Chương 65: Phiên ngoại Trình Thiên - Khúc thịt xương (Bốn)
Bất Hội Hạ Kỳ
21/12/2017
Kutch vẫn giữ tâm tình nhộn nhạo đi theo Trình Thiên lên phòng trên tầng cao nhất, sau đó bị Trình Thiên nhét vào phòng tắm.
“Đây là khăn mặt, khăn tắm, bàn chải đánh răng, ly súc miệng, cậu có mang quần áo ngủ theo không?”
Kutch thành thành thật thật gật đầu, kéo hành lý dưới đất đến mở ra, lấy ra hai bộ quần áo chị tư đã giúp hắn chuẩn bị, ngẩng đầu nhìn Trình Thiên, hơi xấu hổ hỏi, “Trình, anh thấy bộ nào coi được?”
Chỉ là thuận miệng hỏi, Trình Thiên bị câu hỏi ngược lại của Kutch làm sửng sốt, cúi đầu nhìn hai bộ quần áo trong tay hắn, tiện tay chỉ vào bộ kẻ sọc, “Bộ này.”
Kutch như nhặt được báu vật ôm bộ quần áo kẻ sọc vào lòng, lại sờ mấy cái quần lót ca rô được xếp gọn, càng trở nên xấu hổ đào đào bên ngoài, “Vậy, vậy Trình, anh cảm thấy tôi nên mặc nội y ca rô nào…”
Rầm!
Trình Thiên tuyệt tình đóng cửa phòng tắm.
Kutch chớp mắt một cái, yên lặng lấy một cái quần lót kẻ sọc và áo ngủ kẻ sọc đặt cùng một chỗ, ngây ngô cười, “Hình như Trình xấu hổ… Thì ra Trình thích hoa văn kẻ sọc…”
Giường trong phòng nghỉ có chiều rộng một mét rưỡi, hai người phụ nữ ngủ thì được, hai người đàn ông hơn một mét tám có vẻ hơi chật, hầu như nghiêng người là đụng phải đối phương.
Trình Thiên thản nhiên liếc nhìn cái giường một cái rồi không nhìn nữa, mở tủ quần áo lấy nệm và chăn trải ra nằm dưới đất, sau khi sắp xếp hành lý xong, đi đến cửa sổ kéo tấm rèm, từ tủ đầu giường lấy *sáp nhang muỗi dùng điện đặt lên.
*Nhang muỗi
Mười lăm phút sau, Kutch tắm rửa xong bước ra, mặc đồ ngủ chỉnh chỉnh tề tề, không có cợt nhả quấn khăn tắm đi ra.
“Cậu nghỉ ngơi trước đi.” Trình Thiên đứng lên từ cái ghế bên cạnh cửa sổ, thu dọn tài liệu xong cầm quần áo ngủ và đồ rửa mặt đi vào phòng tắm, hoàn toàn không chú ý đến Kutch mặc áo ngủ chỉnh tề đang cào mái tóc ẩm ướt.
Cửa phòng tắm đóng lại, ngay sau đó là tiếng nước truyền đến.
Kutch cúi đầu nhìn áo ngủ trên người, vuốt lại tóc, ngồi lên giường trừng mắt nhìn chăn nệm dưới đất.
Cái thứ này thật chướng mắt… Tạt nước cho ướt? Không được, rất mất sức. Vậy vứt bỏ? Sẽ bị Trình đuổi ra ngoài mất… Làm sao bây giờ, Trình ngồi máy bay rồi ngồi xe mất mấy tiếng đồng hồ, lại họp thêm mấy tiếng nữa, chắc chắn bây giờ đã mệt chết rồi, dưới đất cứng như vậy, sao có thể nghỉ ngơi cho tốt…
Hắn nhớ lại sau bữa cơm, dáng vẻ Trình Thiên mặt không thay đổi bố trí giường và chăn nệm dưới đất, ánh mắt ảm đạm một chút… Hình như Trình chưa hề cân nhắc sẽ cùng hắn ngủ trên giường, cũng đúng, lớn lên dưới bàn tay của người cha như vậy, chắc chắn Trình không có cảm giác an toàn, không nguyện ý ngủ chung với người không thân quen cũng là bình thường…
Người không thân quen…Bản thân hắn vẫn là người không thân quen, chỉ gặp vài lần quả thật không tính là thân…
Đau lòng đối với Trình Thiên và cảm giác mất mát khi bị Trình Thiên bài xích đan xen vào nhau trong lòng, Kutch giơ tay vỗ vỗ hai má, lại nhìn nhìn chăn nệm dưới đất, ánh mắt ảm đạm dần trở nên kiên định.
Không sao, lần này có thể ở cùng một căn phòng với Trình Thiên đã là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống! Bây giờ còn không thân quen cũng không sao, chỉ cần bản thân cố gắng, sớm muộn gì Trình cũng sẽ thân quen với hắn! Trong từ điển của nhà Sharman không có từ nản lòng và bỏ cuộc! Hiện tại đã tiến bộ hơn rất nhiều ròi, ban đầu ngay cả ánh mắt Trình cũng không thèm cho hắn!
Kutch đứng dậy, khẩn trương xoa xoa bàn tay, cẩn thận cầm quần áo của Trình Thiên đang để trên cái chăn dưới đất đặt lên giường, sau đó trượt một cái chui vào nằm trong chăn nệm, kéo cái chăn quấn chặt, nhắm hai mắt lại.
Ngủ đi ngủ đi, hắn nằm ngủ dưới đất, Trình chỉ có thể lên giường ngủ!
Trình Thiên lau tóc từ phòng tắm bước ra, không thấy bóng dáng Kutch trong phòng, nghi hoặc nhíu mày, vừa mới định cầm điện thoại trên bàn gọi đi thì liếc thấy người nằm dưới đất cuốn chăn và quần áo của hắn trên giường.
“Kutch?”
“Khò khò…”
Không có tiếng ngáy nào giả tạo hơn tiếng này được nữa.
Trình Thiên trầm mặc vài giây, sau đó tiến lên hai bước cúi người nhìn nửa gương mặt vùi trong chăn của Kutch, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cố ý nói, “Nghe nói ai ngáy lớn tiếng là người có cơ thể không tốt.”
Không khí yên tĩnh vài giây, sau đó, “Khò khò…”
Hai mắt Trình Thiên hiện lên ý cười, vươn tay đẩy nhẹ hắn, “Kutch, dậy dậy, lên giường ngủ.”
Hai mắt Kutch gắt gao nhắm chặt, làm lơ.
“Thật sự đang ngủ à?”
Kutch trở mình, tiếng ngáy ngày càng lớn, còn cố ý cọ cọ “nước miếng” lên chăn nệm dưới đất. Tuy rằng Trình không có bệnh sạch sẽ, nhưng vẫn thích sạch sẽ, hắn cọ “nước miếng” lên chăn nệm, chắc chắn Trình sẽ không thể ngủ tiếp trên đó được.
Hắn thật thông minh! Kutch vì sự thông minh nho nhỏ của bản thân mà yên lặng tự khen!
Trình Thiên nhìn lông mày không tự giác nhướng lên của Kutch, ý cười trên mặt ngày càng rõ, một ngày bận rộn mệt mỏi dường như bị hành động giành giường vừa ấm áp vừa ngây thơ của đối phương xua tan đi, giúp Kutch kéo cái chăn vì trở mình mà trượt xuống, nhỏ giọng nói, “Cám ơn, chúc ngủ ngon.” Nói xong đi lên giường, tắt đèn.
Hai phút sau, Kutch cẩn thận mở mắt ra, ngẩng đầu liếc nhín bóng dáng mơ hồ đang ngủ trên giường, sờ sờ cái chăn lông được kéo lên, ngây ngô cười rồi trở mình, ôm cái chăn chặt hơn. Trình nói hắn ngủ ngon, còn giúp hắn đắp chăn, Trình thật dịu dàng, thật săn sóc, thật tốt quá, một vạn điều tốt!
Ngủ ngon, Trình thân mến.
Kutch yên lặng nói một câu trong lòng, mang theo ý cười nhắm mắt lại.
Hôm sau Trình Thiên còn phải họp tiếp, sợ Kutch nhàm chán, hắn nói quản lý nhét Kutch vào đội ngũ mấy sinh viên học viện nông nghiệp đến học tập, để Kutch đi theo bọn họ cùng học cách hái trà, phơi nắng, sao trà.
Cuộc họp kéo dài đến trưa, buổi chiều còn phải đi thị sát một vườn trà nhỏ cách đó không xa, trước khi xuất phát Trình Thiên nhớ đến Kutch bị hắn ném đi cảm thụ sinh hoạt của nông dân trồng trà, nghĩ nghĩ một chút, sau đó gọi điện thoại cho Kutch.
“Chúng ta sắp đi đâu vậy?” Sau khi Kutch nhận điện thoại vội vã đến, trong tay còn cầm một cái mũ rơm rất to, mặt mày tràn đầy mong đợi vui sướng, làm người khác không tự giác thả lỏng tâm tình.
“Dẫn cậu đến vườn trà nhỏ dạo chơi, gần đó có một cái hồ tự nhiên, coi như là đi ngắm cảnh.” Trình Thiên ôn hòa nhìn hắn, lấy một cái khăn tay đưa qua, “Lau mồ hôi đi, buổi sáng trôi qua thế nào?”
Kutch dùng sức gật đầu, “Mấy sinh viên kia rất đáng yêu, thì ra việc sản xuất trà cũng có nhiều kiến thức như vậy, còn có còn có, tôi vừa học vài câu tiếng Trung mới.”
Trình Thiên mở cửa xe ra hiệu hắn lên xe, thuận miệng hỏi, “Học cái gì.”
“Tôi yêu anh.” Kutch đến gần, hai tay đặt lên cửa xe, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Thiên, thong thả lặp lại lần nữa, “Trình, tôi yêu anh.”
Một cơn gió mát thổi qua, lọn tóc rũ xuống che tầm mắt. Trình Thiên không tự giác híp mắt, tầm mắt thay đổi còn một đường nhỏ, chỉ nhìn thấy một mảng xanh lam xinh đẹp trong sáng.
“Phát âm thật chuẩn.” Trình Thiên trả lời, còn cổ vũ vỗ vỗ lên bả vai hắn, “Tiếp tục cố gắng.” Sau khi nói xong lui một bước, ra hiệu Kutch lên xe lần nữa.
Kutch nhìn ánh mắt không hề dao động của Trình Thiên, biết đối phương hoàn toàn không tiếp thu lời thổ lộ của hắn, vẻ mặt trống rỗng trong nháy mắt rồi nhanh chóng trở nên sôi nổi tươi cười, ngồi lên xe nói, “Cậu sinh viên đã dạy tôi cũng nói tôi phát âm rất chuẩn, xem ra tôi rất có thiên phú học tiếng Trung! Trình, tôi quyết định học tiếng Trung, anh cảm thấy tôi có thể học được không?”
“Có thể.” Trình Thiên lên xe, ra hiệu cho tài xế nổ máy, thuận miệng hỏi, “Không phải nói học vài câu sao, còn gì nữa?”
Cơ hội ngồi cùng một chỗ tán gẫu với Trình Thiên như vậy Kutch đã nằm mơ cầu khẩn vô số lần, hắn ngồi thẳng lưng, nghe hương trà nhàn nhạt trong không khí, nhìn gương mặt tinh xảo của đối phương, dùng một giọng nói tràn đầy hạnh phúc trả lời, “Còn học vài từ, ví dụ như cái này, là ‘mũ rơm’, những thứ bên ngoài là ‘trà’, trên không kia là ‘mặt trời’, bên cạnh tôi chính là ‘tôi yêu anh’”.
Trình Thiên nghe Kutch phát âm kỳ dị, khóe miệng hơi nhếch lên, sửa đúng nói, “Bên cạnh không phải là ‘tôi yêu anh’, ‘tôi yêu anh’ là dùng để biểu đạt tình cảm, không phải danh từ.”
Kutch nhìn Trình Thiên, dùng tươi cười che giấu tâm cơ nho nhỏ của hắn, “Ừm, không phải ‘tôi yêu anh’, là Trình, Trình Thiên.” Tôi yêu Trình, Trình Thiên.
Hai mắt Trình Thiên chuyển động một chút, nghiêng đầu nhìn Kutch, khen ngợi gật đầu, “Không tồi, phát âm tên của tôi thật chuẩn.”
“Tôi luyện đã lâu rồi.” Kutch nhìn hai mắt vẫn không hề dao động như cũ của Trình Thiên, ngây ngô cười trả lời, giơ tay vân vê lỗ tai. Không sao, nghe một lần không hiểu, vậy nghe nhiều lần, bộ dáng chập chạp của Trình cũng thật đáng yêu, những ngày tháng đến gần đối phương từng bước như vậy, thật là hạnh phúc đến nỗi khiến người ta muốn hát vang.
Thị sát vườn trà là một việc buồn tẻ và nhàm chán, nhưng Kutch vẫn đầy hào hứng, làm cho không khí của toàn đội thị sát trở nên tốt hơn rất nhiều. Sau khi thị sát xong, Trình Thiên dẫn hắn đến ngắm hồ nước, Kutch càng nể mặt hoan hô ra tiếng, cầm di động chụp trái chụp phải, còn nhặt vài viên đá cuội đủ mọi hoa văn và màu sắc cạnh rìa hồ nước, nói muốn mang về làm quà tặng mọi người.
Trình Thiên bị sự hăng hái của Kutch lây nhiễm, cũng lấy điện thoại ra chụp vài tấm, nhặt hai viên đá cuội.
“Trình, chúng ta chụp chung một tấm đi!” Kutch xoay lưng đối diện hồ nước, cầm di động hưng phấn phất tay với Trình Thiên.
Người ta rất khó nói lời từ chối với một người mang đến niềm vui cho họ, không quá thích chụp ảnh, Trình Thiên hơi do dự bước lên, đứng song song với Kutch.
Không có thói quen làm chuyện này, Trình Thiên cố gắng phối hợp thả lỏng nét mặt, nhìn về phía ống kính.
Cạch một tiếng, hình ảnh dừng lại, hồ nước sáng lên tuyệt đẹp, dãy núi xa xa, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, hai người đứng sát vào nhau, cảnh sắc đẹp nhất đầu hạ.
Vào ban đêm, Kutch lặp lại trò cũ, vừa về phòng liền đi tắm rửa, sau đó nhân lúc Trình Thiên đang tắm, chiếm chỗ nằm dưới đất giả vờ ngủ.
Trình Thiên ngồi trên giường, nhìn Kutch quấn chăn nằm dưới đất “ngủ say”, không nói gì, cũng nằm xuống giường, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lưu Khoa nói rõ tình huống, hoãn thời gian về nhà. Nếu đã dẫn người này theo, vậy có trách nhiệm với hành trình lần này đến cùng đi.
“Đây là khăn mặt, khăn tắm, bàn chải đánh răng, ly súc miệng, cậu có mang quần áo ngủ theo không?”
Kutch thành thành thật thật gật đầu, kéo hành lý dưới đất đến mở ra, lấy ra hai bộ quần áo chị tư đã giúp hắn chuẩn bị, ngẩng đầu nhìn Trình Thiên, hơi xấu hổ hỏi, “Trình, anh thấy bộ nào coi được?”
Chỉ là thuận miệng hỏi, Trình Thiên bị câu hỏi ngược lại của Kutch làm sửng sốt, cúi đầu nhìn hai bộ quần áo trong tay hắn, tiện tay chỉ vào bộ kẻ sọc, “Bộ này.”
Kutch như nhặt được báu vật ôm bộ quần áo kẻ sọc vào lòng, lại sờ mấy cái quần lót ca rô được xếp gọn, càng trở nên xấu hổ đào đào bên ngoài, “Vậy, vậy Trình, anh cảm thấy tôi nên mặc nội y ca rô nào…”
Rầm!
Trình Thiên tuyệt tình đóng cửa phòng tắm.
Kutch chớp mắt một cái, yên lặng lấy một cái quần lót kẻ sọc và áo ngủ kẻ sọc đặt cùng một chỗ, ngây ngô cười, “Hình như Trình xấu hổ… Thì ra Trình thích hoa văn kẻ sọc…”
Giường trong phòng nghỉ có chiều rộng một mét rưỡi, hai người phụ nữ ngủ thì được, hai người đàn ông hơn một mét tám có vẻ hơi chật, hầu như nghiêng người là đụng phải đối phương.
Trình Thiên thản nhiên liếc nhìn cái giường một cái rồi không nhìn nữa, mở tủ quần áo lấy nệm và chăn trải ra nằm dưới đất, sau khi sắp xếp hành lý xong, đi đến cửa sổ kéo tấm rèm, từ tủ đầu giường lấy *sáp nhang muỗi dùng điện đặt lên.
*Nhang muỗi
Mười lăm phút sau, Kutch tắm rửa xong bước ra, mặc đồ ngủ chỉnh chỉnh tề tề, không có cợt nhả quấn khăn tắm đi ra.
“Cậu nghỉ ngơi trước đi.” Trình Thiên đứng lên từ cái ghế bên cạnh cửa sổ, thu dọn tài liệu xong cầm quần áo ngủ và đồ rửa mặt đi vào phòng tắm, hoàn toàn không chú ý đến Kutch mặc áo ngủ chỉnh tề đang cào mái tóc ẩm ướt.
Cửa phòng tắm đóng lại, ngay sau đó là tiếng nước truyền đến.
Kutch cúi đầu nhìn áo ngủ trên người, vuốt lại tóc, ngồi lên giường trừng mắt nhìn chăn nệm dưới đất.
Cái thứ này thật chướng mắt… Tạt nước cho ướt? Không được, rất mất sức. Vậy vứt bỏ? Sẽ bị Trình đuổi ra ngoài mất… Làm sao bây giờ, Trình ngồi máy bay rồi ngồi xe mất mấy tiếng đồng hồ, lại họp thêm mấy tiếng nữa, chắc chắn bây giờ đã mệt chết rồi, dưới đất cứng như vậy, sao có thể nghỉ ngơi cho tốt…
Hắn nhớ lại sau bữa cơm, dáng vẻ Trình Thiên mặt không thay đổi bố trí giường và chăn nệm dưới đất, ánh mắt ảm đạm một chút… Hình như Trình chưa hề cân nhắc sẽ cùng hắn ngủ trên giường, cũng đúng, lớn lên dưới bàn tay của người cha như vậy, chắc chắn Trình không có cảm giác an toàn, không nguyện ý ngủ chung với người không thân quen cũng là bình thường…
Người không thân quen…Bản thân hắn vẫn là người không thân quen, chỉ gặp vài lần quả thật không tính là thân…
Đau lòng đối với Trình Thiên và cảm giác mất mát khi bị Trình Thiên bài xích đan xen vào nhau trong lòng, Kutch giơ tay vỗ vỗ hai má, lại nhìn nhìn chăn nệm dưới đất, ánh mắt ảm đạm dần trở nên kiên định.
Không sao, lần này có thể ở cùng một căn phòng với Trình Thiên đã là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống! Bây giờ còn không thân quen cũng không sao, chỉ cần bản thân cố gắng, sớm muộn gì Trình cũng sẽ thân quen với hắn! Trong từ điển của nhà Sharman không có từ nản lòng và bỏ cuộc! Hiện tại đã tiến bộ hơn rất nhiều ròi, ban đầu ngay cả ánh mắt Trình cũng không thèm cho hắn!
Kutch đứng dậy, khẩn trương xoa xoa bàn tay, cẩn thận cầm quần áo của Trình Thiên đang để trên cái chăn dưới đất đặt lên giường, sau đó trượt một cái chui vào nằm trong chăn nệm, kéo cái chăn quấn chặt, nhắm hai mắt lại.
Ngủ đi ngủ đi, hắn nằm ngủ dưới đất, Trình chỉ có thể lên giường ngủ!
Trình Thiên lau tóc từ phòng tắm bước ra, không thấy bóng dáng Kutch trong phòng, nghi hoặc nhíu mày, vừa mới định cầm điện thoại trên bàn gọi đi thì liếc thấy người nằm dưới đất cuốn chăn và quần áo của hắn trên giường.
“Kutch?”
“Khò khò…”
Không có tiếng ngáy nào giả tạo hơn tiếng này được nữa.
Trình Thiên trầm mặc vài giây, sau đó tiến lên hai bước cúi người nhìn nửa gương mặt vùi trong chăn của Kutch, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cố ý nói, “Nghe nói ai ngáy lớn tiếng là người có cơ thể không tốt.”
Không khí yên tĩnh vài giây, sau đó, “Khò khò…”
Hai mắt Trình Thiên hiện lên ý cười, vươn tay đẩy nhẹ hắn, “Kutch, dậy dậy, lên giường ngủ.”
Hai mắt Kutch gắt gao nhắm chặt, làm lơ.
“Thật sự đang ngủ à?”
Kutch trở mình, tiếng ngáy ngày càng lớn, còn cố ý cọ cọ “nước miếng” lên chăn nệm dưới đất. Tuy rằng Trình không có bệnh sạch sẽ, nhưng vẫn thích sạch sẽ, hắn cọ “nước miếng” lên chăn nệm, chắc chắn Trình sẽ không thể ngủ tiếp trên đó được.
Hắn thật thông minh! Kutch vì sự thông minh nho nhỏ của bản thân mà yên lặng tự khen!
Trình Thiên nhìn lông mày không tự giác nhướng lên của Kutch, ý cười trên mặt ngày càng rõ, một ngày bận rộn mệt mỏi dường như bị hành động giành giường vừa ấm áp vừa ngây thơ của đối phương xua tan đi, giúp Kutch kéo cái chăn vì trở mình mà trượt xuống, nhỏ giọng nói, “Cám ơn, chúc ngủ ngon.” Nói xong đi lên giường, tắt đèn.
Hai phút sau, Kutch cẩn thận mở mắt ra, ngẩng đầu liếc nhín bóng dáng mơ hồ đang ngủ trên giường, sờ sờ cái chăn lông được kéo lên, ngây ngô cười rồi trở mình, ôm cái chăn chặt hơn. Trình nói hắn ngủ ngon, còn giúp hắn đắp chăn, Trình thật dịu dàng, thật săn sóc, thật tốt quá, một vạn điều tốt!
Ngủ ngon, Trình thân mến.
Kutch yên lặng nói một câu trong lòng, mang theo ý cười nhắm mắt lại.
Hôm sau Trình Thiên còn phải họp tiếp, sợ Kutch nhàm chán, hắn nói quản lý nhét Kutch vào đội ngũ mấy sinh viên học viện nông nghiệp đến học tập, để Kutch đi theo bọn họ cùng học cách hái trà, phơi nắng, sao trà.
Cuộc họp kéo dài đến trưa, buổi chiều còn phải đi thị sát một vườn trà nhỏ cách đó không xa, trước khi xuất phát Trình Thiên nhớ đến Kutch bị hắn ném đi cảm thụ sinh hoạt của nông dân trồng trà, nghĩ nghĩ một chút, sau đó gọi điện thoại cho Kutch.
“Chúng ta sắp đi đâu vậy?” Sau khi Kutch nhận điện thoại vội vã đến, trong tay còn cầm một cái mũ rơm rất to, mặt mày tràn đầy mong đợi vui sướng, làm người khác không tự giác thả lỏng tâm tình.
“Dẫn cậu đến vườn trà nhỏ dạo chơi, gần đó có một cái hồ tự nhiên, coi như là đi ngắm cảnh.” Trình Thiên ôn hòa nhìn hắn, lấy một cái khăn tay đưa qua, “Lau mồ hôi đi, buổi sáng trôi qua thế nào?”
Kutch dùng sức gật đầu, “Mấy sinh viên kia rất đáng yêu, thì ra việc sản xuất trà cũng có nhiều kiến thức như vậy, còn có còn có, tôi vừa học vài câu tiếng Trung mới.”
Trình Thiên mở cửa xe ra hiệu hắn lên xe, thuận miệng hỏi, “Học cái gì.”
“Tôi yêu anh.” Kutch đến gần, hai tay đặt lên cửa xe, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Thiên, thong thả lặp lại lần nữa, “Trình, tôi yêu anh.”
Một cơn gió mát thổi qua, lọn tóc rũ xuống che tầm mắt. Trình Thiên không tự giác híp mắt, tầm mắt thay đổi còn một đường nhỏ, chỉ nhìn thấy một mảng xanh lam xinh đẹp trong sáng.
“Phát âm thật chuẩn.” Trình Thiên trả lời, còn cổ vũ vỗ vỗ lên bả vai hắn, “Tiếp tục cố gắng.” Sau khi nói xong lui một bước, ra hiệu Kutch lên xe lần nữa.
Kutch nhìn ánh mắt không hề dao động của Trình Thiên, biết đối phương hoàn toàn không tiếp thu lời thổ lộ của hắn, vẻ mặt trống rỗng trong nháy mắt rồi nhanh chóng trở nên sôi nổi tươi cười, ngồi lên xe nói, “Cậu sinh viên đã dạy tôi cũng nói tôi phát âm rất chuẩn, xem ra tôi rất có thiên phú học tiếng Trung! Trình, tôi quyết định học tiếng Trung, anh cảm thấy tôi có thể học được không?”
“Có thể.” Trình Thiên lên xe, ra hiệu cho tài xế nổ máy, thuận miệng hỏi, “Không phải nói học vài câu sao, còn gì nữa?”
Cơ hội ngồi cùng một chỗ tán gẫu với Trình Thiên như vậy Kutch đã nằm mơ cầu khẩn vô số lần, hắn ngồi thẳng lưng, nghe hương trà nhàn nhạt trong không khí, nhìn gương mặt tinh xảo của đối phương, dùng một giọng nói tràn đầy hạnh phúc trả lời, “Còn học vài từ, ví dụ như cái này, là ‘mũ rơm’, những thứ bên ngoài là ‘trà’, trên không kia là ‘mặt trời’, bên cạnh tôi chính là ‘tôi yêu anh’”.
Trình Thiên nghe Kutch phát âm kỳ dị, khóe miệng hơi nhếch lên, sửa đúng nói, “Bên cạnh không phải là ‘tôi yêu anh’, ‘tôi yêu anh’ là dùng để biểu đạt tình cảm, không phải danh từ.”
Kutch nhìn Trình Thiên, dùng tươi cười che giấu tâm cơ nho nhỏ của hắn, “Ừm, không phải ‘tôi yêu anh’, là Trình, Trình Thiên.” Tôi yêu Trình, Trình Thiên.
Hai mắt Trình Thiên chuyển động một chút, nghiêng đầu nhìn Kutch, khen ngợi gật đầu, “Không tồi, phát âm tên của tôi thật chuẩn.”
“Tôi luyện đã lâu rồi.” Kutch nhìn hai mắt vẫn không hề dao động như cũ của Trình Thiên, ngây ngô cười trả lời, giơ tay vân vê lỗ tai. Không sao, nghe một lần không hiểu, vậy nghe nhiều lần, bộ dáng chập chạp của Trình cũng thật đáng yêu, những ngày tháng đến gần đối phương từng bước như vậy, thật là hạnh phúc đến nỗi khiến người ta muốn hát vang.
Thị sát vườn trà là một việc buồn tẻ và nhàm chán, nhưng Kutch vẫn đầy hào hứng, làm cho không khí của toàn đội thị sát trở nên tốt hơn rất nhiều. Sau khi thị sát xong, Trình Thiên dẫn hắn đến ngắm hồ nước, Kutch càng nể mặt hoan hô ra tiếng, cầm di động chụp trái chụp phải, còn nhặt vài viên đá cuội đủ mọi hoa văn và màu sắc cạnh rìa hồ nước, nói muốn mang về làm quà tặng mọi người.
Trình Thiên bị sự hăng hái của Kutch lây nhiễm, cũng lấy điện thoại ra chụp vài tấm, nhặt hai viên đá cuội.
“Trình, chúng ta chụp chung một tấm đi!” Kutch xoay lưng đối diện hồ nước, cầm di động hưng phấn phất tay với Trình Thiên.
Người ta rất khó nói lời từ chối với một người mang đến niềm vui cho họ, không quá thích chụp ảnh, Trình Thiên hơi do dự bước lên, đứng song song với Kutch.
Không có thói quen làm chuyện này, Trình Thiên cố gắng phối hợp thả lỏng nét mặt, nhìn về phía ống kính.
Cạch một tiếng, hình ảnh dừng lại, hồ nước sáng lên tuyệt đẹp, dãy núi xa xa, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, hai người đứng sát vào nhau, cảnh sắc đẹp nhất đầu hạ.
Vào ban đêm, Kutch lặp lại trò cũ, vừa về phòng liền đi tắm rửa, sau đó nhân lúc Trình Thiên đang tắm, chiếm chỗ nằm dưới đất giả vờ ngủ.
Trình Thiên ngồi trên giường, nhìn Kutch quấn chăn nằm dưới đất “ngủ say”, không nói gì, cũng nằm xuống giường, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lưu Khoa nói rõ tình huống, hoãn thời gian về nhà. Nếu đã dẫn người này theo, vậy có trách nhiệm với hành trình lần này đến cùng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.