Chương 3
Lâm Miên Miên
22/05/2022
Về việc này Nguyễn Khê không có ý kiến gì, trong nhà chỉ có hai người ăn cơm nên mẹ Nguyễn làm mấy món đơn giản. Vì từ trước đến nay khẩu vị của con gái luôn thanh đạm, sau một thời gian dài, người trong nhà đều bị ảnh hưởng thói quen này, ra ngoài ăn mỡ lợn hay đồ ăn mặn bụng sẽ khó chịu. Một đĩa rau xanh xào dưa leo, một đĩa cá hấp và một đĩa trứng xào cà chua là đủ cho hai người ăn. Chén của Nguyễn Khê rất nhỏ, còn không đựng được một bát cơm đầy.
"Học sinh cấp ba nên ăn nhiều một chút." Mẹ Nguyễn gắp thức ăn cho cô.
Mặc dù Nguyễn Khê không đồng ý với câu nói: "Không nặng hơn năm mươi ki lô gam, không phải là lép thì cũng là lùn" nhưng ở đời trước, dưới sự cố gắng của cô, cô chỉ nặng chưa đến một trăm và ngực của cô là cup B, nhưng bây giờ... cô cúi đầu nhìn xuống ngực mình, đột nhiên nói: "Mẹ, từ nay về sau mẹ hãy làm cho con món đu đủ hầm với sữa, mỗi tuần hai lần, con rất muốn uống."
Cô không có hy vọng xa vời đạt được cup C, dù gì thì mục tiêu này cũng rất xa vời, nhưng ít nhất cô phải đạt được mục tiêu ở đời trước.
"Còn nhỏ thì uống sữa đu đủ làm gì!" Mẹ Nguyễn cười mắng, nhưng vẫn nghe lời con gái.
Bà và chồng mình dành hết tình yêu thương cho con gái.
Con gái cũng không thua kém ai, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ làm họ buồn phiền, con trai, con gái của đồng nghiệp bà dù có thuê gia sư vẫn không đậu được vào Nhất Trung nhưng con gái bà không đi học thêm lớp nào, cũng không cần đi học gia sư. Đỗ vào trường cấp ba Nhất Trung, và luôn nằm trong top ba của lớp.
Cả cuộc đời ba Nguyễn và mẹ Nguyễn luôn bình đạm, cô con gái này là niềm tự hào của họ. Không chỉ người thân mà bạn bè cũng luôn ghen tị với họ.
"Tiền tiêu vặt của con còn đủ không? Từ nay về sau một tuần mẹ sẽ cho con thêm một trăm nữa. Trong khu phố của chúng ta mẹ thấy con một đưa con gái tầm tuổi con mỗi ngày đều bắt taxi đến trường."
Giá đi taxi ở thành phố này không đắt như ở các thành phố lớn, nếu như Nguyễn Khê đi taxi đến trường thì chỉ cần mất mười tệ.
Nguyễn Khê lắc đầu: "Tại sao phải đi taxi? Con dùng thẻ sinh viên để quẹt xe buýt, mỗi ngày đi đi về về cũng không đến ba tệ. Gọi một chuyến taxi cũng đủ để con đi xe buýt hai ba ngày, việc này không có lời."
Không phải cô không muốn đi đường đi của bạch phú mỹ, nhưng cô không muốn làm thùng rỗng kêu to. Không có tiền nghĩa là không có tiền, điều này không có gì đáng xấu hổ, với cả, đứng từ góc độ của đứa trẻ thì ba mẹ đã cho cô những gì tốt nhất có thể.
Bây giờ ngay cả ba mẹ cô cũng chỉ có mỗi người một chiếc xe điện để đi lại, nhà cách công ty không gần, chỉ qua một mùa hè mà mẹ Nguyễn đã đen đi rất nhiều, trong tình huống như vậy cô làm sao yên tâm bắt xe taxi đến trường?
Ba mẹ đã cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, sau bao nhiêu năm như vậy, cô cũng dành dụm được rất nhiều tiền, nhưng cô luôn giữ số tiền này phòng khi cần gấp.
Mẹ Nguyễn rất xúc động, bà thực sự cảm thấy kiếp trước mình đã làm rất nhiều điều tốt mới sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp, thông minh và hiểu chuyện như vậy.
Đôi khi nhìn nhà mình, vợ chồng bà luôn có cảm giác tội lỗi và chua xót khó nói rõ. Nếu như con gái sinh ra trong một gia đình giàu có thì tốt rồi.
Chính vì ý nghĩ này mà chồng bà tuy đã trung niên nhưng vẫn làm việc chăm chỉ hơn ai hết, ông muốn được thăng chức, tăng lương, tạo môi trường tốt hơn cho con gái.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Khê muốn giúp mẹ rửa bát, nhưng mẹ Nguyễn đuổi cô ra khỏi phòng bếp: "Tay của con là dùng để viết chữ, không phải để dính dầu mỡ."
Mặc dù gia cảnh của họ chỉ ở mức bình thường, nhưng mẹ Nguyễn và ba Nguyễn vẫn coi con gái của họ như công chúa. Muốn mua gì thì mau cái đấy, nhưng Nguyễn Khê rất hiểu chuyện, từ trước đến nay không có yêu cầu nào khiến ba mẹ khó xử.
Bàn tay của Nguyễn Khê vừa trắng vừa mềm, rất đẹp.
"Có găng tay mà mẹ!"
"Thế cũng không được, à đúng rồi, trong nhà còn nửa quả dưa hấu, con đưa cho dì Mỹ Chi cho mẹ. Nhân tiện xem họ đã ăn xong chưa, ăn xong thì cùng nhau đi mua sắm."
"Vâng ạ."
Sau khi ông nội Nguyễn và bà nội Nguyễn về hưu, họ đã giao ngôi nhà này cho gia đình con trai của mình, đôi vợ chồng già bao lớn bao nhỏ trở lại thị trấn nhỏ, ở quê còn có một căn phòng nhỏ, sau nhà có thể trồng rau làm ruộng, bên cạnh bên trái hay phải đều có người quen. Nơi này rất thích hợp cho những người lớn tuổi dưỡng lão, sau khi trang trí đơn giản cho ngôi nhà nhỏ, họ sống ở đó luôn. Cách đây một thời gian còn đi xe buýt đến đây để đưa dưa hấu cho nhà cô, nghe nói là dưa được trồng trên ruộng của hàng xóm, vô cùng rất ngọt.
Vì là hàng xóm nên gia đình Nguyễn và dì Vương có mối quan hệ tốt. Mẹ Nguyễn thường mời Vương Mỹ Chi đến nhà ăn cơm. Vương Mỹ Chi có một chiếc ô tô nhỏ nên thường đến trường đón Nguyễn Khê khi trời mưa. Người ta nói bán bà con xa mua láng giềng gần, quả đúng như vậy.
"Cốc cốc cốc ——"
Nguyễn Khê gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở cửa cho cô.
Vương Mỹ Chi kinh ngạc nhìn Nguyễn Khê: "Mẹ cháu đã xong rồi à, thịt này xào như nào nhỉ, dì xào cháy hết cả rồi."
Nguyễn Khê ngửi thấy mùi khói dầu trong phòng, thẳng thắn nói: "Mẹ con còn đang dọn dẹp, nhưng con có thể dạy dì."
Vương Mỹ Chi để Nguyễn Khê vào nhà.
Nguyễn Khê đi dép lê nên bây giờ không cần thay giày nữa.
Nhà của Vương Mỹ Chi rất sạch sẽ, bà ấy đã nhờ người dì ở dưới nhà làm giúp việc theo giờ cho bà ấy, mỗi tuần đến một lần và mỗi lần một trăm. Mẹ Nguyễn muốn giành lấy công việc bán thời gian này nhưng bà lại ngượng ngùng không dám nói ra.
Cô bước vào phòng khách, đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, từ trong phòng có một chàng trai gầy gò cao khoảng 1m85 bước ra, trên người mặc một chiếc áo phông trắng, bên dưới mặc một quần đùi cộc đi biển.
Nhìn trông bất cần đời và kiêu ngạo.
Anh đeo bông tai, trên cánh tay gầy gò còn có hình xăm, để đầu đinh, tạo cho người ta cảm giác rất khó chịu.
Các đường nét trên khuôn mặt của các chàng trai thực sự rất nổi bật, ít ra thì cho tới bây giờ Nguyễn Khê vẫn chưa bao giờ nhìn thấy một chàng trai đẹp trai như vậy ngoài đời.
Ấn tượng ban đầu của Nguyễn Khê về anh có thể được tóm tắt như sau: Xấu xa, phiên bản trùm trường được nâng cấp không dễ đối phó, tốt nhất là về sau cách càng xa càng tốt.
"Dịch Hàn, dì giới thiệu cho con nhé. Đây là Nguyễn Khê, hàng xóm của chúng ta." Vương Mỹ Chi vừa nói vừa đưa Nguyễn Khê vào bếp: "Con bé là học sinh của Nhất Trung, thành tích học tập rất tốt, về sau trong học tập có gì không hiểu con có thể hỏi con bé."
Dịch Hàn liếm thành miệng, ánh mắt liếc nhìn về phía Nguyễn Khê, không nói gì mà đi thẳng vào phòng khách, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi bước vào bếp, Vương Mỹ Chi vừa lau chùi chảo bằng giẻ rửa bát và nhỏ giọng nói: "Chắc con nghe mẹ con nói rồi phải không. Nó là con của chị họ dì. Nó ở Bắc Kinh, nhưng trong nhà xảy ra ít chuyện, ba mẹ đều đang làm việc ở nước ngoài. Còn tính tình của thằng bé thì bốc đồng. Gia đình sợ thằng bé gây chuyện ở Bắc Kinh nên nhờ dì chăm sóc một năm, thực ra bản chất của thằng bé cũng không xấu. "
"Vâng." Nguyễn Khê gật đầu.
Vương Mỹ Chi rất thích Nguyễn Khê, luôn cảm thấy rằng ở cùng với cô gái trẻ tuổi, đẹp đẽ thế này khiến tâm tình của bà ấy cũng trẻ hơn: "Nếu không nhờ có chị họ của dì, chắc năm đó dì cũng hồ đồ mà kết hôn rồi. Chị ấy đã giúp dì rất nhiều, vì vậy bây giờ dì không thể không giúp chị ấy."
Mặc dù có Nguyễn Khê giúp đỡ ở bên cạnh, nhưng Vương Mỹ Chi hầu như chưa bao giờ vào bếp, chỉ làm hai món ăn đã khiến bà ấy mệt muốn xỉu. Bà ấy đã ngừng suy nghĩ về việc sau này nên xuống bếp nấu ăn.
Một đĩa ớt xanh xào thịt băm và một đĩa trứng ốp lết.
Để chiêu đãi cháu trai, Vương Mỹ Chi còn cố tình đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, có thịt bò, sườn và hải sản, nhưng độ khó của mấy món này quá cao, Nguyễn Khê rất ít khi nấu ăn, thật sự không có cách nào hướng dẫn tiếp được.
Màu sắc và hương thơm ở mức bình thường. Nguyễn Khê đặt dưa hấu xuống, chuẩn bị rời đi thì Vương Mỹ Chi kéo cô lại: "Khoan hẳn về, nãy dì quên nói với con là mấy ngày trước dì vừa mua được một bộ váy trên mạng, nhưng dì đánh giá cao vóc dáng dì quá, hoàn toàn không mặc được bộ đó. Cháu đi thử xem sao, dì đoán chắc cháu mặc vừa đó.
Dù Vương Mỹ Chi năm nay đã hơn 40 tuổi nhưng bà ấy vẫn có một trái tim thiếu nữ. Cách ăn mặc, trang điểm cũng theo phong cách trẻ tuổi.
Tất nhiên, có rất nhiều bộ quần áo bà ấy mua không thích hợp để mặc, hoặc không mặc được, bà đều đưa cho Nguyễn Khê, trong tủ của Nguyễn Khê có một nửa quần áo là do Vương Mỹ Chi cho.
Dì Mỹ Chi từng nói bà ấy đang bù đắp cho sự hối tiếc của mình, khi bà ấy ở tuổi vị thành niên, ba mẹ bà ấy không mua quần áo cho bà ấy vì sợ bà ấy không chuyên tâm học hành, cho nên bà ấy luôn ăn mặc rất quê mùa, cho nên dù bà ấy gặp được người con trai mà bà ấy thích bà ấy vẫn thấy rất tự ti. Bây giờ, bà ấy đã có tiền, nhưng bà ấy không còn trẻ nữa, và bà ấy muốn thỏa mãn những mong muốn tuổi trẻ của mình thông qua cách ăn mặc của Nguyễn Khê.
Nguyễn Khê cũng không khách sáo với bà ấy, đi thẳng vào phòng ngủ của bà ấy, quả nhiên trên giường có một bộ quần áo mùa thu.
Áo tay phồng màu trắng kết hợp với váy bò dài quá đầu gối.
Cô quen cửa quen nẻo thay đồ, trong phòng ngủ có một chiếc gương soi từ trần đến sàn, cô liếc mắt nhìn thoáng qua, cô vô cùng hài lòng với chiếc váy này.
Mẫu váy này phù hợp với nhiều lứa tuổi, phù hợp với học sinh cấp ba và các bạn trẻ tuổi đôi mươi.
Nguyễn Khê mặc vào trông khá đẹp. Cô tiện tay buộc mái tóc dài của mình lên thành một búi tóc xinh xắn, sau đó mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Vương Mỹ Chi vẫn khen ngợi như mọi khi: "Dì biết ngay con mặc vào sẽ đẹp mà, quả nhiên dì đã già rồi, không thể tiếp tục giả làm nai tơ được nữa."
Nguyễn Khê ngượng ngùng cúi đầu.
Cô cũng cảm thấy rằng mình rất xinh đẹp.
Vương Mỹ Chi nhìn Giang Dịch Hàn. Thật ra bà ấy và con trai của chị họ mình mới gặp nhau được mấy lần, từ trước tới nay chỉ nghe chị họ của mình kể bằng giọng điệu bất lực, tóm lại là do anh gây chuyện quá nhiều.
Chính là bởi vì rắc rối mà anh gây ra ở Bắc Kinh không nhỏ, cộng với gia đình xảy ra chuyện long trời lở đất nên chị họ mới gửi anh đến một nơi không ai biết, muốn anh hối cải làm lại từ đầu, nhưng nhìn bộ dạng này sẽ khó khăn lắm đây.
Giang Dịch Hàn vừa mới đến một nơi xa lạ, bà ấy và cháu trai có khoảng cách thế hệ hơi lớn, nhớ tới Nguyễn Khê là người có tính tình tốt nên hi vọng hai người này có hòa hợp với nhau.
Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, có khi cháu trai của mình sẽ bị Nguyễn Khê ảnh hưởng?
Nghĩ đến đây, bà ấy nói: "Dịch Hàn, theo góc độ của nam giới thì cháu thấy con bé mặc bộ này có đẹp không?"
Giang Dịch Hàn đang ăn, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khê một chút, nhưng ánh mắt anh nhìn cô không quá hai giây, giọng điệu thản nhiên nói: "Bình thường."
Nguyễn Khê mỉm cười.
Trong lòng thì đang điên cuồng chửi anh.
Cô rất muốn đề nghị cái đầu đinh này đến khoa mắt khám, trẻ tuổi như vậy đã mù rồi.
"Học sinh cấp ba nên ăn nhiều một chút." Mẹ Nguyễn gắp thức ăn cho cô.
Mặc dù Nguyễn Khê không đồng ý với câu nói: "Không nặng hơn năm mươi ki lô gam, không phải là lép thì cũng là lùn" nhưng ở đời trước, dưới sự cố gắng của cô, cô chỉ nặng chưa đến một trăm và ngực của cô là cup B, nhưng bây giờ... cô cúi đầu nhìn xuống ngực mình, đột nhiên nói: "Mẹ, từ nay về sau mẹ hãy làm cho con món đu đủ hầm với sữa, mỗi tuần hai lần, con rất muốn uống."
Cô không có hy vọng xa vời đạt được cup C, dù gì thì mục tiêu này cũng rất xa vời, nhưng ít nhất cô phải đạt được mục tiêu ở đời trước.
"Còn nhỏ thì uống sữa đu đủ làm gì!" Mẹ Nguyễn cười mắng, nhưng vẫn nghe lời con gái.
Bà và chồng mình dành hết tình yêu thương cho con gái.
Con gái cũng không thua kém ai, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ làm họ buồn phiền, con trai, con gái của đồng nghiệp bà dù có thuê gia sư vẫn không đậu được vào Nhất Trung nhưng con gái bà không đi học thêm lớp nào, cũng không cần đi học gia sư. Đỗ vào trường cấp ba Nhất Trung, và luôn nằm trong top ba của lớp.
Cả cuộc đời ba Nguyễn và mẹ Nguyễn luôn bình đạm, cô con gái này là niềm tự hào của họ. Không chỉ người thân mà bạn bè cũng luôn ghen tị với họ.
"Tiền tiêu vặt của con còn đủ không? Từ nay về sau một tuần mẹ sẽ cho con thêm một trăm nữa. Trong khu phố của chúng ta mẹ thấy con một đưa con gái tầm tuổi con mỗi ngày đều bắt taxi đến trường."
Giá đi taxi ở thành phố này không đắt như ở các thành phố lớn, nếu như Nguyễn Khê đi taxi đến trường thì chỉ cần mất mười tệ.
Nguyễn Khê lắc đầu: "Tại sao phải đi taxi? Con dùng thẻ sinh viên để quẹt xe buýt, mỗi ngày đi đi về về cũng không đến ba tệ. Gọi một chuyến taxi cũng đủ để con đi xe buýt hai ba ngày, việc này không có lời."
Không phải cô không muốn đi đường đi của bạch phú mỹ, nhưng cô không muốn làm thùng rỗng kêu to. Không có tiền nghĩa là không có tiền, điều này không có gì đáng xấu hổ, với cả, đứng từ góc độ của đứa trẻ thì ba mẹ đã cho cô những gì tốt nhất có thể.
Bây giờ ngay cả ba mẹ cô cũng chỉ có mỗi người một chiếc xe điện để đi lại, nhà cách công ty không gần, chỉ qua một mùa hè mà mẹ Nguyễn đã đen đi rất nhiều, trong tình huống như vậy cô làm sao yên tâm bắt xe taxi đến trường?
Ba mẹ đã cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, sau bao nhiêu năm như vậy, cô cũng dành dụm được rất nhiều tiền, nhưng cô luôn giữ số tiền này phòng khi cần gấp.
Mẹ Nguyễn rất xúc động, bà thực sự cảm thấy kiếp trước mình đã làm rất nhiều điều tốt mới sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp, thông minh và hiểu chuyện như vậy.
Đôi khi nhìn nhà mình, vợ chồng bà luôn có cảm giác tội lỗi và chua xót khó nói rõ. Nếu như con gái sinh ra trong một gia đình giàu có thì tốt rồi.
Chính vì ý nghĩ này mà chồng bà tuy đã trung niên nhưng vẫn làm việc chăm chỉ hơn ai hết, ông muốn được thăng chức, tăng lương, tạo môi trường tốt hơn cho con gái.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Khê muốn giúp mẹ rửa bát, nhưng mẹ Nguyễn đuổi cô ra khỏi phòng bếp: "Tay của con là dùng để viết chữ, không phải để dính dầu mỡ."
Mặc dù gia cảnh của họ chỉ ở mức bình thường, nhưng mẹ Nguyễn và ba Nguyễn vẫn coi con gái của họ như công chúa. Muốn mua gì thì mau cái đấy, nhưng Nguyễn Khê rất hiểu chuyện, từ trước đến nay không có yêu cầu nào khiến ba mẹ khó xử.
Bàn tay của Nguyễn Khê vừa trắng vừa mềm, rất đẹp.
"Có găng tay mà mẹ!"
"Thế cũng không được, à đúng rồi, trong nhà còn nửa quả dưa hấu, con đưa cho dì Mỹ Chi cho mẹ. Nhân tiện xem họ đã ăn xong chưa, ăn xong thì cùng nhau đi mua sắm."
"Vâng ạ."
Sau khi ông nội Nguyễn và bà nội Nguyễn về hưu, họ đã giao ngôi nhà này cho gia đình con trai của mình, đôi vợ chồng già bao lớn bao nhỏ trở lại thị trấn nhỏ, ở quê còn có một căn phòng nhỏ, sau nhà có thể trồng rau làm ruộng, bên cạnh bên trái hay phải đều có người quen. Nơi này rất thích hợp cho những người lớn tuổi dưỡng lão, sau khi trang trí đơn giản cho ngôi nhà nhỏ, họ sống ở đó luôn. Cách đây một thời gian còn đi xe buýt đến đây để đưa dưa hấu cho nhà cô, nghe nói là dưa được trồng trên ruộng của hàng xóm, vô cùng rất ngọt.
Vì là hàng xóm nên gia đình Nguyễn và dì Vương có mối quan hệ tốt. Mẹ Nguyễn thường mời Vương Mỹ Chi đến nhà ăn cơm. Vương Mỹ Chi có một chiếc ô tô nhỏ nên thường đến trường đón Nguyễn Khê khi trời mưa. Người ta nói bán bà con xa mua láng giềng gần, quả đúng như vậy.
"Cốc cốc cốc ——"
Nguyễn Khê gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở cửa cho cô.
Vương Mỹ Chi kinh ngạc nhìn Nguyễn Khê: "Mẹ cháu đã xong rồi à, thịt này xào như nào nhỉ, dì xào cháy hết cả rồi."
Nguyễn Khê ngửi thấy mùi khói dầu trong phòng, thẳng thắn nói: "Mẹ con còn đang dọn dẹp, nhưng con có thể dạy dì."
Vương Mỹ Chi để Nguyễn Khê vào nhà.
Nguyễn Khê đi dép lê nên bây giờ không cần thay giày nữa.
Nhà của Vương Mỹ Chi rất sạch sẽ, bà ấy đã nhờ người dì ở dưới nhà làm giúp việc theo giờ cho bà ấy, mỗi tuần đến một lần và mỗi lần một trăm. Mẹ Nguyễn muốn giành lấy công việc bán thời gian này nhưng bà lại ngượng ngùng không dám nói ra.
Cô bước vào phòng khách, đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, từ trong phòng có một chàng trai gầy gò cao khoảng 1m85 bước ra, trên người mặc một chiếc áo phông trắng, bên dưới mặc một quần đùi cộc đi biển.
Nhìn trông bất cần đời và kiêu ngạo.
Anh đeo bông tai, trên cánh tay gầy gò còn có hình xăm, để đầu đinh, tạo cho người ta cảm giác rất khó chịu.
Các đường nét trên khuôn mặt của các chàng trai thực sự rất nổi bật, ít ra thì cho tới bây giờ Nguyễn Khê vẫn chưa bao giờ nhìn thấy một chàng trai đẹp trai như vậy ngoài đời.
Ấn tượng ban đầu của Nguyễn Khê về anh có thể được tóm tắt như sau: Xấu xa, phiên bản trùm trường được nâng cấp không dễ đối phó, tốt nhất là về sau cách càng xa càng tốt.
"Dịch Hàn, dì giới thiệu cho con nhé. Đây là Nguyễn Khê, hàng xóm của chúng ta." Vương Mỹ Chi vừa nói vừa đưa Nguyễn Khê vào bếp: "Con bé là học sinh của Nhất Trung, thành tích học tập rất tốt, về sau trong học tập có gì không hiểu con có thể hỏi con bé."
Dịch Hàn liếm thành miệng, ánh mắt liếc nhìn về phía Nguyễn Khê, không nói gì mà đi thẳng vào phòng khách, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi bước vào bếp, Vương Mỹ Chi vừa lau chùi chảo bằng giẻ rửa bát và nhỏ giọng nói: "Chắc con nghe mẹ con nói rồi phải không. Nó là con của chị họ dì. Nó ở Bắc Kinh, nhưng trong nhà xảy ra ít chuyện, ba mẹ đều đang làm việc ở nước ngoài. Còn tính tình của thằng bé thì bốc đồng. Gia đình sợ thằng bé gây chuyện ở Bắc Kinh nên nhờ dì chăm sóc một năm, thực ra bản chất của thằng bé cũng không xấu. "
"Vâng." Nguyễn Khê gật đầu.
Vương Mỹ Chi rất thích Nguyễn Khê, luôn cảm thấy rằng ở cùng với cô gái trẻ tuổi, đẹp đẽ thế này khiến tâm tình của bà ấy cũng trẻ hơn: "Nếu không nhờ có chị họ của dì, chắc năm đó dì cũng hồ đồ mà kết hôn rồi. Chị ấy đã giúp dì rất nhiều, vì vậy bây giờ dì không thể không giúp chị ấy."
Mặc dù có Nguyễn Khê giúp đỡ ở bên cạnh, nhưng Vương Mỹ Chi hầu như chưa bao giờ vào bếp, chỉ làm hai món ăn đã khiến bà ấy mệt muốn xỉu. Bà ấy đã ngừng suy nghĩ về việc sau này nên xuống bếp nấu ăn.
Một đĩa ớt xanh xào thịt băm và một đĩa trứng ốp lết.
Để chiêu đãi cháu trai, Vương Mỹ Chi còn cố tình đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, có thịt bò, sườn và hải sản, nhưng độ khó của mấy món này quá cao, Nguyễn Khê rất ít khi nấu ăn, thật sự không có cách nào hướng dẫn tiếp được.
Màu sắc và hương thơm ở mức bình thường. Nguyễn Khê đặt dưa hấu xuống, chuẩn bị rời đi thì Vương Mỹ Chi kéo cô lại: "Khoan hẳn về, nãy dì quên nói với con là mấy ngày trước dì vừa mua được một bộ váy trên mạng, nhưng dì đánh giá cao vóc dáng dì quá, hoàn toàn không mặc được bộ đó. Cháu đi thử xem sao, dì đoán chắc cháu mặc vừa đó.
Dù Vương Mỹ Chi năm nay đã hơn 40 tuổi nhưng bà ấy vẫn có một trái tim thiếu nữ. Cách ăn mặc, trang điểm cũng theo phong cách trẻ tuổi.
Tất nhiên, có rất nhiều bộ quần áo bà ấy mua không thích hợp để mặc, hoặc không mặc được, bà đều đưa cho Nguyễn Khê, trong tủ của Nguyễn Khê có một nửa quần áo là do Vương Mỹ Chi cho.
Dì Mỹ Chi từng nói bà ấy đang bù đắp cho sự hối tiếc của mình, khi bà ấy ở tuổi vị thành niên, ba mẹ bà ấy không mua quần áo cho bà ấy vì sợ bà ấy không chuyên tâm học hành, cho nên bà ấy luôn ăn mặc rất quê mùa, cho nên dù bà ấy gặp được người con trai mà bà ấy thích bà ấy vẫn thấy rất tự ti. Bây giờ, bà ấy đã có tiền, nhưng bà ấy không còn trẻ nữa, và bà ấy muốn thỏa mãn những mong muốn tuổi trẻ của mình thông qua cách ăn mặc của Nguyễn Khê.
Nguyễn Khê cũng không khách sáo với bà ấy, đi thẳng vào phòng ngủ của bà ấy, quả nhiên trên giường có một bộ quần áo mùa thu.
Áo tay phồng màu trắng kết hợp với váy bò dài quá đầu gối.
Cô quen cửa quen nẻo thay đồ, trong phòng ngủ có một chiếc gương soi từ trần đến sàn, cô liếc mắt nhìn thoáng qua, cô vô cùng hài lòng với chiếc váy này.
Mẫu váy này phù hợp với nhiều lứa tuổi, phù hợp với học sinh cấp ba và các bạn trẻ tuổi đôi mươi.
Nguyễn Khê mặc vào trông khá đẹp. Cô tiện tay buộc mái tóc dài của mình lên thành một búi tóc xinh xắn, sau đó mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Vương Mỹ Chi vẫn khen ngợi như mọi khi: "Dì biết ngay con mặc vào sẽ đẹp mà, quả nhiên dì đã già rồi, không thể tiếp tục giả làm nai tơ được nữa."
Nguyễn Khê ngượng ngùng cúi đầu.
Cô cũng cảm thấy rằng mình rất xinh đẹp.
Vương Mỹ Chi nhìn Giang Dịch Hàn. Thật ra bà ấy và con trai của chị họ mình mới gặp nhau được mấy lần, từ trước tới nay chỉ nghe chị họ của mình kể bằng giọng điệu bất lực, tóm lại là do anh gây chuyện quá nhiều.
Chính là bởi vì rắc rối mà anh gây ra ở Bắc Kinh không nhỏ, cộng với gia đình xảy ra chuyện long trời lở đất nên chị họ mới gửi anh đến một nơi không ai biết, muốn anh hối cải làm lại từ đầu, nhưng nhìn bộ dạng này sẽ khó khăn lắm đây.
Giang Dịch Hàn vừa mới đến một nơi xa lạ, bà ấy và cháu trai có khoảng cách thế hệ hơi lớn, nhớ tới Nguyễn Khê là người có tính tình tốt nên hi vọng hai người này có hòa hợp với nhau.
Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, có khi cháu trai của mình sẽ bị Nguyễn Khê ảnh hưởng?
Nghĩ đến đây, bà ấy nói: "Dịch Hàn, theo góc độ của nam giới thì cháu thấy con bé mặc bộ này có đẹp không?"
Giang Dịch Hàn đang ăn, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khê một chút, nhưng ánh mắt anh nhìn cô không quá hai giây, giọng điệu thản nhiên nói: "Bình thường."
Nguyễn Khê mỉm cười.
Trong lòng thì đang điên cuồng chửi anh.
Cô rất muốn đề nghị cái đầu đinh này đến khoa mắt khám, trẻ tuổi như vậy đã mù rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.