Chương 113
Hoa Nguyễn Thanh
09/01/2023
Cả ngày hôm nay bốn người cùng nhau đi chơi rất nhiều nơi, cô cũng không còn quá vướng bận chuyện cũ nữa. Dù đôi khi nhớ lại lòng cô vẫn có chút quặn thắt.
Cuộc sống của cô đang dần ổn trở lại, không có anh cô vẫn sống rất tốt đó thôi không phải sao? Alex cũng luôn âm thầm dõi theo cô, luôn đứng phía sau ủng hộ cô. Mọi người vẫn luôn yêu thương chăm lo cho cô, cô cũng nhận ra một chân lý “ thiếu ăn thiếu ngủ mới chết chứ thiếu anh cô vẫn sống nhăn răng”.
Đi nhiều nơi khiến hai đứa trẻ mệt quá mà ngủ gật luôn trên xe, Cô cũng gật gù vài lần. Cứ một chút Alex lại đánh mắt về phía cô, với bộ dạng đáng yêu của cô lúc này quả thực khiến anh ta không thể ngừng cười. Về đến nhà, cô cũng bắt đầu tỉnh giấc, hai đứa nhỏ dụi mắt ngơ ngác nhìn quanh. Ba chị em không nghĩ ngợi gì thêm mà vào phòng nằm xuống giường ngủ ngay sau đó, Alex lắc đầu cười mỉm, rồi anh ta sắn tay áo tự vào bếp nấu nướng gì đó…
Tiếng chuông báo điện thoại reo lên khiến cô giật mình tỉnh giấc, sợ phiền đến hai đứa nhỏ nên cô rón rén bước ra ngoài. Vừa mở cửa bước ra cô đã thấy mùi thơm xộc vào mũi. Thấy Alex đang chăm chú nấu nướng nên cô định trêu chọc anh ta một chút, đang định tiến lại gần “hù” thì Alex quay lại khiến cô còn giật mình hơn. Cũng may Alex phản ứng nhanh nên đã kịp thời đỡ cô khỏi ngã ngửa ra sau, nhưng với khoảng cách quá gần khiến Alex ngại ngùng đến nỗi hai má bắt đầu đỏ ửng. Cô cũng ngại ngùng không kém nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
-“ Em… em chỉ định hù anh một xíu…”
-“ um…ừm … sao em không ngủ thêm đi! hai đứa nhỏ còn ngủ sao?”
-“ À dạ, e sợ tiếng chuông điện thoại phiền tới hai đứa nên em đi ra đây! mà anh đang nấu ăn sao???”
-“ Đúng rồi!!! à e chờ một lát nhé, chỉ một lát thôi là xong rồi!!!”
-“ Không ngờ luôn nha Alex???”
-“ Em không tin hả??? thế chờ đó mà xem!!!”
-“ Được thôi!!! mà em xử lí một vài công việc đã nhé!?”
-“ Ừm! em làm đi!!!”
dù cô đã cố sắp xếp nhưng lượng công việc dày đặc, các email từ các nhãn hàng đểu gửi đến liên hồi, không phải vì cô quen biết Daniel mà họ săn đón cô như vậy, thực lực của cô đã chứng minh tất cả…
nhưng cô hơi bất ngờ vì Cartier- hãng trang sức nổi tiếng và đắt đỏ lại gửi cho cô một email mời cô tham gia thiết kế mẫu trang sức cho bộ sưu tập mới của họ. Về mảng thời trang thì cô có thể đảm nhận được còn đây lại là thiết kế trang sức cô chưa từng thử qua. Đang mông lung phân vân trong một mớ suy nghĩ thì Alex cất tiếng gọi cô.
-“ Em xong việc chưa? vào ăn đi cho nóng, thức ăn để nguội sẽ không ngon đâu!!!”
-“ À dạ! em vào ngay đây!!!!”
-“ Em không khoẻ sao???”
-“ Anh nghĩ gì vậy, em khoẻ như trâu thế này???”
-“ Thấy sắc mặt của em không tốt cho lắm!!???”
-“ Không có gì đâu chỉ là hơi bất ngờ chút thôi!!!”
-“ Có chuyện gì sao?”
-“ Ừm… anh cũng biết đấy! em cũng chỉ là nhà thiết kế mới tay nghề còn yếu chưa hề có kinh nghiệm nhiều nhưng không hiểu tại sao bên Cartier lại mời em hợp tác thiết kế mẫu trang sức mới nhưng e chưa từng thử qua mảng này.”
-“ Chưa thử thì giờ thử thôi… theo anh nghĩ em nên đồng ý tham gia biết đâu nó lại là cơ hội tốt, em có thể trải nghiệm được nhiều hơn..!!!”
-“ Em thấy không tự tin cho lắm!”
-“ Tất cả mọi thứ nếu chưa biết thì đều phải học mà… Anh tin em làm được!”
-“ Cảm ơn anh!!! có lẽ nên thử một lần xem sao!!!?? mà anh nấu gì đó?”
-“ Mỳ ý thôi!!!”
-“ Trông hấp dẫn đó nha, em không nghĩ là anh biết nấu ăn đó!!”
-“ Không phải ai cũng được ăn đồ bổn thiếu gia đây nấu đâu nhé!!!”
-“ Thật vinh hạnh quá!!! hihi”
-“ Thế thì phải ăn nhiều vào nha!!!”
-“ Tuân lệnh!!!!”
Cuộc sống của cô đang dần ổn trở lại, không có anh cô vẫn sống rất tốt đó thôi không phải sao? Alex cũng luôn âm thầm dõi theo cô, luôn đứng phía sau ủng hộ cô. Mọi người vẫn luôn yêu thương chăm lo cho cô, cô cũng nhận ra một chân lý “ thiếu ăn thiếu ngủ mới chết chứ thiếu anh cô vẫn sống nhăn răng”.
Đi nhiều nơi khiến hai đứa trẻ mệt quá mà ngủ gật luôn trên xe, Cô cũng gật gù vài lần. Cứ một chút Alex lại đánh mắt về phía cô, với bộ dạng đáng yêu của cô lúc này quả thực khiến anh ta không thể ngừng cười. Về đến nhà, cô cũng bắt đầu tỉnh giấc, hai đứa nhỏ dụi mắt ngơ ngác nhìn quanh. Ba chị em không nghĩ ngợi gì thêm mà vào phòng nằm xuống giường ngủ ngay sau đó, Alex lắc đầu cười mỉm, rồi anh ta sắn tay áo tự vào bếp nấu nướng gì đó…
Tiếng chuông báo điện thoại reo lên khiến cô giật mình tỉnh giấc, sợ phiền đến hai đứa nhỏ nên cô rón rén bước ra ngoài. Vừa mở cửa bước ra cô đã thấy mùi thơm xộc vào mũi. Thấy Alex đang chăm chú nấu nướng nên cô định trêu chọc anh ta một chút, đang định tiến lại gần “hù” thì Alex quay lại khiến cô còn giật mình hơn. Cũng may Alex phản ứng nhanh nên đã kịp thời đỡ cô khỏi ngã ngửa ra sau, nhưng với khoảng cách quá gần khiến Alex ngại ngùng đến nỗi hai má bắt đầu đỏ ửng. Cô cũng ngại ngùng không kém nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
-“ Em… em chỉ định hù anh một xíu…”
-“ um…ừm … sao em không ngủ thêm đi! hai đứa nhỏ còn ngủ sao?”
-“ À dạ, e sợ tiếng chuông điện thoại phiền tới hai đứa nên em đi ra đây! mà anh đang nấu ăn sao???”
-“ Đúng rồi!!! à e chờ một lát nhé, chỉ một lát thôi là xong rồi!!!”
-“ Không ngờ luôn nha Alex???”
-“ Em không tin hả??? thế chờ đó mà xem!!!”
-“ Được thôi!!! mà em xử lí một vài công việc đã nhé!?”
-“ Ừm! em làm đi!!!”
dù cô đã cố sắp xếp nhưng lượng công việc dày đặc, các email từ các nhãn hàng đểu gửi đến liên hồi, không phải vì cô quen biết Daniel mà họ săn đón cô như vậy, thực lực của cô đã chứng minh tất cả…
nhưng cô hơi bất ngờ vì Cartier- hãng trang sức nổi tiếng và đắt đỏ lại gửi cho cô một email mời cô tham gia thiết kế mẫu trang sức cho bộ sưu tập mới của họ. Về mảng thời trang thì cô có thể đảm nhận được còn đây lại là thiết kế trang sức cô chưa từng thử qua. Đang mông lung phân vân trong một mớ suy nghĩ thì Alex cất tiếng gọi cô.
-“ Em xong việc chưa? vào ăn đi cho nóng, thức ăn để nguội sẽ không ngon đâu!!!”
-“ À dạ! em vào ngay đây!!!!”
-“ Em không khoẻ sao???”
-“ Anh nghĩ gì vậy, em khoẻ như trâu thế này???”
-“ Thấy sắc mặt của em không tốt cho lắm!!???”
-“ Không có gì đâu chỉ là hơi bất ngờ chút thôi!!!”
-“ Có chuyện gì sao?”
-“ Ừm… anh cũng biết đấy! em cũng chỉ là nhà thiết kế mới tay nghề còn yếu chưa hề có kinh nghiệm nhiều nhưng không hiểu tại sao bên Cartier lại mời em hợp tác thiết kế mẫu trang sức mới nhưng e chưa từng thử qua mảng này.”
-“ Chưa thử thì giờ thử thôi… theo anh nghĩ em nên đồng ý tham gia biết đâu nó lại là cơ hội tốt, em có thể trải nghiệm được nhiều hơn..!!!”
-“ Em thấy không tự tin cho lắm!”
-“ Tất cả mọi thứ nếu chưa biết thì đều phải học mà… Anh tin em làm được!”
-“ Cảm ơn anh!!! có lẽ nên thử một lần xem sao!!!?? mà anh nấu gì đó?”
-“ Mỳ ý thôi!!!”
-“ Trông hấp dẫn đó nha, em không nghĩ là anh biết nấu ăn đó!!”
-“ Không phải ai cũng được ăn đồ bổn thiếu gia đây nấu đâu nhé!!!”
-“ Thật vinh hạnh quá!!! hihi”
-“ Thế thì phải ăn nhiều vào nha!!!”
-“ Tuân lệnh!!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.