Tình Đầu Là Oan Gia

Chương 127

Nàng lười

06/07/2023

Mấy ngày tiếp theo cô và hắn thật sự chỉ ở trong nhà, cả hai hết ăn rồi ngủ xem tivi đánh game giết thời gian nhưng bầu không khí sống chung như này thật sự rất hài hòa thổi mái.

Tuy lâu lâu bị người nhà hai bên gọi đến hỏi thâm nhưng mọi thứ vẫn tốt vô cùng, cuộc sống như này kéo dài mãi thì thật sự rất tốt chỉ có hai người không bị những tác nhân bên ngoài làm phiền đến.

Cả hai làm cá mặn trong nhà được mấy ngày thì có tin nhắn của giáo sư Can nhắn đến bảo rằng bài báo cáo đã được chấp nhận và thông qua hơn nữa còn bảo cả nhóm chiều ngài hôm sau sẻ đi khao mọi người ăn, địa chỉ gì đó đề để bọn họ tự chọn.

Cô nhìn điện thoại xong liền không khỏi quay sang nhìn Thế Hạo đang ngồi cạnh mình, thấy cô đột nhiên quay sang nhìn mình như vậy hắn không khỏi quay sang mĩm cười nhìn cô "Sau vậy bộ có chuyện gì à?"

"Giáo sư Can ngày mai gọi chúng em ra ngoài để bao ăn, mừng báo cáo đã được thông qua anh ngày mai có đi cùng em không?"

Nghe cô nói thế nụ cười của hắn ngay lập tức thu lại "Anh không đi đâu, em cứ ra ngoài chơi vui vẻ cùng mọi người đi"

Nghe hắn nói thế cô hơi cau mày "Anh thật sự không muốn đi à?"

Nghe cô hỏi thế hắn đến nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã ngay lập tức trả lời "Thật anh không muốn đi chút nào"

Vừa nghe thế cô lập tức buôn điện thoại xoai người sang ôm lấy cổ hắn cười đầy xấu xa "Ồ vậy sao, thật sự không muốn đi đấy à? Nhưng sao em thấy lời anh nói ra không có chút gì gọi là thật lòng hết vậy?"

Hắn thấy cô ôm mình cũng ngay lập tức đưa tay ôm lấy eo cô biểu môi lên tiếng "Em thừa biết rồi còn hỏi, nhóm em có cái người tên Bách Duật kia anh vui mới lạ ấy"

"Thế sao em rũ anh đi cùng anh lại không đồng ý hả?" Nếu đã không muốn thấy cô ở một chổ với tình địch mình thì không vác cái thân theo.

"Cho em tự dò cuối cùng đấy, sau này về nước anh sẻ quản em nghiêm hơn để mấy tên con trai khác khỏi ve vãn em rồi lựa lúc anh không chút đề phòng mà câu em đi mất" Hắn nữa đùa nữa thật mà lên tiếng.

Nghe hắn vừa nói thế cô thật sự rất muốn cười to nhưng lại cô mà kìm lại thành ra cả người không ngừng rung lên, hắn thấy cô nhịn cười đến mức này thì không khỏi cau mài.

"Em cười cái gì? Lời anh nói ra thật sự rất buồn cười hay sao? Hử?"



Nghe thế cô lập tức đè cơn buồn cười xuống mà nghiêm túc nhìn hắn "Không không buồn cười chút nào cả, chỉ là em đang muốn nhìn xem cái anh nói quản nghiêm em là như thế nào thôi"

Nhìn thái độ nghiêm túc bề ngoài này của cô hắn không thể không cảm thán cô thay đổi nhanh nhue trong tróng ấy, nhưng mà hắn thừa biết lời cô vừa nói ra với lời trong lòng chẳng chút nào giống nhau cả.

Nghĩ thế khắn không khỏi hừ lạnh một tiếng biểu thị bản thân rất không tin tưởng lời cô nói, mà thấy hắn hừ lạnh như vậy liền mặc kệ hắn mà buôn hắn ra xoay người lại tiếp tục nghịch điện thoại bỏ mặt người nào đó đang rất không vui mà ngồi một bên.

Mà hắn khi thấy cô bỏ mặt mình như vậy càng thêm không vui mà xoay sang kéo cô vào lòng mình ôm, bị ôm như thế cô chẳng chút khó chịu nào cả mà cứ mặt kệ hắn.

Bên kia phía của Nhã Như và Bách Duật khi nhận được tin nhắn của giáo sư Can cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

"Anh nói xem ngày mai Thế Hạo có theo tiểu Nghi đến gặp chúng ta không?"

Bách Duật nghe thế thì lắc đầu hơn nữa lại còn có chút ưu nhã mà cầm tách cafe lên nhấp một ngụm "Anh đoán cậu ta sẻ không đến"

Nhã Như nghe thế thì không hiểu "Vì sao anh đoán cậu ta sẻ không đến?"

Bách Duật nghe thế thì cực bình thản "Là linh cảm đấy"

Nhã như vừa nghe hắn nói thế thì ngay lập tức tặng hắn một cái hừ lạnh đầy xem thường, sẳng tiện cô nàng cũng muốn hỏi hắn ta một vấn đề cực kì là quan trong "Bách Duật ruốt cuộc là anh muốn ở nhà em đến bao giờ thế hả? Từ cái ngày ra khỏi viện nghiên cứu anh đã ở đây rất lâu rồi đấy, anh mau cút về nhà mình đi"

Bách Duật nghe Nhã Như đuổi mình như vậy thì chẳng có chút thái độ ngại ngùng của người ở ké nào cả "Ngại quá ở nhà một mình thật sự rất chán, anh không muốn về đó mà phải ở một mình đâu hơn nữa ở đây thật sự rất thoải mái nha có người lãi nhãi bên tay rất thú vị. Hơn nữa anh ở đây cũng nấu cơm dọn nhà cho em rồi còn gì nữa, em cần gì phải nổi cáu với anh anh cũng có ở ké mà không làm gì đâu."

Nghe Bách Duật nói thế Nhã Như ngay lập tức phát hỏa luôn rồi, cái gì lãi nhãi chứ rõ ràng là hắn chọc cho cô nói mà nay lại có thái độ chẳng chút gì liên quan đến mình như thế, đúng là tức điên người.

Mà bộ dạng này của Nhã Như khi bi Bách Duật nhìn thấy trong đầu hắn ngay lập tức hiện ra hình ảnh so sánh cô cùng một chú nhím nhỏ đang xù lông, thật cũng có chút đáng yêu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Đầu Là Oan Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook