Chương 129
Nàng lười
06/07/2023
Người không chấp nhận được sự thật nhất trong những người hiện đang có
mặt ở đây chắc có lẽ là giáo sư Can, dù sao cô cũng là người học trò mà
ông yêu thích nhất sau lại có thể vướng vào cái gọi là tình yếu đầy đau
đầu kia chứ.
"Nghi, em là người thông minh sao lại để bản thân vướng vào gắc rối ấy chứ?"
Nghe ông hỏi thế cô không khỏi đưa mắt mà nhìn ông "Thầy, nếu nói về thông minh em chắc chắn không bằng thầy nhưng thầy à chẳng phải thầy cũng vướng vào cái thầy cho là rắc rối hay sao?"
Cô nói thế làm giáo sư Can cứng họng rồi, ông thật sự không biết trả lời như nào nữa ai bảo ông cũng đã vướng vào rất rối từ sớm hơn nữa lại còn cam tâm tình nguyện cùng đi hết đời với vợ mình hay sao.
"Cậu cùng người kia sau lại yêu đương vậy?" Có người nhịn không được mà tò mò hỏi.
Nghe thế cô liền mĩm cười "Là thanh mai trúc mã, cậu ấy tốt với tớ lại còn yêu tớ nê chúng tớ cứ thế yêu đương"
Thanh mai trúc mã này bọn họ hình như có nghe cô nhắc qua vài lần hơn nữa còn không mấy tốt đẹp, oan gia thì đúng hơn thế mà chỉ thoáng cái đã yêu đương thế gian đúng là không thiếu chuyện kì lạ mà.
"Sau cậu không mang cậu ta đến cho chúng tớ cùng gặp mặt?"
"Cậu ấy ngại, hơn nữa gặp các cậu cùng giáo sư chắc sẻ áp lực lắm nên cậu ấy mới không đi cùng mình"
Lý do cô đưa ra bọn họ nghe thì quả thật hợp lý đấy nhưng mà cảm giác nó cứ lấn cấn chổ nào ấy, nhưng mà lấn cấn chổ nào thì bọn họ hoàn toàn không thể chỉ rõ ra được.
"Vốn muốn kéo cậu đi tăng 2 nhưng trong nhà có người vậy thì lần này tạm tha cho cậu vậy" nữ sinh lần này đại phát từ bi mà tha cho cô một lần.
Nghe thế cô liền nhịn không được mà cảm ơn bọn họ "Yêu các cậu chết đi được, lần này các cậu tha tớ vậy lần sau gặp mặt để tớ bao"
Nghe thế mọi người ngay lập tức đồng ý hơn nữa lại còn cực kì vui vẻ cho cô về trước, còn bọn họ thì ở lại đi tăng 2 đến sáng.
Lúc về đến nhà mở cửa ra cô không khỏi giật mình, trong nhà lúc này tối thui chẳng thấy chút ánh đèn nào cả. Hình ảnh này làm cô tưởng Thế Hạo đã đợi không nổi mà đi ngủ sớm rồi chứ nhưng khi vừa mở đèn lên cô không khỏi giật mình.
Thế Hạo giờ đang ngồi trên sofa hơn nữa ánh mắt hướng về cô đầy vẻ ai oán dọa cô không khỏi thoát tim suýt nữa đã nhảy dựng cả lên.
"Anh ngồi đó làm gì? Hơn nữa lại chẳng chịu mở đèn, muốn dọa chết em đấy à?" Vừa nói cô vừa cúi người cởi giày đặt sang một bên.
Vốn cô đang muốn nghe câu trả lời của hắn nhưng hắn cứ thế mà ngồi im ngoại trừ ánh mắt chẳng còn đặt trên người cô thì chẳng gì thay đổi cả.
Thấy thế cô có chút khó hiểu mà nhanh chân bước lại ngồi xuống cạnh hắn "Sau vậy? Sao im lặng chẳng thèm nói tiếng nào vậy? Em có mang đồ ăn về cho anh này!"
Vừa nói cô vừa đưa tay lay hắn, lúc này hắn mới miễn cưỡng quay sang nhìn cô "Em bỏ anh từ 4h chiều đến tận 12h30 đêm, em nói xem anh có vui không hả?"
Mới có bỏ hắn đi gần 7 tiếng đã không vui như này rồi nếu cô mà đi tăng hai có khi nào hắn sẻ giận tới mức dãy đạch đạch với cô luôn hay không?
"Không phải em cố ý về trễ đâu, vốn bọn họ còn muốn kéo em đi tăng hai nhưng em lại bảo ở nhà có người yêu đang chờ nên bọn họ mới tha đấy nếu không thì đến sáng mai em mới về được."
Cô vừa nói thế thì ngay lập tức không biết trong đầu hắn đang bổ não cái gì mà hai mắt lập tức sáng lên, thái độ giận dỗi gì đó đều bay sạch cả.
"Em về sớm như này anh rất vui, nhưng mà không đi tăng 2 cùng mọi người thật sự ổn chứ?" Bộ dáng hắn nói ra lời này thì hệt như đang rất quan tâm lo lắng nhưng trong lòng hắn thì sự thật éo phải vậy, hắn vui vì cô đã xem hắn là quan trọng nhất nên mới về cùng hắn.
Nghe hắn hỏi cô liền lắc đầu "Không sau, vắng em thì bọn họ vẫn còn vui vẻ nhưng em mà không về anh có vui nỗi đâu"
Hắn nghe thế thì ngay lập tức bài ra bộ dáng uất ức "Anh không sau, nếu em muốn vậy hiện tại em cứ đi chơi đi"
Nghe hắn nói thế cô liền lập tức cầm túi đứng dậy vờ như là muốn đi ra ngoài lần nữa, mà hắn vừa thấy thế lập tức cả người không ổn đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên hai mắt giống như dán chặt vào người cô.
Cô cũng thấy nên lên tiếng trêu chọc hắn "Vậy em đi đây, thức ăn anh nhớ hăm nóng lại nhá có gì sáng mai em về mua thức ăn sáng cho anh"
Vừa nghe cô nói thế hắn ngay lập tức đứng phắt dậy kéo lấy tay cô "Đừng đi mà, đừng bỏ anh ở nhà một mình nếu em đi thì cho anh theo với"
Hắn không muốn bản thân lần nữa phải chờ đợi cô về đâu, cảm giác ở một mình đợi cô thật sự chẳng có thoải mái hay dễ chịu chút nào.
"Nghi, em là người thông minh sao lại để bản thân vướng vào gắc rối ấy chứ?"
Nghe ông hỏi thế cô không khỏi đưa mắt mà nhìn ông "Thầy, nếu nói về thông minh em chắc chắn không bằng thầy nhưng thầy à chẳng phải thầy cũng vướng vào cái thầy cho là rắc rối hay sao?"
Cô nói thế làm giáo sư Can cứng họng rồi, ông thật sự không biết trả lời như nào nữa ai bảo ông cũng đã vướng vào rất rối từ sớm hơn nữa lại còn cam tâm tình nguyện cùng đi hết đời với vợ mình hay sao.
"Cậu cùng người kia sau lại yêu đương vậy?" Có người nhịn không được mà tò mò hỏi.
Nghe thế cô liền mĩm cười "Là thanh mai trúc mã, cậu ấy tốt với tớ lại còn yêu tớ nê chúng tớ cứ thế yêu đương"
Thanh mai trúc mã này bọn họ hình như có nghe cô nhắc qua vài lần hơn nữa còn không mấy tốt đẹp, oan gia thì đúng hơn thế mà chỉ thoáng cái đã yêu đương thế gian đúng là không thiếu chuyện kì lạ mà.
"Sau cậu không mang cậu ta đến cho chúng tớ cùng gặp mặt?"
"Cậu ấy ngại, hơn nữa gặp các cậu cùng giáo sư chắc sẻ áp lực lắm nên cậu ấy mới không đi cùng mình"
Lý do cô đưa ra bọn họ nghe thì quả thật hợp lý đấy nhưng mà cảm giác nó cứ lấn cấn chổ nào ấy, nhưng mà lấn cấn chổ nào thì bọn họ hoàn toàn không thể chỉ rõ ra được.
"Vốn muốn kéo cậu đi tăng 2 nhưng trong nhà có người vậy thì lần này tạm tha cho cậu vậy" nữ sinh lần này đại phát từ bi mà tha cho cô một lần.
Nghe thế cô liền nhịn không được mà cảm ơn bọn họ "Yêu các cậu chết đi được, lần này các cậu tha tớ vậy lần sau gặp mặt để tớ bao"
Nghe thế mọi người ngay lập tức đồng ý hơn nữa lại còn cực kì vui vẻ cho cô về trước, còn bọn họ thì ở lại đi tăng 2 đến sáng.
Lúc về đến nhà mở cửa ra cô không khỏi giật mình, trong nhà lúc này tối thui chẳng thấy chút ánh đèn nào cả. Hình ảnh này làm cô tưởng Thế Hạo đã đợi không nổi mà đi ngủ sớm rồi chứ nhưng khi vừa mở đèn lên cô không khỏi giật mình.
Thế Hạo giờ đang ngồi trên sofa hơn nữa ánh mắt hướng về cô đầy vẻ ai oán dọa cô không khỏi thoát tim suýt nữa đã nhảy dựng cả lên.
"Anh ngồi đó làm gì? Hơn nữa lại chẳng chịu mở đèn, muốn dọa chết em đấy à?" Vừa nói cô vừa cúi người cởi giày đặt sang một bên.
Vốn cô đang muốn nghe câu trả lời của hắn nhưng hắn cứ thế mà ngồi im ngoại trừ ánh mắt chẳng còn đặt trên người cô thì chẳng gì thay đổi cả.
Thấy thế cô có chút khó hiểu mà nhanh chân bước lại ngồi xuống cạnh hắn "Sau vậy? Sao im lặng chẳng thèm nói tiếng nào vậy? Em có mang đồ ăn về cho anh này!"
Vừa nói cô vừa đưa tay lay hắn, lúc này hắn mới miễn cưỡng quay sang nhìn cô "Em bỏ anh từ 4h chiều đến tận 12h30 đêm, em nói xem anh có vui không hả?"
Mới có bỏ hắn đi gần 7 tiếng đã không vui như này rồi nếu cô mà đi tăng hai có khi nào hắn sẻ giận tới mức dãy đạch đạch với cô luôn hay không?
"Không phải em cố ý về trễ đâu, vốn bọn họ còn muốn kéo em đi tăng hai nhưng em lại bảo ở nhà có người yêu đang chờ nên bọn họ mới tha đấy nếu không thì đến sáng mai em mới về được."
Cô vừa nói thế thì ngay lập tức không biết trong đầu hắn đang bổ não cái gì mà hai mắt lập tức sáng lên, thái độ giận dỗi gì đó đều bay sạch cả.
"Em về sớm như này anh rất vui, nhưng mà không đi tăng 2 cùng mọi người thật sự ổn chứ?" Bộ dáng hắn nói ra lời này thì hệt như đang rất quan tâm lo lắng nhưng trong lòng hắn thì sự thật éo phải vậy, hắn vui vì cô đã xem hắn là quan trọng nhất nên mới về cùng hắn.
Nghe hắn hỏi cô liền lắc đầu "Không sau, vắng em thì bọn họ vẫn còn vui vẻ nhưng em mà không về anh có vui nỗi đâu"
Hắn nghe thế thì ngay lập tức bài ra bộ dáng uất ức "Anh không sau, nếu em muốn vậy hiện tại em cứ đi chơi đi"
Nghe hắn nói thế cô liền lập tức cầm túi đứng dậy vờ như là muốn đi ra ngoài lần nữa, mà hắn vừa thấy thế lập tức cả người không ổn đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên hai mắt giống như dán chặt vào người cô.
Cô cũng thấy nên lên tiếng trêu chọc hắn "Vậy em đi đây, thức ăn anh nhớ hăm nóng lại nhá có gì sáng mai em về mua thức ăn sáng cho anh"
Vừa nghe cô nói thế hắn ngay lập tức đứng phắt dậy kéo lấy tay cô "Đừng đi mà, đừng bỏ anh ở nhà một mình nếu em đi thì cho anh theo với"
Hắn không muốn bản thân lần nữa phải chờ đợi cô về đâu, cảm giác ở một mình đợi cô thật sự chẳng có thoải mái hay dễ chịu chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.