Chương 99
Hoa Nguyễn Thanh
09/01/2023
Sau khi xem qua mấy bức ảnh, anh cau mày quay ra nói với người phụ nữ kia.
-“ Nếu như nhân viên của tôi lấy danh nghĩa Hàn Thị làm ảnh hưởng tới công ty mấy người thì tôi sẽ là người trực tiếp đứng ra giải quyết. Còn chuyện riêng tư của gia đình các người hoàn toàn không liên quan đến Hàn Thị. Vì vậy không ai được phép đến đây để làm loạn. Tần phu nhân bà hiểu chứ???”
nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Hàn Đăng bà ta có hơi rùng mình.
-“ Xin thứ lỗi cho tôi mạo muội, đã phiền tới Hàn Tổng rồi.”
nói xong bà ta dùng ánh mắt sắc như dao nhìn về phía cô, tay chỉ thẳng vào cô rồi quát lớn.
-“ Còn cái loại chuyên đi quyến rũ đàn ông như mày không nên ở Hàn Thị, mày nên cảm ơn Hàn Tổng đi, biết điều thì đừng cố cặp kè với chồng người khác nữa kẻo có ngày khuôn mặt xinh đẹp này không còn nguyên vẹn đâu!!!”
nói xong bà ta quay người đi thẳng. Chỉ để lại cô ở đó với nỗi tủi nhục to lớn, mọi người không ngừng xì xào nhưng rồi ai nấy cũng về lại vị trí để làm việc đơn giản họ cũng không muốn rước hoạ vào thân nên chẳng ai dám giúp cô cả.
Vừa hay Giám đốc Kiều đi tới, dù chưa rõ câu chuyện nhưng anh ta chủ động cởi áo vest rồi khoác lên người cô, cô run rẩy cố đứng dậy.
-“ Cảm ơn anh!”
-“ Được rồi!!!”
-“ Cô vào phòng gặp tôi ngay!”- anh lạnh lùng thốt lên.
cô chỉ biết cúi đầu bước phía sau anh, vừa vào đến cửa anh đập bàn cái “rầm” khiến cô giật bắn mình.
-“ Cô là người làm giả chữ kí của tôi đúng không???”
-“ Hàn Tổng??? anh nói gì tôi không hiểu???”
-“ Tôi hỏi lại một lần nữa cô và tên Tần tổng đó thông đồng với nhau đúng không???”
-“ Tôi không có???? tôi không hề biết chuyện này....?????”
-“ Vậy cô giải thích như thế nào về những bức ảnh kia?”
-“ Tôi thật sự không biết gì cả, hôm đó là ông ta giở trò...????”
-“ Giở trò??? cô gặp ông ta???”
-“ Hôm đó, tệp hồ sơ đặt trên bàn làm việc của tôi trên hồ sơ có ghi phải mang đến tận nơi cho Tần tổng không phải là chỉ thị của anh sao???”
-“ Không hề có tập hồ sơ nào cần gửi đến đó cả, bây giờ cô lại muốn quy trách nhiệm lên tôi???”
-“ Không phải Hàn Tổng chỉ thị sao?”
-“ Không chỉ thế cô còn lấy con dấu của tôi để hợp thức hoá việc huỷ bỏ hợp đồng.... Tôi thật không ngờ....”
-“ Anh tin tôi làm ra những việc đó???”
-“ Cô có thể tìm bằng chứng là mình vô tội hay không??? trong khi mọi chứng cớ đều nhắm vào cô..???”
-“ Cho tôi một chút thời gian được không??? tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy là tôi không làm gì sai trái cả...”
-“ Được, tôi cho cô ba ngày. Tạm thời cô nghỉ việc ở công ty, sau ba ngày nếu cô không chứng minh được bản thân vô tội thì cô phải bỏ ra 5 tỷ để bồi thường thiệt hại ....”
-“ 5 Tỷ?????”
-“ Đó là cái giá phải trả, mọi bằng chứng tôi đều có ở đây!!!”
-“ Anh có tin tôi không?”
nghe được câu hỏi này từ cô anh bất giác im lặng, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy những tấm ảnh đó lòng anh lại trở lên xáo trộn, ba ngày cũng là cơ hội để anh có thể tin cô nhưng nếu không tìm ra chứng cứ thì dĩ nhiên cô phải nghỉ việc đồng thời phải bồi thường 5 tỷ như anh nói. Nhưng cô làm sao biết được ai là người đứng sau cơ chứ, cô còn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa.
Cô bước ra khỏi phòng mà lòng thấy nặng trĩu, vừa tủi nhục vừa xấu hổ, đi đến đâu cũng nghe thấy những lời xì xào chẳng mấy hay ho nhưng mấy lời đó làm sao có thể so sánh được nỗi đau trong tim “ Phải rồi cô có là gì đâu mà mong anh tin cô cơ chứ? chẳng là gì cả!!! ....”
Nghe Giám đốc Kiều kể lại, Hạ Cúc vội vàng lái xe đến nhà cô, vừa kịp lúc cô về đến cổng. Lúc này cô chỉ biết ôm chầm lấy Hạ Cúc rồi nức nở, bao nhiêu tủi hờn tuôn trào khiến giọng cô nghẹn lại.
-“ Mình không có làm, không ...phải ..mình!!!”
-“ Mình tin cậu mà, đừng khóc nữa có mình ở đây rồi!!!”
vì không muốn Vú Phương nhìn thấy đôi mắt sưng húp nên cô nhờ Hạ Cúc chở đi đâu đó cho khuây khoả. Hạ Cúc nhanh trí đưa cô đến công viên, nơi đây rất náo nhiệt nhưng lòng cô lại quạnh hiu quá. Hồi nhỏ cô cùng Hạ Cúc và Tiểu Đào thường hay đến đây chơi. Nghĩ lại thì cũng hơn chục năm rồi, đúng là thời gian trôi nhanh thật.
-“ Như Hoa? cậu nhớ nơi này không?”
-“ Nhớ chứ!!! lúc nào đến đây cậu cũng là người mua kem bông cho cả ba đứa mà!!!”
-“ Thấy ổn hơn không?”
-“ Buồn nào rồi cũng qua thôi chỉ có buồn ngủ là không tha ngày nào!!!!”
-“ Việc gì cũng có cách giải quyết thôi mà, cậu đừng lo lắng!!!”
-“ Giá như nhỏ lại thì hay biết mấy, làm người lớn mình thấy mệt quá!!!...”
-“ Ừm...... cuộc sống là vậy mà! nhưng mình chắc chắn một điều rằng mình sẽ luôn bên cậu!!!”
-“ Cảm ơn Lưu Tiểu Thư à không bây giờ phải gọi là Kiều phu nhân nhỉ haha!!!”
-“ Thấy cậu cười như vậy mình mới an tâm đó!!!”
-“ Mình không thể khóc mãi được. Nhưng mà chẳng hiểu sao tim mình đau quá, mình chỉ ước rằng mình và người đó không hề quen biết hoặc không bao giờ gặp lại thì có lẽ sẽ tốt hơn đúng không?”
-“ Mình nghe nói Hàn Tổng sắp kết hôn??!!!”
-“ Ừm!!!”
-“ Còn cậu?”
-“ Mình sẽ sớm quên!!!”
-“ Cậu phải thật hạnh phúc!!!”
hai cô gái nhìn nhau mà mắt cứ rưng rưng,
-“ Cậu biết gì không?”
-“ Gì???”
-“ Hạ Cúc à! chắc kiếp trước mình tu dữ lắm nên kiếp này mới có người bạn như cậu đó!!!......”
-“ Nếu như nhân viên của tôi lấy danh nghĩa Hàn Thị làm ảnh hưởng tới công ty mấy người thì tôi sẽ là người trực tiếp đứng ra giải quyết. Còn chuyện riêng tư của gia đình các người hoàn toàn không liên quan đến Hàn Thị. Vì vậy không ai được phép đến đây để làm loạn. Tần phu nhân bà hiểu chứ???”
nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Hàn Đăng bà ta có hơi rùng mình.
-“ Xin thứ lỗi cho tôi mạo muội, đã phiền tới Hàn Tổng rồi.”
nói xong bà ta dùng ánh mắt sắc như dao nhìn về phía cô, tay chỉ thẳng vào cô rồi quát lớn.
-“ Còn cái loại chuyên đi quyến rũ đàn ông như mày không nên ở Hàn Thị, mày nên cảm ơn Hàn Tổng đi, biết điều thì đừng cố cặp kè với chồng người khác nữa kẻo có ngày khuôn mặt xinh đẹp này không còn nguyên vẹn đâu!!!”
nói xong bà ta quay người đi thẳng. Chỉ để lại cô ở đó với nỗi tủi nhục to lớn, mọi người không ngừng xì xào nhưng rồi ai nấy cũng về lại vị trí để làm việc đơn giản họ cũng không muốn rước hoạ vào thân nên chẳng ai dám giúp cô cả.
Vừa hay Giám đốc Kiều đi tới, dù chưa rõ câu chuyện nhưng anh ta chủ động cởi áo vest rồi khoác lên người cô, cô run rẩy cố đứng dậy.
-“ Cảm ơn anh!”
-“ Được rồi!!!”
-“ Cô vào phòng gặp tôi ngay!”- anh lạnh lùng thốt lên.
cô chỉ biết cúi đầu bước phía sau anh, vừa vào đến cửa anh đập bàn cái “rầm” khiến cô giật bắn mình.
-“ Cô là người làm giả chữ kí của tôi đúng không???”
-“ Hàn Tổng??? anh nói gì tôi không hiểu???”
-“ Tôi hỏi lại một lần nữa cô và tên Tần tổng đó thông đồng với nhau đúng không???”
-“ Tôi không có???? tôi không hề biết chuyện này....?????”
-“ Vậy cô giải thích như thế nào về những bức ảnh kia?”
-“ Tôi thật sự không biết gì cả, hôm đó là ông ta giở trò...????”
-“ Giở trò??? cô gặp ông ta???”
-“ Hôm đó, tệp hồ sơ đặt trên bàn làm việc của tôi trên hồ sơ có ghi phải mang đến tận nơi cho Tần tổng không phải là chỉ thị của anh sao???”
-“ Không hề có tập hồ sơ nào cần gửi đến đó cả, bây giờ cô lại muốn quy trách nhiệm lên tôi???”
-“ Không phải Hàn Tổng chỉ thị sao?”
-“ Không chỉ thế cô còn lấy con dấu của tôi để hợp thức hoá việc huỷ bỏ hợp đồng.... Tôi thật không ngờ....”
-“ Anh tin tôi làm ra những việc đó???”
-“ Cô có thể tìm bằng chứng là mình vô tội hay không??? trong khi mọi chứng cớ đều nhắm vào cô..???”
-“ Cho tôi một chút thời gian được không??? tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy là tôi không làm gì sai trái cả...”
-“ Được, tôi cho cô ba ngày. Tạm thời cô nghỉ việc ở công ty, sau ba ngày nếu cô không chứng minh được bản thân vô tội thì cô phải bỏ ra 5 tỷ để bồi thường thiệt hại ....”
-“ 5 Tỷ?????”
-“ Đó là cái giá phải trả, mọi bằng chứng tôi đều có ở đây!!!”
-“ Anh có tin tôi không?”
nghe được câu hỏi này từ cô anh bất giác im lặng, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy những tấm ảnh đó lòng anh lại trở lên xáo trộn, ba ngày cũng là cơ hội để anh có thể tin cô nhưng nếu không tìm ra chứng cứ thì dĩ nhiên cô phải nghỉ việc đồng thời phải bồi thường 5 tỷ như anh nói. Nhưng cô làm sao biết được ai là người đứng sau cơ chứ, cô còn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa.
Cô bước ra khỏi phòng mà lòng thấy nặng trĩu, vừa tủi nhục vừa xấu hổ, đi đến đâu cũng nghe thấy những lời xì xào chẳng mấy hay ho nhưng mấy lời đó làm sao có thể so sánh được nỗi đau trong tim “ Phải rồi cô có là gì đâu mà mong anh tin cô cơ chứ? chẳng là gì cả!!! ....”
Nghe Giám đốc Kiều kể lại, Hạ Cúc vội vàng lái xe đến nhà cô, vừa kịp lúc cô về đến cổng. Lúc này cô chỉ biết ôm chầm lấy Hạ Cúc rồi nức nở, bao nhiêu tủi hờn tuôn trào khiến giọng cô nghẹn lại.
-“ Mình không có làm, không ...phải ..mình!!!”
-“ Mình tin cậu mà, đừng khóc nữa có mình ở đây rồi!!!”
vì không muốn Vú Phương nhìn thấy đôi mắt sưng húp nên cô nhờ Hạ Cúc chở đi đâu đó cho khuây khoả. Hạ Cúc nhanh trí đưa cô đến công viên, nơi đây rất náo nhiệt nhưng lòng cô lại quạnh hiu quá. Hồi nhỏ cô cùng Hạ Cúc và Tiểu Đào thường hay đến đây chơi. Nghĩ lại thì cũng hơn chục năm rồi, đúng là thời gian trôi nhanh thật.
-“ Như Hoa? cậu nhớ nơi này không?”
-“ Nhớ chứ!!! lúc nào đến đây cậu cũng là người mua kem bông cho cả ba đứa mà!!!”
-“ Thấy ổn hơn không?”
-“ Buồn nào rồi cũng qua thôi chỉ có buồn ngủ là không tha ngày nào!!!!”
-“ Việc gì cũng có cách giải quyết thôi mà, cậu đừng lo lắng!!!”
-“ Giá như nhỏ lại thì hay biết mấy, làm người lớn mình thấy mệt quá!!!...”
-“ Ừm...... cuộc sống là vậy mà! nhưng mình chắc chắn một điều rằng mình sẽ luôn bên cậu!!!”
-“ Cảm ơn Lưu Tiểu Thư à không bây giờ phải gọi là Kiều phu nhân nhỉ haha!!!”
-“ Thấy cậu cười như vậy mình mới an tâm đó!!!”
-“ Mình không thể khóc mãi được. Nhưng mà chẳng hiểu sao tim mình đau quá, mình chỉ ước rằng mình và người đó không hề quen biết hoặc không bao giờ gặp lại thì có lẽ sẽ tốt hơn đúng không?”
-“ Mình nghe nói Hàn Tổng sắp kết hôn??!!!”
-“ Ừm!!!”
-“ Còn cậu?”
-“ Mình sẽ sớm quên!!!”
-“ Cậu phải thật hạnh phúc!!!”
hai cô gái nhìn nhau mà mắt cứ rưng rưng,
-“ Cậu biết gì không?”
-“ Gì???”
-“ Hạ Cúc à! chắc kiếp trước mình tu dữ lắm nên kiếp này mới có người bạn như cậu đó!!!......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.