Chương 30
Nàng lười
02/04/2023
Nhìn thấy nhóc con nhà mình ngoan ngoãn mà cuối đầu xin lỗi như vậy ba mẹ Chung từ nãy giờ chỉ sợ hắn không nhận lỗi thôi.
Lúc này đây Thiên Hạo cuối đầu vô cùng thành khẩn "Xin lỗi anh vì đã không nhìn rõ người mà đã ra tay. Sau này anh có yêu cầu gì thì cứ nói em nhất định sẻ dùng hết sức mình để hoàn thành"
Thiên Hành nghe vậy thì cũng không từ chối lời xin lỗi này, một phần là vì hắn biết thằng nhóc này thật không cố ý một phần là vì có trưởng bối. Hơn nữa hắn tinh tưởng thằng nhóc này lý trí đủ cao, những lời lúc nói ở quán bar chủ yếu là vì chiều theo bảo bối nhà hắn.
Cô ở trên lầu tuy nghe được lời nói nhưng không chứng kiến được cả quá trình có chút tiếc nuối, biết vậy lúc nãy đã ở bên dưới nhiều chuyện rồi tự nhiên chạy lên phòng làm gì không biết.
Mẹ Chung lúc này không thấy Thi Nghi liền lên tiếng hỏi thử xem, dù sao từ hôm gặp ở tiệc từ thiện tới nay vẫn chưa gặp được cô.
"Thi Nghi đâu, lâu rồi không gặp con bé nên có chút nhớ" mẹ Chung mĩm cười ôn hòa mà nhìn mẹ Diệp.
Thế Hạo vừa nghe đến mẹ mình muốn được gặp cô thì hai mắt sáng lên, hắn lúc này đây cũng muốn nhìn thấy cô.
Mẹ Diệp nhớ lúc nãy con gái mình vừa nghe có khách đã vọt lên phòng nên suy ra chắc bảo bối nhà mình không muốn gặp khách nếu thế thì chiều theo con bé vậy.
"Ây.. con bé vừa về đến nhà đã lao lên phòng đi ngủ rồi, nếu như chị muốn gặp con bé vậy thì để tôi đi gọi nó xuống" mẹ Diệp vừa nói vừa hơi nhóm người dậy chuẩn bị lên lầu.
Thấy thế mẹ Chung vội cản lại "Nếu con bé đã ngủ vậy không cần phải gọi làm gì đâu" mẹ Chung không muốn phải phá hỏng giấc ngủ của cô, nếu muốn gặp thì để hôm khác cũng được.
Thế Hạo nghe hai bà mẹ nói chuyện với nhau mặt cũng sụ xuống, Thế Vân nhìn thấy thằng em nhà mình chưa đầy một phút mà đã thay đổi thái độ thì rất muốn cười nhưng đáng tiếc hoàn cảnh không cho phép.
Mà cái người được mọi người cho là đã ngủ thì giờ này vẫn đăng lăng qua lộn lại trên giường lớn lắng tay để nghe mọi người nói chuyện.
Mục đích lần này đến đây đã hoàn thành nên cũng không định nán lại nơi này lâu, nhìn thời gian đã hơn 11 giờ nên cả nhà Chu gia liền đứng dậy mà rời đi. Ba mẹ Diệp cũng đi theo tiễng ra đến tận cổng, rồi mới quay lại vào nhà.
Do đã khuya nên cũng ai về phòng nấy, lúc này cô ở trên phòng cảm thấy đã hết chuyện cũng ngắt điện thoại với anh mình mà đi thây đồ ngủ.
Ngày mai cô còn phải đi học buổi sáng nữa nếu hiện tại không ngủ ngày mai nhất định sẻ không dậy nỗi.
Sáng ngày hôm sau khi cô đặt chân r khỏi phòng mà xuống nha liền phát hiện cả nhà chẳng thấy một bóng người, cô ngơ ngác nhìn quản gia cạnh mình.
Quản gia thấy vậy liền giải thích cho cô "Thưa tiểu thư, nhị thiếu gia hôm nay tiếng tổ phu nhân đã đi theo thiếu gia đến nơi đó. Ông chủ vốn định sẻ đưa cô đi học nhưng công ty đột nhiên tổ chức hợp vào buổi sáng nên ông chủ và đại thiếu gia đã đến công ty"
Nghe đến đây cô hiểu rồi, cô hiện tại lại trở thành "đứa trẻ bị bỏ rơi" hơi thở dài thương cho thân phận mình.
Vốn định sẻ ăn sáng cùng gia đình nhưng nhìn đến buổi sáng chỉ trơ trội một phần thức ăn nên thôi cứ vậy mà đến trường cũng được. Nhìn chung thì tình cảm hiện tại rất giống thời gian mà cô về nước không bao lâu, bản thân cũng từng bị bỏ rơi như thế này một lần.
Lúc này cô mặc kệ lời quản gia buộc cô ăn sáng, còn nói cái gì mà không ăn sáng không tốt cho sức khỏe, cô biết và cũng hiểu điều đó nhưng lúc này đây lại vờ như mắt điếc tai ngơ mà rời đi.
Leo sẳng trên xe có bác tài xế đợi sẳng mà đến trường, dù sao ở trường cũng có đồ ăn không ăn ở nhà đến trường ăn với hai "tiểu bảo bối cũng được mà"
Nghĩ đến hai tiểu bảo bối kia vậy mà thật sự có thể gặp được cả hai khi mới vừa đến cổng trường, hai người kia cũng thấy cô mà đi nhanh lại cô thấy vậy thì hơi mĩm cười nhìn họ.
"Hôm qua về sớm không?"
Nghe vậy Như Di và Tĩnh Vi lập tức lắc đầu, sắc mặt đen thui trong thấy rõ.
"Tại ông anh họ đáng chết mà hơn 11h đêm hai chúng tớ mới về đến nhà" Như Di vừa nói vừa giậm chân giống như đang chút giận.
Cô thấy vậy liền vô cùng tò mò lúc này Tĩnh Vi liền thở dài mà kể "Đêm qua anh Thừa Ân lúc cậu rời đi chưa bao lâu thì có đến hứa với chúng tớ 10h sẻ đưa chúng tớ về. Nhưng kết quả lúc 10h bọn tớ từ phòng riêng xuống tìm anh ấy thì đã thấy anh ấy nằm nhoài trên sofa mà ôm chay rựu.
Như thế thì cũng không có gì, bọn tớ có thể gọi tài xế trong nhà đến đón được. Nhưng mà anh ta vô cùng quá đáng chính là lôi kéo hai chúng tớ ở lại để tâm sự nhân sinh. Tận 11h mấy vì say quá mà lăn ra ngủ lúc đó chúng tớ mới có cơ hội gọi người đến đón" Tĩnh Vi buồn bực nói.
Thấy vậy cô liền rút ra kinh nghiệm, ông bạn này của anh trai nhà mình cũng quá không đáng tin rồi.
Lúc này đây Thiên Hạo cuối đầu vô cùng thành khẩn "Xin lỗi anh vì đã không nhìn rõ người mà đã ra tay. Sau này anh có yêu cầu gì thì cứ nói em nhất định sẻ dùng hết sức mình để hoàn thành"
Thiên Hành nghe vậy thì cũng không từ chối lời xin lỗi này, một phần là vì hắn biết thằng nhóc này thật không cố ý một phần là vì có trưởng bối. Hơn nữa hắn tinh tưởng thằng nhóc này lý trí đủ cao, những lời lúc nói ở quán bar chủ yếu là vì chiều theo bảo bối nhà hắn.
Cô ở trên lầu tuy nghe được lời nói nhưng không chứng kiến được cả quá trình có chút tiếc nuối, biết vậy lúc nãy đã ở bên dưới nhiều chuyện rồi tự nhiên chạy lên phòng làm gì không biết.
Mẹ Chung lúc này không thấy Thi Nghi liền lên tiếng hỏi thử xem, dù sao từ hôm gặp ở tiệc từ thiện tới nay vẫn chưa gặp được cô.
"Thi Nghi đâu, lâu rồi không gặp con bé nên có chút nhớ" mẹ Chung mĩm cười ôn hòa mà nhìn mẹ Diệp.
Thế Hạo vừa nghe đến mẹ mình muốn được gặp cô thì hai mắt sáng lên, hắn lúc này đây cũng muốn nhìn thấy cô.
Mẹ Diệp nhớ lúc nãy con gái mình vừa nghe có khách đã vọt lên phòng nên suy ra chắc bảo bối nhà mình không muốn gặp khách nếu thế thì chiều theo con bé vậy.
"Ây.. con bé vừa về đến nhà đã lao lên phòng đi ngủ rồi, nếu như chị muốn gặp con bé vậy thì để tôi đi gọi nó xuống" mẹ Diệp vừa nói vừa hơi nhóm người dậy chuẩn bị lên lầu.
Thấy thế mẹ Chung vội cản lại "Nếu con bé đã ngủ vậy không cần phải gọi làm gì đâu" mẹ Chung không muốn phải phá hỏng giấc ngủ của cô, nếu muốn gặp thì để hôm khác cũng được.
Thế Hạo nghe hai bà mẹ nói chuyện với nhau mặt cũng sụ xuống, Thế Vân nhìn thấy thằng em nhà mình chưa đầy một phút mà đã thay đổi thái độ thì rất muốn cười nhưng đáng tiếc hoàn cảnh không cho phép.
Mà cái người được mọi người cho là đã ngủ thì giờ này vẫn đăng lăng qua lộn lại trên giường lớn lắng tay để nghe mọi người nói chuyện.
Mục đích lần này đến đây đã hoàn thành nên cũng không định nán lại nơi này lâu, nhìn thời gian đã hơn 11 giờ nên cả nhà Chu gia liền đứng dậy mà rời đi. Ba mẹ Diệp cũng đi theo tiễng ra đến tận cổng, rồi mới quay lại vào nhà.
Do đã khuya nên cũng ai về phòng nấy, lúc này cô ở trên phòng cảm thấy đã hết chuyện cũng ngắt điện thoại với anh mình mà đi thây đồ ngủ.
Ngày mai cô còn phải đi học buổi sáng nữa nếu hiện tại không ngủ ngày mai nhất định sẻ không dậy nỗi.
Sáng ngày hôm sau khi cô đặt chân r khỏi phòng mà xuống nha liền phát hiện cả nhà chẳng thấy một bóng người, cô ngơ ngác nhìn quản gia cạnh mình.
Quản gia thấy vậy liền giải thích cho cô "Thưa tiểu thư, nhị thiếu gia hôm nay tiếng tổ phu nhân đã đi theo thiếu gia đến nơi đó. Ông chủ vốn định sẻ đưa cô đi học nhưng công ty đột nhiên tổ chức hợp vào buổi sáng nên ông chủ và đại thiếu gia đã đến công ty"
Nghe đến đây cô hiểu rồi, cô hiện tại lại trở thành "đứa trẻ bị bỏ rơi" hơi thở dài thương cho thân phận mình.
Vốn định sẻ ăn sáng cùng gia đình nhưng nhìn đến buổi sáng chỉ trơ trội một phần thức ăn nên thôi cứ vậy mà đến trường cũng được. Nhìn chung thì tình cảm hiện tại rất giống thời gian mà cô về nước không bao lâu, bản thân cũng từng bị bỏ rơi như thế này một lần.
Lúc này cô mặc kệ lời quản gia buộc cô ăn sáng, còn nói cái gì mà không ăn sáng không tốt cho sức khỏe, cô biết và cũng hiểu điều đó nhưng lúc này đây lại vờ như mắt điếc tai ngơ mà rời đi.
Leo sẳng trên xe có bác tài xế đợi sẳng mà đến trường, dù sao ở trường cũng có đồ ăn không ăn ở nhà đến trường ăn với hai "tiểu bảo bối cũng được mà"
Nghĩ đến hai tiểu bảo bối kia vậy mà thật sự có thể gặp được cả hai khi mới vừa đến cổng trường, hai người kia cũng thấy cô mà đi nhanh lại cô thấy vậy thì hơi mĩm cười nhìn họ.
"Hôm qua về sớm không?"
Nghe vậy Như Di và Tĩnh Vi lập tức lắc đầu, sắc mặt đen thui trong thấy rõ.
"Tại ông anh họ đáng chết mà hơn 11h đêm hai chúng tớ mới về đến nhà" Như Di vừa nói vừa giậm chân giống như đang chút giận.
Cô thấy vậy liền vô cùng tò mò lúc này Tĩnh Vi liền thở dài mà kể "Đêm qua anh Thừa Ân lúc cậu rời đi chưa bao lâu thì có đến hứa với chúng tớ 10h sẻ đưa chúng tớ về. Nhưng kết quả lúc 10h bọn tớ từ phòng riêng xuống tìm anh ấy thì đã thấy anh ấy nằm nhoài trên sofa mà ôm chay rựu.
Như thế thì cũng không có gì, bọn tớ có thể gọi tài xế trong nhà đến đón được. Nhưng mà anh ta vô cùng quá đáng chính là lôi kéo hai chúng tớ ở lại để tâm sự nhân sinh. Tận 11h mấy vì say quá mà lăn ra ngủ lúc đó chúng tớ mới có cơ hội gọi người đến đón" Tĩnh Vi buồn bực nói.
Thấy vậy cô liền rút ra kinh nghiệm, ông bạn này của anh trai nhà mình cũng quá không đáng tin rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.