Tình Đầu Dành Hết Cho Em (H+)

Chương 57: [H+++] Tôi Đã Học Rất Nhiều...

Gilivian

12/11/2020

Khương Tình thở nặng nề, Hạ Nhi lại nhất quyết không buông, môi lưỡi không ngừng cắn mút, giống như một con sói con tham lam.

Khương Tình liền đưa tay vào trong váy Hạ Nhi, hôm nay Hạ Nhi mặc một chiếc váy kín đáo vô cùng đơn giản, tay Khương Tình vuốt ve nhẹ vùng đùi trơn nhẵn mịn màng, khẽ than nhẹ vì sự mềm mại cùng mát lạnh trên làn da Hạ Nhi.

Hạ Nhi cười khẽ, môi không hề rời đi mà vẫn liên tục hôn Khương Tình, ánh mắt quyến rũ câu người như hồ ly tinh, yêu mị lại xinh đẹp.

Khương Tình đưa tay vào trong váy Hạ Nhi cởi quần lót ra, Hạ Nhi vô cùng phối hợp, hạ đùi xuống để cho chiếc quần lót nhẹ nhàng rơi xuống, còn tiện chân đá nó ra xa.

Khương Tình cười khẽ, Hạ Nhi rời môi Khương Tình nghiêng đầu cười quyến rũ nói:

“Em thức thời như vậy, chị thưởng gì cho em đi.”

Khương Tình câu môi cười vui vẻ, tiếng cười mềm nhẹ uyển chuyển, cực kỳ dễ nghe, nhẹ giọng nói:

“Quay người lại đi!”

Hạ Nhi ngoan ngoãn quay lưng lại. Khương Tình khoé môi cong lên nụ cười cưng chiều, đưa tay vén nhẹ mái tóc nâu mượt mà sau lưng Hạ Nhi, nghiêng đầu hôn lên cần cổ thon dài, đầu lưỡi liếm nhẹ lên làn da sau gáy. Hạ Nhi hơi co rụt người lại.

Khương Tình nhướng mày, đôi mắt hiện lên ý cười, đưa tay lên kéo khoá váy sau lưng Hạ Nhi. Hạ Nhi xoay đầu nhìn Khương Tình, đôi mắt hổ phách dịu dàng ẩn hàm một sự mong đợi không rõ.

Khương Tình cười khẽ cúi đầu hôn lên bờ vai trắng nõn, tay đưa lên vuốt ve mơn trớn vùng da lưng mịn màng mềm mại không tì vết, Hạ Nhi cảm nhận được đầu ngón tay Khương Tình lướt lên lưng mình, mang theo từng trận run rẩy nhẹ. Sau đó chiếc lưỡi ẩm ướt mút mát lên cổ cô, Hạ Nhi rùng mình.

Cô quay lưng lại nên không thể thấy được Khương Tình đang làm gì, nhưng cảm xúc lại dâng lên mạnh mẽ, từng cái chạm nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, Hạ Nhi hơi nhũn người. Khương Tình một tay liền đỡ lấy Hạ Nhi, ôm cô đẩy về phía bàn cao bên cạnh. Hạ Nhi dựa tay vào bàn, sau lưng Khương Tình cúi người hôn lên lưng cô, từng trận ẩm ướt kéo dài, làn da Hạ Nhi mát lạnh, lưỡi Khương Tình lại ấm nóng, lướt đến đâu Hạ Nhi run rẩy đến đó. Hạ Nhi vừa nhột vừa thấy khô nóng, tay Khương Tình len lỏi từ sau lưng, chui vào trong khe hở khoá váy bị kéo tới tận dưới eo, tay di chuyển luồn đến vùng ngực mềm mại, liền nắm lấy khoả mềm mại trước ngực nắn bóp.

“Ưm..” Hạ Nhi không kìm được liền run lên.

Khương Tình môi lưỡi vẫn không rời lưng Hạ Nhi, hết liếm mút lại gặm cắn, khẽ nhẹ giọng trầm trầm nói:

“Thoải mái không?” Vừa nói vừa xoa bóp bầu ngực căng tròn.

Mái tóc Hạ nhi xoã trước ngực rơi rớt lên bàn, Hạ Nhi cười khẽ, thanh âm đầy mê hoặc nói:

“Thoải mái! Nhưng chị hôn phía sau lưng như thế, em không nhìn thấy chị.”

Khương Tình thấp giọng cười, vừa đưa lưỡi liếm láp làn da như bạch ngọc tuyệt mỹ bên cạnh mình, nói nhỏ:

“Em chỉ việc tận hưởng thôi.”

Nói xong Khương Tình liền đưa tay luồn khẽ vào váy Hạ Nhi, ngón tay chạm vào một vùng ướt át ấm nóng.

Khương Tình cười nhẹ, thanh âm trầm thấp đầy quyến rũ nói:

“Bảo Bối! Em ướt như vậy, tôi phải làm gì với em bây giờ?”

Hạ Nhi muốn xoay người lại liền bị Khương Tình giữ chặt, Khương Tình cười ôn nhuận nói:

“Ngoan nào! Dang chân ra.”

Hạ Nhi hơi đỏ mặt, tư thế này rất kì quái a.

Khương Tình thấy Hạ Nhi không hợp tác liền cười khẽ, đưa tay vuốt ve vùng ướt đẫm giữa hai chân Hạ Nhi, môi ghé sát vào tai Hạ Nhi nói nhỏ:

“Ướt lắm rồi! Em không muốn tôi liếm nó sao?”

Hạ Nhi đỏ mặt, tay Khương Tình liền nắm bên ngực Hạ Nhi bóp mạnh.

“A.. đau..” Hạ Nhi rên khẽ.

Khương Tình liền giảm lực đạo, hai ngón tay nắn nhẹ nụ hoa hơi cương cứng trước ngực. Hạ Nhi cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chiếc váy tuy phía sau bị kéo ra, nhưng tay chiếc váy Hạ Nhi hôm nay dài và hơi kín cổ, có mút ngực nên Hạ Nhi không cần mặc áo lót, Khương Tình lại cố ý không cởi hết, nên cô không nhìn thấy động tác ngón tay của Khương Tình, chỉ thấy dưới áo phập phồng cử động, Hạ Nhi quay đầu muốn nhìn Khương Tình, nhưng vì nghiêng đầu qua nên bên tai liền bị Khương Tình hôn lên, Khương Tình đưa đầu lưỡi vào trong liếm.

“Ah..” Hạ Nhi rên khẽ.

Lần nào cũng thế a. Khương Tình nắm rất rõ những nơi cô nhạy cảm.

Lưỡi Khương Tình đưa vào liếm láp liên tục lên tai Hạ Nhi, Hạ Nhi rên lớn hơn. Thanh âm kiều mị lại câu người cực điểm.

“Ah.. Tình.. dừng lại...”

Khương Tình cười khẽ khàn khàn nói:

“Miệng bảo dừng nhưng phía dưới lại ướt đẫm, Bảo Bối! Em không ngoan tí nào.”

Tay Khương Tình ở phía sau không ngừng ve vuốt bên ngoài vùng chân tâm ướt đẫm, ngón tay lả lướt mơn trớn nhẹ nhàng, lâu lâu lại xoa xoa lên hạt đậu đỏ hồng cương cứng.

Thân thể Hạ Nhi run lên từng hồi, cơ thể cô nóng rực, ánh mắt tràn đầy dục vọng ham muốn. Hạ Nhi quay đầu nhẹ giọng nỉ non nói:

“Tình à... đừng.. đừng dày vò em nữa..”

Khương Tình cười khẽ:

“Muốn sao?”

Hạ Nhi gật nhẹ đầu, ánh mắt mông lung ướt át.

Khương Tình nhìn biểu hiện ngoan ngoãn của Hạ Nhi như vậy liền vô cùng vừa lòng, thanh âm ôn nhuận hơi trầm nói:

“Hạ Nhi! Em yêu tôi chứ?”

Hạ Nhi liền quay đầu lại, tay vòng qua vuốt nhẹ khuôn mặt tuyệt mỹ lại đầy quyến rũ, ánh mắt Hạ Nhi xinh đẹp phủ một tầng hơi nước:

“Em yêu chị!”

Khương Tình cười khẽ, lưỡi liền vươn ra liếm lên ngón tay Hạ Nhi đang vuốt ve khuôn mặt mình, ánh mắt dịu dàng mỹ lệ kinh tâm động phách nói:

“Tôi yêu em! Bảo Bối.”

Nói xong liền từ từ cho một ngón tay vào chân tâm Hạ Nhi. Ngón tay thon dài xuyên qua từng ngõ ngách, đến khi không thể xuyên qua nữa. Hạ Nhi rên thành tiếng đầy thoã mãn.

“Ah..”

Khương Tình thở nặng nề, ngón tay cô bị Hạ Nhi bao bọc lấy, bên trong ấm nóng lại ướt át, thoải mái đến nỗi Khương Tình không tự chủ được than nhẹ một tiếng.

“Tình.. động đi.. ahh..” Hạ Nhi vừa cất tiếng thì tay Khương Tình liền cử động.

Hạ Nhi run rẩy, ngón tay Khương Tình ra ra vào vào, lực lúc mạnh lúc nhẹ, Hạ Nhi căn bản không chịu nổi liền cắn nhẹ môi. Khương Tình cúi người hôn lên bờ vai gầy trắng ngần, môi khẽ lướt về phía cần cổ thon nhỏ hoàn mỹ, mút nhẹ một dấu hôn ngân lên đó.

Tay Khương Tình dùng sức càng mạnh hơn, phía dưới vang lên tiếng nước róc rách đầy dâm mỹ.

Hương Vũ trong rèm cửa khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, từ góc độ này nhìn ra là một khung cảnh mị hoặc thiêu đốt nhân tâm, trái tim Hương Vũ thổn thức run lên từng trận, ánh mắt không nhịn được cứ hướng về phía hai bóng người đang điên cuồng kích tình ngoài đó. Thì ra nữ nhân với nữ nhân cũng có thể khoái hoạt đến như vậy, âm thanh rung động kích thích đến mức Hương Vũ có chút không kiềm lòng được.

Bối Lạc khẽ nhắm mắt lại, môi cắn đến bật cả máu, từng câu từng chữ mà Khương Tình nói với Hạ Nhi như một ngàn mũi tên đâm vào trái tim cô, nhìn hành động của Khương Tình, trong lòng Bối Lạc đau đến thở không nổi, tức giận lại phẫn uất, chỉ biết im lặng nhìn, nước mắt vô thức rơi trên gò má hồng nhuận.



Cô thật sự thua rồi!

Nhưng cô không cam tâm.

Ánh mắt mở ra, Bối Lạc liền tung rèm muốn lao ra ngoài. Hương Vũ vội vàng ôm lấy Bối Lạc, Bối Lạc muốn mở miệng la lên liền bị Hương Vũ dùng tay bịt chặt miệng lại, Hương Vũ thì thầm nói:

“Cậu điên sao?”

Bối Lạc trợn tròn mắt, ánh mắt căm phẫn cực điểm.

Hạ Nhi đang chìm đắm trong sự ôn nhu cùng vui thích do Khương Tình mang lại, thì nhìn thấy Bối Lạc tung rèm ánh mắt phẫn nộ muốn lao ra, ngay lập tức bị Hương Vũ phía sau kéo lại, Hạ Nhi ánh mắt khẽ chớp nhìn về phía tấm rèm cửa, có chút hốt hoảng, liền quay đầu muốn đẩy Khương Tình, nhưng Khương Tình nhíu mày, cắn nhẹ lên bờ vai Hạ Nhi, nhỏ giọng cười khẽ nói:

“Tôi thấy họ rồi! Vật nhỏ! Chuyên tâm chút đi.”

Khuôn mặt Hạ Nhi đầy khiếp sợ, giọng run rẩy nói:

“Chị... không được a.”

Khương Tình thấp giọng cười, ngón tay thứ hai liền chen vào trong khe hẹp ẩm ướt, Hạ Nhi cắn môi rên khẽ.

“Bảo Bối! Đừng quan tâm bọn họ.” Khương Tình cười như hồ ly ngàn năm, giọng trầm khàn quyến rũ cực điểm.

Hai ngón tay liền ra vào vô cùng mạnh mẽ, thân thể Hạ Nhi bị đưa đẩy lên xuống có chút run nhè nhẹ, Hạ Nhi đỏ mặt vươn tay giữ lấy cạnh bàn, giọng pha lẫn chút yêu mị và rên rỉ, mềm mại vô lực:

“Ah... mạnh quá!! Tình... ah..”

Khương Tình khẽ liếc mắt về phía rèm cửa, khoé môi nhếch lên nụ cười ôn nhuận dịu dàng, cúi đầu liếm lên tai Hạ Nhi, thanh âm từ tính quyến rũ không nói nên lời:

“Bảo Bối! Ngoài em ra em không muốn tôi chạm vào ai cả. Đúng không?”

Hạ Nhi khẽ run rẩy, Khương Tình ngón tay rất dài đâm càng lúc càng sâu vào người cô, vừa nhanh lại vừa mạnh, Hạ Nhi thở dốc kịch liệt lớn tiếng nói:

“Chết tiệt! Chị là của em! Chị dám chạm vào ai.. Em sẽ giết chị.”

Khương Tình cười khe khẽ, tiếng cười vô hạn cưng chiều lại đầy ngọt ngào quyến rũ, nhẹ giọng nói khẽ vào tai Hạ Nhi:

“Tuân lệnh! Bảo Bối! Nếu tôi chạm vào ai dù chỉ một ngón tay, em cứ việc giết chết tôi. Em cũng vậy! Em là của tôi! Nhớ lấy!!”

Nói xong bàn tay trước ngực Hạ Nhi liền dùng sức nắm một cái, Hạ Nhi rên khẽ. Ánh mắt nhìn về phía rèm cửa, đột nhiên Hạ Nhi cong khoé môi cười quỷ dị, thanh âm mị hoặc yêu dã vang lên:

“Tình ah.. mạnh nữa a.. người ta thật thoải mái...”

Khương Tình nghe thấy liền nở nụ cười trầm thấp, biết Hạ Nhi lại giở trò xấu, liền nhẹ giọng câu dẫn nói:

“Tôi làm em thoải mái lắm sao? Bảo Bối?”

Hạ Nhi không hề kiềm chế giọng rên rỉ lớn hơn, thanh âm mang chút ý cười không rõ thở gấp nói:

“Thoái mái lắm a... ưm... nếu như.. nếu như giờ chị liếm em...ah... em sẽ càng thoải mái hơn..”

Khương Tình nghe thấy liền cúi đầu thấp giọng cười khẽ, từng sợi tóc đen nhánh của Khương Tình rơi rớt lên bờ vai Hạ Nhi, làm cô có chút ngứa.

Khương Tình dừng ngón tay đang ra vào dưới thân Hạ Nhi, từ từ rút nhẹ ngón tay ra, kéo theo từng sợi chỉ bạc trơn trượt ướt át. Đột nhiên cơ thể có chút trống rỗng khiến Hạ Nhi hơi mất mát, Khương Tình di chuyển hai ngón tay đó trên lưng Hạ Nhi, lướt một đường đầy dâm mỹ lên vùng lưng nhẵn mịn, thấp giọng trầm khàn nói:

“Quay người lại nào!”

Hạ Nhi khẽ xoay người, khuôn mặt đỏ ửng nhuốm đầy dục vọng, đôi mắt hổ phách mông lung ướt át mị hoặc đến tận xương.

Khương Tình cúi người ôm Hạ Nhi đặt lên bàn, Hạ Nhi liền cong môi cười nhẹ nói:

“Chiều em như thế! Không sợ em hư sao?”

Khương Tình đưa tay vuốt ve lên bờ môi mọng gợi cảm, ánh mắt đầy cưng chiều nói:

“Tôi chỉ chiều chuộng em. Bảo Bối! Dang chân ra.”

Hạ Nhi có chút ngượng ngùng, cô chỉ muốn dùng lời nói khiêu khích Bối Lạc một chút, nhưng giờ phút này nhìn khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách kia đang câu mắt nhìn mình đầy dụ hoặc, Hạ Nhi liền cảm thấy vô cùng hưởng thụ, mong chờ được Khương Tình làm cho thoã mãn vui sướng. Hạ Nhi khẽ tách nhẹ hai chân.

Khương Tình đẩy Hạ Nhi lui về phía trước, một tay giữ đùi Hạ Nhi mở ra, một tay nắm chân Hạ Nhi gác lên vai mình, cúi người chôn đầu vào giữa hai chân Hạ Nhi.

Ngay lúc lưỡi Khương Tình một đường liếm lên chân tâm ẩm ướt lầy lội đó. Hạ Nhi liền ngửa đầu rên xiết:

“Ah...” thanh âm sung sướng lại thoã mãn cùng cực.

Khương Tình nghe thấy liền vươn đầu lưỡi liếm lên khe hẹp ướt át, đầu lưỡi ấm nóng liền chui vào trong chọc ngoáy. Hạ Nhi thở dồn dập, khuôn mặt như thống khổ lại như khoái lạc đến đỉnh điểm, trong miệng luôn phát ra tiếng rên kiều mị nhu nhuyễn đến mềm nhũn cả người.

“Ah... Tình.. chỗ đó... ưm... thích quá..”

Bối Lạc đỏ mắt nhìn Khương Tình đang ở giữa hai chân Hạ Nhi mà cực độ lấy lòng, còn vì Hạ Nhi mà ra sức... ánh mắt Bối Lạc đầy phẫn nộ, móng tay bị bẻ gãy lúc nào không biết, sự phẫn hận không thể nói thành lời.

Người đó là ai chứ? Là Khương Tình cao cao tại thượng, đám mây trên cao không thể nào với tới, học trưởng cao lãnh khiến người ta không dám nhìn thẳng. Từng tiếng rên rỉ của Hạ Nhi vọng ra cực lực ẩn nhẫn lại thích thú đến cùng cực.

Khương Tình làm cô ta thoải mái đến như vậy sao. Bối Lạc nghiến răng nghiến lợi.

Hương Vũ mặt đỏ đến mang tai, Hạ Nhi đúng là vô cùng phóng đãng a, nữ nhân như vậy, khiến bản thân cô cũng có chút khô nóng khó nhịn, vừa quyến rũ nóng bỏng như lửa, vừa mị hoặc nhu tình như nước, một tiếng rên rỉ cũng câu người khiến người khác khó kiềm chế nổi. Chả trách Khương Tình lại vì Hạ Nhi mà phủ phục dưới chân, muốn gì được nấy, yêu chiều đến tận xương tuỷ.

Bản thân Khương Tình lại hoàn mỹ đến mọi mặt, ngay cả việc hoan ái khiến nữ nhân vui sướng cũng làm đến kỹ xảo thuần thục tuyệt mỹ. Hương Vũ khẽ cúi đầu nhìn Bối Lạc, nữ nhân cũng có thể tận hưởng những khoái hoạt nhân gian như vậy với nữ nhân. Cô cũng thật sự muốn thử làm nữ nhân vui thích liệu có tuyệt vời như vậy không?.

Nghe âm thanh dâm mỹ cùng tiếng rên xiết như tận cùng khoái lạc của Hạ Nhi, trong tay lại đang ôm lấy Bối Lạc, đôi tay siết chặt bộ ngực no đầy vì tức giận mà phập phồng lên xuống, thân thể cả hai lại dính sát vào nhau, tay bịt chặt bờ môi mềm mại của Bối Lạc, hơi thở Bối Lạc dồn dập từng ngụm thả lên tay Hương Vũ, nhiệt độ nóng đến kinh người, khiến trán Hương Vũ toát mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô.

Cảm nhận được sự ngứa ngáy khó nhịn giữa hai chân, sự ẩm ướt không thể nào kiểm soát được, dục vọng bị khơi dậy khiến phúc chốc Hương Vũ liền có xúc động muốn thử, cô cũng như Bối Lạc, chỉ khác là Bối Lạc đơn phương Khương Tình nhiều năm, còn cô thì âm thầm quan tâm chăm sóc Bối Lạc cũng ngần ấy năm thôi. Tình cảm che giấu dù có khổ sở cũng không thể thốt thành lời, dù miệng trách mắng Bối Lạc không có dũng khí thổ lộ với Khương Tình, nhưng bản thân cô cũng không khác gì cả, sợ mất đi tình bạn này, chưa từng một lần dám thử.

Bối Lạc nhìn chằm chằm khung cảnh Hạ Nhi yêu kiều rên rỉ phóng đãng, không hề biết Hương Vũ đang từng phút từng giây đấu tranh với việc có nên thử một lần thổ lộ với cô, cùng cô làm những chuyện hoan ái diễm tình như trước mắt cô đang thấy.

Hạ Nhi bị Khương Tình liếm đến dục hoả khó nhịn, tiếng thở gấp dồn dập, đầu ngực có chút căng trướng, tay không tự chủ được liền vươn ra nắm lấy đầu Khương Tình ấn xuống, trong miệng không ngừng rên rỉ:

“Ah... Tình.. chị làm em thoải mái quá.. ưm.. chỗ đó.. sâu một chút..”

Khương Tình đưa lưỡi sâu vào trong, bên trong Hạ Nhi mật dịch trơn trượt rỉ ra càng nhiều, Khương Tình một đường liếm hết, lại đưa tay xoa nhẹ lên hạt đậu nhỏ đang sưng đỏ.

“Ưm... Chết mất... chị làm giỏi quá..” Hạ Nhi không kiềm được liền bật thốt, giọng nhu huyễn đến tận xương cốt.

Khương Tình được Hạ Nhi khích lệ, liền cười khe khẽ, ngón tay ngừng xoa hạt đậu nhỏ, lưỡi liền thay chỗ liếm mút hạt đậu nhỏ liên tục, Hạ Nhi cong chân, tay nắm chặt cạnh bàn. Tiếng thở gấp gáp vội vã lại đứt quãng.

“Sướng quá... chị làm em chết mất...”

Khương Tình đưa hai ngón tay vuốt ve vùng chân tâm lầy lội, ở ngoài cửa động không ngừng chọc ngoáy, giọng pha chút ý cười trầm khàn nói:

“Ướt quá! Bảo Bối! Vật nhỏ ướt át như vậy, khiến tôi không dừng lại được.”

Hạ Nhi nhíu mày, chân tâm vừa ngứa ngáy vừa ẩm ướt đến khó nhịn nổi, giờ phút này cô quẳng cả chuyện Bối Lạc đang trốn trong rèm cửa, thở dồn dập lớn tiếng uỷ khuất nói:

“Đừng dày vò em nữa.. mau.. cho em...”



Khương Tình cười trầm thấp, có chút trêu chọc ôn nhuận hỏi:

“Bảo Bối! Cho cái gì?”

Hạ Nhi không chịu đựng nổi, muốn chống tay ngồi dậy, Khương Tình lại cúi đầu ngậm lấy hạt đậu nhỏ khẽ cắn. Hạ Nhi rên lên, vẻ mặt vô cùng ấm ức.

“Tình... mau.. muốn em đi.”

Khương Tình vươn lưỡi liếm nhẹ lên chân tâm ẩm ướt đến lầy lội, Hạ Nhi liền rên rỉ thoã mãn. Khương Tình ngừng lại, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng ôn nhu nói:

“Được! Tôi cho em.”

Vừa dứt lời liền đâm sâu hai ngón tay vào trong Hạ Nhi, hai ngón tay vừa cắm sâu vào liền rút ra, sau đó là cử động mạnh bạo ra vào liên tục, kéo theo từng đợt khoái cảm điên cuồng. Hạ Nhi ngay vừa lúc hai ngón tay Khương Tình đâm mạnh vào liền cong người lên rên một tiếng, trong cơ thể mẫn cảm lập tức tuôn ra dòng nước ấm trong suốt, khoái cảm mạnh mẽ cực độ đánh úp tới kéo dài theo từng ngón tay cử động mạnh bạo của Khương Tình sau đó.

Khương Tình khoé môi nhếch lên ý cười, vô cùng cảm khái mà trầm thấp nói:

“Đúng là bảo bối! Tôi chỉ đâm vào một cái đã lập tức lên đỉnh. Tôi yêu em đến chết mất.”

Hạ Nhi có chút xấu hổ, cơ thể cô đúng là quá nhạy cảm, từng cái chạm của Khương Tình đều như muốn rút đi linh hồn cô, đánh cho nó vỡ tan thành từng mảnh.

Khương Tình không vì Hạ Nhi lên đỉnh mà dừng lại, hai ngón tay càng ra sức đâm mạnh và sâu hơn. Chân tâm Hạ Nhi tuôn ra mật dịch ướt át, Khương Tình cúi đầu vươn lưỡi liếm.

Hạ Nhi cảm nhận được đầu lưỡi Khương Tình chạm vào liền run nhẹ, sau đó Khương Tình liền liếm láp hạt đậu nhỏ, hai ngón tay không ngừng ra ra vào vào. Hạ Nhi biết Khương Tình muốn làm gì, lần nào kích thích cô cũng đều kích thích rất nhiều điểm mẩn cảm. Muốn cô cực độ khoái lạc mà vui sướng, kỹ thuật thật sự thuần thục đến mức khiến Hạ Nhi có chút líu lưỡi.

Có người sinh ra đã toàn diện hoàn mỹ đến thần phật căm phẫn như vậy sao?

Khương Tình ngước mắt nhìn Hạ Nhi đang thở đứt quãng nhìn mình, ánh mắt Khương Tình liền hiện lên ý cười, lưỡi khẽ dừng lại nhẹ giọng khàn khàn hỏi:

“Sao lại nhìn tôi như thế?”

Hạ Nhi vươn ngón tay chạm lên bờ môi thấm ướt mật dịch của cô, vừa thở gấp vừa nói:

“Chị thuần thục đến mức khiến em có chút sợ hãi.”

Khương Tình cúi đầu cười, đầu lưỡi vươn ra liếm lên đầu ngón tay Hạ Nhi, cảm giác ẩm ướt lại nóng bỏng khiến Hạ Nhi rùng mình.

“Tôi đã học rất nhiều, nhất là... cuốn Ngàn Đêm Xuân Tiêu mà em nhờ Lương Hạ đưa tới. Không thuần thục sẽ làm em thất vọng mất.” Giọng Khương Tình ôn nhuận vô cùng dễ nghe.

Hạ Nhi trợn tròn mắt, chuyện này...

“Ngàn Đêm Xuân Tiêu nào cơ?” Hạ Nhi hỏi ngược lại, giọng run rẩy lại đứt quãng.

Khương Tình cúi đầu cười, không trả lời mà chôn đầu giữa hai chân Hạ Nhi, hết sức lấy lòng.

Hạ Nhi nhíu mày, còn chưa hiểu chuyện gì liền bị Khương Tình mạnh bạo đâm sâu vào khiến lý trí đều bay đi mất, lần nữa trầm luân trong ôn nhu mật ngọt.

Một lúc sau Hạ Nhi thở càng lúc càng nhanh, hai ngón tay Khương Tình đâm sâu và mạnh hơn, môi lưỡi không ngừng đánh lên hạt đậu nhỏ, đến khi Hạ Nhi rên xiết thân thể run rẩy cong người tuôn trào chất lỏng trong suốt. Hạ Nhi nhũn cả người, thấp giọng nỉ non cầu xin Khương Tình tha cho mình.

“Tình.. em không chịu nổi nữa...”

Khương Tình tay liền ngừng lại, môi lưỡi vẫn liếm lên vùng chân tâm đang ẩm ướt lầy lội, Hạ Nhi chống người ngồi dậy, vươn tay kéo Khương Tình đứng lên, ngay lập tức liền hôn lên môi Khương Tình.

Nụ hôn ngọt ngào dịu dàng đến mềm nhũn, Hạ Nhi nếm được mùi vị của cô trong khoang miệng Khương Tình, cô vươn tay tới thắt lưng Khương Tình, nhanh tay muốn cởi nút.

Khương Tình có chút phản kháng, rời môi Hạ Nhi nói nhỏ:

“Bảo Bối, tối nay đến nhà tôi. Được không?”

Hạ Nhi bĩu môi, cố chấp nói:

“Không! Em muốn chị! Cho em!!!”

Tay vươn ra liền muốn kéo khoá quần Khương Tình xuống, Khương Tình bất đắc dĩ thở dài, nắm lấy tay Hạ Nhi giữ lại nói:

“Em muốn Bối Lạc nhìn thấy tôi loã thể sao?”

Hạ Nhi liền nhớ ra, ánh mắt liếc về phía rèm cửa.

Cô quên mất a. Ở đây không chỉ có cô và Khương Tình đâu.

Khương Tình cười khẽ cài lại nút quần, cúi người nhặt lấy quần lót đen nhỏ của Hạ Nhi, mặc vào lại cho cô, sau đó vươn tay ra sau lưng kéo khoá kéo chiếc váy lại.

Hạ Nhi nhỏ giọng nói:

“Tối nay không được trốn em đâu đấy!”

Khương Tình cúi đầu cười, thanh âm ôn nhuận dịu dàng nói:

“Tối nay tuỳ em xử trí! Bảo Bối.”

Hạ Nhi cười khẽ, Khương Tình ôm Hạ Nhi xuống rồi nắm tay Hạ Nhi kéo ra cửa.

Bóng dáng hai người vừa mất hút thì Bối Lạc liền giãy ra khỏi cái ôm của Hương Vũ, tung rèm chạy ra.

Vừa bước vài bước đã ngồi thụp xuống, ôm gối oà khóc nức nở. Hương Vũ nhẹ nhàng lại gần, khẽ vươn tay muốn an ủi dỗ dành nhưng không biết phải nói như thế nào. Tay đưa ra lại thu vào, thở dài không dứt.

Một lát sau Bối Lạc khóc xong liền đứng dậy, tay quẹt nước mắt, giọng căm hận vô cùng nói:

“Tưởng như vậy tôi sẽ bỏ buộc sao? Đừng mơ!!!”

Bối Lạc biết rõ Hạ Nhi đã thấy cô lúc tung rèm lao ra rồi, còn cố ý lớn tiếng chọc giận khiêu khích cô.

Hương Vũ vươn tay nắm cổ tay Bối Lạc nói:

“Chuyện đến nước này...”

“Cậu im đi!!!” Bối Lạc cắt ngang lời Hương Vũ, vô cùng tức giận nói:

“Cậu giữ tôi lại làm gì? Hạ Nhi con khốn ấy rõ ràng đã thấy tôi rồi, tôi muốn xông ra cào nát khuôn mặt dâm đãng đó. Tại sao lại cản tôi? Hả? Hả?”

Hương Vũ bỗng cúi đầu, trong mắt hiện lên sự khổ sở không nói nên lời:

“Bối Lạc, tớ cũng là bạn Khương Tình, nếu tớ không giữ cậu lại, chút tình nghĩa của cậu và Khương Tình sẽ còn sao? Cậu biết Khương Tình bao nhiêu lâu, còn không hiểu Khương Tình tàn nhẫn đến mức nào? Chỉ cần cậu xông ra mất bình tĩnh, nhất định cậu ấy sẽ cắt đứt mọi thứ với cậu. Bối lạc, nếu cậu mất đi sự ủng hộ của Khương Tình, địa vị của cậu ở Bối gia sẽ không còn gì nữa.”

Đó chính là lý do, ngay từ lúc thấy Khương Tình hôn Hạ Nhi ở lớp khối A, ngay một chút phản kháng Bối Lạc cũng không dám, chỉ biết quay đầu bỏ chạy phát tiết sự phẫn nộ với cô.

Bối Lạc nghe thấy liền cúi đầu, từng giọt nước mắt như trân châu rơi xuống ngực, vô cùng tự giễu nói:

“Đúng vậy a, tớ phải giữ mối quan hệ tốt với cậu ấy, đó cũng là lý do từ nhỏ đến lớn tớ chưa từng dám một lần cam đảm mà nói ra điều tớ muốn nói. Tình cảm xen lẫn sự lợi dụng thật vô cùng rẻ mạt. Tớ có tư cách gì để đòi hỏi chứ?”

Hương Vũ im lặng trầm mặc, trái tim từng chút nhói đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Đầu Dành Hết Cho Em (H+)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook