Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu
Chương 41: Đêm qua anh đã làm gì tôi
Anna thỏ bông
24/02/2024
Sáng hôm sau, Thẩm Tuyết nằm mơ thấy mình đang đi trên đường thì bị một cái cây to đổ xuống người, cô tránh không kịp nên bị nó đè ngang người. Thẩm Tuyết cố vùng vẫy, kêu cứu nhưng không ai chịu tới giúp cô cả. Rồi cái cây tự nhiên mọc ra những cái tay rất dài quấn quanh người cô, nó biến thành một con trăn tinh khổng lồ bóp cổ cô,khiến Thẩm Tuyết dần dần cảm thấy khó thở, hô hấp ngày càng khó khăn, cô sắp chết rồi sao?
Thẩm Tuyết giật mình mở mắt ra, thì ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi nhưng sao cảm giác trên người lại giống thật vậy?
Một khuôn mặt đàn ông lại tiếp tục tiến sát vào mặt cô tiếp tục hôn lên môi cô, cái tay hư hỏng cũng đặt ngang bụng cô, ôm lấy vòng eo thon nhỏ.
Thẩm Tuyết hồi thần lại, cô nhận ra đây chính là cái cây thành tinh trong giấc mơ của cô, mà con trăn tinh này chính là Lăng Trạch Hàn. Thẩm Tuyết vội vàng đẩy anh ra, quát lên:
- Lăng Trạch Hàn, anh làm gì vậy hả? Mau cút xuống khỏi người tôi ngay.
- Tuyết Nhi, chúng ta chào buổi sáng một chút đi.
Lăng Trạch Hàn vẫn tiếp tục hành động, miệng đưa lời dụ dỗ.
- Cút xuống cho tôi.
Thẩm Tuyết nghiến răng, hai tay cũng cấu chặt lên đôi vai trần của anh. Thấy cô đang tức giận Lăng Trạch Hàn chỉ đành cố nhịn cảm xúc ham muốn xuống nhưng anh vẫn nằm đè trên người cô không động đậy.
Thẩm Tuyết đang định quát lên lần nữa thì đã nghe anh vừa hít một hơi dài vừa nói:
- Em đừng động đậy. Chờ một chút anh sẽ xuống, anh vẫn đang chào cờ.
Thẩm Tuyết không hiểu. Cô tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:
- Chào gì cơ? Anh chào ai? Tôi đâu cần anh chào tôi buổi sáng đâu.
- Ý anh là anh đang chào cờ mà.
- Cờ ở đâu mà chào? Anh bị điên sao?
- Em có cảm nhận thấy cái khối sưng to nó đang chĩa vào bụng em không?
Thẩm Tuyết bỗng nhiên cứng đơ người, cảm nhận được có một thứ cứng rắn khó nói trên người mình, khuôn mặt cô từ xanh chuyển sang trắng rồi lại đỏ bừng lên. Cô đang có một xúc động muốn đạp bay anh ra thì lại nghe anh tiếp tục nhắc nhở:
- Nếu em không nằm im,súng của anh sẽ cướp cò đấy,đến lúc đó em đừng có trách anh nhé.
Thẩm Tuyết nghe anh dọa nên cũng biết điều nằm im không dám cử động. Cô có hơi mắc tiểu nên sốt ruột hỏi:
- Sao nó lâu ỉu xuống vậy?
Lăng Trạch Hàn suýt thì phì cười vì câu nói này.
- Tại em quá quyến rũ nên nó rất thích em.
Thẩm Tuyết nhìn anh bằng đôi mắt âm u lại có phần thách thức:
- Vậy tôi sẽ bóp chết nó, cấu chết nó.
Nói rồi Thẩm Tuyết giơ bàn tay cùng bộ móng của cô lên làm bộ nghiến răng như muốn bóp nát một thứ gì đó vậy.
- Ấy, đừng đừng, anh xuống ngay.
Lăng Trạch Hàn vội vàng ngồi dậy,nó là để nâng niu, nhìn cô như muốn ra tay thật sự khiến anh cũng hơi rén một chút.
Thẩm Tuyết cũng ngồi dậy, cô nhận thấy trên người mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh. Khắp người thì toàn những dấu hôn, cô liền vơ ngay chiếc gối trên đầu giường ném thẳng vào người anh.
- Lăng Trạch Hàn, đêm qua anh đã làm gì tôi hả?
Lăng Trạch Hàn cũng không tránh, cái gối bay trúng ngực anh rồi rớt xuống đất. Anh đưa tay lên che miệng hắng giọng một cái rồi giải thích:
- Hôm qua em nôn hết nên người anh, anh phải đưa em đi tắm, em cũng biết anh là một người đàn ông bình thường, em lại quá quyến rũ nên anh chỉ hôn em thôi, anh vẫn rất quân tử chưa có làm đến bước cuối cùng đâu.
Thẩm Tuyết chỉ muốn tăng xông với người đàn ông này.
- Lăng Trạch Hàn, anh nên nhớ rõ tôi đã không còn là vợ anh nữa, anh cứ dây dưa với tôi thế này có ý nghĩa gì không?
Anh biết chứ, nhưng anh không kiềm chế được lòng mình. Là gia đình cô nợ gia đình anh, anh và cô sẽ còn dây dưa với nhau cả đời.
- Thẩm Tuyết, em nên biết thứ gia đình em nợ gia đình tôi còn nhiều lắm, trừ khi tôi buông tha cho em, nếu không chỉ cần tôi muốn em sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu, em hiểu không?
Thẩm Tuyết hiểu nhưng cô cũng mệt mỏi lắm, ba cô có tội, cô cũng phải chịu tội thay ba, chừng nào trong lòng Lăng Trạch Hàn còn chưa buông bỏ được thù hận thì cô mãi mãi cũng sẽ không thoát được khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
Cô biết phải làm sao đây? Bù đắp cho anh ư? Chính anh cũng đã làm cô thương tích đầy mình rồi, giữa bọn họ chỉ có thù hận và lợi dụng. Cô không phải con rối,cô cũng biết đau chứ.
Hai người mặt lặng mày nhẹ nhìn nhau, mỗi người đến một phòng vệ sinh cá nhân. Thẩm Tuyết xuống lầu trước Lăng Trạch Hàn, cô toan xách túi ra về thì gặp một vị khách không mời mà đến, buổi sáng hôm nay của cô đúng là xui xẻo mà.
- Sao cô lại ở đây?
Bạc Hoan vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Tuyết đi từ trên lầu xuống khiến cô ta tức điên, sao mới sáng sớm Thẩm Tuyết đã xuất hiện ở đây rồi, chẳng nhẽ đêm qua cô ngủ lại đây sao?
Bạc Hoan hùng hổ bước vào liền hỏi luôn một câu như vậy, bộ dạng trông như cô ta mới là chủ nhân ở đây vậy.
Thẩm Tuyết nhìn Bạc Hoan, cô cũng không muốn trả lời, trực tiếp đi xuống cầu thang.
Thẩm Tuyết giật mình mở mắt ra, thì ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi nhưng sao cảm giác trên người lại giống thật vậy?
Một khuôn mặt đàn ông lại tiếp tục tiến sát vào mặt cô tiếp tục hôn lên môi cô, cái tay hư hỏng cũng đặt ngang bụng cô, ôm lấy vòng eo thon nhỏ.
Thẩm Tuyết hồi thần lại, cô nhận ra đây chính là cái cây thành tinh trong giấc mơ của cô, mà con trăn tinh này chính là Lăng Trạch Hàn. Thẩm Tuyết vội vàng đẩy anh ra, quát lên:
- Lăng Trạch Hàn, anh làm gì vậy hả? Mau cút xuống khỏi người tôi ngay.
- Tuyết Nhi, chúng ta chào buổi sáng một chút đi.
Lăng Trạch Hàn vẫn tiếp tục hành động, miệng đưa lời dụ dỗ.
- Cút xuống cho tôi.
Thẩm Tuyết nghiến răng, hai tay cũng cấu chặt lên đôi vai trần của anh. Thấy cô đang tức giận Lăng Trạch Hàn chỉ đành cố nhịn cảm xúc ham muốn xuống nhưng anh vẫn nằm đè trên người cô không động đậy.
Thẩm Tuyết đang định quát lên lần nữa thì đã nghe anh vừa hít một hơi dài vừa nói:
- Em đừng động đậy. Chờ một chút anh sẽ xuống, anh vẫn đang chào cờ.
Thẩm Tuyết không hiểu. Cô tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:
- Chào gì cơ? Anh chào ai? Tôi đâu cần anh chào tôi buổi sáng đâu.
- Ý anh là anh đang chào cờ mà.
- Cờ ở đâu mà chào? Anh bị điên sao?
- Em có cảm nhận thấy cái khối sưng to nó đang chĩa vào bụng em không?
Thẩm Tuyết bỗng nhiên cứng đơ người, cảm nhận được có một thứ cứng rắn khó nói trên người mình, khuôn mặt cô từ xanh chuyển sang trắng rồi lại đỏ bừng lên. Cô đang có một xúc động muốn đạp bay anh ra thì lại nghe anh tiếp tục nhắc nhở:
- Nếu em không nằm im,súng của anh sẽ cướp cò đấy,đến lúc đó em đừng có trách anh nhé.
Thẩm Tuyết nghe anh dọa nên cũng biết điều nằm im không dám cử động. Cô có hơi mắc tiểu nên sốt ruột hỏi:
- Sao nó lâu ỉu xuống vậy?
Lăng Trạch Hàn suýt thì phì cười vì câu nói này.
- Tại em quá quyến rũ nên nó rất thích em.
Thẩm Tuyết nhìn anh bằng đôi mắt âm u lại có phần thách thức:
- Vậy tôi sẽ bóp chết nó, cấu chết nó.
Nói rồi Thẩm Tuyết giơ bàn tay cùng bộ móng của cô lên làm bộ nghiến răng như muốn bóp nát một thứ gì đó vậy.
- Ấy, đừng đừng, anh xuống ngay.
Lăng Trạch Hàn vội vàng ngồi dậy,nó là để nâng niu, nhìn cô như muốn ra tay thật sự khiến anh cũng hơi rén một chút.
Thẩm Tuyết cũng ngồi dậy, cô nhận thấy trên người mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh. Khắp người thì toàn những dấu hôn, cô liền vơ ngay chiếc gối trên đầu giường ném thẳng vào người anh.
- Lăng Trạch Hàn, đêm qua anh đã làm gì tôi hả?
Lăng Trạch Hàn cũng không tránh, cái gối bay trúng ngực anh rồi rớt xuống đất. Anh đưa tay lên che miệng hắng giọng một cái rồi giải thích:
- Hôm qua em nôn hết nên người anh, anh phải đưa em đi tắm, em cũng biết anh là một người đàn ông bình thường, em lại quá quyến rũ nên anh chỉ hôn em thôi, anh vẫn rất quân tử chưa có làm đến bước cuối cùng đâu.
Thẩm Tuyết chỉ muốn tăng xông với người đàn ông này.
- Lăng Trạch Hàn, anh nên nhớ rõ tôi đã không còn là vợ anh nữa, anh cứ dây dưa với tôi thế này có ý nghĩa gì không?
Anh biết chứ, nhưng anh không kiềm chế được lòng mình. Là gia đình cô nợ gia đình anh, anh và cô sẽ còn dây dưa với nhau cả đời.
- Thẩm Tuyết, em nên biết thứ gia đình em nợ gia đình tôi còn nhiều lắm, trừ khi tôi buông tha cho em, nếu không chỉ cần tôi muốn em sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu, em hiểu không?
Thẩm Tuyết hiểu nhưng cô cũng mệt mỏi lắm, ba cô có tội, cô cũng phải chịu tội thay ba, chừng nào trong lòng Lăng Trạch Hàn còn chưa buông bỏ được thù hận thì cô mãi mãi cũng sẽ không thoát được khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
Cô biết phải làm sao đây? Bù đắp cho anh ư? Chính anh cũng đã làm cô thương tích đầy mình rồi, giữa bọn họ chỉ có thù hận và lợi dụng. Cô không phải con rối,cô cũng biết đau chứ.
Hai người mặt lặng mày nhẹ nhìn nhau, mỗi người đến một phòng vệ sinh cá nhân. Thẩm Tuyết xuống lầu trước Lăng Trạch Hàn, cô toan xách túi ra về thì gặp một vị khách không mời mà đến, buổi sáng hôm nay của cô đúng là xui xẻo mà.
- Sao cô lại ở đây?
Bạc Hoan vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Tuyết đi từ trên lầu xuống khiến cô ta tức điên, sao mới sáng sớm Thẩm Tuyết đã xuất hiện ở đây rồi, chẳng nhẽ đêm qua cô ngủ lại đây sao?
Bạc Hoan hùng hổ bước vào liền hỏi luôn một câu như vậy, bộ dạng trông như cô ta mới là chủ nhân ở đây vậy.
Thẩm Tuyết nhìn Bạc Hoan, cô cũng không muốn trả lời, trực tiếp đi xuống cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.