Chương 19: Phù dâu (2)
Tiễn Ngã Mân Côi
07/08/2020
Dương Đào vừa nhìn thấy tin đã gọi điện ngay cho Ngu Thần, tút tút tút… không ai trả lời.
[Cún con có đó không ~]
[Đào Đào rất nhớ anh hức hức hức]
[Mau tới ôm em một cái nào ~]
Dương Đào gửi cho anh mấy tin cũng không thấy trả lời.
Mặt trời ngoài cửa sổ ngả dần về phía tây, Dương Đào tắm rửa trang điểm xong mới đi xuống nhà hàng của khách sạn.
Cô bé khóa dưới mang khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đến đón tiếp cô, “Cảm ơn chị đã dành thời gian tới đây.”
Dương Đào thấy có khoảng tầm tám phù dâu và tám phù rể, hơi ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu chỉ cần một hai người thì với quan hệ của cô với cô bé kia cũng sẽ không đến lượt cô.
Biện Vũ – cô bé đàn em lại nói tiếp, “Thầy phong thủy nhà Tiết Nhất nói cần hai người hoặc tám người, mẹ em muốn làm lớn nên cần mời tám người.”
Mọi người ngồi thành một bàn tiệc lớn, thức ăn tinh tế, rượu vang đỏ thuần khiết, xứng với đôi vợ chồng sắp kết hôn, một hôn lễ thế này rất khó khiến người ta không tin vào tình yêu.
Dương Đào uống nhiều hơn mấy ly, đường về phòng phải đi qua một rặng cây u tĩnh xanh mướt, Lương Băng đưa cô về.
Dương Đào mở điện thoại, rồi lại tắt, trong lòng băn khoăn tại sao cún con nhà cô còn chưa trả lời tin nhắn, “Cậu vừa nói gì cơ? Tôi đang không tập trung lắm.”
Lương Băng nhìn Dương Đào, ánh mắt cưng chiều, lặp lại lần nữa, “Bây giờ hai vợ chồng họ cũng đã kết hôn hạnh phúc rồi, cậu nên đối tốt với tôi hơn chút đi.”
Bởi vì mối quan hệ phức tạp giữa đàn em của Dương Đào với bạn tốt của anh ta mà Lương Băng cũng bị ảnh hưởng, cô chưa từng cho anh sắc mặt tốt.
Dương Đào xin lỗi anh, sau đó lại nói, “Chuyện quá khứ đừng lôi ra nữa.”
Lương Băng sóng vai đi cùng cô, mắt nhìn phía trước, bỗng anh nói, “Tôi hẳn nên gọi cậu một tiếng đàn chị.”
Dương Đào cố nén ý muốn kiểm tra di động của mình lại, tên kia sao còn chưa trả lời nhỉ, thuận miệng đáp lại, “Vậy gọi một tiếng xem nào.”
“Học tỷ. Bây giờ chị có thể buông khúc mắc trong quá khứ mà kết giao một cách nghiêm túc với tôi được không?”
Dương Đào bị dọa rồi!
“Xin lỗi. Tôi có người mình thích rồi.”
Lương Băng nhớ lại một chút, “Là cái cậu chơi tennis kia sao? Người bây giờ đang làm vận động viên ấy à?”
Dương Đào gật đầu, khó nén được vẻ kích động, “Chuẩn luôn!”
Nương theo ánh trăng, Lương Băng quay đầu nhìn Dương Đào một lúc lâu, mới cảm thán, “Rốt cuộc cũng không thể theo kịp.”
Trở lại phòng, cún con nhà cô vẫn chưa trả lời, Dương Đào tức giận ném điện thoại lên giường, cầm váy ngủ vào phòng tắm hưởng thụ bồn tắm mát xa siêu xa hoa kia.
Cả phòng tắm đầy hơi nước, Dương Đào vừa mới nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân thì lại bị tiếng chuông cửa làm phiền.
“Ai đó ~”
Cô quấn tạm khăn tắm vào để ra mở cửa, sau cánh của là Ngu Thần đã mất tích cả ngày hôm nay.
“Sao anh lại đến đây?”
Ngu Thần không đáp mà chen vào phòng đi một vòng kiểm tra, đến rèm cửa cũng bị nhấc lên xem, xong xuôi mới ngồi xuống sô pha, ngoắc ngoắc ngón tay dụ dỗ cô đến chỗ anh.
Dương Đào nhìn mà vừa buồn cười vừa tức giận, đến ngồi gần anh, “Nếu không nghi ngờ em có người mới thì cũng nghĩ đến chuyện ‘làm’ em như thế nào, anh có thể nghĩ ra cái gì mới hơn được không?”
Ngu Thần chôn đầu trên vai chị gái nhỏ của mình, bàn tay to lượn lờ bên hông cô, hơi thở giao triền tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt làm cho Dương Đào càng say hơn, hôm nay Ngu Thần còn dính người dị thường, “Em thơm quá.”
Dương Đào dựa đầu lên vai anh, hai tay ôm lấy eo Ngu Thần, “Ngu Thần, em yêu anh.”
Anh có thể xuất hiện ở đây, đối với cô mà nói là kỳ tích trong sinh mệnh cô.
Ngu Thần ôm chặt lấy Dương Đào, đối diện với ánh mắt cô, nghiêm túc thổ lộ, “Tình yêu của em nhất định không sâu đậm bằng anh. Anh còn yêu em hơn, Dương Đào.”
Bóng dáng hai người ôm nhau chiếu lên trên thảm, một lúc lâu cũng không rời.
. . . . .
Hôm sau là ngày kết hôn của học muội.
Hôm qua Ngu Thần với trợ lý Đặng tới Singapore, ăn một bữa cơm bàn công việc với một nhãn hiệu thể thao dưới trướng tập đoàn Tiết thị.
Sau đó đối phương mang thiệp mời chắp tay gửi cho anh.
Dương Đào nghe vậy mà sửng sốt.
Sáng sớm Dương Đào đã phải đến phòng trang điểm, thay trang phục phù dâu được thiết kế riêng, sau đó ở một bên chờ nhân viên trang điểm đến hóa trang.
Dương Đào đứng trước gương chụp một tấm ảnh mình mặc váy phù dâu gửi cho Ngu Thần.
Ngu Thần: Còn nữa không?
Dương Đào: Chỉ vậy thôi, tưởng bở.
Ngu Thần: Chị gái nhỏ, khóa kéo có vấn đề rồi, em chụp thêm một tấm nhìn nghiêng nữa để anh kiểm tra lại xem.
Ngu Thần: Có vẻ hỏng thật đó.
Dương Đào nghiêng người nhìn mình trong gương cẩn thận kiểm tra lại, đâu có đâu!
Lương Băng cầm pháo hoa cho đôi vợ chồng mới cưới đưa đến phòng trang điểm, thấy Dương Đào còn kinh ngạc một chút.
Váy trắng thuần tinh tế may theo kiểu đuôi cá, hoa tiết trái tim trước ngực khắc họa rõ hai bầu ngực tròn trịa, phần eo nhỏ có một đai thắt chặt, nhìn nghiêng còn thấy mông vểnh căng tròn.
Vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Lương Băng chưa bao giờ nghĩ hai khí chất này lại có thể kết hợp trên người Dương Đào hoàn hảo như vậy.
Nhất thời không biết nên cảm thán ánh mắt chọn trang phục của cô dâu tốt hay dáng người phù dâu quá đẹp.
Anh hơi mất tự nhiên ho nhẹ, “Học tỷ, bọn họ đâu rồi?”
Lúc này Dương Đào mới hồi thần từ màn hình điện thoại, dẫn Lương Băng đến phòng hóa trang bên trong.
Cách cửa phòng truyền đến cuộc đối thoại bên trong, Dương Đào với Lương Băng mắt to trừng mắt nhỏ không biết nên gõ cửa hay nên né đi.
Giọng của chú rể có vẻ hơi giận dữ, “Biện Vũ, há mồm.”
Âm thanh nũng nịu của cô dâu, “Không muốn!”
“Há mồm!”
“Không muốn. Anh thử ép em xem?”
Giọng chú rể nhũn ra, “Một chút thôi.”
Cô dân vẫn không chịu, “Không muốn. Son của em sẽ trôi hết mất.”
“Lát nữa để thợ trang điểm tô lại.”
“Không muốn mà. Anh không thể chờ đến khi kết thúc hôn lễ sao?”
“Không thể! Phải là bây giờ!”
Hóa ra đây là… là chú rể không chờ kịp đêm tân hôn sao?
Dương Đào với Lương Băng liếc nhau một cái, đạt được ý kiến là thức thời né đi.
Đúng lúc này cô dâu lại khẽ kêu lên, “Cho Haha nó cũng không cần.”
Lương Băng nghe hiểu, hóa ra bên trong còn có một con Husky sao?
Nhà họ Tiết có một con Husky tên là Haha.
Lương Băng gõ nhẹ cửa phòng, đưa ra đề nghị, “Không bằng tôi đưa Haha đi, các cậu tiếp tục….”
Cửa phòng mở ra, là khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của chú rể, Dương Đào do dự xem có nên che mắt lại để không phải thấy hình ảnh hạn chế số tuổi nào đó không.
Không ngờ bên trong phòng tất cả đều bình thường, Haha chạy tới, móng vuốt mềm mại đạp trên mặt đất, xoay vòng vòng giữa Dương Đào và Lương Băng.
Chủ rể đặt miếng bánh kem trước mặt cô dâu, chỉ nói một chữ, “Ăn.”
Buổi sáng cô gần như chưa ăn gì.
Cô dâu lắc đầu, “Không.”
“Bổ sung thể lực, ăn một miếng sẽ không béo đâu.”
Cô dâu đứng trước tấm gương toàn thân soi trái phải một lúc, đôi mắt đẹp mềm mại động lòng người, vẫn tiếp tục bướng bỉnh, “Không cần đâu.”
Dứt lời còn nhìn chú rể trong gương bày ra một cái mặt quỷ, thấy ánh mắt anh đảo qua thì vội rụt cổ lại, tỏ vẻ đáng thương.
[Cún con có đó không ~]
[Đào Đào rất nhớ anh hức hức hức]
[Mau tới ôm em một cái nào ~]
Dương Đào gửi cho anh mấy tin cũng không thấy trả lời.
Mặt trời ngoài cửa sổ ngả dần về phía tây, Dương Đào tắm rửa trang điểm xong mới đi xuống nhà hàng của khách sạn.
Cô bé khóa dưới mang khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đến đón tiếp cô, “Cảm ơn chị đã dành thời gian tới đây.”
Dương Đào thấy có khoảng tầm tám phù dâu và tám phù rể, hơi ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu chỉ cần một hai người thì với quan hệ của cô với cô bé kia cũng sẽ không đến lượt cô.
Biện Vũ – cô bé đàn em lại nói tiếp, “Thầy phong thủy nhà Tiết Nhất nói cần hai người hoặc tám người, mẹ em muốn làm lớn nên cần mời tám người.”
Mọi người ngồi thành một bàn tiệc lớn, thức ăn tinh tế, rượu vang đỏ thuần khiết, xứng với đôi vợ chồng sắp kết hôn, một hôn lễ thế này rất khó khiến người ta không tin vào tình yêu.
Dương Đào uống nhiều hơn mấy ly, đường về phòng phải đi qua một rặng cây u tĩnh xanh mướt, Lương Băng đưa cô về.
Dương Đào mở điện thoại, rồi lại tắt, trong lòng băn khoăn tại sao cún con nhà cô còn chưa trả lời tin nhắn, “Cậu vừa nói gì cơ? Tôi đang không tập trung lắm.”
Lương Băng nhìn Dương Đào, ánh mắt cưng chiều, lặp lại lần nữa, “Bây giờ hai vợ chồng họ cũng đã kết hôn hạnh phúc rồi, cậu nên đối tốt với tôi hơn chút đi.”
Bởi vì mối quan hệ phức tạp giữa đàn em của Dương Đào với bạn tốt của anh ta mà Lương Băng cũng bị ảnh hưởng, cô chưa từng cho anh sắc mặt tốt.
Dương Đào xin lỗi anh, sau đó lại nói, “Chuyện quá khứ đừng lôi ra nữa.”
Lương Băng sóng vai đi cùng cô, mắt nhìn phía trước, bỗng anh nói, “Tôi hẳn nên gọi cậu một tiếng đàn chị.”
Dương Đào cố nén ý muốn kiểm tra di động của mình lại, tên kia sao còn chưa trả lời nhỉ, thuận miệng đáp lại, “Vậy gọi một tiếng xem nào.”
“Học tỷ. Bây giờ chị có thể buông khúc mắc trong quá khứ mà kết giao một cách nghiêm túc với tôi được không?”
Dương Đào bị dọa rồi!
“Xin lỗi. Tôi có người mình thích rồi.”
Lương Băng nhớ lại một chút, “Là cái cậu chơi tennis kia sao? Người bây giờ đang làm vận động viên ấy à?”
Dương Đào gật đầu, khó nén được vẻ kích động, “Chuẩn luôn!”
Nương theo ánh trăng, Lương Băng quay đầu nhìn Dương Đào một lúc lâu, mới cảm thán, “Rốt cuộc cũng không thể theo kịp.”
Trở lại phòng, cún con nhà cô vẫn chưa trả lời, Dương Đào tức giận ném điện thoại lên giường, cầm váy ngủ vào phòng tắm hưởng thụ bồn tắm mát xa siêu xa hoa kia.
Cả phòng tắm đầy hơi nước, Dương Đào vừa mới nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân thì lại bị tiếng chuông cửa làm phiền.
“Ai đó ~”
Cô quấn tạm khăn tắm vào để ra mở cửa, sau cánh của là Ngu Thần đã mất tích cả ngày hôm nay.
“Sao anh lại đến đây?”
Ngu Thần không đáp mà chen vào phòng đi một vòng kiểm tra, đến rèm cửa cũng bị nhấc lên xem, xong xuôi mới ngồi xuống sô pha, ngoắc ngoắc ngón tay dụ dỗ cô đến chỗ anh.
Dương Đào nhìn mà vừa buồn cười vừa tức giận, đến ngồi gần anh, “Nếu không nghi ngờ em có người mới thì cũng nghĩ đến chuyện ‘làm’ em như thế nào, anh có thể nghĩ ra cái gì mới hơn được không?”
Ngu Thần chôn đầu trên vai chị gái nhỏ của mình, bàn tay to lượn lờ bên hông cô, hơi thở giao triền tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt làm cho Dương Đào càng say hơn, hôm nay Ngu Thần còn dính người dị thường, “Em thơm quá.”
Dương Đào dựa đầu lên vai anh, hai tay ôm lấy eo Ngu Thần, “Ngu Thần, em yêu anh.”
Anh có thể xuất hiện ở đây, đối với cô mà nói là kỳ tích trong sinh mệnh cô.
Ngu Thần ôm chặt lấy Dương Đào, đối diện với ánh mắt cô, nghiêm túc thổ lộ, “Tình yêu của em nhất định không sâu đậm bằng anh. Anh còn yêu em hơn, Dương Đào.”
Bóng dáng hai người ôm nhau chiếu lên trên thảm, một lúc lâu cũng không rời.
. . . . .
Hôm sau là ngày kết hôn của học muội.
Hôm qua Ngu Thần với trợ lý Đặng tới Singapore, ăn một bữa cơm bàn công việc với một nhãn hiệu thể thao dưới trướng tập đoàn Tiết thị.
Sau đó đối phương mang thiệp mời chắp tay gửi cho anh.
Dương Đào nghe vậy mà sửng sốt.
Sáng sớm Dương Đào đã phải đến phòng trang điểm, thay trang phục phù dâu được thiết kế riêng, sau đó ở một bên chờ nhân viên trang điểm đến hóa trang.
Dương Đào đứng trước gương chụp một tấm ảnh mình mặc váy phù dâu gửi cho Ngu Thần.
Ngu Thần: Còn nữa không?
Dương Đào: Chỉ vậy thôi, tưởng bở.
Ngu Thần: Chị gái nhỏ, khóa kéo có vấn đề rồi, em chụp thêm một tấm nhìn nghiêng nữa để anh kiểm tra lại xem.
Ngu Thần: Có vẻ hỏng thật đó.
Dương Đào nghiêng người nhìn mình trong gương cẩn thận kiểm tra lại, đâu có đâu!
Lương Băng cầm pháo hoa cho đôi vợ chồng mới cưới đưa đến phòng trang điểm, thấy Dương Đào còn kinh ngạc một chút.
Váy trắng thuần tinh tế may theo kiểu đuôi cá, hoa tiết trái tim trước ngực khắc họa rõ hai bầu ngực tròn trịa, phần eo nhỏ có một đai thắt chặt, nhìn nghiêng còn thấy mông vểnh căng tròn.
Vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Lương Băng chưa bao giờ nghĩ hai khí chất này lại có thể kết hợp trên người Dương Đào hoàn hảo như vậy.
Nhất thời không biết nên cảm thán ánh mắt chọn trang phục của cô dâu tốt hay dáng người phù dâu quá đẹp.
Anh hơi mất tự nhiên ho nhẹ, “Học tỷ, bọn họ đâu rồi?”
Lúc này Dương Đào mới hồi thần từ màn hình điện thoại, dẫn Lương Băng đến phòng hóa trang bên trong.
Cách cửa phòng truyền đến cuộc đối thoại bên trong, Dương Đào với Lương Băng mắt to trừng mắt nhỏ không biết nên gõ cửa hay nên né đi.
Giọng của chú rể có vẻ hơi giận dữ, “Biện Vũ, há mồm.”
Âm thanh nũng nịu của cô dâu, “Không muốn!”
“Há mồm!”
“Không muốn. Anh thử ép em xem?”
Giọng chú rể nhũn ra, “Một chút thôi.”
Cô dân vẫn không chịu, “Không muốn. Son của em sẽ trôi hết mất.”
“Lát nữa để thợ trang điểm tô lại.”
“Không muốn mà. Anh không thể chờ đến khi kết thúc hôn lễ sao?”
“Không thể! Phải là bây giờ!”
Hóa ra đây là… là chú rể không chờ kịp đêm tân hôn sao?
Dương Đào với Lương Băng liếc nhau một cái, đạt được ý kiến là thức thời né đi.
Đúng lúc này cô dâu lại khẽ kêu lên, “Cho Haha nó cũng không cần.”
Lương Băng nghe hiểu, hóa ra bên trong còn có một con Husky sao?
Nhà họ Tiết có một con Husky tên là Haha.
Lương Băng gõ nhẹ cửa phòng, đưa ra đề nghị, “Không bằng tôi đưa Haha đi, các cậu tiếp tục….”
Cửa phòng mở ra, là khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của chú rể, Dương Đào do dự xem có nên che mắt lại để không phải thấy hình ảnh hạn chế số tuổi nào đó không.
Không ngờ bên trong phòng tất cả đều bình thường, Haha chạy tới, móng vuốt mềm mại đạp trên mặt đất, xoay vòng vòng giữa Dương Đào và Lương Băng.
Chủ rể đặt miếng bánh kem trước mặt cô dâu, chỉ nói một chữ, “Ăn.”
Buổi sáng cô gần như chưa ăn gì.
Cô dâu lắc đầu, “Không.”
“Bổ sung thể lực, ăn một miếng sẽ không béo đâu.”
Cô dâu đứng trước tấm gương toàn thân soi trái phải một lúc, đôi mắt đẹp mềm mại động lòng người, vẫn tiếp tục bướng bỉnh, “Không cần đâu.”
Dứt lời còn nhìn chú rể trong gương bày ra một cái mặt quỷ, thấy ánh mắt anh đảo qua thì vội rụt cổ lại, tỏ vẻ đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.