Chương 50: Lục Thao
Tiểu Kết Ngủ Ngày (anbuchihi)
23/05/2017
Mọi chuyện cũng
theo như ý định của Bạch Phí Ưu. Anh rất hài lòng bước ra từ Uỷ ban
thành phố S, trên tay cầm tờ giấy kết hôn của anh và Hàn Ân, nụ cười
chưa dứt trên môi.
Hàn Ân nhìn Bạch Phí Ưu bất bình nhưng lại căm nín không nói được. Vừa vào Uỷ ban, là nhân viên hành chính bắt cô phải làm một loạt thủ tục, chóng cả mặt. Làm xong cũng mất hết một tiếng đồng hồ.
Mà cô cũng không tin được, một tờ giấy có tên anh và cô, thêm một con dấu công chứng xác nhận, cô và anh đã thành vợ chồng.
Nhìn vào tờ giấy chứng nhận kết hôn, Hàn Ân vui sướng nhưng cô không tỏ ra mặt. Bàn tay còn run rẩy. Cho đến khi ngồi vào xe, Bạch Phí Ưu đưa chiếc ví của mình cho cô, lúc đó cô mới tin anh và cô đã thành vợ chồng là thật.
Bạch Phí Ưu: "Đã là vợ chồng, nên anh sẽ đưa hết tài khoản cho em giữ!"
Hàn Ân trợn mắt nhìn anh, sau đó cúi xuống nhìn chiếc ví da hàng hiệu màu đen, cô mở ra xem, toàn là thẻ tính dụng của các ngân hàng ở thành phố S, thẻ VIP các khách sạn nhà hàng 5 sao và cả thẻ silver, blackcard khác nhìn chóng cả mặt.
Đây là giấc mơ của đời cô, được gả cho Bạch Phí Ưu, giờ đã thành hiện thực! Cô xúc động, quẹt nước mắt sắp chảy trên mi mình: "Bạch Phí Ưu, anh nhớ năm em vừa 11 tuổi, trong lần chơi tròn trốn tìm với anh, em đã trốn trên góc cây đỗ quyên sau vườn nhà anh, khi em té ngã xuống, may có anh đỡ, em đã nói gì không?"
Bạch Phí Ưu xoay đầu nhìn Hàn Ân, cô đang cúi đầu xuống nhìn đống thẻ và giấy tờ của anh, mũi ửng đỏ. Không ngờ có một ngày cô lại hỏi anh câu hỏi này...
Xoay đầu lại, nhìn về phía trước anh tiếp tục lái xe, hồi tưởng: "Có chứ! Lúc em ngã xuống, anh như thót tim, cuối cùng cũng chụp được em, còn cùng em té ngã xuống cỏ. Em đã ôm anh, còn nói rằng: Anh Tiểu Bạch! Sau này lớn lên em sẽ lấy anh!" Anh mỉm cười, dây dứt trong lòng: "Anh nghĩ lúc đó em chỉ nói đùa vì xem nhiều phim hoạt hình về công chúa và hoàng tử..."
Hàn Ân cũng cười, cô vừa cười vừa khóc, cứ lau bao nhiêu nước mắt, là bấy nhiêu nước mắt tiếp theo cứ tuông ra. Cô răn đe anh: "Anh đừng xem thường lời nói của em như thế chứ? Cuối cùng anh cũng phải lấy em đó thôi..."
"Phí Ưu... bây giờ em đang cực kỳ hạnh phúc."
Anh đưa bàn tay phải ra, xoa đầu cô: "Anh biết, anh cũng rất hạnh phúc!"
Sau thời gian ở thành phố S được hai ngày, Crow cũng làm xong giấy tờ xuất cảnh cho Hàn Ân và Hàn Tư Thông. Đến ngày thứ ba, họ bắt đầu chuyến đi dài đến London.
Thời tiết London lạnh vô cùng, Hàn Ân phải khoát hai chiếc áo khoát dày mới mong đủ ấm. Nên suốt thời gian điều trị cho bố mình, cô một là ở bệnh viện, hai là khách sạn Bạch Phí Ưu đã đặt trước.
Dù London có đẹp và thơ mộng đến đi chăng nào nữa, cô cũng không có tâm tình để mà hưởng thụ. Sau ba ngày ở bệnh viện, cuối cùng Hàn Tư Thông cũng phải lên ca mổ lấy khối u ác tính ra.
Hàn Ân cầm tờ giấy cam kết chịu trách nhiệm từ bệnh viện, nếu như bố mình có xảy ra chuyện gì cũng là tự nguyện mà rơi lệ. Bạch Phí Ưu ở bên cạnh cô, không rời cô một giây, vỗ về an ủi. Luôn bảo cô hãy tin tưởng ở Lục Thao, anh ta có hơn 10 năm kinh nghiệm về mổ và điều trị ung thư.
Sau 8 tiếng đồng hồ trong phòng mổ, Lục Thao bước ra với nụ cười nở trên môi, anh nói rằng ca phẫu thuật đã công.
Bạch Phí Ưu thở phào nhẹ nhõm, còn Hàn Ân thì như trút hết được nỗi lo, cô xém ngã xuống vì chân đứng quá lâu. Bạch Phí Ưu phải dìu đỡ cô.
Lục Thao kéo khẩu trang xuống cằm, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị, với cặp kính cận không quá dày, nhìn anh rất tri thức.
"Không phải thành công hết một trăm phần trăm, chỉ chín mươi thôi. Mười phần còn lại là nằm ở nghị lực của bác ấy." Lục Thao tháo đôi găng tay trắng của mình ra, nhìn Bạch Phí Ưu vỗ lưng anh: "Cậu đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói."
Hàn Ân ngơ ngác, không hiểu chuyện gì mà Lục Thao muốn nói riêng với Bạch Phí Ưu. Nhưng cô lúc này quan tâm bố hơn, cô gấp gáp hỏi: "Khi nào tôi có thể vào thăm bố mình?"
"Trong một giờ nữa." Nói xong, Lục Thao bước về phòng mình.
Bạch Phí Ưu hôn trán Hàn Ân, trấn an cô: "Em ngồi nghỉ đi, anh đi một tí rồi quay lại liền. Phải đợi anh, không được đi đâu đấy!"
Hàn Ân gật đầu, cô ngồi xuống ghế đợi, nhìn lom vào cánh phòng phẩu thuật vừa đóng kính lại cách đây một phút. Bóng dáng Bạch Phí Ưu đã khuất sau ngã ba hành lang bệnh viện, cô bỗng chốc thấy cô đơn...
Đóng cánh cửa phòng lại, mặt Lục Thao nghiêm nghị, hai hàng mày rậm nhíu lại: "Bệnh bác ấy nặng hơn tôi tưởng tượng." Anh đưa hồ sơ trước mặt Bạch Phí Ưu.
Nhận từ hồ sơ bệnh án Hàn Tư Thông từ tay Lục Thao, Bạch Phí Ưu không hiểu: "Là sao?"
Lục Thao kể rõ chi tiết hơn: "Bệnh bác ấy để quá lâu rồi, thuốc chỉ cầm chừng chứ không có hết được. Tôi đã cố gắng lấy những khối u ra khỏi phổi, nhưng tôi không chắc bác ấy sống được bao lâu, cùng lắm là năm năm nữa. Còn muốn lâu dài hơn... tuỳ thuộc vào sức mạnh, ý chí kiên cường của bác ấy."
Bàn tay phải Bạch Phí Ưu lướt qua từng trang giấy trong hồ sơ. Càng lướt, mặt anh càng biến sắc. Cái này, nếu mà nói với Hàn Ân, chắc chắn cô ấy khóc đến ngất và cả hôn lễ của anh và cô phải trì hoãn mãi mãi.
"Còn xạ trị?" Bạch Phí Ưu căn nhắc lựa chọn. Có xạ trị và hoá trị, nhưng hoá trị có tác dụng phụ rất lớn, anh sợ Hàn Tư Thông sẽ không chịu đựng được.
Lục Thao lắc đầu, chán nản: "Của bố vợ cậu là Ung thư phổi không phải tế bào nhỏ chỉ có phẫu thuật giúp bớt đi bệnh tình, còn hoá trị và xạ trị hiệu quả nhất là Ung thư phổi tế bào nhỏ. Hoá trị và xạ trị lên người bố vợ cậu, chỉ gây thêm sự đau đớn hơn thôi. Bậy giờ chỉ còn một cách..." Lục Thao ngừng vài giây, anh nhìn sắc mặt Bạch Phí Ưu lúc trắng lúc xanh, tặc lưỡi: "Biện pháp Nhắm trúng đích của các bác sĩ bệnh viện New York vừa thử nghiệm thành công, thêm vào đó là điều trị hổ trợ!"
"Nhưng tôi không chắc chắn rằng biện pháp Nhắm trúng đích sẽ hiệu nghiệm trên cơ thể bố vợ cậu hay không, vì chỉ có năm phần trăm số người trên thế giới sống thêm được 10 năm từ biện pháp này..."
Còn nước còn tát! Bạch Phí Ưu anh không để Hàn Tư Thông chỉ còn sống ít ỏi nhiều năm như vậy được, vì bây giờ anh đã xem ông như người bố của mình.
"Nhờ anh vậy, Lục Thao." Bạch Phí Ưu điềm tĩnh trả lời: "Mọi chi phí anh không cần lo tới."
Bây giờ, Bạch Phí Ưu chỉ còn tin tưởng Lục Thao mới cứu được Hàn Tư Thông. Anh ta là vị bác sĩ giỏi. Bạch Phí Ưu anh cùng anh ta đã quen biết rất nhiều năm, từ một chuyện rất tình cờ. Chuyện của những người đàn ông.
"Cậu xem thường tôi nhỉ? Chuyện tiền bạc có bao giờ tôi quan tâm?"
Lục Thao nhướng mày nghiêm, anh muốn đốt điếu thuốc cho lòng tâm tịnh lại, nhưng nhìn đến bệnh tình bố vợ Bạch Phí Ưu, lại nuốt nước bọt, nhét bao thuốc lá vào túi quần.
Bạch Phí Ưu lắc đầu, anh phản bác: "Không phải, tôi không muốn anh phải đau đầu vì quá nhiều thứ."
"Đừng khách sáo!" Lục Thao kéo từ trong tủ bàn, ra một que kẹo. Anh xé bọc xung quanh rồi ngậm vào.
Liếc Bạch Phí Ưu đang nhìn anh với ánh mắt kì dị, anh cũng lấy đưa cho cậu ta một cây kẹo mùi soda, vị hơi lạt.
Bạch Phí Ưu không muốn nhận lấy, nhưng để bàn tay Lục Thao cứ đưa giữa không trung như thế là không phải phép với người giúp đỡ mình, anh chép miệng, nhận thì nhận, còn ngậm hay không thì vẫn là quyền của anh.
"Nếu cậu muốn sống lâu hơn với vợ tương lai của mình thì ngừng ngay việc hút thuốc đi." Lục Thao giọng nói châm biến.
Bạch Phí Ưu liếc xuống túi quần anh, có hình chữ nhật nhỏ nhô lên bên phải, là bao thuốc lá. Anh cười thầm trong lòng, Lục Thao giấu đầu lòi đuôi, miệng thì bảo anh đừng hút, mà túi vẫn còn nhét bao thuốc lá.
"Trước khi nói tôi, anh cũng nên vứt bao thuốc lá đi chứ?" Bạch Phí Ưu cười cợt nhã.
Lục Thao nhún vai, phủ định: "Tôi đem theo bao thuốc lá, chỉ để nhắc nhở mình không được hút nữa, vì sức khoẻ của vị bác sĩ tài ba như tôi, và cả những bệnh nhân đáng yêu xung quanh." Nói xong, anh nháy mắt với Bạch Phí Ưu, như là lời anh nói rất chí lí, rất đúng đắn.
Bạch Phí Ưu rùng mình, miệng lẩm bẩm rủa Lục Thao bị bệnh ảo tưởng khoa trương, thần kinh, tự mãn.
Cái từ 'bệnh nhân đáng yêu' là ám chỉ các cô gái mới lớn vào bệnh viện. Khi nào có dịp đến London, Bạch Phí Ưu luôn đến thăm Lục Thao, nhưng lần nào cũng đang ôm ấp cô này trên giường bệnh, không thì phòng vệ sinh, cửa thoát hiểm, bất cứ chổ nào không có camera hay kín đáo Lục Thao điều không bỏ qua. Có hôm bắt anh đợi cả hai tiếng đồng hồ, lúc ra gặp mặt anh, trên người Lục Thao toàn vết dấu hôn.
Bạch Phí Ưu nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Lục Thao là chuyến đi công tác London của anh năm năm trước. Lúc đấy, anh ta giả vờ say bí tị, rất tự nhiên bước vào chiếc xe đang đậu sẵng đợi anh ở ngoài cổng hộp đêm KingDom. Anh cũng không than phiền, hỏi anh ta ở đâu, rồi chở anh ta về. Sau đó mới biết rằng anh ta quỵt tiền thanh toán trong hộp đêm, nhào lên xe anh và trốn. Bắt đầu từ đó, không hiểu sao anh và anh ta lại kết giao bằng hữu.
Lục Thao là một playboy chính hiệu. Lúc nồng ấm thì nồng ấm, lúc lạnh nhạt thì cực kỳ đáng sợ.
Trừ đời tư không tốt, còn lại, ở ngoài xã hội anh ta là vị bác sĩ được kính trọng. Hơn anh 6 tuổi và vẫn yêu sự độc thân.
Bạch Phí Ưu không biết đến bao giờ con ngựa hoang như Lục Thao có ngày bị xích lại. Lúc đó anh sẽ cười một trận cho hả hê.
"Anh tốt nhất nên tìm người xích cái miệng dễ làm người ta phát cáu lại đi." Bạch Phí Ưu buộc miệng nói ra.
Lục Thao nói chuyện kiểu đá đểu Bạch Phí Ưu: "Tôi chưa có ý định muốn có vợ, nên không cần cậu quan tâm tôi như người vợ như thế, phát kinh lên được!"
Bạch Phí Ưu phát từ miệng ra từ "Oh". Anh không nói chuyện với Lục Thao nữa. Anh còn phải đi an ủi Hàn Ân hơn là đứng đây nói chuyện vô bổ với cái người không biết tiếp thu này.
Những điều cần nói, Bạch Phí Ưu anh cũng đã nói hết. Nên anh chào tạm biệt, rồi bước ra khỏi phòng.
Hàn Ân nhìn Bạch Phí Ưu bất bình nhưng lại căm nín không nói được. Vừa vào Uỷ ban, là nhân viên hành chính bắt cô phải làm một loạt thủ tục, chóng cả mặt. Làm xong cũng mất hết một tiếng đồng hồ.
Mà cô cũng không tin được, một tờ giấy có tên anh và cô, thêm một con dấu công chứng xác nhận, cô và anh đã thành vợ chồng.
Nhìn vào tờ giấy chứng nhận kết hôn, Hàn Ân vui sướng nhưng cô không tỏ ra mặt. Bàn tay còn run rẩy. Cho đến khi ngồi vào xe, Bạch Phí Ưu đưa chiếc ví của mình cho cô, lúc đó cô mới tin anh và cô đã thành vợ chồng là thật.
Bạch Phí Ưu: "Đã là vợ chồng, nên anh sẽ đưa hết tài khoản cho em giữ!"
Hàn Ân trợn mắt nhìn anh, sau đó cúi xuống nhìn chiếc ví da hàng hiệu màu đen, cô mở ra xem, toàn là thẻ tính dụng của các ngân hàng ở thành phố S, thẻ VIP các khách sạn nhà hàng 5 sao và cả thẻ silver, blackcard khác nhìn chóng cả mặt.
Đây là giấc mơ của đời cô, được gả cho Bạch Phí Ưu, giờ đã thành hiện thực! Cô xúc động, quẹt nước mắt sắp chảy trên mi mình: "Bạch Phí Ưu, anh nhớ năm em vừa 11 tuổi, trong lần chơi tròn trốn tìm với anh, em đã trốn trên góc cây đỗ quyên sau vườn nhà anh, khi em té ngã xuống, may có anh đỡ, em đã nói gì không?"
Bạch Phí Ưu xoay đầu nhìn Hàn Ân, cô đang cúi đầu xuống nhìn đống thẻ và giấy tờ của anh, mũi ửng đỏ. Không ngờ có một ngày cô lại hỏi anh câu hỏi này...
Xoay đầu lại, nhìn về phía trước anh tiếp tục lái xe, hồi tưởng: "Có chứ! Lúc em ngã xuống, anh như thót tim, cuối cùng cũng chụp được em, còn cùng em té ngã xuống cỏ. Em đã ôm anh, còn nói rằng: Anh Tiểu Bạch! Sau này lớn lên em sẽ lấy anh!" Anh mỉm cười, dây dứt trong lòng: "Anh nghĩ lúc đó em chỉ nói đùa vì xem nhiều phim hoạt hình về công chúa và hoàng tử..."
Hàn Ân cũng cười, cô vừa cười vừa khóc, cứ lau bao nhiêu nước mắt, là bấy nhiêu nước mắt tiếp theo cứ tuông ra. Cô răn đe anh: "Anh đừng xem thường lời nói của em như thế chứ? Cuối cùng anh cũng phải lấy em đó thôi..."
"Phí Ưu... bây giờ em đang cực kỳ hạnh phúc."
Anh đưa bàn tay phải ra, xoa đầu cô: "Anh biết, anh cũng rất hạnh phúc!"
Sau thời gian ở thành phố S được hai ngày, Crow cũng làm xong giấy tờ xuất cảnh cho Hàn Ân và Hàn Tư Thông. Đến ngày thứ ba, họ bắt đầu chuyến đi dài đến London.
Thời tiết London lạnh vô cùng, Hàn Ân phải khoát hai chiếc áo khoát dày mới mong đủ ấm. Nên suốt thời gian điều trị cho bố mình, cô một là ở bệnh viện, hai là khách sạn Bạch Phí Ưu đã đặt trước.
Dù London có đẹp và thơ mộng đến đi chăng nào nữa, cô cũng không có tâm tình để mà hưởng thụ. Sau ba ngày ở bệnh viện, cuối cùng Hàn Tư Thông cũng phải lên ca mổ lấy khối u ác tính ra.
Hàn Ân cầm tờ giấy cam kết chịu trách nhiệm từ bệnh viện, nếu như bố mình có xảy ra chuyện gì cũng là tự nguyện mà rơi lệ. Bạch Phí Ưu ở bên cạnh cô, không rời cô một giây, vỗ về an ủi. Luôn bảo cô hãy tin tưởng ở Lục Thao, anh ta có hơn 10 năm kinh nghiệm về mổ và điều trị ung thư.
Sau 8 tiếng đồng hồ trong phòng mổ, Lục Thao bước ra với nụ cười nở trên môi, anh nói rằng ca phẫu thuật đã công.
Bạch Phí Ưu thở phào nhẹ nhõm, còn Hàn Ân thì như trút hết được nỗi lo, cô xém ngã xuống vì chân đứng quá lâu. Bạch Phí Ưu phải dìu đỡ cô.
Lục Thao kéo khẩu trang xuống cằm, lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị, với cặp kính cận không quá dày, nhìn anh rất tri thức.
"Không phải thành công hết một trăm phần trăm, chỉ chín mươi thôi. Mười phần còn lại là nằm ở nghị lực của bác ấy." Lục Thao tháo đôi găng tay trắng của mình ra, nhìn Bạch Phí Ưu vỗ lưng anh: "Cậu đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói."
Hàn Ân ngơ ngác, không hiểu chuyện gì mà Lục Thao muốn nói riêng với Bạch Phí Ưu. Nhưng cô lúc này quan tâm bố hơn, cô gấp gáp hỏi: "Khi nào tôi có thể vào thăm bố mình?"
"Trong một giờ nữa." Nói xong, Lục Thao bước về phòng mình.
Bạch Phí Ưu hôn trán Hàn Ân, trấn an cô: "Em ngồi nghỉ đi, anh đi một tí rồi quay lại liền. Phải đợi anh, không được đi đâu đấy!"
Hàn Ân gật đầu, cô ngồi xuống ghế đợi, nhìn lom vào cánh phòng phẩu thuật vừa đóng kính lại cách đây một phút. Bóng dáng Bạch Phí Ưu đã khuất sau ngã ba hành lang bệnh viện, cô bỗng chốc thấy cô đơn...
Đóng cánh cửa phòng lại, mặt Lục Thao nghiêm nghị, hai hàng mày rậm nhíu lại: "Bệnh bác ấy nặng hơn tôi tưởng tượng." Anh đưa hồ sơ trước mặt Bạch Phí Ưu.
Nhận từ hồ sơ bệnh án Hàn Tư Thông từ tay Lục Thao, Bạch Phí Ưu không hiểu: "Là sao?"
Lục Thao kể rõ chi tiết hơn: "Bệnh bác ấy để quá lâu rồi, thuốc chỉ cầm chừng chứ không có hết được. Tôi đã cố gắng lấy những khối u ra khỏi phổi, nhưng tôi không chắc bác ấy sống được bao lâu, cùng lắm là năm năm nữa. Còn muốn lâu dài hơn... tuỳ thuộc vào sức mạnh, ý chí kiên cường của bác ấy."
Bàn tay phải Bạch Phí Ưu lướt qua từng trang giấy trong hồ sơ. Càng lướt, mặt anh càng biến sắc. Cái này, nếu mà nói với Hàn Ân, chắc chắn cô ấy khóc đến ngất và cả hôn lễ của anh và cô phải trì hoãn mãi mãi.
"Còn xạ trị?" Bạch Phí Ưu căn nhắc lựa chọn. Có xạ trị và hoá trị, nhưng hoá trị có tác dụng phụ rất lớn, anh sợ Hàn Tư Thông sẽ không chịu đựng được.
Lục Thao lắc đầu, chán nản: "Của bố vợ cậu là Ung thư phổi không phải tế bào nhỏ chỉ có phẫu thuật giúp bớt đi bệnh tình, còn hoá trị và xạ trị hiệu quả nhất là Ung thư phổi tế bào nhỏ. Hoá trị và xạ trị lên người bố vợ cậu, chỉ gây thêm sự đau đớn hơn thôi. Bậy giờ chỉ còn một cách..." Lục Thao ngừng vài giây, anh nhìn sắc mặt Bạch Phí Ưu lúc trắng lúc xanh, tặc lưỡi: "Biện pháp Nhắm trúng đích của các bác sĩ bệnh viện New York vừa thử nghiệm thành công, thêm vào đó là điều trị hổ trợ!"
"Nhưng tôi không chắc chắn rằng biện pháp Nhắm trúng đích sẽ hiệu nghiệm trên cơ thể bố vợ cậu hay không, vì chỉ có năm phần trăm số người trên thế giới sống thêm được 10 năm từ biện pháp này..."
Còn nước còn tát! Bạch Phí Ưu anh không để Hàn Tư Thông chỉ còn sống ít ỏi nhiều năm như vậy được, vì bây giờ anh đã xem ông như người bố của mình.
"Nhờ anh vậy, Lục Thao." Bạch Phí Ưu điềm tĩnh trả lời: "Mọi chi phí anh không cần lo tới."
Bây giờ, Bạch Phí Ưu chỉ còn tin tưởng Lục Thao mới cứu được Hàn Tư Thông. Anh ta là vị bác sĩ giỏi. Bạch Phí Ưu anh cùng anh ta đã quen biết rất nhiều năm, từ một chuyện rất tình cờ. Chuyện của những người đàn ông.
"Cậu xem thường tôi nhỉ? Chuyện tiền bạc có bao giờ tôi quan tâm?"
Lục Thao nhướng mày nghiêm, anh muốn đốt điếu thuốc cho lòng tâm tịnh lại, nhưng nhìn đến bệnh tình bố vợ Bạch Phí Ưu, lại nuốt nước bọt, nhét bao thuốc lá vào túi quần.
Bạch Phí Ưu lắc đầu, anh phản bác: "Không phải, tôi không muốn anh phải đau đầu vì quá nhiều thứ."
"Đừng khách sáo!" Lục Thao kéo từ trong tủ bàn, ra một que kẹo. Anh xé bọc xung quanh rồi ngậm vào.
Liếc Bạch Phí Ưu đang nhìn anh với ánh mắt kì dị, anh cũng lấy đưa cho cậu ta một cây kẹo mùi soda, vị hơi lạt.
Bạch Phí Ưu không muốn nhận lấy, nhưng để bàn tay Lục Thao cứ đưa giữa không trung như thế là không phải phép với người giúp đỡ mình, anh chép miệng, nhận thì nhận, còn ngậm hay không thì vẫn là quyền của anh.
"Nếu cậu muốn sống lâu hơn với vợ tương lai của mình thì ngừng ngay việc hút thuốc đi." Lục Thao giọng nói châm biến.
Bạch Phí Ưu liếc xuống túi quần anh, có hình chữ nhật nhỏ nhô lên bên phải, là bao thuốc lá. Anh cười thầm trong lòng, Lục Thao giấu đầu lòi đuôi, miệng thì bảo anh đừng hút, mà túi vẫn còn nhét bao thuốc lá.
"Trước khi nói tôi, anh cũng nên vứt bao thuốc lá đi chứ?" Bạch Phí Ưu cười cợt nhã.
Lục Thao nhún vai, phủ định: "Tôi đem theo bao thuốc lá, chỉ để nhắc nhở mình không được hút nữa, vì sức khoẻ của vị bác sĩ tài ba như tôi, và cả những bệnh nhân đáng yêu xung quanh." Nói xong, anh nháy mắt với Bạch Phí Ưu, như là lời anh nói rất chí lí, rất đúng đắn.
Bạch Phí Ưu rùng mình, miệng lẩm bẩm rủa Lục Thao bị bệnh ảo tưởng khoa trương, thần kinh, tự mãn.
Cái từ 'bệnh nhân đáng yêu' là ám chỉ các cô gái mới lớn vào bệnh viện. Khi nào có dịp đến London, Bạch Phí Ưu luôn đến thăm Lục Thao, nhưng lần nào cũng đang ôm ấp cô này trên giường bệnh, không thì phòng vệ sinh, cửa thoát hiểm, bất cứ chổ nào không có camera hay kín đáo Lục Thao điều không bỏ qua. Có hôm bắt anh đợi cả hai tiếng đồng hồ, lúc ra gặp mặt anh, trên người Lục Thao toàn vết dấu hôn.
Bạch Phí Ưu nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Lục Thao là chuyến đi công tác London của anh năm năm trước. Lúc đấy, anh ta giả vờ say bí tị, rất tự nhiên bước vào chiếc xe đang đậu sẵng đợi anh ở ngoài cổng hộp đêm KingDom. Anh cũng không than phiền, hỏi anh ta ở đâu, rồi chở anh ta về. Sau đó mới biết rằng anh ta quỵt tiền thanh toán trong hộp đêm, nhào lên xe anh và trốn. Bắt đầu từ đó, không hiểu sao anh và anh ta lại kết giao bằng hữu.
Lục Thao là một playboy chính hiệu. Lúc nồng ấm thì nồng ấm, lúc lạnh nhạt thì cực kỳ đáng sợ.
Trừ đời tư không tốt, còn lại, ở ngoài xã hội anh ta là vị bác sĩ được kính trọng. Hơn anh 6 tuổi và vẫn yêu sự độc thân.
Bạch Phí Ưu không biết đến bao giờ con ngựa hoang như Lục Thao có ngày bị xích lại. Lúc đó anh sẽ cười một trận cho hả hê.
"Anh tốt nhất nên tìm người xích cái miệng dễ làm người ta phát cáu lại đi." Bạch Phí Ưu buộc miệng nói ra.
Lục Thao nói chuyện kiểu đá đểu Bạch Phí Ưu: "Tôi chưa có ý định muốn có vợ, nên không cần cậu quan tâm tôi như người vợ như thế, phát kinh lên được!"
Bạch Phí Ưu phát từ miệng ra từ "Oh". Anh không nói chuyện với Lục Thao nữa. Anh còn phải đi an ủi Hàn Ân hơn là đứng đây nói chuyện vô bổ với cái người không biết tiếp thu này.
Những điều cần nói, Bạch Phí Ưu anh cũng đã nói hết. Nên anh chào tạm biệt, rồi bước ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.