Chương 33: Chuong 33
Nàng lười
02/04/2023
Sau khi thông báo song vấn đền du lịch thì cũng tới thời gian bắt đầu vào tiết của Hồ đại lão, loi nhoi giờ sinh hoạt là thế nhưng khi vào tiết học mọi người đều rất chăm chú vào bài giảng ở trên bản trừ một người.
Thế Hạo không biết lại lên cái cơn gì mà từ nãy giờ sách vở vẫn không chịu mở ra cứ thích dán mắt vào người cô, bộ mặt cô dính cái gì à?
Giờ phút này đây cô thật sự rất muốn lấy gương ra xem thử nhưng đáng tiếc ngoài Thế Hạo nhìn cô Hồ đại lão đứng trên bụp giản cũng đang hướng ánh mắt lại chổ của cô.
Hồ đại lão cầm viên phấn trên tay rõ rõ vào bảng mấy cái lập tức làm cả lớp chú ý, nên nhìn theo ánh mắt của cô Hồ mà hướng về chổ cô nhất thời chổ của cô chở thành tâm điểm chú ý của mọi người, mà nguyên nhân đều do tên ngốc đang ngồi bên cạnh.
Cô Hồ lúc này vô cùng mà thông thả gọi cái người không chú ý nhất trong lớp "Thế Hạo, nếu như em cảm thấy bài cô giảng quá dể vậy em có thể lên đây giải bài này giúp cô có được không?"
Hắn bị cô Hồ réo tên nhưng một chút phản ứng cũng chẳng có, thân ngồi đây mà hồn cứ như đã lạc tới phương trời nào vậy.
Cô thấy hắn chẳng chút phản ứng nên hơi cau mài, xuất phát từ lòng tốt nên muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy cô Hồ đi xuống khỏ tay xuống bàn mấy cái.
"Chung Thế Hạo, em có đang nghe tôi nói hay không?"
Lúc này đây Thế Hạo mới hơi giật mình mà đưa mắt nhìn cô Hồ không biết là hắn vô tình hay cố ý mà trả lời một câu.
"Thưa cô em không nghe"
Và rồi chổ của hắn lập tức bị thay đổi vốn dĩ có thể ngồi trong lớp hết tiết nhưng giờ lại bị đuổi ra đứng ngoài hành lang.
Hắn đi rồi cả lớp cũng quay lại với việc nghe giảng dù sao vị lão đại kia bị Hồ đại lão đuổi ra khỏi lớp cũng chẳng phải lần đầu, hắn đi cô thoải mái hơn hẳn tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, dù sao có tên đáng ghét đó ngồi cạnh lại còn nhìn cô không chóp mắt cô thoải mái mới lạ ấy.
Thế Hạo bị đuổi ra ngoài thì tức lắm luôn gõ ràng hắn chỉ ngồi im lặng mà nhìn người thôi mà có làm phiền đến ai đâu, thế mà cũng bị đuổi cho được.
Nhưng mà có bị đuổi hắn cũng không tình nguyện đứng ngoài cửa như vậy, đi mua lại món khác chút nữa ra chơi dỗ cô thì hơn hắn đã quyết định rồi, dù thế nào cũng phải nói lời hay ý đẹp nhiều hơn chút tránh việc chọc cô giận dù sao hiện tại cũng chẳng phải như lúc nhỏ, chỉ cần giận đôi ba ngày cái là quên, hắn sợ hiện tại cô mà giận thì sẻ rất lâu mới hết được.
Nghĩ là làm hắn ngay lập tức lên bước xuống canteen trường, nơi đó cần gì có đó nên không cần phải chạy ra khỏi trường nếu ra khỏi trường lại sợ không về kịp giờ ra chơi.
Phía trong lớp lúc này đây khi Thế Hạo rời đi không lâu điện thoại cô đột nhiên có người gửi tin nhắn đến.
[A]: Em dạo gần đây vẫn khỏe chứ?
Nhìn thấy người gửi tin nhắn là ai cô cũng không chần chừ mà lập tức trả lời ngay.
[Nghi Nghi]: Em vẫn khỏe, anh dạo này sao rồi? Mọi việc vẫn ổn chứ?
[A]: Anh vẫn khỏe, mọi việc đang bước đầu đi vào phương hướng đúng của nó nếu cứ như vậy anh tin rằng nữa năm sau nó sẻ hoàn tất.
[Nghi Nghi]: Nếu được như vậy thì tốt, chúc anh sớm hoàn thiện nó.
[A]: Được, anh sẻ nhanh hoàn thiện nó.Sớm thôi..."
[Nghi Nghi]: Vâng. Em hiện tại đang học có gì em liên lạc với anh sau nha.
[A]: Anh làm phiền em rồi, em cứ tiếp tục học anh hiện tại cũng đang có việc. Tạm biệt em.
[Nghi Nghi]: Tạm biệt.
Thật không ngờ cô về nước chưa được bao lâu mà tiếng trình nghiên cứu lại nhanh tróng đi vào phương hướng như vậy, thật không biết mấy giáo sư kia sẻ vui vẻ đến mức nào nha thật sự rất muốn nhìn thử sự vui mừng của bọn họ.
Nghĩ như thế cô liên bất giác mĩm cười, nụ cười này của cô Việt Ngôn vô tình nhìn thấy được hắn lúc này đây lập tức cau mài chụp lấy tay của Gia Vỹ mà bóp chặt như kìm nén sự kích động của bản thân.
Gia Vỹ thấy hắn như vậy thì khó hiểu vô cùng liền nghiên đầu muốn hỏi thử nhưng lại bị Việt Ngôn lắc đầu từ chối, Việt ngôn lúc này đây suy nghĩ bắt đầu loạn rồi.
Hắn khi nãy đột nhiên thấy điện thoại nữ thần sáng lên hơn nữa nữ thần còn rất nhanh đã trả lời tin nhắn, cộng với việc nhắn tin mà còn cười như vậy thì chứng tỏ người vừa nhắn tin quan hệ với nữ thần không bình thường.
Việt Ngôn lúc này đây đang cố gắng thuyết phục bản thân rằng người vừa nhắn tin với nữ thần chính là nữ chứ không phải là nam. Nếu mà là nam vậy chẳng phải bên cạnh nữ thần có thên một hoa đào nếu vậy thì lão đại nhà hắn chắc chắn sẻ bị tức chết mất hay sao? Dù sao lão đại đối với nữ thần cũng quá mức chiếm hữu rồi
Thế Hạo không biết lại lên cái cơn gì mà từ nãy giờ sách vở vẫn không chịu mở ra cứ thích dán mắt vào người cô, bộ mặt cô dính cái gì à?
Giờ phút này đây cô thật sự rất muốn lấy gương ra xem thử nhưng đáng tiếc ngoài Thế Hạo nhìn cô Hồ đại lão đứng trên bụp giản cũng đang hướng ánh mắt lại chổ của cô.
Hồ đại lão cầm viên phấn trên tay rõ rõ vào bảng mấy cái lập tức làm cả lớp chú ý, nên nhìn theo ánh mắt của cô Hồ mà hướng về chổ cô nhất thời chổ của cô chở thành tâm điểm chú ý của mọi người, mà nguyên nhân đều do tên ngốc đang ngồi bên cạnh.
Cô Hồ lúc này vô cùng mà thông thả gọi cái người không chú ý nhất trong lớp "Thế Hạo, nếu như em cảm thấy bài cô giảng quá dể vậy em có thể lên đây giải bài này giúp cô có được không?"
Hắn bị cô Hồ réo tên nhưng một chút phản ứng cũng chẳng có, thân ngồi đây mà hồn cứ như đã lạc tới phương trời nào vậy.
Cô thấy hắn chẳng chút phản ứng nên hơi cau mài, xuất phát từ lòng tốt nên muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy cô Hồ đi xuống khỏ tay xuống bàn mấy cái.
"Chung Thế Hạo, em có đang nghe tôi nói hay không?"
Lúc này đây Thế Hạo mới hơi giật mình mà đưa mắt nhìn cô Hồ không biết là hắn vô tình hay cố ý mà trả lời một câu.
"Thưa cô em không nghe"
Và rồi chổ của hắn lập tức bị thay đổi vốn dĩ có thể ngồi trong lớp hết tiết nhưng giờ lại bị đuổi ra đứng ngoài hành lang.
Hắn đi rồi cả lớp cũng quay lại với việc nghe giảng dù sao vị lão đại kia bị Hồ đại lão đuổi ra khỏi lớp cũng chẳng phải lần đầu, hắn đi cô thoải mái hơn hẳn tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, dù sao có tên đáng ghét đó ngồi cạnh lại còn nhìn cô không chóp mắt cô thoải mái mới lạ ấy.
Thế Hạo bị đuổi ra ngoài thì tức lắm luôn gõ ràng hắn chỉ ngồi im lặng mà nhìn người thôi mà có làm phiền đến ai đâu, thế mà cũng bị đuổi cho được.
Nhưng mà có bị đuổi hắn cũng không tình nguyện đứng ngoài cửa như vậy, đi mua lại món khác chút nữa ra chơi dỗ cô thì hơn hắn đã quyết định rồi, dù thế nào cũng phải nói lời hay ý đẹp nhiều hơn chút tránh việc chọc cô giận dù sao hiện tại cũng chẳng phải như lúc nhỏ, chỉ cần giận đôi ba ngày cái là quên, hắn sợ hiện tại cô mà giận thì sẻ rất lâu mới hết được.
Nghĩ là làm hắn ngay lập tức lên bước xuống canteen trường, nơi đó cần gì có đó nên không cần phải chạy ra khỏi trường nếu ra khỏi trường lại sợ không về kịp giờ ra chơi.
Phía trong lớp lúc này đây khi Thế Hạo rời đi không lâu điện thoại cô đột nhiên có người gửi tin nhắn đến.
[A]: Em dạo gần đây vẫn khỏe chứ?
Nhìn thấy người gửi tin nhắn là ai cô cũng không chần chừ mà lập tức trả lời ngay.
[Nghi Nghi]: Em vẫn khỏe, anh dạo này sao rồi? Mọi việc vẫn ổn chứ?
[A]: Anh vẫn khỏe, mọi việc đang bước đầu đi vào phương hướng đúng của nó nếu cứ như vậy anh tin rằng nữa năm sau nó sẻ hoàn tất.
[Nghi Nghi]: Nếu được như vậy thì tốt, chúc anh sớm hoàn thiện nó.
[A]: Được, anh sẻ nhanh hoàn thiện nó.Sớm thôi..."
[Nghi Nghi]: Vâng. Em hiện tại đang học có gì em liên lạc với anh sau nha.
[A]: Anh làm phiền em rồi, em cứ tiếp tục học anh hiện tại cũng đang có việc. Tạm biệt em.
[Nghi Nghi]: Tạm biệt.
Thật không ngờ cô về nước chưa được bao lâu mà tiếng trình nghiên cứu lại nhanh tróng đi vào phương hướng như vậy, thật không biết mấy giáo sư kia sẻ vui vẻ đến mức nào nha thật sự rất muốn nhìn thử sự vui mừng của bọn họ.
Nghĩ như thế cô liên bất giác mĩm cười, nụ cười này của cô Việt Ngôn vô tình nhìn thấy được hắn lúc này đây lập tức cau mài chụp lấy tay của Gia Vỹ mà bóp chặt như kìm nén sự kích động của bản thân.
Gia Vỹ thấy hắn như vậy thì khó hiểu vô cùng liền nghiên đầu muốn hỏi thử nhưng lại bị Việt Ngôn lắc đầu từ chối, Việt ngôn lúc này đây suy nghĩ bắt đầu loạn rồi.
Hắn khi nãy đột nhiên thấy điện thoại nữ thần sáng lên hơn nữa nữ thần còn rất nhanh đã trả lời tin nhắn, cộng với việc nhắn tin mà còn cười như vậy thì chứng tỏ người vừa nhắn tin quan hệ với nữ thần không bình thường.
Việt Ngôn lúc này đây đang cố gắng thuyết phục bản thân rằng người vừa nhắn tin với nữ thần chính là nữ chứ không phải là nam. Nếu mà là nam vậy chẳng phải bên cạnh nữ thần có thên một hoa đào nếu vậy thì lão đại nhà hắn chắc chắn sẻ bị tức chết mất hay sao? Dù sao lão đại đối với nữ thần cũng quá mức chiếm hữu rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.