Chương 9: Cục Ngốc
Bất Hội Hạ Kỳ
21/12/2017
Hơi thở ấm áp phả lên mặt biến mất, Đổng Dịch suýt nữa nhịn không được mà hôn Lưu Khoa, hắn sững sờ nhìn cậu cười cười ngồi dựa lưng vào ghế, không tự giác vươn tay ra, “Trình Khoa.”
“Là Lưu Khoa.” Lưu Khoa sửa lại, nhìn bàn tay đưa tới trước mặt, không trốn tránh cũng không nghênh đón, giơ tay chỉ chỉ phía trước, “Đổng Dịch, đèn xanh kìa.”
_____Đổng tiểu Dịch, đèn xanh kìa.
Thiếu niên tóc ngắn tươi cười nghiêng đầu nhìn qua, vươn tay ôm cổ hắn, cười tươi khoe hàm răng trắng, “Ngày thường anh dạy bù cho em đã đủ mệt rồi, nên việc nhỏ như nhìn đèn giao thông này cứ giao cho em, mắt em tốt lắm, đảm bảo nhìn đường cho anh cả đời đều bình an.”
Ngày đó bầu trời thật xanh, ngày đó không khí thật mát mẻ trong lành, ngày đó bên cạnh là một người vui cười hớn hở. Đèn xanh bật sáng, xe hơi đang chạy ở hai bên đường dừng lại trước vạch sơn, giống như khách khứa đang đứng chờ cô dâu chú rể bước qua trên thảm đỏ. Thiếu niên Đổng Dịch bị thiếu niên Lưu Khoa lôi kéo, đón ánh nắng ấm áp ban trưa đi về phía cổng trường. Khi đó tiếng tim đập cũng giống như bây giờ, làm người khác luống cuống tay chân, đối phương trong lúc vô tình thốt ra lời hứa hẹn cả đời, làm vài ngày sau thiếu niên Đổng Dịch đều mỉm cười chìm vào giấc ngủ, kế đó lại trằn trọc thao thức nhiều đêm.
“Đổng Dịch?”
Trước mặt có một bàn tay đang quơ qua quơ lại, bên tai truyền đến tiếng còi xe thúc giục, hắn hoàn hồn, ngồi lại khởi động xe, hít sâu ổn định tinh thần, tiếng tim đập dần dần bình tĩnh lại, thấp giọng nói, “Lưu Khoa, em đã nói thì nhớ giữ lời hứa.”
Lưu Khoa hơi rướn người lên phía trước, nghi ngờ hỏi, “Anh nói gì? Vừa rồi Cục Ngốc kêu hai tiếng, làm tôi không nghe rõ anh nói cái gì.”
“Không có gì.” Đổng Dịch cố gắng xem nhẹ hơi thở của cậu đang phả ra trên bả vai, chạy xe vào bãi đỗ công cộng gần khu thương mại, nói sang chuyện khác, “Cục Ngốc? Em đặt cho con chó tên đó?”
“Ừ.” Lưu Khoa gật đầu, liếc mắt nhìn vết bẩn trên cổ tay áo của hắn do bị chó con cọ lên, híp mắt cười, “Đột nhiên phát hiện nó vừa ngốc vừa dễ ăn hiếp, cho nên đặt tên này cho nó.”
Thật bẩn…Đổng Dịch im lặng nuốt câu chửi bậy xuống, đậu xe vào đúng vị trí, khen một câu trái lương tâm, “Thật đáng yêu.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Lưu Khoa ôm con chó xuống xe trước, xoay người nhìn bóng dáng bước xuống xe khóa cửa của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên. Đúng là…người… vừa ngốc vừa dễ bắt nạt…cũng có chút đáng yêu.
Không khí giữa hai người rõ ràng thoải mái hơn, Đổng Dịch dẫn Lưu Khoa đến cửa hàng bán đồ dùng cho thú cưng trước, mua một cái túi xách đựng chó đơn giản, đặt chó con vào, sau đó dẫn một người một chó đi vào cửa hàng trung tâm.
*Túi đựng chó
Trong hiểu biết của Lưu Khoa, cửa hàng trung tâm chính là một chi nhánh lớn của trung tâm thương mại, mà thực tế lại cho cậu một đòn nặng nề. Người mà cho đến bây giờ chưa từng đến các cửa hàng xa xỉ – trạch nam – người nhà quê – Lưu Khoa bị giá tiền một đôi giày làm cho kinh sợ hết hồn. Thì ra cửa hàng trung tâm không phải là trung tâm thương mại, mà là cửa hàng chỉ bán các loại hàng hiệu tốt nhất, số lượng có hạn, có giá trị cực kỳ lớn.
Nhà thiết kế chỉ thiết kế một đôi giày duy nhất là cái quỷ gì? Ngôi sao bóng đá tham gia thiết kế ký tên lên bản giới hạn là cái gì quỷ gì? Loạt giày chạy bộ cuối cùng do thợ thủ công nổi tiếng đã nghỉ hưu làm ra là cái gì cái gì cái gì? Quan trọng nhất là, toàn bộ hàng cao cấp này đều không có để bảng giá! Một cái cũng không có!
Lưu Khoa luống cuống, Lưu Khoa sốt ruột, Lưu Khoa sờ sờ mấy tờ tiền và thẻ ngân hàng có một vạn tiền tiêu vặt mang theo lúc ra khỏi nhà, im lặng run rẩy. Cậu cứ cho rằng giày chạy bộ có đắt đến mấy cũng không quá một vạn, thật quá ngây thơ rồi…
Đổng Dịch ở bên cạnh, đang nói gì đó bằng tiếng Anh với người hướng dẫn mua hàng, Lưu Khoa ôm túi xách đựng chó con trong lòng, hy vọng có thể hấp thu chút dũng khí từ Cục Ngốc, “Cục Ngốc, mày tè một bãi, tao khóc một thau…Tại sao đang nói tiếng Trung lại chuyển qua tiếng Anh vậy? Suy nghĩ cho người thất học một chút được không? Vậy rốt cuộc đôi giày đó bao nhiêu tiền…”
Cục Ngốc nằm trong túi lăn lăn vài vòng, rất vui vẻ ẳng ẳng hai tiếng.
Lưu Khoa nhìn nó qua cửa trong suốt trên túi, muốn khóc quá. Túi đựng chó này cũng không rẻ, lúc nãy cậu quẹt thẻ trả tiền cho nên bây giờ trong thẻ có khả năng không còn đủ một vạn…Không biết Đổng Dịch có đồng ý tự trả tiền giày trước không, sau đó cậu sẽ trả lại khi về nhà…
“Vậy thì đôi kia, cám ơn.”
Lưu Khoa đang nghe tiếng Anh không hiểu gì cả, đột nhiên lại nghe được một câu tiếng Trung, sau đó nhân viên bán hàng cũng dùng tiếng Trung trả lời một câu “Được ạ.”, xoay người đi vào sâu trong cửa hàng.
Đổng Dịch trở lại, theo thói quen lạnh mặt hỏi, “Chờ đến phát chán hả? Bên kia có một khu nghỉ ngơi, chúng ta đến đó ngồi nghỉ ăn chút gì, bọn họ lấy hàng cần một thời gian, chúng ta ngồi chờ một lát.”
Lưu Khoa cảm thấy trái tim không khống chế được run rẩy, “Lấy hàng? Ở đây không có đôi giày anh muốn mua?” Ngay cả cửa hàng đắt đỏ này cũng không có, vậy đôi giày kia có giá…
“Không có màu anh muốn, cần phải đến kho lấy hàng, nhanh thôi.” Đổng Dịch tự nhiên cầm túi đựng chó trong tay cậu, quen thuộc dẫn cậu đến khu nghỉ ngơi, “Kế bên có một nhà hàng điểm tâm không tồi, anh mới vừa gọi điện thoại đặt thức ăn, lát nữa họ sẽ mang đến, em ăn trước lót dạ. Cơm trưa anh đã đặt ở nhà hàng Cung Đình dưới lầu, nhà hàng này nấu canh rất ngon, chúng ta mua giày xong sẽ đi đến đó.”
Lưu Khoa theo chỉ dẫn của hắn ngồi lên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, ngây ngô hỏi lại, “Anh còn đặt cơm trưa?”
“Ừ.” Đổng Dịch ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm ấm trà nhỏ trên bàn rót cho cậu một tách, nghĩ nghĩ lại bưng đi, gọi người hướng dẫn khu nghỉ ngơi đến đổi một ly nước pha mật ong, sau đó nói tiếp, “Chờ giày được mang đến cũng đến giờ cơm trưa, chúng ta ăn xong rồi về.”
“Nhưng mà tôi…”
“Anh không muốn bụng đói lái xe.”
Chủ nợ là trời, chủ nợ nói gì đúng nấy…Lưu Khoa ôm túi đựng chó, nhỏ giọng nói, “Nhưng Cục Ngốc phải làm sao đây? Tôi không có mang thức ăn cho nó…”
“Anh có mua đồ hộp cho nó.”
Lưu Khoa nhìn Đổng Dịch như có phép thuật lấy hai hộp thức ăn cho chó ra, trong lòng buồn phiền như *một đống phân, “Anh mua cái này lúc nào…”
*Tôi là một đống phân là tên một bài hát, âm điệu trầm thấp ca từ buồn phiền nói về một người thường xuyên thất bại, không đạt được nguyện vọng, tâm lý chua xót.
“Lúc em kiên trì trả tiền túi đựng chó.” Đổng Dịch liếc cậu một cái thật sâu, sau đó nghiêng người cám ơn người hướng dẫn bưng ly nước pha mật ong đến, mặt không thay đổi đưa ly nước cho cậu, lấy di động ra, “Cổ Tấn tìm anh có chút việc, anh đi gọi điện thoại, em chờ ở đây.” Nói xong thẳng thắn đứng dậy rời đi, lưu lại cho Lưu Khoa một bóng dáng đẹp trai như cũ, dù trên người đang mặc chiếc áo khoác hơi bẩn.
Lưu Khoa nghẹn họng, liếc mắt nhìn nước pha mật ong, lại nhìn người hướng dẫn mua hàng khu giày dép lại làm công việc bưng trà rót nước, càng dùng sức ôm chặt túi đựng chó. Tại sao đột nhiên có cảm giác đi sai đường, bắt đầu từ chuyện tè bậy kia, mọi việc hôm nay liền không đúng.
“Cơm trưa đặt ở nhà hàng Cung Đình.” Đổng Dịch xuyên qua kính thủy tinh nhìn Lưu Khoa đang nói gì đó với chó con, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, “Có thể gọi món phật nhảy tường không? Phật nhảy tường của nhà hàng đó rất ngon.”
“Phật nhảy tường ở nhà hàng đó phải đặt trước một ngày, bây giờ chắc chắn không có liền đâu.” Chú Tiền vặn nhỏ âm thanh ti vi, trong mắt tràn đầy vui mừng, “Thức ăn cháu xem rồi tự chọn đi, buổi tối có về nhà dùng cơm không?”
“Cháu không muốn về.” Đổng Dịch giơ tay vuốt ve bóng dáng mờ ảo của Lưu Khoa, ánh mắt tràn đầy vui sướng, “Nhưng Tiểu Khoa nhất định không đồng ý, vậy nên vẫn phải trở về nhà ăn thôi, chú giúp cháu đối phó với Cổ Tấn bên kia, cháu vừa mới cúp vài cú điện thoại của hắn.”
Chú Tiền cười mắng, “Thằng nhóc thối, chỉ biết sai bảo ông già này. Nhìn biểu hiện không tồi của cháu hôm nay, chú sẽ giúp cháu đối phó với bọn Tiểu Cổ, nhớ kỹ, không được ăn nói lung tung, so với lời nói thì hành động trực tiếp càng dễ làm người ta cảm động hơn đó.”
Đổng Dịch gật đầu, “Cháu hiểu được, cám ơn chú, chú Tiền.”
Cúp điện thoại, chú Tiền nhìn ti vi còn đang phát “Em nghe anh giải thích” “Em không nghe em không nghe”, lắc đầu cười, “Tuổi trẻ bây giờ thật là…..”
Vừa ăn điểm tâm xong, người bán hàng đã nói chuyện với Đổng Dịch trước kia mang một túi mua hàng tinh xảo đến.
“Đổng tiên sinh, đồ đã đến, ngài nhìn thử xem.”
“Không cần.” Đổng Dịch nhận túi mua sắm, nói cám ơn rồi xách túi đựng chó lên, nhìn về phía Lưu Khoa nói, “Đi thôi.”
Lưu Khoa vội vàng đứng dậy lấy thẻ ngân hàng ra, “Vậy tôi đi trước trả…”
“Đã trả tiền rồi.” Đổng Dịch buông túi đựng chó lấy thẻ ngân hàng trong tay cậu bỏ vào túi mình, sau đó lại xách túi đựng chó lên, không để cậu từ chối nói, “Trở về nhà trả tiền cho anh sau.”
Người hướng dẫn mua hàng đúng lúc giải thích, “Tiền mua hàng của VIP cao cấp sẽ trừ trực tiếp từ thẻ hội viên, không cần đến quầy hàng thu ngân trả tiền, cám ơn ngài đã đến.”
Lưu Khoa vô cùng chắc chắn lúc này vẻ mặt của mình rất ngốc, vì vậy cậu đi ra khỏi cửa hàng trước Đổng Dịch.
Hắn vội vã bước nhanh đuổi theo.
“Tiểu Khoa, đi chậm một chút.”
Lưu Khoa dừng bước, xoay người nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, vươn tay, “Đưa thẻ cho tôi.”
Đổng Dịch vòng qua tay cậu đi đến thang máy, “Chúng ta đến khu trò chơi điện tử dưới lầu chơi đi, đến mười một giờ rưỡi đi ăn cơm.”
Lưu Khoa xoay người trừng hắn, tiến lên hai bước kéo vạt áo khoác của hắn lại, “Đổng Dịch, anh đang lừa tôi vào tròng.”
Mọi việc đều thuận lợi từ sáng đến trưa làm tâm trạng Đổng Dịch tốt muốn lên trời, thuận theo lực kéo của cậu xoay người lại, ném túi mua sắm và túi đựng chó trong tay sang bên cạnh, trực tiếp ôm cậu vào lòng, cọ cọ lỗ tai cậu, ghé vào lỗ tai cậu thổi một hơi, “Tiểu Khoa, chúng ta tái hợp đi.”
Lưu Khoa hoảng sợ nhanh chóng thu lại bàn tay đang nắm vạt áo hắn.
….
“Sau đó cửa thang máy mở ra? ”
Đổng Dịch cúi đầu dựa vào cửa xe thể thao, hơi thở lạnh lẽo, “Ừm.”
“Tiểu Khoa sợ tới mức đá cháu một cú? Sau đó bỏ chạy?”
Vẻ mặt Đổng Dịch căng thẳng, im lặng kẹp chặt hai chân.
Chú Tiền buông con dao xuống, nhìn thịt ba chỉ trên thớt, cười lạnh nói, “Đá cho đoạn tử tuyệt tôn luôn đi.”
Đổng Dịch: “…”
“Cháu xứng đáng bị như vậy!” Chú Tiền đổi tay cầm điện thoại, cười lạnh, “Cháu còn hỏi chú cháu làm sai chỗ nào? Đúng là chú đã nói so với lời nói, hành động càng dễ làm đối phương cảm động hơn, nhưng cháu đã làm gì? Trước mặt mọi người giở trò lưu manh? Tự cháu xử lý Tiểu Cổ bên kia đi, cơm tối cũng tự lo lấy, buổi tối chú muốn ra ngoài ăn.”
Xin giúp đỡ không được còn bị mắng, Đổng Dịch càng buồn bực, “Chú muốn đi ra ngoài sao?”
“Thế nào, còn bắt chước chú phóng hơi lạnh hả?” Chú Tiền cởi tạp dề xuống, đi đến phòng khách liếc nhìn ti vi vẫn đang phát “Em không nghe em không nghe.” “Tất cả giải thích của anh đều thối lắm.”, nhịn không được liếc mắt xem thường, “Đều là đồ bỏ đi.”
Đổng Dịch: “…”
________________________________
“Là Lưu Khoa.” Lưu Khoa sửa lại, nhìn bàn tay đưa tới trước mặt, không trốn tránh cũng không nghênh đón, giơ tay chỉ chỉ phía trước, “Đổng Dịch, đèn xanh kìa.”
_____Đổng tiểu Dịch, đèn xanh kìa.
Thiếu niên tóc ngắn tươi cười nghiêng đầu nhìn qua, vươn tay ôm cổ hắn, cười tươi khoe hàm răng trắng, “Ngày thường anh dạy bù cho em đã đủ mệt rồi, nên việc nhỏ như nhìn đèn giao thông này cứ giao cho em, mắt em tốt lắm, đảm bảo nhìn đường cho anh cả đời đều bình an.”
Ngày đó bầu trời thật xanh, ngày đó không khí thật mát mẻ trong lành, ngày đó bên cạnh là một người vui cười hớn hở. Đèn xanh bật sáng, xe hơi đang chạy ở hai bên đường dừng lại trước vạch sơn, giống như khách khứa đang đứng chờ cô dâu chú rể bước qua trên thảm đỏ. Thiếu niên Đổng Dịch bị thiếu niên Lưu Khoa lôi kéo, đón ánh nắng ấm áp ban trưa đi về phía cổng trường. Khi đó tiếng tim đập cũng giống như bây giờ, làm người khác luống cuống tay chân, đối phương trong lúc vô tình thốt ra lời hứa hẹn cả đời, làm vài ngày sau thiếu niên Đổng Dịch đều mỉm cười chìm vào giấc ngủ, kế đó lại trằn trọc thao thức nhiều đêm.
“Đổng Dịch?”
Trước mặt có một bàn tay đang quơ qua quơ lại, bên tai truyền đến tiếng còi xe thúc giục, hắn hoàn hồn, ngồi lại khởi động xe, hít sâu ổn định tinh thần, tiếng tim đập dần dần bình tĩnh lại, thấp giọng nói, “Lưu Khoa, em đã nói thì nhớ giữ lời hứa.”
Lưu Khoa hơi rướn người lên phía trước, nghi ngờ hỏi, “Anh nói gì? Vừa rồi Cục Ngốc kêu hai tiếng, làm tôi không nghe rõ anh nói cái gì.”
“Không có gì.” Đổng Dịch cố gắng xem nhẹ hơi thở của cậu đang phả ra trên bả vai, chạy xe vào bãi đỗ công cộng gần khu thương mại, nói sang chuyện khác, “Cục Ngốc? Em đặt cho con chó tên đó?”
“Ừ.” Lưu Khoa gật đầu, liếc mắt nhìn vết bẩn trên cổ tay áo của hắn do bị chó con cọ lên, híp mắt cười, “Đột nhiên phát hiện nó vừa ngốc vừa dễ ăn hiếp, cho nên đặt tên này cho nó.”
Thật bẩn…Đổng Dịch im lặng nuốt câu chửi bậy xuống, đậu xe vào đúng vị trí, khen một câu trái lương tâm, “Thật đáng yêu.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Lưu Khoa ôm con chó xuống xe trước, xoay người nhìn bóng dáng bước xuống xe khóa cửa của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên. Đúng là…người… vừa ngốc vừa dễ bắt nạt…cũng có chút đáng yêu.
Không khí giữa hai người rõ ràng thoải mái hơn, Đổng Dịch dẫn Lưu Khoa đến cửa hàng bán đồ dùng cho thú cưng trước, mua một cái túi xách đựng chó đơn giản, đặt chó con vào, sau đó dẫn một người một chó đi vào cửa hàng trung tâm.
*Túi đựng chó
Trong hiểu biết của Lưu Khoa, cửa hàng trung tâm chính là một chi nhánh lớn của trung tâm thương mại, mà thực tế lại cho cậu một đòn nặng nề. Người mà cho đến bây giờ chưa từng đến các cửa hàng xa xỉ – trạch nam – người nhà quê – Lưu Khoa bị giá tiền một đôi giày làm cho kinh sợ hết hồn. Thì ra cửa hàng trung tâm không phải là trung tâm thương mại, mà là cửa hàng chỉ bán các loại hàng hiệu tốt nhất, số lượng có hạn, có giá trị cực kỳ lớn.
Nhà thiết kế chỉ thiết kế một đôi giày duy nhất là cái quỷ gì? Ngôi sao bóng đá tham gia thiết kế ký tên lên bản giới hạn là cái gì quỷ gì? Loạt giày chạy bộ cuối cùng do thợ thủ công nổi tiếng đã nghỉ hưu làm ra là cái gì cái gì cái gì? Quan trọng nhất là, toàn bộ hàng cao cấp này đều không có để bảng giá! Một cái cũng không có!
Lưu Khoa luống cuống, Lưu Khoa sốt ruột, Lưu Khoa sờ sờ mấy tờ tiền và thẻ ngân hàng có một vạn tiền tiêu vặt mang theo lúc ra khỏi nhà, im lặng run rẩy. Cậu cứ cho rằng giày chạy bộ có đắt đến mấy cũng không quá một vạn, thật quá ngây thơ rồi…
Đổng Dịch ở bên cạnh, đang nói gì đó bằng tiếng Anh với người hướng dẫn mua hàng, Lưu Khoa ôm túi xách đựng chó con trong lòng, hy vọng có thể hấp thu chút dũng khí từ Cục Ngốc, “Cục Ngốc, mày tè một bãi, tao khóc một thau…Tại sao đang nói tiếng Trung lại chuyển qua tiếng Anh vậy? Suy nghĩ cho người thất học một chút được không? Vậy rốt cuộc đôi giày đó bao nhiêu tiền…”
Cục Ngốc nằm trong túi lăn lăn vài vòng, rất vui vẻ ẳng ẳng hai tiếng.
Lưu Khoa nhìn nó qua cửa trong suốt trên túi, muốn khóc quá. Túi đựng chó này cũng không rẻ, lúc nãy cậu quẹt thẻ trả tiền cho nên bây giờ trong thẻ có khả năng không còn đủ một vạn…Không biết Đổng Dịch có đồng ý tự trả tiền giày trước không, sau đó cậu sẽ trả lại khi về nhà…
“Vậy thì đôi kia, cám ơn.”
Lưu Khoa đang nghe tiếng Anh không hiểu gì cả, đột nhiên lại nghe được một câu tiếng Trung, sau đó nhân viên bán hàng cũng dùng tiếng Trung trả lời một câu “Được ạ.”, xoay người đi vào sâu trong cửa hàng.
Đổng Dịch trở lại, theo thói quen lạnh mặt hỏi, “Chờ đến phát chán hả? Bên kia có một khu nghỉ ngơi, chúng ta đến đó ngồi nghỉ ăn chút gì, bọn họ lấy hàng cần một thời gian, chúng ta ngồi chờ một lát.”
Lưu Khoa cảm thấy trái tim không khống chế được run rẩy, “Lấy hàng? Ở đây không có đôi giày anh muốn mua?” Ngay cả cửa hàng đắt đỏ này cũng không có, vậy đôi giày kia có giá…
“Không có màu anh muốn, cần phải đến kho lấy hàng, nhanh thôi.” Đổng Dịch tự nhiên cầm túi đựng chó trong tay cậu, quen thuộc dẫn cậu đến khu nghỉ ngơi, “Kế bên có một nhà hàng điểm tâm không tồi, anh mới vừa gọi điện thoại đặt thức ăn, lát nữa họ sẽ mang đến, em ăn trước lót dạ. Cơm trưa anh đã đặt ở nhà hàng Cung Đình dưới lầu, nhà hàng này nấu canh rất ngon, chúng ta mua giày xong sẽ đi đến đó.”
Lưu Khoa theo chỉ dẫn của hắn ngồi lên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, ngây ngô hỏi lại, “Anh còn đặt cơm trưa?”
“Ừ.” Đổng Dịch ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm ấm trà nhỏ trên bàn rót cho cậu một tách, nghĩ nghĩ lại bưng đi, gọi người hướng dẫn khu nghỉ ngơi đến đổi một ly nước pha mật ong, sau đó nói tiếp, “Chờ giày được mang đến cũng đến giờ cơm trưa, chúng ta ăn xong rồi về.”
“Nhưng mà tôi…”
“Anh không muốn bụng đói lái xe.”
Chủ nợ là trời, chủ nợ nói gì đúng nấy…Lưu Khoa ôm túi đựng chó, nhỏ giọng nói, “Nhưng Cục Ngốc phải làm sao đây? Tôi không có mang thức ăn cho nó…”
“Anh có mua đồ hộp cho nó.”
Lưu Khoa nhìn Đổng Dịch như có phép thuật lấy hai hộp thức ăn cho chó ra, trong lòng buồn phiền như *một đống phân, “Anh mua cái này lúc nào…”
*Tôi là một đống phân là tên một bài hát, âm điệu trầm thấp ca từ buồn phiền nói về một người thường xuyên thất bại, không đạt được nguyện vọng, tâm lý chua xót.
“Lúc em kiên trì trả tiền túi đựng chó.” Đổng Dịch liếc cậu một cái thật sâu, sau đó nghiêng người cám ơn người hướng dẫn bưng ly nước pha mật ong đến, mặt không thay đổi đưa ly nước cho cậu, lấy di động ra, “Cổ Tấn tìm anh có chút việc, anh đi gọi điện thoại, em chờ ở đây.” Nói xong thẳng thắn đứng dậy rời đi, lưu lại cho Lưu Khoa một bóng dáng đẹp trai như cũ, dù trên người đang mặc chiếc áo khoác hơi bẩn.
Lưu Khoa nghẹn họng, liếc mắt nhìn nước pha mật ong, lại nhìn người hướng dẫn mua hàng khu giày dép lại làm công việc bưng trà rót nước, càng dùng sức ôm chặt túi đựng chó. Tại sao đột nhiên có cảm giác đi sai đường, bắt đầu từ chuyện tè bậy kia, mọi việc hôm nay liền không đúng.
“Cơm trưa đặt ở nhà hàng Cung Đình.” Đổng Dịch xuyên qua kính thủy tinh nhìn Lưu Khoa đang nói gì đó với chó con, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, “Có thể gọi món phật nhảy tường không? Phật nhảy tường của nhà hàng đó rất ngon.”
“Phật nhảy tường ở nhà hàng đó phải đặt trước một ngày, bây giờ chắc chắn không có liền đâu.” Chú Tiền vặn nhỏ âm thanh ti vi, trong mắt tràn đầy vui mừng, “Thức ăn cháu xem rồi tự chọn đi, buổi tối có về nhà dùng cơm không?”
“Cháu không muốn về.” Đổng Dịch giơ tay vuốt ve bóng dáng mờ ảo của Lưu Khoa, ánh mắt tràn đầy vui sướng, “Nhưng Tiểu Khoa nhất định không đồng ý, vậy nên vẫn phải trở về nhà ăn thôi, chú giúp cháu đối phó với Cổ Tấn bên kia, cháu vừa mới cúp vài cú điện thoại của hắn.”
Chú Tiền cười mắng, “Thằng nhóc thối, chỉ biết sai bảo ông già này. Nhìn biểu hiện không tồi của cháu hôm nay, chú sẽ giúp cháu đối phó với bọn Tiểu Cổ, nhớ kỹ, không được ăn nói lung tung, so với lời nói thì hành động trực tiếp càng dễ làm người ta cảm động hơn đó.”
Đổng Dịch gật đầu, “Cháu hiểu được, cám ơn chú, chú Tiền.”
Cúp điện thoại, chú Tiền nhìn ti vi còn đang phát “Em nghe anh giải thích” “Em không nghe em không nghe”, lắc đầu cười, “Tuổi trẻ bây giờ thật là…..”
Vừa ăn điểm tâm xong, người bán hàng đã nói chuyện với Đổng Dịch trước kia mang một túi mua hàng tinh xảo đến.
“Đổng tiên sinh, đồ đã đến, ngài nhìn thử xem.”
“Không cần.” Đổng Dịch nhận túi mua sắm, nói cám ơn rồi xách túi đựng chó lên, nhìn về phía Lưu Khoa nói, “Đi thôi.”
Lưu Khoa vội vàng đứng dậy lấy thẻ ngân hàng ra, “Vậy tôi đi trước trả…”
“Đã trả tiền rồi.” Đổng Dịch buông túi đựng chó lấy thẻ ngân hàng trong tay cậu bỏ vào túi mình, sau đó lại xách túi đựng chó lên, không để cậu từ chối nói, “Trở về nhà trả tiền cho anh sau.”
Người hướng dẫn mua hàng đúng lúc giải thích, “Tiền mua hàng của VIP cao cấp sẽ trừ trực tiếp từ thẻ hội viên, không cần đến quầy hàng thu ngân trả tiền, cám ơn ngài đã đến.”
Lưu Khoa vô cùng chắc chắn lúc này vẻ mặt của mình rất ngốc, vì vậy cậu đi ra khỏi cửa hàng trước Đổng Dịch.
Hắn vội vã bước nhanh đuổi theo.
“Tiểu Khoa, đi chậm một chút.”
Lưu Khoa dừng bước, xoay người nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, vươn tay, “Đưa thẻ cho tôi.”
Đổng Dịch vòng qua tay cậu đi đến thang máy, “Chúng ta đến khu trò chơi điện tử dưới lầu chơi đi, đến mười một giờ rưỡi đi ăn cơm.”
Lưu Khoa xoay người trừng hắn, tiến lên hai bước kéo vạt áo khoác của hắn lại, “Đổng Dịch, anh đang lừa tôi vào tròng.”
Mọi việc đều thuận lợi từ sáng đến trưa làm tâm trạng Đổng Dịch tốt muốn lên trời, thuận theo lực kéo của cậu xoay người lại, ném túi mua sắm và túi đựng chó trong tay sang bên cạnh, trực tiếp ôm cậu vào lòng, cọ cọ lỗ tai cậu, ghé vào lỗ tai cậu thổi một hơi, “Tiểu Khoa, chúng ta tái hợp đi.”
Lưu Khoa hoảng sợ nhanh chóng thu lại bàn tay đang nắm vạt áo hắn.
….
“Sau đó cửa thang máy mở ra? ”
Đổng Dịch cúi đầu dựa vào cửa xe thể thao, hơi thở lạnh lẽo, “Ừm.”
“Tiểu Khoa sợ tới mức đá cháu một cú? Sau đó bỏ chạy?”
Vẻ mặt Đổng Dịch căng thẳng, im lặng kẹp chặt hai chân.
Chú Tiền buông con dao xuống, nhìn thịt ba chỉ trên thớt, cười lạnh nói, “Đá cho đoạn tử tuyệt tôn luôn đi.”
Đổng Dịch: “…”
“Cháu xứng đáng bị như vậy!” Chú Tiền đổi tay cầm điện thoại, cười lạnh, “Cháu còn hỏi chú cháu làm sai chỗ nào? Đúng là chú đã nói so với lời nói, hành động càng dễ làm đối phương cảm động hơn, nhưng cháu đã làm gì? Trước mặt mọi người giở trò lưu manh? Tự cháu xử lý Tiểu Cổ bên kia đi, cơm tối cũng tự lo lấy, buổi tối chú muốn ra ngoài ăn.”
Xin giúp đỡ không được còn bị mắng, Đổng Dịch càng buồn bực, “Chú muốn đi ra ngoài sao?”
“Thế nào, còn bắt chước chú phóng hơi lạnh hả?” Chú Tiền cởi tạp dề xuống, đi đến phòng khách liếc nhìn ti vi vẫn đang phát “Em không nghe em không nghe.” “Tất cả giải thích của anh đều thối lắm.”, nhịn không được liếc mắt xem thường, “Đều là đồ bỏ đi.”
Đổng Dịch: “…”
________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.