Chương 26: Ra Ngoài Quên Xem Ngày
Gilivian
12/11/2020
Hạ Nhi nghĩ nếu cô còn ngồi đây thêm chút nữa, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Trong đầu xoay chuyển tìm cách để cứu vớt hình tượng của bản thân, cô biết khi cô mất khống chế thì sẽ thành cái dạng gì a.
Đầu óc cô bắt đầu có chút mơ mơ hồ hồ, Hạ Nhi cố gắng bảo trì khuôn mặt bình tĩnh, bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm chặt lại, trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp có tia ẩn nhẫn rất nhỏ, chân mày khẽ nhăn lại. Hạ Nhi liền nhắm mắt. Trong đầu mặc niệm bản thân phải giữ bình tĩnh.
Hạ Nhi vô cùng hối hận, không nên vì vài câu trêu ghẹo mà tự hại mình rơi vào tình thế này.
Thần sắc cô hơi động, khẽ lay động hàng mi dài, cô mở ra đôi mắt trong suốt, ánh mắt nhiễm màu như hoàng hôn, vốn dĩ màu mắt đã đặc biệt xinh đẹp, lúc này lại như phủ một lớp sương mờ ảo.
An Tranh không dấu vết liếc mắt về phía Hạ Nhi, khoé miệng nhếch lên một độ cong không dễ thấy. Cô rất muốn biết Hạ Nhi có thể chịu đựng được bao lâu. Cô khẽ lay động ly rượu đỏ thẫm trên tay. Nụ cười bất giác hiện lên trên môi, có chút chờ mong.
Khuôn mặt Hạ Nhi nóng rực, ý nghĩ rời khỏi đây luôn hiện lên như một hồi chuông cảnh cáo. Cô liền đứng dậy, khuôn mặt lạnh tanh cố gắng giữ chút thanh tỉnh cuối cùng, cô quay đầu nhìn về phía An Tranh, nói:
Tôi đi ra ngoài một chút.
An Tranh nhìn khuôn mặt Hạ Nhi tĩnh lặng như nước, hai gò má chỉ hơi ửng hồng nhẹ, nhưng làn da rất trắng làm màu sắc đó trở nên vô cùng bắt mắt, mang chút ý vị quyến rũ mềm mại, vô cùng câu dẫn người khác phạm tội.
An Tranh có xúc động muốn chạm vào giương mặt cô, nhưng tay vừa động liền dừng lại, cô nói:
Em đi đâu? Tôi dẫn em đi.
Không cần! Hạ Nhi nói rất dứt khoát, nhưng giọng điệu có chút mềm nhẹ vô cùng lạ lẫm, rất khác với cách cô nói chuyện hàng ngày.
An Tranh nghe liền nhận ra khác thường trong đó. Cô khẽ cúi người đứng dậy, cất giọng không cho phép cự tuyệt.
Tôi đưa em ra ngoài. Nói xong liền bắt lấy tay Hạ Nhi.
Tôi bảo là không cần! Hạ Nhi hất tay An Tranh ra. Vì dùng lực hơi mạnh, đầu lại choáng váng, cô liền chao đảo muốn ngã xuống.
An Tranh ngay lập tức đưa tay đỡ cô. Mùi hương nhẹ nhàng trên người Hạ Nhi cộng thêm mùi rượu thơm ngát thoang thoảng khiến An Tranh hơi xao động. Thân thể mềm mại, làn da cô có chút nóng, An Tranh không tự chủ được liền kéo cô vào lòng, một tay vòng qua eo Hạ Nhi, để cô dựa đầu trước ngực mình, An Tranh không muốn bất kì ai thấy thần sắc trên mặt Hạ Nhi lúc này, nó quá câu người. Hạ Nhi liền đưa tay đẩy An Tranh, lời nói thì lạnh lùng nhưng thanh âm lại mềm nhẹ vô lực, cô nói Buông...
Buông cô ấy ra! Giọng nói từ tính lại lạnh lẽo đến cùng cực vang lên.
Khương Tình đứng ở cửa bước nhanh tới trước mặt An Tranh, bước chân ưu nhã không nhanh không chậm, ánh mắt thoáng chốc nổi lên lốc xoáy, cô vươn tay nắm lấy tay Hạ Nhi kéo về phía mình.
Hạ Nhi a nhẹ một tiếng, chân mày khẽ nhíu lại, Khương Tình dùng lực rất mạnh , thân thể Hạ Nhi ngay lập tức lao vào lồng ngực mềm mại của Khương Tình, thoảng mùi hương nhẹ nhàng vô cùng dễ chịu, bàn tay mát lạnh nắm cổ tay cô khiến làn da đang nóng ran trở nên run rẩy, cô bỗng chốc thanh tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tình, khẽ nhỏ giọng:
Tình.. thanh âm rất nhỏ, mềm nhẹ như tiếng muỗi kêu, âm sắc mang chút yêu kiều mị hoặc.
Khương Tình ánh mắt liền tối sầm lại.
An Tranh nghe thấy khẽ cau mày. Cô vươn tay tới cổ tay Hạ Nhi định kéo cô về phía mình. Khương Tình liền ôm ngang eo Hạ Nhi khẽ lách người né tránh, thân thủ vô cùng nhanh. Cô nhìn về phía An Tranh, nói bằng chất giọng vô cùng âm hàn lạnh lùng:
Tôi đưa Hạ Nhi về.
Từ lúc Khương Tình xuất hiện ở cửa thì mọi người trong phòng vô cùng kinh ngạc, sau một màn vừa rồi thì càng mắt chữ O mồm chữ A. Cả gian phòng chìm trong im lặng.
An Tranh tức giận, ánh mắt khẽ nheo lại, giọng nói không còn ôn hoà nữa, thay vào đó thanh âm mang chút nguy hiểm, khẽ cong khoé miệng cười nhạt, nói:
Cậu lấy quyền gì đưa cô ấy đi?
Khương Tình cúi người nhìn Hạ Nhi, nói:
Hạ Nhi là của tôi. Giọng nói thể hiện chuyện này rất đương nhiên như nó vốn là thế, đánh dấu quyền sở hữu vô cùng chắc chắn.
An Tranh cười lạnh, ánh mắt đen hiện lên tia sáng không rõ, nói: Cậu và Hạ Nhi không có quan hệ gì cả. Cậu nghĩ chỉ vì một câu nói liền có thể mang cô ấy đi sao? Nói xong liền không chờ Khương Tình đáp lời mà nắm lấy tay Hạ Nhi, kéo cô về phía mình, Khương Tình cũng ngay lập tức giữ chặt tay kia của Hạ Nhi. Cuộc giằng co giữa hai nữ nhân cường thế khiến Hạ Nhi vô cùng nhức đầu. Cô một tay bị Khương Tình giữ chặt, tay kia cũng bị An Tranh nắm lấy.
Hạ Nhi quay đầu nhìn về phía An Tranh và Khương Tình. Giọng mang tức giận không nhẹ:
Cả hai người! Buông tay tôi ra!! Ngay! Lập! Tức! Cô gằn giọng, bộc phát tính tình rất lớn.
Khương Tình làm như không nghe thấy, khớp tay mảnh khảnh lại còn dùng lực lớn hơn, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về phía An Tranh, thần sắc không rõ.
An Tranh khoé môi cong nhẹ một nụ cười lạnh. Tay cũng dùng sức, quyết không buông ra.
Hạ Nhi hết nhìn Khương Tình rồi lại nhìn An Tranh. Ánh mắt giận dữ lại không biết phải phát tác như thế nào.
A... ba người đây là.. Lương Hạ từ khi nào đã tới, đứng trước cửa hai mắt mở to, tay che miệng khẽ run rẩy.
Tinh Thần hoàn hồn nhìn về phía Lương Hạ, ánh mắt khẽ nháy ra hiệu gì đó.
Tiến Minh vội vàng đưa ngón tay lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng, ý bảo cô im lặng.
Lương Hạ biết điều liền ngậm miệng.
Hạ Nhi nghe tiếng Lương Hạ liền xoay đầu, ánh mắt mang theo giận dữ, lớn tiếng nói:
Cậu còn đứng đó mà a, a cái đầu cậu!!! Đứng đó ngẩn ra làm gì? Mau tới kéo tớ ra. Hai người này điên rồi!.
Lương Hạ vội vàng giật mình bước tới, khẽ nhỏ giọng, thanh âm mang chút run rẩy:
Cái này... chị Khương Tình, An Tranh... hai người có gì từ từ nói a..
Khương Tình và An Tranh vẫn nhìn nhau, mắt không hề nhìn về phía Lương Hạ, đáy mắt khởi động sóng ngầm mãnh liệt.
Hạ Nhi có chút đau đầu, cô nhìn Lương Hạ liền mắng:
Đồ khốn kiếp nhà cậu, khuyên cái gì mà khuyên!! Rồi ánh mắt đảo sang Tinh Thần và Tiến Minh, cô lớn tiếng vô cùng giận dữ:
Các người còn đứng đó, mau tới lôi hai người bọn họ ra cho tôi!
Tiến Minh và Tinh Thần giật mình. Có cảm giác Hạ Nhi hơi dữ, à không, phải là rất dữ.
Liền ngay lập tức đi nhanh tới.
Tinh Thần vội vã đến gần An Tranh thấp giọng nói:
An Tranh à, cậu trước hết buông tay được không?
An Tranh không nhìn Tinh Thần, bảo trì trầm mặc.
Tiến Minh thì bước tới bên Khương Tình, cười cười nói:
Khương Tình à..
Cút!!! Giọng Khương Tình lạnh lẽo, thần sắc bình tĩnh.
An Tranh nghe thấy liền cười lạnh nhìn Khương Tình:
Cậu buông Hạ Nhi ra đi, rồi chúng ta phân cao thấp, thế nào?
Khương Tình sắc mặt bình thản, không hiện ra chút cảm xúc khác thường, giọng âm hàn lạnh lẽo:
Cậu buông cô ấy ra trước.
Hạ Nhi lạnh mặt. Trong lòng nhịn không được chửi thề.
Mẹ kiếp!!!! Cô cảm thấy hôm nay cô đi ra ngoài nhất định là quên xem ngày.
Cả một đám không ai dám tiến lên lôi hai con người này ra khỏi cô.
Chỉ biết hết khuyên rồi nhủ.
Một đám thần kinh.
Hạ Nhi trong lòng chửi rủa không ngớt.
Trong đầu xoay chuyển tìm cách để cứu vớt hình tượng của bản thân, cô biết khi cô mất khống chế thì sẽ thành cái dạng gì a.
Đầu óc cô bắt đầu có chút mơ mơ hồ hồ, Hạ Nhi cố gắng bảo trì khuôn mặt bình tĩnh, bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm chặt lại, trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp có tia ẩn nhẫn rất nhỏ, chân mày khẽ nhăn lại. Hạ Nhi liền nhắm mắt. Trong đầu mặc niệm bản thân phải giữ bình tĩnh.
Hạ Nhi vô cùng hối hận, không nên vì vài câu trêu ghẹo mà tự hại mình rơi vào tình thế này.
Thần sắc cô hơi động, khẽ lay động hàng mi dài, cô mở ra đôi mắt trong suốt, ánh mắt nhiễm màu như hoàng hôn, vốn dĩ màu mắt đã đặc biệt xinh đẹp, lúc này lại như phủ một lớp sương mờ ảo.
An Tranh không dấu vết liếc mắt về phía Hạ Nhi, khoé miệng nhếch lên một độ cong không dễ thấy. Cô rất muốn biết Hạ Nhi có thể chịu đựng được bao lâu. Cô khẽ lay động ly rượu đỏ thẫm trên tay. Nụ cười bất giác hiện lên trên môi, có chút chờ mong.
Khuôn mặt Hạ Nhi nóng rực, ý nghĩ rời khỏi đây luôn hiện lên như một hồi chuông cảnh cáo. Cô liền đứng dậy, khuôn mặt lạnh tanh cố gắng giữ chút thanh tỉnh cuối cùng, cô quay đầu nhìn về phía An Tranh, nói:
Tôi đi ra ngoài một chút.
An Tranh nhìn khuôn mặt Hạ Nhi tĩnh lặng như nước, hai gò má chỉ hơi ửng hồng nhẹ, nhưng làn da rất trắng làm màu sắc đó trở nên vô cùng bắt mắt, mang chút ý vị quyến rũ mềm mại, vô cùng câu dẫn người khác phạm tội.
An Tranh có xúc động muốn chạm vào giương mặt cô, nhưng tay vừa động liền dừng lại, cô nói:
Em đi đâu? Tôi dẫn em đi.
Không cần! Hạ Nhi nói rất dứt khoát, nhưng giọng điệu có chút mềm nhẹ vô cùng lạ lẫm, rất khác với cách cô nói chuyện hàng ngày.
An Tranh nghe liền nhận ra khác thường trong đó. Cô khẽ cúi người đứng dậy, cất giọng không cho phép cự tuyệt.
Tôi đưa em ra ngoài. Nói xong liền bắt lấy tay Hạ Nhi.
Tôi bảo là không cần! Hạ Nhi hất tay An Tranh ra. Vì dùng lực hơi mạnh, đầu lại choáng váng, cô liền chao đảo muốn ngã xuống.
An Tranh ngay lập tức đưa tay đỡ cô. Mùi hương nhẹ nhàng trên người Hạ Nhi cộng thêm mùi rượu thơm ngát thoang thoảng khiến An Tranh hơi xao động. Thân thể mềm mại, làn da cô có chút nóng, An Tranh không tự chủ được liền kéo cô vào lòng, một tay vòng qua eo Hạ Nhi, để cô dựa đầu trước ngực mình, An Tranh không muốn bất kì ai thấy thần sắc trên mặt Hạ Nhi lúc này, nó quá câu người. Hạ Nhi liền đưa tay đẩy An Tranh, lời nói thì lạnh lùng nhưng thanh âm lại mềm nhẹ vô lực, cô nói Buông...
Buông cô ấy ra! Giọng nói từ tính lại lạnh lẽo đến cùng cực vang lên.
Khương Tình đứng ở cửa bước nhanh tới trước mặt An Tranh, bước chân ưu nhã không nhanh không chậm, ánh mắt thoáng chốc nổi lên lốc xoáy, cô vươn tay nắm lấy tay Hạ Nhi kéo về phía mình.
Hạ Nhi a nhẹ một tiếng, chân mày khẽ nhíu lại, Khương Tình dùng lực rất mạnh , thân thể Hạ Nhi ngay lập tức lao vào lồng ngực mềm mại của Khương Tình, thoảng mùi hương nhẹ nhàng vô cùng dễ chịu, bàn tay mát lạnh nắm cổ tay cô khiến làn da đang nóng ran trở nên run rẩy, cô bỗng chốc thanh tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tình, khẽ nhỏ giọng:
Tình.. thanh âm rất nhỏ, mềm nhẹ như tiếng muỗi kêu, âm sắc mang chút yêu kiều mị hoặc.
Khương Tình ánh mắt liền tối sầm lại.
An Tranh nghe thấy khẽ cau mày. Cô vươn tay tới cổ tay Hạ Nhi định kéo cô về phía mình. Khương Tình liền ôm ngang eo Hạ Nhi khẽ lách người né tránh, thân thủ vô cùng nhanh. Cô nhìn về phía An Tranh, nói bằng chất giọng vô cùng âm hàn lạnh lùng:
Tôi đưa Hạ Nhi về.
Từ lúc Khương Tình xuất hiện ở cửa thì mọi người trong phòng vô cùng kinh ngạc, sau một màn vừa rồi thì càng mắt chữ O mồm chữ A. Cả gian phòng chìm trong im lặng.
An Tranh tức giận, ánh mắt khẽ nheo lại, giọng nói không còn ôn hoà nữa, thay vào đó thanh âm mang chút nguy hiểm, khẽ cong khoé miệng cười nhạt, nói:
Cậu lấy quyền gì đưa cô ấy đi?
Khương Tình cúi người nhìn Hạ Nhi, nói:
Hạ Nhi là của tôi. Giọng nói thể hiện chuyện này rất đương nhiên như nó vốn là thế, đánh dấu quyền sở hữu vô cùng chắc chắn.
An Tranh cười lạnh, ánh mắt đen hiện lên tia sáng không rõ, nói: Cậu và Hạ Nhi không có quan hệ gì cả. Cậu nghĩ chỉ vì một câu nói liền có thể mang cô ấy đi sao? Nói xong liền không chờ Khương Tình đáp lời mà nắm lấy tay Hạ Nhi, kéo cô về phía mình, Khương Tình cũng ngay lập tức giữ chặt tay kia của Hạ Nhi. Cuộc giằng co giữa hai nữ nhân cường thế khiến Hạ Nhi vô cùng nhức đầu. Cô một tay bị Khương Tình giữ chặt, tay kia cũng bị An Tranh nắm lấy.
Hạ Nhi quay đầu nhìn về phía An Tranh và Khương Tình. Giọng mang tức giận không nhẹ:
Cả hai người! Buông tay tôi ra!! Ngay! Lập! Tức! Cô gằn giọng, bộc phát tính tình rất lớn.
Khương Tình làm như không nghe thấy, khớp tay mảnh khảnh lại còn dùng lực lớn hơn, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về phía An Tranh, thần sắc không rõ.
An Tranh khoé môi cong nhẹ một nụ cười lạnh. Tay cũng dùng sức, quyết không buông ra.
Hạ Nhi hết nhìn Khương Tình rồi lại nhìn An Tranh. Ánh mắt giận dữ lại không biết phải phát tác như thế nào.
A... ba người đây là.. Lương Hạ từ khi nào đã tới, đứng trước cửa hai mắt mở to, tay che miệng khẽ run rẩy.
Tinh Thần hoàn hồn nhìn về phía Lương Hạ, ánh mắt khẽ nháy ra hiệu gì đó.
Tiến Minh vội vàng đưa ngón tay lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng, ý bảo cô im lặng.
Lương Hạ biết điều liền ngậm miệng.
Hạ Nhi nghe tiếng Lương Hạ liền xoay đầu, ánh mắt mang theo giận dữ, lớn tiếng nói:
Cậu còn đứng đó mà a, a cái đầu cậu!!! Đứng đó ngẩn ra làm gì? Mau tới kéo tớ ra. Hai người này điên rồi!.
Lương Hạ vội vàng giật mình bước tới, khẽ nhỏ giọng, thanh âm mang chút run rẩy:
Cái này... chị Khương Tình, An Tranh... hai người có gì từ từ nói a..
Khương Tình và An Tranh vẫn nhìn nhau, mắt không hề nhìn về phía Lương Hạ, đáy mắt khởi động sóng ngầm mãnh liệt.
Hạ Nhi có chút đau đầu, cô nhìn Lương Hạ liền mắng:
Đồ khốn kiếp nhà cậu, khuyên cái gì mà khuyên!! Rồi ánh mắt đảo sang Tinh Thần và Tiến Minh, cô lớn tiếng vô cùng giận dữ:
Các người còn đứng đó, mau tới lôi hai người bọn họ ra cho tôi!
Tiến Minh và Tinh Thần giật mình. Có cảm giác Hạ Nhi hơi dữ, à không, phải là rất dữ.
Liền ngay lập tức đi nhanh tới.
Tinh Thần vội vã đến gần An Tranh thấp giọng nói:
An Tranh à, cậu trước hết buông tay được không?
An Tranh không nhìn Tinh Thần, bảo trì trầm mặc.
Tiến Minh thì bước tới bên Khương Tình, cười cười nói:
Khương Tình à..
Cút!!! Giọng Khương Tình lạnh lẽo, thần sắc bình tĩnh.
An Tranh nghe thấy liền cười lạnh nhìn Khương Tình:
Cậu buông Hạ Nhi ra đi, rồi chúng ta phân cao thấp, thế nào?
Khương Tình sắc mặt bình thản, không hiện ra chút cảm xúc khác thường, giọng âm hàn lạnh lẽo:
Cậu buông cô ấy ra trước.
Hạ Nhi lạnh mặt. Trong lòng nhịn không được chửi thề.
Mẹ kiếp!!!! Cô cảm thấy hôm nay cô đi ra ngoài nhất định là quên xem ngày.
Cả một đám không ai dám tiến lên lôi hai con người này ra khỏi cô.
Chỉ biết hết khuyên rồi nhủ.
Một đám thần kinh.
Hạ Nhi trong lòng chửi rủa không ngớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.