Chương 44: Kiếp Này Anh Chỉ Cần Em (Hoàn)
Triệu Song Hà
08/10/2023
Ở lại Bali thêm ba ngày thì Dịch Kính Nam và Hà Nhược Liên mới trở về
thành phố Z, tất nhiên những chi phí sau đó hắn phải tự mình chi trả.
May mắn những tháng đầu thai kỳ cô không nghén, nên cơ thể cũng ít mỏi
mệt, lại được chồng cưng và có gia đình bên cạnh nên cảm thấy thực sự
thoải mái.
Do có bà Hà chăm sóc, nên hắn yên tâm đi làm, nhưng công việc nhiều đến đâu thì trước 6 sáu tối cũng trở về với vợ, cùng nhau ăn tối với gia đình.
Cả buổi chiều mưa giông tầm tả, kéo dài đến bảy giờ tối. Thấy thế, nên Hà Nhược Liên bảo dì Hoa và Giản Linh ngủ lại, sợ đi xe máy nguy hiểm.
Như mọi ngày, ăn tối xong thì Dịch Kính Nam lên phòng làm việc. Có hôm cô tìm mẹ và dì trò chuyện, có hôm sang phòng tìm hắn nhõng nhẽo, nhưng đêm nay thì cô ở phòng ngủ nói chuyện Facetime với Đinh Vũ Tiệp.
Cốc cốc.
Nghe tiếng gõ cửa, Dịch Kính Nam ngẩng đầu và chau mày nhìn ra. Nếu là Hà Nhược Liên chắc chắn đã bước vào, vậy chỉ có thể là bà Hà hoặc dì Lan.
Nghĩ thế, hắn đứng dậy, bước ra mở cửa.
- Thiếu gia.
Sắc mặt của hắn thay đổi lập tức, chân mày càng thêm chau chặt khi người phía trước chính là Giản Linh.
- Sao cô ở đây?
- Dạ do trời mưa nên thiếu phu nhân bảo em ngủ lại ạ, em có pha trà cho thiếu gia.
- Tôi không uống trà, đem xuống cho mẹ vợ của tôi.
Nói xong, Dịch Kính Nam dứt khoát đóng lại cánh cửa, nhưng vốn dĩ Giản Linh đã có ý đồ, nhanh chóng ngăn lại và nhất quyết chạy vào bên trong.
Hiện tại đã hơn 9 giờ tối, Giản Linh trang điểm sặc sỡ và ăn mặc sexy tìm hắn thì hắn đã rõ mục đích.
Nghiêm giọng nói:
- Ra ngoài.
- Thiếu phu nhân bị động thai nên không thể chiều chuộng thiếu gia, nhưng em có thể ạ.
Cô ta thẳng thừng đề nghị, không hề e ngại.
Dịch Kính Nam nhếch môi cười khẩy, lên tiếng:
- Ở đây có camera, cô không sợ vợ tôi nhìn thấy?
- Được ở bên cạnh và chiều chuộng thiếu gia, làm cho thiếu gia vui vẻ và thoải mái thì em không sợ gì cả, có ra sao em cũng chấp nhận ạ.
Muốn thì tìm cách, Giản Linh cho rằng nếu Dịch Kính Nam đồng ý thì sẽ không bao giờ để cho Hà Nhược Liên phát hiện. Nếu bắt gặp cũng tốt, phần trăm ly hôn rất cao, có thể lên làm thiếu phu nhân.
- Cô không sợ nhưng tôi sợ...
Nói đến đó, hắn dừng lại và tiếp tục cười đùa, cất lên:
- Được, lên phòng trên, tắm rửa sạch sẽ, không cần mặc đồ vì tôi không có nhiều thời gian, 15 phút sau tôi sẽ lên.
Giản Linh vui mừng gật đầu liên tục, đặt ly trà xuống chiếc bàn gần đó rồi nhanh chóng rời khỏi, chạy lên căn phòng đầu tiên trên tầng bốn.
Sau đó, Dịch Kính Nam như bị ma đuổi, dùng toàn sức để chạy về phòng ngủ, lập tức báo cáo chuyện vừa rồi cho Hà Nhược Liên và kế hoạch của mình.
Lúc này, hai vợ chồng đứng trước cửa một căn phòng ngủ, chắc chắn không phải phòng ngủ của họ.
- Anh nhắm mắt lại chưa?
- Anh nhắm hơn năm phút rồi đó vợ?
Hắn chán cô quá, nếu hắn thực sự ngoại tình chắc cô cũng chẳng bắt được.
- Em mở cửa nha, anh không được mở mắt đó.
- Biết rồi, mở nhanh đi, chậm chạp như em cô ta nghi ngờ.
Hà Nhược Liên hít lấy một hơi để cho bình tình, bàn tay đặt lên cần gạt và lập tức mở cửa.
Quả nhiên Dịch Kính Nam không lừa cô, Giản Linh trần truồng nằm trên chiếc giường đợi hắn.
Cô gấp gáp lớn giọng:
- Anh xoay lưng.
Hắn giật mình, nhưng nhất quyết không mở mắt, nghe lời xoay người.
- Giản Linh, em chỉ mới 19 tuổi, sao lại nghĩ đến và làm ra chuyện này?
Giản Linh bàng hoàng như sấm sét giáng trúng, quýnh quáng kéo chăn che đậy cơ thể của mình, lắp bắp:
- Thiếu phu nhân.
Lúc cô trở về, dì Hoa đã bảo cô phải cảnh giác Giản Linh vì có nhiều hành động như muốn quyến rũ hắn. Nhưng sau đó cô không thấy có điều gì bất thường, do hắn đi làm cả ngày, ăn cơm xong thì cô ta cũng về.
- Chị không đánh em đâu, vì làm vậy sẽ bẩn tay của chị. Em mặc đồ vào rồi lập tức rời đi, sau này đừng đến nữa, chị sẽ chuyển tiền ba tháng lương vào tài khoản của em.
Nói xong, Hà Nhược Liên xoay người và kéo tay dẫn dắt Dịch Kính Nam bước đi, hắn như gã mù được người thân giúp đỡ, hậm hực nói:
- Sao em nói chuyện đơn giản vậy?
Nếu như gia đình của Hà Nhược Liên khá giả, chắc chắn hắn sẽ nghĩ rằng cô mua bằng luật sư. Khi nãy hắn còn tưởng tượng, cô bay vào phòng đấm đá đánh đập, nào ngờ có hai câu đơn giản còn với giọng điệu nhỏ nhẹ.
- Anh mở mắt ra được rồi! Vậy anh muốn sao hả?
Dịch Kính Nam lập tức mở mắt, xoay qua nhìn cô lắc đầu:
- Người nào rủ em đi bắt ghen chắc chán lắm.
Dịch Kính Nam không còn tâm trạng để tiếp tục xử lý công việc, nằm trên giường bực bức Hà Nhược Liên vô cùng.
- Em bóp vai cho.
Hà Nhược Liên quỳ lên và xoay người hắn lại, massage bả vai cho hắn, sau đó dịu dàng hỏi:
- Kính Nam, anh có muốn không?
- Dĩ nhiên là rất muốn.
Đang trong giai đoạn sung sức, hằng đêm có vợ xinh đẹp nằm bên cạnh ôm ấp và hôn hít, không ham muốn mới có vấn đề.
- Sao khi nãy anh không giải quyết?
- Ngốc sao Nhược Liên, anh đâu khốn nạn như vậy. Hơn hết là anh thương em, chỉ muốn thăng hoa với em, nên em đừng có xúi anh ngoại tình.
Nghe được câu nói này, Hà Nhược Liên hạnh phúc và cảm động vô cùng, không có từ ngữ hay hành động nào có thể diễn tả được. Từng chuyện không may mắn xảy ra, bao nhiêu trắc trở và khó khăn, nhưng tại thời điểm này cô chưa từng hối hận vì đã quyết định yêu hắn, kết hôn và sinh con.
Hắn nói tiếp:
- Được em giúp bằng tay cũng ổn, không tới mức bí bách. Sau khi sinh xong, nhớ trả nợ cho anh là được.
- Em chắc chắn không quỵt.
Dịch Kính Nam cười phá, ôm Hà Nhược Liên đặt lên đùi mình, ánh mắt chuyển sang thâm tình và ngọt ngào, cọ cọ chợp mũi vào chớp mũi của cô, lên tiếng:
- Kiếp này anh chỉ cần em!
Đoạn đường phía trước còn rất dài, cả hai chưa đi được nửa đoạn cuộc đời, nhưng Dịch Kính Nam hắn biết bản thân cần điều gì, chính là cô gái năm ấy mang tên Hà Nhược Liên!
Hoàn
Do có bà Hà chăm sóc, nên hắn yên tâm đi làm, nhưng công việc nhiều đến đâu thì trước 6 sáu tối cũng trở về với vợ, cùng nhau ăn tối với gia đình.
Cả buổi chiều mưa giông tầm tả, kéo dài đến bảy giờ tối. Thấy thế, nên Hà Nhược Liên bảo dì Hoa và Giản Linh ngủ lại, sợ đi xe máy nguy hiểm.
Như mọi ngày, ăn tối xong thì Dịch Kính Nam lên phòng làm việc. Có hôm cô tìm mẹ và dì trò chuyện, có hôm sang phòng tìm hắn nhõng nhẽo, nhưng đêm nay thì cô ở phòng ngủ nói chuyện Facetime với Đinh Vũ Tiệp.
Cốc cốc.
Nghe tiếng gõ cửa, Dịch Kính Nam ngẩng đầu và chau mày nhìn ra. Nếu là Hà Nhược Liên chắc chắn đã bước vào, vậy chỉ có thể là bà Hà hoặc dì Lan.
Nghĩ thế, hắn đứng dậy, bước ra mở cửa.
- Thiếu gia.
Sắc mặt của hắn thay đổi lập tức, chân mày càng thêm chau chặt khi người phía trước chính là Giản Linh.
- Sao cô ở đây?
- Dạ do trời mưa nên thiếu phu nhân bảo em ngủ lại ạ, em có pha trà cho thiếu gia.
- Tôi không uống trà, đem xuống cho mẹ vợ của tôi.
Nói xong, Dịch Kính Nam dứt khoát đóng lại cánh cửa, nhưng vốn dĩ Giản Linh đã có ý đồ, nhanh chóng ngăn lại và nhất quyết chạy vào bên trong.
Hiện tại đã hơn 9 giờ tối, Giản Linh trang điểm sặc sỡ và ăn mặc sexy tìm hắn thì hắn đã rõ mục đích.
Nghiêm giọng nói:
- Ra ngoài.
- Thiếu phu nhân bị động thai nên không thể chiều chuộng thiếu gia, nhưng em có thể ạ.
Cô ta thẳng thừng đề nghị, không hề e ngại.
Dịch Kính Nam nhếch môi cười khẩy, lên tiếng:
- Ở đây có camera, cô không sợ vợ tôi nhìn thấy?
- Được ở bên cạnh và chiều chuộng thiếu gia, làm cho thiếu gia vui vẻ và thoải mái thì em không sợ gì cả, có ra sao em cũng chấp nhận ạ.
Muốn thì tìm cách, Giản Linh cho rằng nếu Dịch Kính Nam đồng ý thì sẽ không bao giờ để cho Hà Nhược Liên phát hiện. Nếu bắt gặp cũng tốt, phần trăm ly hôn rất cao, có thể lên làm thiếu phu nhân.
- Cô không sợ nhưng tôi sợ...
Nói đến đó, hắn dừng lại và tiếp tục cười đùa, cất lên:
- Được, lên phòng trên, tắm rửa sạch sẽ, không cần mặc đồ vì tôi không có nhiều thời gian, 15 phút sau tôi sẽ lên.
Giản Linh vui mừng gật đầu liên tục, đặt ly trà xuống chiếc bàn gần đó rồi nhanh chóng rời khỏi, chạy lên căn phòng đầu tiên trên tầng bốn.
Sau đó, Dịch Kính Nam như bị ma đuổi, dùng toàn sức để chạy về phòng ngủ, lập tức báo cáo chuyện vừa rồi cho Hà Nhược Liên và kế hoạch của mình.
Lúc này, hai vợ chồng đứng trước cửa một căn phòng ngủ, chắc chắn không phải phòng ngủ của họ.
- Anh nhắm mắt lại chưa?
- Anh nhắm hơn năm phút rồi đó vợ?
Hắn chán cô quá, nếu hắn thực sự ngoại tình chắc cô cũng chẳng bắt được.
- Em mở cửa nha, anh không được mở mắt đó.
- Biết rồi, mở nhanh đi, chậm chạp như em cô ta nghi ngờ.
Hà Nhược Liên hít lấy một hơi để cho bình tình, bàn tay đặt lên cần gạt và lập tức mở cửa.
Quả nhiên Dịch Kính Nam không lừa cô, Giản Linh trần truồng nằm trên chiếc giường đợi hắn.
Cô gấp gáp lớn giọng:
- Anh xoay lưng.
Hắn giật mình, nhưng nhất quyết không mở mắt, nghe lời xoay người.
- Giản Linh, em chỉ mới 19 tuổi, sao lại nghĩ đến và làm ra chuyện này?
Giản Linh bàng hoàng như sấm sét giáng trúng, quýnh quáng kéo chăn che đậy cơ thể của mình, lắp bắp:
- Thiếu phu nhân.
Lúc cô trở về, dì Hoa đã bảo cô phải cảnh giác Giản Linh vì có nhiều hành động như muốn quyến rũ hắn. Nhưng sau đó cô không thấy có điều gì bất thường, do hắn đi làm cả ngày, ăn cơm xong thì cô ta cũng về.
- Chị không đánh em đâu, vì làm vậy sẽ bẩn tay của chị. Em mặc đồ vào rồi lập tức rời đi, sau này đừng đến nữa, chị sẽ chuyển tiền ba tháng lương vào tài khoản của em.
Nói xong, Hà Nhược Liên xoay người và kéo tay dẫn dắt Dịch Kính Nam bước đi, hắn như gã mù được người thân giúp đỡ, hậm hực nói:
- Sao em nói chuyện đơn giản vậy?
Nếu như gia đình của Hà Nhược Liên khá giả, chắc chắn hắn sẽ nghĩ rằng cô mua bằng luật sư. Khi nãy hắn còn tưởng tượng, cô bay vào phòng đấm đá đánh đập, nào ngờ có hai câu đơn giản còn với giọng điệu nhỏ nhẹ.
- Anh mở mắt ra được rồi! Vậy anh muốn sao hả?
Dịch Kính Nam lập tức mở mắt, xoay qua nhìn cô lắc đầu:
- Người nào rủ em đi bắt ghen chắc chán lắm.
Dịch Kính Nam không còn tâm trạng để tiếp tục xử lý công việc, nằm trên giường bực bức Hà Nhược Liên vô cùng.
- Em bóp vai cho.
Hà Nhược Liên quỳ lên và xoay người hắn lại, massage bả vai cho hắn, sau đó dịu dàng hỏi:
- Kính Nam, anh có muốn không?
- Dĩ nhiên là rất muốn.
Đang trong giai đoạn sung sức, hằng đêm có vợ xinh đẹp nằm bên cạnh ôm ấp và hôn hít, không ham muốn mới có vấn đề.
- Sao khi nãy anh không giải quyết?
- Ngốc sao Nhược Liên, anh đâu khốn nạn như vậy. Hơn hết là anh thương em, chỉ muốn thăng hoa với em, nên em đừng có xúi anh ngoại tình.
Nghe được câu nói này, Hà Nhược Liên hạnh phúc và cảm động vô cùng, không có từ ngữ hay hành động nào có thể diễn tả được. Từng chuyện không may mắn xảy ra, bao nhiêu trắc trở và khó khăn, nhưng tại thời điểm này cô chưa từng hối hận vì đã quyết định yêu hắn, kết hôn và sinh con.
Hắn nói tiếp:
- Được em giúp bằng tay cũng ổn, không tới mức bí bách. Sau khi sinh xong, nhớ trả nợ cho anh là được.
- Em chắc chắn không quỵt.
Dịch Kính Nam cười phá, ôm Hà Nhược Liên đặt lên đùi mình, ánh mắt chuyển sang thâm tình và ngọt ngào, cọ cọ chợp mũi vào chớp mũi của cô, lên tiếng:
- Kiếp này anh chỉ cần em!
Đoạn đường phía trước còn rất dài, cả hai chưa đi được nửa đoạn cuộc đời, nhưng Dịch Kính Nam hắn biết bản thân cần điều gì, chính là cô gái năm ấy mang tên Hà Nhược Liên!
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.