Chương 24
Mộc
14/01/2016
Khi nói câu này, thật ra Bách Hợp đã rất muốn cười. Nam giới ở thời
kỳ trưởng thành ít nhiều đều có hiếu kỳ với người khác giới, Phong Ninh
có tinh lực mười phần, lúc ở cùng với cô cũng không nhịn được động tay
động chân. Bách Hợp không tin một thiếu niên như thế lại có thể kiềm chế mình. Cô hỏi xong, Phong Ninh liền im lặng, gương mặt vốn phơi nắng
thành màu đồng của anh bắt đầu đỏ sậm, nhưng anh vẫn cố ra vẻ không sao
cả quay đầu đi. Nửa gương mặt anh nhìn nghiêng thì vô cùng nghiêm túc,
đôi môi mím lại thành một đường thẳng tắp, mí mắt không chịu chớp một
cái. Bách Hợp ở rất gần anh, nhìn kỹ là phát hiện được sự khác thường.
Thân thể anh cứng đờ, tim đập nhanh như thể trong ngực có một con thỏ đang liều mạng nhảy lên. Bách Hợp đặt tay lên đùi Phong Ninh cọ vài cái, anh mím chặt môi không lên tiếng, vì sự đụng chạm của cô mà bắp thịt căng chặt. Tuy thấy rõ hành động của cô nhưng thân thể anh vẫn cứng ngắc, không chịu quay đầu về. Nhìn dáng vẻ này của anh, Bách Hợp liền như bị sét đánh, vô ý thức hỏi:
“Đúng là anh chưa từng nhìn ai?”
Ban đầu Bách Hợp chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng mí mắt Phong Ninh khẽ run một chút, Bách Hợp liền ngẩn người: “Anh thật sự chưa từng nhìn ai khác!” Câu này của cô đã có ý khẳng định. Phong Ninh quay đầu lại, lúc này anh rất muốn tỏ ra lạnh lùng đáng sợ, chỉ có điều không làm nổi, ngượng ngùng cúi đầu dụi vào vai Bách Hợp: “Chưa nhìn thì sao nào, anh không muốn nhìn người khác, họ đâu phải là em!” Đôi tay anh ôm lấy eo Bách Hợp, trong con ngươi mang mấy phần ấm ức.
Trước đây khi ở trường cũng có lúc được nghỉ, có điều lúc người khác nghỉ ngơi thì Phong Ninh đi tập luyện. Một bầy thanh niên chưa lớn đương nhiên cũng tò mò thân thể của người khác phái, sẽ mang vài thứ linh tinh từ ngoài trường về. Một nhóm vây quanh cùng xem, kích động vô cùng, Phong Ninh thấy dáng vẻ thô tục của bọn họ thì đều trốn thật xa. Không phải anh không xúc động, nếu như trong lòng anh không có ai, có lẽ anh sẽ cùng chơi đùa với bọn họ. Nhưng trong lòng anh có người, Phong Ninh thậm chí còn có cả kế hoạch tương lai.
Từ sau khi bị Bách Hợp chê cười, Phong Ninh không viết kế hoạch lần nào nữa, nhưng anh đã tính toán trong lòng hết, lúc nào thì hoàn thành mục tiêu của mình, lúc nào kết hôn với cô, lập lời thề trong tim. Ngay cả Bách Hợp cũng có lúc anh không dám nhìn, làm sao lại đi nhìn cô gái khác? Cho dù phim đẹp đến thế nào thì những người phụ nữ đó cũng chẳng hiếm lạ gì với anh, cũng không phải của anh, xem thì có ích gì? Anh rất cố chấp, đã nhận định Bách Hợp thì không còn cảm thấy ai tốt hơn cô được nữa.
“Họ Trần đó đã làm hư em rồi!” Phong Ninh nghĩ tới việc Bách Hợp nhìn thấy thân thể người đàn ông khác, trong lòng tức giận ngột ngạt, tất cả đều là lỗi của Trần Nhạc Nhạc. Người phụ nữ đó đúng là thần kinh có vấn đề, ai cũng hiểu việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, cô ta lại giống như rất sợ người khác không biết vụ bê bối này, để cho ai cũng nhìn thấy mấy hình ảnh kia. Nếu thân phận con gái riêng của chị cô ta bị lộ, danh dự của cô gái kia không tốt, lại cùng là người họ Trần, người khác cũng đâu thể có ấn tượng tốt với Trần Nhạc Nhạc? Quan trọng là cô ta báo thù thì báo thù, nhưng lại khiến Bách Hợp nhìn thân thể người khác trước.
“Không được, hôm nay chúng ta phải đi lấy chứng nhận kết hôn, sau này anh sẽ mua nhẫn cho em.” Phong Ninh càng nghĩ càng tức, mặt mũi lúc đen lúc trắng, kéo Bách Hợp dậy. Vốn dĩ anh đã chuẩn bị sau khi đeo nhẫn cho Bách Hợp sẽ đi đăng ký với cô, hai người nhanh chóng xử lý mọi việc, không ngờ lại phát sinh vấn đề, còn để anh biết một chuyện phiền lòng thế này.
Anh kéo Bách Hợp tới garage đối diện quán cà phê, cả đường đi đều có vẻ ủ rũ ngốc nghếch. Đương nhiên là Phong Ninh đã thăm dò địa điểm đăng ký kết hôn từ trước, khởi động xe xong liền lập tức lái đến đó. Bách Hợp nhìn anh: “Phong Ninh, anh đừng làm loạn, những thứ cần để kết hôn em còn chưa mang theo đâu.” Kết hôn cần có hộ khẩu và chứng minh thư, hôm nay Phong Ninh đi lấy nhẫn cũng không dặn cô phải mang theo mấy thứ kia, giờ chỉ có hai bàn tay trắng, dù đến cục dân chính cũng bị mời ra thôi.
Nghe cô nói thế, một tay nắm vô lăng của Phong Ninh chợt chà lên quần mình hai cái, động tác nhỏ này Bách Hợp cũng từng làm. Tuy bây giờ anh giả vờ như không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng là trên tay lái có thể thấy được vết mồ hôi lưu lại. Trong lòng anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, sâu trong nội tâm, anh vẫn giống như cũ, chỉ có điều đời sống quân đội nhiều năm khiến anh đã điềm đạm rất nhiều, không dễ kích động như xưa.
“Em nhìn kia kìa.” Phong Ninh hất cằm về một phía, khóe môi nhếch lên có vẻ đắc ý: “Anh đã chuẩn bị tốt từ lâu rồi, hộ khẩu của em đang ở trường, chưa hề chuyển về nhà đâu. Lúc ở trường giúp em thu dọn đồ đạc, anh đã lấy chứng minh thư của em rồi. Anh Ninh của em đã làm việc thì sao có vấn đề gì được.”
Nói đến việc kết hôn, anh lập tức quên mất việc Bách Hợp đã thấy một màn ‘xuân cung đồ’ ở nhà Trần Nhạc Nhạc, thần thái bắt đầu sáng sủa lên.
“Còn hộ khẩu của anh thì anh đã chuẩn bị tốt rồi, chứng minh thư cũng ở đây!” Quả thật anh đã làm xong hết mọi thứ, Bách Hợp bị anh nói đến mức không còn đường phản bác.
Cho tới lúc này, đúng là Phong Ninh thật sự muốn kết hôn với cô, trong lòng không hề có sự tồn tại của Trần Nhạc Nhạc. Mọi thứ đã phát triển khác nội dung câu chuyện. Gả cho Phong Ninh cũng không sao, còn nếu không gả cho anh thì chắc chắn anh sẽ không chịu, nói chung đây chỉ là chuyện sớm hay muộn. Bách Hợp không lên tiếng, cũng không hỏi người nhà Phong Ninh nghĩ thế nào về việc này. Đó không phải là chuyện cô có thể can thiệp được, phụ nữ lúc nào cũng kiêu ngạo như nữ chính đôi khi không phải việc tốt. Theo nội dung câu chuyện, Phong Ninh có thể vì Trần Nhạc Nhạc mà mở một vùng trời, trong lúc danh dự của Trần Nhạc Nhạc không dễ nghe cũng có thể đưa cô ta vào cửa Phong gia, vậy thì nếu Phong Ninh muốn cưới cô, anh cũng phải có bản lĩnh xử lý tốt mấy việc này.
Cô không quan tâm tới nữa, Phong Ninh đã chuẩn bị giấy tờ đầy đủ thì Bách Hợp cũng gật đầu.
Thái độ này của cô làm Phong Ninh rất thích. Bách Hợp có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra rất đúng mực. Cô biết lúc nào nên dựa dẫm và tin tưởng Phong Ninh, cô tin Phong Ninh có thể xử lý mọi việc với Phong gia nên không nhắc tới nó nữa. Không có lo lắng lung tung, không có chuyện phiền phức vô nghĩa, dựa vào anh một cách thiên kinh địa nghĩa, cảm giác ấy khiến Phong Ninh vô cùng vui mừng. Không biết có phải tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không, Phong Ninh cứ nghĩ tới Bách Hợp lại bật cười.
Trong cục dân chính, hai người ký tên xong liền bị xua đi chụp ảnh. Phòng chụp hết sức sơ sài, nhưng người luôn kiêu ngạo ngang ngược như Phong Ninh bỗng nhiên lại bắt đầu căng thẳng. Lúc chụp ảnh, anh khẩn trương đến nỗi không cười nổi. Lúc anh không nói chuyện, biểu cảm đều có vẻ rất đáng sợ, thợ chụp ảnh nhìn hai người họ, thấy thân hình cao lớn của Phong Ninh thì muốn nói lại thôi.
Các cặp vợ chồng mới cưới bình thường đều ngồi tựa vào nhau, nữ ngồi nhích lên trước một chút, thậm chí thợ chụp ảnh sẽ yêu cầu hai người tỏ ra thân mật, hơi mỉm cười, nhưng lúc này Phong Ninh lại dựa sát vào Bách Hợp, gần như đã ôm cô vào lòng, một bàn tay nắm thành quyền, nghiêm túc đặt trên đùi. Hầu như chú rể đến chụp ảnh đều mặc áo vest thắt cà vạt, còn anh thì mặc quân phục, thậm chí cô dâu còn không buồn trang điểm, để mặt mộc hoàn toàn, thợ chụp ảnh đành lắc đầu.
Được cái hai người đều trẻ trung, gương mặt không tệ, trừ việc Phong Ninh không cười ra thì không có vấn đề gì.
“Sau khi nộp tiền thì mười phút sau sẽ có ảnh, đóng dấu một cái là xong.” Sau khi hai người ký tên thì đã là vợ chồng theo pháp luật, có điều còn chưa cầm được giấy chứng nhận. Thợ chụp ảnh đi ra ngoài rồi, Bách Hợp đứng dậy định đi trả tiền, cô vừa mới nhúc nhích, cánh tay đang ôm cô của anh chợt chặt hơn. Phong Ninh vẫn duy trì tư thế cứng đờ lúc nãy, có chút kích động:
“Vợ ơi, anh không cử động được, chân bị tê rồi.” Anh chưa từng khẩn trương như thế, lúc chụp ảnh, ngay cả chớp mắt một cái anh cũng không dám, sợ lên ảnh sẽ xấu. Giờ mắt đã khô vô cùng, lúc thợ chụp ảnh bấm nút chụp, lòng anh căng thẳng cực độ, thân thể cứng đờ, bây giờ vẫn chưa thể buông lỏng được. Anh cúi đầu nhìn Bách Hợp, vẻ mặt đờ đẫn: “Làm thế nào đây?”
“Vậy thì cứ ngồi đây, không trả tiền, không cần lấy ảnh, không đóng dấu nữa, không cầm chứng nhận gì hết, chúng ta ngồi một lúc rồi về nhà.” Bách Hợp đã có biện pháp đối phó với Phong Ninh, câu này của cô vừa ra cửa miệng thì cái đùi lúc nãy chưa chuyển động được của Phong Ninh đã lập tức bật dậy. Có điều vì anh vẫn đang căng thẳng nên lúc bước đi có vẻ vô cùng quái dị. Bách Hợp nhìn anh, không nhịn được phì cười.
Sau khi nộp tiền, mười phút sau sẽ có ảnh. Trong mười phút này Phong Ninh đứng ngồi không yên, anh đi giục thợ ảnh mấy lần. Thân hình anh cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng rất đáng sợ, khiến người khác phải chịu áp lực rất lớn, mặc dù sự thật là anh chỉ đang căng thẳng mà thôi. Thợ chụp ảnh rất bực mình vị bị giục nhưng không dám nói gì, chờ tới lúc có ảnh, mặt Phong Ninh liền đen xì. Phông nền màu đỏ, sắc mặt anh hết sức khó coi, hoàn toàn không tìm thấy nổi chút gì gọi là vui mừng tân hôn, rõ ràng là dáng vẻ hung thần ác sát.
Bách Hợp ở bên cạnh anh lại rất ăn ảnh, mặt không trang điểm nhưng nét đẹp tú lệ, khí chất hờ hững dường như xuyên qua cả tấm ảnh. Cô im lặng tựa vào ngực anh, vẻ như thiên kinh địa nghĩa. Phong Ninh không thích hình ảnh của mình nhưng lại rất thích ảnh của Bách Hợp. Năm năm trôi qua, hình như cô chẳng thay đổi gì. Anh đã thấy cô từ một thiếu nữ ngây ngô cho tới lúc này, giống như anh đang bảo vệ một mầm cây, chờ ngày nở hoa kết trái.
Ngón tay Phong Ninh dịu dàng vuốt ve tấm ảnh của Bách Hợp. Lúc nãy anh còn nói thân thể cứng đờ không cử động được, vậy mà bây giờ động tác rất nhẹ nhàng. Ảnh này anh chụp không đẹp, vì căng thẳng quá nên đã không biểu lộ được vui sướng trong lòng, nhưng khung cảnh thì rất đẹp. Cô an tĩnh ở cạnh anh, dường như hai người sẽ làm bạn đến già. Phong Ninh hơi hối hận vì mình đã bày ra bộ mặt như thế, muốn chụp lại lần nữa nhưng lời nói bị ngăn ở cổ họng. Anh muốn chụp lại, có điều anh không nỡ hủy tấm ảnh chụp chung của hai người. Tấm ảnh có ý nghĩa rất đặc biệt với Phong Ninh.
Chỉ có điều anh còn chưa chết tâm, thấy thợ chụp ảnh đã in mấy tấm ra thì lại do dự nói: “Chụp lại lần nữa cho tôi đi, sau đó ghép ảnh tôi với vợ tôi được không?”
Thợ ảnh chưa từng thấy có ai yêu cầu như thế, đẩy gọng kính của mình, ngẩng đầu nhìn anh một lúc. Phong Ninh híp mắt, chỉ vào mặt mình.
“Chú chụp tôi thành thế này à, tôi chẳng thấy có chút vui mừng gì của tân hôn cả, chú thấy thế có được không?”
Thợ chụp ảnh cảm thấy thật oan uổng, chuyện này có liên quan gì tới ông ta đâu chứ. Tự Phong Ninh không cười, hơn nữa còn lộ vẻ mặt hung ác ra, có phải do ông ta bảo anh làm thế đâu, hơn nữa lúc đấy nhìn anh rất đáng sợ, sao ông ta dám nhắc. Ảnh đã chụp xong hết rồi, giờ anh lại đòi chụp thêm rồi ghép ảnh. Đây là lần đầu tiên có người nói muốn ghép ảnh kết hôn, thợ chụp ảnh khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn Bách Hợp, không nói nên lời.
“Đừng gây chuyện nữa.” Bách Hợp cố nhịn cười, kéo tay Phong Ninh: “Ghép ảnh thì đâu phải ảnh chụp chung của anh và em nữa, cho dù anh chụp đẹp thì cũng có ý nghĩa gì đâu?” Phong Ninh quay đầu nhìn cô, vẻ mặt hơi khó chịu: “Nhưng đây là lần đầu chúng ta chụp chung, lại bị chụp xấu thế này.”
“Trong lòng em biết anh đẹp trai là được rồi.” Trước đây anh chưa từng để ý dáng dấp mình thế nào, không ngờ lần này anh lại quan tâm tới hình tượng bản thân như vậy.
Mấy câu của Bách Hợp nhanh chóng an ủi được Phong Ninh, anh suy nghĩ một lúc, nếu chỉ mình mình chụp thì cho dù có đẹp cũng vẫn là ghép qua máy tính với vợ, đây là ảnh kết hôn của hai người, anh không muốn như vậy. Phong Ninh dằn vặt một lúc, cuối cùng vẫn kéo Bách Hợp đi chụp lại ảnh, mọi việc kết hôn đều nghe theo anh, nên anh thích chụp thêm Bách Hợp cũng đồng ý.
Nhưng mấy bức ảnh tiếp theo, không biết có phải là vì Phong Ninh căng thẳng quá hay không, càng lúc nhìn anh càng tệ, còn Bách Hợp thì càng chụp càng đẹp. Chờ tới lúc có một đống ảnh, Phong Ninh sầm mặt chọn tới chọn lui, chỉ có bức chụp đầu tiên là vừa mắt anh nhất.
“Thưa anh, anh đã chọn xong chưa?”
Hôm nay còn có những người khác tới đăng ký kết hôn, vốn dĩ không cần vội, nhưng vì Phong Ninh muốn chụp lại vài lần, giờ đã có một nhóm thanh niên xếp hàng chờ phía sau, có người còn nôn nóng thò đầu vào phòng chụp. Thợ chụp ảnh không nhịn được nữa mới hỏi một câu, Phong Ninh lấy tiền ra trả, nhét tất cả ảnh vào trong túi, suy nghĩ một chút rồi đi xem máy ảnh và máy vi tính, cẩn thận xóa sạch tất cả ảnh của bọn họ rồi mới hài lòng.
Trước đây, anh không muốn để người khác thấy ảnh của Bách Hợp, tình nguyện chỉ nhìn bàn tay cô rồi cười ngây ngô. Giờ đương nhiên anh sẽ không để ảnh kết hôn của hai người lại chỗ này, cho dù trong ảnh có anh ở cạnh cô. Tâm lý này giống như con sóc tìm được quả thông để ăn trong mùa đông, liền giấu diếm như thần giữ của, rất sợ bị con sóc khác ngửi được mùi. Hành động ác liệt của anh khiến ý định dùng tấm ảnh hai người họ làm mẫu của thợ chụp ảnh thành không.
Cầm ảnh và giấy tờ đi nộp, nhân viên công vụ nhanh chóng giao hai quyển sổ màu hồng ra. Ảnh chụp riêng của hai người họ đã dán lên sổ, khi chiếc dấu đóng xuống, Phong Ninh cảm thấy trái tim mình treo lơ lửng bao nhiêu năm cuối cùng cũng hạ cánh an toàn.
Nhận lấy hai quyển sổ, tay anh lạnh buốt, cẩn thận sờ soạng rồi quay sang cười ngây ngô với Bách Hợp:
“Vợ ơi, hình như anh lại không đi đường được nữa, chúng ta sang kia ngồi một lúc được không?”
Cục dân chính có vui có buồn, có người ân ân ái ái tới lấy chứng nhận, cũng có người lạnh lùng tới để chia tay. Hai đám người này như có ý thức lãnh địa, tự tách ra ngồi hai bên, ở giữa là những chiếc ghế trống. Hai chân Phong Ninh mềm nhũn, mỗi bước đi như giẫm trên bông vải, hai quyển sổ chứng nhận được đặt trong túi ngực, thỉnh thoảng anh lại vươn tay sờ, càng sờ thì biểu cảm càng kiên định. Khi đi tới gần ghế nghỉ, Bách Hợp ngồi xuống trước, Phong Ninh lại nắm tay cô rồi ngồi xổm trước mặt cô.
Anh cao lớn chân dài, cho dù ngồi xổm thì đầu cũng không thấp hơn cô là mấy, tay anh bao lấy tay cô: “Vợ à, em thật sự là vợ anh rồi.” Giọng anh rất nhẹ, yết hầu lăn lộn hai cái: “Để em phải chịu ấm ức rồi, không cầu hôn, không hoa tươi và nhẫn.” Thật ra kế hoạch của anh đã được chuẩn bị tốt, nhưng hình như kể từ khoảnh khắc quen biết Bách Hợp, kế hoạch của anh lúc nào cũng có vấn đề.
Khi thổ lộ với Bách Hợp, đó là lần đầu tiên anh thật lòng quan tâm tới một cô gái, mặc dù lúc ấy còn ít tuổi, chưa chắc đã sâu sắc bao nhiêu, nhưng thích là hành động luôn, cuối cùng lại bị cô hắt cho thùng nước lạnh. Lần hẹn hò đầu tiên, anh lên kế hoạch bữa tối với âm nhạc thì một trận mưa lớn làm tất cả ngâm canh. Vì cầu hôn Bách Hợp, Phong Ninh đã nghĩ không biết bao nhiêu ý tưởng, nhưng Trần Nhạc Nhạc lại sửa lại kích thước nhẫn, phá hỏng tất cả sự chuẩn bị của anh.
Phong Ninh không đợi được nữa, kéo Bách Hợp đi đăng ký kết hôn trước.
Tuy hơi gấp gáp nhưng anh không hối hận, dù sao thì Bách Hợp vẫn trở thành vợ anh. Những tiếc nuối kia chẳng thể bằng được niềm vui sướng khi cô thật sự thuộc về anh. Phong Ninh nắm bàn tay Bách Hợp dán lên ngực mình. Trong lòng anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể thốt thành lời.
Anh muốn cảm ơn Bách Hợp đã chấp nhận gả cho anh, anh muốn nói sau này anh sẽ bù đắp những gì còn thiếu cho cô, anh sẽ đối xử tốt với cô, để cả đời cô không bao giờ hối hận vì đã gả cho anh, anh muốn nói rất nhiều. Trên ngực là hai bản chứng nhận, trong tay là đôi tay mềm mại của cô, Phong Ninh cảm thấy mũi mình lên men, hốc mắt hơi nóng lên.
Tình yêu là gì anh không hiểu, lúc niên thiếu hát hò yêu đương còn chưa biết mùi vị âu sầu, ai ngờ được rằng thiếu nữ trầm tĩnh từng vô tình gặp một lần lại trở thành tâm can của anh.
Những câu hát thuận miệng ngày trước lại trở thành nút thắt trong số mệnh của anh, không cởi được cũng không cắt được, thậm chí còn thắt chặt hơn, mà anh cũng cam lòng chấp nhận.
Bây giờ Phong Ninh vẫn không hiểu rõ yêu là thế nào, anh chỉ hi vọng rằng mỗi ngày mình còn sống là mỗi ngày có thể nắm tay cô, mỗi đêm khuya có thể thấy gương mặt cô, muốn thấy cô cười, không bao giờ để cô phải khóc, muốn ôm chặt cô trong vòng tay, muốn nâng niu cô, đây có phải là yêu hay không thì anh không rõ. Chàng trai ngày xưa vừa gặp Tả Bách Hợp đã dám nói yêu cô, bây giờ trưởng thành hiểu chuyện thì lại không dám mở miệng.
Bách Hợp thở dài, cúi đầu tựa lên đầu Phong Ninh, Phong Ninh liền ôm chặt cô vào lòng mình
Thân thể anh cứng đờ, tim đập nhanh như thể trong ngực có một con thỏ đang liều mạng nhảy lên. Bách Hợp đặt tay lên đùi Phong Ninh cọ vài cái, anh mím chặt môi không lên tiếng, vì sự đụng chạm của cô mà bắp thịt căng chặt. Tuy thấy rõ hành động của cô nhưng thân thể anh vẫn cứng ngắc, không chịu quay đầu về. Nhìn dáng vẻ này của anh, Bách Hợp liền như bị sét đánh, vô ý thức hỏi:
“Đúng là anh chưa từng nhìn ai?”
Ban đầu Bách Hợp chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng mí mắt Phong Ninh khẽ run một chút, Bách Hợp liền ngẩn người: “Anh thật sự chưa từng nhìn ai khác!” Câu này của cô đã có ý khẳng định. Phong Ninh quay đầu lại, lúc này anh rất muốn tỏ ra lạnh lùng đáng sợ, chỉ có điều không làm nổi, ngượng ngùng cúi đầu dụi vào vai Bách Hợp: “Chưa nhìn thì sao nào, anh không muốn nhìn người khác, họ đâu phải là em!” Đôi tay anh ôm lấy eo Bách Hợp, trong con ngươi mang mấy phần ấm ức.
Trước đây khi ở trường cũng có lúc được nghỉ, có điều lúc người khác nghỉ ngơi thì Phong Ninh đi tập luyện. Một bầy thanh niên chưa lớn đương nhiên cũng tò mò thân thể của người khác phái, sẽ mang vài thứ linh tinh từ ngoài trường về. Một nhóm vây quanh cùng xem, kích động vô cùng, Phong Ninh thấy dáng vẻ thô tục của bọn họ thì đều trốn thật xa. Không phải anh không xúc động, nếu như trong lòng anh không có ai, có lẽ anh sẽ cùng chơi đùa với bọn họ. Nhưng trong lòng anh có người, Phong Ninh thậm chí còn có cả kế hoạch tương lai.
Từ sau khi bị Bách Hợp chê cười, Phong Ninh không viết kế hoạch lần nào nữa, nhưng anh đã tính toán trong lòng hết, lúc nào thì hoàn thành mục tiêu của mình, lúc nào kết hôn với cô, lập lời thề trong tim. Ngay cả Bách Hợp cũng có lúc anh không dám nhìn, làm sao lại đi nhìn cô gái khác? Cho dù phim đẹp đến thế nào thì những người phụ nữ đó cũng chẳng hiếm lạ gì với anh, cũng không phải của anh, xem thì có ích gì? Anh rất cố chấp, đã nhận định Bách Hợp thì không còn cảm thấy ai tốt hơn cô được nữa.
“Họ Trần đó đã làm hư em rồi!” Phong Ninh nghĩ tới việc Bách Hợp nhìn thấy thân thể người đàn ông khác, trong lòng tức giận ngột ngạt, tất cả đều là lỗi của Trần Nhạc Nhạc. Người phụ nữ đó đúng là thần kinh có vấn đề, ai cũng hiểu việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, cô ta lại giống như rất sợ người khác không biết vụ bê bối này, để cho ai cũng nhìn thấy mấy hình ảnh kia. Nếu thân phận con gái riêng của chị cô ta bị lộ, danh dự của cô gái kia không tốt, lại cùng là người họ Trần, người khác cũng đâu thể có ấn tượng tốt với Trần Nhạc Nhạc? Quan trọng là cô ta báo thù thì báo thù, nhưng lại khiến Bách Hợp nhìn thân thể người khác trước.
“Không được, hôm nay chúng ta phải đi lấy chứng nhận kết hôn, sau này anh sẽ mua nhẫn cho em.” Phong Ninh càng nghĩ càng tức, mặt mũi lúc đen lúc trắng, kéo Bách Hợp dậy. Vốn dĩ anh đã chuẩn bị sau khi đeo nhẫn cho Bách Hợp sẽ đi đăng ký với cô, hai người nhanh chóng xử lý mọi việc, không ngờ lại phát sinh vấn đề, còn để anh biết một chuyện phiền lòng thế này.
Anh kéo Bách Hợp tới garage đối diện quán cà phê, cả đường đi đều có vẻ ủ rũ ngốc nghếch. Đương nhiên là Phong Ninh đã thăm dò địa điểm đăng ký kết hôn từ trước, khởi động xe xong liền lập tức lái đến đó. Bách Hợp nhìn anh: “Phong Ninh, anh đừng làm loạn, những thứ cần để kết hôn em còn chưa mang theo đâu.” Kết hôn cần có hộ khẩu và chứng minh thư, hôm nay Phong Ninh đi lấy nhẫn cũng không dặn cô phải mang theo mấy thứ kia, giờ chỉ có hai bàn tay trắng, dù đến cục dân chính cũng bị mời ra thôi.
Nghe cô nói thế, một tay nắm vô lăng của Phong Ninh chợt chà lên quần mình hai cái, động tác nhỏ này Bách Hợp cũng từng làm. Tuy bây giờ anh giả vờ như không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng là trên tay lái có thể thấy được vết mồ hôi lưu lại. Trong lòng anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, sâu trong nội tâm, anh vẫn giống như cũ, chỉ có điều đời sống quân đội nhiều năm khiến anh đã điềm đạm rất nhiều, không dễ kích động như xưa.
“Em nhìn kia kìa.” Phong Ninh hất cằm về một phía, khóe môi nhếch lên có vẻ đắc ý: “Anh đã chuẩn bị tốt từ lâu rồi, hộ khẩu của em đang ở trường, chưa hề chuyển về nhà đâu. Lúc ở trường giúp em thu dọn đồ đạc, anh đã lấy chứng minh thư của em rồi. Anh Ninh của em đã làm việc thì sao có vấn đề gì được.”
Nói đến việc kết hôn, anh lập tức quên mất việc Bách Hợp đã thấy một màn ‘xuân cung đồ’ ở nhà Trần Nhạc Nhạc, thần thái bắt đầu sáng sủa lên.
“Còn hộ khẩu của anh thì anh đã chuẩn bị tốt rồi, chứng minh thư cũng ở đây!” Quả thật anh đã làm xong hết mọi thứ, Bách Hợp bị anh nói đến mức không còn đường phản bác.
Cho tới lúc này, đúng là Phong Ninh thật sự muốn kết hôn với cô, trong lòng không hề có sự tồn tại của Trần Nhạc Nhạc. Mọi thứ đã phát triển khác nội dung câu chuyện. Gả cho Phong Ninh cũng không sao, còn nếu không gả cho anh thì chắc chắn anh sẽ không chịu, nói chung đây chỉ là chuyện sớm hay muộn. Bách Hợp không lên tiếng, cũng không hỏi người nhà Phong Ninh nghĩ thế nào về việc này. Đó không phải là chuyện cô có thể can thiệp được, phụ nữ lúc nào cũng kiêu ngạo như nữ chính đôi khi không phải việc tốt. Theo nội dung câu chuyện, Phong Ninh có thể vì Trần Nhạc Nhạc mà mở một vùng trời, trong lúc danh dự của Trần Nhạc Nhạc không dễ nghe cũng có thể đưa cô ta vào cửa Phong gia, vậy thì nếu Phong Ninh muốn cưới cô, anh cũng phải có bản lĩnh xử lý tốt mấy việc này.
Cô không quan tâm tới nữa, Phong Ninh đã chuẩn bị giấy tờ đầy đủ thì Bách Hợp cũng gật đầu.
Thái độ này của cô làm Phong Ninh rất thích. Bách Hợp có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra rất đúng mực. Cô biết lúc nào nên dựa dẫm và tin tưởng Phong Ninh, cô tin Phong Ninh có thể xử lý mọi việc với Phong gia nên không nhắc tới nó nữa. Không có lo lắng lung tung, không có chuyện phiền phức vô nghĩa, dựa vào anh một cách thiên kinh địa nghĩa, cảm giác ấy khiến Phong Ninh vô cùng vui mừng. Không biết có phải tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không, Phong Ninh cứ nghĩ tới Bách Hợp lại bật cười.
Trong cục dân chính, hai người ký tên xong liền bị xua đi chụp ảnh. Phòng chụp hết sức sơ sài, nhưng người luôn kiêu ngạo ngang ngược như Phong Ninh bỗng nhiên lại bắt đầu căng thẳng. Lúc chụp ảnh, anh khẩn trương đến nỗi không cười nổi. Lúc anh không nói chuyện, biểu cảm đều có vẻ rất đáng sợ, thợ chụp ảnh nhìn hai người họ, thấy thân hình cao lớn của Phong Ninh thì muốn nói lại thôi.
Các cặp vợ chồng mới cưới bình thường đều ngồi tựa vào nhau, nữ ngồi nhích lên trước một chút, thậm chí thợ chụp ảnh sẽ yêu cầu hai người tỏ ra thân mật, hơi mỉm cười, nhưng lúc này Phong Ninh lại dựa sát vào Bách Hợp, gần như đã ôm cô vào lòng, một bàn tay nắm thành quyền, nghiêm túc đặt trên đùi. Hầu như chú rể đến chụp ảnh đều mặc áo vest thắt cà vạt, còn anh thì mặc quân phục, thậm chí cô dâu còn không buồn trang điểm, để mặt mộc hoàn toàn, thợ chụp ảnh đành lắc đầu.
Được cái hai người đều trẻ trung, gương mặt không tệ, trừ việc Phong Ninh không cười ra thì không có vấn đề gì.
“Sau khi nộp tiền thì mười phút sau sẽ có ảnh, đóng dấu một cái là xong.” Sau khi hai người ký tên thì đã là vợ chồng theo pháp luật, có điều còn chưa cầm được giấy chứng nhận. Thợ chụp ảnh đi ra ngoài rồi, Bách Hợp đứng dậy định đi trả tiền, cô vừa mới nhúc nhích, cánh tay đang ôm cô của anh chợt chặt hơn. Phong Ninh vẫn duy trì tư thế cứng đờ lúc nãy, có chút kích động:
“Vợ ơi, anh không cử động được, chân bị tê rồi.” Anh chưa từng khẩn trương như thế, lúc chụp ảnh, ngay cả chớp mắt một cái anh cũng không dám, sợ lên ảnh sẽ xấu. Giờ mắt đã khô vô cùng, lúc thợ chụp ảnh bấm nút chụp, lòng anh căng thẳng cực độ, thân thể cứng đờ, bây giờ vẫn chưa thể buông lỏng được. Anh cúi đầu nhìn Bách Hợp, vẻ mặt đờ đẫn: “Làm thế nào đây?”
“Vậy thì cứ ngồi đây, không trả tiền, không cần lấy ảnh, không đóng dấu nữa, không cầm chứng nhận gì hết, chúng ta ngồi một lúc rồi về nhà.” Bách Hợp đã có biện pháp đối phó với Phong Ninh, câu này của cô vừa ra cửa miệng thì cái đùi lúc nãy chưa chuyển động được của Phong Ninh đã lập tức bật dậy. Có điều vì anh vẫn đang căng thẳng nên lúc bước đi có vẻ vô cùng quái dị. Bách Hợp nhìn anh, không nhịn được phì cười.
Sau khi nộp tiền, mười phút sau sẽ có ảnh. Trong mười phút này Phong Ninh đứng ngồi không yên, anh đi giục thợ ảnh mấy lần. Thân hình anh cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng rất đáng sợ, khiến người khác phải chịu áp lực rất lớn, mặc dù sự thật là anh chỉ đang căng thẳng mà thôi. Thợ chụp ảnh rất bực mình vị bị giục nhưng không dám nói gì, chờ tới lúc có ảnh, mặt Phong Ninh liền đen xì. Phông nền màu đỏ, sắc mặt anh hết sức khó coi, hoàn toàn không tìm thấy nổi chút gì gọi là vui mừng tân hôn, rõ ràng là dáng vẻ hung thần ác sát.
Bách Hợp ở bên cạnh anh lại rất ăn ảnh, mặt không trang điểm nhưng nét đẹp tú lệ, khí chất hờ hững dường như xuyên qua cả tấm ảnh. Cô im lặng tựa vào ngực anh, vẻ như thiên kinh địa nghĩa. Phong Ninh không thích hình ảnh của mình nhưng lại rất thích ảnh của Bách Hợp. Năm năm trôi qua, hình như cô chẳng thay đổi gì. Anh đã thấy cô từ một thiếu nữ ngây ngô cho tới lúc này, giống như anh đang bảo vệ một mầm cây, chờ ngày nở hoa kết trái.
Ngón tay Phong Ninh dịu dàng vuốt ve tấm ảnh của Bách Hợp. Lúc nãy anh còn nói thân thể cứng đờ không cử động được, vậy mà bây giờ động tác rất nhẹ nhàng. Ảnh này anh chụp không đẹp, vì căng thẳng quá nên đã không biểu lộ được vui sướng trong lòng, nhưng khung cảnh thì rất đẹp. Cô an tĩnh ở cạnh anh, dường như hai người sẽ làm bạn đến già. Phong Ninh hơi hối hận vì mình đã bày ra bộ mặt như thế, muốn chụp lại lần nữa nhưng lời nói bị ngăn ở cổ họng. Anh muốn chụp lại, có điều anh không nỡ hủy tấm ảnh chụp chung của hai người. Tấm ảnh có ý nghĩa rất đặc biệt với Phong Ninh.
Chỉ có điều anh còn chưa chết tâm, thấy thợ chụp ảnh đã in mấy tấm ra thì lại do dự nói: “Chụp lại lần nữa cho tôi đi, sau đó ghép ảnh tôi với vợ tôi được không?”
Thợ ảnh chưa từng thấy có ai yêu cầu như thế, đẩy gọng kính của mình, ngẩng đầu nhìn anh một lúc. Phong Ninh híp mắt, chỉ vào mặt mình.
“Chú chụp tôi thành thế này à, tôi chẳng thấy có chút vui mừng gì của tân hôn cả, chú thấy thế có được không?”
Thợ chụp ảnh cảm thấy thật oan uổng, chuyện này có liên quan gì tới ông ta đâu chứ. Tự Phong Ninh không cười, hơn nữa còn lộ vẻ mặt hung ác ra, có phải do ông ta bảo anh làm thế đâu, hơn nữa lúc đấy nhìn anh rất đáng sợ, sao ông ta dám nhắc. Ảnh đã chụp xong hết rồi, giờ anh lại đòi chụp thêm rồi ghép ảnh. Đây là lần đầu tiên có người nói muốn ghép ảnh kết hôn, thợ chụp ảnh khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn Bách Hợp, không nói nên lời.
“Đừng gây chuyện nữa.” Bách Hợp cố nhịn cười, kéo tay Phong Ninh: “Ghép ảnh thì đâu phải ảnh chụp chung của anh và em nữa, cho dù anh chụp đẹp thì cũng có ý nghĩa gì đâu?” Phong Ninh quay đầu nhìn cô, vẻ mặt hơi khó chịu: “Nhưng đây là lần đầu chúng ta chụp chung, lại bị chụp xấu thế này.”
“Trong lòng em biết anh đẹp trai là được rồi.” Trước đây anh chưa từng để ý dáng dấp mình thế nào, không ngờ lần này anh lại quan tâm tới hình tượng bản thân như vậy.
Mấy câu của Bách Hợp nhanh chóng an ủi được Phong Ninh, anh suy nghĩ một lúc, nếu chỉ mình mình chụp thì cho dù có đẹp cũng vẫn là ghép qua máy tính với vợ, đây là ảnh kết hôn của hai người, anh không muốn như vậy. Phong Ninh dằn vặt một lúc, cuối cùng vẫn kéo Bách Hợp đi chụp lại ảnh, mọi việc kết hôn đều nghe theo anh, nên anh thích chụp thêm Bách Hợp cũng đồng ý.
Nhưng mấy bức ảnh tiếp theo, không biết có phải là vì Phong Ninh căng thẳng quá hay không, càng lúc nhìn anh càng tệ, còn Bách Hợp thì càng chụp càng đẹp. Chờ tới lúc có một đống ảnh, Phong Ninh sầm mặt chọn tới chọn lui, chỉ có bức chụp đầu tiên là vừa mắt anh nhất.
“Thưa anh, anh đã chọn xong chưa?”
Hôm nay còn có những người khác tới đăng ký kết hôn, vốn dĩ không cần vội, nhưng vì Phong Ninh muốn chụp lại vài lần, giờ đã có một nhóm thanh niên xếp hàng chờ phía sau, có người còn nôn nóng thò đầu vào phòng chụp. Thợ chụp ảnh không nhịn được nữa mới hỏi một câu, Phong Ninh lấy tiền ra trả, nhét tất cả ảnh vào trong túi, suy nghĩ một chút rồi đi xem máy ảnh và máy vi tính, cẩn thận xóa sạch tất cả ảnh của bọn họ rồi mới hài lòng.
Trước đây, anh không muốn để người khác thấy ảnh của Bách Hợp, tình nguyện chỉ nhìn bàn tay cô rồi cười ngây ngô. Giờ đương nhiên anh sẽ không để ảnh kết hôn của hai người lại chỗ này, cho dù trong ảnh có anh ở cạnh cô. Tâm lý này giống như con sóc tìm được quả thông để ăn trong mùa đông, liền giấu diếm như thần giữ của, rất sợ bị con sóc khác ngửi được mùi. Hành động ác liệt của anh khiến ý định dùng tấm ảnh hai người họ làm mẫu của thợ chụp ảnh thành không.
Cầm ảnh và giấy tờ đi nộp, nhân viên công vụ nhanh chóng giao hai quyển sổ màu hồng ra. Ảnh chụp riêng của hai người họ đã dán lên sổ, khi chiếc dấu đóng xuống, Phong Ninh cảm thấy trái tim mình treo lơ lửng bao nhiêu năm cuối cùng cũng hạ cánh an toàn.
Nhận lấy hai quyển sổ, tay anh lạnh buốt, cẩn thận sờ soạng rồi quay sang cười ngây ngô với Bách Hợp:
“Vợ ơi, hình như anh lại không đi đường được nữa, chúng ta sang kia ngồi một lúc được không?”
Cục dân chính có vui có buồn, có người ân ân ái ái tới lấy chứng nhận, cũng có người lạnh lùng tới để chia tay. Hai đám người này như có ý thức lãnh địa, tự tách ra ngồi hai bên, ở giữa là những chiếc ghế trống. Hai chân Phong Ninh mềm nhũn, mỗi bước đi như giẫm trên bông vải, hai quyển sổ chứng nhận được đặt trong túi ngực, thỉnh thoảng anh lại vươn tay sờ, càng sờ thì biểu cảm càng kiên định. Khi đi tới gần ghế nghỉ, Bách Hợp ngồi xuống trước, Phong Ninh lại nắm tay cô rồi ngồi xổm trước mặt cô.
Anh cao lớn chân dài, cho dù ngồi xổm thì đầu cũng không thấp hơn cô là mấy, tay anh bao lấy tay cô: “Vợ à, em thật sự là vợ anh rồi.” Giọng anh rất nhẹ, yết hầu lăn lộn hai cái: “Để em phải chịu ấm ức rồi, không cầu hôn, không hoa tươi và nhẫn.” Thật ra kế hoạch của anh đã được chuẩn bị tốt, nhưng hình như kể từ khoảnh khắc quen biết Bách Hợp, kế hoạch của anh lúc nào cũng có vấn đề.
Khi thổ lộ với Bách Hợp, đó là lần đầu tiên anh thật lòng quan tâm tới một cô gái, mặc dù lúc ấy còn ít tuổi, chưa chắc đã sâu sắc bao nhiêu, nhưng thích là hành động luôn, cuối cùng lại bị cô hắt cho thùng nước lạnh. Lần hẹn hò đầu tiên, anh lên kế hoạch bữa tối với âm nhạc thì một trận mưa lớn làm tất cả ngâm canh. Vì cầu hôn Bách Hợp, Phong Ninh đã nghĩ không biết bao nhiêu ý tưởng, nhưng Trần Nhạc Nhạc lại sửa lại kích thước nhẫn, phá hỏng tất cả sự chuẩn bị của anh.
Phong Ninh không đợi được nữa, kéo Bách Hợp đi đăng ký kết hôn trước.
Tuy hơi gấp gáp nhưng anh không hối hận, dù sao thì Bách Hợp vẫn trở thành vợ anh. Những tiếc nuối kia chẳng thể bằng được niềm vui sướng khi cô thật sự thuộc về anh. Phong Ninh nắm bàn tay Bách Hợp dán lên ngực mình. Trong lòng anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể thốt thành lời.
Anh muốn cảm ơn Bách Hợp đã chấp nhận gả cho anh, anh muốn nói sau này anh sẽ bù đắp những gì còn thiếu cho cô, anh sẽ đối xử tốt với cô, để cả đời cô không bao giờ hối hận vì đã gả cho anh, anh muốn nói rất nhiều. Trên ngực là hai bản chứng nhận, trong tay là đôi tay mềm mại của cô, Phong Ninh cảm thấy mũi mình lên men, hốc mắt hơi nóng lên.
Tình yêu là gì anh không hiểu, lúc niên thiếu hát hò yêu đương còn chưa biết mùi vị âu sầu, ai ngờ được rằng thiếu nữ trầm tĩnh từng vô tình gặp một lần lại trở thành tâm can của anh.
Những câu hát thuận miệng ngày trước lại trở thành nút thắt trong số mệnh của anh, không cởi được cũng không cắt được, thậm chí còn thắt chặt hơn, mà anh cũng cam lòng chấp nhận.
Bây giờ Phong Ninh vẫn không hiểu rõ yêu là thế nào, anh chỉ hi vọng rằng mỗi ngày mình còn sống là mỗi ngày có thể nắm tay cô, mỗi đêm khuya có thể thấy gương mặt cô, muốn thấy cô cười, không bao giờ để cô phải khóc, muốn ôm chặt cô trong vòng tay, muốn nâng niu cô, đây có phải là yêu hay không thì anh không rõ. Chàng trai ngày xưa vừa gặp Tả Bách Hợp đã dám nói yêu cô, bây giờ trưởng thành hiểu chuyện thì lại không dám mở miệng.
Bách Hợp thở dài, cúi đầu tựa lên đầu Phong Ninh, Phong Ninh liền ôm chặt cô vào lòng mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.