Chương 33: Trà sữa
Tiễn Ngã Mân Côi
07/08/2020
Sau khi về nhà, Dương Đào trịnh trọng tuyên bố với Ngu Thần, nếu còn nghi ngờ cô thì không cần kết hôn nữa.
Ngu Thần biết cô vì chuyện bị sa thải mà không vui, trái tim như bị ai bóp nghẹt, có lẽ Dương Đào ở trường bị gây khó dễ không ít…
Ngu Thần tức đến ngứa răng, nếu biết chuyện này sớm hơn, lúc ở phòng bệnh anh nên nói cái cô trưởng ban làm bộ làm tịch kia một trận.
Đúng là Dương Đào làm một giáo viên nhưng chuyện tình cảm nam nữ thì có gì mà phải che giấu? Chẳng lẽ Dương Đào ở bên người đàn ông của mình cũng phải đoan trang lễ nghĩa, chỉ có thể nói chào ngài, tạm biệt ngài sao? Cô không thể có thất tình lục dục à?
Càng nghĩ càng thấy hội phụ huynh kia đúng là có bệnh.
Trong mắt Ngu Thần lại thêm một ánh nhìn trìu mến, Dương Đào đối diện với ánh mắt anh, trong lòng lại đang tính đến chuyện khác, cô muốn cún con mua trà sữa cho cô.
Tiểu khu độc lập có rất nhiều ưu điểm, nhưng cũng có một khuyết điểm lớn nhất là không náo nhiệt.
Tiểu khu xanh hóa, xe đi tới đi lui, nhưng lại chẳng có hàng quán mấy.
Ngu Thần gọi điện đặt trà sữa, thấy trời đã tối còn bo thêm tiền cho người giao hàng.
. . . . .
Về cái tính tiêu tiền hào phóng của anh, Dương Đào đã từng ăn giấm.
Khi ấy, kỳ thi cấp ba của anh kết thúc, bạn bè hẹn anh đi hát Karaoke.
Ngu Thần dẫn theo Dương Đào đến, bạn bè hỏi cô là ai, anh đang muốn nói là bạn gái thì bị Dương Đào cướp lời đáp, là chị gái chơi cùng.
Một câu nhẹ nhàng như vậy làm Ngu Thần khó chịu.
Một đám nam sinh tụ ở một góc chơi xúc xắc uống rượu, Ngu Thần thường xuyên liếc mắt về phía Dương Đào, một lúc sau anh không nhịn được rút di động ra gửi tin nhắn cho cô, chị gái? Sao em không bảo là họ hàng luôn đi?
Lúc này Dương Đào đang cậu được câu không nói chuyện phiếm với các bạn nữ cùng lớp Ngu Thần, lộ ra không ít chuyện của anh.
Tên cún con này được các bạn nữ yêu thích phết nhỉ.
Dương Đào nghe xong, chỉ cảm thấy khó chịu, nhận được tin nhắn cũng không thèm trả lời.
Trong phòng bao xa hoa, cách nhau nửa mét, hai người lại mang suy nghĩ khác nhau.
Uống hơi nhiều nên Ngu Thần ra ngoài đi WC, lúc trở lại thì gặp mấy cô bạn cùng lớp đang định đi mua trà sữa.
Có người thấy anh thì đi qua hỏi thăm, “Bọn mình định đi mua trà sữa, cậu uống gì không?”
Ngu Thần nghĩ một chút, “Mua giúp mình một cốc sữa tươi trân châu nhé.”
Lần nào Dương Đào cũng gọi vị này, uống xong quanh miệng còn hiện ra một vòng trắng của sữa, cô còn rất vui vẻ đấy.
Anh tiện tay rút trong ví mấy trăm tệ trong ví đưa cho bạn nữ kia, “Mình mời nhé.”
. . . . .
Mấy nữ sinh xách theo mấy túi trà sữa lớn trở về, có người còn lấy riêng vị sữa tươi đưa đến chỗ Ngu Thần, cười nịnh nọt, “Đại ca, xin mời.”
Dương Đào nghe mấy nữ sinh nói chuyện mới biết Ngu Thần mời trà sữa, cô liền không thoải mái.
Thật ra không phải cô keo kiệt.
Thôi được rồi, cô keo kiệt đấy! Cô keo kiệt với mấy người anh mời trà sữa.
Hầu hết là nữ đó!
Ngu Thần đang nói chuyện phiếm với mấy người ngồi cạnh, trông rất hứng khởi.
Dương Đào đi đến, đứng bên cạnh anh không nói chuyện, cụp mi rũ mắt như cô vợ nhỏ.
Ngu Thần bỗng cảm thấy thật ra chuyện lúc nãy không đáng tức giận như vậy.
Cô đặt mông ngồi lên đùi anh, Ngu Thần vòng tay ôm lấy eo cô, tư thế này muốn có bao nhiêu thuần thục thì có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu ăn ý cũng có bấy nhiêu ăn ý.
Bạn bè của anh thấy vậy, một câu ‘không phải nói là chị gái sao?’ nghẹn ở trong họng, thức thời cười he he tránh đi.
Ngu Thần ôm lấy Dương Đào đang dựa vào lòng mình, “Tự nhiên chủ động thế?” Mọi khi bắt cô ngồi lên đùi anh, cô cũng không chịu.
Ngu Thần có nhiều suy nghĩ kỳ quái, không chỉ muốn cô lúc nào cũng phải ngồi lên đùi anh, còn không cho Dương Đào sờ ngực cô, lúc tắm cũng không được sờ.
Theo như anh giải thích thì đó là của anh, chỉ có anh mới được động vào.
Tay Dương Đào chậm rãi mò xuống, nắm chặt cậu nhỏ ở đũng quần Ngu Thần, phát tiết cảm giác chua lòm trong lòng mình.
Ngu Thần cố nén không kêu rên, “Thả ra.”
“Không thả.”
Ngu Thần cũng có cách đối phó cô, một bàn tay phủ lên ngực cô, khiến cho Dương Đào xấu hổ vội buông anh ra.
“Nhỡ có ai thấy thì làm sao bây giờ? Đồ đáng ghét.”
Ngu Thần không để bụng, lấy cốc sữa tươi đưa cho Dương Đào uống, quả nhiên quanh khóe miệng cô bị vẽ lên một vòng tròn trắng.
Anh nhìn cô ngoắc ngoắc ngón tay bảo cô lại gần.
Dương Đào không nghi ngờ gì, cúi người đến gần anh, Ngu Thần làm lơ mọi thứ xung quanh, đỡ lấy mặt cô rồi hôn lên.
Ngu Thần vẫn nhớ rõ, vị sữa kia thật ngọt ngào.
Dương Đào vẫn nhớ rõ, mọi người xung quanh nhìn bọn họ hôn nhau thì ngây người, tâm trạng cô rất tốt.
Đúng vậy, đây là người đàn ông của tôi đó.
. . . . .
Lúc người giao hàng đến, Dương Đào đang cầm cậu nhỏ của Ngu Thần, tra khảo anh xem lúc họ chia tay có từng tìm người phụ nữ khác không.
Ngu Thần nhìn chằm chằm Dương Đào, “Học cái nay ở đâu thế?”
Dương Đào xoa nắn cậu nhỏ của anh càng hăng say, “Cảm giác không tệ.”
Cô thúc giục anh, “Nói mau, nếu không em giận đây này.”
Ngu Thần không tin là Dương Đào sẽ giận nhưng vẫn ăn ngay nói thật, “Không có.”
Dương Đào à một tiếng, trong lòng mừng thầm, “Thật không?”
~~
@người giao hàng nào đó: … có phải bà quên tôi rồi đúng không hả tác giả?!
Ngu Thần biết cô vì chuyện bị sa thải mà không vui, trái tim như bị ai bóp nghẹt, có lẽ Dương Đào ở trường bị gây khó dễ không ít…
Ngu Thần tức đến ngứa răng, nếu biết chuyện này sớm hơn, lúc ở phòng bệnh anh nên nói cái cô trưởng ban làm bộ làm tịch kia một trận.
Đúng là Dương Đào làm một giáo viên nhưng chuyện tình cảm nam nữ thì có gì mà phải che giấu? Chẳng lẽ Dương Đào ở bên người đàn ông của mình cũng phải đoan trang lễ nghĩa, chỉ có thể nói chào ngài, tạm biệt ngài sao? Cô không thể có thất tình lục dục à?
Càng nghĩ càng thấy hội phụ huynh kia đúng là có bệnh.
Trong mắt Ngu Thần lại thêm một ánh nhìn trìu mến, Dương Đào đối diện với ánh mắt anh, trong lòng lại đang tính đến chuyện khác, cô muốn cún con mua trà sữa cho cô.
Tiểu khu độc lập có rất nhiều ưu điểm, nhưng cũng có một khuyết điểm lớn nhất là không náo nhiệt.
Tiểu khu xanh hóa, xe đi tới đi lui, nhưng lại chẳng có hàng quán mấy.
Ngu Thần gọi điện đặt trà sữa, thấy trời đã tối còn bo thêm tiền cho người giao hàng.
. . . . .
Về cái tính tiêu tiền hào phóng của anh, Dương Đào đã từng ăn giấm.
Khi ấy, kỳ thi cấp ba của anh kết thúc, bạn bè hẹn anh đi hát Karaoke.
Ngu Thần dẫn theo Dương Đào đến, bạn bè hỏi cô là ai, anh đang muốn nói là bạn gái thì bị Dương Đào cướp lời đáp, là chị gái chơi cùng.
Một câu nhẹ nhàng như vậy làm Ngu Thần khó chịu.
Một đám nam sinh tụ ở một góc chơi xúc xắc uống rượu, Ngu Thần thường xuyên liếc mắt về phía Dương Đào, một lúc sau anh không nhịn được rút di động ra gửi tin nhắn cho cô, chị gái? Sao em không bảo là họ hàng luôn đi?
Lúc này Dương Đào đang cậu được câu không nói chuyện phiếm với các bạn nữ cùng lớp Ngu Thần, lộ ra không ít chuyện của anh.
Tên cún con này được các bạn nữ yêu thích phết nhỉ.
Dương Đào nghe xong, chỉ cảm thấy khó chịu, nhận được tin nhắn cũng không thèm trả lời.
Trong phòng bao xa hoa, cách nhau nửa mét, hai người lại mang suy nghĩ khác nhau.
Uống hơi nhiều nên Ngu Thần ra ngoài đi WC, lúc trở lại thì gặp mấy cô bạn cùng lớp đang định đi mua trà sữa.
Có người thấy anh thì đi qua hỏi thăm, “Bọn mình định đi mua trà sữa, cậu uống gì không?”
Ngu Thần nghĩ một chút, “Mua giúp mình một cốc sữa tươi trân châu nhé.”
Lần nào Dương Đào cũng gọi vị này, uống xong quanh miệng còn hiện ra một vòng trắng của sữa, cô còn rất vui vẻ đấy.
Anh tiện tay rút trong ví mấy trăm tệ trong ví đưa cho bạn nữ kia, “Mình mời nhé.”
. . . . .
Mấy nữ sinh xách theo mấy túi trà sữa lớn trở về, có người còn lấy riêng vị sữa tươi đưa đến chỗ Ngu Thần, cười nịnh nọt, “Đại ca, xin mời.”
Dương Đào nghe mấy nữ sinh nói chuyện mới biết Ngu Thần mời trà sữa, cô liền không thoải mái.
Thật ra không phải cô keo kiệt.
Thôi được rồi, cô keo kiệt đấy! Cô keo kiệt với mấy người anh mời trà sữa.
Hầu hết là nữ đó!
Ngu Thần đang nói chuyện phiếm với mấy người ngồi cạnh, trông rất hứng khởi.
Dương Đào đi đến, đứng bên cạnh anh không nói chuyện, cụp mi rũ mắt như cô vợ nhỏ.
Ngu Thần bỗng cảm thấy thật ra chuyện lúc nãy không đáng tức giận như vậy.
Cô đặt mông ngồi lên đùi anh, Ngu Thần vòng tay ôm lấy eo cô, tư thế này muốn có bao nhiêu thuần thục thì có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu ăn ý cũng có bấy nhiêu ăn ý.
Bạn bè của anh thấy vậy, một câu ‘không phải nói là chị gái sao?’ nghẹn ở trong họng, thức thời cười he he tránh đi.
Ngu Thần ôm lấy Dương Đào đang dựa vào lòng mình, “Tự nhiên chủ động thế?” Mọi khi bắt cô ngồi lên đùi anh, cô cũng không chịu.
Ngu Thần có nhiều suy nghĩ kỳ quái, không chỉ muốn cô lúc nào cũng phải ngồi lên đùi anh, còn không cho Dương Đào sờ ngực cô, lúc tắm cũng không được sờ.
Theo như anh giải thích thì đó là của anh, chỉ có anh mới được động vào.
Tay Dương Đào chậm rãi mò xuống, nắm chặt cậu nhỏ ở đũng quần Ngu Thần, phát tiết cảm giác chua lòm trong lòng mình.
Ngu Thần cố nén không kêu rên, “Thả ra.”
“Không thả.”
Ngu Thần cũng có cách đối phó cô, một bàn tay phủ lên ngực cô, khiến cho Dương Đào xấu hổ vội buông anh ra.
“Nhỡ có ai thấy thì làm sao bây giờ? Đồ đáng ghét.”
Ngu Thần không để bụng, lấy cốc sữa tươi đưa cho Dương Đào uống, quả nhiên quanh khóe miệng cô bị vẽ lên một vòng tròn trắng.
Anh nhìn cô ngoắc ngoắc ngón tay bảo cô lại gần.
Dương Đào không nghi ngờ gì, cúi người đến gần anh, Ngu Thần làm lơ mọi thứ xung quanh, đỡ lấy mặt cô rồi hôn lên.
Ngu Thần vẫn nhớ rõ, vị sữa kia thật ngọt ngào.
Dương Đào vẫn nhớ rõ, mọi người xung quanh nhìn bọn họ hôn nhau thì ngây người, tâm trạng cô rất tốt.
Đúng vậy, đây là người đàn ông của tôi đó.
. . . . .
Lúc người giao hàng đến, Dương Đào đang cầm cậu nhỏ của Ngu Thần, tra khảo anh xem lúc họ chia tay có từng tìm người phụ nữ khác không.
Ngu Thần nhìn chằm chằm Dương Đào, “Học cái nay ở đâu thế?”
Dương Đào xoa nắn cậu nhỏ của anh càng hăng say, “Cảm giác không tệ.”
Cô thúc giục anh, “Nói mau, nếu không em giận đây này.”
Ngu Thần không tin là Dương Đào sẽ giận nhưng vẫn ăn ngay nói thật, “Không có.”
Dương Đào à một tiếng, trong lòng mừng thầm, “Thật không?”
~~
@người giao hàng nào đó: … có phải bà quên tôi rồi đúng không hả tác giả?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.