Chương 31: Chị Là Đồ Khốn Kiếp
Gilivian
12/11/2020
Hạ Nhi ngước đôi mắt ướt át như phủ một tầng sương mông lung, cô nhìn ánh mắt Khương Tình rơi trên thân thể mình, từng chút từng chút không bỏ sót dấu vết nào trên người cô, mặt cô nóng ran, lại nhìn Khương Tình y phục chỉnh tề, chỉ nhăn một chút ở tay áo vì bị cô nắm, toàn thân trên dưới sạch sẽ, vô cùng gọn gàng, Hạ Nhi cảm thấy thân thể như chịu đả kích lớn, cô có chút tức giận, thanh âm đứt quãng không hề bình ổn:
“Chị... ức hiếp người...” nói xong liền muốn ngồi dậy, hai tay vươn ra nắm lấy hàng nút áo Khương Tình nói “Em không nhịn nữa”.
Tay Hạ Nhi mạnh mẽ lại gấp gáp, muốn cởi áo Khương Tình ra.
Cô cũng không phải là người bảo thủ a.
Nếu đã muốn thì làm tới nơi luôn.
Trong đầu nghĩ thế nên tay ngay lập tức hành động, cô nhất định phải lột sạch Khương Tình ra mới hả giận.
Khương Tình có chút sửng sốt, nhìn khuôn mặt Hạ Nhi tràn đầy tức giận, tựa như không cam lòng, lại tựa như bị dục vọng đốt đến khó nhịn, tay Khương Tình liền di chuyển lên nắm chặt tay Hạ Nhi, giọng trầm trầm khàn khàn hiện lên ý cười kì lạ:
“Hạ Nhi! Em muốn làm gì?”
Hạ Nhi lúc này thật sự là bị dục hoả với tức giận làm cho khó chịu, cô căm tức nói:
“Cũng không thể để mỗi em chịu thiệt, chị cũng phải cởi.”
Nói xong liền nắm lấy nút áo trên sơ mi màu trắng của Khương Tình giật mạnh. Nhưng có vẻ chất liệu và đường may của chiếc áo quá chắc chắn, Hạ Nhi giật mãi không đứt được, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự phẫn nộ.
Khương Tình nhìn thấy liền ôn nhuận cười, cô buông tay đang giữ tay Hạ Nhi, cúi thấp đầu cười khe khẽ.
Hạ Nhi ngước mắt, đôi mắt hiện lên sự căm tức, lớn tiếng nói:
“Cười cái gì mà cười.” Nói xong vẫn cố gắng muốn cởi áo Khương Tình, vì Khương Tình để yên không giữ lấy tay cô nữa, nên vất vả lắm Hạ Nhi mới mở được một nút áo, lộ ra vùng xương quai xanh gầy tuyệt mỹ.
Hạ Nhi nuốt nước bọt, ánh mắt tham lam không che giấu liền muốn cởi nốt hàng nút áo còn lại.
Khương Tình vươn tay lên giữ tay Hạ Nhi, nói:
“Tôi đưa em về.”
Hạ Nhi trợn tròn mắt, ánh mắt không tin nổi, cô tức giận liền nói lớn:
“Chị quăng lửa tùm lum lên người tôi, rồi giờ muốn đưa tôi về sao? Tôi nói cho chị biết! Chị đừng có mơ.”
Nói xong tay vẫn không ngừng động tác, còn dùng lực có chút mạnh, chiếc áo bị kéo đến nhăn nhăn nhúm nhúm.
Khương Tình cười cười nắm chặt tay Hạ Nhi, tỏ vẻ vô cùng vô tội, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Có trời mới biết cô điên cuồng muốn ăn sạch Hạ Nhi đến mức nào a.
Chỉ là cô muốn làm Hạ Nhi thời thời khắc khắc trong đầu lúc nào cũng phải nghĩ đến chuyện đó với cô.
Khi thèm muốn một thứ mà không được đáp ứng, nhất định sẽ điên cuồng nghĩ đến nó.
Mục đích của cô là muốn Hạ Nhi phải tìm mọi cách để cùng cô làm chuyện đó.
Chủ động muốn cô “làm” chết mình.
Chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy vô cùng kích thích.
Khương Tình khoé môi nhếch lên độ cong, khẽ mở từng ngón tay đang nắm chặt cổ áo, cô bình tĩnh, thanh âm trầm thấp không thể thấp hơn, dụ dỗ nói:
“Ngoan nào! Trễ rồi, tôi đưa em về nhà.”
Ánh mắt Hạ Nhi tràn đầy kinh ngạc. Thân thể vẫn còn động tình mà vô cùng nóng bỏng, chân tâm ướt đẫm lại ngứa ngáy đến nỗi khó nhịn, nhìn Khương Tình sắc mặt bình thản, hơi thở không nhanh không chậm.
Hạ Nhi cảm thấy mị lực của bản thân hình như đang bị đả kích, cô biết rõ thân hình mình yêu nghiệt đến mức nào a, cô muốn mông có mông, muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực a, không thể nào là mị lực suy giảm trầm trọng như thế, dù gần như là cởi sạch ra mà vẫn bị người ta chối bỏ a.
Hạ Nhi không cam tâm.
Khương Tình thấy ánh mặt hiện lên vẻ không tin nổi của Hạ Nhi, có chút buồn cười. Cô nhẹ giọng nói:
“Để tôi chỉnh trang lại cho em.” Nói xong liền lấy chiếc áo lót bị ném bên cạnh ghế lên, ánh mắt bình thản mặc vào cho Hạ Nhi.
Hạ Nhi trợn trừng mắt, nhìn bàn tay Khương Tình từng chút từng chút kéo dây áo, rồi đưa tay ra sau lưng kéo nhẹ khoá váy, động tác lưu loát thành thục.
Khương Tình nhìn Hạ Nhi tóc xoã lung tung khắp người mình, an tĩnh ngồi nhìn cô chằm chằm, đôi mắt vẫn mở to hiện lên vẻ không tin nổi. Chỉ Khương Tình mới biết cô đang khắc chế cảm xúc như thế nào, đầu ngón tay khẽ run, ánh mắt không nhịn được né tránh không dám nhìn cơ thể quyến rũ bên cạnh mình.
Sau khi chỉnh chu y phục cho Hạ Nhi, Khương Tình đưa ngón tay cài nhẹ nút áo vốn bị Hạ Nhi mở ra, khoé miệng hiện lên ý cười vui vẻ nhàn nhạt.
Hạ Nhi nhìn thấy, ánh mắt bỗng nổi lên sự tức giận không nhẹ, mắng:
“Chị là đồ khốn kiếp.”
Khương Tình liền cười thành tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe. Cô khẽ gật đầu nhẹ giọng nói:
“Chỉ khốn kiếp với em.”
Hạ Nhi trợn trắng mắt. Cơn động tình âm ỉ trong người vẫn không hề thuyên giảm, Hạ Nhi khép chặt hai chân, cắn nhẹ môi rồi quay đầu đi.
Khương Tình liếc mắt thấy, ánh mắt hơi tối. Nhẹ giọng hỏi:
“Khó chịu lắm sao?”
“Chị cút ngay!” Giọng Hạ Nhi ẩn ẩn tức giận.
Khương Tình cười cười, quay người lấy điện thoại, ngón tay bấm bấm một dãy số rồi gọi.
Đầu bên kia ngay lập tức bắt máy.
Khương Tình lạnh giọng nói:
“Trở lại đi,...” ánh mắt liếc nhẹ về phía Hạ Nhi lại nói bổ sung: “Tới Hạ gia.”
Bên kia “vâng” một tiếng, tầm 2 phút sau liền có tiếng mở cửa, rồi xe ngay lập tức khởi động chạy băng băng trên đường.
Hạ Nhi đỏ mặt, nghĩ thầm.
Khương Tình là đồ không biết xấu hổ.
“Chị... ức hiếp người...” nói xong liền muốn ngồi dậy, hai tay vươn ra nắm lấy hàng nút áo Khương Tình nói “Em không nhịn nữa”.
Tay Hạ Nhi mạnh mẽ lại gấp gáp, muốn cởi áo Khương Tình ra.
Cô cũng không phải là người bảo thủ a.
Nếu đã muốn thì làm tới nơi luôn.
Trong đầu nghĩ thế nên tay ngay lập tức hành động, cô nhất định phải lột sạch Khương Tình ra mới hả giận.
Khương Tình có chút sửng sốt, nhìn khuôn mặt Hạ Nhi tràn đầy tức giận, tựa như không cam lòng, lại tựa như bị dục vọng đốt đến khó nhịn, tay Khương Tình liền di chuyển lên nắm chặt tay Hạ Nhi, giọng trầm trầm khàn khàn hiện lên ý cười kì lạ:
“Hạ Nhi! Em muốn làm gì?”
Hạ Nhi lúc này thật sự là bị dục hoả với tức giận làm cho khó chịu, cô căm tức nói:
“Cũng không thể để mỗi em chịu thiệt, chị cũng phải cởi.”
Nói xong liền nắm lấy nút áo trên sơ mi màu trắng của Khương Tình giật mạnh. Nhưng có vẻ chất liệu và đường may của chiếc áo quá chắc chắn, Hạ Nhi giật mãi không đứt được, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự phẫn nộ.
Khương Tình nhìn thấy liền ôn nhuận cười, cô buông tay đang giữ tay Hạ Nhi, cúi thấp đầu cười khe khẽ.
Hạ Nhi ngước mắt, đôi mắt hiện lên sự căm tức, lớn tiếng nói:
“Cười cái gì mà cười.” Nói xong vẫn cố gắng muốn cởi áo Khương Tình, vì Khương Tình để yên không giữ lấy tay cô nữa, nên vất vả lắm Hạ Nhi mới mở được một nút áo, lộ ra vùng xương quai xanh gầy tuyệt mỹ.
Hạ Nhi nuốt nước bọt, ánh mắt tham lam không che giấu liền muốn cởi nốt hàng nút áo còn lại.
Khương Tình vươn tay lên giữ tay Hạ Nhi, nói:
“Tôi đưa em về.”
Hạ Nhi trợn tròn mắt, ánh mắt không tin nổi, cô tức giận liền nói lớn:
“Chị quăng lửa tùm lum lên người tôi, rồi giờ muốn đưa tôi về sao? Tôi nói cho chị biết! Chị đừng có mơ.”
Nói xong tay vẫn không ngừng động tác, còn dùng lực có chút mạnh, chiếc áo bị kéo đến nhăn nhăn nhúm nhúm.
Khương Tình cười cười nắm chặt tay Hạ Nhi, tỏ vẻ vô cùng vô tội, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Có trời mới biết cô điên cuồng muốn ăn sạch Hạ Nhi đến mức nào a.
Chỉ là cô muốn làm Hạ Nhi thời thời khắc khắc trong đầu lúc nào cũng phải nghĩ đến chuyện đó với cô.
Khi thèm muốn một thứ mà không được đáp ứng, nhất định sẽ điên cuồng nghĩ đến nó.
Mục đích của cô là muốn Hạ Nhi phải tìm mọi cách để cùng cô làm chuyện đó.
Chủ động muốn cô “làm” chết mình.
Chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy vô cùng kích thích.
Khương Tình khoé môi nhếch lên độ cong, khẽ mở từng ngón tay đang nắm chặt cổ áo, cô bình tĩnh, thanh âm trầm thấp không thể thấp hơn, dụ dỗ nói:
“Ngoan nào! Trễ rồi, tôi đưa em về nhà.”
Ánh mắt Hạ Nhi tràn đầy kinh ngạc. Thân thể vẫn còn động tình mà vô cùng nóng bỏng, chân tâm ướt đẫm lại ngứa ngáy đến nỗi khó nhịn, nhìn Khương Tình sắc mặt bình thản, hơi thở không nhanh không chậm.
Hạ Nhi cảm thấy mị lực của bản thân hình như đang bị đả kích, cô biết rõ thân hình mình yêu nghiệt đến mức nào a, cô muốn mông có mông, muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực a, không thể nào là mị lực suy giảm trầm trọng như thế, dù gần như là cởi sạch ra mà vẫn bị người ta chối bỏ a.
Hạ Nhi không cam tâm.
Khương Tình thấy ánh mặt hiện lên vẻ không tin nổi của Hạ Nhi, có chút buồn cười. Cô nhẹ giọng nói:
“Để tôi chỉnh trang lại cho em.” Nói xong liền lấy chiếc áo lót bị ném bên cạnh ghế lên, ánh mắt bình thản mặc vào cho Hạ Nhi.
Hạ Nhi trợn trừng mắt, nhìn bàn tay Khương Tình từng chút từng chút kéo dây áo, rồi đưa tay ra sau lưng kéo nhẹ khoá váy, động tác lưu loát thành thục.
Khương Tình nhìn Hạ Nhi tóc xoã lung tung khắp người mình, an tĩnh ngồi nhìn cô chằm chằm, đôi mắt vẫn mở to hiện lên vẻ không tin nổi. Chỉ Khương Tình mới biết cô đang khắc chế cảm xúc như thế nào, đầu ngón tay khẽ run, ánh mắt không nhịn được né tránh không dám nhìn cơ thể quyến rũ bên cạnh mình.
Sau khi chỉnh chu y phục cho Hạ Nhi, Khương Tình đưa ngón tay cài nhẹ nút áo vốn bị Hạ Nhi mở ra, khoé miệng hiện lên ý cười vui vẻ nhàn nhạt.
Hạ Nhi nhìn thấy, ánh mắt bỗng nổi lên sự tức giận không nhẹ, mắng:
“Chị là đồ khốn kiếp.”
Khương Tình liền cười thành tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe. Cô khẽ gật đầu nhẹ giọng nói:
“Chỉ khốn kiếp với em.”
Hạ Nhi trợn trắng mắt. Cơn động tình âm ỉ trong người vẫn không hề thuyên giảm, Hạ Nhi khép chặt hai chân, cắn nhẹ môi rồi quay đầu đi.
Khương Tình liếc mắt thấy, ánh mắt hơi tối. Nhẹ giọng hỏi:
“Khó chịu lắm sao?”
“Chị cút ngay!” Giọng Hạ Nhi ẩn ẩn tức giận.
Khương Tình cười cười, quay người lấy điện thoại, ngón tay bấm bấm một dãy số rồi gọi.
Đầu bên kia ngay lập tức bắt máy.
Khương Tình lạnh giọng nói:
“Trở lại đi,...” ánh mắt liếc nhẹ về phía Hạ Nhi lại nói bổ sung: “Tới Hạ gia.”
Bên kia “vâng” một tiếng, tầm 2 phút sau liền có tiếng mở cửa, rồi xe ngay lập tức khởi động chạy băng băng trên đường.
Hạ Nhi đỏ mặt, nghĩ thầm.
Khương Tình là đồ không biết xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.