Chương 20: Văn phòng Hòa Tam Thập
Bất Hội Hạ Kỳ
21/12/2017
Rèm cửa trên cửa sổ sát đất được kéo kín, vẻ tức giận khiêu khích trên mặt Hoàn Thụy và Đổng Dịch hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nét nghiêm túc và lạnh nhạt.
“Tối qua có một tên đột nhiên nhảy ra, là cậu phải không?” Hoàn Thụy đưa một điếu thuốc qua.
Đổng Dịch cầm ‘điếu thuốc’, bẻ làm đôi nhìn kỹ, xác định đó là kẹo mới xé vỏ bọc ra ngậm vào miệng, hỏi ngược lại, “Tối qua có người tấn công server máy chủ của Nhĩ Hồ, là anh à?”
“Không phải tôi, tôi nhờ người khác làm, một tên coi trời bằng vung ở nước ngoài.” Hoàn Thụy lấy lại nửa cây kẹo, cũng xé vỏ bọc ra ngậm vào miệng, dựa vào lan can liếc mắt đánh giá Đổng Dịch, không quá tình nguyện nói, “Vừa rồi cậu giả vờ ngu xuẩn phải không? Muốn dời lực chú ý của Tiểu Khoa đi, không để nó lo lắng, khổ sở chứ gì?”
Đổng Dịch không đáp, cũng dựa vào lan can, nhìn phong cảnh thành phố đang chìm dưới ánh nắng mặt trời, đổi đề tài nói, “Tuy là tôi đã nghĩ cách che dấu những tài liệu về Tiểu Khoa trên mạng, tạm thời người khác sẽ không moi ra được bất kỳ tin tức gì, nhưng Hạ Thanh biết rõ mọi chuyện của Tiểu Khoa, hắn muốn bạo liêu, căn bản không cần phải tìm kiếm thông tin gì, phải giải quyết hắn trước.”
“Cậu định làm thế nào?” Hoàn Thụy khoanh tay nghiêng đầu nhìn hắn, nói tiếp, “Tôi có thể đảm bảo, hiện giờ không cần lo lắng Nhĩ Hồ sẽ làm chỗ dựa cho Hạ Thanh, nhưng tôi không có biện pháp với hắn, trong thời gian ngắn tôi không tìm được bằng chừng nào về việc hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng hắn lại có thể hại Tiểu Khoa bất cứ lúc nào.”
“Vậy trước tiên làm hắn phải câm miệng.” Đổng Dịch gõ gõ lan can hỏi lại, “Người bạn coi trời bằng vung kia của anh, có thể xâm nhập vào tài khoản weibo của Hạ Thanh không?”
Hoàn Thụy nhướng mày, “Chắc có thể, cậu muốn…?”
Đổng Dịch nhếch môi lộ ra nụ cười lạnh, “Tài liệu học sinh mà chú Tiền tìm được đúng là thứ tốt, nếu không tra ra được bằng chứng hắn đã sửa mặt, vậy đem thứ hiện có cho mọi người xem. Không chỉ một mình Tiểu Khoa có quá khứ, hắn cũng có.”
Hoàn Thụy vỗ tay cái bộp, “Được rồi, giao việc này cho tôi, nhưng trước khi bạn của tôi tìm ra bằng chứng chính xác hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ, cậu phải tìm cách giữ chân Hạ Thanh, đừng để hắn nói lung tung.”
Đổng Dịch gật đầu, “Không thành vấn đề, việc này để tôi.”
Hai người liếc nhau, ngầm hiểu ý đứng thẳng dậy, bắt đầu xắn tay áo. Diễn kịch thì phải làm đến nơi đến chốn, nếu đã lấy lý do đánh nhau chạy ra đây, vậy phải làm sao cho thật.
Bữa trưa đã dọn ra bàn, Đổng Dịch nhếch khóe môi ứ máu ngồi bên trái Lưu Khoa, khóe mắt Hoàn Thụy cũng tụ máu bầm, ngồi đối diện Lưu Khoa, sau đó hai người cầm đũa cùng gắp một miếng sườn.
“Miếng sườn này tôi chọn trước.” Hoàn Thụy quyết không nhường.
“Miếng này to nhất, Tiểu Khoa cần phải ăn nhiều thịt.” Đổng Dịch cũng không chịu thua.
Bộp, chú Tiền đập đôi đũa xuống bàn, không vui nhìn hai người.
Khóe miệng Lưu Khoa co rút, cầm đôi đũa đẩy đũa bọn họ ra, gắp miếng sườn chấm vào chén nước sốt, cúi người, đặt miếng thịt vào bát của Cục Ngốc.
Cục Ngốc hưng phấn lắc đuôi, vùi đầu sung sướng ăn.
Đổng Dịch & Hoàn Thụy: “…”
Chớp mắt vẻ mặt chú Tiền như hoa nở mùa xuân, vui vẻ nhìn Lưu Khoa, cầm đũa lên nói, “Tiểu Khoa, cháu ăn nhiều một chút, mặc kệ chúng nó.”
Lưu Khoa ngoan ngoãn mỉm cười.
Đổng Dịch liếc nhìn độ cong trên khóe miệng Lưu Khoa, ánh mắt ấm áp, cũng thu đũa về.
Hoàn Thụy nhướng mày, đặt đũa xuống khui lon bia, thích thú uống một ngụm.
Đám fan Thanh Thủy trên mạng đang liều mạng tìm tòi lột da Lưu Khoa, kỳ lạ là không ai moi ra được tin tức gì, mấy weibo nổi tiếng đang điên cuồng bình luận xé mặt biến thành mờ mịt tự hỏi: có phải chúng ta tìm sai người?
Không có, không tra được cái gì. Bọn họ đã sớm biết sẽ không tìm ra được bất cứ thông tin gì về Thanh Thủy Lưu Niên, trước giờ chưa từng có ai tìm được, nhưng tại sao tư liệu của tên chủ bá Chu Dịch này cũng tìm không ra? Có phải bọn họ đụng phải bức tường đồng rồi không?
Liễu Kim giống như ma quỷ lấy tốc độ sét đánh nhanh chóng tìm được tư liệu của Hạ Thanh trong đoàn làm phim , sau đó lấy thân phận là trợ lý tác giả gọi điện thoại cho Hạ Thanh.
Hạ Thanh đang chuẩn bị gửi tin nặc danh hắc Lưu Khoa, bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, thấy số điện thoại là của văn phòng Đổng Dịch, hai mắt tỏa sáng, cái gì cũng không quan tâm nữa, hồi hộp mong chờ nhận điện thoại.
“Xin chào, có phải ngài là Hạ Thanh, tác giả của ca khúc chủ đề trong phim không? Tôi là trợ lý của Hòa Tam Thập, tên là Liễu Kim, là thế này, Hòa tiên sinh rất thích lời bài hát ngài viết, muốn viết lời mở đầu cho bài hát này, xin hỏi ngài có thời gian không, chúng tôi muốn trao đổi cụ thể hơn? Nếu ngài đồng ý thêm lời mở đầu, Hòa tiên sinh sẽ đích thân gặp ngài để trao đổi công việc.”
Đích thân gặp mặt?
Hạ Thanh xoay đầu nhìn gương mặt hoàn hảo của mình trong gương, trong lòng vô cùng kích động, làm vẻ mặt hắn trở nên vặn vẹo. Hắn giật mình, vội vàng ổn định tâm tình, cẩn thận sờ sờ gương mặt, thở sâu một hơi rồi trả lời, “Không thành vấn đề, Hòa Tam Thập tiên sinh đồng ý viết lời mở đầu là vinh hạnh của tôi…” Tôi chờ vinh hạnh này đã mười năm rồi!
Đổng Dịch bỏ một giỏ cua vào xe đẩy trong siêu thị, sau khi rửa tay, lau khô mới cầm điện thoại di động ra xem tin nhắn của Liễu Kim.
Lưu Khoa đang đeo khẩu trang, kính mát to tướng nghe tiếng động xoay người lại, quơ quơ củ khoai từ đang cầm trong tay, “Chú Tiền nói anh rất biết chọn khoai từ, củ này được không, trước đây tôi không thường ăn món này, không rành lắm.”
“Củ này không tồi.” Đổng Dịch cất di động, cầm khoai từ trong tay Lưu Khoa bỏ vào xe đẩy, chỉ chỉ về phía khu bán nguyên liệu, “Trong nhà hết hành lá, gừng, tỏi rồi, em qua đó mua đi, anh đi mua thịt bò.”
Lưu Khoa gật đầu đi về phía bên kia, Đổng Dịch chờ cậu đi xa mới quay đầu nhìn Hoàn Thụy đang đi phía sau nói, “Tôi đã giữ chân hắn, bắt đầu hành động đi.”
Hoàn Thụy bị bắt đi theo *ăn thức ăn chó, phẫn nộ cầm một giỏ tôm nhét vào xe đẩy, lấy điện thoại ra cúi đầu bấm tin nhắn, vừa bấm vừa nói lảm nhảm, “Nhìn cậu đi, làm một tác giả mà cả ngày không lo làm việc cho đàng hoàng, không ăn ở nhà thì ăn ở ngoài, cậu như vậy làm sao kiếm được tiền? Như vậy làm sao tặng quà cho Tiểu Khoa? Vậy làm sao tăng doanh thu cho tôi được? Là một người đàn ông, cậu sống như vậy rất sa sút, không được, cậu như vậy là không được.”
*Ý nói phải nhìn hai người ngọt ngào ân ái.
“Trước đây cả ngày tôi chỉ viết văn, sinh hoạt như vậy mới gọi là sa sút, bây giờ đi siêu thị mua thức ăn với Tiểu Khoa, cuộc sống như thế này mới là mong muốn của tôi.” Đổng Dịch thản nhiên trả lời, quay đầu nhìn về hướng Lưu Khoa vẫy tay, thái độ rất tốt, “Hoàn Thụy, chuyện lần này cám ơn anh.”
Hoàn Thụy liếc mắt nhìn hắn, chỉ về phía khu bán rượu và thuốc lá, “Cám ơn suông không có thành ý, thấy mấy món trên kệ kia không, đến lúc biểu đạt thành ý của cậu rồi đó.”
Đổng Dịch lãnh đạm liếc hắn, xoay người đẩy xe bỏ đi, “Tôi phải để tiền tặng quà cho Tiểu Khoa.”
Lại bị nhét một miếng thức ăn chó, Hoàn Thụy phẫn nộ hướng Đổng Dịch giơ ngón giữa.
“Anh nói gì với anh Thụy vậy?” Lưu Khoa để gừng, tỏi mới chọn xong vào xe đẩy, nhíu mày nói, “Hình như mua hơi nhiều tôm cua rồi, cua có tính hàn, bây giờ lại là mùa động, ăn ít thôi.”
Đổng Dịch nhìn dáng vẻ Lưu Khoa đang sắp xếp xe đẩy, nhịn không được cúi người hôn lên trán cậu.
Lưu Khoa hoảng sợ, vội kéo khẩu trang và mũ xuống, nhìn quanh bốn phía, thấy không ai chú ý mới nhẹ nhàng thở ra, vừa tức giận vừa không được tự nhiên nói, “Anh làm loạn cái gì vậy! Không chú ý xem đây là đâu!”
“Được rồi, vậy thì về nhà hôn tiếp.” Đổng Dịch rất biết nghe lời nói.
Lưu Khoa bị nghẹn họng, cãi lại, “Ở nhà cũng không được hôn! Chúng ta đã chia tay rồi!”
“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rất vui sướng rất thỏa mãn, “Em vừa thừa nhận, đó là nhà, nhà của chúng ta.”
Lưu Khoa bị nụ cười của hắn làm ngơ ngác, gương mặt từ từ ửng đỏ, ánh mắt cũng né tránh không dám nhìn thẳng.
Đổng Dịch thừa dịp cậu không chú ý cầm điện thoại bước qua bên cạnh, cúi đầu hôn lên mặt cậu, tách một tiếng, bấm chụp một tấm.
“A…” Lưu Khoa sửng sốt, sau đó gương mặt vụt một cái đỏ bừng, giơ tay muốn giật điện thoại, “Xóa đi! Mau xóa!”
Đổng Dịch ỷ vào chiều cao hơn người, giơ tay cao lên, lúc cậu nhào đến thì vươn tay ôm eo cậu, cười vui sướng nói, “Tiểu Khoa, có người đang nhìn kìa.”
Lưu Khoa cứng đờ người, vừa xấu hổ vừa hoảng sợ đẩy hắn ra bỏ chạy.
Đổng Dịch cúi đầu cười khẽ, thong thả đẩy xe đi theo.
Cách đó vài bước, vẻ mặt Hoàn Thụy như ăn phải shit, cầm viên đá trong tủ lạnh áp lên mặt, ý đồ muốn làm bản thân biến mất khỏi thế giới này, “Mua thức ăn thì mua thức ăn, làm loạn cái gì, có người yêu rất giỏi sao, giỏi lắm sao!”
Cổ Tấn thức đêm tăng ca buồn ngủ như chó, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là tin nhắn trong nhóm chat, mơ mơ màng màng mở ra xem.
Đổng Dịch: Bà Đổng thích ăn hải sản, thật đáng yêu. [hình]
Cổ Tấn có tật tức giận khi mới ngủ dậy, nhịn không được đập điện thoại.
Liễu Kim vừa mới nói chuyện với Hạ Thanh xong, cầm áo khoác đi ngang qua, vuốt mái tóc vểnh lên của hắn, “Tỉnh đi, đi ăn cơm thôi.”
Cổ Tấn âm u nhìn hắn.
Liễu Kim quơ quơ điện thoại, “Để khen thưởng chúng ta, tiệc hải sản, đi thôi, có trò hay để xem.”
Mùi hải sản thơm lừng bay ra khắp phòng bếp, trong thư phòng, Đổng Dịch tắt ipad, mở máy tính thản nhiên nói, “Bắt đầu làm việc đi.”
Liễu Kim gật đầu, giơ tay cởi hai nút trên áo sơ mi. Cổ Tấn trả lời được một tiếng, chỉnh chỉnh cái gối dựa sau lưng.
Bốn giờ chiều, weibo của Thanh Thủy Lưu Niên.
Thanh Thủy Lưu Niên: Nếu mộng đã ở đây, trái tim cũng ở đây, cùng lắm thì làm lại từ đầu [hình].
Đám người trên mạng tìm tòi mãi không được tin tức gì, thấy nhân vật chính xuất hiện phát weibo, vội vàng hưng phấn tràn vào xem, sau đó choáng váng.
Cả đời yêu Thanh: Em thấy Thanh Thủy nhà em, thời niên thiếu non nớt trong trẻo, thật đẹp quá, liếm liếm.
Mềm Mại: Rõ ràng đây là Chu Chu nhà tôi! Quần áo trong hình chính là bộ Chu Chu mặc trong tấm ảnh bày sạp bán! Thanh Thủy Lưu Niên, anh có ý gì? Tại sao lại đăng ảnh của Chu Chu nhà tôi? Không phải anh nói không trộm ảnh sao? Mau giải thích đi!
Thiên Lương Vương Phá: Tôi không phân biệt được đâu là chân tướng nữa, điên rồi…
Một ly chè xanh: Thanh Thanh nhà chúng tao hay nói giỡn, fan Chu Chu có thể thôi nhảy nhót không, đây là weibo của Thanh Thanh, không phải Chu Chu của chúng mày.
Bát quái con chó nhỏ: Tại sao Thanh Thủy Lưu Niên lại có ảnh chụp tập thể thời trung học của chủ bá Chi Dịch? Việc này tôi vẫn chưa tìm ra manh mối gì! Tôi là dân chuyên nghiệp nha! Thanh Thủy Lưu Niên muốn dằn vặt một người còn chưa đủ, còn muốn tự mình tham gia lột da sao?
…
Xuyên hoa phất liễu: Tôi đã phóng to tấm ảnh, phát hiện phía dưới ảnh bị cắt mờ có một hàng chữ màu đen, viết là “Trung học thực nghiệm XX”, phía dưới nữa có mấy cái tên bị cắt, tôi thấy có chữ Trình Khoa, từ vị trí này đếm lên, người ứng với tên này chính là người đứng hàng trên cùng, chủ bá Chu Dịch.
Cổ đức nại: Tôi nhớ tên thật của Thanh Thủy Lưu Niên có chữ Thanh…Hy vọng là tôi nghĩ quá nhiều, ở hàng cuối tôi thấy có chữ x Thanh, mà người ứng với tên đó… Hình như là người mập mạp đứng trong góc.
Cả đời yêu Thanh: Mày mới mập! Đừng có ngậm máu phun người! Fan Chu Dịch mau cút đi! Thời trung học Thanh Thanh nhà tao học ở nước ngoài, đừng có nói bừa!
Bốn giờ mười lăm phút.
Thanh Thủy Lưu Niên: Cho mọi người xem mấy tấm hình cũ. [hình ảnh ] [hình ảnh]
Mềm Mại: Vậy người mập mập kia đúng là…
Thiên Lương Vương Phá: Giấy chứng minh, hồ sơ học sinh, tuy hai gương mặt không giống nhau, nhưng tên trên giấy chứng mình giống nhau…Vậy Hạ Thanh mập mạp thật sự là Thanh Thủy sao…
Cổ đức nại: Tuy mọi người hay nói người mập mạp có khả năng xinh đẹp, nhưng giảm cân có thể làm mắt to hơn, mũi và cằm nhọn ra sao?
Cả đời yêu Thanh: Tao không tin! Rốt cuộc là ai trộm ID Thanh Thanh nhà tao! Cút cho tao! Không được làm bẩn nhà Thanh Thanh của tao!
Bát quái con chó nhỏ: Oa, tin tức lớn bạo liêu lớn nha, khó trách tôi tra không được bất cứ tin tức cũ gì của Thanh Thủy Lưu Niên, cái này là thay đổi thành một người khác rồi, quả thật rất khó tra được, hiện tại và trước kia khác nhau quá nhiều.
…
Một ly chè xanh: Hack ID, chuẩn bị nhận đơn kiện của luật sư đi.
Đảng vây xem: Ối trời ơi, tôi rất sợ đơn kiện của luật sư đó, có bản lĩnh tới bắt tôi đi, tội hack tài khoản của quái vật thẩm mỹ, tới bắt tôi đi đi đi đi, tưởng ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ là tôi sẽ không tìm được bằng chứng à? Nói tiếng Hàn, Nhật sao, đương nhiên rồi, ra nước ngoài làm phẫu thuật phải đến mấy năm, không biết tiếng nước ngoài sao được…
Bát quái con chó nhỏ: Đại thần hack ID xuất hiện rồi sao, quỳ lạy!
Trên một tầng lầu căn hộ cao cấp nào đó, Hạ Thanh nhào vào ghế sô pha hát nhẩm ca khúc hắn tự sáng tác, trong đầu tràn đầy vui sướng khi sắp được gặp Đổng Dịch, hoàn toàn không chú ý đến weibo đang khác thường.
Đổng Dịch dừng con chuột trong tay, nhìn Hoàn Thụy đang ngồi trên ghế sô pha, “Đảng vây xem là anh phải không?”
Hoàn Thụy bày vẻ mặt ‘Không cần khen, tôi ngầu như vậy đó’ cho hắn xem.
Trong phòng bếp Lưu Khoa đang giúp chú Tiền xử lý các nguyên liệu nấu ăn, hoàn toàn không biết mấy người trong thư phòng đang quậy tưng bừng trên mạng. Chú Tiền lấy bánh bích quy trong lò nướng ra, nhìn Lưu Khoa đang vùi đầu nghiêm túc làm việc, híp mắt cười.
Đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, lại chăm chỉ… Tiểu Dịch được lợi rồi.
Tới lúc này, dư luận lại chuyển hướng gió. Hai tấm hình này không nói rõ được điều gì, rồi lại như nói lên được rất nhiều điều. Hai nhân vật vô cùng giống nhau trong vụ trộm ảnh chụp kia thì ra là bạn học! Mà trong đó có một người hoàn toàn không giống với dáng vẻ hiện tại! Cư dân mạng nghĩ đến phương diện này, tưởng tượng đủ các nguyên nhân, nhịn không được run rẩy cả người.
Tiểu tiên nữ ăn thịt: Không biết có phải do tôi suy nghĩ quá nhiều hay không… Trăm phương ngàn kế phẫu thuật thẩm mỹ thành người khác…
Hôm nay cũng mập: Tôi vừa mới xem lại video Thanh Thủy Lưu Niên phát sáng nay, vì trong lòng tôi có hơi nghi ngờ nên xem rất kỹ, một bên mũi của Thanh Thủy Lưu Niên bị nắng chiếu vào nhìn hơi trong suốt…
Mặt xấu tâm mù: Fan Thanh Thanh sao không nhảy ra nữa đi? Không phải lúc trước mắng chủ bá Chu Dịch là quái vật thẩm mỹ sao? Kết quả người ta từ nhỏ đến lớn vẫn đẹp trai như vậy, ngược lại là Thanh Thủy Lưu Niên, chậc chậc, quả nhiên là cùng lắm thì làm lại từ đầu, đúng là ‘làm lại từ đầu’.
Cây hồng: Chỉ có mình tôi thấy kỳ quái sao! Trước đây mấy sự kiện đứng đầu, nhân vật chính sẽ bị ‘bạn học’, ‘anh họ’, ’em họ’, ‘đồng nghiệp’, ‘hàng xóm’, chạy đến bạo liêu, lần này lại không có ai! Chẳng lẽ Chu Dịch và Thanh Thủy Lưu Niên sống trong hai thế giới song song sao?
Tẩy sạch sẽ tẩy sạch sẽ: Ối trời, mười năm cũng không quá lâu, tại sao không có người quen nào nhảy ra bạo liêu.
Người liên quan: Tôi là học sinh trường thực nghiệm XX đây, Trình Khoa và Hạ Thanh học kế bên lớp tôi, Trình Khoa chính là chủ bá Chu Dịch, tôi rất chắc chắn điểm này, nhưng Hạ Thanh có phải là Thanh Thủy Lưu Niên hay không tôi không xác định, vẻ ngoài kém hơn nhiều lắm, còn nữa, tôi có thể cam đoan Trình Khoa không có sửa mặt, từ hồi trung học đã đẹp trai vậy rồi.
Một gốc cây sắp chết: Tôi nhớ ra rồi! Khó trách nhìn quen mắt như vậy, thì ra Chu Chu chính là người đạt điểm tối đa lúc thi vào trung học! Từ lớp 10 đến học kỳ đầu lớp 11, trong mỗi kỳ thi hắn đều ép người đứng hạng hai là Hạ Thanh không ngóc đầu lên nổi, sau đó thành tích học tập của hắn đột ngột xuống thấp, lúc đó lại có thêm một học bá mới chuyển đến, sau đó trên giang hồ không còn truyền thuyết về hắn nữa.
Mèo con hoài niệm chuyện xưa: Hình như Trình Khoa bị đuổi học, gây thương tích cho người khác gì đó thì phải, cũng có người đồn là vì người nhà qua đời nên không có tiền học tiếp, cũng rất đáng thương.
…
Tôi đại khái bị mù: Bạn học, hàng xóm biết thì hãy nói, đừng đoán lung tung, quả thật Chu Chu bỏ học trung học, fan chúng tôi đều biết hết. Nhưng Chu Chu chưa từng từ bỏ việc học, từ việc tự thi vào khoa chính quy cho đến tự học các chương trình, phần mềm viết game, rồi dần dần có thể tự mình viết ra một game nhỏ, mọi nỗ lực của Chu Chu chúng tôi đều biết hết. Tôi nói cho mọi người biết, game siêu hot trên điện thoại di động trước kia là sản phẩm của Chu Chu, công ty Liệt Hỏa chỉ mua bản quyền thôi, không phải tác giả.
Nỗ lực chuyển gạch: Lệch đường rồi! Rốt cuộc Hạ Thanh có phải là Thanh Thủy Lưu Niên không! Hắn có phẫu thuật thẩm mỹ không! Cầu chân tướng! Vị đại thần hack ID, xin tiếp tục bạo liêu đừng có ngừng lại!
Hoàn Thụy nhận điện thoại đang reo, nói chuyện xong duỗi thắt lưng lười biếng ngồi trên ghế sô pha, “Khi nào mới ăn cơm, đói bụng quá.”
Đổng Dịch đóng máy tính lại, im lặng gõ gõ lên tay vịn ghế.
“Ông chủ, đã hướng dư luận theo chiều hướng có lợi cho bà chủ, bước tiếp theo phải bàn bạc kỹ hơn?” Tay đang gõ chữ của Cổ Tấn dừng lại, hơi thấp thỏm nhìn Đổng Dịch. Tin tức của bà chủ vẫn bị lộ một chút, ví dụ như bỏ học trung học gì đó… Ông chủ đừng có bùng nổ nha!
“Làm rất tốt.” Đổng Dịch hoàn hồn, hiếm khi khen thưởng hắn một câu, quay đầu nhìn Hoàn Thụy, “Tôi muốn nhờ anh một việc.”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, yên tâm đi, tạm thời Hạ Thanh không lấy lại tài khoản weibo của hắn được đâu.” Hoàn Thụy khoát tay, dáng vẻ như bị đói sắp hạ đường huyết đến nơi, “Nhưng nói không chừng hắn sẽ phát trực tiếp hắc Tiểu Khoa, thằng bạn coi trời bằng vung kia của tôi cũng không thể khống chế toàn bộ internet, cũng không thể tấn công server Nhĩ Hồ lần nữa, chúng ta là công dân tuân thủ pháp luật mà.”
Đã tấn công một lần còn nói mình tuân thủ pháp luật… Cổ Tấn nén câu chửi bậy xuống.
“Tôi có cách làm hắn phải câm miệng.” Đổng Dịch mở máy tính ra lần nữa, “Liễu Kim, đăng chứng cứ Hạ Thanh thuê thủy quân mà chúng ta tra được lúc chiều lên mạng đi.”
Liễu Kim gật đầu, ngón tay gõ trên bàn phím nhanh như gió.
Đúng năm giờ, một tài khoản chuyên kiếm tiền dựa vào bát quái trên mạng vứt ra một đống chứng cứ.
Những chuyện trên mạng: Làm sao để ảnh cho chó ăn có thể siêu hot trên internet chỉ sau một đêm? Làm sao để video của Thanh Thủy Lưu Niên luôn giữ vị trí đầu bảng? Tại sao Thanh Thủy Lưu Niên không lo sợ gì cả? Tiếp theo, hãy để tôi dẫn mọi người vào thế giới nội tâm của ‘nam thần’ chủ bá, người đã mua thủy quân, mua fan, mua độ nổi tiếng. [bằng chứng]
Mềm Mại: Thì ra là thuê thủy quân, lần này xem fan Thanh Thủy tẩy trắng thế nào đây.
Xuyên hoa phất liễu: Thanh Thủy khốn kiếp! Rốt cuộc mày ghen tỵ Chu Chu nhà tao đến cỡ nào, trăm phương ngàn kế hắc Chu Chu! Tao X dòng họ mày! Đã xấu còn ác! Thì ra tất cả mọi chuyện đều là mày giở trò quỷ sau lưng, buổi sáng phát video còn giả bộ giống nhau cái khỉ gì. Tiếp theo có phải mày sẽ hắc Chu Chu nhà tao bỏ học lăn lộn ngoài xã hội, đứng vậy, đúng là Chu Chu nhà tao đã bỏ học, nhưng ít nhất đạo đức của Chu Chu không có vấn đề, còn kiên trì làm công ích mỗi năm, còn mày thì sao! Mày kiếm được tiền nhớ tút lại dung nhan đi nha!
Ba người trong thư phòng đều quay đầu nhìn Liễu Kim, vẻ mặt cổ quái.
Liễu Kim vô cùng bình tĩnh, “Tôi chỉ làm việc dựa theo yêu cầu của ông chủ, cố gắng làm mờ những chuyện xấu của bà chủ, đẩy mạnh những điểm tốt đẹp.”
Hoàn Thụy và Cổ Tấn cùng nhìn qua Đổng Dịch.
Đổng Dịch rũ mắt, nhìn xuống máy tính.
Năm giờ mười phút, văn phòng Hòa Tam Thập phát weibo.
Văn phòng Hòa Tam Thập: Nhận thấy trạng thái gần đây của Hạ Thanh tiên sinh (tức Thanh Thủy Lưu Niên) không được tỉnh táo, sau khi bàn bạc, đoàn phim và tác giả quyết định ngừng hợp tác, loại bỏ ca khúc chủ đề của . Đồng thời Hòa Tam Thập tiên sinh bày tỏ, vĩnh viễn không hợp tác với Hạ Thanh tiên sinh ở bất kỳ phương diện nào nữa.
Mềm Mại: Vậy Thanh Thủy Lưu Niên đúng là Hạ Thanh? Ha hả.
Bát quái con chó nhỏ: Cái gì?! Thanh Thủy Lưu Niên từng hợp tác trong ? Má nó, nam thần ngừng hợp tác là sáng suốt! Tác phẩm của anh mời một quái vật thẩm mỹ viết bài hát, rất LOW!
Thiên Lương Vương Phá: A a a a, Hòa Tam Thập a a a, tôi bị lỡ buổi ký tặng lần trước, a a a a, thật sự chỉ có một lần đó thôi sao! Cầu lần hai! Lần này tôi nhất định phải đi!
Vỏ tôm chúng ta đi: A a a a, nam thần a a a, em yêu anh Hòa đại đại! Yêu anh yêu anh!
…
Sóc đáng yêu trên cây thông: Quản cái gì trộm ảnh hay không trộm ảnh, có phẫu thuật thẩm mỹ hay không phẫu thuật thẩm mỹ, cầu nam thần ký tặng sách lần nữa! Mấy người tham gia buổi ký tặng sách đều nói Hòa đại đại rất trẻ rất đẹp trai, hu hu hu, thật hối hận đã không đi hu hu hu.
Hoàn Thụy xì cười một tiếng, “Đẹp cái lông gà.”
Đổng Dịch tiếp tục im lặng nhìn màn hình, do dự một lúc, bấm con chuột.
Mắt Cổ Tấn trợn to, “Ông chủ follow weibo của bà chủ? Dùng weibo văn phòng?
Liễu Kim chấn động, “Ông chủ, anh like bình luận mắng chửi Hạ Thanh hồi nãy của tôi? Còn dùng weibo của văn phòng?”
Đổng Dịch yên lặng phóng khí lạnh, ngón tay rục rịch. Thật ra nếu không phải hắn sợ sẽ chọc giận Tiểu Khoa, hắn đã muốn dùng tài khoản chính đăng weibo thổ lộ từ lâu rồi.
Văn phòng Hòa Tam Thập: Muốn tái hợp, muốn tuyên bố chính thức, muốn tú ân ái.
Liễu Kim đứng bật dậy bước qua đóng laptop của Đổng Dịch, vẻ mặt như có thâm thù đại hận, “Ông chủ, anh muốn bị bà chủ đuổi ra khỏi nhà thì cứ đăng tiếp đi.”
Cổ Tấn sợ hãi cầm điện thoại, “Ông chủ, tú ân ái trong nhóm chat là đủ rồi, weibo văn phòng còn non yếu, anh bỏ qua cho nó đi…”
Đổng Dịch lạnh lùng liếc bọn họ, dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Hoàn Thụy, hắn đứng lên bước ra khỏi thư phòng. Hắn đứng nghe lén Tiểu Khoa và chú Tiền nói chuyện trong phòng bếp một lúc, nhịn không được bước vào ôm Lưu Khoa từ phía sau, chôn mặt trong gáy cậu cọ cọ, thấp giọng nói, “Tiểu Khoa, chúng ta kết hôn đi.”
Lưu Khoa cứng đờ, không chút do dự cầm cà rốt trên thớt dí vào mặt hắn, “Biến khỏi nhà tôi, cơm tối không có phần của anh đâu!”
“Tối qua có một tên đột nhiên nhảy ra, là cậu phải không?” Hoàn Thụy đưa một điếu thuốc qua.
Đổng Dịch cầm ‘điếu thuốc’, bẻ làm đôi nhìn kỹ, xác định đó là kẹo mới xé vỏ bọc ra ngậm vào miệng, hỏi ngược lại, “Tối qua có người tấn công server máy chủ của Nhĩ Hồ, là anh à?”
“Không phải tôi, tôi nhờ người khác làm, một tên coi trời bằng vung ở nước ngoài.” Hoàn Thụy lấy lại nửa cây kẹo, cũng xé vỏ bọc ra ngậm vào miệng, dựa vào lan can liếc mắt đánh giá Đổng Dịch, không quá tình nguyện nói, “Vừa rồi cậu giả vờ ngu xuẩn phải không? Muốn dời lực chú ý của Tiểu Khoa đi, không để nó lo lắng, khổ sở chứ gì?”
Đổng Dịch không đáp, cũng dựa vào lan can, nhìn phong cảnh thành phố đang chìm dưới ánh nắng mặt trời, đổi đề tài nói, “Tuy là tôi đã nghĩ cách che dấu những tài liệu về Tiểu Khoa trên mạng, tạm thời người khác sẽ không moi ra được bất kỳ tin tức gì, nhưng Hạ Thanh biết rõ mọi chuyện của Tiểu Khoa, hắn muốn bạo liêu, căn bản không cần phải tìm kiếm thông tin gì, phải giải quyết hắn trước.”
“Cậu định làm thế nào?” Hoàn Thụy khoanh tay nghiêng đầu nhìn hắn, nói tiếp, “Tôi có thể đảm bảo, hiện giờ không cần lo lắng Nhĩ Hồ sẽ làm chỗ dựa cho Hạ Thanh, nhưng tôi không có biện pháp với hắn, trong thời gian ngắn tôi không tìm được bằng chừng nào về việc hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng hắn lại có thể hại Tiểu Khoa bất cứ lúc nào.”
“Vậy trước tiên làm hắn phải câm miệng.” Đổng Dịch gõ gõ lan can hỏi lại, “Người bạn coi trời bằng vung kia của anh, có thể xâm nhập vào tài khoản weibo của Hạ Thanh không?”
Hoàn Thụy nhướng mày, “Chắc có thể, cậu muốn…?”
Đổng Dịch nhếch môi lộ ra nụ cười lạnh, “Tài liệu học sinh mà chú Tiền tìm được đúng là thứ tốt, nếu không tra ra được bằng chứng hắn đã sửa mặt, vậy đem thứ hiện có cho mọi người xem. Không chỉ một mình Tiểu Khoa có quá khứ, hắn cũng có.”
Hoàn Thụy vỗ tay cái bộp, “Được rồi, giao việc này cho tôi, nhưng trước khi bạn của tôi tìm ra bằng chứng chính xác hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ, cậu phải tìm cách giữ chân Hạ Thanh, đừng để hắn nói lung tung.”
Đổng Dịch gật đầu, “Không thành vấn đề, việc này để tôi.”
Hai người liếc nhau, ngầm hiểu ý đứng thẳng dậy, bắt đầu xắn tay áo. Diễn kịch thì phải làm đến nơi đến chốn, nếu đã lấy lý do đánh nhau chạy ra đây, vậy phải làm sao cho thật.
Bữa trưa đã dọn ra bàn, Đổng Dịch nhếch khóe môi ứ máu ngồi bên trái Lưu Khoa, khóe mắt Hoàn Thụy cũng tụ máu bầm, ngồi đối diện Lưu Khoa, sau đó hai người cầm đũa cùng gắp một miếng sườn.
“Miếng sườn này tôi chọn trước.” Hoàn Thụy quyết không nhường.
“Miếng này to nhất, Tiểu Khoa cần phải ăn nhiều thịt.” Đổng Dịch cũng không chịu thua.
Bộp, chú Tiền đập đôi đũa xuống bàn, không vui nhìn hai người.
Khóe miệng Lưu Khoa co rút, cầm đôi đũa đẩy đũa bọn họ ra, gắp miếng sườn chấm vào chén nước sốt, cúi người, đặt miếng thịt vào bát của Cục Ngốc.
Cục Ngốc hưng phấn lắc đuôi, vùi đầu sung sướng ăn.
Đổng Dịch & Hoàn Thụy: “…”
Chớp mắt vẻ mặt chú Tiền như hoa nở mùa xuân, vui vẻ nhìn Lưu Khoa, cầm đũa lên nói, “Tiểu Khoa, cháu ăn nhiều một chút, mặc kệ chúng nó.”
Lưu Khoa ngoan ngoãn mỉm cười.
Đổng Dịch liếc nhìn độ cong trên khóe miệng Lưu Khoa, ánh mắt ấm áp, cũng thu đũa về.
Hoàn Thụy nhướng mày, đặt đũa xuống khui lon bia, thích thú uống một ngụm.
Đám fan Thanh Thủy trên mạng đang liều mạng tìm tòi lột da Lưu Khoa, kỳ lạ là không ai moi ra được tin tức gì, mấy weibo nổi tiếng đang điên cuồng bình luận xé mặt biến thành mờ mịt tự hỏi: có phải chúng ta tìm sai người?
Không có, không tra được cái gì. Bọn họ đã sớm biết sẽ không tìm ra được bất cứ thông tin gì về Thanh Thủy Lưu Niên, trước giờ chưa từng có ai tìm được, nhưng tại sao tư liệu của tên chủ bá Chu Dịch này cũng tìm không ra? Có phải bọn họ đụng phải bức tường đồng rồi không?
Liễu Kim giống như ma quỷ lấy tốc độ sét đánh nhanh chóng tìm được tư liệu của Hạ Thanh trong đoàn làm phim , sau đó lấy thân phận là trợ lý tác giả gọi điện thoại cho Hạ Thanh.
Hạ Thanh đang chuẩn bị gửi tin nặc danh hắc Lưu Khoa, bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, thấy số điện thoại là của văn phòng Đổng Dịch, hai mắt tỏa sáng, cái gì cũng không quan tâm nữa, hồi hộp mong chờ nhận điện thoại.
“Xin chào, có phải ngài là Hạ Thanh, tác giả của ca khúc chủ đề trong phim không? Tôi là trợ lý của Hòa Tam Thập, tên là Liễu Kim, là thế này, Hòa tiên sinh rất thích lời bài hát ngài viết, muốn viết lời mở đầu cho bài hát này, xin hỏi ngài có thời gian không, chúng tôi muốn trao đổi cụ thể hơn? Nếu ngài đồng ý thêm lời mở đầu, Hòa tiên sinh sẽ đích thân gặp ngài để trao đổi công việc.”
Đích thân gặp mặt?
Hạ Thanh xoay đầu nhìn gương mặt hoàn hảo của mình trong gương, trong lòng vô cùng kích động, làm vẻ mặt hắn trở nên vặn vẹo. Hắn giật mình, vội vàng ổn định tâm tình, cẩn thận sờ sờ gương mặt, thở sâu một hơi rồi trả lời, “Không thành vấn đề, Hòa Tam Thập tiên sinh đồng ý viết lời mở đầu là vinh hạnh của tôi…” Tôi chờ vinh hạnh này đã mười năm rồi!
Đổng Dịch bỏ một giỏ cua vào xe đẩy trong siêu thị, sau khi rửa tay, lau khô mới cầm điện thoại di động ra xem tin nhắn của Liễu Kim.
Lưu Khoa đang đeo khẩu trang, kính mát to tướng nghe tiếng động xoay người lại, quơ quơ củ khoai từ đang cầm trong tay, “Chú Tiền nói anh rất biết chọn khoai từ, củ này được không, trước đây tôi không thường ăn món này, không rành lắm.”
“Củ này không tồi.” Đổng Dịch cất di động, cầm khoai từ trong tay Lưu Khoa bỏ vào xe đẩy, chỉ chỉ về phía khu bán nguyên liệu, “Trong nhà hết hành lá, gừng, tỏi rồi, em qua đó mua đi, anh đi mua thịt bò.”
Lưu Khoa gật đầu đi về phía bên kia, Đổng Dịch chờ cậu đi xa mới quay đầu nhìn Hoàn Thụy đang đi phía sau nói, “Tôi đã giữ chân hắn, bắt đầu hành động đi.”
Hoàn Thụy bị bắt đi theo *ăn thức ăn chó, phẫn nộ cầm một giỏ tôm nhét vào xe đẩy, lấy điện thoại ra cúi đầu bấm tin nhắn, vừa bấm vừa nói lảm nhảm, “Nhìn cậu đi, làm một tác giả mà cả ngày không lo làm việc cho đàng hoàng, không ăn ở nhà thì ăn ở ngoài, cậu như vậy làm sao kiếm được tiền? Như vậy làm sao tặng quà cho Tiểu Khoa? Vậy làm sao tăng doanh thu cho tôi được? Là một người đàn ông, cậu sống như vậy rất sa sút, không được, cậu như vậy là không được.”
*Ý nói phải nhìn hai người ngọt ngào ân ái.
“Trước đây cả ngày tôi chỉ viết văn, sinh hoạt như vậy mới gọi là sa sút, bây giờ đi siêu thị mua thức ăn với Tiểu Khoa, cuộc sống như thế này mới là mong muốn của tôi.” Đổng Dịch thản nhiên trả lời, quay đầu nhìn về hướng Lưu Khoa vẫy tay, thái độ rất tốt, “Hoàn Thụy, chuyện lần này cám ơn anh.”
Hoàn Thụy liếc mắt nhìn hắn, chỉ về phía khu bán rượu và thuốc lá, “Cám ơn suông không có thành ý, thấy mấy món trên kệ kia không, đến lúc biểu đạt thành ý của cậu rồi đó.”
Đổng Dịch lãnh đạm liếc hắn, xoay người đẩy xe bỏ đi, “Tôi phải để tiền tặng quà cho Tiểu Khoa.”
Lại bị nhét một miếng thức ăn chó, Hoàn Thụy phẫn nộ hướng Đổng Dịch giơ ngón giữa.
“Anh nói gì với anh Thụy vậy?” Lưu Khoa để gừng, tỏi mới chọn xong vào xe đẩy, nhíu mày nói, “Hình như mua hơi nhiều tôm cua rồi, cua có tính hàn, bây giờ lại là mùa động, ăn ít thôi.”
Đổng Dịch nhìn dáng vẻ Lưu Khoa đang sắp xếp xe đẩy, nhịn không được cúi người hôn lên trán cậu.
Lưu Khoa hoảng sợ, vội kéo khẩu trang và mũ xuống, nhìn quanh bốn phía, thấy không ai chú ý mới nhẹ nhàng thở ra, vừa tức giận vừa không được tự nhiên nói, “Anh làm loạn cái gì vậy! Không chú ý xem đây là đâu!”
“Được rồi, vậy thì về nhà hôn tiếp.” Đổng Dịch rất biết nghe lời nói.
Lưu Khoa bị nghẹn họng, cãi lại, “Ở nhà cũng không được hôn! Chúng ta đã chia tay rồi!”
“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rất vui sướng rất thỏa mãn, “Em vừa thừa nhận, đó là nhà, nhà của chúng ta.”
Lưu Khoa bị nụ cười của hắn làm ngơ ngác, gương mặt từ từ ửng đỏ, ánh mắt cũng né tránh không dám nhìn thẳng.
Đổng Dịch thừa dịp cậu không chú ý cầm điện thoại bước qua bên cạnh, cúi đầu hôn lên mặt cậu, tách một tiếng, bấm chụp một tấm.
“A…” Lưu Khoa sửng sốt, sau đó gương mặt vụt một cái đỏ bừng, giơ tay muốn giật điện thoại, “Xóa đi! Mau xóa!”
Đổng Dịch ỷ vào chiều cao hơn người, giơ tay cao lên, lúc cậu nhào đến thì vươn tay ôm eo cậu, cười vui sướng nói, “Tiểu Khoa, có người đang nhìn kìa.”
Lưu Khoa cứng đờ người, vừa xấu hổ vừa hoảng sợ đẩy hắn ra bỏ chạy.
Đổng Dịch cúi đầu cười khẽ, thong thả đẩy xe đi theo.
Cách đó vài bước, vẻ mặt Hoàn Thụy như ăn phải shit, cầm viên đá trong tủ lạnh áp lên mặt, ý đồ muốn làm bản thân biến mất khỏi thế giới này, “Mua thức ăn thì mua thức ăn, làm loạn cái gì, có người yêu rất giỏi sao, giỏi lắm sao!”
Cổ Tấn thức đêm tăng ca buồn ngủ như chó, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là tin nhắn trong nhóm chat, mơ mơ màng màng mở ra xem.
Đổng Dịch: Bà Đổng thích ăn hải sản, thật đáng yêu. [hình]
Cổ Tấn có tật tức giận khi mới ngủ dậy, nhịn không được đập điện thoại.
Liễu Kim vừa mới nói chuyện với Hạ Thanh xong, cầm áo khoác đi ngang qua, vuốt mái tóc vểnh lên của hắn, “Tỉnh đi, đi ăn cơm thôi.”
Cổ Tấn âm u nhìn hắn.
Liễu Kim quơ quơ điện thoại, “Để khen thưởng chúng ta, tiệc hải sản, đi thôi, có trò hay để xem.”
Mùi hải sản thơm lừng bay ra khắp phòng bếp, trong thư phòng, Đổng Dịch tắt ipad, mở máy tính thản nhiên nói, “Bắt đầu làm việc đi.”
Liễu Kim gật đầu, giơ tay cởi hai nút trên áo sơ mi. Cổ Tấn trả lời được một tiếng, chỉnh chỉnh cái gối dựa sau lưng.
Bốn giờ chiều, weibo của Thanh Thủy Lưu Niên.
Thanh Thủy Lưu Niên: Nếu mộng đã ở đây, trái tim cũng ở đây, cùng lắm thì làm lại từ đầu [hình].
Đám người trên mạng tìm tòi mãi không được tin tức gì, thấy nhân vật chính xuất hiện phát weibo, vội vàng hưng phấn tràn vào xem, sau đó choáng váng.
Cả đời yêu Thanh: Em thấy Thanh Thủy nhà em, thời niên thiếu non nớt trong trẻo, thật đẹp quá, liếm liếm.
Mềm Mại: Rõ ràng đây là Chu Chu nhà tôi! Quần áo trong hình chính là bộ Chu Chu mặc trong tấm ảnh bày sạp bán! Thanh Thủy Lưu Niên, anh có ý gì? Tại sao lại đăng ảnh của Chu Chu nhà tôi? Không phải anh nói không trộm ảnh sao? Mau giải thích đi!
Thiên Lương Vương Phá: Tôi không phân biệt được đâu là chân tướng nữa, điên rồi…
Một ly chè xanh: Thanh Thanh nhà chúng tao hay nói giỡn, fan Chu Chu có thể thôi nhảy nhót không, đây là weibo của Thanh Thanh, không phải Chu Chu của chúng mày.
Bát quái con chó nhỏ: Tại sao Thanh Thủy Lưu Niên lại có ảnh chụp tập thể thời trung học của chủ bá Chi Dịch? Việc này tôi vẫn chưa tìm ra manh mối gì! Tôi là dân chuyên nghiệp nha! Thanh Thủy Lưu Niên muốn dằn vặt một người còn chưa đủ, còn muốn tự mình tham gia lột da sao?
…
Xuyên hoa phất liễu: Tôi đã phóng to tấm ảnh, phát hiện phía dưới ảnh bị cắt mờ có một hàng chữ màu đen, viết là “Trung học thực nghiệm XX”, phía dưới nữa có mấy cái tên bị cắt, tôi thấy có chữ Trình Khoa, từ vị trí này đếm lên, người ứng với tên này chính là người đứng hàng trên cùng, chủ bá Chu Dịch.
Cổ đức nại: Tôi nhớ tên thật của Thanh Thủy Lưu Niên có chữ Thanh…Hy vọng là tôi nghĩ quá nhiều, ở hàng cuối tôi thấy có chữ x Thanh, mà người ứng với tên đó… Hình như là người mập mạp đứng trong góc.
Cả đời yêu Thanh: Mày mới mập! Đừng có ngậm máu phun người! Fan Chu Dịch mau cút đi! Thời trung học Thanh Thanh nhà tao học ở nước ngoài, đừng có nói bừa!
Bốn giờ mười lăm phút.
Thanh Thủy Lưu Niên: Cho mọi người xem mấy tấm hình cũ. [hình ảnh ] [hình ảnh]
Mềm Mại: Vậy người mập mập kia đúng là…
Thiên Lương Vương Phá: Giấy chứng minh, hồ sơ học sinh, tuy hai gương mặt không giống nhau, nhưng tên trên giấy chứng mình giống nhau…Vậy Hạ Thanh mập mạp thật sự là Thanh Thủy sao…
Cổ đức nại: Tuy mọi người hay nói người mập mạp có khả năng xinh đẹp, nhưng giảm cân có thể làm mắt to hơn, mũi và cằm nhọn ra sao?
Cả đời yêu Thanh: Tao không tin! Rốt cuộc là ai trộm ID Thanh Thanh nhà tao! Cút cho tao! Không được làm bẩn nhà Thanh Thanh của tao!
Bát quái con chó nhỏ: Oa, tin tức lớn bạo liêu lớn nha, khó trách tôi tra không được bất cứ tin tức cũ gì của Thanh Thủy Lưu Niên, cái này là thay đổi thành một người khác rồi, quả thật rất khó tra được, hiện tại và trước kia khác nhau quá nhiều.
…
Một ly chè xanh: Hack ID, chuẩn bị nhận đơn kiện của luật sư đi.
Đảng vây xem: Ối trời ơi, tôi rất sợ đơn kiện của luật sư đó, có bản lĩnh tới bắt tôi đi, tội hack tài khoản của quái vật thẩm mỹ, tới bắt tôi đi đi đi đi, tưởng ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ là tôi sẽ không tìm được bằng chứng à? Nói tiếng Hàn, Nhật sao, đương nhiên rồi, ra nước ngoài làm phẫu thuật phải đến mấy năm, không biết tiếng nước ngoài sao được…
Bát quái con chó nhỏ: Đại thần hack ID xuất hiện rồi sao, quỳ lạy!
Trên một tầng lầu căn hộ cao cấp nào đó, Hạ Thanh nhào vào ghế sô pha hát nhẩm ca khúc hắn tự sáng tác, trong đầu tràn đầy vui sướng khi sắp được gặp Đổng Dịch, hoàn toàn không chú ý đến weibo đang khác thường.
Đổng Dịch dừng con chuột trong tay, nhìn Hoàn Thụy đang ngồi trên ghế sô pha, “Đảng vây xem là anh phải không?”
Hoàn Thụy bày vẻ mặt ‘Không cần khen, tôi ngầu như vậy đó’ cho hắn xem.
Trong phòng bếp Lưu Khoa đang giúp chú Tiền xử lý các nguyên liệu nấu ăn, hoàn toàn không biết mấy người trong thư phòng đang quậy tưng bừng trên mạng. Chú Tiền lấy bánh bích quy trong lò nướng ra, nhìn Lưu Khoa đang vùi đầu nghiêm túc làm việc, híp mắt cười.
Đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, lại chăm chỉ… Tiểu Dịch được lợi rồi.
Tới lúc này, dư luận lại chuyển hướng gió. Hai tấm hình này không nói rõ được điều gì, rồi lại như nói lên được rất nhiều điều. Hai nhân vật vô cùng giống nhau trong vụ trộm ảnh chụp kia thì ra là bạn học! Mà trong đó có một người hoàn toàn không giống với dáng vẻ hiện tại! Cư dân mạng nghĩ đến phương diện này, tưởng tượng đủ các nguyên nhân, nhịn không được run rẩy cả người.
Tiểu tiên nữ ăn thịt: Không biết có phải do tôi suy nghĩ quá nhiều hay không… Trăm phương ngàn kế phẫu thuật thẩm mỹ thành người khác…
Hôm nay cũng mập: Tôi vừa mới xem lại video Thanh Thủy Lưu Niên phát sáng nay, vì trong lòng tôi có hơi nghi ngờ nên xem rất kỹ, một bên mũi của Thanh Thủy Lưu Niên bị nắng chiếu vào nhìn hơi trong suốt…
Mặt xấu tâm mù: Fan Thanh Thanh sao không nhảy ra nữa đi? Không phải lúc trước mắng chủ bá Chu Dịch là quái vật thẩm mỹ sao? Kết quả người ta từ nhỏ đến lớn vẫn đẹp trai như vậy, ngược lại là Thanh Thủy Lưu Niên, chậc chậc, quả nhiên là cùng lắm thì làm lại từ đầu, đúng là ‘làm lại từ đầu’.
Cây hồng: Chỉ có mình tôi thấy kỳ quái sao! Trước đây mấy sự kiện đứng đầu, nhân vật chính sẽ bị ‘bạn học’, ‘anh họ’, ’em họ’, ‘đồng nghiệp’, ‘hàng xóm’, chạy đến bạo liêu, lần này lại không có ai! Chẳng lẽ Chu Dịch và Thanh Thủy Lưu Niên sống trong hai thế giới song song sao?
Tẩy sạch sẽ tẩy sạch sẽ: Ối trời, mười năm cũng không quá lâu, tại sao không có người quen nào nhảy ra bạo liêu.
Người liên quan: Tôi là học sinh trường thực nghiệm XX đây, Trình Khoa và Hạ Thanh học kế bên lớp tôi, Trình Khoa chính là chủ bá Chu Dịch, tôi rất chắc chắn điểm này, nhưng Hạ Thanh có phải là Thanh Thủy Lưu Niên hay không tôi không xác định, vẻ ngoài kém hơn nhiều lắm, còn nữa, tôi có thể cam đoan Trình Khoa không có sửa mặt, từ hồi trung học đã đẹp trai vậy rồi.
Một gốc cây sắp chết: Tôi nhớ ra rồi! Khó trách nhìn quen mắt như vậy, thì ra Chu Chu chính là người đạt điểm tối đa lúc thi vào trung học! Từ lớp 10 đến học kỳ đầu lớp 11, trong mỗi kỳ thi hắn đều ép người đứng hạng hai là Hạ Thanh không ngóc đầu lên nổi, sau đó thành tích học tập của hắn đột ngột xuống thấp, lúc đó lại có thêm một học bá mới chuyển đến, sau đó trên giang hồ không còn truyền thuyết về hắn nữa.
Mèo con hoài niệm chuyện xưa: Hình như Trình Khoa bị đuổi học, gây thương tích cho người khác gì đó thì phải, cũng có người đồn là vì người nhà qua đời nên không có tiền học tiếp, cũng rất đáng thương.
…
Tôi đại khái bị mù: Bạn học, hàng xóm biết thì hãy nói, đừng đoán lung tung, quả thật Chu Chu bỏ học trung học, fan chúng tôi đều biết hết. Nhưng Chu Chu chưa từng từ bỏ việc học, từ việc tự thi vào khoa chính quy cho đến tự học các chương trình, phần mềm viết game, rồi dần dần có thể tự mình viết ra một game nhỏ, mọi nỗ lực của Chu Chu chúng tôi đều biết hết. Tôi nói cho mọi người biết, game siêu hot trên điện thoại di động trước kia là sản phẩm của Chu Chu, công ty Liệt Hỏa chỉ mua bản quyền thôi, không phải tác giả.
Nỗ lực chuyển gạch: Lệch đường rồi! Rốt cuộc Hạ Thanh có phải là Thanh Thủy Lưu Niên không! Hắn có phẫu thuật thẩm mỹ không! Cầu chân tướng! Vị đại thần hack ID, xin tiếp tục bạo liêu đừng có ngừng lại!
Hoàn Thụy nhận điện thoại đang reo, nói chuyện xong duỗi thắt lưng lười biếng ngồi trên ghế sô pha, “Khi nào mới ăn cơm, đói bụng quá.”
Đổng Dịch đóng máy tính lại, im lặng gõ gõ lên tay vịn ghế.
“Ông chủ, đã hướng dư luận theo chiều hướng có lợi cho bà chủ, bước tiếp theo phải bàn bạc kỹ hơn?” Tay đang gõ chữ của Cổ Tấn dừng lại, hơi thấp thỏm nhìn Đổng Dịch. Tin tức của bà chủ vẫn bị lộ một chút, ví dụ như bỏ học trung học gì đó… Ông chủ đừng có bùng nổ nha!
“Làm rất tốt.” Đổng Dịch hoàn hồn, hiếm khi khen thưởng hắn một câu, quay đầu nhìn Hoàn Thụy, “Tôi muốn nhờ anh một việc.”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, yên tâm đi, tạm thời Hạ Thanh không lấy lại tài khoản weibo của hắn được đâu.” Hoàn Thụy khoát tay, dáng vẻ như bị đói sắp hạ đường huyết đến nơi, “Nhưng nói không chừng hắn sẽ phát trực tiếp hắc Tiểu Khoa, thằng bạn coi trời bằng vung kia của tôi cũng không thể khống chế toàn bộ internet, cũng không thể tấn công server Nhĩ Hồ lần nữa, chúng ta là công dân tuân thủ pháp luật mà.”
Đã tấn công một lần còn nói mình tuân thủ pháp luật… Cổ Tấn nén câu chửi bậy xuống.
“Tôi có cách làm hắn phải câm miệng.” Đổng Dịch mở máy tính ra lần nữa, “Liễu Kim, đăng chứng cứ Hạ Thanh thuê thủy quân mà chúng ta tra được lúc chiều lên mạng đi.”
Liễu Kim gật đầu, ngón tay gõ trên bàn phím nhanh như gió.
Đúng năm giờ, một tài khoản chuyên kiếm tiền dựa vào bát quái trên mạng vứt ra một đống chứng cứ.
Những chuyện trên mạng: Làm sao để ảnh cho chó ăn có thể siêu hot trên internet chỉ sau một đêm? Làm sao để video của Thanh Thủy Lưu Niên luôn giữ vị trí đầu bảng? Tại sao Thanh Thủy Lưu Niên không lo sợ gì cả? Tiếp theo, hãy để tôi dẫn mọi người vào thế giới nội tâm của ‘nam thần’ chủ bá, người đã mua thủy quân, mua fan, mua độ nổi tiếng. [bằng chứng]
Mềm Mại: Thì ra là thuê thủy quân, lần này xem fan Thanh Thủy tẩy trắng thế nào đây.
Xuyên hoa phất liễu: Thanh Thủy khốn kiếp! Rốt cuộc mày ghen tỵ Chu Chu nhà tao đến cỡ nào, trăm phương ngàn kế hắc Chu Chu! Tao X dòng họ mày! Đã xấu còn ác! Thì ra tất cả mọi chuyện đều là mày giở trò quỷ sau lưng, buổi sáng phát video còn giả bộ giống nhau cái khỉ gì. Tiếp theo có phải mày sẽ hắc Chu Chu nhà tao bỏ học lăn lộn ngoài xã hội, đứng vậy, đúng là Chu Chu nhà tao đã bỏ học, nhưng ít nhất đạo đức của Chu Chu không có vấn đề, còn kiên trì làm công ích mỗi năm, còn mày thì sao! Mày kiếm được tiền nhớ tút lại dung nhan đi nha!
Ba người trong thư phòng đều quay đầu nhìn Liễu Kim, vẻ mặt cổ quái.
Liễu Kim vô cùng bình tĩnh, “Tôi chỉ làm việc dựa theo yêu cầu của ông chủ, cố gắng làm mờ những chuyện xấu của bà chủ, đẩy mạnh những điểm tốt đẹp.”
Hoàn Thụy và Cổ Tấn cùng nhìn qua Đổng Dịch.
Đổng Dịch rũ mắt, nhìn xuống máy tính.
Năm giờ mười phút, văn phòng Hòa Tam Thập phát weibo.
Văn phòng Hòa Tam Thập: Nhận thấy trạng thái gần đây của Hạ Thanh tiên sinh (tức Thanh Thủy Lưu Niên) không được tỉnh táo, sau khi bàn bạc, đoàn phim và tác giả quyết định ngừng hợp tác, loại bỏ ca khúc chủ đề của . Đồng thời Hòa Tam Thập tiên sinh bày tỏ, vĩnh viễn không hợp tác với Hạ Thanh tiên sinh ở bất kỳ phương diện nào nữa.
Mềm Mại: Vậy Thanh Thủy Lưu Niên đúng là Hạ Thanh? Ha hả.
Bát quái con chó nhỏ: Cái gì?! Thanh Thủy Lưu Niên từng hợp tác trong ? Má nó, nam thần ngừng hợp tác là sáng suốt! Tác phẩm của anh mời một quái vật thẩm mỹ viết bài hát, rất LOW!
Thiên Lương Vương Phá: A a a a, Hòa Tam Thập a a a, tôi bị lỡ buổi ký tặng lần trước, a a a a, thật sự chỉ có một lần đó thôi sao! Cầu lần hai! Lần này tôi nhất định phải đi!
Vỏ tôm chúng ta đi: A a a a, nam thần a a a, em yêu anh Hòa đại đại! Yêu anh yêu anh!
…
Sóc đáng yêu trên cây thông: Quản cái gì trộm ảnh hay không trộm ảnh, có phẫu thuật thẩm mỹ hay không phẫu thuật thẩm mỹ, cầu nam thần ký tặng sách lần nữa! Mấy người tham gia buổi ký tặng sách đều nói Hòa đại đại rất trẻ rất đẹp trai, hu hu hu, thật hối hận đã không đi hu hu hu.
Hoàn Thụy xì cười một tiếng, “Đẹp cái lông gà.”
Đổng Dịch tiếp tục im lặng nhìn màn hình, do dự một lúc, bấm con chuột.
Mắt Cổ Tấn trợn to, “Ông chủ follow weibo của bà chủ? Dùng weibo văn phòng?
Liễu Kim chấn động, “Ông chủ, anh like bình luận mắng chửi Hạ Thanh hồi nãy của tôi? Còn dùng weibo của văn phòng?”
Đổng Dịch yên lặng phóng khí lạnh, ngón tay rục rịch. Thật ra nếu không phải hắn sợ sẽ chọc giận Tiểu Khoa, hắn đã muốn dùng tài khoản chính đăng weibo thổ lộ từ lâu rồi.
Văn phòng Hòa Tam Thập: Muốn tái hợp, muốn tuyên bố chính thức, muốn tú ân ái.
Liễu Kim đứng bật dậy bước qua đóng laptop của Đổng Dịch, vẻ mặt như có thâm thù đại hận, “Ông chủ, anh muốn bị bà chủ đuổi ra khỏi nhà thì cứ đăng tiếp đi.”
Cổ Tấn sợ hãi cầm điện thoại, “Ông chủ, tú ân ái trong nhóm chat là đủ rồi, weibo văn phòng còn non yếu, anh bỏ qua cho nó đi…”
Đổng Dịch lạnh lùng liếc bọn họ, dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Hoàn Thụy, hắn đứng lên bước ra khỏi thư phòng. Hắn đứng nghe lén Tiểu Khoa và chú Tiền nói chuyện trong phòng bếp một lúc, nhịn không được bước vào ôm Lưu Khoa từ phía sau, chôn mặt trong gáy cậu cọ cọ, thấp giọng nói, “Tiểu Khoa, chúng ta kết hôn đi.”
Lưu Khoa cứng đờ, không chút do dự cầm cà rốt trên thớt dí vào mặt hắn, “Biến khỏi nhà tôi, cơm tối không có phần của anh đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.