Chương 21
Lâm Miên Miên
25/05/2022
Dự báo thời tiết nói là tối nay sẽ có mưa to, vốn dĩ học sinh ngoại trú
sau tiết tự học buổi tối là mười giờ sẽ bắt xe buýt về nhà nhưng hôm nay trời vừa tối học sinh trong lớp đã lần lượt ra về. Không chỉ học sinh
ngoại trú mà học sinh nội trú cũng sợ sấm sét, một lúc sau lớp học đã
không còn mấy người.
Chu Trừng cảm thấy anh ấy và Nguyễn Khê đã là người yêu của nhau, lúc này trong lớp cũng không có nhiều người nên anh ấy xách cặp đi đến bàn của Nguyễn Khê và nói: "Mình đưa cậu về nhé, tài xế nhà mình đã ở cổng trường chờ mình."
Nguyễn Khê ngập ngừng hỏi: "Có tiện không?"
Mặc dù người lái xe không phải ba mẹ của anh ấy nhưng tài xế cũng là người lớn, cô lên xe anh ấy chắc chắn tài xế cũng đoán được mối quan hệ của hai người, nếu ông ấy kể cho ba mẹ anh ấy nghe chuyện này thì phải làm sao?
Cho dù cô có ưu tú như thế nào thì trong suy nghĩ của ba mẹ và giáo viên, ở thời điểm mấu chốt như vậy cho dù người yêu của Chu Trừng là cô thì ba mẹ anh ấy cũng sẽ không hài lòng, đúng không?
Chu Trừng cũng biết Nguyễn Khê lo lắng, vì vậy anh nói: "Thuận tiện." Anh ấy dừng lại một chút: "Bây giờ ba mẹ mình đang đi công tác nước ngoài, tài xế cũng biết chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói."
Nguyễn Khê nghe vậy cũng biết rằng mình đã lo lắng quá nhiều.
Dù sao Chu Trừng cũng không phải là một đứa trẻ nữa, chỉ còn vài tháng nữa là trở thành người lớn, nhiệm vụ của tài xế là lái xe chứ không phải người theo dõi. Cho dù Chu Trừng ngày nào cũng tới đón cô thì tài xế cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu Chu Trừng đã nói ra điều này thì có nghĩa là anh ấy đã chắc chắn.
Nguyễn Khê không còn do dự nữa mà gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Cô nhìn về phía Trần Lan Thanh đang thu dọn sách vở, cô ấy liếc mắt nhìn hai người, có vẻ cô ấy vẫn không muốn nhìn thấy Chu Trừng: "Mình không muốn làm bóng đèn nữa, ba mình nói sẽ đến đón mình nên cậu cứ đi trước đi."
Bây giờ trong thành phố ngày càng có nhiều ô tô, đây cũng không phải là chuyện hiếm, lúc đầu trong kế hoạch của ba Nguyễn và mẹ Nguyễn là năm trước sẽ mua một chiếc ô tô, nhưng hai vợ chồng không có nhiều thời gian và năng lượng để thi bằng lái xe, thế nên bây giờ họ chỉ chờ Nguyễn Khê thi đại học xong sẽ báo tên và để cô đi thi bằng lái, đến lúc đó nếu cô cần họ sẽ lại mua một chiếc xe hơi.
Nguyễn Khê và Chu Trừng đi đến phía cổng trường, cô có thể cảm nhận được hôm nay anh ấy vui vẻ, thậm chí còn rất phấn khích.
"Sau khi thi đại học mình sẽ thi lấy bằng lái xe." Chu Trừng nói: "Lúc đó không cần tài xế nữa, mình sẽ tự lái xe đưa cậu đi chơi."
Nguyễn Khê bật cười: "Ba mẹ mình cũng nói rằng sẽ cho mình thi bằng lái xe sau khi thi đại học."
Chu Trừng không suy nghĩ đã trả lời: "Không cần, mình thì là được rồi, cậu ngồi ghế phụ là được."
Hai người còn chưa đi đến cửa trường học, Nguyễn Khê đã cảm thấy ai đó vỗ vai mình một cái, cô quay đầu lại thì thấy Giang Dịch Hàn, anh không mang cặp sách, trong miệng đang nhai kẹo cao su, thản nhiên nói: "Em họ, mẹ của em và dì của anh nói anh đưa em trở về."
Nguyễn Khê sững sờ, mẹ cô sẽ nói với Giang Dịch Hàn như thế sao? Tuyệt đối không.
Khi cô đang định từ chối, Giang Dịch Hàn đánh giá Chu Trừng một chút rồi chậm rãi nói: "Không phải nói sẽ mời anh đi ăn à? Hôm nay đi."
Chu Trừng nhìn Nguyễn Khê một cái, suy nghĩ rồi nói: "Tôi mời..."
Giang Dịch Hàn là anh họ của Nguyễn Khê, mặc dù anh ấy không thích kiểu học sinh như Giang Dịch Hàn cho lắm, nhưng dù sao đều là họ hàng, ngoài mặt anh ấy cũng nên cố gắng hết sức, ít nhất là không làm cho Nguyễn Khê cảm thấy khó xử.
Anh ấy còn chưa kịp nói xong, Giang Dịch Hàn đã lườm anh ấy một cái: "Tôi nói chuyện với cậu à?"
Chu Trừng: "..."
Nguyễn Khê hung dữ lườm anh một cái. Người này thật là không có lễ phép!
Giang Dịch Hàn không quan tâm nhún nhún vai: "Đi thôi, anh không biết giữ mồm giữ miệng, nếu như có lỡ nói gì trước mặt dì thì em họ đừng trách anh nhé."
Nguyễn Khê hận không thể lôi Giang Dịch Hàn vào trong đầu tiến hành các loại tra tấn.
Người này đã phá hủy bước ngoặt quan trọng giữa cô và Chu Trừng! Cô suýt nữa thì ngồi lên xe của Chu Trừng, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là mối quan hệ của cô và anh ấy sẽ tiến hơn một bước, đồng nghĩa với việc cô có thể được anh ấy đưa về nhà! Nhưng mà đã bị Giang Dịch Hàn phá hủy, nếu ánh mắt của cô có lực sát thương thì lúc này Giang Dịch Hàn đã về chầu trời rồi, dù trong lòng cô có đang sỉ nhục anh thế nào thì ngoài mặt vẫn phải cười nói: "Được thôi, anh họ."
Mặc dù cô cảm thấy Giang Dịch Hàn sẽ không nói cho mẹ cô biết chuyện này, nhưng anh đã nói như vậy nếu tiếp tục giằng co nữa thì cái người luôn làm cho người khác đau đầu này sẽ tức giận, con trai ở tuổi này làm chuyện gì sẽ không tính toán đến hậu quả.
Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn ánh mắt mất mát của Chu Trừng, lúc này vẻ dịu dàng trong mắt anh trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, thanh âm của cô cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn: "Chu Trừng, thực xin lỗi, hôm nay mình với anh họ của mình còn có việc. Nếu cậu không chê phiền thì ngày mai cậu có tiện đến đón mình không?"
Chu Trừng nghe vậy lập tức mừng rỡ, gật đầu nói: "Được!"
Đưa cô về nhà và cùng cô đi học, trong suy nghĩ của Chu Trừng thì ý nghĩa là như nhau. Nó chỉ là sự khác biệt giữa tối và sáng thôi.
Giang Dịch Hàn: "..."
Cả ba người cùng nhau đi đến cổng trường, khi Giang Dịch Hàn nghe Nguyễn Khê nói chuyện với Chu Trừng bằng giọng điệu dịu dàng ẩn giấu sự ngượng ngùng và sùng bái thì anh thực sự cảm thấy ê răng.
Sau khi Chu Trừng chào tạm biệt họ xong anh ấy bước đến chiếc xe Volkswagen.
Giang Dịch Hàn cẩn thận xác định một chút rồi dừng ngữ khí không tin được nói: "Hóa ra là Phaeton Volkswagen."
Sắc mặt Nguyễn Khê thay đổi nhanh hơn lật sách, lúc này dù là vẻ mặt hay giọng điệu của cô đều trở nên lạnh lùng: "Đi thôi."
"Giá chiếc xe Phaeton Volkswagen của cậu ta cũng có giá gần hai trăm vạn. Biển số xe còn là 888, quả thật khác nhau." Giang Dịch Hàn chậm rãi nói: "Nguyễn Khê, đó là lý do cậu thích cậu ta đúng không?"
Không cần cố ý hỏi thăm, trước đây anh không có nhìn kỹ Chu Trừng, nhưng vừa nhìn kỹ là có thể thấy quần áo Chu Trừng mặc là nhãn hiệu nổi tiếng, có khi trong trường này không có người nghe nói qua, nói gì đến nhận ra nó. Cả trưa hôm nay anh đã dành thời gian để xem diễn đàn của trường Nhất Trung, sau đó nghe ngóng một chút đã hiểu rất rõ về sự giàu có của Chu Trừng.
"Nhan sắc, dáng người và chỉ số IQ và tính cách quả thực là những yếu tố mà cậu sẽ xem xét, nhưng nếu sự giàu không đạt tiêu chuẩn thì dù đạt điểm trọn vẹn trong bốn mục đầu tiên thì cậu cũng sẽ không động tâm."
"Lúc trước cậu nói trong lòng cậu người đạt điểm cao nhất là bảy lăm điểm. Người này là Chu Trừng đúng không."
Giang Dịch Hàn bật cười, nhưng mắt không hề có ý cười: "Nguyễn Khê, cậu vẫn là học sinh."
Mặc dù khi ở Bắc Kinh anh đã tiếp xúc với rất nhiều người trông hiền lành tốt bụng nhưng tâm địa xấu, người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn thì càng nhiều, nhưng anh không muốn tin rằng Nguyễn Khê cũng là người như vậy. Cô vẫn còn là một học sinh, chỉ là một học sinh mà thôi.
"Bữa này cậu còn muốn ăn không?" Nguyễn Khê nhìn về phía anh, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, dường như không có cảm giác xấu hổ khi bị người khác đoán ra tâm tư của mình: "Nếu không ăn, tôi sẽ bắt xe buýt về nhà."
Giang Dịch Hàn cảm giác mình đang đánh vào bông, không biết hai người đã giằng co bao lâu, cuối cùng anh gật đầu.
"Vốn dĩ tôi muốn mời cậu đến một nhà hàng đắt tiền nhưng hôm nay cậu đã phá hỏng buổi hẹn của tôi, vì vậy." Nguyễn Khê dừng một chút: "Tùy tiện đến phố ăn vặt ăn đi."
Giang Dịch Hàn đã không còn đáng để cô dốc hết tiền trong ví nữa. Người này không có ý tứ.
Gần trường Nhất Trung có một phố ăn vặt, trước đây ở chỗ này có rất nhiều quầy bán hàng nhỏ, nhưng vì thời tiết thay đổi nên không nhộn nhịp như ngày thường, Nguyễn Khê mang Giang Dịch Hàn đi vào một cửa hàng bún gạo và gọi hai nồi.
Người phục vụ niềm nở nhắc nhở: "Đi hai người thì gọi một nồi là vừa, sẽ rẻ hơn một chút".
Giang Dịch Hàn và Nguyễn Khê đồng thanh nói: "Tôi có bệnh thích sạch sẽ."
Hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt nhau. Không ai muốn ăn cùng một nồi với nhau.
Quán phở này rất được lòng học sinh trường cấp hai. Một nồi nhỏ có giá hơn mười tệ, chọn món thịt, món chay đều được, vừa ngon và rẻ.
Hai người ngồi ở bên cửa sổ, giờ này cũng không có nhiều người tới ăn cơm, Giang Dịch Hàn chịu đựng không được hỏi: "Cậu không muốn giải thích một chút sao?"
"Giải thích?" Nguyễn Khê dùng khăn giấy lau mặt bàn dính dầu mỡ, mi mắt cũng không nâng lên một lần: "Giải thích với cậu?"
Giọng điệu của cô rất bình thản, nhưng sau khi Giang Dịch Hàn nghe xong thì câu này có nghĩa cô đang chế nhạo anh, câu "giải thích với cậu" còn rất văn minh và kiềm chế, có lẽ cô muốn nói: "Cậu là cái gì, liên quan gì đến cậu."
Nguyễn Khê bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt nói: "Cậu thích tôi sao?"
Dường như Giang Dịch Hàn nghe thấy điều gì đó rất khủng khiếp, anh suýt nữa thì xù lông, anh nói mà không cần suy nghĩ: "Tôi không thích!"
"Như vậy là đủ rồi" Nguyễn Khê nói nhẹ nhàng như một người chị dịu dàng đang nói với đứa em trai đang nghịch ngợm của mình: "Được rồi, tôi thừa nhận rằng yêu sớm là sai. Nhưng nói thật, nếu cậu nói cho ba mẹ tôi về chuyện này thì cậu cảm thấy là một người con trai như vậy sẽ rất nhiều chuyện à?"
Không đợi Giang Dịch Hàn nói gì, Nguyễn Khê đã dùng tình động tâm, dùng lý động não*, một bữa ăn cô không cho Giang Dịch Hàn cơ hội nói chuyện, cô giải thích rằng bản mình thân bất do kỷ*. Tóm lại, trong miêu tả của cô thì cô và Chu Trừng tâm đầu ý hợp và thích nhau.
* Dùng tình động tâm, dùng lý động não (nguyên văn 晓之以理, 动之以情): Ý chỉ dùng tình cảm để động tâm người khác, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu. (Mượn giải thích của Tô Chí Du)
*Thân bất do kỷ: Câu này có ý nói mình phải làm những việc không theo ý mình muốn.
"Đây có thể là tình yêu, dù trong mắt mọi người cậu ấy không có điểm gì thu hút tôi nhưng với tôi, cậu ấy là người phù hợp và tốt nhất, vì tôi thích cậu ấy, nên dù biết rằng yêu sớm là sai nhưng tôi vẫn nguyện ý trầm luân vào tình cảm này. Tôi không có mong muốn xa xỉ được mọi người chúc phúc, nhưng tôi mong rằng sẽ không có ai cản trở mình. Điều ước nhỏ bé và đơn giản như vậy cũng không thể thành hiện thực sao?" Thật may là trước kia cô từng xem phim truyền hình Nhật, lời nói này rất dễ nghe, không phải à, thiếu niên ngốc nghếch trước mặt đã bị cô làm cho choáng váng rồi.
Cuối cùng Nguyễn Khê tính tiền, Giang Dịch Hàn bước ra khỏi cửa hàng, gió lạnh thổi qua khiến anh ngay lập tức trở nên tỉnh táo, anh suýt nữa thì bị mấy lời vô nghĩa của Nguyễn Khê thôi miên.
Không, không đúng. Rõ ràng anh muốn hỏi cô "Có phải cậu xem trọng tiền của tên kia không", sau đó thuyết phục cô "Nên có quan điểm đúng, nên dựa vào sự chăm chỉ của bản thân và tiến bộ, đừng có ý định không làm mà hưởng", tại sao lại biến thành như này rồi?
Chu Trừng cảm thấy anh ấy và Nguyễn Khê đã là người yêu của nhau, lúc này trong lớp cũng không có nhiều người nên anh ấy xách cặp đi đến bàn của Nguyễn Khê và nói: "Mình đưa cậu về nhé, tài xế nhà mình đã ở cổng trường chờ mình."
Nguyễn Khê ngập ngừng hỏi: "Có tiện không?"
Mặc dù người lái xe không phải ba mẹ của anh ấy nhưng tài xế cũng là người lớn, cô lên xe anh ấy chắc chắn tài xế cũng đoán được mối quan hệ của hai người, nếu ông ấy kể cho ba mẹ anh ấy nghe chuyện này thì phải làm sao?
Cho dù cô có ưu tú như thế nào thì trong suy nghĩ của ba mẹ và giáo viên, ở thời điểm mấu chốt như vậy cho dù người yêu của Chu Trừng là cô thì ba mẹ anh ấy cũng sẽ không hài lòng, đúng không?
Chu Trừng cũng biết Nguyễn Khê lo lắng, vì vậy anh nói: "Thuận tiện." Anh ấy dừng lại một chút: "Bây giờ ba mẹ mình đang đi công tác nước ngoài, tài xế cũng biết chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói."
Nguyễn Khê nghe vậy cũng biết rằng mình đã lo lắng quá nhiều.
Dù sao Chu Trừng cũng không phải là một đứa trẻ nữa, chỉ còn vài tháng nữa là trở thành người lớn, nhiệm vụ của tài xế là lái xe chứ không phải người theo dõi. Cho dù Chu Trừng ngày nào cũng tới đón cô thì tài xế cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu Chu Trừng đã nói ra điều này thì có nghĩa là anh ấy đã chắc chắn.
Nguyễn Khê không còn do dự nữa mà gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Cô nhìn về phía Trần Lan Thanh đang thu dọn sách vở, cô ấy liếc mắt nhìn hai người, có vẻ cô ấy vẫn không muốn nhìn thấy Chu Trừng: "Mình không muốn làm bóng đèn nữa, ba mình nói sẽ đến đón mình nên cậu cứ đi trước đi."
Bây giờ trong thành phố ngày càng có nhiều ô tô, đây cũng không phải là chuyện hiếm, lúc đầu trong kế hoạch của ba Nguyễn và mẹ Nguyễn là năm trước sẽ mua một chiếc ô tô, nhưng hai vợ chồng không có nhiều thời gian và năng lượng để thi bằng lái xe, thế nên bây giờ họ chỉ chờ Nguyễn Khê thi đại học xong sẽ báo tên và để cô đi thi bằng lái, đến lúc đó nếu cô cần họ sẽ lại mua một chiếc xe hơi.
Nguyễn Khê và Chu Trừng đi đến phía cổng trường, cô có thể cảm nhận được hôm nay anh ấy vui vẻ, thậm chí còn rất phấn khích.
"Sau khi thi đại học mình sẽ thi lấy bằng lái xe." Chu Trừng nói: "Lúc đó không cần tài xế nữa, mình sẽ tự lái xe đưa cậu đi chơi."
Nguyễn Khê bật cười: "Ba mẹ mình cũng nói rằng sẽ cho mình thi bằng lái xe sau khi thi đại học."
Chu Trừng không suy nghĩ đã trả lời: "Không cần, mình thì là được rồi, cậu ngồi ghế phụ là được."
Hai người còn chưa đi đến cửa trường học, Nguyễn Khê đã cảm thấy ai đó vỗ vai mình một cái, cô quay đầu lại thì thấy Giang Dịch Hàn, anh không mang cặp sách, trong miệng đang nhai kẹo cao su, thản nhiên nói: "Em họ, mẹ của em và dì của anh nói anh đưa em trở về."
Nguyễn Khê sững sờ, mẹ cô sẽ nói với Giang Dịch Hàn như thế sao? Tuyệt đối không.
Khi cô đang định từ chối, Giang Dịch Hàn đánh giá Chu Trừng một chút rồi chậm rãi nói: "Không phải nói sẽ mời anh đi ăn à? Hôm nay đi."
Chu Trừng nhìn Nguyễn Khê một cái, suy nghĩ rồi nói: "Tôi mời..."
Giang Dịch Hàn là anh họ của Nguyễn Khê, mặc dù anh ấy không thích kiểu học sinh như Giang Dịch Hàn cho lắm, nhưng dù sao đều là họ hàng, ngoài mặt anh ấy cũng nên cố gắng hết sức, ít nhất là không làm cho Nguyễn Khê cảm thấy khó xử.
Anh ấy còn chưa kịp nói xong, Giang Dịch Hàn đã lườm anh ấy một cái: "Tôi nói chuyện với cậu à?"
Chu Trừng: "..."
Nguyễn Khê hung dữ lườm anh một cái. Người này thật là không có lễ phép!
Giang Dịch Hàn không quan tâm nhún nhún vai: "Đi thôi, anh không biết giữ mồm giữ miệng, nếu như có lỡ nói gì trước mặt dì thì em họ đừng trách anh nhé."
Nguyễn Khê hận không thể lôi Giang Dịch Hàn vào trong đầu tiến hành các loại tra tấn.
Người này đã phá hủy bước ngoặt quan trọng giữa cô và Chu Trừng! Cô suýt nữa thì ngồi lên xe của Chu Trừng, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là mối quan hệ của cô và anh ấy sẽ tiến hơn một bước, đồng nghĩa với việc cô có thể được anh ấy đưa về nhà! Nhưng mà đã bị Giang Dịch Hàn phá hủy, nếu ánh mắt của cô có lực sát thương thì lúc này Giang Dịch Hàn đã về chầu trời rồi, dù trong lòng cô có đang sỉ nhục anh thế nào thì ngoài mặt vẫn phải cười nói: "Được thôi, anh họ."
Mặc dù cô cảm thấy Giang Dịch Hàn sẽ không nói cho mẹ cô biết chuyện này, nhưng anh đã nói như vậy nếu tiếp tục giằng co nữa thì cái người luôn làm cho người khác đau đầu này sẽ tức giận, con trai ở tuổi này làm chuyện gì sẽ không tính toán đến hậu quả.
Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn ánh mắt mất mát của Chu Trừng, lúc này vẻ dịu dàng trong mắt anh trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, thanh âm của cô cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn: "Chu Trừng, thực xin lỗi, hôm nay mình với anh họ của mình còn có việc. Nếu cậu không chê phiền thì ngày mai cậu có tiện đến đón mình không?"
Chu Trừng nghe vậy lập tức mừng rỡ, gật đầu nói: "Được!"
Đưa cô về nhà và cùng cô đi học, trong suy nghĩ của Chu Trừng thì ý nghĩa là như nhau. Nó chỉ là sự khác biệt giữa tối và sáng thôi.
Giang Dịch Hàn: "..."
Cả ba người cùng nhau đi đến cổng trường, khi Giang Dịch Hàn nghe Nguyễn Khê nói chuyện với Chu Trừng bằng giọng điệu dịu dàng ẩn giấu sự ngượng ngùng và sùng bái thì anh thực sự cảm thấy ê răng.
Sau khi Chu Trừng chào tạm biệt họ xong anh ấy bước đến chiếc xe Volkswagen.
Giang Dịch Hàn cẩn thận xác định một chút rồi dừng ngữ khí không tin được nói: "Hóa ra là Phaeton Volkswagen."
Sắc mặt Nguyễn Khê thay đổi nhanh hơn lật sách, lúc này dù là vẻ mặt hay giọng điệu của cô đều trở nên lạnh lùng: "Đi thôi."
"Giá chiếc xe Phaeton Volkswagen của cậu ta cũng có giá gần hai trăm vạn. Biển số xe còn là 888, quả thật khác nhau." Giang Dịch Hàn chậm rãi nói: "Nguyễn Khê, đó là lý do cậu thích cậu ta đúng không?"
Không cần cố ý hỏi thăm, trước đây anh không có nhìn kỹ Chu Trừng, nhưng vừa nhìn kỹ là có thể thấy quần áo Chu Trừng mặc là nhãn hiệu nổi tiếng, có khi trong trường này không có người nghe nói qua, nói gì đến nhận ra nó. Cả trưa hôm nay anh đã dành thời gian để xem diễn đàn của trường Nhất Trung, sau đó nghe ngóng một chút đã hiểu rất rõ về sự giàu có của Chu Trừng.
"Nhan sắc, dáng người và chỉ số IQ và tính cách quả thực là những yếu tố mà cậu sẽ xem xét, nhưng nếu sự giàu không đạt tiêu chuẩn thì dù đạt điểm trọn vẹn trong bốn mục đầu tiên thì cậu cũng sẽ không động tâm."
"Lúc trước cậu nói trong lòng cậu người đạt điểm cao nhất là bảy lăm điểm. Người này là Chu Trừng đúng không."
Giang Dịch Hàn bật cười, nhưng mắt không hề có ý cười: "Nguyễn Khê, cậu vẫn là học sinh."
Mặc dù khi ở Bắc Kinh anh đã tiếp xúc với rất nhiều người trông hiền lành tốt bụng nhưng tâm địa xấu, người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn thì càng nhiều, nhưng anh không muốn tin rằng Nguyễn Khê cũng là người như vậy. Cô vẫn còn là một học sinh, chỉ là một học sinh mà thôi.
"Bữa này cậu còn muốn ăn không?" Nguyễn Khê nhìn về phía anh, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, dường như không có cảm giác xấu hổ khi bị người khác đoán ra tâm tư của mình: "Nếu không ăn, tôi sẽ bắt xe buýt về nhà."
Giang Dịch Hàn cảm giác mình đang đánh vào bông, không biết hai người đã giằng co bao lâu, cuối cùng anh gật đầu.
"Vốn dĩ tôi muốn mời cậu đến một nhà hàng đắt tiền nhưng hôm nay cậu đã phá hỏng buổi hẹn của tôi, vì vậy." Nguyễn Khê dừng một chút: "Tùy tiện đến phố ăn vặt ăn đi."
Giang Dịch Hàn đã không còn đáng để cô dốc hết tiền trong ví nữa. Người này không có ý tứ.
Gần trường Nhất Trung có một phố ăn vặt, trước đây ở chỗ này có rất nhiều quầy bán hàng nhỏ, nhưng vì thời tiết thay đổi nên không nhộn nhịp như ngày thường, Nguyễn Khê mang Giang Dịch Hàn đi vào một cửa hàng bún gạo và gọi hai nồi.
Người phục vụ niềm nở nhắc nhở: "Đi hai người thì gọi một nồi là vừa, sẽ rẻ hơn một chút".
Giang Dịch Hàn và Nguyễn Khê đồng thanh nói: "Tôi có bệnh thích sạch sẽ."
Hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt nhau. Không ai muốn ăn cùng một nồi với nhau.
Quán phở này rất được lòng học sinh trường cấp hai. Một nồi nhỏ có giá hơn mười tệ, chọn món thịt, món chay đều được, vừa ngon và rẻ.
Hai người ngồi ở bên cửa sổ, giờ này cũng không có nhiều người tới ăn cơm, Giang Dịch Hàn chịu đựng không được hỏi: "Cậu không muốn giải thích một chút sao?"
"Giải thích?" Nguyễn Khê dùng khăn giấy lau mặt bàn dính dầu mỡ, mi mắt cũng không nâng lên một lần: "Giải thích với cậu?"
Giọng điệu của cô rất bình thản, nhưng sau khi Giang Dịch Hàn nghe xong thì câu này có nghĩa cô đang chế nhạo anh, câu "giải thích với cậu" còn rất văn minh và kiềm chế, có lẽ cô muốn nói: "Cậu là cái gì, liên quan gì đến cậu."
Nguyễn Khê bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt nói: "Cậu thích tôi sao?"
Dường như Giang Dịch Hàn nghe thấy điều gì đó rất khủng khiếp, anh suýt nữa thì xù lông, anh nói mà không cần suy nghĩ: "Tôi không thích!"
"Như vậy là đủ rồi" Nguyễn Khê nói nhẹ nhàng như một người chị dịu dàng đang nói với đứa em trai đang nghịch ngợm của mình: "Được rồi, tôi thừa nhận rằng yêu sớm là sai. Nhưng nói thật, nếu cậu nói cho ba mẹ tôi về chuyện này thì cậu cảm thấy là một người con trai như vậy sẽ rất nhiều chuyện à?"
Không đợi Giang Dịch Hàn nói gì, Nguyễn Khê đã dùng tình động tâm, dùng lý động não*, một bữa ăn cô không cho Giang Dịch Hàn cơ hội nói chuyện, cô giải thích rằng bản mình thân bất do kỷ*. Tóm lại, trong miêu tả của cô thì cô và Chu Trừng tâm đầu ý hợp và thích nhau.
* Dùng tình động tâm, dùng lý động não (nguyên văn 晓之以理, 动之以情): Ý chỉ dùng tình cảm để động tâm người khác, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu. (Mượn giải thích của Tô Chí Du)
*Thân bất do kỷ: Câu này có ý nói mình phải làm những việc không theo ý mình muốn.
"Đây có thể là tình yêu, dù trong mắt mọi người cậu ấy không có điểm gì thu hút tôi nhưng với tôi, cậu ấy là người phù hợp và tốt nhất, vì tôi thích cậu ấy, nên dù biết rằng yêu sớm là sai nhưng tôi vẫn nguyện ý trầm luân vào tình cảm này. Tôi không có mong muốn xa xỉ được mọi người chúc phúc, nhưng tôi mong rằng sẽ không có ai cản trở mình. Điều ước nhỏ bé và đơn giản như vậy cũng không thể thành hiện thực sao?" Thật may là trước kia cô từng xem phim truyền hình Nhật, lời nói này rất dễ nghe, không phải à, thiếu niên ngốc nghếch trước mặt đã bị cô làm cho choáng váng rồi.
Cuối cùng Nguyễn Khê tính tiền, Giang Dịch Hàn bước ra khỏi cửa hàng, gió lạnh thổi qua khiến anh ngay lập tức trở nên tỉnh táo, anh suýt nữa thì bị mấy lời vô nghĩa của Nguyễn Khê thôi miên.
Không, không đúng. Rõ ràng anh muốn hỏi cô "Có phải cậu xem trọng tiền của tên kia không", sau đó thuyết phục cô "Nên có quan điểm đúng, nên dựa vào sự chăm chỉ của bản thân và tiến bộ, đừng có ý định không làm mà hưởng", tại sao lại biến thành như này rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.