Chương 34: Ngàn Đêm Xuân Tiêu
Gilivian
12/11/2020
Hạ Nhi bước nhanh vào lớp, liền thấy An Tranh đã ngồi ngay ngắn, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng nhìn cô.
Hạ Nhi khẽ nhíu mày, cô không biết An Tranh tại sao lại để ý tới cô nhiều như vậy, tuy lúc nhỏ An Tranh và cô có một đoạn quan hệ bạn bè với nhau, nhưng cô cũng chưa từng thân thiết hay có tiếp xúc gần gũi gì với An Tranh.
Hạ Nhi tiến về bàn học của mình, đặt túi xách bên cạnh rồi ngồi xuống.
Ánh mắt An Tranh vẫn luôn dõi theo cô chưa từng rời đi, Hạ Nhi thấy bản thân hơi khó chịu vì ánh mắt đó, liền quay đầu nhìn An Tranh, giọng nói có chút khó hiểu hỏi:
“Tại sao cậu cứ nhìn tớ mãi vậy?”
An Tranh cười ôn nhu, giọng nói trầm trầm trả lời:
“Từ ngày bước chân vào lớp, tớ đã luôn nhìn cậu như vậy, tại sao bây giờ cậu mới phát hiện?”
Hạ Nhi sửng sốt, cô quay đầu đi rồi nói:
“Tôi với cậu cũng xem như quen biết từ nhỏ đi, một đoạn thời gian dài như vậy, tôi xin lỗi vì không thể nhớ ra cậu là ai, nhưng cậu biết mà không nói, thì sao có thể trách tôi được chứ?”
An Tranh cúi đầu cười khẽ:
“Tớ đâu có trách cậu, trên đời này cậu là người duy nhất dù có đối xử với tớ như thế nào, tớ đều không trách cậu.”
Hạ Nhi im lặng trầm mặc, có chút không biết phải nói gì nữa.
Lương Hạ bước vào lớp, thấy An Tranh và Hạ Nhi liền cười nói:
“Hai cậu đang nói gì thế?” rồi bước về bàn của mình ngồi xuống, tay chống cằm nhìn về phía An Tranh nói “Cho tớ nghe với được không?”
Hạ Nhi thì thầm mắng “nhiều chuyện” rồi gục đầu lên bàn, tóc xoã lung tung vô cùng mất trật tự.
Lương Hạ nhìn An Tranh rồi nói:
“Cậu biết cậu ấy từ nhỏ, tớ hỏi cậu nhé, bộ dạng hồi nhỏ của cậu ấy cũng như vậy sao?” Giọng Lương Hạ có chút ghét bỏ.
An Tranh cười trầm thấp, khẽ nhẹ giọng nói:
“Hồi nhỏ cậu ấy rất an tĩnh, tớ có cảm giác cậu ấy giống một nàng công chúa trong lâu đài bị nguyền rủa, vô cùng lạnh lùng.”
Lương Hạ liền “a” một tiếng, nói:
“Hoá ra tật xấu của cậu ấy đều là từ trong trứng rồi a, thế lúc nhỏ cậu ấy có đặc biệt yêu thích thứ gì không?” Lương Hạ dò hỏi, cô muốn biết An Tranh hồi nhỏ để ý Hạ Nhi từ lúc nào.
An Tranh nhìn Hạ Nhi đang nằm giả chết, cười khẽ, thanh âm ôn nhuận dễ nghe, nói:
“Cậu ấy à? Hồi nhỏ cậu ấy đặc biệt thích ngủ. Và chơi dương cầm rất giỏi.”
Hạ Nhi rèm mi khẽ chớp động.
Lương Hạ liền nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu, cô nhìn về phía Hạ Nhi, vươn tay chỉ về phía Hạ Nhi rồi lớn tiếng nói:
“Cậu ấy sao?? Cậu ấy biết đàn dương cầm sao??? Tại sao tớ không biết?”
An Tranh cười ôn nhu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi toát lên vẻ dịu dàng.
Hạ Nhi ngẩng đầu dậy, vịn tay lên bàn ngồi thẳng người, quay đầu trừng mắt với Lương Hạ, nói:
“Cậu có bao giờ hỏi tớ đâu?? Sao tớ nói cho cậu biết được chứ?”
Lương Hạ liền không nhịn được uỷ khuất, thanh âm vô cùng đáng thương:
“Tớ là bạn của cậu, còn là tri kỉ, đồng đội, đồng loại với cậu. Cái gì tớ cũng nói với cậu. Thế mà chuyện như cậu thích dương cầm tớ cũng không biết gì cả. Đồ vô lương tâm.”
Hạ Nhi liền phản bác, giọng có chút tức giận không nhẹ:
“Tớ là đàn được, chứ không thích dương cầm nhé.”
An Tranh nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi.
Lương Hạ khó hiểu, thanh âm xen lẫn ý không rõ, nói:
“Tại sao cậu không thích đàn dương cầm, lại phải học đàn?”
Hạ Nhi liền trả lời, giọng hơi mất kiên nhẫn:
“Vì ông nội tớ thích. Tớ chỉ thích vẽ. Đàn dương cầm rất ồn.”
Lương Hạ cứng họng.
An Tranh nhíu chặt mày.
Hạ Nhi quả thật không thích đàn dương cầm, nhưng vì ông Hạ rất thích cháu gái bảo bối học đàn, sau khi trải qua những ngày bị ông Hạ thuyết giáo đến đau cả đầu, Hạ Nhi mới quyết định học. Cứ ngỡ lúc bắt đầu học sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ cô vô cùng có năng khiếu, những khoá học đối với cô đơn giản như một bữa ăn sáng. Giáo sư dạy đàn cho Hạ Nhi sau khi biết được Hạ Nhi là thiên tài dương cầm, vô cùng phấn khích chạy đi tìm ông Hạ, mong muốn được đào tạo Hạ Nhi trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, Ông Hạ nghe vậy vô cùng đắc ý, liền về nhà ngay sau đó hết lời khen ngợi khuyên nhủ Hạ Nhi đi học. Nhưng Hạ Nhi quả quyết từ chối. Cô nói đàn dương cầm rất mệt, rất phiền phức, rất ồn ào. Cô nói những lý do đó khiến ông Hạ vô cùng buồn rầu, sầu não đến mất ăn mất ngủ. Lúc đó Hạ Nhi mới tới phòng ông Hạ đang rên hừ hừ giả vờ bệnh, cô nói “Con chỉ thích đàn cho một mình ông nghe.” Chỉ một câu nói, ngay hôm sau ông Hạ đã sinh long hoạt hổ khoẻ trở lại. Từ đó không còn nhắc đến việc khuyên Hạ Nhi trở thành nghệ sĩ dương cầm nữa.
Ngày trôi qua ngày, trong phòng riêng của hội trưởng.
Khương Tình đang soạn bản thảo diễn thuyết cho ngày họp hội toàn khối.
Bàn tay tinh xảo với những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím vang lên tiếng lách cách êm tai.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Khương Tình đang tập trung nên không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop, thanh âm ôn nhuận dịu dàng như gió xuân khẽ nói:
“Vào đi.”
Lương Hạ thấp thỏm ló đầu qua khe cửa, nhìn Khương Tình đang ngồi làm việc, có chút lưỡng lự, khẽ nói nhỏ:
“Khương Tỷ, em có việc muốn nói với chị.”
Khương Tình nghe tiếng Lương Hạ liền ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu lên cười ôn hoà với Lương Hạ nói:
“Sao còn đứng đó? Vào đi.”
Lương Hạ rụt rè, có chút không yên, thần sắc hơi lo lắng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Khương Tình nhìn Lương Hạ liền thấy có chút là lạ, tuy cô không tiếp xúc nhiều với Lương Hạ, nhưng cũng nắm được một chút tính tình của Lương Hạ, cô bé rất hoà đồng, vô cùng năng động, và là người rất cam đảm.
Hôm nay tìm đến cô với bộ dạng rụt rè thấp thỏm lo âu. Khương Tình có chút không quen, liền ôn hoà lên tiếng cười hỏi:
“Em tìm tôi có việc gì thế?”
Lương Hạ hai má liền có chút xấu hổ, mặt hơi nóng, cô khẽ nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cuốn thoại bản kia, lòng tự nhủ phải cố gắng mạnh mẽ lên, giúp Hạ Nhi đưa thoại bản này cho Khương Tình, Lương Hạ khẽ ngẩng đầu, giương mặt hiện lên vẻ xấu hổ, cô nói:
“Dạ... là... là Hạ Nhi nhờ em gởi thứ này cho chị... à... em...em nghĩ là nó sẽ... sẽ giúp ích được cho chị rất nhiều...” giọng nói ấp úng lại vô cùng thấp.
Khương Tình hơi nhíu mày, liền thấy Lương Hạ bước nhanh tới, tay hơi run rẩy để cuốn thoại bản lên bàn làm việc của cô, sau đó xoay người chạy trối chết.
Khương Tình hơi sững sờ, ánh mắt mông lung vô cùng khó hiểu, cô khẽ vươn tay cầm cuốn thoại bản hơi mỏng. Chân mày hơi cau lại, nhìn xuống tập bìa thoại bản có in bốn chữ vô cùng nhức mắt.
“Ngàn đêm xuân tiêu.” mặt Khương Tình đen kịt.
Phía dưới còn có minh hoạ một hình ảnh hai nữ nhân kiều diễm đang hôn nhau.
Chân mày Khương Tình nhíu lại chặt hơn, ánh mắt nâu sẫm bỗng chốc tối sầm.
Hạ Nhi khẽ nhíu mày, cô không biết An Tranh tại sao lại để ý tới cô nhiều như vậy, tuy lúc nhỏ An Tranh và cô có một đoạn quan hệ bạn bè với nhau, nhưng cô cũng chưa từng thân thiết hay có tiếp xúc gần gũi gì với An Tranh.
Hạ Nhi tiến về bàn học của mình, đặt túi xách bên cạnh rồi ngồi xuống.
Ánh mắt An Tranh vẫn luôn dõi theo cô chưa từng rời đi, Hạ Nhi thấy bản thân hơi khó chịu vì ánh mắt đó, liền quay đầu nhìn An Tranh, giọng nói có chút khó hiểu hỏi:
“Tại sao cậu cứ nhìn tớ mãi vậy?”
An Tranh cười ôn nhu, giọng nói trầm trầm trả lời:
“Từ ngày bước chân vào lớp, tớ đã luôn nhìn cậu như vậy, tại sao bây giờ cậu mới phát hiện?”
Hạ Nhi sửng sốt, cô quay đầu đi rồi nói:
“Tôi với cậu cũng xem như quen biết từ nhỏ đi, một đoạn thời gian dài như vậy, tôi xin lỗi vì không thể nhớ ra cậu là ai, nhưng cậu biết mà không nói, thì sao có thể trách tôi được chứ?”
An Tranh cúi đầu cười khẽ:
“Tớ đâu có trách cậu, trên đời này cậu là người duy nhất dù có đối xử với tớ như thế nào, tớ đều không trách cậu.”
Hạ Nhi im lặng trầm mặc, có chút không biết phải nói gì nữa.
Lương Hạ bước vào lớp, thấy An Tranh và Hạ Nhi liền cười nói:
“Hai cậu đang nói gì thế?” rồi bước về bàn của mình ngồi xuống, tay chống cằm nhìn về phía An Tranh nói “Cho tớ nghe với được không?”
Hạ Nhi thì thầm mắng “nhiều chuyện” rồi gục đầu lên bàn, tóc xoã lung tung vô cùng mất trật tự.
Lương Hạ nhìn An Tranh rồi nói:
“Cậu biết cậu ấy từ nhỏ, tớ hỏi cậu nhé, bộ dạng hồi nhỏ của cậu ấy cũng như vậy sao?” Giọng Lương Hạ có chút ghét bỏ.
An Tranh cười trầm thấp, khẽ nhẹ giọng nói:
“Hồi nhỏ cậu ấy rất an tĩnh, tớ có cảm giác cậu ấy giống một nàng công chúa trong lâu đài bị nguyền rủa, vô cùng lạnh lùng.”
Lương Hạ liền “a” một tiếng, nói:
“Hoá ra tật xấu của cậu ấy đều là từ trong trứng rồi a, thế lúc nhỏ cậu ấy có đặc biệt yêu thích thứ gì không?” Lương Hạ dò hỏi, cô muốn biết An Tranh hồi nhỏ để ý Hạ Nhi từ lúc nào.
An Tranh nhìn Hạ Nhi đang nằm giả chết, cười khẽ, thanh âm ôn nhuận dễ nghe, nói:
“Cậu ấy à? Hồi nhỏ cậu ấy đặc biệt thích ngủ. Và chơi dương cầm rất giỏi.”
Hạ Nhi rèm mi khẽ chớp động.
Lương Hạ liền nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu, cô nhìn về phía Hạ Nhi, vươn tay chỉ về phía Hạ Nhi rồi lớn tiếng nói:
“Cậu ấy sao?? Cậu ấy biết đàn dương cầm sao??? Tại sao tớ không biết?”
An Tranh cười ôn nhu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi toát lên vẻ dịu dàng.
Hạ Nhi ngẩng đầu dậy, vịn tay lên bàn ngồi thẳng người, quay đầu trừng mắt với Lương Hạ, nói:
“Cậu có bao giờ hỏi tớ đâu?? Sao tớ nói cho cậu biết được chứ?”
Lương Hạ liền không nhịn được uỷ khuất, thanh âm vô cùng đáng thương:
“Tớ là bạn của cậu, còn là tri kỉ, đồng đội, đồng loại với cậu. Cái gì tớ cũng nói với cậu. Thế mà chuyện như cậu thích dương cầm tớ cũng không biết gì cả. Đồ vô lương tâm.”
Hạ Nhi liền phản bác, giọng có chút tức giận không nhẹ:
“Tớ là đàn được, chứ không thích dương cầm nhé.”
An Tranh nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi.
Lương Hạ khó hiểu, thanh âm xen lẫn ý không rõ, nói:
“Tại sao cậu không thích đàn dương cầm, lại phải học đàn?”
Hạ Nhi liền trả lời, giọng hơi mất kiên nhẫn:
“Vì ông nội tớ thích. Tớ chỉ thích vẽ. Đàn dương cầm rất ồn.”
Lương Hạ cứng họng.
An Tranh nhíu chặt mày.
Hạ Nhi quả thật không thích đàn dương cầm, nhưng vì ông Hạ rất thích cháu gái bảo bối học đàn, sau khi trải qua những ngày bị ông Hạ thuyết giáo đến đau cả đầu, Hạ Nhi mới quyết định học. Cứ ngỡ lúc bắt đầu học sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ cô vô cùng có năng khiếu, những khoá học đối với cô đơn giản như một bữa ăn sáng. Giáo sư dạy đàn cho Hạ Nhi sau khi biết được Hạ Nhi là thiên tài dương cầm, vô cùng phấn khích chạy đi tìm ông Hạ, mong muốn được đào tạo Hạ Nhi trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, Ông Hạ nghe vậy vô cùng đắc ý, liền về nhà ngay sau đó hết lời khen ngợi khuyên nhủ Hạ Nhi đi học. Nhưng Hạ Nhi quả quyết từ chối. Cô nói đàn dương cầm rất mệt, rất phiền phức, rất ồn ào. Cô nói những lý do đó khiến ông Hạ vô cùng buồn rầu, sầu não đến mất ăn mất ngủ. Lúc đó Hạ Nhi mới tới phòng ông Hạ đang rên hừ hừ giả vờ bệnh, cô nói “Con chỉ thích đàn cho một mình ông nghe.” Chỉ một câu nói, ngay hôm sau ông Hạ đã sinh long hoạt hổ khoẻ trở lại. Từ đó không còn nhắc đến việc khuyên Hạ Nhi trở thành nghệ sĩ dương cầm nữa.
Ngày trôi qua ngày, trong phòng riêng của hội trưởng.
Khương Tình đang soạn bản thảo diễn thuyết cho ngày họp hội toàn khối.
Bàn tay tinh xảo với những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím vang lên tiếng lách cách êm tai.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Khương Tình đang tập trung nên không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop, thanh âm ôn nhuận dịu dàng như gió xuân khẽ nói:
“Vào đi.”
Lương Hạ thấp thỏm ló đầu qua khe cửa, nhìn Khương Tình đang ngồi làm việc, có chút lưỡng lự, khẽ nói nhỏ:
“Khương Tỷ, em có việc muốn nói với chị.”
Khương Tình nghe tiếng Lương Hạ liền ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu lên cười ôn hoà với Lương Hạ nói:
“Sao còn đứng đó? Vào đi.”
Lương Hạ rụt rè, có chút không yên, thần sắc hơi lo lắng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Khương Tình nhìn Lương Hạ liền thấy có chút là lạ, tuy cô không tiếp xúc nhiều với Lương Hạ, nhưng cũng nắm được một chút tính tình của Lương Hạ, cô bé rất hoà đồng, vô cùng năng động, và là người rất cam đảm.
Hôm nay tìm đến cô với bộ dạng rụt rè thấp thỏm lo âu. Khương Tình có chút không quen, liền ôn hoà lên tiếng cười hỏi:
“Em tìm tôi có việc gì thế?”
Lương Hạ hai má liền có chút xấu hổ, mặt hơi nóng, cô khẽ nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cuốn thoại bản kia, lòng tự nhủ phải cố gắng mạnh mẽ lên, giúp Hạ Nhi đưa thoại bản này cho Khương Tình, Lương Hạ khẽ ngẩng đầu, giương mặt hiện lên vẻ xấu hổ, cô nói:
“Dạ... là... là Hạ Nhi nhờ em gởi thứ này cho chị... à... em...em nghĩ là nó sẽ... sẽ giúp ích được cho chị rất nhiều...” giọng nói ấp úng lại vô cùng thấp.
Khương Tình hơi nhíu mày, liền thấy Lương Hạ bước nhanh tới, tay hơi run rẩy để cuốn thoại bản lên bàn làm việc của cô, sau đó xoay người chạy trối chết.
Khương Tình hơi sững sờ, ánh mắt mông lung vô cùng khó hiểu, cô khẽ vươn tay cầm cuốn thoại bản hơi mỏng. Chân mày hơi cau lại, nhìn xuống tập bìa thoại bản có in bốn chữ vô cùng nhức mắt.
“Ngàn đêm xuân tiêu.” mặt Khương Tình đen kịt.
Phía dưới còn có minh hoạ một hình ảnh hai nữ nhân kiều diễm đang hôn nhau.
Chân mày Khương Tình nhíu lại chặt hơn, ánh mắt nâu sẫm bỗng chốc tối sầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.