Chương 21
Diệp Tình
13/08/2015
Trước cửa phòng sinh của bệnh viện, Triệu Trạch Duệ đang lo lắng đi tới đi lui.
"Duệ, cậu bình tĩnh một chút, không sao đâu." Trang Bác Hào cảm thấy mình sắp hoa mắt, nhanh chóng mở miệng, rốt cuộc anh muốn đi tới đi lui bao nhiêu lần nữa đây?
Sao Triệu Trạch Duệ có thể tỉnh táo? Hiện tại, vợ tương lai của anh đang ở trong đó sinh con, sao anh có thể không lo lắng? Hơn nữa tiếng hét của cô từng tiếng từng tiếng đi sâu vào lòng anh, khiến anh hoàn toàn không cách nào có thể ngoan ngoãn ngồi chờ.
Diệp Hiểu Yên đi tới an ủi anh. "Không sao đâu, đây là chuyện phụ nữ mang thai thường phải trải qua.
Triệu Trạch Duệ vẫn không yên lòng, vẫn nhìn vào cửa phòng sinh, chỉ sợ y tá bên trong đi ra thông báo bất kỳ tin tức không tốt nào.
"A... a..." Tiếng hét của Diệp Hiểu Hàm lại truyền ra, mà thật ra cũng không phải chỉ có một người lo lắng, Diệp Chấn hồng ở bên cạnh cũng rất hồi hộp, con gái ông ở bên trong sinh con, mà ông chỉ có thể đứng ngoài đổ mồ hôi lanh, chỉ biết lo lắng cầu nguyện, hi vọng có thể mẹ tròn con vuông.
Triệu Trạch Duệ cùng thế trong lòng, anh tuyệt đối không để cô sinh con thêm lần nào nữa, chuyện đau khổ như vậy trải qua một lần là đủ rồi, tuyệt đối không thể để cô chịu những đau đớn như vậy nữ.
"Oa..." Tiếng khóc của trẻ còn truyền tới, toàn bộ mọi người vui mừng nhướn mày, sinh rồi!
Bác ra đi ra. "Mẹ con đều bình an!
Một câu nói như vậy suýt chút nữa khiến cả Diệp Chấn hàng là Triệu Trạch Duệ lả đi, thật tốt, đều bình an.
Lúc chuyển tới phòng bệnh, Triệu Trạch Duệ nói với DIệp Hiểu Hàm: "Hàm Hàm, sau này chúng ta sẽ không để chuyện này xảy ra nữa!"
Diệp Hiểu Hàm chu cái miệng nhỏ nhắn không đồng ý, thật ra thì cô muốn sinh con gái, lại sinh ra một đứa con trai, cô còn muốn sinh thêm một cô nhóc nữa đâu, nhưng người đàn ông này lại không cho cô sinh, tại sao lại không thể sinh chứ!
"Không được, em muốn có một đứa con gái!"
Triệu Trạch Duệ từ chối. "Không được! Một đưa là đủ rồi, sau này không có chuyện này nữa!"
"Tại sao? Người sinh con là em, tại sao anh lại không cho em sinh?" Diệp Hiểu Hàm buồn bực, người đau chết trên giường là cô mà, sao anh lại phản ứng lớn như vậy?
"Dù sao thì cũng không được!" Triệu Trạch Duệ cáu với cô, anh làm vậy còn không phải vì tốt cho cô sao?
Diệp Hiểu Hàm không nghĩ mình vừa sinh con xong sẽ bị anh nói như vậy, trong lòng không phục. "Được! Anh không cho em sinh, vậy em đi tìm người đàn ông khác cho em sinh, em nhất định phải có một đứa con gái!"
Hai mắt Triệu Trạch Duệ trợn tròn, cô gái này lại dám nói vậy với anh, nếu người đàn ông nào dám đụng vào cô, anh sẽ chặt tên đó trước.
"Em dám! Muốn sinh cũng là con gái của anh, không cho phép em đi tìm người khác!" Tính độc chiếm của Triệu Trạch Duệ vô cùng mãnh liệt, anh nắm lấy tay cô.
Diệp Hiểu Hàm không nhịn được cười, anh luôn như vậy, vẫn đáng ghét như vậy, luôn không nói chuyện theo trái tim mình.
"Vậy anh nói xem, tại sao lại không cho em sinh?"
Triệu Trạch Duệ cúi đầu, nói có chút khó khăn. "Sợ em đau."
Nước mắt của Diệp Hiểu Hàm lập tức doanh tròng. "Đồ ngốc, là phụ nữ thì đều phải trải qua chuyện như vậy, chỉ khi khổ sở khi sinh như vậy, khi sinh ra, con mình mới biết quý trọng, mới có thể lớn lên một cách khỏe mạnh! Cho nên đau đớn này rất đáng giá."
"Nhưng anh sẽ đau lòng!" Triệu Trạch Duệ đặt tay cô lên má mình.
Diệp Hiểu Hàm cười hì hì nói: "Em biết, nên em mới cố ý kêu lớn như vậy."
"Có thật không?" Triệu Trạch Duệ cau mày, cô sẽ không làm vậy thật chứ?
Diệp Hiểu Hàm suy nghĩ một chút, thật ra thì cũng không phải là giả, cô thích anh lo lắng và quan tâm mình.
"Diệp Hiểu Hàm, em không được làm anh lo lắng như vậy!" Triệu Trạch Duệ đưa hai tay lên ôm ngực, bộ dạng hờn dỗi nhìn cô.
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn. "Xin lỗi, em cũng chỉ hi vọng anh có thể luôn quan tâm em thôi mà, được rồi! Em đảm bảo sẽ không làm chuyện như vậy nữa!"
Triệu Trạch Duệ vẫn còn duy trì vẻ mặt không thể tin. "Em đã nói dối rất nhiều lần rồi."
Diệp Hiểu Hàm lập tức đổi chủ đề. "Ai ya, không nói chuyện này nữa, em muốn nhìn con trai của em, anh ôm nó đến đây đi, em nhớ nó."
Sau một lúc buồn bực, anh mới nhấc chân ra khỏi phòng bệnh, ôm con trai đến.
Cô ở sau lưng cười, anh sẽ là một người chồng tốt, một người chồng lo lắng, luôn quan tâm đến cô, mà cô cũng sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ với anh.
___HOÀN___
"Duệ, cậu bình tĩnh một chút, không sao đâu." Trang Bác Hào cảm thấy mình sắp hoa mắt, nhanh chóng mở miệng, rốt cuộc anh muốn đi tới đi lui bao nhiêu lần nữa đây?
Sao Triệu Trạch Duệ có thể tỉnh táo? Hiện tại, vợ tương lai của anh đang ở trong đó sinh con, sao anh có thể không lo lắng? Hơn nữa tiếng hét của cô từng tiếng từng tiếng đi sâu vào lòng anh, khiến anh hoàn toàn không cách nào có thể ngoan ngoãn ngồi chờ.
Diệp Hiểu Yên đi tới an ủi anh. "Không sao đâu, đây là chuyện phụ nữ mang thai thường phải trải qua.
Triệu Trạch Duệ vẫn không yên lòng, vẫn nhìn vào cửa phòng sinh, chỉ sợ y tá bên trong đi ra thông báo bất kỳ tin tức không tốt nào.
"A... a..." Tiếng hét của Diệp Hiểu Hàm lại truyền ra, mà thật ra cũng không phải chỉ có một người lo lắng, Diệp Chấn hồng ở bên cạnh cũng rất hồi hộp, con gái ông ở bên trong sinh con, mà ông chỉ có thể đứng ngoài đổ mồ hôi lanh, chỉ biết lo lắng cầu nguyện, hi vọng có thể mẹ tròn con vuông.
Triệu Trạch Duệ cùng thế trong lòng, anh tuyệt đối không để cô sinh con thêm lần nào nữa, chuyện đau khổ như vậy trải qua một lần là đủ rồi, tuyệt đối không thể để cô chịu những đau đớn như vậy nữ.
"Oa..." Tiếng khóc của trẻ còn truyền tới, toàn bộ mọi người vui mừng nhướn mày, sinh rồi!
Bác ra đi ra. "Mẹ con đều bình an!
Một câu nói như vậy suýt chút nữa khiến cả Diệp Chấn hàng là Triệu Trạch Duệ lả đi, thật tốt, đều bình an.
Lúc chuyển tới phòng bệnh, Triệu Trạch Duệ nói với DIệp Hiểu Hàm: "Hàm Hàm, sau này chúng ta sẽ không để chuyện này xảy ra nữa!"
Diệp Hiểu Hàm chu cái miệng nhỏ nhắn không đồng ý, thật ra thì cô muốn sinh con gái, lại sinh ra một đứa con trai, cô còn muốn sinh thêm một cô nhóc nữa đâu, nhưng người đàn ông này lại không cho cô sinh, tại sao lại không thể sinh chứ!
"Không được, em muốn có một đứa con gái!"
Triệu Trạch Duệ từ chối. "Không được! Một đưa là đủ rồi, sau này không có chuyện này nữa!"
"Tại sao? Người sinh con là em, tại sao anh lại không cho em sinh?" Diệp Hiểu Hàm buồn bực, người đau chết trên giường là cô mà, sao anh lại phản ứng lớn như vậy?
"Dù sao thì cũng không được!" Triệu Trạch Duệ cáu với cô, anh làm vậy còn không phải vì tốt cho cô sao?
Diệp Hiểu Hàm không nghĩ mình vừa sinh con xong sẽ bị anh nói như vậy, trong lòng không phục. "Được! Anh không cho em sinh, vậy em đi tìm người đàn ông khác cho em sinh, em nhất định phải có một đứa con gái!"
Hai mắt Triệu Trạch Duệ trợn tròn, cô gái này lại dám nói vậy với anh, nếu người đàn ông nào dám đụng vào cô, anh sẽ chặt tên đó trước.
"Em dám! Muốn sinh cũng là con gái của anh, không cho phép em đi tìm người khác!" Tính độc chiếm của Triệu Trạch Duệ vô cùng mãnh liệt, anh nắm lấy tay cô.
Diệp Hiểu Hàm không nhịn được cười, anh luôn như vậy, vẫn đáng ghét như vậy, luôn không nói chuyện theo trái tim mình.
"Vậy anh nói xem, tại sao lại không cho em sinh?"
Triệu Trạch Duệ cúi đầu, nói có chút khó khăn. "Sợ em đau."
Nước mắt của Diệp Hiểu Hàm lập tức doanh tròng. "Đồ ngốc, là phụ nữ thì đều phải trải qua chuyện như vậy, chỉ khi khổ sở khi sinh như vậy, khi sinh ra, con mình mới biết quý trọng, mới có thể lớn lên một cách khỏe mạnh! Cho nên đau đớn này rất đáng giá."
"Nhưng anh sẽ đau lòng!" Triệu Trạch Duệ đặt tay cô lên má mình.
Diệp Hiểu Hàm cười hì hì nói: "Em biết, nên em mới cố ý kêu lớn như vậy."
"Có thật không?" Triệu Trạch Duệ cau mày, cô sẽ không làm vậy thật chứ?
Diệp Hiểu Hàm suy nghĩ một chút, thật ra thì cũng không phải là giả, cô thích anh lo lắng và quan tâm mình.
"Diệp Hiểu Hàm, em không được làm anh lo lắng như vậy!" Triệu Trạch Duệ đưa hai tay lên ôm ngực, bộ dạng hờn dỗi nhìn cô.
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn. "Xin lỗi, em cũng chỉ hi vọng anh có thể luôn quan tâm em thôi mà, được rồi! Em đảm bảo sẽ không làm chuyện như vậy nữa!"
Triệu Trạch Duệ vẫn còn duy trì vẻ mặt không thể tin. "Em đã nói dối rất nhiều lần rồi."
Diệp Hiểu Hàm lập tức đổi chủ đề. "Ai ya, không nói chuyện này nữa, em muốn nhìn con trai của em, anh ôm nó đến đây đi, em nhớ nó."
Sau một lúc buồn bực, anh mới nhấc chân ra khỏi phòng bệnh, ôm con trai đến.
Cô ở sau lưng cười, anh sẽ là một người chồng tốt, một người chồng lo lắng, luôn quan tâm đến cô, mà cô cũng sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ với anh.
___HOÀN___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.