Tình Đào

Chương 29: Đáng thương

Tiễn Ngã Mân Côi

07/08/2020

Không phù hợp làm giáo viên.

Dương Đào ngây người, bên tai vang lên tiếng ong ong, ánh mắt dừng trên khuôn miệng đang đóng mở của trưởng ban, cảm thấy sự xa lạ trước nay chưa từng có.

Một câu hỏi vì sao cũng không thốt ra được.

Đối phương tiếp tục nói, “Không phải là nghi ngờ năng lực cô, nhưng tin tức gần đây mọi người cũng xem được…”

“Cô Tiểu Dương, dù cô yêu đương với ai thì mọi người cũng chúc phúc cho cô, các cặp đôi ở trên đường ôm ôm ấp ấp cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng sau khi tin kia đăng lên, đám trẻ trong nhà đều rất tò mò.”

“Vậy nên bên phía phụ huynh và nhà trường cũng rất khó xử.”

Giờ phút này da mặt Dương Đào nóng bừng lên, cười miễn cưỡng, “Dù sa thải tôi thì cũng chỉ trị ngọn chứ không trị gốc. Đối với học sinh mà nói, chuyện nam nữ qua lại cũng cần được giáo dục…”

Lúc này có người chen vào, “Cô Tiểu Dương có biết thời gian trước Ngu Thần thuê khách sạn với một nữ phóng viên không?”

Bên ngoài có mấy phụ huynh, không đợi Dương Đào đáp lời đã mồm năm miệng mười bàn tán.

“Anh ta có phải đổi bạn gái nhiều lắm không?”

“Nhưng không phải đã lên tiếng thanh minh Dương Đào là đối tượng đang bàn chuyện cưới hỏi sao?”

“Không nói như vậy thì việc làm hành động đó trên đường không bị mọi người trên mạng mắng chết mới lạ đó!”

“Cho nên là tin thanh minh đó không tin được sao?”

“Tôi nghĩ thế.”

“Vậy không phải là cô Tiểu Dương thảm quá à?”

“Tám phần là cô ấy bị đùa bỡn nhỉ?”

“Ai da, mấy người chơi thể thao lăng nhăng lắm.”

Mấy đôi mắt nhất trí nhìn về phía Dương Đào, ánh mắt thương hại, ngôn ngữ chân thành khuyên nhủ, “Cô Tiểu Dương, cô vẫn tin mấy lời dối trá của tên đó sao? Nếu không thì chia tay đi, ít ra còn giữ được công việc.”

Còn có người lên nắm tay Dương Đào, “Cái loại đàn ông công thành danh toại này có quá nhiều dụ hoặc bên ngoài, khiến cho phụ nữ không có cảm giác an toàn. Còn không bằng yên ổn làm một giáo viên đâu, tôi có đứa cháu trai vẫn còn độc thân, đang làm ở công ty di động, tiền đồ vô lượng, không thì tôi giới thiệu cho cô nhé?”

Nhóm phụ huynh anh một lời tôi một câu, toàn nói những lời hạ thấp Ngu Thần.

Dương Đào nghe vậy cả người bốc hỏa, đôi mắt hạnh trợn tròn, “Các vị.”

Mọi người vẫn ầm ĩ.

Dương Đào cao giọng, “Các vị!”

“Ngu Thần không phải loại người như mọi người nghĩ đâu! Chuyện của tôi với anh ấy là chuyện riêng của chúng tôi. Hôm nay là buổi họp phụ huynh, tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào chuyện chính.”

Mấy vị phụ huynh thấy Dương Đào không có ý tiếp thu ý tốt của mình thì bĩu môi tản ra.

Vị trưởng ban vẫn còn đứng tại chỗ, kiên trì muốn cô từ chức, “Cô Tiểu Dương, mong cô vì bọn nhỏ mà suy xét một chút, đều là trẻ vị thành niên, đúng thời kỳ phản nghịch, nhỡ chúng học theo thì phải làm sao đây?”

. . . . . .

Mỗi khi không vui Dương Đào sẽ trốn lên sân thượng khu giảng đường.

Khi ấy không có Ngu Thần bên cạnh, cô ngồi trong một góc trên sân thượng, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm.

Ánh sáng từ di động hắt lên khuôn mặt cô, xem tin tức về tình hình gần đây của anh, bỗng cảm thấy tâm hồn bình tĩnh lại.

Chuyện phiền lòng cũng nhạt bớt đi.

Sân thượng trường học hôm nay khá lạnh lẽo, gió thổi tung mái tóc dài của cô.



Cô ngồi một lúc, tâm trạng vẫn không bình tĩnh được, cảm thấy con đường phía trước mông lung mờ mịt.

Di động vang lên, là Lương Băng gọi tới.

Giọng anh từ đầu bên kia vang tới, Lương Băng nói anh mới từ Singapore đến thành nam, đường vào nội thành tắc cứng.

Lại nói anh đã xem tin tức, biết chuyện tốt của hai người sắp tới nên mang theo chút quà muốn tặng Dương Đào.

Dương Đào nghe vậy cảm thấy cảm động, “Cảm ơn cậu vẫn coi tôi là bạn bè.”

Bên đầu kia cười, lại hỏi cô khi nào rảnh thì gặp mặt, anh sẽ tự tay tặng quà cho cô.

Dương Đào do dự, cuối cùng nói, chờ cô với Ngu Thần rảnh sẽ cùng đi, mong Lương Băng không phiền.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cảm giác buồn bực trong lòng cô dường như có xu thế trở nên nghiêm trọng hơn.

Đầu tiên là phụ huynh bất mãn cô, sau đó lại là chuyện Lương Băng tới thành nam.

Cô tựa trán vào đầu gối, một câu trẻ vị thành niên của phụ huynh lúc nãy, suýt chút nữa đã đem cô đánh tan tác.

Dương Đào đang nghĩ sau khi từ chức thì cô nên đi đâu.

Buổi tối gió to, Dương Đào vẫn còn ngồi ở đó, di động lại vang lên tiếng chuông.

Là bên tổ chức hôn lễ.

Nhân viên nói chuyện nho nhã lễ độ, “Dương Tiểu Thư, cô có lịch hẹn thử áo cưới lúc 8 giờ tối nay đó ạ. Chúng tôi gọi để xác nhận lại, cô đã bắt đầu đi chưa ạ?”

Dương Đào vừa mới bị chuyện phụ huynh làm phiền, hiển nhiên đã quên luôn cuộc hẹn với bên tổ chức đám cưới.

Cô xin lỗi, hẹn sang ngày khác, hôm nay cô không thể đến được.

Bên này đang muốn nói chuyện thì Dương Đào đã cúp máy.

Điện thoại bị dập, nhân viên khó xử nhìn về người đàn ông tuấn mỹ đang chờ ở phòng nghỉ.

Bộ tây trang đặt may từ Italy đã làm phác họa thân hình cao lớn của Ngu Thần vô cùng hoàn hảo, cúc áo đồi mồi ở bên hông anh lóe lên ánh sáng nhu hòa.

Khiến cho phụ nữ không khỏi mơ màng suy đoán xem da thịt dưới lớp vải kia có phải cũng ẩn chứa sức mạnh và mỹ cảm không. Thật là dụ người phạm tội.

Ngu Thần đến thử trang phục cũng là ý định nhất thời.

Mục đích chính là đến đón chị gái nhỏ nhà mình, sau đó tới tiệm trang sức mua một bộ, nghe nói ở đó mới có một bộ trang sức mới ra mắt chỉ có duy nhất một bộ.

Anh muốn nhìn thấy cô đeo những trang sức đắt tiền.

Thứ nhất, nó sẽ là phụ kiện lộng lẫy mê người phụ trợ cho bộ váy cưới. Sau đó, nó cũng sẽ như một sợi dây thừng hoa lệ.

Chỉ cần tra xem bộ trang sức đó là ai mua thì sẽ biết Dương Đào là người phụ nữ của ai. Điều này đã thỏa mãn dụ̶c̶ vọng độc chiếm của Ngu Thần đối với Dương Đào.

Nhân viên vừa vào báo cho Ngu Thần chuyện tối nay Dương tiểu thư không thể đến thử váy cưới, thì đúng lúc trợ lý Đặng vội vàng chạy đến bên tai Ngu Thần thì thầm gì đó.

Lương Băng về thành nam rồi.

Máy bay vừa hạ cánh liền liên hệ với Dương Đào.

Sau khi mở cửa, nhân viên trộm quay lại liếc phản ứng của Ngu Thần, thấy sau khi anh nghe xong lời của trợ lý Đặng, vẻ mặt hạnh phúc mong chờ vừa rồi biến mất tăm, đôi môi mỏng mím chặt, hàm dưới căng chặt.

Trời ơi.

Ai lại dám chọc giận vị này vậy?!

**

Đến khi trở về nhà, tâm trạng của Dương Đào vẫn suy sút.



Trong lòng vẫn còn giằng co giữa việc phụ huynh học sinh nói đúng hay năng lực của mình sẽ không dạy hư học sinh.

Đến tận lúc mở khóa vân tay vào nhà, cô còn cố gắng mỉm cười với chiếc cửa kim loại bóng loáng.

Môi đỏ nhếch lên nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

Cô không muốn để anh biết chuyện hôm nay.

Vào nhà, Dương Đào nhìn cảnh tượng trước mặt mà choáng váng.

Đại sảnh tầng một bày la liệt các bộ váy cưới, đồ trang điểm, còn có bốn nhân viên mặc đồng phục đang đứng chờ cô.

Ngu Thần ngồi trên sô pha mặc một bộ tây trang, chân dài gác lên bàn trà, hai chân vắt chéo, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung chờ cô, “Về rồi sao? Đến đây thử áo cưới một chút.”

Vì chuyện ở buổi họp phụ huynh, Dương Đào vốn cảm thấy vừa phiền vừa mệt mỏi nhưng cô không muốn làm anh mất mặt trước mặt người ngoài nên miễn cưỡng bản thân gật đầu.

Cả người cứng đờ để nhân viên dán miếng dán ngực, giúp Dương Đào mặc bộ váy cưới được trang trí phức tạp, một người thì ngồi xổm trên mặt đất sửa làn váy, một người đứng sau đeo cho cô voan đội đầu.

Đến khi Dương Đào bước ra, trước ngực là phần cổ chữ V đơn giản, đôi tay được bao bọc trong bao tay bằng ren đính trân châu, làn váy dưới thân vì chuyển động của cô mà ánh lên tia sáng lóng lánh.

Đám nhân viên không nhịn được thầm cảm thán, không hổ là sản phẩm vàng bạc.

Chỉ với bộ váy cưới này, Ngu Thần đã chi số tiền đủ để một người bình thường kiếm trong nửa đời.

Ngu Thần nhìn Dương Đào, trong mắt khó nén sự kinh diễm, gọi chuyên viên trang điểm lên hóa trang cho cô.

Nếu nói việc thử áo cưới rơm rạ, thì việc hóa trang này đối với Dương Đào không khác gì cọng rơm cuối cùng làm cô sụp đổ.

Dương Đào mở miệng, lắc đầu với chuyên viên trang điểm, “Hôm nay tôi hơi mệt nên không cần đâu.”

Chuyên viên trang điểm khó xử nhìn về phía Ngu Thần ở trên sô pha, cô không thể vì Dương Đào nói không cần liền không làm được, còn phải nghe quyết định của vị chi tiền kia.

Dương Đào lướt qua chuyên viên trang điểm nhìn về phía Ngu Thần, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu xin.

Cánh tay anh tùy ý gác trên lưng ghế, cả người tản ra hơi thở lười biếng, nhưng lời nói lại tàn nhẫn, “Làm đi.”

Chuyên viên trang điểm với trợ lý bận trước bận sau, nhưng thời gian trang điểm vẫn rất lâu.

Dương Đào chết lặng nhìn bản thân trong gương, mặc hai người bài trí.

Trong lúc ấy Ngu Thần vẫn ngồi chờ cô, kiên nhẫn mười phần, thần sắc nghiền ngẫm lộ rõ.

Đến khi dẫn Dương Đào đã trang điểm làm tóc xong giao vào tay Ngu Thần, chuyên viên trang điểm còn không vuốt mông ngựa, “Làn da của Dương tiểu thư rất đẹp. Đây là kiểu trang điểm đang thịnh hành, vừa trẻ trung vừa nữ tính, còn rất dịu dàng, rất phù hợp với cô dâu.”

Ngu Thần thưởng thức Dương Đào, trong mắt cô phảng phất sự suy sụp, muốn khóc nhưng lại không khóc, hàng mi rũ xuống vừa cong vừa dài, đôi môi mọng nước chỉ khiến anh muốn cắn một ngụm.

Cô đang khổ sở cái gì?

Khổ sở vì nhận được điện thoại của tình nhân cũ nhưng không thể không thử áo cưới của người đàn ông chiếm hữu mình sao?

Lại muốn bỏ anh một lần nữa để đi tìm Lương Băng sao?

A, thật đáng thương.

Anh nghiền ngẫm lời nói của chuyên viên trang điểm, vuốt ve môi Dương Đào, ngón tay Ngu Thần hơi dùng sức quyệt một cái, làm cho khóe miệng cô bị bôi lên một lớp son đỏ.

Dương Đào lui về đằng sau nhưng lại bị Ngu Thần ôm chặt trong ngực.

Lòng bàn tay đùa giỡn môi cô, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy, từng câu từng chữ nhả ra như đang tán tỉnh, “Anh sẽ làm em trông đáng thương hơn.”

~

Tác giả: Cún con ghen rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Đào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook