Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu
Chương 34: Cô vừa nói ai cơ ?
Anna thỏ bông
24/02/2024
Lời này nói ra cứ như thể La Tiểu Cẩm rất biết suy nghĩ mà khoan dung cho Thẩm Tuyết vậy.
Thẩm Tuyết cười nhạt:
- Cô là đang có tật giật mình à? Nếu tôi làm vỡ số chén đĩa đó tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn,không cần cô hỗ trợ. Nhưng nếu là do cô làm vỡ, cô không những phải chịu tất cả trách nhiệm mà tôi còn muốn cô phải xin lỗi tôi công khai trước toàn thể nhân viên nhà hàng vì đã vu oan cho tôi.
Thẩm Tuyết biết nếu giải quyết trong im lặng việc này sẽ không thể trôi qua dễ dàng như vậy. Nếu La Tiểu Cẩm ra ngoài nói hươu nói vượn về cô thì mọi người cũng sẽ nghi ngờ cho cô thôi. Việc này chỉ có ba người biết nếu quản lý Tần có ý bao che cho La Tiểu Cẩm thì cô vẫn là người chịu thua thiệt. Tính cô ghét nhất là bị đổ oan đấy.
Thẩm Tuyết lại quay sang nói với Tần Quyên.
- Quản lý Tần,chị cứ theo phép công mà làm. Tôi không có ý kiến gì cả.
- Được. Các cô chờ đấy.
Tần Quyên cũng tán thành cách làm này, chị ta không có mặt ở hiện trường, hai cô gái này lại không ai chịu nhận sai. Vậy thì chỉ còn cách đi xin ông chủ check camera mà thôi.
Trong một phòng bao cao cấp, Tống Thiên Lỗi và Lăng Trạch Hàn đang ăn uống trò chuyện:
- Sao hôm nay lại có nhã hứng mời tôi đến đây ăn chùa vậy? Cậu làm tôi hơi bất ngờ đấy.
Lăng Trạch Hàn nhìn những món ăn trên bàn, thức ăn ở đây cũng không tệ.
Tống Thiên Lỗi đưa lên miệng uống một chén rượu rồi trả lời:
- Rảnh rỗi sinh nông nổi thôi. Đã lâu tôi không ghé nhà hàng nên rủ cậu qua đây luôn. Tôi vốn gọi cả Lam Quân nhưng cậu ta báo bận nên không đến được.
Nghĩ đến Lam Quân cũng đang muốn theo đuổi Thẩm Tuyết, Lăng Trạch Hàn lại thấy không vui. Sao cứ phải là Thẩm Tuyết chứ, cô gái này đi đến đâu cũng thu hút ong bướm, anh không nên ly hôn với cô mà nên trói cô lại nhốt trong nhà mới đúng.
Tiếng gõ cửa vang lên, được sự đồng ý của Tống Thiên Lỗi,Tần Quyên liền bước vào.
Chị ta cứ nghĩ trong phòng bao chỉ có một mình Tống Thiên Lỗi, không ngờ lại có thêm một người đàn ông đẹp trai khác. Cũng may,ông chủ không trách tội chị ta nếu không có mười cái mạng chị ta cũng không dám đến quấy rầy ông chủ vào lúc này.
- Có chuyện gì vậy?
Tống Thiên Lỗi thấy Tần Quyên vào thì hỏi luôn, nếu không có chuyện gì thì quản lý cũng không đi tìm anh vào lúc này.
- Dạ,thưa ông chủ, tôi muốn xin ý kiến của ngài xem lại camera trong phòng rửa bát ạ.
Tống Thiên Lỗi nhăn mày, anh ta cứ nghĩ Tần Quyên xin xem lại camera ở phòng khách hay sảnh gì đó chứ không nghĩ là chị ta đến xin xem camera trong phòng rửa bát.
- Phòng rửa bát thì có gì mà cần xem camera chứ? Có chuyện gì à?
Tần Quyên cũng sợ toát mồ hôi, biết thế chị ta đi xin giám đốc kinh doanh cho rồi.
- Dạ,có người làm vỡ khá nhiều chén đĩa nhưng tôi không có mặt ở hiện trường. Có hai cô gái có mặt ở đó nhưng không ai chịu nhận, đều đổ tội cho nhau nên tôi muốn xin chỉ thị của ngài.
- Chuyện nhỏ như vậy sao cô không đi tìm giám đốc kinh doanh, đến tìm tôi làm cái gì chứ. Được rồi check thì đi check đi.
Tần Quyên cũng thầm ân hận trong lòng, tại chị ta cứ muốn đích thân đi gặp ông chủ nên mới qua mặt giám đốc kinh doanh. Chị ta bèn giả vờ chống chế:
- Dạ,tôi vốn định đi tìm giám đốc kinh doanh nhưng cậu ấy không có ở đây. Còn cái cô Thẩm Tuyết đó lại nhất quyết đòi nếu cô ta không sai La Tiểu Cẩm sẽ phải xin lỗi công khai, tôi sợ chuyện này nếu làm to sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của cửa hàng nên …
- Cô vừa nói ai cơ?
- Cô vừa nói ai cơ?
Cả hai người đàn ông cùng lên tiếng hỏi một câu y hệt nhau.
Tần Quyên bị đơ mất một lúc. Sau đó lại kịp thời trả lời:
- Dạ, tôi nói giám đốc kinh doanh không có ở đây.
Tần Quyên nói dối mặt không đổi sắc nhưng lưng chị ta đã ướt đầm đìa.
- Tôi muốn hỏi hai cô gái tranh chấp với nhau,chị vừa nói tên là gì?
Dù gì Tống Thiên Lỗi cũng là ông chủ ở đây nên câu này là do anh ta hỏi.
Tần Quyên lại bị đơ, bộ hai cái tên này hay như vậy cơ à? Hay có gì đó kì lạ à? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tần Quyên vẫn cung kính trả lời:
- Dạ, là hai cô gái tên là Thẩm Tuyết và La Tiểu Cẩm ạ.
- Cô nói trong đó có một người tên là Thẩm Tuyết à?
Lần này là Lăng Trạch Hàn hỏi.
- Dạ vâng.
Lăng Trạch Hàn lại hỏi:
- Nhìn xinh không?
Tần Quyên tưởng tai mình có vấn đề rồi, mấy người này quan tâm xinh hay xấu để làm gì chứ?
- Dạ, khá là xinh đẹp.
- Trẻ không?
Đậu xanh … Người bạn này của ông chủ là đang đi hỏi vợ à, người tầm thường đi làm công việc rửa bát như Thẩm Tuyết sao có thể quen người có khí chất tổng tài như này được chứ. Trong đầu Tần Quyên lập tức loại bỏ khả năng này, chị ta tiếp tục trả lời:
- Dạ, rất trẻ.
Thẩm Tuyết cười nhạt:
- Cô là đang có tật giật mình à? Nếu tôi làm vỡ số chén đĩa đó tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn,không cần cô hỗ trợ. Nhưng nếu là do cô làm vỡ, cô không những phải chịu tất cả trách nhiệm mà tôi còn muốn cô phải xin lỗi tôi công khai trước toàn thể nhân viên nhà hàng vì đã vu oan cho tôi.
Thẩm Tuyết biết nếu giải quyết trong im lặng việc này sẽ không thể trôi qua dễ dàng như vậy. Nếu La Tiểu Cẩm ra ngoài nói hươu nói vượn về cô thì mọi người cũng sẽ nghi ngờ cho cô thôi. Việc này chỉ có ba người biết nếu quản lý Tần có ý bao che cho La Tiểu Cẩm thì cô vẫn là người chịu thua thiệt. Tính cô ghét nhất là bị đổ oan đấy.
Thẩm Tuyết lại quay sang nói với Tần Quyên.
- Quản lý Tần,chị cứ theo phép công mà làm. Tôi không có ý kiến gì cả.
- Được. Các cô chờ đấy.
Tần Quyên cũng tán thành cách làm này, chị ta không có mặt ở hiện trường, hai cô gái này lại không ai chịu nhận sai. Vậy thì chỉ còn cách đi xin ông chủ check camera mà thôi.
Trong một phòng bao cao cấp, Tống Thiên Lỗi và Lăng Trạch Hàn đang ăn uống trò chuyện:
- Sao hôm nay lại có nhã hứng mời tôi đến đây ăn chùa vậy? Cậu làm tôi hơi bất ngờ đấy.
Lăng Trạch Hàn nhìn những món ăn trên bàn, thức ăn ở đây cũng không tệ.
Tống Thiên Lỗi đưa lên miệng uống một chén rượu rồi trả lời:
- Rảnh rỗi sinh nông nổi thôi. Đã lâu tôi không ghé nhà hàng nên rủ cậu qua đây luôn. Tôi vốn gọi cả Lam Quân nhưng cậu ta báo bận nên không đến được.
Nghĩ đến Lam Quân cũng đang muốn theo đuổi Thẩm Tuyết, Lăng Trạch Hàn lại thấy không vui. Sao cứ phải là Thẩm Tuyết chứ, cô gái này đi đến đâu cũng thu hút ong bướm, anh không nên ly hôn với cô mà nên trói cô lại nhốt trong nhà mới đúng.
Tiếng gõ cửa vang lên, được sự đồng ý của Tống Thiên Lỗi,Tần Quyên liền bước vào.
Chị ta cứ nghĩ trong phòng bao chỉ có một mình Tống Thiên Lỗi, không ngờ lại có thêm một người đàn ông đẹp trai khác. Cũng may,ông chủ không trách tội chị ta nếu không có mười cái mạng chị ta cũng không dám đến quấy rầy ông chủ vào lúc này.
- Có chuyện gì vậy?
Tống Thiên Lỗi thấy Tần Quyên vào thì hỏi luôn, nếu không có chuyện gì thì quản lý cũng không đi tìm anh vào lúc này.
- Dạ,thưa ông chủ, tôi muốn xin ý kiến của ngài xem lại camera trong phòng rửa bát ạ.
Tống Thiên Lỗi nhăn mày, anh ta cứ nghĩ Tần Quyên xin xem lại camera ở phòng khách hay sảnh gì đó chứ không nghĩ là chị ta đến xin xem camera trong phòng rửa bát.
- Phòng rửa bát thì có gì mà cần xem camera chứ? Có chuyện gì à?
Tần Quyên cũng sợ toát mồ hôi, biết thế chị ta đi xin giám đốc kinh doanh cho rồi.
- Dạ,có người làm vỡ khá nhiều chén đĩa nhưng tôi không có mặt ở hiện trường. Có hai cô gái có mặt ở đó nhưng không ai chịu nhận, đều đổ tội cho nhau nên tôi muốn xin chỉ thị của ngài.
- Chuyện nhỏ như vậy sao cô không đi tìm giám đốc kinh doanh, đến tìm tôi làm cái gì chứ. Được rồi check thì đi check đi.
Tần Quyên cũng thầm ân hận trong lòng, tại chị ta cứ muốn đích thân đi gặp ông chủ nên mới qua mặt giám đốc kinh doanh. Chị ta bèn giả vờ chống chế:
- Dạ,tôi vốn định đi tìm giám đốc kinh doanh nhưng cậu ấy không có ở đây. Còn cái cô Thẩm Tuyết đó lại nhất quyết đòi nếu cô ta không sai La Tiểu Cẩm sẽ phải xin lỗi công khai, tôi sợ chuyện này nếu làm to sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của cửa hàng nên …
- Cô vừa nói ai cơ?
- Cô vừa nói ai cơ?
Cả hai người đàn ông cùng lên tiếng hỏi một câu y hệt nhau.
Tần Quyên bị đơ mất một lúc. Sau đó lại kịp thời trả lời:
- Dạ, tôi nói giám đốc kinh doanh không có ở đây.
Tần Quyên nói dối mặt không đổi sắc nhưng lưng chị ta đã ướt đầm đìa.
- Tôi muốn hỏi hai cô gái tranh chấp với nhau,chị vừa nói tên là gì?
Dù gì Tống Thiên Lỗi cũng là ông chủ ở đây nên câu này là do anh ta hỏi.
Tần Quyên lại bị đơ, bộ hai cái tên này hay như vậy cơ à? Hay có gì đó kì lạ à? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tần Quyên vẫn cung kính trả lời:
- Dạ, là hai cô gái tên là Thẩm Tuyết và La Tiểu Cẩm ạ.
- Cô nói trong đó có một người tên là Thẩm Tuyết à?
Lần này là Lăng Trạch Hàn hỏi.
- Dạ vâng.
Lăng Trạch Hàn lại hỏi:
- Nhìn xinh không?
Tần Quyên tưởng tai mình có vấn đề rồi, mấy người này quan tâm xinh hay xấu để làm gì chứ?
- Dạ, khá là xinh đẹp.
- Trẻ không?
Đậu xanh … Người bạn này của ông chủ là đang đi hỏi vợ à, người tầm thường đi làm công việc rửa bát như Thẩm Tuyết sao có thể quen người có khí chất tổng tài như này được chứ. Trong đầu Tần Quyên lập tức loại bỏ khả năng này, chị ta tiếp tục trả lời:
- Dạ, rất trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.