Chương 41
Nàng lười
02/04/2023
Thấy nhân viên đồng ý như vậy cô cũng nhanh chóng gật đầu cảm ơn bọn họ, sau liền hướng về phía Vi Vi và Di Di "Tớ và Thế Hạo rời đi trước nếu có việc hai cậu cứ gọi tớ."
Hai người họ nghe thế liền đồng ý "Hai cậu cứ đi, chút nữa chúng tớ sẻ tìm cậu sau"
Nghe thế cô cũng không nán lại nữa trực tiếp kéo Thế Hạo đi ra khỏi cửa hàng. Thế Hạo bị cô kéo đi thì khó hiểu không biết cô định đi đâu.
"Cậu định đi đâu vậy?
"Mua áo lạnh chứ đi đâu, cậu định mang một cái áo thun mõng manh để đến nơi lạnh à? Nhắm bản thân có chịu nổi hay không?" Cô vừa nói vừa nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.
Hắn nghe thế thì vội lắc đầu, tuy hắn không sợ lạnh nhưng mà ở nơi lạnh lâu chắc gì đã không sải ra chuyện.
Cô nhanh chóng kéo hắn vào cửa hàng bán áo lạnh mĩm cười chào hỏi nhân viên "Xin chào, tôi cần mua áo lạnh để đi núi không biết bên cửa hàng có mẫu nào phù hợp để giới thiệu cho tôi không."
Nhân viên nghe hỏi thế liền cười niềm nở mà gật đầu với cô "Chào tiểu thư, chổ tôi vừa mới nhập về một vài mẫu mã mới rất hợp với yêu cầu tiểu thư vừa nêu ra, mời tiểu thư đi theo tôi"
Vừa nói nhân viên vừa chỉ tay hướng dẫn cho cô đi theo, co cũng nhanh tay kéo Thế Hạo theo hướng người nhân viên chỉ. Nhân viên vừa đi cạnh vừa nhìn hai người họ cười, trong mắt léo lên vài phần thích thú không biết là đang suy nghĩ vớ vẫn gì nữa.
Rất nhanh đã đến nơi nhân viên chỉ dẫn, cô ta nhanh chóng cầm ra hai cái áo có màu sác và kiểu dáng hệt nhau chỉ khác mổi kích thước đưa đến trước mặt hai người mà niềm nở giới thiệu.
"Hai vị, đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, áo đôi này hai vị mà mặc vào nhất định sẻ rất hợp"
Thế Hạo vừa nghe thế hai mắt liền sáng ngời mà nhìn sang cô nhưng cô lúc này đây chấm hỏi đầy đầu, áo đôi? Bộ hai người họ giống một đôi lắm à?
Nghĩ Thế cô liền quay sang nhìn Thế Hạo thì thấy hắn đang dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình liền cau mài khó hiểu tên ngốc này sao lại đột nhiên nhìn cô như vậy?
Lúc này cô nhẹ nhàng hướng về phía cô nhân viên để giải thích hiểu lầm "Thật ngại quá, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi"
Cô nhân viên nghe vậy thì nụ cười trên mặt hơi nhạt đi sau đó liền thay bằng vẻ tiếc nuối, cô ta rõ ràng thấy hai người trước mặt này xứng đôi thế cơ mà thế mà không phải một đôi.
Cô ta lại đưa ánh mắt nhìn sang Thế Hạo bên cạnh thì lại thấy hắn lúc này đây đang cuối gầm mặt, cô nhân viên lúc này lại nhanh chóng có suy nghĩ mới của mình.
Cô ta đoán hai người không hẳn không phải là một đôi, chuyện này chắc chắn đang có ẩn tình gì đấy. Nhưng đây là khách hàng nói sao thì cô ta nghe vậy thôi.
Cô nhân viên nhanh chóng đặt hai cái áo lại vị trí củ rồi bắt đầu giới thiệu những sản phẩm khác cho hai người.
"Tiểu thư, đây là sản phẩm mới cũng là sản phẩm đang nổi nhất ở hiện tại màu sắc rất hợp với các loại quân áo cũng như vô cùng tiện để phối đồ rất thích hợp để trong tủ đồ của tiểu thư" nhân viên vô cùng nhiệt tình giới thiệu.
Nhưng lời nói và hình ảnh của cái áo khi được cô nhìn và nghe thấy hoàng toàn trái ngược nhau, phải nói thật là cái áo này cô nhìn không hợp mắt nhờ người tư vấn như này chi bằng cô tự chọn thì hay hơn.
"Không làm phiền chị tư vấn nữa, hiện tại tôi muốn tự chọn áo cho mình" cô hướng về nhân viên nở một nụ cười lịch sự.
Người kia nghe thế cũng lập tức mà đồng ý sau đó lui về phía sau hai người một khoản trong mắt đặm ý cười.
Cô nhìn đống quần áo một hồi sau đó nhanh chóng chọn ra mấy cái hướng về phía Thế Hạo mà ướm thử xem có phù hợp với hắn không.
"Có muốn lại gương nhìn thử hay không?" Cô nhìm thấy hắn đang cười tít cả mắt thì có chút buồn cười mua áo thôi mà có cần phải cười tít cả mắt như thế không?
Hắn nghe thế thì lắc đầu "Không cần, không cần chỉ cần cậu thấy đẹp là được tôi nghe theo cậu là được"
Nghe được câu trả lời như này cô rất hài lòng nha, cô chọn cho mà dám có ý kiến này kia là cô mặc kệ liền.
"Ngoài tôi ra cậu có từng chọn đồ cho người khác giống như này không?" hắn hi vọng mình hỏi lời này sẻ nhận được câu trả lời mà mình muốn nghe nhất chứ không phải là câu trả lời hắn ghét nhất, dù biết hi vọng này của hắn có quá nữa sẻ làm hắn thất vọng nhưng hắn muốn thử.
Cô đang nhìn ngắm cái áo được ướm trên người hắn khi nghe vậy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức trả lời "Chưa từng"
Hắn nghe vậy ý cười trên gương mặt càng ngày càng đậm, cô đang cuối đầu nên không thấy được sự thay đổi trên mặt hắn.
Còn cô nhân viên nãy giờ đứng quan sát mọi thứ nhịn không được mà lấy điện thoại ra chụp khoản khắc này của hai người sau đó nhanh tay mà đăng lên mạng với dòng cap 'Đẹp đôii....'
Rất nhanh bức ảnh nhận được nhiều lượt tương tác, những người đi ngan qua cũng không nhịn được mà khen hai người. Cô nhân viên thấy nhiều lượt tương tác như thế còn vui hơn là lúc nhận lương nữa.
Trong bài viết của cô nhân viên cũng có một vài người học trong trường, bọn họ thấy hai người lại bị chụp chộm như vậy liền ngay lập tức share bức ảnh ấy vào diễn đàn trường. Bên phía diễn đàng vốn đang yên ắn ngay lập tức sôi sục hết cả lên có vài người còn tag tên cả hai người vào bên trong bài viết để hỏi xem chuyện này có phải thật hay không?
Còn có nhiều người điên tới mức gửi ảnh cho phụ huynh nhà mình bảo phụ huynh nhà mình mau mau đến chúc mừng hai nhà Chung Diệp, và hậu quả là lúc cả nhà Chung gia đang ở công ty thì nhận được tin nhắn liên hồi.
Ba Diệp và anh cả đang họp mà điện thoại cứ kêu inh ỏi cải hai tưởng chuyện gì xảy ra liền vội vội vàng vàng mở ra xem, xem xong đầu đầy hắc tuyến, bên kia lúc mẹ Diệp cùng anh ba đang ở đoàn phim cũng nhận được tin nhắn như thế anh ba xém nữa là mất bình tĩnh bỏ luôn cả đoàn phim để chạy về nhà xem thử tình hình như thế nào.
Cả nhà Diệp gia lúc này cảm thấy cải trắng nhà mình hình như bị heo thúi dụ đi mất rồi. Mà hai cái người được xem là cải trắng và heo thúi kia giờ phút này đây vẫn chưa biết chuyện gì đang diển ra mà cứ ung dung dạo trung tâm thương mại.
Hai người họ nghe thế liền đồng ý "Hai cậu cứ đi, chút nữa chúng tớ sẻ tìm cậu sau"
Nghe thế cô cũng không nán lại nữa trực tiếp kéo Thế Hạo đi ra khỏi cửa hàng. Thế Hạo bị cô kéo đi thì khó hiểu không biết cô định đi đâu.
"Cậu định đi đâu vậy?
"Mua áo lạnh chứ đi đâu, cậu định mang một cái áo thun mõng manh để đến nơi lạnh à? Nhắm bản thân có chịu nổi hay không?" Cô vừa nói vừa nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.
Hắn nghe thế thì vội lắc đầu, tuy hắn không sợ lạnh nhưng mà ở nơi lạnh lâu chắc gì đã không sải ra chuyện.
Cô nhanh chóng kéo hắn vào cửa hàng bán áo lạnh mĩm cười chào hỏi nhân viên "Xin chào, tôi cần mua áo lạnh để đi núi không biết bên cửa hàng có mẫu nào phù hợp để giới thiệu cho tôi không."
Nhân viên nghe hỏi thế liền cười niềm nở mà gật đầu với cô "Chào tiểu thư, chổ tôi vừa mới nhập về một vài mẫu mã mới rất hợp với yêu cầu tiểu thư vừa nêu ra, mời tiểu thư đi theo tôi"
Vừa nói nhân viên vừa chỉ tay hướng dẫn cho cô đi theo, co cũng nhanh tay kéo Thế Hạo theo hướng người nhân viên chỉ. Nhân viên vừa đi cạnh vừa nhìn hai người họ cười, trong mắt léo lên vài phần thích thú không biết là đang suy nghĩ vớ vẫn gì nữa.
Rất nhanh đã đến nơi nhân viên chỉ dẫn, cô ta nhanh chóng cầm ra hai cái áo có màu sác và kiểu dáng hệt nhau chỉ khác mổi kích thước đưa đến trước mặt hai người mà niềm nở giới thiệu.
"Hai vị, đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, áo đôi này hai vị mà mặc vào nhất định sẻ rất hợp"
Thế Hạo vừa nghe thế hai mắt liền sáng ngời mà nhìn sang cô nhưng cô lúc này đây chấm hỏi đầy đầu, áo đôi? Bộ hai người họ giống một đôi lắm à?
Nghĩ Thế cô liền quay sang nhìn Thế Hạo thì thấy hắn đang dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình liền cau mài khó hiểu tên ngốc này sao lại đột nhiên nhìn cô như vậy?
Lúc này cô nhẹ nhàng hướng về phía cô nhân viên để giải thích hiểu lầm "Thật ngại quá, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi"
Cô nhân viên nghe vậy thì nụ cười trên mặt hơi nhạt đi sau đó liền thay bằng vẻ tiếc nuối, cô ta rõ ràng thấy hai người trước mặt này xứng đôi thế cơ mà thế mà không phải một đôi.
Cô ta lại đưa ánh mắt nhìn sang Thế Hạo bên cạnh thì lại thấy hắn lúc này đây đang cuối gầm mặt, cô nhân viên lúc này lại nhanh chóng có suy nghĩ mới của mình.
Cô ta đoán hai người không hẳn không phải là một đôi, chuyện này chắc chắn đang có ẩn tình gì đấy. Nhưng đây là khách hàng nói sao thì cô ta nghe vậy thôi.
Cô nhân viên nhanh chóng đặt hai cái áo lại vị trí củ rồi bắt đầu giới thiệu những sản phẩm khác cho hai người.
"Tiểu thư, đây là sản phẩm mới cũng là sản phẩm đang nổi nhất ở hiện tại màu sắc rất hợp với các loại quân áo cũng như vô cùng tiện để phối đồ rất thích hợp để trong tủ đồ của tiểu thư" nhân viên vô cùng nhiệt tình giới thiệu.
Nhưng lời nói và hình ảnh của cái áo khi được cô nhìn và nghe thấy hoàng toàn trái ngược nhau, phải nói thật là cái áo này cô nhìn không hợp mắt nhờ người tư vấn như này chi bằng cô tự chọn thì hay hơn.
"Không làm phiền chị tư vấn nữa, hiện tại tôi muốn tự chọn áo cho mình" cô hướng về nhân viên nở một nụ cười lịch sự.
Người kia nghe thế cũng lập tức mà đồng ý sau đó lui về phía sau hai người một khoản trong mắt đặm ý cười.
Cô nhìn đống quần áo một hồi sau đó nhanh chóng chọn ra mấy cái hướng về phía Thế Hạo mà ướm thử xem có phù hợp với hắn không.
"Có muốn lại gương nhìn thử hay không?" Cô nhìm thấy hắn đang cười tít cả mắt thì có chút buồn cười mua áo thôi mà có cần phải cười tít cả mắt như thế không?
Hắn nghe thế thì lắc đầu "Không cần, không cần chỉ cần cậu thấy đẹp là được tôi nghe theo cậu là được"
Nghe được câu trả lời như này cô rất hài lòng nha, cô chọn cho mà dám có ý kiến này kia là cô mặc kệ liền.
"Ngoài tôi ra cậu có từng chọn đồ cho người khác giống như này không?" hắn hi vọng mình hỏi lời này sẻ nhận được câu trả lời mà mình muốn nghe nhất chứ không phải là câu trả lời hắn ghét nhất, dù biết hi vọng này của hắn có quá nữa sẻ làm hắn thất vọng nhưng hắn muốn thử.
Cô đang nhìn ngắm cái áo được ướm trên người hắn khi nghe vậy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức trả lời "Chưa từng"
Hắn nghe vậy ý cười trên gương mặt càng ngày càng đậm, cô đang cuối đầu nên không thấy được sự thay đổi trên mặt hắn.
Còn cô nhân viên nãy giờ đứng quan sát mọi thứ nhịn không được mà lấy điện thoại ra chụp khoản khắc này của hai người sau đó nhanh tay mà đăng lên mạng với dòng cap 'Đẹp đôii....'
Rất nhanh bức ảnh nhận được nhiều lượt tương tác, những người đi ngan qua cũng không nhịn được mà khen hai người. Cô nhân viên thấy nhiều lượt tương tác như thế còn vui hơn là lúc nhận lương nữa.
Trong bài viết của cô nhân viên cũng có một vài người học trong trường, bọn họ thấy hai người lại bị chụp chộm như vậy liền ngay lập tức share bức ảnh ấy vào diễn đàn trường. Bên phía diễn đàng vốn đang yên ắn ngay lập tức sôi sục hết cả lên có vài người còn tag tên cả hai người vào bên trong bài viết để hỏi xem chuyện này có phải thật hay không?
Còn có nhiều người điên tới mức gửi ảnh cho phụ huynh nhà mình bảo phụ huynh nhà mình mau mau đến chúc mừng hai nhà Chung Diệp, và hậu quả là lúc cả nhà Chung gia đang ở công ty thì nhận được tin nhắn liên hồi.
Ba Diệp và anh cả đang họp mà điện thoại cứ kêu inh ỏi cải hai tưởng chuyện gì xảy ra liền vội vội vàng vàng mở ra xem, xem xong đầu đầy hắc tuyến, bên kia lúc mẹ Diệp cùng anh ba đang ở đoàn phim cũng nhận được tin nhắn như thế anh ba xém nữa là mất bình tĩnh bỏ luôn cả đoàn phim để chạy về nhà xem thử tình hình như thế nào.
Cả nhà Diệp gia lúc này cảm thấy cải trắng nhà mình hình như bị heo thúi dụ đi mất rồi. Mà hai cái người được xem là cải trắng và heo thúi kia giờ phút này đây vẫn chưa biết chuyện gì đang diển ra mà cứ ung dung dạo trung tâm thương mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.