Chương 19: Không thể đợi chờ (1)
Tiểu Kết Ngủ Ngày (anbuchihi)
22/04/2017
Hàn Ân buổi sáng sớm
đã ngồi trồng lại khu vườn rau cho bố mình. Hàn Tư Thông đã lớn tuổi,
dạo này lại hay đau lưng nên vườn rau chẳng được chăm sóc nữa.
Ông cũng mong đứa con gái mình sẽ về An Viên ở luôn cùng ông, sống đến cuối đời. Nên ông rất muốn tìm được cho đứa con gái mình một người đàn ông tốt, đặc biệt là sẽ ở đây.
Nhìn Hàn Ân chăm chú cho vườn rau ông lại nhớ đến người vợ đã mất của mình. Vì ông lo làm ăn nên người vợ buồn rầu mà sinh bệnh, rồi mất.
Bỗng dưng ông nhớ lại Bạch Lý, người đàn ông đã xem ông như người bạn thân thật sự...
Ông thở dài, nổi ám ảnh năm đó đối với ông chưa bao giờ nguôi.
Tiếng xe máy chạy trước cổng, Hàn Tư Thông nhìn ra là đứa con trai của ông Vương Ngạn.
"Bác Hàn, tối nay bên nhà con có tiệc, mời bác qua chung vui cùng gia đình con." Vương Tất Nhân nói to, anh còn phải mời thêm một số người nữa nên không tiện đi vào.
"Tất Nhân đó hả cháu, vào đây dùng nước này!" Hàn Tư Thông nở nụ cười.
"Dạ thôi bác, con còn phải đi mời thêm một số bạn bè của bố con nữa." Vương Tất Nhân cười từ chối.
Hàn Ân đứng nhìn xem là ai. Cô nhìn đến bộ đồng phục cảnh sát thì 50% cô tin là người này chính là người bố muốn mình xem mắt.
Hàn Tư Thông không quên giới thiệu con gái mình cho Vương Tất Nhân.
"Tất Nhân, đây là con gái bác tên Hàn Ân." Hàn Tư Thông khoác vai cô.
Hàn Ân giật mình, cô cười gượng: "Chào anh."
Vương Tất Nhân nhìn Hàn Ân, đây là cô gái bố mình đã giới thiệu, khuôn mặt lấm lem đất không làm lu mờ được nét xinh đẹp trên khuôn mặt ngây thơ kia: "Chào cô."
Vương Tất Nhân cũng muốn nán lại đôi chút nói chuyện, nhưng còn nhớ nhiệm vụ bố dặn cùng phải có mặt ở cục cảnh sát trước 10 giờ nên anh đành chào tạm biệt.
Hàn Ân lườm Hàn Tư Thông: "Bố! Đấy có phải là người bố tính giới thiệu con không?"
Hàn Tư Thông: "Đúng, đúng. Con thấy sao? Nhìn thằng nhỏ khôi ngô đó chứ!" Ông rất hài lòng nếu Hàn Ân chịu Vương Tất Nhân.
Hàn Ân thở dài, cô không thèm nói với bố mình nữa. Sự mai mối của người lớn như sự ép duyên của thời xưa vậy.
Hàn Tư Thông cứ đi theo sau cô, dùng lời có cánh cho Vương Tất Nhân: "Thằng nhỏ giỏi lắm đấy Tiểu Ân. Mới 26 tuổi thôi đã lên chức đại uý, nhờ có nó mà giao thông ở An Viên mới yên ổn. Còn phá biết bao nhiêu vụ án cho bên cục cảnh sát hình sự, thằng nhỏ lại là đứa tốt, ai ở đây cũng muốn Tất Nhân làm con rể cả."
"À, hay tối nay con cùng theo cha qua bên nhà bác Vương dự tiệc..."
Hàn Ân xoay người, khuôn mặt cười khổ: "Bố à, có duyên có nợ mới nên vợ chồng. Bố hãy cứ để tự nhiên đi."
"Tiểu Ân à, bố cũng vì lo cho con thôi. Con cũng sắp 25 tuổi rồi, nên lập gia đình đi, cho cha cháu ẵm bồng tuổi già." Hàn Tư Thông giọng nói trầm xuống.
Hàn Ân rất dễ bị lời nói của bố mình mà yếu lòng: "Bố... thôi được rồi, tối nay con sẽ cùng bố qua nhà bác Vương dự tiệc, nhưng con không đồng ý việc xem mắt đâu đấy, cứ để mọi chuyện đến tự nhiên, lúc đó con tránh cũng đâu có khỏi, đúng không?"
"Được, được!" Hàn Tư Thông vui vẻ trở lại, chuyện ông muốn trở nên đi đúng hướng rồi.
Cô nhớ lại chuyện tuổi tác bố mình nói, thì thầm trong lòng: "Gì mà 25 chứ, mình mới 24 tuổi thôi!!"
***
Trương Trực Nam tới An Viên cũng đã hơn 4 giờ chiều.
Anh đang ở Tân Quang nơi Crow nói là chỗ cô đang ở. Nhìn xung quanh không thấy bóng Hàn Ân đâu, chỉ thấy đám trẻ em đứng nhìn anh.
Anh liền gọi một đứa bé, tầm 10 tuổi hỏi: "Em biết nhà của người tên Hàn Tư Thông ở đâu không?"
Đứa bé tên A Hảo nhanh nhảo trả lời: "Anh chạy hết cuối đường sẽ thấy ngôi nhà ngói đỏ, đó là nhà bác ấy."
"Tốt! Cho em." Anh móc trong ví ra năm tờ một trăm tệ đưa cho A Hảo.
A Hảo kinh ngạc liền lấy, cười tươi: "Em cám ơn anh! Em tên là A Hảo. Anh là người tốt trong vạn người tốt!"
"À, em cho anh biết một tin." A Hảo ghé sát tai Trương Trực Nam, nói nhỏ: "Bác ấy có cô con gái xinh lắm! Em nghe bảo có người đến đòi xem mắt rồi đó."
Trương Trực Nam bất ngờ: "Sao em biết?"
"Ơ, xung quanh ai cũng bảo thế..." A Hảo gãi đầu.
Anh xoa đầu A Hảo: "Cám ơn em!" Rồi bước về xe chạy về phía cuối đường.
Trương Trực Nam dừng xe trước căn nhà, sau cánh cổng là một vườn rau nhỏ. Anh thầm nghĩ sao cô có thể ở căn nhà bé tí bằng phòng tắm anh thôi nhỉ?
Cánh cửa mở, Hàn Ân bước ra tưới rau. Cô nhìn thấy chiếc xe quen quen, khi chiếc kính xe hạ xuống cô mới hốt hoảng thốt lên: "Trương Trực Nam?"
...
Bạch Phí Ưu khi đến Tân Quang, An Viên anh lại muốn quay trở về thành phố S.
Crow nhìn vào ánh mắt anh, cả sự trầm ngâm kia cũng hiểu được đôi phần. Cậu chủ anh luôn quang đại trong công việc, còn về mặt tình cảm lại nhút nhát, sợ bị tổn thương.
Ngoài đầu óc kinh doanh hơn người, việc tình cảm Bạch Phí Ưu còn phải trông cậy vào Crow anh nhiều.
"Cậu chủ đang đắn đo?"
Bạch Phí Ưu nhìn Crow, đôi mắt hẹp mơ hồ: "Cậu biết tôi đắn đo việc gì mà."
Crow gật đầu, theo Bạch Phí Ưu bảy năm, lúc Bạch thị thịnh vượng đến khi suy yếu rồi sụp đổ. Anh đã ở bên Bạch Phí Ưu qua biết bao thăng trầm sóng gió, điều anh ta đang sợ hãi anh biết rất rõ.
"Nếu anh thật sự cần Hàn Ân, thì sự đắn đo ấy không là gì cả." Crow nói tiếng Anh, anh không dùng tiếng Trung để nói ra câu đó. Vì lúc này, Crow dùng quan hệ bạn bè để nói chuyện với Bạch Phí Ưu.
Bạch Phí Ưu cười: "Tôi hiểu. Chỉ có điều nói dễ hơn làm."
"Thế là không làm?" Crow nhìn Bạch Phí Ưu dò xét.
"Tôi sẽ làm, vì tôi đã đợi chờ quá lâu rồi." Bạch Phí Ưu nói xong, anh bước xuống xe.
"Good boy." Crow nhìn theo bóng Bạch Phí Ưu. Anh nghĩ suốt năm tháng bên Bạch Phí Ưu, đây là điều anh làm thành công nhất, hơn cả những bảng hợp đồng tiền tỉ anh tạo ra.
Nghe được tiếng xe, Trương Trực Nam bước ra nhìn. Miệng anh liền kéo lên một đường cong tuyệt hảo, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
"Oh, ngọn gió nào đưa ông hoàng của Niên Hoàng Thượng Đỉnh đến đây?" Trương Trực Nam khoanh tay thoải mái dựa vào cánh cửa, giọng nói châm biến.
Bạch Phí Ưu dùng khuôn mặt ngạo nghễ nhìn Trương Trực Nam: "Thế cậu đến đây làm gì?"
"Tôi đi du lịch." Trương Trực Nam nhìn xung quanh: "Anh thấy không? Ở đây rất yên bình, rất thích hợp để nghỉ ngơi."
Bạch Phí Ưu ồ lên: "Thế cô ấy đâu?"
"Này, trả lời câu hỏi của tôi đi chứ?" Trương Trực Nam đoi co.
"Tôi không có hứng thú để trả lời cậu." Bạch Phí Ưu ung dung đút tay vào túi quần.
Nhìn hai người đàn ông cao lớn, lúc nào cũng đấu khẩu với nhau, không ai chịu thua ai.
"Thế tôi cũng sẽ không nói cho anh biết điều anh muốn biết." Trương Trực Nam nhướng mày, đắc chí.
Trương Trực Nam biết Bạch Phí Ưu đã thua. Từ lúc anh ta đứng trước mặt anh, anh ta đã thua cuộc trong trò chơi do Trương Trực Nam anh bày ra.
"Cậu... biết! Cậu biết tôi đến đây vì điều gì!" Bạch Phí Ưu nóng lòng, cũng có hơi mất mặt.
Trương Trực Nam cười ha ha: "Tôi biết anh đang rất mất mặt, nên sẽ nói cho anh biết. Cô ấy đã cùng bố mình đến nhà 'chồng tương lại' cô ấy rồi, tên Vương gì đó. Còn đường đến, tự anh tìm lấy."
Cái gì mà chồng tương lai? Bạch Phí Ưu kinh sợ… mà lời nói của Trương Trực Nam cũng làm anh bực mình, nói như cậu ta, thà đừng nói thì hơn.
Bạch Phí Ưu lòng đã nóng vội, xoay người rời đi, nghe sau lưng là tiếng vọng của Trương Trực Nam: "Không nói được một lời cám ơn à?"
Anh không quay đầu nhìn, bàn tay phải vươn lên ra ký hiệu bằng hai ngón tay.
Trương Trực Nam lầm bầm: "Người đàn ông cứng đầu!"
Ký hiệu hai ngón tay của Bạch Phí Ưu chính là nói: "Tôi sẽ đãi miễn phí tất cả cho cậu hai đêm liền ở Niên Hoàng Thượng Đỉnh!"
...
Hàn Ân ngồi nhìn mọi người xung quanh đang vui vẻ nói chuyện. Tiệc chỉ vỏn vẹn ba bàn, là những người sống xung quanh thân thiết với Vương Ngạn. Cô bị đẩy vào bàn lớn, ngồi kế mình là Vương Tất Nhân.
Bữa tiệc ngoài trời, không nhạc, chỉ có gió thổi nhưng cô lại nhìn thấy sự ấm áp xung quanh. Họ nói chuyện với nhau không e dè, cười rất tươi, như những người thân.
Cô quen nhìn những nụ cười gượng, hay giả tạo, sống môi trường nghiêm khắc với lời nói, trịnh trọng trong cách di chuyển, ăn bận. Thế nên, bây giờ cô như đang sống ở thế giới khác, không bận tâm lo lắng về các vấn đề trên.
Vương Ngạn đứng dậy, ông cầm ly rượu, nói về chủ đề chính bữa tiệc: "Tôi mời các người thân, bạn bè đến đây để chung vui với gia đình tôi. Con bé Nhã Nhã vừa đậu trường cảnh sát, thế nên hôm nay tôi đãi tiệc này, cũng cám ơn mọi người đã đến!"
Tiếng tràng vỗ tay, tiếng chúc mừng cô gái tên Nhã Nhã ngại ngùng ngồi kế bên Vương Ngạn. Cô gái có gương mặt sáng, đôi mắt nâu rất thông minh. Hàn Ân cũng vỗ tay, mong cô gái sẽ là người cảnh sát tốt.
Trong bàn tiệc, cô im lặng. Mặc dù cho Hàn Tư Thông có giới thiệu cô với mọi người, cô cũng chỉ gật đầu chào. Cô không có tâm tình ăn khi còn tổng giám đốc đang ở nhà mình. Cô muốn nhanh tàn tiệc để về giải quyết.
Còn Vương Tất Nhân, có lẽ vì mới quen nên cũng không nói gì nhiều với Hàn Ân... chắc là vì ngại ngùng.
Bỗng xung quanh ồn ào, vì xuất hiện người lạ. Chỉ có Hàn Ân và Hàn Tư Thông là không thể ngờ tới.
Ông cũng mong đứa con gái mình sẽ về An Viên ở luôn cùng ông, sống đến cuối đời. Nên ông rất muốn tìm được cho đứa con gái mình một người đàn ông tốt, đặc biệt là sẽ ở đây.
Nhìn Hàn Ân chăm chú cho vườn rau ông lại nhớ đến người vợ đã mất của mình. Vì ông lo làm ăn nên người vợ buồn rầu mà sinh bệnh, rồi mất.
Bỗng dưng ông nhớ lại Bạch Lý, người đàn ông đã xem ông như người bạn thân thật sự...
Ông thở dài, nổi ám ảnh năm đó đối với ông chưa bao giờ nguôi.
Tiếng xe máy chạy trước cổng, Hàn Tư Thông nhìn ra là đứa con trai của ông Vương Ngạn.
"Bác Hàn, tối nay bên nhà con có tiệc, mời bác qua chung vui cùng gia đình con." Vương Tất Nhân nói to, anh còn phải mời thêm một số người nữa nên không tiện đi vào.
"Tất Nhân đó hả cháu, vào đây dùng nước này!" Hàn Tư Thông nở nụ cười.
"Dạ thôi bác, con còn phải đi mời thêm một số bạn bè của bố con nữa." Vương Tất Nhân cười từ chối.
Hàn Ân đứng nhìn xem là ai. Cô nhìn đến bộ đồng phục cảnh sát thì 50% cô tin là người này chính là người bố muốn mình xem mắt.
Hàn Tư Thông không quên giới thiệu con gái mình cho Vương Tất Nhân.
"Tất Nhân, đây là con gái bác tên Hàn Ân." Hàn Tư Thông khoác vai cô.
Hàn Ân giật mình, cô cười gượng: "Chào anh."
Vương Tất Nhân nhìn Hàn Ân, đây là cô gái bố mình đã giới thiệu, khuôn mặt lấm lem đất không làm lu mờ được nét xinh đẹp trên khuôn mặt ngây thơ kia: "Chào cô."
Vương Tất Nhân cũng muốn nán lại đôi chút nói chuyện, nhưng còn nhớ nhiệm vụ bố dặn cùng phải có mặt ở cục cảnh sát trước 10 giờ nên anh đành chào tạm biệt.
Hàn Ân lườm Hàn Tư Thông: "Bố! Đấy có phải là người bố tính giới thiệu con không?"
Hàn Tư Thông: "Đúng, đúng. Con thấy sao? Nhìn thằng nhỏ khôi ngô đó chứ!" Ông rất hài lòng nếu Hàn Ân chịu Vương Tất Nhân.
Hàn Ân thở dài, cô không thèm nói với bố mình nữa. Sự mai mối của người lớn như sự ép duyên của thời xưa vậy.
Hàn Tư Thông cứ đi theo sau cô, dùng lời có cánh cho Vương Tất Nhân: "Thằng nhỏ giỏi lắm đấy Tiểu Ân. Mới 26 tuổi thôi đã lên chức đại uý, nhờ có nó mà giao thông ở An Viên mới yên ổn. Còn phá biết bao nhiêu vụ án cho bên cục cảnh sát hình sự, thằng nhỏ lại là đứa tốt, ai ở đây cũng muốn Tất Nhân làm con rể cả."
"À, hay tối nay con cùng theo cha qua bên nhà bác Vương dự tiệc..."
Hàn Ân xoay người, khuôn mặt cười khổ: "Bố à, có duyên có nợ mới nên vợ chồng. Bố hãy cứ để tự nhiên đi."
"Tiểu Ân à, bố cũng vì lo cho con thôi. Con cũng sắp 25 tuổi rồi, nên lập gia đình đi, cho cha cháu ẵm bồng tuổi già." Hàn Tư Thông giọng nói trầm xuống.
Hàn Ân rất dễ bị lời nói của bố mình mà yếu lòng: "Bố... thôi được rồi, tối nay con sẽ cùng bố qua nhà bác Vương dự tiệc, nhưng con không đồng ý việc xem mắt đâu đấy, cứ để mọi chuyện đến tự nhiên, lúc đó con tránh cũng đâu có khỏi, đúng không?"
"Được, được!" Hàn Tư Thông vui vẻ trở lại, chuyện ông muốn trở nên đi đúng hướng rồi.
Cô nhớ lại chuyện tuổi tác bố mình nói, thì thầm trong lòng: "Gì mà 25 chứ, mình mới 24 tuổi thôi!!"
***
Trương Trực Nam tới An Viên cũng đã hơn 4 giờ chiều.
Anh đang ở Tân Quang nơi Crow nói là chỗ cô đang ở. Nhìn xung quanh không thấy bóng Hàn Ân đâu, chỉ thấy đám trẻ em đứng nhìn anh.
Anh liền gọi một đứa bé, tầm 10 tuổi hỏi: "Em biết nhà của người tên Hàn Tư Thông ở đâu không?"
Đứa bé tên A Hảo nhanh nhảo trả lời: "Anh chạy hết cuối đường sẽ thấy ngôi nhà ngói đỏ, đó là nhà bác ấy."
"Tốt! Cho em." Anh móc trong ví ra năm tờ một trăm tệ đưa cho A Hảo.
A Hảo kinh ngạc liền lấy, cười tươi: "Em cám ơn anh! Em tên là A Hảo. Anh là người tốt trong vạn người tốt!"
"À, em cho anh biết một tin." A Hảo ghé sát tai Trương Trực Nam, nói nhỏ: "Bác ấy có cô con gái xinh lắm! Em nghe bảo có người đến đòi xem mắt rồi đó."
Trương Trực Nam bất ngờ: "Sao em biết?"
"Ơ, xung quanh ai cũng bảo thế..." A Hảo gãi đầu.
Anh xoa đầu A Hảo: "Cám ơn em!" Rồi bước về xe chạy về phía cuối đường.
Trương Trực Nam dừng xe trước căn nhà, sau cánh cổng là một vườn rau nhỏ. Anh thầm nghĩ sao cô có thể ở căn nhà bé tí bằng phòng tắm anh thôi nhỉ?
Cánh cửa mở, Hàn Ân bước ra tưới rau. Cô nhìn thấy chiếc xe quen quen, khi chiếc kính xe hạ xuống cô mới hốt hoảng thốt lên: "Trương Trực Nam?"
...
Bạch Phí Ưu khi đến Tân Quang, An Viên anh lại muốn quay trở về thành phố S.
Crow nhìn vào ánh mắt anh, cả sự trầm ngâm kia cũng hiểu được đôi phần. Cậu chủ anh luôn quang đại trong công việc, còn về mặt tình cảm lại nhút nhát, sợ bị tổn thương.
Ngoài đầu óc kinh doanh hơn người, việc tình cảm Bạch Phí Ưu còn phải trông cậy vào Crow anh nhiều.
"Cậu chủ đang đắn đo?"
Bạch Phí Ưu nhìn Crow, đôi mắt hẹp mơ hồ: "Cậu biết tôi đắn đo việc gì mà."
Crow gật đầu, theo Bạch Phí Ưu bảy năm, lúc Bạch thị thịnh vượng đến khi suy yếu rồi sụp đổ. Anh đã ở bên Bạch Phí Ưu qua biết bao thăng trầm sóng gió, điều anh ta đang sợ hãi anh biết rất rõ.
"Nếu anh thật sự cần Hàn Ân, thì sự đắn đo ấy không là gì cả." Crow nói tiếng Anh, anh không dùng tiếng Trung để nói ra câu đó. Vì lúc này, Crow dùng quan hệ bạn bè để nói chuyện với Bạch Phí Ưu.
Bạch Phí Ưu cười: "Tôi hiểu. Chỉ có điều nói dễ hơn làm."
"Thế là không làm?" Crow nhìn Bạch Phí Ưu dò xét.
"Tôi sẽ làm, vì tôi đã đợi chờ quá lâu rồi." Bạch Phí Ưu nói xong, anh bước xuống xe.
"Good boy." Crow nhìn theo bóng Bạch Phí Ưu. Anh nghĩ suốt năm tháng bên Bạch Phí Ưu, đây là điều anh làm thành công nhất, hơn cả những bảng hợp đồng tiền tỉ anh tạo ra.
Nghe được tiếng xe, Trương Trực Nam bước ra nhìn. Miệng anh liền kéo lên một đường cong tuyệt hảo, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
"Oh, ngọn gió nào đưa ông hoàng của Niên Hoàng Thượng Đỉnh đến đây?" Trương Trực Nam khoanh tay thoải mái dựa vào cánh cửa, giọng nói châm biến.
Bạch Phí Ưu dùng khuôn mặt ngạo nghễ nhìn Trương Trực Nam: "Thế cậu đến đây làm gì?"
"Tôi đi du lịch." Trương Trực Nam nhìn xung quanh: "Anh thấy không? Ở đây rất yên bình, rất thích hợp để nghỉ ngơi."
Bạch Phí Ưu ồ lên: "Thế cô ấy đâu?"
"Này, trả lời câu hỏi của tôi đi chứ?" Trương Trực Nam đoi co.
"Tôi không có hứng thú để trả lời cậu." Bạch Phí Ưu ung dung đút tay vào túi quần.
Nhìn hai người đàn ông cao lớn, lúc nào cũng đấu khẩu với nhau, không ai chịu thua ai.
"Thế tôi cũng sẽ không nói cho anh biết điều anh muốn biết." Trương Trực Nam nhướng mày, đắc chí.
Trương Trực Nam biết Bạch Phí Ưu đã thua. Từ lúc anh ta đứng trước mặt anh, anh ta đã thua cuộc trong trò chơi do Trương Trực Nam anh bày ra.
"Cậu... biết! Cậu biết tôi đến đây vì điều gì!" Bạch Phí Ưu nóng lòng, cũng có hơi mất mặt.
Trương Trực Nam cười ha ha: "Tôi biết anh đang rất mất mặt, nên sẽ nói cho anh biết. Cô ấy đã cùng bố mình đến nhà 'chồng tương lại' cô ấy rồi, tên Vương gì đó. Còn đường đến, tự anh tìm lấy."
Cái gì mà chồng tương lai? Bạch Phí Ưu kinh sợ… mà lời nói của Trương Trực Nam cũng làm anh bực mình, nói như cậu ta, thà đừng nói thì hơn.
Bạch Phí Ưu lòng đã nóng vội, xoay người rời đi, nghe sau lưng là tiếng vọng của Trương Trực Nam: "Không nói được một lời cám ơn à?"
Anh không quay đầu nhìn, bàn tay phải vươn lên ra ký hiệu bằng hai ngón tay.
Trương Trực Nam lầm bầm: "Người đàn ông cứng đầu!"
Ký hiệu hai ngón tay của Bạch Phí Ưu chính là nói: "Tôi sẽ đãi miễn phí tất cả cho cậu hai đêm liền ở Niên Hoàng Thượng Đỉnh!"
...
Hàn Ân ngồi nhìn mọi người xung quanh đang vui vẻ nói chuyện. Tiệc chỉ vỏn vẹn ba bàn, là những người sống xung quanh thân thiết với Vương Ngạn. Cô bị đẩy vào bàn lớn, ngồi kế mình là Vương Tất Nhân.
Bữa tiệc ngoài trời, không nhạc, chỉ có gió thổi nhưng cô lại nhìn thấy sự ấm áp xung quanh. Họ nói chuyện với nhau không e dè, cười rất tươi, như những người thân.
Cô quen nhìn những nụ cười gượng, hay giả tạo, sống môi trường nghiêm khắc với lời nói, trịnh trọng trong cách di chuyển, ăn bận. Thế nên, bây giờ cô như đang sống ở thế giới khác, không bận tâm lo lắng về các vấn đề trên.
Vương Ngạn đứng dậy, ông cầm ly rượu, nói về chủ đề chính bữa tiệc: "Tôi mời các người thân, bạn bè đến đây để chung vui với gia đình tôi. Con bé Nhã Nhã vừa đậu trường cảnh sát, thế nên hôm nay tôi đãi tiệc này, cũng cám ơn mọi người đã đến!"
Tiếng tràng vỗ tay, tiếng chúc mừng cô gái tên Nhã Nhã ngại ngùng ngồi kế bên Vương Ngạn. Cô gái có gương mặt sáng, đôi mắt nâu rất thông minh. Hàn Ân cũng vỗ tay, mong cô gái sẽ là người cảnh sát tốt.
Trong bàn tiệc, cô im lặng. Mặc dù cho Hàn Tư Thông có giới thiệu cô với mọi người, cô cũng chỉ gật đầu chào. Cô không có tâm tình ăn khi còn tổng giám đốc đang ở nhà mình. Cô muốn nhanh tàn tiệc để về giải quyết.
Còn Vương Tất Nhân, có lẽ vì mới quen nên cũng không nói gì nhiều với Hàn Ân... chắc là vì ngại ngùng.
Bỗng xung quanh ồn ào, vì xuất hiện người lạ. Chỉ có Hàn Ân và Hàn Tư Thông là không thể ngờ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.