ra nước ngoài sống, không có lý do đặc biệt thì không được về, và không được đưa vào danh sách người thừa kế tài sản gia tộc. Có lẽ quyết định này toàn bộ Hàn gia cũng đoán trước được, mặt Hàn Triệu Vũ xanh mét không nói nên lời, nhưng hai người anh hiển nhiên lại rất nhẹ nhõm.
Hàn Chiến không để ý đến Hàn Triệu Vũ, ông thẳng thắn thông báo một chuyện cuối cùng – Sẽ thu hồi một bộ phận cổ phần của tập đoàn IM và chỉ giữ một phần nhỏ cho Hàn Giang Khuyết, số cổ phần thu lại sẽ do Phó Tiểu Vũ thay mặt quản lý. Đồng thời, Hàn Chiến cũng không đưa Hàn Giang Khuyết vào danh sách người thừa kế gia tộc nữa.
Quyết định này ít nhiều khiến tất cả mọi người đang ngồi đây không tìm được manh mối, thậm chí còn coi đây là nước đi năm mươi năm mươi.
Nhưng chỉ có Văn Kha bình tĩnh uống canh, anh là người duy nhất ở đây hiểu rõ suy nghĩ thật sự của Hàn Chiến…
Cuối cùng lão sói đã quyết định thả Hàn Giang Khuyết ra, để hắn làm như mình nói, tự do làm một con hươu vui vẻ.
________________
Hết chương 118B.
Việc cắt đôi chương thế này mình cũng rất bất đắc dĩ, vì mấy chương cuối chương nào cũng rất dài:((( Mong mọi người có thể thông cảm cho mình. Mấy hôm nay thấy truyện được nhiều người quan tâm hơn mình vừa mừng vừa lo í, lo là nhiều vì mình không có thời gian, còn mỗi hai chương nữa là hoàn thôi mà không có thời gian gõ cho kịp, cộng thêm chưa beta, mọi người đọc là thấy lỗi typo nhiều hơn trước đó:((( Rồi mới chèn link chương trước chương sau đến chương 74, sửa tên Hứa Gia Nhạc thành Hứa Gia Lạc cho đúng, còn chưa sửa được tí nào trên wattpad nữa, rồi còn up bên đó nữa chứ hic nói đến đây đầu mình ong ong luôn á.
Nên rất mong mọi người có thể kiên nhẫn chờ mình thêm một xíu ạ:(( nói ra thì bảo là editor hay than nhưng mà không nói ra thì ức lắm í. Nhiều khi ước một ngày có 48 giờ hay mình mọc thêm ba cái tay nữa để xử lý hết công việc:((((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.