Chương 132
Nàng lười
07/07/2023
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng hắn đã vội phi nhanh ra khỏi nhà để chạy
đến nhà cô, nguyên một đêm không ngủ được thành ra hai mắt hắn hệt như
gấu trúc.
Lúc quản gia Diệp gia nhìn thấy hắn cũng không nhịn được có chút giật mình, "Chung nhị thiếu sáng sớm đã đến tìm tiểu thư đấy à?"
Thế Hạo nghe hỏi thì lập tức gật đầu.
"Tiểu thư giờ này vẫn còn chưa thức, à mà ông bà chủ và hai vị thiếu gia vẫn còn trong nhà đấy"
Quản gia nói xong cũng chẳng quan tâm hắn có phản ứng gì mà đã lập tức mang hắn vào trong, hành động này của quản gia chẳng khác nào đang quăng hắn vào hang cọp.
Thế Hạo bị đưa vào Diệp gia ngay lập tức trở nên khép nép hơn hẳn, mà cũng phải thôi xung quanh hắn hiện tại đang bi bốn người Diệp gia ngồi xung quanh.
"Tiểu Hạo sáng sớm đến chơi hả con?" Mẹ Diệp vốn có chút cảm tình với hắn nên cũng nói chuyện hào nhã hơn hẳn.
"Dạ con đến tìm tiểu Nghi ạ" Hắn lễ phép trả lời câu hỏi của mẹ Diệp.
Nhưng mà vừa trả lời xong ngay lập tức nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của ba người còn lại.
"Tìm con bé làm gì? Hôm nay cũng chẳng phải ngày đi học nên đâu cần phải đưa đón con bé, hơn nữa việc đưa đón con bé sau này không phiền cậu nữa đâu" Ba Diệp không vui vẻ gì mà nói ra lời này.
Vốn ban đầu ông muốn con gái nhà mình hòa hoản với tên nhóc này chút con như là vì hai nhà, nhưng thằng nhóc đáng ghét này thế mà lại câu đi con gái bảo bối của nhà ông, tức chết ông rồi.
"Cháu,... thật ra cháu muốn..."
"Muốn cái gì? Chuyện cậu dụ dỗ em gái tôi tôi còn chưa tính sổ với cậu nữa đây nè, còn bài đặt lếch mặt đến đây hôm nay ông đây phải đập cậu một trận" Thiên Duệ vừa nói vừa có chút kích động muốn đứng dậy đánh người.
Nhưng Thiên Hành ngồi bên cạnh nhanh tróng đưa tay cản lại bởi Thiên Hành biết nếu dưới này gây ra tiếng ồn quá lớn cô trên phòng chắc chắn sẻ bị đánh thức dậy, đến lúc cô mà thức thì chắc chắn bọn họ chẳng thể nói lời nào đe dọa thằng nhóc Thế Hạo được nữa.
"Được rồi, nghĩ đi nghĩ lại thì tôi thấy cậu và con bé không hợp nhau đâu nên chia tay sớm chút đi" Thiên Hành rất ung dung mà nói ra lời này.
Thế Hạo vừa nghe nói đến việc chia tay thì cả người đều bắt đầu không ổn.
"Thưa cô chú cùng hai anh, con thật sự rất thích em ấy nên việc chia tay chắc chắn sẻ không xảy ra. Nếu mọi người không hài lòng với con ở bất kì điểm gì con sẻ sửa đổi để phù hợp với điều kiện của mọi người, còn việc chia tay xin lỗi con không thể tuân theo được"
Hắn khó khăn lắm mới được cô thích, giờ kiêu hắn chia tay đúng là điên rồi mà.
"Tôi đây chính là không vừa mắt cậu đấy, đã không vừa mắt cậu thì chẳng thay đổi được đâu nên là cậu nhanh tróng chia tay em ấy đi hoặc là để tôi bảo em ấy chia tay cậu" Thiên Duệ ngứa mắt Thế Hạo từ nhiều năm nên chỉ cần gây khó dễ cho Thế Hạo là hắn cực kì thoải mái, hơn nữa nếu mà để em gái hắn ở cùng tên khó ưa như Thế Hạo chắc chắn ngày nào hắn cũng sẻ bị tức chết cho xem.
"Anh cảm thấy nếu bảo em chia tay thì em sẻ chia tay cậu ấy chắc, anh lấy đâu ra tự tin quá vậy?" Cô vừa nói vừa bước xuống cầu thang, mấy người trong nhà nghe tiếng cô cũng không khỏi giật mình.
Mới 7h sáng mà cô đã thức hơn nữa còn nghe được bọn họ đang đe dọa tên nhóc kia nữa chứ, không dọa bọn họ mới lạ á.
Mà cô vừa bước xuống đã ngồi ngay cạnh Thế Hạo, sau đó rât không vui mà đưa mắt nhìn từng người một.
Vốn dĩ cô đang ngủ ngon, ai mà ngờ đâu quản gia lên gõ cửa phòng của cô buộc cô phải tỉnh dậy vốn tưởng có chuyện gì hóa ra cái tên ngốc này lại chạy đến tìm cô.
Vừa nghĩ đến đây cô liền quay sang trừng mắt nhìn hắn, vốn đã không cho hắn đến đây rồi mà thế mà vẫn cố chấp chạy đến.
"Em nói rồi, em tuyệt không chia tay đừng có ép em cũng đừng có ép cậu ấy, nếu không em đây lập tức dọn đồ ra khỏi nhà"
Cô bình thản mà nói ra những lời này làm ba người còn lại trong nhà quay qua nhìn Thiên Duệ với ánh mắt đầy cảnh cáo, bản thân Thiên Duệ cũng tự biết bản thân mà nói thêm câu nào nữa chắc chắn sẻ gây họa nên ngoan ngoãn mà ngồi im một bên.
"À đúng rồi con và cậu ấy yêu đương rồi, cũng được gần tháng rồi ấy nhỉ. À mà hiện tại chỉ yêu đương, thêm vài năm nữa con còn muốn đính hôn sau đó dọn ra ngoài ở cùng cậu ấy.
Con không phải là đang xin phép mọi người, mà là đang thông báo cho mọi người nghe. Mọi người chấp nhận cũng được không chấp nhận cũng chẳng sau nhưng mà con nói trước đừng có ép con nếu không con cũng chẳng biết làm ra chuyện gì đâu."
Ba Diệp vừa nghe cô nói thế liền bị dọa sợ rồi, má nó con gái bảo bối nhà ông lần này thật hết kéo về được rồi, giờ vui vẻ chấp nhận thì ông làm không được khó chịu ra mặt cũng làm không xong ông ta đúng là khổ mà.
Lúc này đây người đứng ngồi không yên chẳng có riêng gì ba Diệp, cả ba người còn lại cũng rất không muốn nghe và hiểu những lời cô nói.
Bọn họ thật không nghĩ cô thế mà lại nghiêm túc với thằng nhóc này như vậy, nếu như mà không phải nghiêm túc mà chỉ là đùa chơi thì tốt rồi.
Lúc quản gia Diệp gia nhìn thấy hắn cũng không nhịn được có chút giật mình, "Chung nhị thiếu sáng sớm đã đến tìm tiểu thư đấy à?"
Thế Hạo nghe hỏi thì lập tức gật đầu.
"Tiểu thư giờ này vẫn còn chưa thức, à mà ông bà chủ và hai vị thiếu gia vẫn còn trong nhà đấy"
Quản gia nói xong cũng chẳng quan tâm hắn có phản ứng gì mà đã lập tức mang hắn vào trong, hành động này của quản gia chẳng khác nào đang quăng hắn vào hang cọp.
Thế Hạo bị đưa vào Diệp gia ngay lập tức trở nên khép nép hơn hẳn, mà cũng phải thôi xung quanh hắn hiện tại đang bi bốn người Diệp gia ngồi xung quanh.
"Tiểu Hạo sáng sớm đến chơi hả con?" Mẹ Diệp vốn có chút cảm tình với hắn nên cũng nói chuyện hào nhã hơn hẳn.
"Dạ con đến tìm tiểu Nghi ạ" Hắn lễ phép trả lời câu hỏi của mẹ Diệp.
Nhưng mà vừa trả lời xong ngay lập tức nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của ba người còn lại.
"Tìm con bé làm gì? Hôm nay cũng chẳng phải ngày đi học nên đâu cần phải đưa đón con bé, hơn nữa việc đưa đón con bé sau này không phiền cậu nữa đâu" Ba Diệp không vui vẻ gì mà nói ra lời này.
Vốn ban đầu ông muốn con gái nhà mình hòa hoản với tên nhóc này chút con như là vì hai nhà, nhưng thằng nhóc đáng ghét này thế mà lại câu đi con gái bảo bối của nhà ông, tức chết ông rồi.
"Cháu,... thật ra cháu muốn..."
"Muốn cái gì? Chuyện cậu dụ dỗ em gái tôi tôi còn chưa tính sổ với cậu nữa đây nè, còn bài đặt lếch mặt đến đây hôm nay ông đây phải đập cậu một trận" Thiên Duệ vừa nói vừa có chút kích động muốn đứng dậy đánh người.
Nhưng Thiên Hành ngồi bên cạnh nhanh tróng đưa tay cản lại bởi Thiên Hành biết nếu dưới này gây ra tiếng ồn quá lớn cô trên phòng chắc chắn sẻ bị đánh thức dậy, đến lúc cô mà thức thì chắc chắn bọn họ chẳng thể nói lời nào đe dọa thằng nhóc Thế Hạo được nữa.
"Được rồi, nghĩ đi nghĩ lại thì tôi thấy cậu và con bé không hợp nhau đâu nên chia tay sớm chút đi" Thiên Hành rất ung dung mà nói ra lời này.
Thế Hạo vừa nghe nói đến việc chia tay thì cả người đều bắt đầu không ổn.
"Thưa cô chú cùng hai anh, con thật sự rất thích em ấy nên việc chia tay chắc chắn sẻ không xảy ra. Nếu mọi người không hài lòng với con ở bất kì điểm gì con sẻ sửa đổi để phù hợp với điều kiện của mọi người, còn việc chia tay xin lỗi con không thể tuân theo được"
Hắn khó khăn lắm mới được cô thích, giờ kiêu hắn chia tay đúng là điên rồi mà.
"Tôi đây chính là không vừa mắt cậu đấy, đã không vừa mắt cậu thì chẳng thay đổi được đâu nên là cậu nhanh tróng chia tay em ấy đi hoặc là để tôi bảo em ấy chia tay cậu" Thiên Duệ ngứa mắt Thế Hạo từ nhiều năm nên chỉ cần gây khó dễ cho Thế Hạo là hắn cực kì thoải mái, hơn nữa nếu mà để em gái hắn ở cùng tên khó ưa như Thế Hạo chắc chắn ngày nào hắn cũng sẻ bị tức chết cho xem.
"Anh cảm thấy nếu bảo em chia tay thì em sẻ chia tay cậu ấy chắc, anh lấy đâu ra tự tin quá vậy?" Cô vừa nói vừa bước xuống cầu thang, mấy người trong nhà nghe tiếng cô cũng không khỏi giật mình.
Mới 7h sáng mà cô đã thức hơn nữa còn nghe được bọn họ đang đe dọa tên nhóc kia nữa chứ, không dọa bọn họ mới lạ á.
Mà cô vừa bước xuống đã ngồi ngay cạnh Thế Hạo, sau đó rât không vui mà đưa mắt nhìn từng người một.
Vốn dĩ cô đang ngủ ngon, ai mà ngờ đâu quản gia lên gõ cửa phòng của cô buộc cô phải tỉnh dậy vốn tưởng có chuyện gì hóa ra cái tên ngốc này lại chạy đến tìm cô.
Vừa nghĩ đến đây cô liền quay sang trừng mắt nhìn hắn, vốn đã không cho hắn đến đây rồi mà thế mà vẫn cố chấp chạy đến.
"Em nói rồi, em tuyệt không chia tay đừng có ép em cũng đừng có ép cậu ấy, nếu không em đây lập tức dọn đồ ra khỏi nhà"
Cô bình thản mà nói ra những lời này làm ba người còn lại trong nhà quay qua nhìn Thiên Duệ với ánh mắt đầy cảnh cáo, bản thân Thiên Duệ cũng tự biết bản thân mà nói thêm câu nào nữa chắc chắn sẻ gây họa nên ngoan ngoãn mà ngồi im một bên.
"À đúng rồi con và cậu ấy yêu đương rồi, cũng được gần tháng rồi ấy nhỉ. À mà hiện tại chỉ yêu đương, thêm vài năm nữa con còn muốn đính hôn sau đó dọn ra ngoài ở cùng cậu ấy.
Con không phải là đang xin phép mọi người, mà là đang thông báo cho mọi người nghe. Mọi người chấp nhận cũng được không chấp nhận cũng chẳng sau nhưng mà con nói trước đừng có ép con nếu không con cũng chẳng biết làm ra chuyện gì đâu."
Ba Diệp vừa nghe cô nói thế liền bị dọa sợ rồi, má nó con gái bảo bối nhà ông lần này thật hết kéo về được rồi, giờ vui vẻ chấp nhận thì ông làm không được khó chịu ra mặt cũng làm không xong ông ta đúng là khổ mà.
Lúc này đây người đứng ngồi không yên chẳng có riêng gì ba Diệp, cả ba người còn lại cũng rất không muốn nghe và hiểu những lời cô nói.
Bọn họ thật không nghĩ cô thế mà lại nghiêm túc với thằng nhóc này như vậy, nếu như mà không phải nghiêm túc mà chỉ là đùa chơi thì tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.