Chương 23: Halloween
Tiễn Ngã Mân Côi
07/08/2020
Lễ Halloween đội tuyển quốc gia tổ chức một bữa tiệc hóa trang.
Đội bóng rổ, bóng tennis, bóng chuyền, bóng đá, bóng bàn các loại đều được mời.
Hôm ấy vốn Dương Đào đã đặt vé đi Disneyland nhưng vừa nghe có tiệc hóa trang thì quyết đoán hủy vé.
Ngu Thần khịt mũi coi thường, “Không muốn đi với bọn họ. Không bằng thế giới hai người của chúng ta.”
Dương Đào bỏ di động xuống, dựa vào vào Ngu Thần, đau khổ suy nghĩ, “Nên hóa trang thành cái gì đây? Cún con, mau nghĩ giúp em.”
. . . . .
“Mấy cô thỏ trong sòng bạc thì sao? Nếu vậy em sẽ phải mặc quần tất lưới gợi cảm.”
Ngu Thần vừa nói vừa sờ chân cô.
Chỉ sợ nếu thật sự mặc như vậy, bữa tiệc hôm ấy đến cửa cô cũng không ra được.
Dương Đào đẩy anh, “Em không thích loại gợi cảm thấp kém đó. Nghĩ tiếp đi.”
. . . . .
“Bác sĩ y tá thì sao? Anh còn chưa thấy em mặc trang phục y tá bao giờ.”
Ngu Thần càng ngày càng càn rỡ sờ chân cô, gần như sắp đến chân tâm* của cô.
*chân tâm: vùng tam giác bí ẩn đó (/ω\)
Dương Đào hít sâu một hơi, “Chúng ta không phải là đang thảo luận về tiệc Halloween chứ không phải về trò chơi tình thú!”
Cô bỗng nảy ra chủ ý, “Thủy thủ Popeye với hộp rau chân vịt thì sao? Anh làm hộp rau.”
Ngu Thần quyết đoán từ chối, “Không.”
“A…Thế còn nhân vật cha đầu nhỏ con đầu to thì sao?”
“….”
Dương Đào nhìn anh, “Không thích sao?”
Ngu Thần nhướn mày, “Em nói thử xem.”
Cuối cùng đi đến quyết định, Ngu Thần đóng giả làm tân lang cương thi còn Dương Đào làm tân nương cương thi.
*kiểu như cặp đôi ma cà rồng, mình chưa tìm được từ nào phù hợp nên để nguyên
Trang phục đều là Dương Đào tìm mua.
Xét thấy Ngu Thần cao một mét chín, cô còn bỏ thêm tiền để đặt may bộ âu phục mới.
Cuối cùng cũng đến Halloween, Dương Đào một tay giữ sa che mặt một tay giữ kẹp tóc, “Cún con, ấn chặt vào cho em.”
Ngu Thần ở đằng sau kiên nhẫn sửa lại kẹp tóc cho Dương Đào, vừa nhìn phần lụa trắng che mặt của cô vừa lẩm bẩm, “Nơi đó tối, thể nào lát nữa em cũng không nhìn được.”
Nhưng Dương Đào vẫn kiên trì, “Cứ che đi. Bộ dạng này trông quá bi kịch.”
Cách trang điểm này cô làm theo hướng dẫn trên video, kết quả cuối cùng cũng không biết nên khen đẹp hay nên chê xấu nữa…
Trên đường đến khách sạn, tài xế nhìn Ngu Thần mặc tây trang giày da qua kính chiếu hậu, “Ồ, hôm nay ngài đi dự tiệc sao?”
Nói rồi lại nhìn sang Dương Đào ngồi bên trái, ông cho rằng cô che mặt vì trong người khó chịu, “Dương tiểu thư, cô có cần đến bệnh viện không?”
Dương Đào vén khăn che mặt lên, ai oán nhìn tài xế, “Bọn cháu đang hóa trang thành vợ chồng cương thi đó.”
Ngu Thần ngồi bên cạnh đưa tay lên sờ sờ môi, cười đến sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
. . . . .
Hóa ra tiệc hóa trang là thế này.
Có người còn giả làm sát thủ cưa điện! Còn có Sadako! A, thậm chí có cả hóa trang thành bia mộ nữa!
Cả nam lẫn nữ đều có dáng người cao gầy, cường tráng tạo cảm giác đầy sức sống.
Dưới ánh đèn lộng lẫy mê ly, âm nhạc đinh tai nhức óc, Dương Đào nâng ly nhấp một ngụm rượu, chua chua ngọt ngọt.
Ngu Thần đang tụ tập nói chuyện với đồng đội của mình, bỗng anh ôm eo cô hơi đẩy lên, đắc ý giới thiệu, “Đây là vị hôn thê của tôi, Dương Đào.”
Dương Đào nghe xong liền vui vẻ, vậy nên uống nhiều thêm mấy ngụm rượu.
Đối mặt với mấy người bạn gái bên cạnh đồng đội của Ngu Thần, đều là những cô gái ngực to chân dài, lông mi cong cong hấp háy.
Lúc này Dương Đào mới cảm nhận sâu sắc cách trang điểm một bồn máu to trên miệng của mình thật quá xấu, cô muốn đi WC sửa sang lại nên báo cho Ngu Thần một tiếng, “Em đi sửa một chút, lát nữa quay lại sẽ là một cô nương nũng nịu phong hoa tuyệt đại đánh gục mấy cô kia. Đợi em xíu nha~”
Ngu Thần gật đầu, học theo dáng vẻ của tài xế vừa rồi trêu cô, “Dương tiểu thư, em cần đi bệnh viện không?”
Chọc cho Dương Đào tức giận, đấm anh mấy cái.
Biết cô sẽ trang điểm lâu, Ngu Thần với đồng đội đi khiêu khích đội tuyển bóng rổ, muốn hẹn họ thi đấu hữu nghị.
Đến khi chạm cốc, Ngu Thần tinh mắt thấy trong đám đông trước mặt một làn váy quen thuộc đang ôm eo một người đàn ông.
Ngu Thần buông ly rượu đi đến đó, thấy Dương Đào một một người đàn ông, đầu cọ cọ, miệng lẩm bẩm, “Ngu Thần ~ Ngu Thần ~”
Nhìn lướt qua người kia, anh ta tất nhiên biết tên tuổi của Ngu Thần, vội vàng lùi lại, “Người của anh…”
Còn chưa nói xong đã bị Ngu Thần cắt ngang, “Tránh ra.”
Giọng nói này mang theo sự khó chịu và sự tức giận đang bị đè nén.
Dương Đào say khướt thấy đối phương rời đi, còn đang định đuổi theo thì bỗng thấy bên cạnh mọc ra thêm một cái Ngu Thần nữa.
Ơ, đây mới giống anh nè…
“…Ngu Thần”
Dương Đào làm đúng như lời cô nói, trông thật sự nũng nịu.
Ánh mắt quyến rũ, nhắm mắt mở mắt mang một vẻ phong tình riêng.
Đôi môi vừa hồng vừa mọng, như quả mọng chín căng.
Ngu Thần nhìn mà ngứa răng.
Dương Đào choáng váng nhưng cũng tự giác biết là mình đuối lý, “Em say… Anh ta mặc tây trang, còn cao xấp xỉ anh…”
Anh tiến lên một bước đến gần Dương Đào, “Người đàn ông của mình mà cũng có thể nhận sai?”
Dương Đào bẹp miệng lặp lại, “Em uống say mà…”
Ngu Thần giơ hai ngón tay hỏi cô, “Số mấy đây?”
Vì thể hiện bản thân mình thật sự say, Dương Đào cố ý nói sai, “Ba…”
Ngu Thần nghe xong lại giơ thêm một ngón tay, “Chị gái nhỏ đáp đúng rồi. Rõ ràng là em tỉnh táo mà.”
Đôi mắt Dương Đào trợn to, chồm đến bẻ ngón tay anh, “Anh gian lận! Rõ ràng chỉ có hai ngón thôi!”
Ngu Thần rút tay lại, đút vào túi quần, cười lạnh, “Xem ra quả đúng là không say.”
“Anh làm lại đi!” Dương Đào cố moi tay anh từ trong túi quần.
Ngu Thần khó chịu quay đi.
“Say thật mà.” Dương Đào tủi thân, “Bị anh dọa tỉnh luôn. Em thật sự nhận sai người mà.”
Cô đi từ nhà WC ra, trở lại bữa tiệc, trước mắt bỗng tối sầm.
Thấy có người đi qua, mặc tây trang, cao lớn, cặp đùi rắn chắc kia…
Theo trực giác cô cho rằng đó chính là Ngu Thần, vừa lúc cảm thấy người muốn nhũn ra nên tiến đến ôm lấy anh ta.
Cho đến khi bên cạnh mọc thêm một Ngu Thần nữa, Dương Đào mới biết mình nhận sai người.
Bây giờ Ngu Thần bày ra dáng vẻ 'em dám không nhận ra anh' này…
Trên xe, tài xế mắt nhìn thẳng.
Dương Đào khóc không ra nước mắt, “Em có nhận ra! Chẳng qua do uống say thôi!”
Ngu Thần mắt nhìn phía trước, tiếp tục cười lạnh, “Bảo sao ngày nhớ đêm thương muốn đi Singapore.”
Dương Đào trước kia động một chút lại lôi Lương Băng ra chọc anh, bây giờ được trải nghiệm cảm giác tự bê đá đập vào chân.
Dương Đào được anh chiều chuộng đã lâu, bây giờ tính tình cũng tùy tiện hơn không ít, “Cún con, không được tức giận nữa, nếu không em không thèm để ý đến anh.”
Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Thần căng lên, hừ lạnh một tiếng.
Vô dụng.
Chỉ có thể đổi cách.
Dương Đào cọ lên cánh tay anh, phần ren trắng trước ngực làm lộ ra khe ngực, anh chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy một khe sâu ái muội, cô làm nũng, “Cún con, đừng giận nữa được không?”
Cô chu môi, “Hôn một cái.”
Ngu Thần vẫn khó chịu, vẻ mặt lạnh lùng, “Không muốn.”
Đội bóng rổ, bóng tennis, bóng chuyền, bóng đá, bóng bàn các loại đều được mời.
Hôm ấy vốn Dương Đào đã đặt vé đi Disneyland nhưng vừa nghe có tiệc hóa trang thì quyết đoán hủy vé.
Ngu Thần khịt mũi coi thường, “Không muốn đi với bọn họ. Không bằng thế giới hai người của chúng ta.”
Dương Đào bỏ di động xuống, dựa vào vào Ngu Thần, đau khổ suy nghĩ, “Nên hóa trang thành cái gì đây? Cún con, mau nghĩ giúp em.”
. . . . .
“Mấy cô thỏ trong sòng bạc thì sao? Nếu vậy em sẽ phải mặc quần tất lưới gợi cảm.”
Ngu Thần vừa nói vừa sờ chân cô.
Chỉ sợ nếu thật sự mặc như vậy, bữa tiệc hôm ấy đến cửa cô cũng không ra được.
Dương Đào đẩy anh, “Em không thích loại gợi cảm thấp kém đó. Nghĩ tiếp đi.”
. . . . .
“Bác sĩ y tá thì sao? Anh còn chưa thấy em mặc trang phục y tá bao giờ.”
Ngu Thần càng ngày càng càn rỡ sờ chân cô, gần như sắp đến chân tâm* của cô.
*chân tâm: vùng tam giác bí ẩn đó (/ω\)
Dương Đào hít sâu một hơi, “Chúng ta không phải là đang thảo luận về tiệc Halloween chứ không phải về trò chơi tình thú!”
Cô bỗng nảy ra chủ ý, “Thủy thủ Popeye với hộp rau chân vịt thì sao? Anh làm hộp rau.”
Ngu Thần quyết đoán từ chối, “Không.”
“A…Thế còn nhân vật cha đầu nhỏ con đầu to thì sao?”
“….”
Dương Đào nhìn anh, “Không thích sao?”
Ngu Thần nhướn mày, “Em nói thử xem.”
Cuối cùng đi đến quyết định, Ngu Thần đóng giả làm tân lang cương thi còn Dương Đào làm tân nương cương thi.
*kiểu như cặp đôi ma cà rồng, mình chưa tìm được từ nào phù hợp nên để nguyên
Trang phục đều là Dương Đào tìm mua.
Xét thấy Ngu Thần cao một mét chín, cô còn bỏ thêm tiền để đặt may bộ âu phục mới.
Cuối cùng cũng đến Halloween, Dương Đào một tay giữ sa che mặt một tay giữ kẹp tóc, “Cún con, ấn chặt vào cho em.”
Ngu Thần ở đằng sau kiên nhẫn sửa lại kẹp tóc cho Dương Đào, vừa nhìn phần lụa trắng che mặt của cô vừa lẩm bẩm, “Nơi đó tối, thể nào lát nữa em cũng không nhìn được.”
Nhưng Dương Đào vẫn kiên trì, “Cứ che đi. Bộ dạng này trông quá bi kịch.”
Cách trang điểm này cô làm theo hướng dẫn trên video, kết quả cuối cùng cũng không biết nên khen đẹp hay nên chê xấu nữa…
Trên đường đến khách sạn, tài xế nhìn Ngu Thần mặc tây trang giày da qua kính chiếu hậu, “Ồ, hôm nay ngài đi dự tiệc sao?”
Nói rồi lại nhìn sang Dương Đào ngồi bên trái, ông cho rằng cô che mặt vì trong người khó chịu, “Dương tiểu thư, cô có cần đến bệnh viện không?”
Dương Đào vén khăn che mặt lên, ai oán nhìn tài xế, “Bọn cháu đang hóa trang thành vợ chồng cương thi đó.”
Ngu Thần ngồi bên cạnh đưa tay lên sờ sờ môi, cười đến sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
. . . . .
Hóa ra tiệc hóa trang là thế này.
Có người còn giả làm sát thủ cưa điện! Còn có Sadako! A, thậm chí có cả hóa trang thành bia mộ nữa!
Cả nam lẫn nữ đều có dáng người cao gầy, cường tráng tạo cảm giác đầy sức sống.
Dưới ánh đèn lộng lẫy mê ly, âm nhạc đinh tai nhức óc, Dương Đào nâng ly nhấp một ngụm rượu, chua chua ngọt ngọt.
Ngu Thần đang tụ tập nói chuyện với đồng đội của mình, bỗng anh ôm eo cô hơi đẩy lên, đắc ý giới thiệu, “Đây là vị hôn thê của tôi, Dương Đào.”
Dương Đào nghe xong liền vui vẻ, vậy nên uống nhiều thêm mấy ngụm rượu.
Đối mặt với mấy người bạn gái bên cạnh đồng đội của Ngu Thần, đều là những cô gái ngực to chân dài, lông mi cong cong hấp háy.
Lúc này Dương Đào mới cảm nhận sâu sắc cách trang điểm một bồn máu to trên miệng của mình thật quá xấu, cô muốn đi WC sửa sang lại nên báo cho Ngu Thần một tiếng, “Em đi sửa một chút, lát nữa quay lại sẽ là một cô nương nũng nịu phong hoa tuyệt đại đánh gục mấy cô kia. Đợi em xíu nha~”
Ngu Thần gật đầu, học theo dáng vẻ của tài xế vừa rồi trêu cô, “Dương tiểu thư, em cần đi bệnh viện không?”
Chọc cho Dương Đào tức giận, đấm anh mấy cái.
Biết cô sẽ trang điểm lâu, Ngu Thần với đồng đội đi khiêu khích đội tuyển bóng rổ, muốn hẹn họ thi đấu hữu nghị.
Đến khi chạm cốc, Ngu Thần tinh mắt thấy trong đám đông trước mặt một làn váy quen thuộc đang ôm eo một người đàn ông.
Ngu Thần buông ly rượu đi đến đó, thấy Dương Đào một một người đàn ông, đầu cọ cọ, miệng lẩm bẩm, “Ngu Thần ~ Ngu Thần ~”
Nhìn lướt qua người kia, anh ta tất nhiên biết tên tuổi của Ngu Thần, vội vàng lùi lại, “Người của anh…”
Còn chưa nói xong đã bị Ngu Thần cắt ngang, “Tránh ra.”
Giọng nói này mang theo sự khó chịu và sự tức giận đang bị đè nén.
Dương Đào say khướt thấy đối phương rời đi, còn đang định đuổi theo thì bỗng thấy bên cạnh mọc ra thêm một cái Ngu Thần nữa.
Ơ, đây mới giống anh nè…
“…Ngu Thần”
Dương Đào làm đúng như lời cô nói, trông thật sự nũng nịu.
Ánh mắt quyến rũ, nhắm mắt mở mắt mang một vẻ phong tình riêng.
Đôi môi vừa hồng vừa mọng, như quả mọng chín căng.
Ngu Thần nhìn mà ngứa răng.
Dương Đào choáng váng nhưng cũng tự giác biết là mình đuối lý, “Em say… Anh ta mặc tây trang, còn cao xấp xỉ anh…”
Anh tiến lên một bước đến gần Dương Đào, “Người đàn ông của mình mà cũng có thể nhận sai?”
Dương Đào bẹp miệng lặp lại, “Em uống say mà…”
Ngu Thần giơ hai ngón tay hỏi cô, “Số mấy đây?”
Vì thể hiện bản thân mình thật sự say, Dương Đào cố ý nói sai, “Ba…”
Ngu Thần nghe xong lại giơ thêm một ngón tay, “Chị gái nhỏ đáp đúng rồi. Rõ ràng là em tỉnh táo mà.”
Đôi mắt Dương Đào trợn to, chồm đến bẻ ngón tay anh, “Anh gian lận! Rõ ràng chỉ có hai ngón thôi!”
Ngu Thần rút tay lại, đút vào túi quần, cười lạnh, “Xem ra quả đúng là không say.”
“Anh làm lại đi!” Dương Đào cố moi tay anh từ trong túi quần.
Ngu Thần khó chịu quay đi.
“Say thật mà.” Dương Đào tủi thân, “Bị anh dọa tỉnh luôn. Em thật sự nhận sai người mà.”
Cô đi từ nhà WC ra, trở lại bữa tiệc, trước mắt bỗng tối sầm.
Thấy có người đi qua, mặc tây trang, cao lớn, cặp đùi rắn chắc kia…
Theo trực giác cô cho rằng đó chính là Ngu Thần, vừa lúc cảm thấy người muốn nhũn ra nên tiến đến ôm lấy anh ta.
Cho đến khi bên cạnh mọc thêm một Ngu Thần nữa, Dương Đào mới biết mình nhận sai người.
Bây giờ Ngu Thần bày ra dáng vẻ 'em dám không nhận ra anh' này…
Trên xe, tài xế mắt nhìn thẳng.
Dương Đào khóc không ra nước mắt, “Em có nhận ra! Chẳng qua do uống say thôi!”
Ngu Thần mắt nhìn phía trước, tiếp tục cười lạnh, “Bảo sao ngày nhớ đêm thương muốn đi Singapore.”
Dương Đào trước kia động một chút lại lôi Lương Băng ra chọc anh, bây giờ được trải nghiệm cảm giác tự bê đá đập vào chân.
Dương Đào được anh chiều chuộng đã lâu, bây giờ tính tình cũng tùy tiện hơn không ít, “Cún con, không được tức giận nữa, nếu không em không thèm để ý đến anh.”
Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Thần căng lên, hừ lạnh một tiếng.
Vô dụng.
Chỉ có thể đổi cách.
Dương Đào cọ lên cánh tay anh, phần ren trắng trước ngực làm lộ ra khe ngực, anh chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy một khe sâu ái muội, cô làm nũng, “Cún con, đừng giận nữa được không?”
Cô chu môi, “Hôn một cái.”
Ngu Thần vẫn khó chịu, vẻ mặt lạnh lùng, “Không muốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.