Chương 43: Phiên ngoại 7: Kết thúc
Tiễn Ngã Mân Côi
07/08/2020
Đôi đũa kẹp lát thịt mỏng như cánh ve, hồng trắng giao nhau, bảy tám miếng thịt đặt trên vỉ nướng xì xèo vang dội.
Quanh bàn ngồi bốn người phụ nữ xinh đẹp, trên bàn bày biện đầy các loại thức ăn.
Hôm nay là ngày liên hoan mừng đám cưới của Dương Đào, chúc mừng tình cảm chị em đi đến kết quả, chúc Dương Đào đã như nguyện gả cho cún con của cô ấy.
Cốc bia trên bàn được rót đầy, một chút bọt trắng còn bị trào ra, mấy chai rượu trên bàn cũng vơi đi nhiều, ba người nhìn về phía Biện Vũ, “Nói tiếp, thế rốt cuộc là chồng cậu đi đâu?”
Biện Vũ với lấy một lá xà lách chờ thịt bò chín để ăn cùng, hơi nhíu lông mày nhớ lại, “Chờ đén khi anh ấy về nhà mình mới biết, hóa ra anh ấy lái xe đến trung tâm thương mại mua vòng cổ.”
Sở Mông cảm thấy khó hiểu, “À… thế mà cũng không mang theo điện thoại sao?”
Nói đến chuyện này, Biện Vũ cũng không nghĩ ra.
Cô vén mái tóc dài của mình lên, người phụ nữ trong gương có một cần cổ trắng trẻo mảnh mai, Tiết Nhất ở phía sau giúp cô đeo lên chiếc vòng cổ.
Ngón tay anh chỉ vô tình lướt qua lưng cô cũng mang đến cho cô cảm giác tê dại khác thường.
Viên kim cương hình giọt nước lộng lẫy, ung dung cao quý nằm trên cổ Biện Vũ.
Vừa thấy đã biết là bản giới hạn rất quý.
Biện Vũ thành thật giải thích, “Anh ấy nói lúc đi họp qua đó nhìn thấy, người đi trong trung tâm đó nhiều, sợ không mua kịp. Ăn xong nhớ ra thì vội vàng lái xe đến đó.”
Nghe Biện Vũ miêu tả vòng cổ kim cương xinh đẹp có một không hai, cộng thêm việc siêu cấp phú nhị đại Tiết Nhất cũng sợ không mua kịp khiến cho ba người còn lại tò mò, đòi xem ảnh chụp của nó.
Biện Vũ cầm di động, mở ảnh ra cho họ xem, cho dù qua bức ảnh nhưng ánh sáng lấp lánh của viên kim cương như có thể đâm thủng màn hình, một viên lớn lấp la lấp lánh.
Đúng là thứ xa xỉ!
Ngu Âm hỏi một câu cũng là nỗi lòng của những người còn lại, “Cái vòng này bao nhiêu tiền?”
Biện Vũ nói ra một con số.
Sau đó ba người còn lại trầm mặc.
Dương Đào gắp một miếng thịt chấm muối tiêu vào trong miệng, hương vị thơm ngon tràn ngập khoang miệng cô, đưa ra tổng kết, “Chỉ có thể nói là bạn học Tiết Nhất tính sai rồi, thật ra không có nhiều người muốn mua cái vòng này đến thế đâu.”
Bởi vì không mua nổi a!
Sau khi Biện Vũ biết giá cũng nghĩ như vậy, cô vuốt ve chiếc vòng, dịu dàng nói với ông xã nhà mình, “Không có nhiều người vừa tinh mắt vừa có tiền đâu. Lần sau ra cửa nhớ mang di động. Ừm… còn phải bảo em một tiếng nữa.”
Tiết Nhất hiển nhiên không cho là đúng, ở trung tâm thương mại người đi qua đi lại nhiều như thế, nhỡ bị người khác tranh trước thì phải làm sao?
Điều này cũng do Biện Vũ không thể tưởng tượng được lối suy nghĩ của kẻ có tiền.
“An toàn chút vẫn hơn.” Anh hơi khom lưng ngắm Biện Vũ, ánh mắt dịu dàng chân thành, “Quan trọng nhất là, em có thích không?”
Biện Vũ gật đầu, “Thích.” Trong lòng còn lén bổ sung thêm một câu, nhưng thích Tiết Nhất hơn.
Hôm nay sức ăn của Dương Đào rất tốt, đĩa thịt ba chỉ trên bàn đã bị cô xử lý hết, cô đang rối rắm xem có nên gọi thêm một đĩa nữa không.
Sở Mông thong thả ung dung cướp đi miếng thịt cuối cùng trong bát Dương Đào, vừa cắn vừa nói, “Hôm nay cậu ăn uống tốt ghê, chẳng lẽ kết hôn hai tháng, có thai ba tháng à?”
Ngu Âm cũng phát hiện, “Không sợ béo à? Nhưng mà dạo này dáng người của cậu đẹp hơn bao nhiêu đấy.”
Đương nhiên rồi.
Dạo này Dương Đào thường đi theo Ngu Thần tập luyện, rất có hiệu quả, trang phục được cắt may vừa người càng làm lộ ra đường cong xinh đẹp của cô, mông vừa tròn vừa vểnh khiến người ta nhìn mà hâm mộ.
Thi thoảng Dương Đào sẽ nhớ đến câu ‘lúc dùng cực sảng khoái’ mà Ngu Thần từng nói với cô, dù sao dáng người đẹp, mặc váy bó sát người làm lộ đường cong trước lồi sau vểnh, cô nhìn mình trong gương còn không thể rời mắt nữa là.
Nói đến vận động, Biện Vũ cũng có điều rất tâm đắc, “Rảnh rỗi thì đi khiêu vũ hoặc đi tập yoga một chút, tất sẽ có chỗ lợi.”
Dương Đào biết Biện Vũ là giáo viên dạy khiêu vũ cho trẻ em, có hôm cô đến thăm, đúng dịp ở trung tâm bọn họ có cuộc thi nhảy giữa các giáo viên.
Đến phiên Biện Vũ, cô nhảy một điệu múa dân tộc, vây quanh vòng eo mềm mại là dải hạt châu, lúc cô ấy xoay tròn thì hạt châu bay lên rồi lại rơi xuống, đẹp đến mức cô là phụ nữ còn cảm thấy bị mê hoặc!
Đang ăn uống náo nhiệt, bỗng chủ quán đến từng bàn, ngại ngùng thông báo quán đóng cửa sớm để nhân viên trở về ăn Giáng Sinh.
Ngu Âm hơi khó hiểu, “Ông chủ, bây giờ mới là lúc buôn bán tốt mà?!”
Cô nhân viên đứng sau nhanh miệng đáp luôn, “Thời tiết không tốt, chúng tôi sẽ đóng cửa sớm. Dự báo là tối nay sẽ có bão lớn nên 7 giờ chúng tôi dọn dẹp rồi.”
Thôi được rồi,
Sau khi thanh toán xong, bốn người rời quán BBQ, Ngu Âm bỗng nổi hứng muốn đi thêm một tăng nữa, muốn tìm một quán đi uống rượu.
Trong lòng Biện Vũ nhớ hai đứa bé ở nhà, muốn về sớm chút.
Màn hình điện thoại của Sở Mông bỗng lóe lên, cô mở ra xem, hóa ra là Tưởng Lập Hàn gửi một bức ảnh.
Cảnh thành nam buổi tối với ánh đèn lung linh làm nền cho chiếc cây thông lớn hôm trước họ vừa trang trí, dải đèn quấn quanh cây tỏa sáng chiếu lên tán cây trông xanh mượt.
Hôm nay Sở Mông ra ngoài từ sáng sớm, không thể thấy được hình ảnh cây thông lên đèn vào buổi tối.
Vừa thấy hình ảnh này, cô liền cảm thấy nơi có thiếu gia là nơi kỳ diệu xinh đẹp nhất.
Nhìn một lúc lâu làm cô nảy ra cảm giác nhớ nhà…
Lúc này Dương Đào đang nhắn tin với Ngu Thần.
[ Không được đi chạy trước. Đợi em với i i i !”
[ Một ngày không vận động thấy trong người khó chịu quá a~]
Ngu Thần không đồng ý để chị gái nhỏ nhà mình hơn nửa đêm một mình đi chạy bộ, giục cô mau mau về nhà, rồi hứa sẽ ở nhà chờ cô về.
Vậy nên ý kiến đi tiếp tăng nữa của Ngu Âm không được ai hưởng ứng.
Sở Mông cảm thấy những buổi gặp mặt thế này nên diễn ra thường xuyên để gia tăng tình cảm, ngoài ra còn có thể tâm sự đời sống hôn nhân nữa.
Tiểu thiên sứ Mông Mông vỗ vai Ngu Âm, hẹn lần sau, “Lần sau rảnh thì chúng ta đi công viên Lệ Chi chèo thuyền đi, hồ đó buổi tối lên đèn đẹp lắm đó.”
Dương Đào đứng nhìn sang bên kia đường, lại chú ý đến việc khác, “Các cậu nhìn kìa, quán trà sữa kia mở thêm chi nhánh rồi, là cái nhà ở Nhị Trung thành nam ấy, hồi trước uống mấy lần, sữa vừa thơm vừa ngậy, ngon lắm.”
Lúc Biện Vũ về đến nhà thì phòng trẻ em đã yên tĩnh rồi, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, Tiết Nhất ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Thấy cô về anh thở phào một tiếng, hạ thấp giọng, “Về sớm thế.”
Anh nghĩ Biện Vũ đi gặp bạn bè chắc phải rạng sáng mới về.
Biện Vũ đỡ thành nôi nhìn hai đứa bé kháu khỉnh, nhỏ giọng đáp, “Em nhớ bọn nhỏ.”
Tiết Nhất ôm Biện Vũ ngồi lên đùi anh, bốn mắt nhìn nhau, anh cười vén lên sợi tóc trên môi côi, “Chỉ nhớ chúng thôi sao?”
Biện Vũ ôm vai anh, dựa đầu lên đó, chậm rãi đáp, “Em nhớ cả anh nữa, Tiết Nhất.”
Lục Hành Dương tới đón Ngu Âm về nhà, trên đường đi cô ngồi ở ghế phó lái phàn nàn với anh, “Em không chơi với bọn họ nữa đâu! Đến giờ cái là vội vội vàng vàng về nhà, đây là bị ông xã bọn họ dùng xích chó kéo về hay sao hả?! Ngay cả Đào Đào cũng thế!”
Lục Hành Dương nắm tay lái, không nhịn được duỗi tay ra xoa đầu cô, “Ông xã ở vị trí số một đó, hiểu không?”
“Hiểu hiểu hiểu.” Ngu Âm gật đầu như giã tỏi.
Khi nãy cô có uống chút rượu, bây giờ rượu mới bắt đầu có tác dụng, cô lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, mị nhãn như tơ hiến vật quý cho anh, “Anh, em mua cái này nè. Xem xem! Là trà lạnh cạnh công viên Lệ Chi đó!”
Cô vặn nắp ra uống một ngụm, khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó, “A! Đắng quá! Anh, em muốn ăn kem!”
“Về nhà ăn.”
“Vâng!” Đôi mắt Ngu Âm lấp lánh, “Em còn nấu canh gà cho anh, đợi lát nữa ăn với nhau.”
Lục Hành Dương muốn cười lại không thể cười, trêu chọc bà xã của mình, “Canh đó của anh mà.”
“Em nấu nửa con gà mái lận đó. Nhất định sẽ rất ngon cho nên chúng ta sẽ ăn với nhau~”
Cái miệng nhỏ của Ngu Âm lải nhải không ngừng, Lục Hành Dương chỉ cười nghe cô nói.
Đêm Giáng Sinh, tuyết bắt đầu rơi, đậu trên bụi cỏ, đèn đường, mặt đường, từ xa nhìn lại là một màu trắng.
Tình yêu của quãng đời còn lại, không gặp không về nhé.
~
Tác giả: Kết thúc rồi.
Tôi dùng thiên ngôn vạn ngữ để cảm ơn các bạn đã theo dõi.
Quanh bàn ngồi bốn người phụ nữ xinh đẹp, trên bàn bày biện đầy các loại thức ăn.
Hôm nay là ngày liên hoan mừng đám cưới của Dương Đào, chúc mừng tình cảm chị em đi đến kết quả, chúc Dương Đào đã như nguyện gả cho cún con của cô ấy.
Cốc bia trên bàn được rót đầy, một chút bọt trắng còn bị trào ra, mấy chai rượu trên bàn cũng vơi đi nhiều, ba người nhìn về phía Biện Vũ, “Nói tiếp, thế rốt cuộc là chồng cậu đi đâu?”
Biện Vũ với lấy một lá xà lách chờ thịt bò chín để ăn cùng, hơi nhíu lông mày nhớ lại, “Chờ đén khi anh ấy về nhà mình mới biết, hóa ra anh ấy lái xe đến trung tâm thương mại mua vòng cổ.”
Sở Mông cảm thấy khó hiểu, “À… thế mà cũng không mang theo điện thoại sao?”
Nói đến chuyện này, Biện Vũ cũng không nghĩ ra.
Cô vén mái tóc dài của mình lên, người phụ nữ trong gương có một cần cổ trắng trẻo mảnh mai, Tiết Nhất ở phía sau giúp cô đeo lên chiếc vòng cổ.
Ngón tay anh chỉ vô tình lướt qua lưng cô cũng mang đến cho cô cảm giác tê dại khác thường.
Viên kim cương hình giọt nước lộng lẫy, ung dung cao quý nằm trên cổ Biện Vũ.
Vừa thấy đã biết là bản giới hạn rất quý.
Biện Vũ thành thật giải thích, “Anh ấy nói lúc đi họp qua đó nhìn thấy, người đi trong trung tâm đó nhiều, sợ không mua kịp. Ăn xong nhớ ra thì vội vàng lái xe đến đó.”
Nghe Biện Vũ miêu tả vòng cổ kim cương xinh đẹp có một không hai, cộng thêm việc siêu cấp phú nhị đại Tiết Nhất cũng sợ không mua kịp khiến cho ba người còn lại tò mò, đòi xem ảnh chụp của nó.
Biện Vũ cầm di động, mở ảnh ra cho họ xem, cho dù qua bức ảnh nhưng ánh sáng lấp lánh của viên kim cương như có thể đâm thủng màn hình, một viên lớn lấp la lấp lánh.
Đúng là thứ xa xỉ!
Ngu Âm hỏi một câu cũng là nỗi lòng của những người còn lại, “Cái vòng này bao nhiêu tiền?”
Biện Vũ nói ra một con số.
Sau đó ba người còn lại trầm mặc.
Dương Đào gắp một miếng thịt chấm muối tiêu vào trong miệng, hương vị thơm ngon tràn ngập khoang miệng cô, đưa ra tổng kết, “Chỉ có thể nói là bạn học Tiết Nhất tính sai rồi, thật ra không có nhiều người muốn mua cái vòng này đến thế đâu.”
Bởi vì không mua nổi a!
Sau khi Biện Vũ biết giá cũng nghĩ như vậy, cô vuốt ve chiếc vòng, dịu dàng nói với ông xã nhà mình, “Không có nhiều người vừa tinh mắt vừa có tiền đâu. Lần sau ra cửa nhớ mang di động. Ừm… còn phải bảo em một tiếng nữa.”
Tiết Nhất hiển nhiên không cho là đúng, ở trung tâm thương mại người đi qua đi lại nhiều như thế, nhỡ bị người khác tranh trước thì phải làm sao?
Điều này cũng do Biện Vũ không thể tưởng tượng được lối suy nghĩ của kẻ có tiền.
“An toàn chút vẫn hơn.” Anh hơi khom lưng ngắm Biện Vũ, ánh mắt dịu dàng chân thành, “Quan trọng nhất là, em có thích không?”
Biện Vũ gật đầu, “Thích.” Trong lòng còn lén bổ sung thêm một câu, nhưng thích Tiết Nhất hơn.
Hôm nay sức ăn của Dương Đào rất tốt, đĩa thịt ba chỉ trên bàn đã bị cô xử lý hết, cô đang rối rắm xem có nên gọi thêm một đĩa nữa không.
Sở Mông thong thả ung dung cướp đi miếng thịt cuối cùng trong bát Dương Đào, vừa cắn vừa nói, “Hôm nay cậu ăn uống tốt ghê, chẳng lẽ kết hôn hai tháng, có thai ba tháng à?”
Ngu Âm cũng phát hiện, “Không sợ béo à? Nhưng mà dạo này dáng người của cậu đẹp hơn bao nhiêu đấy.”
Đương nhiên rồi.
Dạo này Dương Đào thường đi theo Ngu Thần tập luyện, rất có hiệu quả, trang phục được cắt may vừa người càng làm lộ ra đường cong xinh đẹp của cô, mông vừa tròn vừa vểnh khiến người ta nhìn mà hâm mộ.
Thi thoảng Dương Đào sẽ nhớ đến câu ‘lúc dùng cực sảng khoái’ mà Ngu Thần từng nói với cô, dù sao dáng người đẹp, mặc váy bó sát người làm lộ đường cong trước lồi sau vểnh, cô nhìn mình trong gương còn không thể rời mắt nữa là.
Nói đến vận động, Biện Vũ cũng có điều rất tâm đắc, “Rảnh rỗi thì đi khiêu vũ hoặc đi tập yoga một chút, tất sẽ có chỗ lợi.”
Dương Đào biết Biện Vũ là giáo viên dạy khiêu vũ cho trẻ em, có hôm cô đến thăm, đúng dịp ở trung tâm bọn họ có cuộc thi nhảy giữa các giáo viên.
Đến phiên Biện Vũ, cô nhảy một điệu múa dân tộc, vây quanh vòng eo mềm mại là dải hạt châu, lúc cô ấy xoay tròn thì hạt châu bay lên rồi lại rơi xuống, đẹp đến mức cô là phụ nữ còn cảm thấy bị mê hoặc!
Đang ăn uống náo nhiệt, bỗng chủ quán đến từng bàn, ngại ngùng thông báo quán đóng cửa sớm để nhân viên trở về ăn Giáng Sinh.
Ngu Âm hơi khó hiểu, “Ông chủ, bây giờ mới là lúc buôn bán tốt mà?!”
Cô nhân viên đứng sau nhanh miệng đáp luôn, “Thời tiết không tốt, chúng tôi sẽ đóng cửa sớm. Dự báo là tối nay sẽ có bão lớn nên 7 giờ chúng tôi dọn dẹp rồi.”
Thôi được rồi,
Sau khi thanh toán xong, bốn người rời quán BBQ, Ngu Âm bỗng nổi hứng muốn đi thêm một tăng nữa, muốn tìm một quán đi uống rượu.
Trong lòng Biện Vũ nhớ hai đứa bé ở nhà, muốn về sớm chút.
Màn hình điện thoại của Sở Mông bỗng lóe lên, cô mở ra xem, hóa ra là Tưởng Lập Hàn gửi một bức ảnh.
Cảnh thành nam buổi tối với ánh đèn lung linh làm nền cho chiếc cây thông lớn hôm trước họ vừa trang trí, dải đèn quấn quanh cây tỏa sáng chiếu lên tán cây trông xanh mượt.
Hôm nay Sở Mông ra ngoài từ sáng sớm, không thể thấy được hình ảnh cây thông lên đèn vào buổi tối.
Vừa thấy hình ảnh này, cô liền cảm thấy nơi có thiếu gia là nơi kỳ diệu xinh đẹp nhất.
Nhìn một lúc lâu làm cô nảy ra cảm giác nhớ nhà…
Lúc này Dương Đào đang nhắn tin với Ngu Thần.
[ Không được đi chạy trước. Đợi em với i i i !”
[ Một ngày không vận động thấy trong người khó chịu quá a~]
Ngu Thần không đồng ý để chị gái nhỏ nhà mình hơn nửa đêm một mình đi chạy bộ, giục cô mau mau về nhà, rồi hứa sẽ ở nhà chờ cô về.
Vậy nên ý kiến đi tiếp tăng nữa của Ngu Âm không được ai hưởng ứng.
Sở Mông cảm thấy những buổi gặp mặt thế này nên diễn ra thường xuyên để gia tăng tình cảm, ngoài ra còn có thể tâm sự đời sống hôn nhân nữa.
Tiểu thiên sứ Mông Mông vỗ vai Ngu Âm, hẹn lần sau, “Lần sau rảnh thì chúng ta đi công viên Lệ Chi chèo thuyền đi, hồ đó buổi tối lên đèn đẹp lắm đó.”
Dương Đào đứng nhìn sang bên kia đường, lại chú ý đến việc khác, “Các cậu nhìn kìa, quán trà sữa kia mở thêm chi nhánh rồi, là cái nhà ở Nhị Trung thành nam ấy, hồi trước uống mấy lần, sữa vừa thơm vừa ngậy, ngon lắm.”
Lúc Biện Vũ về đến nhà thì phòng trẻ em đã yên tĩnh rồi, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, Tiết Nhất ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Thấy cô về anh thở phào một tiếng, hạ thấp giọng, “Về sớm thế.”
Anh nghĩ Biện Vũ đi gặp bạn bè chắc phải rạng sáng mới về.
Biện Vũ đỡ thành nôi nhìn hai đứa bé kháu khỉnh, nhỏ giọng đáp, “Em nhớ bọn nhỏ.”
Tiết Nhất ôm Biện Vũ ngồi lên đùi anh, bốn mắt nhìn nhau, anh cười vén lên sợi tóc trên môi côi, “Chỉ nhớ chúng thôi sao?”
Biện Vũ ôm vai anh, dựa đầu lên đó, chậm rãi đáp, “Em nhớ cả anh nữa, Tiết Nhất.”
Lục Hành Dương tới đón Ngu Âm về nhà, trên đường đi cô ngồi ở ghế phó lái phàn nàn với anh, “Em không chơi với bọn họ nữa đâu! Đến giờ cái là vội vội vàng vàng về nhà, đây là bị ông xã bọn họ dùng xích chó kéo về hay sao hả?! Ngay cả Đào Đào cũng thế!”
Lục Hành Dương nắm tay lái, không nhịn được duỗi tay ra xoa đầu cô, “Ông xã ở vị trí số một đó, hiểu không?”
“Hiểu hiểu hiểu.” Ngu Âm gật đầu như giã tỏi.
Khi nãy cô có uống chút rượu, bây giờ rượu mới bắt đầu có tác dụng, cô lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, mị nhãn như tơ hiến vật quý cho anh, “Anh, em mua cái này nè. Xem xem! Là trà lạnh cạnh công viên Lệ Chi đó!”
Cô vặn nắp ra uống một ngụm, khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó, “A! Đắng quá! Anh, em muốn ăn kem!”
“Về nhà ăn.”
“Vâng!” Đôi mắt Ngu Âm lấp lánh, “Em còn nấu canh gà cho anh, đợi lát nữa ăn với nhau.”
Lục Hành Dương muốn cười lại không thể cười, trêu chọc bà xã của mình, “Canh đó của anh mà.”
“Em nấu nửa con gà mái lận đó. Nhất định sẽ rất ngon cho nên chúng ta sẽ ăn với nhau~”
Cái miệng nhỏ của Ngu Âm lải nhải không ngừng, Lục Hành Dương chỉ cười nghe cô nói.
Đêm Giáng Sinh, tuyết bắt đầu rơi, đậu trên bụi cỏ, đèn đường, mặt đường, từ xa nhìn lại là một màu trắng.
Tình yêu của quãng đời còn lại, không gặp không về nhé.
~
Tác giả: Kết thúc rồi.
Tôi dùng thiên ngôn vạn ngữ để cảm ơn các bạn đã theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.