Chương 30: Bệnh sốt (2)
Tiểu Kết Ngủ Ngày (anbuchihi)
03/05/2017
Trương Trực Nam lòng vòng trong bếp được 30 phút, anh mới bưng ra được 2 tô mì xào thơm mùi quế.
Hàn Ân nhắm mắt muốn ngủ, nhưng bụng lại biểu tình, nghe được mùi thơm lại càng dữ dội hơn nữa, cô nghe tiếng động liền hí mắt nhìn.
Chàng trai đẹp trai đang bưng hai tô mì ngồi xuống chiếc bàn ăn nhỏ của cô, nhìn cô không chớp mắt.
"Xuống đây!" Trương Trực Nam khoa trương làm thêm một dĩa rau xào, một tô canh nhỏ.
Hàn Ân nuốt nước miếng, cô liền bỏ giường ngồi xuống dưới sàn nhà, cùng Trương Trực Nam đối diện ăn mì.
"Ưmmm, rất ngon." Hàn Ân đưa một đũa vào miệng, vị ngọt cùng cay mặn hoà quyện, làm cô phải thầm than.
Nở nụ cười hãnh diện, Trương Trực Nam cũng thoải mái ăn tô mì của mình.
Chẳng mấy chốc Hàn Ân đã ăn được nữa tô. Cô nhìn cách ăn của Trương Trực Nam rất sang trọng, từ tốn, không gấp gáp như cô, làm có chút ngượng.
"Anh... nấu ăn rất ngon!" Đó là lời thật lòng từ cô.
Với số đồ ăn trên bàn, cô sẽ không có thể nấu ra được nhiều món vầy đâu, chắc chỉ nấu mì nước ăn cho qua ngày.
Còn anh có thể làm mì xào trứng, một bát canh thịt, một dĩa rau xào, làm người ta ăn không biết ngán.
"Quá khen." Trương Trực Nam phổng mũi rồi. Được người con gái mình thầm thích khen, ai lại không vui, không hãnh diện.
Khi ăn xong, Hàn Ân bắt đầu đổ nhiều mồ hôi hơn. Cô cảm thấy đầu bắt đầu nặng trĩu. Thân thể dần như mất hết sức lực.
Khi thấy Trương Trực Nam dọn dẹp, cô liền muốn bước đến can anh, thì thân thể đã đổ sụp xuống đất.
Trương Trực Nam thất kinh, liền bế cô về giường. Sờ trên trán cô, càng lúc càng nóng.
Nghiến răng, anh rủa thầm người bán thuốc: "Chết tiệt! Sao lại càng nóng hơn thế này?"
Hàn Ân thở khó khăn, đôi mắt đã nhắm nghiền mệt mỏi. Suy nghĩ vẫn còn lẩn quẩn trong đầu, nhưng môi lại không mấp máy thành lời được, cô bất lực thật rồi.
Anh lấy chăn quấn quanh người cô, chạy xuống bếp lấy một cái khăn ướt lạnh, đắp lên trán cho cô. Đây là lần đầu tiên anh chăm bệnh cho người khác, nên chẳng biết làm sao cả.
Anh ngồi săn sóc cho cô hết một buổi, không rời giường nữa bước. Khi cảm thấy nước lạnh đã nguội, anh muốn thay nước khác, cô bỗng dưng nắm chặt tay anh lại.
"Đừng... làm ơn... đừng rời bỏ em, xin anh... em xin anh!" Tiếng nói mơ hồ của Hàn Ân đứt quãng, thay vào đó là tiếng nấc nhẹ.
"Được! Anh không rời đi đâu cả." Trương Trực Nam đau lòng, nắm lấy tay Hàn Ân, vỗ về an ủi.
"Đừng..." Nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt phiếm hồng của cô: "...làm ơn..."
Trương Trực Nam biết cô đã lên cơn mê sảng, anh thật sự rất muốn bóp chết tên bác sĩ dỏm đưa thuốc cho anh, bảo rằng sẽ nhanh chóng công hiệu, nhưng giờ lại làm cô càng sốt cao hơn nữa.
Anh vội nằm lên giường, choàng tay qua ôm lấy cô, vỗ vỗ vai: "Anh đây! Tiểu Ân đừng sợ, có anh đây!"
Giọng nói trầm ấm, quá đỗi dịu dàng làm Hàn Ân như đứa trẻ, ấm ức hơn nữa: "Anh Tiểu Bạch... đừng rời xa em... em cô đơn lắm..."
"Anh Tiểu Bạch? Là ai?" Trương Trực Nam nhăn mày.
Đôi mắt cô chưa từng hé mở để nhìn xem ai là người đang ôm cô, nhưng sự ấm áp lan toả từ hơi ấm người đó mang cho cô, làm cô yên lòng, trút hết nổi nhớ nhung mà thành khẩn khai báo: "Bạch Phí... Ưu..."
Lòng Trương Trực Nam nghe đến cái tên Bạch Phí Ưu mà mặt biến sắc. Tại sao lại là anh ta? Tại sao? Tại sao?
Trong đầu anh luôn một vạn lần muốn hỏi Hàn Ân tại sao. Đến khi cô mộng mị lại hé mở đôi môi anh đào kia là tên người đàn ông anh đã không tưởng tượng tới.
Sự ích kỷ càng dân tràn trong lòng anh. Cô đang trong vòng tay anh, lại yêu kiều kêu một tên người khác, dù chỉ là bạn gái hờ đi chăng nữa, anh vẫn bất mãn vô cùng, khó chịu nơi con tim vô cùng.
Vòng tay anh dần siết chặt lấy thân thể cô, anh áp thân mình vào cô, thống khổ: "Quên anh ta đi! Quên anh ta đi!"
"Tôi bảo em quên anh ta ngay lập tức!"
Sự im lặng bốn phía là câu trả lời dành cho anh, Hàn Ân đã im lặng, hơi thở dù chưa điều đặn nhưng cũng đã không mê sảng.
Đôi môi anh đào hé nhỏ, đôi mắt đã nhắm nghiền, không còn chau mày nhăn nhó.
Lúc này tâm tình Trương Trực Nam đã bớt kích động hơn, anh nhìn đến người trong lòng mình, cô đã yên giấc ngủ.
Bất giác không hiểu sao anh nhìn đến đôi môi đỏ mọng cô cực kỳ cuốn hút, làm anh phải lưỡi khô miệng đắng. Lí trí bảo anh dừng lại, nhưng hành động của bàn tay anh lại từ từ chạm vào môi cô, thật mềm mại! Anh than nhẹ trong lòng.
Nuốt nước miếng vào lòng, anh mím môi lại. Nhìn cô từ từ trở mình, đôi mày liễu chau lại, phát lên tiếng "Ưm".
"Chết tiệt! Chết tiệt!" Anh nhắm mắt lại, lấy bình tĩnh. Anh đang thật sự rất muốn hôn cô, cực kỳ muốn hôn lấy đôi môi cô, quyện chặt lưu luyến.
Nhưng lí trí còn sót lại không cho phép anh làm như vậy. Anh hứa với lòng mình rằng, khi nào cô chấp nhận anh, lúc đó hôn cũng chưa là muộn.
Ý nghĩ đó luôn hiện trong đầu, làm anh tỉnh táo trở lại. Anh luyến tiếc rời khỏi thân thể cô, chỉ nằm một bên, lùa đi những sợi tóc vương trên má cô, nhìn cô lúc này rất là mê người. Anh kéo bàn tay phải cô lên, đôi môi chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô, thây cho đôi môi đó.
Anh đã thoả mãn, sự mệt mỏi cũng làm anh dần thiếp đi.
6 giờ tối.
Trương Trực Nam ngủ một mạch đến 6 giờ tối, mới tỉnh dậy bởi tiếng chuông cửa reo lên liên tục. Anh xoay nhìn Hàn Ân kế bên, vẫn còn đang ngủ.
Anh ngồi dậy mở cánh cửa phòng Hàn Ân ra, đập vào mắt mình là Ninh Liên.
"Là anh/cô?" Hai người đồng thanh nói.
"Sao anh/cô ở đây?" Lại đồng thanh.
Ninh Liên trợn mắt nhìn Trương Trực Nam. Anh liền nhún vai: "Cô nói trước đi."
"Tôi không rãnh hơi nói chuyện với anh!" Ninh Liên lạnh lùng bước ngang Trương Trực Nam để vào thăm Hàn Ân.
Cô vừa tan làm, liền mua một số thứ cần thiết đến chăm sóc cho Hàn Ân. Vừa mới mở cửa ra lại thấy oan gia ngõ hẹp.
Chuyện của cô và Trương Trực Nam rất dài dòng, rất rất là dài dòng. Là người lạ thành quen, nhưng cũng không có vui vẻ gì.*
*Lời TG: Mình đang phân vân có nên làm một bộ cho Ninh Liên - Trương Trực Nam hay không... hmmm vì mình nghĩ hai người họ rất đẹp đôi.
Ninh Liên tức giận, trừng mắt nhìn anh: "Anh ngốc hay là không biết thế? Đã cho chị ấy uống thuốc giảm sốt mà lại ăn mì, còn có cả trứng, đồ cay. Đồ ăn nóng làm sao mà hạ sốt được, cái người đàn ông này, chăm sóc kiểu gì thế?"
Trương Trực Nam dường như đã hiểu lý do, anh ấp úng phản bác: "Tôi làm sao biết được, tôi đâu phải bác sĩ.. đây là lần đầu tôi chăm sóc người bệnh đấy!"
Lần đầu tiên? Ninh Liên ngạc nhiên, mà cô suy nghĩ lại cũng có phần đúng, anh ta là con nhà thế phiệt, đồ ăn còn được đút tận giường, làm sao mà biết chăm sóc người bệnh được, trừ khi mặt trời mọc đằng Tây!
Cô thở dài, thấy mình cũng hơi quá đáng. Tại vì cô lo cho Hàn Ân thôi, nên giãn hoà: "Tôi xin lỗi, tôi hơi vội."
"Không sao!"
Ninh Liên liền nấu nước ấm. Xong lấy khăn chườm cho Hàn Ân, cứ thế khắp người. Được hơn 10 phút, chạm vào cơ thể Hàn Ân, thấy đã bớt nóng hơn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Ninh Liên loay hoay dọn dẹp lại phòng cho Hàn Ân. Cô mở cánh cửa phòng Hàn Ân ra, cho gió thổi vào, đỡ ngột ngạt hơn.
Trương Trực Nam nhìn Ninh Liên quay tới quay lui trong phòng cơ mà chóng mặt. Nhưng phòng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Anh cũng ngồi bên, chạm vào Hàn Ân, cũng đã bớt nóng.
Ninh Liên ngước nhìn thấy, chống nạnh: "Anh còn ở đây làm gì?"
"Tôi..." Trương Trực Nam bối rối. Ninh Liên đã lên tiếng trước anh: "Hiện giờ chị ấy còn mệt lắm, anh về nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Trương Trực Nam biết mình cũng chẳng còn việc gì để ở lại đây.
"Không phải tôi đuổi anh, chỉ là... ừm, ngày mai hãy quay lại thăm, tối nay tôi sẽ ở lại chăm chị ấy, anh yên tâm!" Giọng nói Ninh Liên ôn hoà.
"Được! Cám ơn cô." Trương Trực Nam lấy chiếc áo khoát rồi bước ra về, anh cũng cẩn thận đóng cửa phòng, mới yên tâm mà đi.
Trương Trực Nam anh cũng còn một số công việc cũng phải làm, ngày mai anh sẽ quay lại thăm Hàn Ân.
Ninh Liên nhìn qua cánh cửa sổ, khi bóng dáng Trương Trực Nam biến mất sau cánh cổng chung cư, cô mới rời ánh mắt đi.
Hàn Ân nhắm mắt muốn ngủ, nhưng bụng lại biểu tình, nghe được mùi thơm lại càng dữ dội hơn nữa, cô nghe tiếng động liền hí mắt nhìn.
Chàng trai đẹp trai đang bưng hai tô mì ngồi xuống chiếc bàn ăn nhỏ của cô, nhìn cô không chớp mắt.
"Xuống đây!" Trương Trực Nam khoa trương làm thêm một dĩa rau xào, một tô canh nhỏ.
Hàn Ân nuốt nước miếng, cô liền bỏ giường ngồi xuống dưới sàn nhà, cùng Trương Trực Nam đối diện ăn mì.
"Ưmmm, rất ngon." Hàn Ân đưa một đũa vào miệng, vị ngọt cùng cay mặn hoà quyện, làm cô phải thầm than.
Nở nụ cười hãnh diện, Trương Trực Nam cũng thoải mái ăn tô mì của mình.
Chẳng mấy chốc Hàn Ân đã ăn được nữa tô. Cô nhìn cách ăn của Trương Trực Nam rất sang trọng, từ tốn, không gấp gáp như cô, làm có chút ngượng.
"Anh... nấu ăn rất ngon!" Đó là lời thật lòng từ cô.
Với số đồ ăn trên bàn, cô sẽ không có thể nấu ra được nhiều món vầy đâu, chắc chỉ nấu mì nước ăn cho qua ngày.
Còn anh có thể làm mì xào trứng, một bát canh thịt, một dĩa rau xào, làm người ta ăn không biết ngán.
"Quá khen." Trương Trực Nam phổng mũi rồi. Được người con gái mình thầm thích khen, ai lại không vui, không hãnh diện.
Khi ăn xong, Hàn Ân bắt đầu đổ nhiều mồ hôi hơn. Cô cảm thấy đầu bắt đầu nặng trĩu. Thân thể dần như mất hết sức lực.
Khi thấy Trương Trực Nam dọn dẹp, cô liền muốn bước đến can anh, thì thân thể đã đổ sụp xuống đất.
Trương Trực Nam thất kinh, liền bế cô về giường. Sờ trên trán cô, càng lúc càng nóng.
Nghiến răng, anh rủa thầm người bán thuốc: "Chết tiệt! Sao lại càng nóng hơn thế này?"
Hàn Ân thở khó khăn, đôi mắt đã nhắm nghiền mệt mỏi. Suy nghĩ vẫn còn lẩn quẩn trong đầu, nhưng môi lại không mấp máy thành lời được, cô bất lực thật rồi.
Anh lấy chăn quấn quanh người cô, chạy xuống bếp lấy một cái khăn ướt lạnh, đắp lên trán cho cô. Đây là lần đầu tiên anh chăm bệnh cho người khác, nên chẳng biết làm sao cả.
Anh ngồi săn sóc cho cô hết một buổi, không rời giường nữa bước. Khi cảm thấy nước lạnh đã nguội, anh muốn thay nước khác, cô bỗng dưng nắm chặt tay anh lại.
"Đừng... làm ơn... đừng rời bỏ em, xin anh... em xin anh!" Tiếng nói mơ hồ của Hàn Ân đứt quãng, thay vào đó là tiếng nấc nhẹ.
"Được! Anh không rời đi đâu cả." Trương Trực Nam đau lòng, nắm lấy tay Hàn Ân, vỗ về an ủi.
"Đừng..." Nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt phiếm hồng của cô: "...làm ơn..."
Trương Trực Nam biết cô đã lên cơn mê sảng, anh thật sự rất muốn bóp chết tên bác sĩ dỏm đưa thuốc cho anh, bảo rằng sẽ nhanh chóng công hiệu, nhưng giờ lại làm cô càng sốt cao hơn nữa.
Anh vội nằm lên giường, choàng tay qua ôm lấy cô, vỗ vỗ vai: "Anh đây! Tiểu Ân đừng sợ, có anh đây!"
Giọng nói trầm ấm, quá đỗi dịu dàng làm Hàn Ân như đứa trẻ, ấm ức hơn nữa: "Anh Tiểu Bạch... đừng rời xa em... em cô đơn lắm..."
"Anh Tiểu Bạch? Là ai?" Trương Trực Nam nhăn mày.
Đôi mắt cô chưa từng hé mở để nhìn xem ai là người đang ôm cô, nhưng sự ấm áp lan toả từ hơi ấm người đó mang cho cô, làm cô yên lòng, trút hết nổi nhớ nhung mà thành khẩn khai báo: "Bạch Phí... Ưu..."
Lòng Trương Trực Nam nghe đến cái tên Bạch Phí Ưu mà mặt biến sắc. Tại sao lại là anh ta? Tại sao? Tại sao?
Trong đầu anh luôn một vạn lần muốn hỏi Hàn Ân tại sao. Đến khi cô mộng mị lại hé mở đôi môi anh đào kia là tên người đàn ông anh đã không tưởng tượng tới.
Sự ích kỷ càng dân tràn trong lòng anh. Cô đang trong vòng tay anh, lại yêu kiều kêu một tên người khác, dù chỉ là bạn gái hờ đi chăng nữa, anh vẫn bất mãn vô cùng, khó chịu nơi con tim vô cùng.
Vòng tay anh dần siết chặt lấy thân thể cô, anh áp thân mình vào cô, thống khổ: "Quên anh ta đi! Quên anh ta đi!"
"Tôi bảo em quên anh ta ngay lập tức!"
Sự im lặng bốn phía là câu trả lời dành cho anh, Hàn Ân đã im lặng, hơi thở dù chưa điều đặn nhưng cũng đã không mê sảng.
Đôi môi anh đào hé nhỏ, đôi mắt đã nhắm nghiền, không còn chau mày nhăn nhó.
Lúc này tâm tình Trương Trực Nam đã bớt kích động hơn, anh nhìn đến người trong lòng mình, cô đã yên giấc ngủ.
Bất giác không hiểu sao anh nhìn đến đôi môi đỏ mọng cô cực kỳ cuốn hút, làm anh phải lưỡi khô miệng đắng. Lí trí bảo anh dừng lại, nhưng hành động của bàn tay anh lại từ từ chạm vào môi cô, thật mềm mại! Anh than nhẹ trong lòng.
Nuốt nước miếng vào lòng, anh mím môi lại. Nhìn cô từ từ trở mình, đôi mày liễu chau lại, phát lên tiếng "Ưm".
"Chết tiệt! Chết tiệt!" Anh nhắm mắt lại, lấy bình tĩnh. Anh đang thật sự rất muốn hôn cô, cực kỳ muốn hôn lấy đôi môi cô, quyện chặt lưu luyến.
Nhưng lí trí còn sót lại không cho phép anh làm như vậy. Anh hứa với lòng mình rằng, khi nào cô chấp nhận anh, lúc đó hôn cũng chưa là muộn.
Ý nghĩ đó luôn hiện trong đầu, làm anh tỉnh táo trở lại. Anh luyến tiếc rời khỏi thân thể cô, chỉ nằm một bên, lùa đi những sợi tóc vương trên má cô, nhìn cô lúc này rất là mê người. Anh kéo bàn tay phải cô lên, đôi môi chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô, thây cho đôi môi đó.
Anh đã thoả mãn, sự mệt mỏi cũng làm anh dần thiếp đi.
6 giờ tối.
Trương Trực Nam ngủ một mạch đến 6 giờ tối, mới tỉnh dậy bởi tiếng chuông cửa reo lên liên tục. Anh xoay nhìn Hàn Ân kế bên, vẫn còn đang ngủ.
Anh ngồi dậy mở cánh cửa phòng Hàn Ân ra, đập vào mắt mình là Ninh Liên.
"Là anh/cô?" Hai người đồng thanh nói.
"Sao anh/cô ở đây?" Lại đồng thanh.
Ninh Liên trợn mắt nhìn Trương Trực Nam. Anh liền nhún vai: "Cô nói trước đi."
"Tôi không rãnh hơi nói chuyện với anh!" Ninh Liên lạnh lùng bước ngang Trương Trực Nam để vào thăm Hàn Ân.
Cô vừa tan làm, liền mua một số thứ cần thiết đến chăm sóc cho Hàn Ân. Vừa mới mở cửa ra lại thấy oan gia ngõ hẹp.
Chuyện của cô và Trương Trực Nam rất dài dòng, rất rất là dài dòng. Là người lạ thành quen, nhưng cũng không có vui vẻ gì.*
*Lời TG: Mình đang phân vân có nên làm một bộ cho Ninh Liên - Trương Trực Nam hay không... hmmm vì mình nghĩ hai người họ rất đẹp đôi.
Ninh Liên tức giận, trừng mắt nhìn anh: "Anh ngốc hay là không biết thế? Đã cho chị ấy uống thuốc giảm sốt mà lại ăn mì, còn có cả trứng, đồ cay. Đồ ăn nóng làm sao mà hạ sốt được, cái người đàn ông này, chăm sóc kiểu gì thế?"
Trương Trực Nam dường như đã hiểu lý do, anh ấp úng phản bác: "Tôi làm sao biết được, tôi đâu phải bác sĩ.. đây là lần đầu tôi chăm sóc người bệnh đấy!"
Lần đầu tiên? Ninh Liên ngạc nhiên, mà cô suy nghĩ lại cũng có phần đúng, anh ta là con nhà thế phiệt, đồ ăn còn được đút tận giường, làm sao mà biết chăm sóc người bệnh được, trừ khi mặt trời mọc đằng Tây!
Cô thở dài, thấy mình cũng hơi quá đáng. Tại vì cô lo cho Hàn Ân thôi, nên giãn hoà: "Tôi xin lỗi, tôi hơi vội."
"Không sao!"
Ninh Liên liền nấu nước ấm. Xong lấy khăn chườm cho Hàn Ân, cứ thế khắp người. Được hơn 10 phút, chạm vào cơ thể Hàn Ân, thấy đã bớt nóng hơn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Ninh Liên loay hoay dọn dẹp lại phòng cho Hàn Ân. Cô mở cánh cửa phòng Hàn Ân ra, cho gió thổi vào, đỡ ngột ngạt hơn.
Trương Trực Nam nhìn Ninh Liên quay tới quay lui trong phòng cơ mà chóng mặt. Nhưng phòng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Anh cũng ngồi bên, chạm vào Hàn Ân, cũng đã bớt nóng.
Ninh Liên ngước nhìn thấy, chống nạnh: "Anh còn ở đây làm gì?"
"Tôi..." Trương Trực Nam bối rối. Ninh Liên đã lên tiếng trước anh: "Hiện giờ chị ấy còn mệt lắm, anh về nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Trương Trực Nam biết mình cũng chẳng còn việc gì để ở lại đây.
"Không phải tôi đuổi anh, chỉ là... ừm, ngày mai hãy quay lại thăm, tối nay tôi sẽ ở lại chăm chị ấy, anh yên tâm!" Giọng nói Ninh Liên ôn hoà.
"Được! Cám ơn cô." Trương Trực Nam lấy chiếc áo khoát rồi bước ra về, anh cũng cẩn thận đóng cửa phòng, mới yên tâm mà đi.
Trương Trực Nam anh cũng còn một số công việc cũng phải làm, ngày mai anh sẽ quay lại thăm Hàn Ân.
Ninh Liên nhìn qua cánh cửa sổ, khi bóng dáng Trương Trực Nam biến mất sau cánh cổng chung cư, cô mới rời ánh mắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.