Chương 29
Lâm Miên Miên
25/05/2022
Thầy và trò lớp số mười đều biết học sinh chuyển lớp kiêm trùm trường kia đã bắt đầu nghiêm túc học tập.
Nền tảng của anh vẫn còn đó, cộng với việc anh vốn rất thông minh nên không khó để bắt kịp tiến độ của thầy cô, tuy nhiên từ nhỏ anh đã không thực sự dồn hết tâm trí cho việc học nên dù từ giờ trở đi, anh không chậm trễ từng phút từng nhưng không thể có chuyện tiến bộ nhảy vọt trong vòng mấy tháng và thi đậu Thanh Bắc.
Mai Ích Xuyên đã nói với anh như thế này: "Thầy và các thầy cô bộ môn khác đã phân tích kết quả lần này của em, em đã có tiến bộ rất lớn. Trong vài tháng tới, chỉ cần em học chăm chỉ, tập trung vào việc học và cố gắng thêm một chút thì thi một cuốn sẽ không phải là vấn đề lớn."
Có lẽ thấy Giang Dịch Hàn quả có lòng cầu tiến, ông ấy đã dùng kinh nghiệm bản thân để cổ vũ anh: "Khi còn đi học thực ra thầy không thích học, lúc đi thi rất dễ phân tâm. Lúc thi tốt nghiệp thầy không làm tốt môn tiếng Anh. Vốn dĩ có thể thi một cuối cuối cùng lại chỉ thi được hai cuốn, đây là điều mà thầy tiếc nuối nhất. Sau này, thầy đã cố gắng hết sức để thi vào được trường đại học lý tưởng của mình, Giang Dịch Hàn. có lẽ nhiều học sinh bây giờ cảm thấy điều này không quan trọng, dù sao ba trăm sáu mươi lăm nghề, ngành nghề nào cũng có chuyên gia, thế nhưng khi chúng ta cần cố gắng nhưng lại không có gắng, về sau sẽ hối hận và tiếc nuối, chỉ có thể tự mình chịu đựng."
Giang Dịch Hàn ghi nhớ những lời này, anh im lặng gật đầu.
Mai Ích Xuyên vỗ vỗ bờ vai của anh: "Kỳ thi đại học chỉ là một kỳ thi trong cuộc đời em, nhưng là kỳ thi quan trọng nhất trước khi em bước chân vào xã hội, cố lên nhé, các em có cả một tương lai vô hạn."
Bởi vì Giang Dịch Hàn bắt đầu nghiêm túc học tập, điều này đã truyền cảm hứng rất lớn cho rất nhiều học sinh lớp số mười.
Mọi người đều cho rằng ngay cả anh cũng đã bắt đầu học, nếu mình không học được thì thật đáng xấu hổ.
Suy cho cùng, những học sinh có thể vô tâm trong giai đoạn năm cuối cấp ba này chỉ là thiểu số trong thiểu số, không ít học sinh vừa chơi vừa có cảm giác sợ hãi và tội lỗi.
Họ cũng gần như đã trưởng thành, sao có thể vẫn là những đứa trẻ ngây thơ thích mộng mơ nữa, họ đều mơ hồ biết rằng đây là một sự lãng phí thời gian và cơ hội, và họ chỉ có thể trơ mắt nhìn sự chênh lệch giữa mình và người khác ngày một lớn hơn.
Khí thế của lớp mười hiện tại khiến nhiều giáo viên phải ghen tị với Mai Ích Xuyên.
Bo Bo thì tranh công Mai Ích Xuyên: "Tôi nghĩ đó vẫn là công lao của Nguyễn Khê lớp chúng tôi, hẳn là những lời của trò ấy đã thuyết phục được anh họ của mình, vì vậy tôi thường nói rằng nếu một học sinh giỏi trong lớp sẵn lòng thì có thể mang đến động lực cho lớp học, Thầy Mai, anh không cảm ơn tôi và học sinh của tôi sao? Nếu tôi không nghĩ ra cách này cho anh thì vấn đề này anh vẫn đau đầu giải quyết rồi?"
Mai Ích Xuyên bị những lời của Bo Bo dắt mũi: "... làm thế nào để nói lời cảm ơn?"
"Ăn cơm thì thôi vậy, tôi biết anh không mời nổi."
Mai Ích Xuyên xấu hổ.
Thẻ lương của ông ấy đều bị vợ quản lý, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng có hạn, cũng không được tính là dư dả cho lắm.
Bo Bo lại nói: "Mua hai cốc trà sữa đi, vị như cũ, thêm pudding trân châu và quả dừa. Học trò của tôi... Không phải con gái lúc nào cũng thích uống trà hoa quả sao? Cứ mua một cốc bán chạy nhất là được rồi."
Mai Ích Xuyên gật đầu không do dự: "Được rồi!"
Bo Bo thích uống trà sữa, tất cả học sinh trong lớp đều biết chuyện này, cũng vì có ông ấy làm gương nên các bạn nữ trong lớp ngày càng ít uống trà sữa.
Khi Bo Bo lại gọi Nguyễn Khê đến văn phòng một lần nữa, trái tim của Chu Trừng như muốn nhảy lên cổ họng.
Điều này có thể kiểm chứng câu nói, không làm việc trái với lương tâm, không sợ ma gõ cửa.
Lục Vân Triết an ủi anh ấy: "Hãy nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt, cậu đừng trách tôi nói thật, nếu Bo Bo thật sự biết chuyện của hai người thì việc đầu tiên ông ấy nhất định sẽ không gọi Nguyễn Khê lên mà sẽ gọi cậu đến văn phòng, có khi còn ngũ mã phanh thây cậu, vì vậy cậu đừng lo lắng."
Ai mà không biết Nguyễn Khê là học trò cưng của Bo Bo, Bo Bo đang đợi Nguyễn Khê đỗ Thanh Bắc, chỉ cần lần này Nhất Trung có học sinh thi đỗ Thanh Bắc mà còn là học sinh của ông ấy, thì Bo Bo sẽ mở mày mở mặt. Nghe nói nhà trường còn thưởng cho ông ấy một phần thưởng rất hậu hĩnh, nếu Bo Bo biết có người nhúng chàm học trò cưng của mình, có khi ông ấy còn tức giận hơn cả ba của Nguyễn Khê. Làm gì có chuyện bình tĩnh như thế?
"Trước đó khi Diêu Bách Nham theo đuổi Nguyễn Khê. Bo Bo biết chuyện đã rất tức giận, nói chuyện nghiêm túc với giáo viên chủ nhiệm lớp sáu, nếu chuyện này là thật thì thù này coi như xong. Vậy cậu đoán xem Bo Bo còn làm việc gì nữa?". Lục Vân Triết nín cười: "Bo Bo còn gọi điện cho ba mẹ của Diêu Bách Nham, không hổ là người làm ngành giáo dục, không nói một lời thô tục cũng chọc được vào chỗ đau của họ, cậu thấy về sau Diêu Bách Nham còn làm hành động gì nữa không?"
Bo Bo giống như một con gà mái già bảo vệ Nguyễn Khê, nếu ai theo đuổi cô quá mạnh mẽ, ông ấy nhất định sẽ ra tay và dùng khí thế sấm vang chớp giật đánh bay người đó.
Cho nên anh ta mới nói, Chu Trừng không nên lo lắng về những tình địch khác, hiển nhiên trong mối quan hệ giữa anh ấy và Nguyễn Khê thì vật cản lớn nhất chính là Bo Bo! Lực sát thương của Bo Bo lớn gấp nhiều lần tình địch!
Chu Trừng nghe xong lời này không biết nên nói cái gì.
Lục Vân Triết lại nói: "Cho nên mấy tháng này, cho dù không nhịn được cũng phải khiêm tốn, khiêm tốn rồi lại khiêm tốn. Thuê một hacker chú ý tới diễn đàn trường học, một khi có người lên hot topic với Nguyễn Khê thì hacker xóa bài luôn, đừng để Bo Bo biết chuyện của hai người, nếu không Bo Bo sẽ ăn sống nuốt tơi cậu, tôi không nói đùa đâu. "
Chu Trừng gật đầu nhẹ: "Tôi đã biết rồi."
Dù sao anh ấy và Nguyễn Khê vẫn còn một tương lai dài, lúc này bọn họ cũng không vội, sau kỳ thi tuyển sinh đại học ba mẹ và thầy cô không kiểm soát được họ nữa, cũng không có tư cách để xen vào nữa.
Khi Nguyễn Khê trong tay cô cầm một ly trà trái cây, vẻ mặt của cô rất phức tạp.
Trong khoảng thời gian này, cô và Giang Dịch Hàn đừng nói là nói chuyện, ngay cả nhìn nhau cũng không nhìn một lần, cô cũng không biết tình hình gần đây của anh, Bo Bo nói bây giờ anh rất chăm chỉ nghiêm túc học tập, cố gắng hướng tới trường trọng điểm và cuốn một.... Haizz, trong đầu phác hoạ racảnh anh buộc tóc lên xà nhà và lấy dùi đâm đùi để học tập, càng nghĩ càng cảm thấy hình ảnh này không hài hòa gì cả.
Nguyễn Khê đưa trà trái cây cho Trần Lan Thanh.
Trần Lan Thanh nhìn vào nhãn hiệu gắn trên thành cốc, trên đó nói đây là đồ ăn được ship từ bên ngoài.
Học sinh ở Nhất Trung không được gọi đồ ăn bên ngoài, ngay cả khi giáo viên đặt đồ ăn ngoài cũng phải tự mình đến gặp bảo vệ để lấy đồ.
Cộng với việc Nguyễn Khê vừa mới bị Bo Bo gọi lên, Trần Lan Thanh dùng bộ mặt như vừa mới gặp quỷ nói: "Đừng nói với mình rằng Bo Bo mua cho bạn uống nhé."
Nguyễn Khê lắc đầu: "Không phải Bo Bo."
Trần Lan Thanh thở dài một hơi rồi cầm lấy ống hút.
"Là Mai Mai mua."
Trần Lan Thanh suýt nữa bị sặc: "What?"
Cuối cấp ba này này, giáo viên chủ nhiệm nổi tiếng nhất đương nhiên là Bo Bo, nhưng người nổi tiếng tiếp theo lại là Mai Mai.
Mai Mai là người rất tình cảm, rất thích văn học và thơ ca, về cơ bản thì tờ báo trường học nào cũng là bài viết của ông ấy, ông ấy luôn cho học sinh những lời khuyên bản tận tình. Nghe nói trước đây ông ấy từng chủ nhiệm một lớp, trong lớp đó có nhiều học sinh hư hỏng, đau đầu nhất là học sinh ở tuổi dậy thì, trời đất bao la nhưng anh đây vẫn lớn nhất nhưng họ vẫn luôn tâm phục khẩu phục Mai Mai. Mặc dù không nghiêm túc học tập thi vào trường đại học tốt mà Mai Mai mong muốn, nhưng mọi người đều có một tương lai tốt đẹp.
Có học sinh vừa vào năm đầu cấp ba, đau đầu và phiền phức nhất là nghe Mai Mai tụng kinh như đường tăng, bệnh dậy thì phát tác và nói rằng muốn đánh ông ấy, kết quả là còn chưa làm gì đã bị mấy học sinh trùm trường tốt nghiệp năm đó tìm đến tâm sự về cuộc sống...
Tóm lại, Mai Mai chắc chắn là một huyền thoại trong trường Nhất Trung.
Cuối cùng Trần Lan Thanh uống tách trà trái cây này với tâm trạng hỗn độn.
Cô ấy vừa thở dài vừa uống, bĩu môi nói: "Mình thấy cậu bị Bo Bo gọi ra ngoài, người kia liền vô thức thẳng lung dậy, chắc cậu ta cũng bị hù dọa rồi."
Nguyễn Khê liếc nhìn Chu Trừng một cái, sau khi có kết quả kiểm tra tháng, chỗ ngồi lại được đổi, nhưng cô và Chu Trừng vẫn ngồi rất gần, nên Bo Bo vẫn không phát hiện được điều gì.
Điểm của Chu Trừng trong lớp không được xem là rất tốt, nhưng mỗi lần đổi chỗ đều được ngồi chỗ tốt, Nguyễn Khê nghĩ hẳn là ba mẹ anh ấy đã phải chào hỏi Bo Bo trước.
Haizz, nghĩ tới việc chồng tương lai của cô chỉ vì một vấn đề nhỏ như vậy mà sợ hãi, Nguyễn Khê liền đau lòng một chút.
Trong lòng thầy cô và ba mẹ, yêu sớm bằng với tai họa ghê gớm, trong lòng học trò, thầy cô không phải là kẻ giết người à?
Tốt rồi, tâm lý của cô trưởng thành hơn Chu Trừng, cho nên so với anh ấy, tâm lý bây giờ của cô có thể nói là bình tĩnh hơn cả người theo đạo Phật.
Rõ ràng là bạn cùng bàn đã khuyên Chu Trừng phải giữ thái độ khiêm tốn, nhưng anh ấy vẫn nghĩ đến những việc đã bàn bạc trước đó, vì vậy anh ấy lại nhân cơ hội hỏi Nguyễn Khê về bài tập rồi nói với cô: "Ngày mai sau khi tan học cậu có thời gian không?
Nguyễn Khê nghĩ nghĩ, không trả lời thẳng mà trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Ừm." Chu Trừng gật đầu: "Mình muốn mời bạn bè của cậu đi ăn tối. Bây giờ trời lạnh, đi Haidilao được không?"
Nguyễn Khê phát hiện Chu Trừng thực sự là một fan hâm mộ trung thành của Haidilao.
Cô nghi ngờ nhìn anh ấy: "Mời ăn cơm?"
Chu Trừng ngượng ngùng nói: "Mình nghĩ phải lấy lòng bạn tốt của cậu, mình không mong đợi họ nói những điều tốt đẹp về mình, chỉ cần không nói xấu là được rồi" anh nhân tiện nói ra mấy lời này: "Này, cậu nghĩ thế nào? Mình đều nghe theo bạn."
Không thể không nói câu "Mình đều nghe theo bạn" của anh ấy đã lấy được lòng Nguyễn Khê.
Có thể tìm được mục tiêu hợp ý như vậy, người kia còn là trung thành, Nguyễn Khê hận không thể hát lên để bày tỏ sự phấn khích của mình.
Cô thực sự có mắt nhìn người.
Nguyễn Khê đắc ý về ánh mắt của mình, trong lòng vui vẻ, tự nhiên nói: "Có thể, nhưng là như vậy cậu sẽ tốn một số tiền lớn à?"
Mặc dù biết Chu Trừng giàu có, nhưng cô không thể nói rõ là mình biết.
Cô phải giả vờ rằng cô không biết gì cả.
Trong lòng Chu Trừng rất vui khi nghe được những lời của Nguyễn Khê, tại sao lại như vậy, anh ấy cảm thấy lời này của Nguyễn Khê là đang lo lắng cho anh ấy, nói về việc những việc vụn vặt như tiêu tốn nhiều tiền thế này sẽ khiến anh ấy cảm thấy một cảm giác thân thiết, anh ấy thích điều này?
"Không sao." Chu Trừng suy nghĩ một chút nói: "Mình có tiền, cậu đừng lo lắng, chỉ cần nói với bạn bè của cậu là đừng khách sáo với mình, muốn gọi món gì cũng được".
Nguyễn Khê mỉm cười xinh đẹp: "Được."
Nền tảng của anh vẫn còn đó, cộng với việc anh vốn rất thông minh nên không khó để bắt kịp tiến độ của thầy cô, tuy nhiên từ nhỏ anh đã không thực sự dồn hết tâm trí cho việc học nên dù từ giờ trở đi, anh không chậm trễ từng phút từng nhưng không thể có chuyện tiến bộ nhảy vọt trong vòng mấy tháng và thi đậu Thanh Bắc.
Mai Ích Xuyên đã nói với anh như thế này: "Thầy và các thầy cô bộ môn khác đã phân tích kết quả lần này của em, em đã có tiến bộ rất lớn. Trong vài tháng tới, chỉ cần em học chăm chỉ, tập trung vào việc học và cố gắng thêm một chút thì thi một cuốn sẽ không phải là vấn đề lớn."
Có lẽ thấy Giang Dịch Hàn quả có lòng cầu tiến, ông ấy đã dùng kinh nghiệm bản thân để cổ vũ anh: "Khi còn đi học thực ra thầy không thích học, lúc đi thi rất dễ phân tâm. Lúc thi tốt nghiệp thầy không làm tốt môn tiếng Anh. Vốn dĩ có thể thi một cuối cuối cùng lại chỉ thi được hai cuốn, đây là điều mà thầy tiếc nuối nhất. Sau này, thầy đã cố gắng hết sức để thi vào được trường đại học lý tưởng của mình, Giang Dịch Hàn. có lẽ nhiều học sinh bây giờ cảm thấy điều này không quan trọng, dù sao ba trăm sáu mươi lăm nghề, ngành nghề nào cũng có chuyên gia, thế nhưng khi chúng ta cần cố gắng nhưng lại không có gắng, về sau sẽ hối hận và tiếc nuối, chỉ có thể tự mình chịu đựng."
Giang Dịch Hàn ghi nhớ những lời này, anh im lặng gật đầu.
Mai Ích Xuyên vỗ vỗ bờ vai của anh: "Kỳ thi đại học chỉ là một kỳ thi trong cuộc đời em, nhưng là kỳ thi quan trọng nhất trước khi em bước chân vào xã hội, cố lên nhé, các em có cả một tương lai vô hạn."
Bởi vì Giang Dịch Hàn bắt đầu nghiêm túc học tập, điều này đã truyền cảm hứng rất lớn cho rất nhiều học sinh lớp số mười.
Mọi người đều cho rằng ngay cả anh cũng đã bắt đầu học, nếu mình không học được thì thật đáng xấu hổ.
Suy cho cùng, những học sinh có thể vô tâm trong giai đoạn năm cuối cấp ba này chỉ là thiểu số trong thiểu số, không ít học sinh vừa chơi vừa có cảm giác sợ hãi và tội lỗi.
Họ cũng gần như đã trưởng thành, sao có thể vẫn là những đứa trẻ ngây thơ thích mộng mơ nữa, họ đều mơ hồ biết rằng đây là một sự lãng phí thời gian và cơ hội, và họ chỉ có thể trơ mắt nhìn sự chênh lệch giữa mình và người khác ngày một lớn hơn.
Khí thế của lớp mười hiện tại khiến nhiều giáo viên phải ghen tị với Mai Ích Xuyên.
Bo Bo thì tranh công Mai Ích Xuyên: "Tôi nghĩ đó vẫn là công lao của Nguyễn Khê lớp chúng tôi, hẳn là những lời của trò ấy đã thuyết phục được anh họ của mình, vì vậy tôi thường nói rằng nếu một học sinh giỏi trong lớp sẵn lòng thì có thể mang đến động lực cho lớp học, Thầy Mai, anh không cảm ơn tôi và học sinh của tôi sao? Nếu tôi không nghĩ ra cách này cho anh thì vấn đề này anh vẫn đau đầu giải quyết rồi?"
Mai Ích Xuyên bị những lời của Bo Bo dắt mũi: "... làm thế nào để nói lời cảm ơn?"
"Ăn cơm thì thôi vậy, tôi biết anh không mời nổi."
Mai Ích Xuyên xấu hổ.
Thẻ lương của ông ấy đều bị vợ quản lý, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng có hạn, cũng không được tính là dư dả cho lắm.
Bo Bo lại nói: "Mua hai cốc trà sữa đi, vị như cũ, thêm pudding trân châu và quả dừa. Học trò của tôi... Không phải con gái lúc nào cũng thích uống trà hoa quả sao? Cứ mua một cốc bán chạy nhất là được rồi."
Mai Ích Xuyên gật đầu không do dự: "Được rồi!"
Bo Bo thích uống trà sữa, tất cả học sinh trong lớp đều biết chuyện này, cũng vì có ông ấy làm gương nên các bạn nữ trong lớp ngày càng ít uống trà sữa.
Khi Bo Bo lại gọi Nguyễn Khê đến văn phòng một lần nữa, trái tim của Chu Trừng như muốn nhảy lên cổ họng.
Điều này có thể kiểm chứng câu nói, không làm việc trái với lương tâm, không sợ ma gõ cửa.
Lục Vân Triết an ủi anh ấy: "Hãy nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt, cậu đừng trách tôi nói thật, nếu Bo Bo thật sự biết chuyện của hai người thì việc đầu tiên ông ấy nhất định sẽ không gọi Nguyễn Khê lên mà sẽ gọi cậu đến văn phòng, có khi còn ngũ mã phanh thây cậu, vì vậy cậu đừng lo lắng."
Ai mà không biết Nguyễn Khê là học trò cưng của Bo Bo, Bo Bo đang đợi Nguyễn Khê đỗ Thanh Bắc, chỉ cần lần này Nhất Trung có học sinh thi đỗ Thanh Bắc mà còn là học sinh của ông ấy, thì Bo Bo sẽ mở mày mở mặt. Nghe nói nhà trường còn thưởng cho ông ấy một phần thưởng rất hậu hĩnh, nếu Bo Bo biết có người nhúng chàm học trò cưng của mình, có khi ông ấy còn tức giận hơn cả ba của Nguyễn Khê. Làm gì có chuyện bình tĩnh như thế?
"Trước đó khi Diêu Bách Nham theo đuổi Nguyễn Khê. Bo Bo biết chuyện đã rất tức giận, nói chuyện nghiêm túc với giáo viên chủ nhiệm lớp sáu, nếu chuyện này là thật thì thù này coi như xong. Vậy cậu đoán xem Bo Bo còn làm việc gì nữa?". Lục Vân Triết nín cười: "Bo Bo còn gọi điện cho ba mẹ của Diêu Bách Nham, không hổ là người làm ngành giáo dục, không nói một lời thô tục cũng chọc được vào chỗ đau của họ, cậu thấy về sau Diêu Bách Nham còn làm hành động gì nữa không?"
Bo Bo giống như một con gà mái già bảo vệ Nguyễn Khê, nếu ai theo đuổi cô quá mạnh mẽ, ông ấy nhất định sẽ ra tay và dùng khí thế sấm vang chớp giật đánh bay người đó.
Cho nên anh ta mới nói, Chu Trừng không nên lo lắng về những tình địch khác, hiển nhiên trong mối quan hệ giữa anh ấy và Nguyễn Khê thì vật cản lớn nhất chính là Bo Bo! Lực sát thương của Bo Bo lớn gấp nhiều lần tình địch!
Chu Trừng nghe xong lời này không biết nên nói cái gì.
Lục Vân Triết lại nói: "Cho nên mấy tháng này, cho dù không nhịn được cũng phải khiêm tốn, khiêm tốn rồi lại khiêm tốn. Thuê một hacker chú ý tới diễn đàn trường học, một khi có người lên hot topic với Nguyễn Khê thì hacker xóa bài luôn, đừng để Bo Bo biết chuyện của hai người, nếu không Bo Bo sẽ ăn sống nuốt tơi cậu, tôi không nói đùa đâu. "
Chu Trừng gật đầu nhẹ: "Tôi đã biết rồi."
Dù sao anh ấy và Nguyễn Khê vẫn còn một tương lai dài, lúc này bọn họ cũng không vội, sau kỳ thi tuyển sinh đại học ba mẹ và thầy cô không kiểm soát được họ nữa, cũng không có tư cách để xen vào nữa.
Khi Nguyễn Khê trong tay cô cầm một ly trà trái cây, vẻ mặt của cô rất phức tạp.
Trong khoảng thời gian này, cô và Giang Dịch Hàn đừng nói là nói chuyện, ngay cả nhìn nhau cũng không nhìn một lần, cô cũng không biết tình hình gần đây của anh, Bo Bo nói bây giờ anh rất chăm chỉ nghiêm túc học tập, cố gắng hướng tới trường trọng điểm và cuốn một.... Haizz, trong đầu phác hoạ racảnh anh buộc tóc lên xà nhà và lấy dùi đâm đùi để học tập, càng nghĩ càng cảm thấy hình ảnh này không hài hòa gì cả.
Nguyễn Khê đưa trà trái cây cho Trần Lan Thanh.
Trần Lan Thanh nhìn vào nhãn hiệu gắn trên thành cốc, trên đó nói đây là đồ ăn được ship từ bên ngoài.
Học sinh ở Nhất Trung không được gọi đồ ăn bên ngoài, ngay cả khi giáo viên đặt đồ ăn ngoài cũng phải tự mình đến gặp bảo vệ để lấy đồ.
Cộng với việc Nguyễn Khê vừa mới bị Bo Bo gọi lên, Trần Lan Thanh dùng bộ mặt như vừa mới gặp quỷ nói: "Đừng nói với mình rằng Bo Bo mua cho bạn uống nhé."
Nguyễn Khê lắc đầu: "Không phải Bo Bo."
Trần Lan Thanh thở dài một hơi rồi cầm lấy ống hút.
"Là Mai Mai mua."
Trần Lan Thanh suýt nữa bị sặc: "What?"
Cuối cấp ba này này, giáo viên chủ nhiệm nổi tiếng nhất đương nhiên là Bo Bo, nhưng người nổi tiếng tiếp theo lại là Mai Mai.
Mai Mai là người rất tình cảm, rất thích văn học và thơ ca, về cơ bản thì tờ báo trường học nào cũng là bài viết của ông ấy, ông ấy luôn cho học sinh những lời khuyên bản tận tình. Nghe nói trước đây ông ấy từng chủ nhiệm một lớp, trong lớp đó có nhiều học sinh hư hỏng, đau đầu nhất là học sinh ở tuổi dậy thì, trời đất bao la nhưng anh đây vẫn lớn nhất nhưng họ vẫn luôn tâm phục khẩu phục Mai Mai. Mặc dù không nghiêm túc học tập thi vào trường đại học tốt mà Mai Mai mong muốn, nhưng mọi người đều có một tương lai tốt đẹp.
Có học sinh vừa vào năm đầu cấp ba, đau đầu và phiền phức nhất là nghe Mai Mai tụng kinh như đường tăng, bệnh dậy thì phát tác và nói rằng muốn đánh ông ấy, kết quả là còn chưa làm gì đã bị mấy học sinh trùm trường tốt nghiệp năm đó tìm đến tâm sự về cuộc sống...
Tóm lại, Mai Mai chắc chắn là một huyền thoại trong trường Nhất Trung.
Cuối cùng Trần Lan Thanh uống tách trà trái cây này với tâm trạng hỗn độn.
Cô ấy vừa thở dài vừa uống, bĩu môi nói: "Mình thấy cậu bị Bo Bo gọi ra ngoài, người kia liền vô thức thẳng lung dậy, chắc cậu ta cũng bị hù dọa rồi."
Nguyễn Khê liếc nhìn Chu Trừng một cái, sau khi có kết quả kiểm tra tháng, chỗ ngồi lại được đổi, nhưng cô và Chu Trừng vẫn ngồi rất gần, nên Bo Bo vẫn không phát hiện được điều gì.
Điểm của Chu Trừng trong lớp không được xem là rất tốt, nhưng mỗi lần đổi chỗ đều được ngồi chỗ tốt, Nguyễn Khê nghĩ hẳn là ba mẹ anh ấy đã phải chào hỏi Bo Bo trước.
Haizz, nghĩ tới việc chồng tương lai của cô chỉ vì một vấn đề nhỏ như vậy mà sợ hãi, Nguyễn Khê liền đau lòng một chút.
Trong lòng thầy cô và ba mẹ, yêu sớm bằng với tai họa ghê gớm, trong lòng học trò, thầy cô không phải là kẻ giết người à?
Tốt rồi, tâm lý của cô trưởng thành hơn Chu Trừng, cho nên so với anh ấy, tâm lý bây giờ của cô có thể nói là bình tĩnh hơn cả người theo đạo Phật.
Rõ ràng là bạn cùng bàn đã khuyên Chu Trừng phải giữ thái độ khiêm tốn, nhưng anh ấy vẫn nghĩ đến những việc đã bàn bạc trước đó, vì vậy anh ấy lại nhân cơ hội hỏi Nguyễn Khê về bài tập rồi nói với cô: "Ngày mai sau khi tan học cậu có thời gian không?
Nguyễn Khê nghĩ nghĩ, không trả lời thẳng mà trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Ừm." Chu Trừng gật đầu: "Mình muốn mời bạn bè của cậu đi ăn tối. Bây giờ trời lạnh, đi Haidilao được không?"
Nguyễn Khê phát hiện Chu Trừng thực sự là một fan hâm mộ trung thành của Haidilao.
Cô nghi ngờ nhìn anh ấy: "Mời ăn cơm?"
Chu Trừng ngượng ngùng nói: "Mình nghĩ phải lấy lòng bạn tốt của cậu, mình không mong đợi họ nói những điều tốt đẹp về mình, chỉ cần không nói xấu là được rồi" anh nhân tiện nói ra mấy lời này: "Này, cậu nghĩ thế nào? Mình đều nghe theo bạn."
Không thể không nói câu "Mình đều nghe theo bạn" của anh ấy đã lấy được lòng Nguyễn Khê.
Có thể tìm được mục tiêu hợp ý như vậy, người kia còn là trung thành, Nguyễn Khê hận không thể hát lên để bày tỏ sự phấn khích của mình.
Cô thực sự có mắt nhìn người.
Nguyễn Khê đắc ý về ánh mắt của mình, trong lòng vui vẻ, tự nhiên nói: "Có thể, nhưng là như vậy cậu sẽ tốn một số tiền lớn à?"
Mặc dù biết Chu Trừng giàu có, nhưng cô không thể nói rõ là mình biết.
Cô phải giả vờ rằng cô không biết gì cả.
Trong lòng Chu Trừng rất vui khi nghe được những lời của Nguyễn Khê, tại sao lại như vậy, anh ấy cảm thấy lời này của Nguyễn Khê là đang lo lắng cho anh ấy, nói về việc những việc vụn vặt như tiêu tốn nhiều tiền thế này sẽ khiến anh ấy cảm thấy một cảm giác thân thiết, anh ấy thích điều này?
"Không sao." Chu Trừng suy nghĩ một chút nói: "Mình có tiền, cậu đừng lo lắng, chỉ cần nói với bạn bè của cậu là đừng khách sáo với mình, muốn gọi món gì cũng được".
Nguyễn Khê mỉm cười xinh đẹp: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.