Chương 13
Nàng lười
02/04/2023
Thi Nghi từ nhỏ đã rất thông minh, cô học nhanh hiểu nhiêu đôi khi ba mẹ Diệp bị sự thông minh của cô dọa cho phát hoản, mỗi lần cô vô ý để cho ba mẹ thấy được sự thông minh của mình thì cô đều có thể thấy được trong mắt họ chứa đầy lo lắng, cứ như vậy vài lần cô liền phát hiện ra, hóa ra ba mẹ không thích cô quá mức thông minh.
Ba mẹ thích cô như thế nào thì cô sẻ trở thành như thế nấy, cô còn giả vờ được bản thân sẻ đôi khi phát ngốc bộ dáng thật sự rất giống những tiểu cô nương ngốc nghếch đáng yêu của các nhà khác, ba mẹ Diệp thấy cô như vậy liền cũng yên tâm hơn rất nhiều lần.
Cô đánh nhau với Chung Thế Hạo từ nhỏ đến lớn một phần là vì giả vờ còn một phần là cô thật sự thấy hắn đáng ghét nên muốn đánh một trận cho hắn bớt đáng ghét lại, từ trước đến nay cô chưa từng thực sự giận hắn bất quá cũng chỉ thấy hắn thiếu đánh mà thôi.
Mãi đến khi cô 10 tuổi, có một lần cô bị một lão già gần năm mươi tuổi trêu trọc nhưng cô không giận mãi đến khi lão già đó có lời nói đụng trạm tới mẹ cô, cô đã tức giận.
Lần đó cô đùa lão già đó xém chết, nhưng cũng mai cho gã là ba cô đã cứu gã kịp thời nếu không hiện tại mồ gã đã xanh cỏ. Khi đó cả nhà họ Diệp đều thấy ánh mắt của cô có chút không bình thường nên liền lặng lẻ mà quan sát, dần dà bọn họ phát hiện ra một khi cô thực sự tức giận thì sẻ nãy sinh cảm giác muốn đùa bởn kẻ khác, cô lúc đó sẻ giống như một con thú hoan vờn bắt con mòi đến khi con mòi chẳng còn sức trống cự hoặc chết đi thì cô mới buôn tha.
Lúc đó mọi người trong nhà đều nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng, lúc đó cô đã cố gắng an ủi cả nhà rằng mình không sao chỉ là do quá tức giận nên mới thế thôi, cô còn hứa với gia đình sẻ không bao giờ để diễn ga tình trạng như vậy nữa, nhưng hình như hôm nay cô lại thất hứa rồi.
Chung Thế Hạo ngồi cạnh thấy cô không để ý tới mình thì rất là không vui, định giơ tay lai cô nhưng khi hắn định trạm vào cô thì liền bấy giác mà rút tay về.
Cô thấy hắn vậy thì liền ngẫn lên nhìn mà hỏi" làm sao vậy?"
Hăn lúc này nhìn cô vài giây như để xác minh lại việc gì đó rồi mới mở miệng nói "Không có gì, chỉ là muốn xem cậu có giận mà muốn đánh tôi không ấy mà"
Cô nghe vậy thì hơi nhết miệng cười rồi mắng hắn "đừng có ngu ngốc mà làm mấy chuyện tàu lao nữa, lo mà học hành đàng hoàng đi kìa"
Hắn thấy thái độ của cô không có gì lạ nên cho rằng bản thân lúc nãy đã nhìn nhằm rồi thấy vậy hắn liền hừ hừ vài tiếng rồi ngoảnh mặt sang một bên giống như đang giận dỗi, cô thấy vậy cũng lười quan tâm đến hắn.
Hiện tại cô nhớ lại cái cảm giác muốn đùa chết cái tên ngồi bên cạnh thì không khỏi phiền lòng, xút chút nữa thôi là cô đả rây ra chuyện lớn rồi. Hai nhà Chung Diệp thân nhau như vậy nếu cô mà làm gì Chung Thế Hạo vậy thì Diệp gia sẻ phải ăn nói thế nào với nhà họ Chung đây.
Hơn nữa tên này ngốc như vậy, hắn nói mấy lời đó ra vốn cũng chẳng có ý xấu gì, bất giá chỉ muốn cô mắng hắn đánh hắn vài cái sau đó lại muốn chơi đùa với cô mà thôi.
Nghĩ vậy cô liền hơi thở dài, tự hứa với lòng sau này sẻ không để bản thân dễ dàng nỗi giận như vậy, sau đó lại tiếp tục quay lại làm bài của mình. Buổi chiều là thời gian cả lớp tự túc tự quản nên không có giáo viên đến lớp, nên vào buổi chiều học sinh muốn chơi thế nào thì chơi, muốn quậy thế nào thì quậy chẳng có ai quản.
Đáng lý ra giờ này mọi người xẻ cắn hạt dưa hoặc đùa giởn với nhau, nhưng hôm nay cả lớp lại vô cùng im lặng. Bọn họ vậy mà lại lén gọi dì nhỏ của bạn học cùng lớp là phù thủy, hơn nữa lại để cho bạn cùng lớp nghe được đây chính là đắc tội với bạn học cùng lớp.
Cả lớp lúc này ngồi vào bàn mà lén lúc nhìn cô, cô có cảm giác bọn họ đang lo lắng mà nhìn mình nên liền ngẫn đầu mà nhìn bọn họ.
Hơi thở dài mà hỏi "mọi người sao vậy?"
Im lặng rất lâu lúc này một bạn học nữ mới lên tiếng " Bạn học Diệp đừng giận cả lớp, mọi người cũng không phải cố ý gọi dì nhỏ của cậu là phù thủy đâu"
Bạn nữ này nếu cô nhớ không lầm thì hình như là lớp trưởng của lớp, tên là Phương Như Di thì phải.
Mọi người lúc này đợi Như Di nói xong thì phụ họa gật đầu theo, biểu thị cả lớp cũng chẳng phải cố ý. Cô cũng biết bọn họ không phải cố ý, hơn nữa cô khi ở nước ngoài cũng cùng mấy người bạn làm nghiên cứu với mình đặt biệt danh cho mấy tiến sỉ lão sư chuyên ngành.
"Không sau, mình biết mọi người không phải cố ý thật ra lúc ở nước ngoài mình cũng có đặt biệt danh như vậy cho những người dại mình" cô hơi cười nói.
Dù đây là chuyện bình thường nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, cô trời sinh thiên vị người nhà động đến cô thì không sao, nhưng động tới người nà cô thì không được.
Cả lớp nghe vậy thì hơi thở phào nhưng bọn họ vẫn còn lo lắng "Bạn học Diệp chúng tớ xin lỗi cậu, hy vọng cậu đừng giận chúng tớ"
"Các cậu yên tâm, tớ sẻ không giận đâu. Chỉ cần sau này các cậu đừng gọi dì ấy như vậy nữa là được rồi" cô cười đáp, sẳn tiện đưa ra yêu cầu của bản thân luôn.
Cả lớp nghe thế thì liền gật đầu đáp ứng ngai mà không chút do dự, dù có cho tiền bọn họ cũng chẳng dám gọi dì nhỏ của người ta trước mặt người ta như vậy nữa.
"A đúng rồi, mình tên Thi Nghi sau này các cậu gọi tên của mình là được rồi" cô hơi cười nhẹ nói.
Cả lớp nghe vậy liền gật đầu đồng ý, dù sao gọi bạn học bằng tên cũng là chuyện rất bình thường. Sau một vài câu trò truyện đơn giản, không khí lớp học cũng chở lại như bình thường, mọi người cũng chẳng còn lo lắng nữa hơn nữa trong lòng còn đang khen cô hiền lành dễ chịu.
Ba mẹ thích cô như thế nào thì cô sẻ trở thành như thế nấy, cô còn giả vờ được bản thân sẻ đôi khi phát ngốc bộ dáng thật sự rất giống những tiểu cô nương ngốc nghếch đáng yêu của các nhà khác, ba mẹ Diệp thấy cô như vậy liền cũng yên tâm hơn rất nhiều lần.
Cô đánh nhau với Chung Thế Hạo từ nhỏ đến lớn một phần là vì giả vờ còn một phần là cô thật sự thấy hắn đáng ghét nên muốn đánh một trận cho hắn bớt đáng ghét lại, từ trước đến nay cô chưa từng thực sự giận hắn bất quá cũng chỉ thấy hắn thiếu đánh mà thôi.
Mãi đến khi cô 10 tuổi, có một lần cô bị một lão già gần năm mươi tuổi trêu trọc nhưng cô không giận mãi đến khi lão già đó có lời nói đụng trạm tới mẹ cô, cô đã tức giận.
Lần đó cô đùa lão già đó xém chết, nhưng cũng mai cho gã là ba cô đã cứu gã kịp thời nếu không hiện tại mồ gã đã xanh cỏ. Khi đó cả nhà họ Diệp đều thấy ánh mắt của cô có chút không bình thường nên liền lặng lẻ mà quan sát, dần dà bọn họ phát hiện ra một khi cô thực sự tức giận thì sẻ nãy sinh cảm giác muốn đùa bởn kẻ khác, cô lúc đó sẻ giống như một con thú hoan vờn bắt con mòi đến khi con mòi chẳng còn sức trống cự hoặc chết đi thì cô mới buôn tha.
Lúc đó mọi người trong nhà đều nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng, lúc đó cô đã cố gắng an ủi cả nhà rằng mình không sao chỉ là do quá tức giận nên mới thế thôi, cô còn hứa với gia đình sẻ không bao giờ để diễn ga tình trạng như vậy nữa, nhưng hình như hôm nay cô lại thất hứa rồi.
Chung Thế Hạo ngồi cạnh thấy cô không để ý tới mình thì rất là không vui, định giơ tay lai cô nhưng khi hắn định trạm vào cô thì liền bấy giác mà rút tay về.
Cô thấy hắn vậy thì liền ngẫn lên nhìn mà hỏi" làm sao vậy?"
Hăn lúc này nhìn cô vài giây như để xác minh lại việc gì đó rồi mới mở miệng nói "Không có gì, chỉ là muốn xem cậu có giận mà muốn đánh tôi không ấy mà"
Cô nghe vậy thì hơi nhết miệng cười rồi mắng hắn "đừng có ngu ngốc mà làm mấy chuyện tàu lao nữa, lo mà học hành đàng hoàng đi kìa"
Hắn thấy thái độ của cô không có gì lạ nên cho rằng bản thân lúc nãy đã nhìn nhằm rồi thấy vậy hắn liền hừ hừ vài tiếng rồi ngoảnh mặt sang một bên giống như đang giận dỗi, cô thấy vậy cũng lười quan tâm đến hắn.
Hiện tại cô nhớ lại cái cảm giác muốn đùa chết cái tên ngồi bên cạnh thì không khỏi phiền lòng, xút chút nữa thôi là cô đả rây ra chuyện lớn rồi. Hai nhà Chung Diệp thân nhau như vậy nếu cô mà làm gì Chung Thế Hạo vậy thì Diệp gia sẻ phải ăn nói thế nào với nhà họ Chung đây.
Hơn nữa tên này ngốc như vậy, hắn nói mấy lời đó ra vốn cũng chẳng có ý xấu gì, bất giá chỉ muốn cô mắng hắn đánh hắn vài cái sau đó lại muốn chơi đùa với cô mà thôi.
Nghĩ vậy cô liền hơi thở dài, tự hứa với lòng sau này sẻ không để bản thân dễ dàng nỗi giận như vậy, sau đó lại tiếp tục quay lại làm bài của mình. Buổi chiều là thời gian cả lớp tự túc tự quản nên không có giáo viên đến lớp, nên vào buổi chiều học sinh muốn chơi thế nào thì chơi, muốn quậy thế nào thì quậy chẳng có ai quản.
Đáng lý ra giờ này mọi người xẻ cắn hạt dưa hoặc đùa giởn với nhau, nhưng hôm nay cả lớp lại vô cùng im lặng. Bọn họ vậy mà lại lén gọi dì nhỏ của bạn học cùng lớp là phù thủy, hơn nữa lại để cho bạn cùng lớp nghe được đây chính là đắc tội với bạn học cùng lớp.
Cả lớp lúc này ngồi vào bàn mà lén lúc nhìn cô, cô có cảm giác bọn họ đang lo lắng mà nhìn mình nên liền ngẫn đầu mà nhìn bọn họ.
Hơi thở dài mà hỏi "mọi người sao vậy?"
Im lặng rất lâu lúc này một bạn học nữ mới lên tiếng " Bạn học Diệp đừng giận cả lớp, mọi người cũng không phải cố ý gọi dì nhỏ của cậu là phù thủy đâu"
Bạn nữ này nếu cô nhớ không lầm thì hình như là lớp trưởng của lớp, tên là Phương Như Di thì phải.
Mọi người lúc này đợi Như Di nói xong thì phụ họa gật đầu theo, biểu thị cả lớp cũng chẳng phải cố ý. Cô cũng biết bọn họ không phải cố ý, hơn nữa cô khi ở nước ngoài cũng cùng mấy người bạn làm nghiên cứu với mình đặt biệt danh cho mấy tiến sỉ lão sư chuyên ngành.
"Không sau, mình biết mọi người không phải cố ý thật ra lúc ở nước ngoài mình cũng có đặt biệt danh như vậy cho những người dại mình" cô hơi cười nói.
Dù đây là chuyện bình thường nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, cô trời sinh thiên vị người nhà động đến cô thì không sao, nhưng động tới người nà cô thì không được.
Cả lớp nghe vậy thì hơi thở phào nhưng bọn họ vẫn còn lo lắng "Bạn học Diệp chúng tớ xin lỗi cậu, hy vọng cậu đừng giận chúng tớ"
"Các cậu yên tâm, tớ sẻ không giận đâu. Chỉ cần sau này các cậu đừng gọi dì ấy như vậy nữa là được rồi" cô cười đáp, sẳn tiện đưa ra yêu cầu của bản thân luôn.
Cả lớp nghe thế thì liền gật đầu đáp ứng ngai mà không chút do dự, dù có cho tiền bọn họ cũng chẳng dám gọi dì nhỏ của người ta trước mặt người ta như vậy nữa.
"A đúng rồi, mình tên Thi Nghi sau này các cậu gọi tên của mình là được rồi" cô hơi cười nhẹ nói.
Cả lớp nghe vậy liền gật đầu đồng ý, dù sao gọi bạn học bằng tên cũng là chuyện rất bình thường. Sau một vài câu trò truyện đơn giản, không khí lớp học cũng chở lại như bình thường, mọi người cũng chẳng còn lo lắng nữa hơn nữa trong lòng còn đang khen cô hiền lành dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.