Chương 22
Hạ Vũ
13/01/2024
Lát sau Từ Vũ đi xuống trên người cũng đã thay sang một bộ đồ ở nhà đơn giản, thoải mái màu xám. Anh thấy trên bàn đã được dọn các món ăn lên nhưng không thấy cô đâu. Anh quay sang hỏi Mặc Kha: “Cảnh Nghiên, cô ấy đâu?”
Mặc Kha lấy chén đũa sắp xếp để lên bàn, nghe anh hỏi thì nói: “Cô ấy lên phòng thay đồ rồi cậu chủ.”
Anh lúc này mới hiểu ra, đi tới kéo ghế ngồi xuống nhìn những món ăn trên bàn. Mặc Kha đứng bên cạnh nói: “Hôm nay cô ấy làm ba món còn lại là do chúng tôi làm.”
“Được rồi, tôi biết những món nào cô ấy làm rồi. Chú cứ đi xuống trước đi.”
Mặc Kha lúc này mới đi xuống nhà bếp, trong phòng ăn cũng chỉ có mình anh. Lát sau Cảnh Nghiên từ trên lầu đi xuống, trên người cô đã thay một bộ đồ ngủ dài tay với họa tiết là những chú gấu. Cô đi tới kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, nhìn anh hỏi: “Anh đợi tôi có lâu không?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Không lâu lắm, tôi mới xuống thôi.”
“Vậy chúng ta ăn cơm thôi. Ở đây cũng chỉ có ba món là tôi nấu thôi.”
Anh chỉ lần lượt ba món gồm có trứng xào cà chua, cá chiên và sườn xào chua ngọt rồi nhìn cô cười hỏi: “Những món này là em làm đúng chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động |||||
Cô nghe vậy thì bất ngờ nhìn anh: “Sao anh biết?”
Anh nghe thế thì bật cười: “Nhìn cách bài trí khác với những món ở đây thì tôi biết đó đều là những món em làm.”
Anh nói rồi cầm đôi đũa lên gắp miếng cá bỏ vào miệng ăn. Cô vẫn nhìn theo động tác của anh không rời, lo lắng hỏi: “Anh cảm thấy mùi vị thế nào? Có vừa ăn không?”
Anh nhìn cô một lúc sau đó gật đầu: “Rất ngon, rất hợp khẩu vị với tôi.”
Cô nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cầm đũa lên gắp miếng cá lên ăn thì nhăn mặt lại. Cô cố gắng nuốt xuống rồi nhìn anh: “Cá này tôi lỡ chiên hơi khét, ăn vào đắng mà sao anh lại nói hợp khẩu vị. Món cá này anh đừng ăn nữa.”
Cô nói rồi định đưa tay lấy đĩa cá đem đi thì bị tay anh ngăn cản lại: “Để đây đi, những món này tôi đều thích ăn. Em ăn những món khác đi.”
“Nhưng món này khét rồi…”
Anh xua tay, nói: “Không sao.”
Anh nói rồi tiếp tục ăn những món cô nấu, cô nhìn thấy anh ngon miệng như vậy thì không biết nói gì hơn. Cô cầm đũa lên gắp miếng thịt và trứng lên ăn, thì nhíu mày. Món trứng thì quá mặn còn thịt thì vẫn ổn hơn một chút.
Cô nhìn anh rồi nói: “Anh đừng ăn mấy món này nữa, ăn món của chú Mặc nấu đi.”
“Không cần đâu, tôi rất thích những món em nấu. Đối với tôi, món em nấu bất kể là món gì đều ngon cả.”
Cô nghe anh nói vậy thì trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, lúc trước khi còn quen nhau cô rất ít khi nấu ăn cho anh. Anh cũng biết rõ tài nấu nướng của cô nhưng mỗi lần nấu anh đều ăn rất ngon miệng. Đến hiện tại anh ấy vẫn thế, vẫn không ghét món ăn cô nấu.
Một buổi cơm tối cứ thế lặng lẽ trôi qua, cả hai người cũng không vội về phòng ngay mà ngồi ở phòng khách xem TV. Mặc Kha bưng đĩa trái cây đã được gọt sẵn ra đem lên cho hai người. Cô cầm lấy miếng táo lên đưa sang cho anh, anh đưa tay nhận lấy cắn một miếng.
Anh ăn hết miếng táo trên tay rồi quay sang nhìn cô, nói: “Giữa tuần sau tôi sẽ đi công tác ở Mỹ.”
Cô cầm quả nho lên ăn, nghe anh nói vậy thì hỏi: “Vậy anh đi có lâu lắm không?”
Anh lắc đầu, cầm lấy trái nho đưa cho cô: “Tôi không biết, nếu công việc giải quyết nhanh chóng thì sẽ về sớm còn không thì sẽ là một tuần.”
Cô nhận lấy trái nho từ tay anh, gật đầu: “Được, tôi biết rồi. Cảm ơn.”
Hai người ngồi đó một lát rồi ai cũng trở về phòng nấy. Cảnh Nghiên ở trong phòng đi tới mở cửa ban công bước ra ngoài, bên ngoài có những cơn gió nhẹ thổi tới làm cho tâm trạng cô cũng thoải mái hơn không ít.
Cô cầm một quyển sách ở trong phòng đem ra ban công ngồi xuống đọc. Đôi lúc cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đầy sao và mặt trăng đang chiếu sáng, cảm giác vô cùng yên bình.
Đang tập trung đọc thì tiếng gõ cửa vang lên, cô khép quyển sách lại đặt lên bàn nhỏ để trước ban công sau đó đứng dậy đi ra mở cửa. Vừa mở cửa cô đã thấy Từ Vũ đứng ở ngoài, trên tay cầm máy tính và tập tài liệu. Đằng sau anh thì là Mặc Kha cầm chăn gối nhìn cô.
Cô thấy cảnh tượng này có chút khó hiểu: “Đây là…?”
Anh nhìn cô rồi giải thích: “Em bệnh hiện tại vẫn chưa khỏi, tôi sợ em tối nay ngủ một mình nửa đêm lại sốt nên có chút lo lắng. Cho nên tối nay tôi quyết định ngủ đây với em.”
Anh nói rồi bước vào trong phòng cô mặc cô đang đứng trước cửa ngơ ngác. Anh đặt máy tính và tài liệu lên bàn còn Mặc Kha thì để chăn và gối lên sofa. Lúc cô hoàn hồn lại thì mọi chuyện đã xong đâu vào đó, cô bước vào phòng nói: “Anh không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi khỏe hơn nhiều rồi.”
Anh đi tới gần chỗ cô đang đứng, sau đó cúi xuống ghé sát mặt cô. Cô thấy khoảng cách hiện tại hai người rất gần, mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi mím lại vì hồi hộp. Bỗng dưng cô nghe thấy anh nói tuy không lớn nhưng đủ để cho hai người họ nghe: “Tôi lo lắng cho em, sợ em xảy ra chuyện gì.”
Tuy chỉ nói câu ngắn gọn như vậy của anh nhưng cũng đủ làm cho trái tim cô đập nhanh không thể khống chế được. Anh đứng thẳng người dậy đi tới sofa ngồi xuống sau đó mở máy tính lên. Cô lúc này mới để ý Mặc Kha đã ra ngoài từ lúc nào mà cô chẳng hề hay biết.
Cô quay sang thấy anh đang chuẩn bị làm việc, cô nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa nên đi ra ban công dẹp bàn ghế và lấy sách vào. Vừa vào cô nghe anh hỏi: “Nãy giờ em ở ngoài đó đọc sách sao?”
Cô đặt quyển sách lên bàn, gật đầu nhìn anh: “Đúng vậy, ở đó khá thoải mái.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, có chút nhíu mày: “Ở ngoài đó lạnh, em bệnh chưa khỏi sao lại ra đó đọc sách?”
“Không có đâu, tôi mặc dày lắm nên khá ấm không có bị lạnh đâu. Anh xem.”
Cô đang giải thích cho anh nghe thì anh đã đứng dậy đi tới ôm lấy cô vào lòng. Cô ngơ ngác với cái ôm của anh, một lát sau cô nghe anh nói: “Được rồi, ngủ ngon.”
Anh nói rồi buông cô ra đi tới sofa ngồi xuống tiếp tục làm việc. Cô nhìn anh một lúc sau đó thu hồi tầm mắt đi tới giường nằm xuống, đắp chăn. Anh đứng dậy đi tắt đèn rồi bật đèn ngủ lên cho cô, cô len lén nhìn anh sau đó nói: “Anh đừng làm việc khuya quá, nhớ ngủ sớm. Ngủ ngon.”
Cô nói rồi nhanh chóng nhắm tịt mắt lại. Nếu cô lúc này mở mắt ra nhìn, chắc chắn sẽ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh đang nhìn cô. Anh nhìn cô một lát sau đó cũng trở về chỗ ngồi xuống. Trong phòng bây giờ thì một người nằm trên giường ngủ say còn một người ngồi trên sofa làm việc, đôi lúc còn ngẩng đầu nhìn cô sau đó sẽ đến chỉnh chăn lại cho cô sợ cô bị lạnh. Hành động đó cứ như thế lặp đi lặp lại cho đến gần sáng thì anh mới khép máy tính đi ngủ.
Sáng hôm sau lúc Cảnh Nghiên thức dậy cũng như hôm qua đã không thấy anh còn ở trong phòng nữa, chăn gối và đồ đạc của anh đều đã được đem về. Tuy tối qua cô ngủ nhưng không hề ngủ say, mỗi một hành động tối qua của anh cô đều nhớ. Cô bước xuống giường đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi thay đồ.
Lúc cô tới tòa soạn vừa bước vào văn phòng ngồi xuống thì Thiền Mộng đã lo lắng hỏi cô tới tấp: “Sức khỏe của cậu thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa mà đã đi làm rồi? Còn nữa có khó chịu ở đâu không?”
“Mình không có sao hết, đã đỡ nhiều rồi nên hôm nay mới đi làm. Với lại ở nhà suốt mình sẽ bệnh thêm mất thôi.”
Nam đồng nghiệp đi tới đưa cho cô ly nước, nói: “Mà chị biết tin gì chưa? Từ tổng đã đồng ý nhận phỏng vấn của tòa soạn chúng ta rồi nhưng anh ấy yêu cầu sẽ do chúng ta phụ trách.”
Cô nghe vậy thì kinh ngạc, lúc cô bệnh tới giờ cũng không nghe thấy anh nhắc về vấn đề này. Cô hỏi: “Thật sao? Anh ấy đồng ý rồi?”
Thiền Mộng ngồi bên cạnh gật đầu nhìn cô: “Đồng ý rồi. Hôm qua bọn mình đi gặp và bàn bạc lại, lần này không bị đứng ở ngoài đợi nữa mà được trợ lý của Từ tổng đưa thẳng lên. Mọi việc đều thuận lợi.”
Cô nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Thế thì tốt rồi, làm mình còn lo họ sẽ không đồng ý.”
Ba người đang nói chuyện vui vẻ thì thấy Khiểm Hà vào, họ nhanh chóng tản ra trở về chỗ làm việc. Khiểm Hà không đi vào văn phòng ngay mà đến thẳng chỗ cô quan tâm hỏi: “Sức khỏe của em thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Cô nghe cô ấy hỏi vậy thì gật đầu: “Sức khỏe của em đã đỡ nhiều rồi. Cảm ơn chị đã quan tâm.”
Khiểm Hà nghe vậy thì nói: “Được rồi, chiều nay có một nhân viên thực tập đến cũng là nhiếp ảnh gia giống em. Đến lúc đó nhờ em chiếu cố em ấy nhiều hơn.”
“Dạ được, em biết rồi chị.”
Khiểm Hà lúc này mới đi vào phòng, Thiền Mộng lúc này ghé sát qua nói: “Phòng chúng ta sắp có nhân viên thực tập mới, không biết là nam hay nữ đây? Làm mình tò mò quá.”
Cô đẩy cô ấy qua bên kia, nói: “Mình cũng không biết nhưng chúng ta đừng tò mò nữa, mau làm việc đi không là bị la cho xem.”
Buổi chiều ở tòa soạn lúc họ đang làm việc thì Khiểm Hà dẫn một nữ nhân viên thực tập bước vào, nhìn một lượt rồi nói: “Đây là nhân viên thực tập mới của tòa soạn chúng ta, tên cô ấy là Phán Nhu.”
Cảnh Nghiên nghe cô ấy giới thiệu thì ngẩng đầu lên nhìn thấy cô gái tên Phán Nhu có gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài ngang vai được để sang hai bên. Cô ấy nở một nụ cười tươi chào hỏi mọi người cho đến khi tới cô thì cô ấy háo hức nói: “Chị Cảnh Nghiên, thật vui khi được gặp chị. Em chính là fan hâm mộ của chị đó.”
Mặc Kha lấy chén đũa sắp xếp để lên bàn, nghe anh hỏi thì nói: “Cô ấy lên phòng thay đồ rồi cậu chủ.”
Anh lúc này mới hiểu ra, đi tới kéo ghế ngồi xuống nhìn những món ăn trên bàn. Mặc Kha đứng bên cạnh nói: “Hôm nay cô ấy làm ba món còn lại là do chúng tôi làm.”
“Được rồi, tôi biết những món nào cô ấy làm rồi. Chú cứ đi xuống trước đi.”
Mặc Kha lúc này mới đi xuống nhà bếp, trong phòng ăn cũng chỉ có mình anh. Lát sau Cảnh Nghiên từ trên lầu đi xuống, trên người cô đã thay một bộ đồ ngủ dài tay với họa tiết là những chú gấu. Cô đi tới kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, nhìn anh hỏi: “Anh đợi tôi có lâu không?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Không lâu lắm, tôi mới xuống thôi.”
“Vậy chúng ta ăn cơm thôi. Ở đây cũng chỉ có ba món là tôi nấu thôi.”
Anh chỉ lần lượt ba món gồm có trứng xào cà chua, cá chiên và sườn xào chua ngọt rồi nhìn cô cười hỏi: “Những món này là em làm đúng chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động |||||
Cô nghe vậy thì bất ngờ nhìn anh: “Sao anh biết?”
Anh nghe thế thì bật cười: “Nhìn cách bài trí khác với những món ở đây thì tôi biết đó đều là những món em làm.”
Anh nói rồi cầm đôi đũa lên gắp miếng cá bỏ vào miệng ăn. Cô vẫn nhìn theo động tác của anh không rời, lo lắng hỏi: “Anh cảm thấy mùi vị thế nào? Có vừa ăn không?”
Anh nhìn cô một lúc sau đó gật đầu: “Rất ngon, rất hợp khẩu vị với tôi.”
Cô nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cầm đũa lên gắp miếng cá lên ăn thì nhăn mặt lại. Cô cố gắng nuốt xuống rồi nhìn anh: “Cá này tôi lỡ chiên hơi khét, ăn vào đắng mà sao anh lại nói hợp khẩu vị. Món cá này anh đừng ăn nữa.”
Cô nói rồi định đưa tay lấy đĩa cá đem đi thì bị tay anh ngăn cản lại: “Để đây đi, những món này tôi đều thích ăn. Em ăn những món khác đi.”
“Nhưng món này khét rồi…”
Anh xua tay, nói: “Không sao.”
Anh nói rồi tiếp tục ăn những món cô nấu, cô nhìn thấy anh ngon miệng như vậy thì không biết nói gì hơn. Cô cầm đũa lên gắp miếng thịt và trứng lên ăn, thì nhíu mày. Món trứng thì quá mặn còn thịt thì vẫn ổn hơn một chút.
Cô nhìn anh rồi nói: “Anh đừng ăn mấy món này nữa, ăn món của chú Mặc nấu đi.”
“Không cần đâu, tôi rất thích những món em nấu. Đối với tôi, món em nấu bất kể là món gì đều ngon cả.”
Cô nghe anh nói vậy thì trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, lúc trước khi còn quen nhau cô rất ít khi nấu ăn cho anh. Anh cũng biết rõ tài nấu nướng của cô nhưng mỗi lần nấu anh đều ăn rất ngon miệng. Đến hiện tại anh ấy vẫn thế, vẫn không ghét món ăn cô nấu.
Một buổi cơm tối cứ thế lặng lẽ trôi qua, cả hai người cũng không vội về phòng ngay mà ngồi ở phòng khách xem TV. Mặc Kha bưng đĩa trái cây đã được gọt sẵn ra đem lên cho hai người. Cô cầm lấy miếng táo lên đưa sang cho anh, anh đưa tay nhận lấy cắn một miếng.
Anh ăn hết miếng táo trên tay rồi quay sang nhìn cô, nói: “Giữa tuần sau tôi sẽ đi công tác ở Mỹ.”
Cô cầm quả nho lên ăn, nghe anh nói vậy thì hỏi: “Vậy anh đi có lâu lắm không?”
Anh lắc đầu, cầm lấy trái nho đưa cho cô: “Tôi không biết, nếu công việc giải quyết nhanh chóng thì sẽ về sớm còn không thì sẽ là một tuần.”
Cô nhận lấy trái nho từ tay anh, gật đầu: “Được, tôi biết rồi. Cảm ơn.”
Hai người ngồi đó một lát rồi ai cũng trở về phòng nấy. Cảnh Nghiên ở trong phòng đi tới mở cửa ban công bước ra ngoài, bên ngoài có những cơn gió nhẹ thổi tới làm cho tâm trạng cô cũng thoải mái hơn không ít.
Cô cầm một quyển sách ở trong phòng đem ra ban công ngồi xuống đọc. Đôi lúc cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đầy sao và mặt trăng đang chiếu sáng, cảm giác vô cùng yên bình.
Đang tập trung đọc thì tiếng gõ cửa vang lên, cô khép quyển sách lại đặt lên bàn nhỏ để trước ban công sau đó đứng dậy đi ra mở cửa. Vừa mở cửa cô đã thấy Từ Vũ đứng ở ngoài, trên tay cầm máy tính và tập tài liệu. Đằng sau anh thì là Mặc Kha cầm chăn gối nhìn cô.
Cô thấy cảnh tượng này có chút khó hiểu: “Đây là…?”
Anh nhìn cô rồi giải thích: “Em bệnh hiện tại vẫn chưa khỏi, tôi sợ em tối nay ngủ một mình nửa đêm lại sốt nên có chút lo lắng. Cho nên tối nay tôi quyết định ngủ đây với em.”
Anh nói rồi bước vào trong phòng cô mặc cô đang đứng trước cửa ngơ ngác. Anh đặt máy tính và tài liệu lên bàn còn Mặc Kha thì để chăn và gối lên sofa. Lúc cô hoàn hồn lại thì mọi chuyện đã xong đâu vào đó, cô bước vào phòng nói: “Anh không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi khỏe hơn nhiều rồi.”
Anh đi tới gần chỗ cô đang đứng, sau đó cúi xuống ghé sát mặt cô. Cô thấy khoảng cách hiện tại hai người rất gần, mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi mím lại vì hồi hộp. Bỗng dưng cô nghe thấy anh nói tuy không lớn nhưng đủ để cho hai người họ nghe: “Tôi lo lắng cho em, sợ em xảy ra chuyện gì.”
Tuy chỉ nói câu ngắn gọn như vậy của anh nhưng cũng đủ làm cho trái tim cô đập nhanh không thể khống chế được. Anh đứng thẳng người dậy đi tới sofa ngồi xuống sau đó mở máy tính lên. Cô lúc này mới để ý Mặc Kha đã ra ngoài từ lúc nào mà cô chẳng hề hay biết.
Cô quay sang thấy anh đang chuẩn bị làm việc, cô nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa nên đi ra ban công dẹp bàn ghế và lấy sách vào. Vừa vào cô nghe anh hỏi: “Nãy giờ em ở ngoài đó đọc sách sao?”
Cô đặt quyển sách lên bàn, gật đầu nhìn anh: “Đúng vậy, ở đó khá thoải mái.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, có chút nhíu mày: “Ở ngoài đó lạnh, em bệnh chưa khỏi sao lại ra đó đọc sách?”
“Không có đâu, tôi mặc dày lắm nên khá ấm không có bị lạnh đâu. Anh xem.”
Cô đang giải thích cho anh nghe thì anh đã đứng dậy đi tới ôm lấy cô vào lòng. Cô ngơ ngác với cái ôm của anh, một lát sau cô nghe anh nói: “Được rồi, ngủ ngon.”
Anh nói rồi buông cô ra đi tới sofa ngồi xuống tiếp tục làm việc. Cô nhìn anh một lúc sau đó thu hồi tầm mắt đi tới giường nằm xuống, đắp chăn. Anh đứng dậy đi tắt đèn rồi bật đèn ngủ lên cho cô, cô len lén nhìn anh sau đó nói: “Anh đừng làm việc khuya quá, nhớ ngủ sớm. Ngủ ngon.”
Cô nói rồi nhanh chóng nhắm tịt mắt lại. Nếu cô lúc này mở mắt ra nhìn, chắc chắn sẽ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh đang nhìn cô. Anh nhìn cô một lát sau đó cũng trở về chỗ ngồi xuống. Trong phòng bây giờ thì một người nằm trên giường ngủ say còn một người ngồi trên sofa làm việc, đôi lúc còn ngẩng đầu nhìn cô sau đó sẽ đến chỉnh chăn lại cho cô sợ cô bị lạnh. Hành động đó cứ như thế lặp đi lặp lại cho đến gần sáng thì anh mới khép máy tính đi ngủ.
Sáng hôm sau lúc Cảnh Nghiên thức dậy cũng như hôm qua đã không thấy anh còn ở trong phòng nữa, chăn gối và đồ đạc của anh đều đã được đem về. Tuy tối qua cô ngủ nhưng không hề ngủ say, mỗi một hành động tối qua của anh cô đều nhớ. Cô bước xuống giường đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi thay đồ.
Lúc cô tới tòa soạn vừa bước vào văn phòng ngồi xuống thì Thiền Mộng đã lo lắng hỏi cô tới tấp: “Sức khỏe của cậu thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa mà đã đi làm rồi? Còn nữa có khó chịu ở đâu không?”
“Mình không có sao hết, đã đỡ nhiều rồi nên hôm nay mới đi làm. Với lại ở nhà suốt mình sẽ bệnh thêm mất thôi.”
Nam đồng nghiệp đi tới đưa cho cô ly nước, nói: “Mà chị biết tin gì chưa? Từ tổng đã đồng ý nhận phỏng vấn của tòa soạn chúng ta rồi nhưng anh ấy yêu cầu sẽ do chúng ta phụ trách.”
Cô nghe vậy thì kinh ngạc, lúc cô bệnh tới giờ cũng không nghe thấy anh nhắc về vấn đề này. Cô hỏi: “Thật sao? Anh ấy đồng ý rồi?”
Thiền Mộng ngồi bên cạnh gật đầu nhìn cô: “Đồng ý rồi. Hôm qua bọn mình đi gặp và bàn bạc lại, lần này không bị đứng ở ngoài đợi nữa mà được trợ lý của Từ tổng đưa thẳng lên. Mọi việc đều thuận lợi.”
Cô nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Thế thì tốt rồi, làm mình còn lo họ sẽ không đồng ý.”
Ba người đang nói chuyện vui vẻ thì thấy Khiểm Hà vào, họ nhanh chóng tản ra trở về chỗ làm việc. Khiểm Hà không đi vào văn phòng ngay mà đến thẳng chỗ cô quan tâm hỏi: “Sức khỏe của em thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Cô nghe cô ấy hỏi vậy thì gật đầu: “Sức khỏe của em đã đỡ nhiều rồi. Cảm ơn chị đã quan tâm.”
Khiểm Hà nghe vậy thì nói: “Được rồi, chiều nay có một nhân viên thực tập đến cũng là nhiếp ảnh gia giống em. Đến lúc đó nhờ em chiếu cố em ấy nhiều hơn.”
“Dạ được, em biết rồi chị.”
Khiểm Hà lúc này mới đi vào phòng, Thiền Mộng lúc này ghé sát qua nói: “Phòng chúng ta sắp có nhân viên thực tập mới, không biết là nam hay nữ đây? Làm mình tò mò quá.”
Cô đẩy cô ấy qua bên kia, nói: “Mình cũng không biết nhưng chúng ta đừng tò mò nữa, mau làm việc đi không là bị la cho xem.”
Buổi chiều ở tòa soạn lúc họ đang làm việc thì Khiểm Hà dẫn một nữ nhân viên thực tập bước vào, nhìn một lượt rồi nói: “Đây là nhân viên thực tập mới của tòa soạn chúng ta, tên cô ấy là Phán Nhu.”
Cảnh Nghiên nghe cô ấy giới thiệu thì ngẩng đầu lên nhìn thấy cô gái tên Phán Nhu có gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài ngang vai được để sang hai bên. Cô ấy nở một nụ cười tươi chào hỏi mọi người cho đến khi tới cô thì cô ấy háo hức nói: “Chị Cảnh Nghiên, thật vui khi được gặp chị. Em chính là fan hâm mộ của chị đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.