Chương 77: Phiên ngoại Hoàn Thụy - Đồ Vô lại 2
Bất Hội Hạ Kỳ
21/12/2017
Trở lại thành phố B, David vui vẻ trở lại, cả ngày đều chạy đi nhìn lén chim nhỏ của Hoàn Thụy, thỉnh thoảng còn “hí hí” cười gian.
Hoàn Thụy cố không thèm để ý đến.
Giờ cơm chiều, David bưng bát cơm đi qua, nhỏ giọng nói, “Hoàn Hoàn, hôm nay…” Nói xong còn nhìn xuống hạ thân của Hoàn Thụy.
Lông mày Hoàn Thụy giật giật, cúi đầu bới cơm.
Bộp!
David dùng sức đặt mạnh bát cơm xuống bàn, lấy điện thoại ra mở tệp ghi âm.
Hoàn Thụy giật lấy điện thoại, David để mặc hắn đoạt đi, khoanh tay ôm ngực, “Lấy đi lấy đi, tôi đã copy đoạn ghi âm này ra hơn mười bản, anh xóa cái này cũng vô ích thôi.”
Thằng khốn này!
“Hay là anh xấu hổ? Vậy đi, tôi cởi trước, anh cởi sau.” David đứng lên, thật sự bắt đầu cởi quần.
Trán Hoàn Thụy nổi gân xanh, đứng dậy tóm hắn kéo vào toilet.
Năm phút sau, David vẻ mặt như bị sét đánh đi ra, kéo tay áo Hoàn Thụy lắc điên cuồng, “Không phải người ta thường nói chỗ đó của người Châu Á không lớn như người Châu Âu sao, nói, có phải anh làm phẫu thuật quỷ quái gì không, tôi không tin!”
Hoàn Thụy bị hắn dằn vặt sắp phát điên rồi, ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi, ôm eo David kéo hắn dán sát vào người, ái muội cọ cọ, “Vậy cậu có muốn tự mình thử xem không? Xem tôi có làm phẫu thuật quái quỷ gì không.”
Hoàn Thụy hạ giọng xuống mức thấp nhất, hơi thở phun lên vành tai David, kích thích hắn giật mình một cái, chim nhỏ lập tức đứng dậy.
David cúi đầu nhìn đũng quần của hắn, vẻ mặt nứt ra.
Hoàn Thụy nhíu mày, cũng cúi đầu nhìn theo.
“Cậu…” Hoàn Thụy buông David ra.
David kéo vạt áo xuống, môi run rẩy nhìn Hoàn Thụy, gào lên rồi chạy ra khỏi nà, “Hoàn Thụy, anh là đồ khốn nạn! Anh làm tôi trở nên kỳ quái! Tôi ghét anh!”
“David!”
Hoàn Thụy vội đuổi theo, kết quả tất nhiên là không đuổi kịp.
Về đến nhà, hắn liếc nhìn bàn ăn mới ăn được một nửa và đôi giày của David ở huyền quan, thở dài một tiếng, “Mẹ nó đúng là rảnh quá mà!”
Ngày thứ nhất, David không trở về, Hoàn Thụy miễn cưỡng coi như bình tĩnh.
Ngày thứ hai, Hoàn Thụy chưa quay lại, Hoàn Thụy gọi điện thoại cho Lưu Khoa, nhận được câu hỏi mờ mịt của Lưu Khoa, “David đến Trung Quốc à?”
Ngày thứ ba, David vẫn như cũ không trở về, Hoàn Thụy gọi điện thoại cho thầy giáo của David, sau khi nói bóng nói gió một lúc, hắn kết luận David cũng không về nước.
…
Năm ngày sau, tiền lẻ David mang theo có lẽ đã xài hết rồi, Hoàn Thụy bắt đầu đứng ngồi không yên.
Buổi tối ngày thứ sáu, David cả người chật vật trở về.
“Hoàn Hoàn, tôi đói quá…” Hắn tội nghiệp nói.
Hoàn Thụy nhìn quần áo bẩn thỉu và mái tóc bóng dầu của hắn, bất đắc dĩ thở dài, kéo hắn vào nhà.
Tắm rửa, nấu cơm, sau đó nhìn đối phương ăn ngấu nghiến.
“Ngủ đi.” Hoàn Thụy sờ sờ đầu David nói.
David gật đầu, ngoan ngoãn đi về phòng.
Rạng sáng, Hoàn Thụy cảm thấy trên người là lạ, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
David nhe răng trợn mắt thu hồi ngón tay từ phía sau, nắm lấy chim nhỏ của Hoàn Thụy đã được hắn làm đứng thẳng, không chút do dự ngồi xuống.
“Má nó!”
Hoàn Thụy vội ngồi dậy, sau đó càng đâm vào sâu hơn.
“Ưm.”
Mặt mày David trắng bệch ngã vào người Hoàn Thụy, ôm chặt lấy hắn, hít sâu hai cái sau đó cười đắc ý với Hoàn Thụy, “Thứ mà David tôi muốn, sẽ không có chuyện không lấy được đến tay, Hoàn Hoàn, anh chiếm tiện nghi của tôi, anh phải chịu trách nhiệm.”
Thằng nhóc chết tiệt này!
Không biết bạn nhỏ của Hoàn Thụy có thoải mái hay không, vì chỗ đó của David khô khốc thắt chặt.
“Cậu đứng lên trước đi.” Hoàn Thụy nắm eo David, muốn kéo hắn ra.
“Không.” David ôm chặt Hoàn Thụy, không để ý bắt đầu cử động lên xuống, “Anh không muốn chịu trách nhiệm cũng được, tôi sẽ quấn lấy anh cho đến lúc anh cầu xin muốn ở bên tôi mới thôi.”
Hoàn Thụy thở hổn hển, nhìn dáng vẻ David đau đến nhe răng trợn mắt mà vẫn giả vờ không sao, không kìm nén được nữa, xoay người lật hắn xuống phía dưới, kéo một chân lên cao, nhìn thẳng vào mắt hắn nói, “Đây là do cậu tự tìm đường chết, ráng chịu đi!” Nói xong đè cả người xuống.
“A! Đau…” David giơ tay đẩy hắn.
Hoàn Thụy không lên tiếng, nắm tay hắn kéo lên trên gối nằm, nhìn nước mắt dính trên lông mi hắn, thở dài trong lòng, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Giữa trưa, David nằm úp sắp trên giường, mắt trợn to, im lặng bất động.
“Dậy ăn cơm đi.” Hoàn Thụy đứng trước mặt David nói.
David xoay đầu qua bên kia.
Hoàn Thụy nhìn mấy dấu vết trên lưng hắn, dừng lại một chút, sau đó ngồi xuống giường, vuốt ve gáy hắn, “David, rốt cuộc cậu không tự nhiên cái gì?”
David kéo chăn trùm lên đầu.
Hoàn Thụy di chuyển bàn tay, chậm rãi dời xuống, nắm lỗ tai hắn nhẹ nhàng vân vê, “Chính cậu muốn làm, làm mình làm mẩy cũng là cậu, trong lòng cậu đang nghĩ cái gì, nói cho tôi biết đi.”
“… Hoàn Thụy, anh tìm được mục tiêu mới chưa?”
Trong chăn truyền đến giọng nói khàn khàn của David.
Hoàn Thụy ngẩn người, sau đó lắc đầu nói, “Chưa.”
“Em tìm được rồi.” David xoay người, đẩy chăn ra, nhìn thẳng vào mắt Hoàn Thụy, thái độ hiếm khi trịnh trọng như vậy, “Em muốn theo đuổi anh, ở cùng một chỗ với anh, vui vẻ sống cả đời, nếu anh muốn có con, em có thể tìm người mang thai cho anh, nhưng người bạn đời được pháp luật công nhận chỉ có thể là em.”
Hoàn Thụy nhíu mày, “Không gọi tôi là ông già nữa sao?”
“Em không chê anh già.” David nắm chặt tay Hoàn Thụy, kéo tay hắn làm gối đầu, nở nụ cười, “Cơ thể anh đã là của em, sau này trái tim của anh cũng sẽ thuộc về em.”
“Vậy sau nữa thì sao?” Hoàn Thụy tùy ý David gối đầu, tay kia lấy điếu thuốc trên đầu giường châm lửa, nhưng hắn không hút, che dấu vẻ mặt sau làn khói thuốc, “Sau khi đạt thành mục tiêu, cậu sẽ thấy không còn thú vị, cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa lần nữa, sau đó ồn ào náo loạn muốn đi tìm mục tiêu khác, tiếp tục quậy tung trời đất, mà lão già là tôi đây sẽ trực tiếp bị cậu quên đi.”
David sửng sốt.
“Vì vậy cố gắng mà theo đuổi đi.” Hoàn Thụy bóp tắt điếu thuốc, rút tay ra, “Lúc cậu ngủ tôi đã rửa sạch phía sau, rất may không có bị rách, vậy nên đừng giả bộ nữa, ăn cơm đi.”
David sững sờ nhìn hắn rời đi, buồn bực đập cái gối, “Vậy mà thật sự không định chịu trách nhiệm, lãng phí mình bị dày vò một trận… Ui, thắt lưng đau quá… Oa oa oa… Thắt lưng tôi đau quá… Đau quá!”
Hoàn Thụy dựa vào cửa nghe hắn kêu khóc, khóe miệng nhếch lên, sau đó đứng thẳng người đi vào phòng bếp.
Vẫn là hai tên như cá chết, chẳng qua một người đã có mục tiêu, một người vẫn không có.
“Hoàn Hoàn, em đã giúp anh tăng cường tường lửa cho Hoàn Kỳ.” David ôm máy tính đi qua như hiến vật quý nói.
Hai mắt Hoàn Thụy vẫn dính chặt vào hình ảnh trên game đang chơi, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
David nhíu mày, muốn rút dây mạng của Hoàn Thụy, sau đó nhớ lại thân phận người đang theo đuổi của bản thân, lại nín nhịn thành thật, chạy đến bên cạnh tiếp tục ôm máy tính gõ gõ đánh đánh.
“Hoàn Hoàn, em mua rượu mới cho anh nè! Thật nhiều thật nhiều rượu! Chất đầy tủ rượu của anh luôn!”
“Ừ.” Tiếp tục chơi game.
Chỉ số tức giận + 1.
“Hoàn Hoàn, em làm beefsteak nè, anh nếm thử đi!”
“Ừ.” Hai ba cái là ăn xong, lấy điện thoại ra mở một game trên di động.
Chỉ số tức giận + 2.
“Hoàn Hoàn, hôm nay em quét dọn nhà cửa đó, anh nhìn xem, có phải trong nhà sạch sẽ hơn rất nhiều không!”
“Tôi có người giúp việc, chủ nhật, thứ ba, thứ năm mỗi tuần, cậu không cần làm việc này.”
“… A.”
Chỉ số tức giận + 3.
“Hoàn Hoàn, anh có muốn…” Ám chỉ kéo kéo áo.
Hoàn Thụy nâng mắt liếc nhìn hắn một cái, dùng sức ấn bàn phím vài cái, sau đó hài lòng rút một điếu thuốc ra, “Ngũ sát, ừm, không tồi.”
Chỉ số tức giận bùng nổ, David rút dây cáp mạng của Hoàn Thụy.
Hoàn Thụy lại liếc nhìn hắn, sau đó đứng dậy kéo áo hắn ném lên giường rồi đè lên.
“Không được! Anh lại không thích em, không thể chiếm tiện nghi của em!” David giãy dụa, há miệng tru lên.
Hoàn Thụy lẳng lặng nhìn hắn biểu diễn, sau đó đứng dậy sửa sang quần áo lại, cầm chìa khóa xe nói, “Tôi ra ngoài đi dạo, đêm nay không về.”
Má nó! Không về? Đây không phải là vở kịch kinh điển người chồng ở nhà bị vợ cự tuyệt, sau đó tức giận ra ngoài léng phéng làm bậy sao!
“Không được đi!” David nhào qua ôm bắp đùi hắn, tay kia thì lưu loát cởi quần áo, “Ngủ em ngủ em nè, không được ngủ bên ngoài! Đại Hoàn Thụy của anh đã bị em đóng dấu rồi!”
Hoàn Thụy co rút khóe miệng, nhìn bả vai gầy yếu của David, cất chìa khóa, kéo hắn đứng lên, nắm cằm rồi nói, “Hôn tôi.”
David chớp mắt mấy cái, không chút do dự nhào qua gặm cắn.
Hoàn Thụy ôm eo hắn xoay người, ngã xuống giường, nhìn dáng vẻ hắn đang ra sức khiêu khích, bàn tay đặt lên thắt lưng kéo hắn lên trên người, đảo khách thành chủ, “David, mau trưởng thành đi.”
Trong đầu David toàn là mấy nội dung không hài hòa, làm gì còn chú ý được Hoàn Thụy đang nói cái gì, giơ tay cởi quần áo của hắn.
Hầu kết Hoàn Thụy giật giật, cũng cởi quần của David xuống.
Hôm sau, David thỏa mãn tỉnh lại… Sau đó phát hiện hắn bị bỏ lại một mình trong nhà.
Anh đi công ty, thức ăn mua sẵn để trên bàn, nếu nguội thì dùng lò viba hâm nóng._____Hoàn Thụy.
“Lão già ăn xong bỏ chạy!” David căm giận vo tờ giấy thành một cục, thở hồng hộc đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn cũng không nhìn đến thức ăn, lái xe đi đến Hoàn Kỳ.
Rất ít khi mặc tây trang, Hoàn Thụy và lão Từ bước ra từ cửa chính, vẻ mặt nghiêm túc đang bàn luận gì đó, sau đó đồng thời lái xe rời đi.
David đứng ở góc nghiêng cạnh cửa nhỏ nhìn theo xe hơi đi xa, dáng vẻ nghiêm túc của Hoàn Thụy liên tục hiện lên trong đầu hắn, đột nhiên hắn cảm thấy run rẩy hoảng sợ, như là thứ gì đó nằm trong khu vực an toàn đột nhiên bị đánh nát.
“Đây không phải là Hoàn Thụy.” David lắc đầu, bước nhanh rời khỏi tòa nhà đột nhiên trở nên xa lạ này, “Đây không phải là lão già của tôi.”
Giờ cơm chiều, Hoàn Thụy trở về, áo vest khoát trên cánh tay, quần áo trong nhăn nhúm, nút áo cởi hết ba cái, hoàn toàn khác với dáng vẻ tinh anh nghiêm túc buổi sáng.
David thấy thế trái tim vẫn luôn treo lơ lửng rốt cuộc thả lỏng, buông máy tính vui vẻ nhào qua, “Hoàn Hoàn, anh về rồi.”
“Ừ.” Hoàn Thụy xoa đầu hắn, đặt áo khoác qua một bên, mệt mỏi đè trán, “Mấy ngày tới anh sẽ hơi bận, em tự chơi đi, đừng quậy lung tung, biết không?”
Nụ cười trên mặt David biến mất, “… A.”
Hoàn Thụy bắt đầu đi sớm về trễ. Hắn cắt tóc gọn gàng, cạo râu mỗi ngày, tây trang ngày càng chỉnh tề, văn kiện trong nhà ngày càng nhiều.
“Hoàn Hoàn, anh tìm được mục tiêu mới chưa?” David ôm đầu gối, lúc Hoàn Thụy xử lý xong công việc, hắn nhỏ giọng hỏi.
Hoàn Thụy uống một ngụm cà phê, liếc nhìn David rồi gật gật đầu, “Ừ, bên cạnh có một người không bớt lo, nếu không ráng phấn đấu hơn, anh sợ sau này hắn quậy phá sinh chuyện sẽ không che chở được cho hắn.”
Câu trả lời thành lời thổ lộ, đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, David lại nghe không hiểu.
Hoàn Thụy nhìn hai mắt không có thần sắc gì của David, giơ tay xoa đầu hắn, “Trễ rồi, mệt thì đi ngủ đi.”
David gật đầu, đứng dậy rời đi, ánh mắt tối đen không rõ.
Hôm sau, David không từ mà biệt, chỉ nhắn tin ngắn gọn nói là về chuẩn bị học tiếp.
Hoàn Thụy cau mày, liếc nhìn căn nhà bị đối phương quậy tung lên, xoa xoa trán nói, “Quả nhiên là một tên nhiệt tình trong vòng ba phút… Thật là, thế mà còn muốn vì hắn cố gắng một phen.”
Ba ngày sau, hệ thống mạng của Hoàn kỳ đột nhiên thỉnh thoảng lại hỏng, cho dù làm cách nào cũng không sửa hết được.
Một tuần sau, hệ thống phòng ngự mới của Hoàn Kỳ ổn định được tình hình, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ hai ngày sau, hệ thống phòng ngự mới xuất hiện lỗ hỏng lần nữa.
Rốt cuộc Hoàn Thụy nhận ra tình huống không đúng, nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng, sau đó đặt vé máy bay đi nước Y.
“Anh tới rồi.” David dường như không bất ngờ chút nào khi thấy Hoàn Thụy xuất hiện, vui vẻ kéo hắn vào phòng, “Em đã đặt một tour du lịch, ngày mốt xuất phát, bảo đảm anh sẽ thích.”
“David, sao em lại làm vậy?”
“Anh đến xem, đây là tờ quảng cáo, nếu anh không thích tour này, chúng ta có thể đổi cái khác.”
“David.”
“Anh có nhớ em không?” David ôm thắt lưng Hoàn Thụy, quyến luyến cọ lên ngực hắn, “Em rất nhớ anh, em đã nói chuyện với thầy giáo, quyết định không học tiếp nữa, em muốn có nhiều thời gian bên anh.”
Tức giận trong lòng Hoàn Thụy bị David cọ từ từ tan biến, lông mày nhíuu chặt cũng dần dần giãn ra, Hoàn Thụy ôm lại hắn, sờ đầu hắn thở dài nói, “Anh cũng nhớ em, David, anh muốn em.”
David sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mặt hiện lên một tia mong chờ cố chấp điên cuồng, “Anh nói gì? Anh muốn em?”
“Ừ.” Hoàn Thụy gật đầu, quyết định phải nói rõ mọi chuyện đàng hoàng với hắn, “David, lần đầu tiên chúng ta xảy ra quan hệ, hành động của em lúc đó tương đương với hành vi phạm tội, nhưng anh chấp nhận, thậm chí đáp lại, em biết tại sao không?”
Tim đập dần dần nhanh hơn, David níu chặt quần áo hắn, “Bởi vì, vì anh, anh cũng…”
“Vì anh đột nhiên cảm thấy, ở bên cái tên ầm ĩ này hình như cũng không tồi.” Hoàn Thụy cúi đầu nhìn David, vén tóc mái của hắn lên, “Nhưng em rất không ngoan, tính tình cũng quá bất ổn, anh chỉ là một tên phú nhị đại có chút tiền thôi, một khi em phạm tội, anh căn bản không bảo vệ được em.”
“Anh thích em!” David trở nên kích động, không nghe vào được câu nào, vui vẻ nhảy lên treo trên người Hoàn Thụy, hôn lung tung lên môi hắn, “Anh cũng thích em! Em cũng thích anh! Em theo đuổi được anh rồi! Theo đuổi được rồi!”
“David, anh còn chưa nói xong, em xuống trước đi.”
“Không!” David dùng sức hôn hắn một cái, sau đó cởi quần áo của hắn, cọ lung tung lên người hắn, “Hoàn Hoàn, chúng ta làm đi, anh làm chết em đi!”
Hoàn Thụy cau mày.
David nhảy xuống, linh hoạt cởi quần của Hoàn Thụy, sau đó ngồi xổm xuống dán sát vào.
Cơ thể Hoàn Thụy lập tức căng cứng, đè đầu David lại nói, “David, không cần làm vậy…”
David mặc kệ không thèm để ý, dốc hết sức làm thân với bảo bối của hắn.
Sau mấy giờ hỗn loạn, Hoàn Thụy dựa vào đầu giường, vuốt ve sống lưng David, châm một điếu thuốc.
“David, tại sao em tấn công Hoàn Kỳ?”
David giật giật, dụi đầu vào ngực Hoàn Thụy, hôn lên lồng ngực hắn.
Hoàn Thụy ngửa đầu, vừa hưởng thụ vừa vuốt ve sau gáy hắn, sau đó dụi tắt điếu thuốc, vân vê vành tai hắn, “David, em có thể ngoan một chút không?”
David dần dần hôn xuống dưới.
Cứ như vậy hoàn toàn không thể nói chuyện với nhau.
Hoàn Thụy kéo David, xoay người đè hắn xuống giường khống chế tay chân, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi, “David, em đang sợ cái gì? Người nên sợ phải là anh mới đúng, không phải sao?”
David ngửa đầu định hôn Hoàn Thụy.
Hoàn Thụy né tránh, thấy David uất ức mím môi, lại cúi đầu triền miên hôn hắn, trấn an liếm lên bờ môi.
Hai mắt David trở nên mơ màng.
“David, em đã có được anh, lần này em định ở bên anh bao lâu?”
David mê mang nhìn hắn.
“Ba tháng, một tháng, hay là hai tuần?” Hoàn Thụy vuốt ve gò má David, cúi đầu cọ râu lên mặt hắn, “Bây giờ anh có được em, nhưng anh có thể có được em trong bao lâu đây? Nếu em muốn chạy, anh hoàn toàn không bắt được. Nhưng em không giống, em muốn anh xuất hiện, chỉ cần tấn công hệ thống của Hoàn Kỳ là anh không thể không xuất hiện. David, em đúng là một đứa nhỏ hư hỏng.”
Rốt cuộc David thanh tỉnh lại, có chút ngơ ngác. Hắn vẫn luôn cho là trong chuyện tình cảm bất ngờ xảy ra này, người chịu uất ức luôn là hắn, nhưng bây giờ hắn phát hiện, người này so với hắn càng sợ hãi và mê mang.
Hoàn Thụy nhìn hắn, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, “Em lúc nào cũng vậy, đến thất thường, đi cũng thất thường, lúc muốn sẽ khóc lóc ồn ào cho cả thế giới đều biết, lúc không muốn trả lời thì trầm mặc, không ai cạy miệng em ra được, em rất không ngoan.”
“Không phải như thế.” David đột nhiên đau lòng, ôm chặt cánh tay Hoàn Thụy, lắc đầu nói, “Không phải như thế, em chỉ muốn gần gũi với anh hơn, chúng ta đã không gặp rất nhiều ngày, em rất nhớ anh… Em sẽ ngoan, thật xin lỗi, em không nên tấn công Hoàn Kỳ, em chỉ sợ công việc chết tiệt đó sẽ cướp anh đi, biến anh trở thành một người xa lạ. Anh đã tìm được mục tiêu mới, còn em vẫn ở tại chỗ cũ, em sợ anh sẽ bỏ em lại.”
Hoàn Thụy vuốt ve vành tai David, không nói câu nào.
David đột nhiên hoảng lên, càng dùng sức ôm chặt hắn, thậm chí ngay cả cẳng chân cũng quấn lên người hắn, “Em sẽ ngoan, thật sự, anh đừng khổ sở, cũng đừng tức giận, em thật sự sẽ ngoan, em thật sự thích anh, em muốn ở bên anh cả đời.”
Rốt cuộc Hoàn Thụy cũng mở miệng, “Sẽ không nửa đường chạy trốn?”
“Sẽ không! Anh là bảo bối em vất vả lắm mới theo đuổi được, em muốn luôn luôn dính lên người anh.”
“Sẽ không chỉ nhiệt tình trong ba phút?”
“Cả đời, tiểu David cũng thuộc về anh.” David ái muội cọ Hoàn Thụy, hoàn toàn không biết rụt rè là gì.
Cơ thể Hoàn Thụy căng cứng lại, cúi đầu cọ hắn, “Sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh đúng không?”
“Ừm, nghe lời anh, tất cả đều nghe theo anh, em sẽ không gây chuyện, vì vậy anh không cần phấn đấu vì cái mục tiêu quỷ quái gì đó, em thật sự sẽ ngoan.” David lập tức liên tục cam đoan.
Hoàn Thụy đứng dậy, sờ lên điện thoại trên tủ đầu giường, bấm ngừng ghi âm.
David sửng sốt, nhìn vẻ mặt Hoàn Thụy, lại nhìn điện thoại trong tay, nhảy lên, “Anh anh anh, anh gạt em!”
Trên mặt Hoàn Thụy làm gì có nét mệt mỏi nào, hắn lưu loát tải đoạn ghi âm lên mạng, rút một điếu thuốc ra, thích thú rít một hơi, “Cái này không gọi là lừa gạt, đối phố với đứa nhỏ hư hỏng phải dùng thủ đoạn đặc biệt.”
David vội chạy đến bên máy vi tính, muốn hủy diệt chứng cớ – trên internet không ai có thể giấu hắn bất cứ vật gì!
Hoàn Thụy nhướng mày, kéo David lại, tách hai chân hắn ra, đè lên.
“A! Anh, anh ra ngoài! Bỉ ổi!”
Hoàn Thụy di chuyển bàn tay xuống dưới, “Không phải em rất muốn anh sao, muốn gần gũi với anh?”
David rên lớn một tiếng, sau đó là một loạt tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ.
Hoàn Thụy nhếch môi cười, cúi đầu hôn lên cổ hắn.
David muốn cắn hắn.
Hoàn Thụy cười nhẹ một tiếng, cảm giác chiếm hữu tên nhóc khốn nạn đang bị tình dục chi phối trong lòng này ngày càng mãnh liệt.
Quậy đi, cứ quậy đi, hắn sẽ làm cho không còn sức lực nữa, tự nhiên sẽ yên tâm.
Cuộc sống không có mục tiêu này, sau khi có một tên không có mục tiêu khác gia nhập cùng, rốt cục cũng trở nên phấn khích.
Hoàn Thụy cố không thèm để ý đến.
Giờ cơm chiều, David bưng bát cơm đi qua, nhỏ giọng nói, “Hoàn Hoàn, hôm nay…” Nói xong còn nhìn xuống hạ thân của Hoàn Thụy.
Lông mày Hoàn Thụy giật giật, cúi đầu bới cơm.
Bộp!
David dùng sức đặt mạnh bát cơm xuống bàn, lấy điện thoại ra mở tệp ghi âm.
Hoàn Thụy giật lấy điện thoại, David để mặc hắn đoạt đi, khoanh tay ôm ngực, “Lấy đi lấy đi, tôi đã copy đoạn ghi âm này ra hơn mười bản, anh xóa cái này cũng vô ích thôi.”
Thằng khốn này!
“Hay là anh xấu hổ? Vậy đi, tôi cởi trước, anh cởi sau.” David đứng lên, thật sự bắt đầu cởi quần.
Trán Hoàn Thụy nổi gân xanh, đứng dậy tóm hắn kéo vào toilet.
Năm phút sau, David vẻ mặt như bị sét đánh đi ra, kéo tay áo Hoàn Thụy lắc điên cuồng, “Không phải người ta thường nói chỗ đó của người Châu Á không lớn như người Châu Âu sao, nói, có phải anh làm phẫu thuật quỷ quái gì không, tôi không tin!”
Hoàn Thụy bị hắn dằn vặt sắp phát điên rồi, ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi, ôm eo David kéo hắn dán sát vào người, ái muội cọ cọ, “Vậy cậu có muốn tự mình thử xem không? Xem tôi có làm phẫu thuật quái quỷ gì không.”
Hoàn Thụy hạ giọng xuống mức thấp nhất, hơi thở phun lên vành tai David, kích thích hắn giật mình một cái, chim nhỏ lập tức đứng dậy.
David cúi đầu nhìn đũng quần của hắn, vẻ mặt nứt ra.
Hoàn Thụy nhíu mày, cũng cúi đầu nhìn theo.
“Cậu…” Hoàn Thụy buông David ra.
David kéo vạt áo xuống, môi run rẩy nhìn Hoàn Thụy, gào lên rồi chạy ra khỏi nà, “Hoàn Thụy, anh là đồ khốn nạn! Anh làm tôi trở nên kỳ quái! Tôi ghét anh!”
“David!”
Hoàn Thụy vội đuổi theo, kết quả tất nhiên là không đuổi kịp.
Về đến nhà, hắn liếc nhìn bàn ăn mới ăn được một nửa và đôi giày của David ở huyền quan, thở dài một tiếng, “Mẹ nó đúng là rảnh quá mà!”
Ngày thứ nhất, David không trở về, Hoàn Thụy miễn cưỡng coi như bình tĩnh.
Ngày thứ hai, Hoàn Thụy chưa quay lại, Hoàn Thụy gọi điện thoại cho Lưu Khoa, nhận được câu hỏi mờ mịt của Lưu Khoa, “David đến Trung Quốc à?”
Ngày thứ ba, David vẫn như cũ không trở về, Hoàn Thụy gọi điện thoại cho thầy giáo của David, sau khi nói bóng nói gió một lúc, hắn kết luận David cũng không về nước.
…
Năm ngày sau, tiền lẻ David mang theo có lẽ đã xài hết rồi, Hoàn Thụy bắt đầu đứng ngồi không yên.
Buổi tối ngày thứ sáu, David cả người chật vật trở về.
“Hoàn Hoàn, tôi đói quá…” Hắn tội nghiệp nói.
Hoàn Thụy nhìn quần áo bẩn thỉu và mái tóc bóng dầu của hắn, bất đắc dĩ thở dài, kéo hắn vào nhà.
Tắm rửa, nấu cơm, sau đó nhìn đối phương ăn ngấu nghiến.
“Ngủ đi.” Hoàn Thụy sờ sờ đầu David nói.
David gật đầu, ngoan ngoãn đi về phòng.
Rạng sáng, Hoàn Thụy cảm thấy trên người là lạ, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
David nhe răng trợn mắt thu hồi ngón tay từ phía sau, nắm lấy chim nhỏ của Hoàn Thụy đã được hắn làm đứng thẳng, không chút do dự ngồi xuống.
“Má nó!”
Hoàn Thụy vội ngồi dậy, sau đó càng đâm vào sâu hơn.
“Ưm.”
Mặt mày David trắng bệch ngã vào người Hoàn Thụy, ôm chặt lấy hắn, hít sâu hai cái sau đó cười đắc ý với Hoàn Thụy, “Thứ mà David tôi muốn, sẽ không có chuyện không lấy được đến tay, Hoàn Hoàn, anh chiếm tiện nghi của tôi, anh phải chịu trách nhiệm.”
Thằng nhóc chết tiệt này!
Không biết bạn nhỏ của Hoàn Thụy có thoải mái hay không, vì chỗ đó của David khô khốc thắt chặt.
“Cậu đứng lên trước đi.” Hoàn Thụy nắm eo David, muốn kéo hắn ra.
“Không.” David ôm chặt Hoàn Thụy, không để ý bắt đầu cử động lên xuống, “Anh không muốn chịu trách nhiệm cũng được, tôi sẽ quấn lấy anh cho đến lúc anh cầu xin muốn ở bên tôi mới thôi.”
Hoàn Thụy thở hổn hển, nhìn dáng vẻ David đau đến nhe răng trợn mắt mà vẫn giả vờ không sao, không kìm nén được nữa, xoay người lật hắn xuống phía dưới, kéo một chân lên cao, nhìn thẳng vào mắt hắn nói, “Đây là do cậu tự tìm đường chết, ráng chịu đi!” Nói xong đè cả người xuống.
“A! Đau…” David giơ tay đẩy hắn.
Hoàn Thụy không lên tiếng, nắm tay hắn kéo lên trên gối nằm, nhìn nước mắt dính trên lông mi hắn, thở dài trong lòng, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Giữa trưa, David nằm úp sắp trên giường, mắt trợn to, im lặng bất động.
“Dậy ăn cơm đi.” Hoàn Thụy đứng trước mặt David nói.
David xoay đầu qua bên kia.
Hoàn Thụy nhìn mấy dấu vết trên lưng hắn, dừng lại một chút, sau đó ngồi xuống giường, vuốt ve gáy hắn, “David, rốt cuộc cậu không tự nhiên cái gì?”
David kéo chăn trùm lên đầu.
Hoàn Thụy di chuyển bàn tay, chậm rãi dời xuống, nắm lỗ tai hắn nhẹ nhàng vân vê, “Chính cậu muốn làm, làm mình làm mẩy cũng là cậu, trong lòng cậu đang nghĩ cái gì, nói cho tôi biết đi.”
“… Hoàn Thụy, anh tìm được mục tiêu mới chưa?”
Trong chăn truyền đến giọng nói khàn khàn của David.
Hoàn Thụy ngẩn người, sau đó lắc đầu nói, “Chưa.”
“Em tìm được rồi.” David xoay người, đẩy chăn ra, nhìn thẳng vào mắt Hoàn Thụy, thái độ hiếm khi trịnh trọng như vậy, “Em muốn theo đuổi anh, ở cùng một chỗ với anh, vui vẻ sống cả đời, nếu anh muốn có con, em có thể tìm người mang thai cho anh, nhưng người bạn đời được pháp luật công nhận chỉ có thể là em.”
Hoàn Thụy nhíu mày, “Không gọi tôi là ông già nữa sao?”
“Em không chê anh già.” David nắm chặt tay Hoàn Thụy, kéo tay hắn làm gối đầu, nở nụ cười, “Cơ thể anh đã là của em, sau này trái tim của anh cũng sẽ thuộc về em.”
“Vậy sau nữa thì sao?” Hoàn Thụy tùy ý David gối đầu, tay kia lấy điếu thuốc trên đầu giường châm lửa, nhưng hắn không hút, che dấu vẻ mặt sau làn khói thuốc, “Sau khi đạt thành mục tiêu, cậu sẽ thấy không còn thú vị, cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa lần nữa, sau đó ồn ào náo loạn muốn đi tìm mục tiêu khác, tiếp tục quậy tung trời đất, mà lão già là tôi đây sẽ trực tiếp bị cậu quên đi.”
David sửng sốt.
“Vì vậy cố gắng mà theo đuổi đi.” Hoàn Thụy bóp tắt điếu thuốc, rút tay ra, “Lúc cậu ngủ tôi đã rửa sạch phía sau, rất may không có bị rách, vậy nên đừng giả bộ nữa, ăn cơm đi.”
David sững sờ nhìn hắn rời đi, buồn bực đập cái gối, “Vậy mà thật sự không định chịu trách nhiệm, lãng phí mình bị dày vò một trận… Ui, thắt lưng đau quá… Oa oa oa… Thắt lưng tôi đau quá… Đau quá!”
Hoàn Thụy dựa vào cửa nghe hắn kêu khóc, khóe miệng nhếch lên, sau đó đứng thẳng người đi vào phòng bếp.
Vẫn là hai tên như cá chết, chẳng qua một người đã có mục tiêu, một người vẫn không có.
“Hoàn Hoàn, em đã giúp anh tăng cường tường lửa cho Hoàn Kỳ.” David ôm máy tính đi qua như hiến vật quý nói.
Hai mắt Hoàn Thụy vẫn dính chặt vào hình ảnh trên game đang chơi, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
David nhíu mày, muốn rút dây mạng của Hoàn Thụy, sau đó nhớ lại thân phận người đang theo đuổi của bản thân, lại nín nhịn thành thật, chạy đến bên cạnh tiếp tục ôm máy tính gõ gõ đánh đánh.
“Hoàn Hoàn, em mua rượu mới cho anh nè! Thật nhiều thật nhiều rượu! Chất đầy tủ rượu của anh luôn!”
“Ừ.” Tiếp tục chơi game.
Chỉ số tức giận + 1.
“Hoàn Hoàn, em làm beefsteak nè, anh nếm thử đi!”
“Ừ.” Hai ba cái là ăn xong, lấy điện thoại ra mở một game trên di động.
Chỉ số tức giận + 2.
“Hoàn Hoàn, hôm nay em quét dọn nhà cửa đó, anh nhìn xem, có phải trong nhà sạch sẽ hơn rất nhiều không!”
“Tôi có người giúp việc, chủ nhật, thứ ba, thứ năm mỗi tuần, cậu không cần làm việc này.”
“… A.”
Chỉ số tức giận + 3.
“Hoàn Hoàn, anh có muốn…” Ám chỉ kéo kéo áo.
Hoàn Thụy nâng mắt liếc nhìn hắn một cái, dùng sức ấn bàn phím vài cái, sau đó hài lòng rút một điếu thuốc ra, “Ngũ sát, ừm, không tồi.”
Chỉ số tức giận bùng nổ, David rút dây cáp mạng của Hoàn Thụy.
Hoàn Thụy lại liếc nhìn hắn, sau đó đứng dậy kéo áo hắn ném lên giường rồi đè lên.
“Không được! Anh lại không thích em, không thể chiếm tiện nghi của em!” David giãy dụa, há miệng tru lên.
Hoàn Thụy lẳng lặng nhìn hắn biểu diễn, sau đó đứng dậy sửa sang quần áo lại, cầm chìa khóa xe nói, “Tôi ra ngoài đi dạo, đêm nay không về.”
Má nó! Không về? Đây không phải là vở kịch kinh điển người chồng ở nhà bị vợ cự tuyệt, sau đó tức giận ra ngoài léng phéng làm bậy sao!
“Không được đi!” David nhào qua ôm bắp đùi hắn, tay kia thì lưu loát cởi quần áo, “Ngủ em ngủ em nè, không được ngủ bên ngoài! Đại Hoàn Thụy của anh đã bị em đóng dấu rồi!”
Hoàn Thụy co rút khóe miệng, nhìn bả vai gầy yếu của David, cất chìa khóa, kéo hắn đứng lên, nắm cằm rồi nói, “Hôn tôi.”
David chớp mắt mấy cái, không chút do dự nhào qua gặm cắn.
Hoàn Thụy ôm eo hắn xoay người, ngã xuống giường, nhìn dáng vẻ hắn đang ra sức khiêu khích, bàn tay đặt lên thắt lưng kéo hắn lên trên người, đảo khách thành chủ, “David, mau trưởng thành đi.”
Trong đầu David toàn là mấy nội dung không hài hòa, làm gì còn chú ý được Hoàn Thụy đang nói cái gì, giơ tay cởi quần áo của hắn.
Hầu kết Hoàn Thụy giật giật, cũng cởi quần của David xuống.
Hôm sau, David thỏa mãn tỉnh lại… Sau đó phát hiện hắn bị bỏ lại một mình trong nhà.
Anh đi công ty, thức ăn mua sẵn để trên bàn, nếu nguội thì dùng lò viba hâm nóng._____Hoàn Thụy.
“Lão già ăn xong bỏ chạy!” David căm giận vo tờ giấy thành một cục, thở hồng hộc đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn cũng không nhìn đến thức ăn, lái xe đi đến Hoàn Kỳ.
Rất ít khi mặc tây trang, Hoàn Thụy và lão Từ bước ra từ cửa chính, vẻ mặt nghiêm túc đang bàn luận gì đó, sau đó đồng thời lái xe rời đi.
David đứng ở góc nghiêng cạnh cửa nhỏ nhìn theo xe hơi đi xa, dáng vẻ nghiêm túc của Hoàn Thụy liên tục hiện lên trong đầu hắn, đột nhiên hắn cảm thấy run rẩy hoảng sợ, như là thứ gì đó nằm trong khu vực an toàn đột nhiên bị đánh nát.
“Đây không phải là Hoàn Thụy.” David lắc đầu, bước nhanh rời khỏi tòa nhà đột nhiên trở nên xa lạ này, “Đây không phải là lão già của tôi.”
Giờ cơm chiều, Hoàn Thụy trở về, áo vest khoát trên cánh tay, quần áo trong nhăn nhúm, nút áo cởi hết ba cái, hoàn toàn khác với dáng vẻ tinh anh nghiêm túc buổi sáng.
David thấy thế trái tim vẫn luôn treo lơ lửng rốt cuộc thả lỏng, buông máy tính vui vẻ nhào qua, “Hoàn Hoàn, anh về rồi.”
“Ừ.” Hoàn Thụy xoa đầu hắn, đặt áo khoác qua một bên, mệt mỏi đè trán, “Mấy ngày tới anh sẽ hơi bận, em tự chơi đi, đừng quậy lung tung, biết không?”
Nụ cười trên mặt David biến mất, “… A.”
Hoàn Thụy bắt đầu đi sớm về trễ. Hắn cắt tóc gọn gàng, cạo râu mỗi ngày, tây trang ngày càng chỉnh tề, văn kiện trong nhà ngày càng nhiều.
“Hoàn Hoàn, anh tìm được mục tiêu mới chưa?” David ôm đầu gối, lúc Hoàn Thụy xử lý xong công việc, hắn nhỏ giọng hỏi.
Hoàn Thụy uống một ngụm cà phê, liếc nhìn David rồi gật gật đầu, “Ừ, bên cạnh có một người không bớt lo, nếu không ráng phấn đấu hơn, anh sợ sau này hắn quậy phá sinh chuyện sẽ không che chở được cho hắn.”
Câu trả lời thành lời thổ lộ, đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, David lại nghe không hiểu.
Hoàn Thụy nhìn hai mắt không có thần sắc gì của David, giơ tay xoa đầu hắn, “Trễ rồi, mệt thì đi ngủ đi.”
David gật đầu, đứng dậy rời đi, ánh mắt tối đen không rõ.
Hôm sau, David không từ mà biệt, chỉ nhắn tin ngắn gọn nói là về chuẩn bị học tiếp.
Hoàn Thụy cau mày, liếc nhìn căn nhà bị đối phương quậy tung lên, xoa xoa trán nói, “Quả nhiên là một tên nhiệt tình trong vòng ba phút… Thật là, thế mà còn muốn vì hắn cố gắng một phen.”
Ba ngày sau, hệ thống mạng của Hoàn kỳ đột nhiên thỉnh thoảng lại hỏng, cho dù làm cách nào cũng không sửa hết được.
Một tuần sau, hệ thống phòng ngự mới của Hoàn Kỳ ổn định được tình hình, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ hai ngày sau, hệ thống phòng ngự mới xuất hiện lỗ hỏng lần nữa.
Rốt cuộc Hoàn Thụy nhận ra tình huống không đúng, nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng, sau đó đặt vé máy bay đi nước Y.
“Anh tới rồi.” David dường như không bất ngờ chút nào khi thấy Hoàn Thụy xuất hiện, vui vẻ kéo hắn vào phòng, “Em đã đặt một tour du lịch, ngày mốt xuất phát, bảo đảm anh sẽ thích.”
“David, sao em lại làm vậy?”
“Anh đến xem, đây là tờ quảng cáo, nếu anh không thích tour này, chúng ta có thể đổi cái khác.”
“David.”
“Anh có nhớ em không?” David ôm thắt lưng Hoàn Thụy, quyến luyến cọ lên ngực hắn, “Em rất nhớ anh, em đã nói chuyện với thầy giáo, quyết định không học tiếp nữa, em muốn có nhiều thời gian bên anh.”
Tức giận trong lòng Hoàn Thụy bị David cọ từ từ tan biến, lông mày nhíuu chặt cũng dần dần giãn ra, Hoàn Thụy ôm lại hắn, sờ đầu hắn thở dài nói, “Anh cũng nhớ em, David, anh muốn em.”
David sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mặt hiện lên một tia mong chờ cố chấp điên cuồng, “Anh nói gì? Anh muốn em?”
“Ừ.” Hoàn Thụy gật đầu, quyết định phải nói rõ mọi chuyện đàng hoàng với hắn, “David, lần đầu tiên chúng ta xảy ra quan hệ, hành động của em lúc đó tương đương với hành vi phạm tội, nhưng anh chấp nhận, thậm chí đáp lại, em biết tại sao không?”
Tim đập dần dần nhanh hơn, David níu chặt quần áo hắn, “Bởi vì, vì anh, anh cũng…”
“Vì anh đột nhiên cảm thấy, ở bên cái tên ầm ĩ này hình như cũng không tồi.” Hoàn Thụy cúi đầu nhìn David, vén tóc mái của hắn lên, “Nhưng em rất không ngoan, tính tình cũng quá bất ổn, anh chỉ là một tên phú nhị đại có chút tiền thôi, một khi em phạm tội, anh căn bản không bảo vệ được em.”
“Anh thích em!” David trở nên kích động, không nghe vào được câu nào, vui vẻ nhảy lên treo trên người Hoàn Thụy, hôn lung tung lên môi hắn, “Anh cũng thích em! Em cũng thích anh! Em theo đuổi được anh rồi! Theo đuổi được rồi!”
“David, anh còn chưa nói xong, em xuống trước đi.”
“Không!” David dùng sức hôn hắn một cái, sau đó cởi quần áo của hắn, cọ lung tung lên người hắn, “Hoàn Hoàn, chúng ta làm đi, anh làm chết em đi!”
Hoàn Thụy cau mày.
David nhảy xuống, linh hoạt cởi quần của Hoàn Thụy, sau đó ngồi xổm xuống dán sát vào.
Cơ thể Hoàn Thụy lập tức căng cứng, đè đầu David lại nói, “David, không cần làm vậy…”
David mặc kệ không thèm để ý, dốc hết sức làm thân với bảo bối của hắn.
Sau mấy giờ hỗn loạn, Hoàn Thụy dựa vào đầu giường, vuốt ve sống lưng David, châm một điếu thuốc.
“David, tại sao em tấn công Hoàn Kỳ?”
David giật giật, dụi đầu vào ngực Hoàn Thụy, hôn lên lồng ngực hắn.
Hoàn Thụy ngửa đầu, vừa hưởng thụ vừa vuốt ve sau gáy hắn, sau đó dụi tắt điếu thuốc, vân vê vành tai hắn, “David, em có thể ngoan một chút không?”
David dần dần hôn xuống dưới.
Cứ như vậy hoàn toàn không thể nói chuyện với nhau.
Hoàn Thụy kéo David, xoay người đè hắn xuống giường khống chế tay chân, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi, “David, em đang sợ cái gì? Người nên sợ phải là anh mới đúng, không phải sao?”
David ngửa đầu định hôn Hoàn Thụy.
Hoàn Thụy né tránh, thấy David uất ức mím môi, lại cúi đầu triền miên hôn hắn, trấn an liếm lên bờ môi.
Hai mắt David trở nên mơ màng.
“David, em đã có được anh, lần này em định ở bên anh bao lâu?”
David mê mang nhìn hắn.
“Ba tháng, một tháng, hay là hai tuần?” Hoàn Thụy vuốt ve gò má David, cúi đầu cọ râu lên mặt hắn, “Bây giờ anh có được em, nhưng anh có thể có được em trong bao lâu đây? Nếu em muốn chạy, anh hoàn toàn không bắt được. Nhưng em không giống, em muốn anh xuất hiện, chỉ cần tấn công hệ thống của Hoàn Kỳ là anh không thể không xuất hiện. David, em đúng là một đứa nhỏ hư hỏng.”
Rốt cuộc David thanh tỉnh lại, có chút ngơ ngác. Hắn vẫn luôn cho là trong chuyện tình cảm bất ngờ xảy ra này, người chịu uất ức luôn là hắn, nhưng bây giờ hắn phát hiện, người này so với hắn càng sợ hãi và mê mang.
Hoàn Thụy nhìn hắn, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, “Em lúc nào cũng vậy, đến thất thường, đi cũng thất thường, lúc muốn sẽ khóc lóc ồn ào cho cả thế giới đều biết, lúc không muốn trả lời thì trầm mặc, không ai cạy miệng em ra được, em rất không ngoan.”
“Không phải như thế.” David đột nhiên đau lòng, ôm chặt cánh tay Hoàn Thụy, lắc đầu nói, “Không phải như thế, em chỉ muốn gần gũi với anh hơn, chúng ta đã không gặp rất nhiều ngày, em rất nhớ anh… Em sẽ ngoan, thật xin lỗi, em không nên tấn công Hoàn Kỳ, em chỉ sợ công việc chết tiệt đó sẽ cướp anh đi, biến anh trở thành một người xa lạ. Anh đã tìm được mục tiêu mới, còn em vẫn ở tại chỗ cũ, em sợ anh sẽ bỏ em lại.”
Hoàn Thụy vuốt ve vành tai David, không nói câu nào.
David đột nhiên hoảng lên, càng dùng sức ôm chặt hắn, thậm chí ngay cả cẳng chân cũng quấn lên người hắn, “Em sẽ ngoan, thật sự, anh đừng khổ sở, cũng đừng tức giận, em thật sự sẽ ngoan, em thật sự thích anh, em muốn ở bên anh cả đời.”
Rốt cuộc Hoàn Thụy cũng mở miệng, “Sẽ không nửa đường chạy trốn?”
“Sẽ không! Anh là bảo bối em vất vả lắm mới theo đuổi được, em muốn luôn luôn dính lên người anh.”
“Sẽ không chỉ nhiệt tình trong ba phút?”
“Cả đời, tiểu David cũng thuộc về anh.” David ái muội cọ Hoàn Thụy, hoàn toàn không biết rụt rè là gì.
Cơ thể Hoàn Thụy căng cứng lại, cúi đầu cọ hắn, “Sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh đúng không?”
“Ừm, nghe lời anh, tất cả đều nghe theo anh, em sẽ không gây chuyện, vì vậy anh không cần phấn đấu vì cái mục tiêu quỷ quái gì đó, em thật sự sẽ ngoan.” David lập tức liên tục cam đoan.
Hoàn Thụy đứng dậy, sờ lên điện thoại trên tủ đầu giường, bấm ngừng ghi âm.
David sửng sốt, nhìn vẻ mặt Hoàn Thụy, lại nhìn điện thoại trong tay, nhảy lên, “Anh anh anh, anh gạt em!”
Trên mặt Hoàn Thụy làm gì có nét mệt mỏi nào, hắn lưu loát tải đoạn ghi âm lên mạng, rút một điếu thuốc ra, thích thú rít một hơi, “Cái này không gọi là lừa gạt, đối phố với đứa nhỏ hư hỏng phải dùng thủ đoạn đặc biệt.”
David vội chạy đến bên máy vi tính, muốn hủy diệt chứng cớ – trên internet không ai có thể giấu hắn bất cứ vật gì!
Hoàn Thụy nhướng mày, kéo David lại, tách hai chân hắn ra, đè lên.
“A! Anh, anh ra ngoài! Bỉ ổi!”
Hoàn Thụy di chuyển bàn tay xuống dưới, “Không phải em rất muốn anh sao, muốn gần gũi với anh?”
David rên lớn một tiếng, sau đó là một loạt tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ.
Hoàn Thụy nhếch môi cười, cúi đầu hôn lên cổ hắn.
David muốn cắn hắn.
Hoàn Thụy cười nhẹ một tiếng, cảm giác chiếm hữu tên nhóc khốn nạn đang bị tình dục chi phối trong lòng này ngày càng mãnh liệt.
Quậy đi, cứ quậy đi, hắn sẽ làm cho không còn sức lực nữa, tự nhiên sẽ yên tâm.
Cuộc sống không có mục tiêu này, sau khi có một tên không có mục tiêu khác gia nhập cùng, rốt cục cũng trở nên phấn khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.