Chương 97
Nàng lười
23/05/2023
Một ngày học dài cũng kết thúc, hôm ấy không riêng gì thầy dại hóa mà thầy cô nào khi vào lớp cũng tìm gặp hai người mới chuyển vào hơn nữa lại còn cực kì hài lòng với năng lực học tập của cả hai.
Thầy cô mà, ai chẳng muốn trong sự nghiệp đi dạy của mình sẻ gặp được những học trò vô cùng xuất sắc.
Lúc ra về Thế Hạo hắn muốn kéo cô nhanh tróng ra về nhưng cô không đồng ý mà muốn từ từ để nói vài câu với Bách Duật và Nhã Như.
Bốn người vừa thả bộ ra cổng vừa thả bộ ra cổng vừa thông thả nói chuyện.
"Hai cậu không có người thân trong nước vậy hiện tại hai người ở đâu thế?"
Nghe cô hỏi Nhã như nhanh tróng lên tiếng trả lời "Anh ấy và tớ vừa mới mua một căn biệt thự để dễ sinh hoạt"
Nghe thế cô liền gật đầu, kinh tế của hai người bọn họ dù có mua mấy căn biệt thự cũng vẫn còn dư sức.
"Thế địa chỉ hiện tại của hai người ở đâu, để chiều tớ chạy qua chơi?" Sẳng tiện tính sổ cái chuyện cả hai thông đồng lừa gạt coi luôn, nhưng mà lời này cô không nói ra.
Bách Duật nghe hỏi liền nhanh tróng đọc ra một dãy địa chỉ, cô nghe xong liền thử nghĩ xem nơi đó cách nhà mình bao xa.
Cô không dám khẳng định bản thân có thể nhớ rõ từng ngóc ngách của thành phố nhưng mấy đường lớn hoặc chổ đắt địa thì cô có thể nhớ rõ "Cũng không xa lắm, để chiều nay tớ qua"
"Được vậy tớ đợi cậu đến, cũng như hân hạnh đón chào vị khách đầu tiên đến thăm nhà khi tớ chuyển đến" Nhã Như cười cười mà lên tiếng.
"Ồ mà đúng rồi, nếu bạn học Thế Hạo đến chơi nhà tớ cũng rất vui" vừa nói Nhã Như vừa mĩm cười nhìn Thế Hạo.
Thế Hạo đang đi ở cạnh cô vốn muốn suy nghĩ thử xem phải làm thế nào mới có thể đi cùng cô nhưng có lời mời này rồi thì hắn không cần phải suy nghĩ nữa.
"Cảm ơn vì cậu đã mời, chiều nay tôi sẻ cùng tiểu Nghi đến" hắn vừa nói vừa mĩm cười, ánh mắt cũng hơi híp lại vì mục đích của bản thân.
Mà Bách Duật lúc này cũng đang nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Thế Hạo, khóe miệng liền hơi nhết lên hắn biết bạn học Thế Hạo này thích tiểu Nghi nhi của hắn mà mối quan hệ của hai người cũng hơi bất thường. Nhưng mà hiện tại hắn về rồi, mối quan hệ của hai người chắc cũng nên kết thúc rồi nhỉ?
"Vậy tiểu Nghi chút nữa anh làm món yêu thích của em, đợi em qua ăn nha" Thân thiết với cô ba năm Bách Duật thừa hiểu khẩu vị của cô như thế nào nên lấy cái đó dụ dỗ là đúng đắn.
Cô vừa nghe đến Bách Duật xuống bếp nấu đồ ăn thì ngay lập tức hai mắt của cô liền sáng rực cả lên "Anh Duật, em muốn ăn bánh ngọt còn có kem nữa"
Bách Duật thấy thế liền mĩm cười, một nụ cười đầy nuông chiều "Được, em thích thì em sẻ làm tất cho em"
Nhã Như bên cạnh dường như rất không ngại thêm chuyện thì phải, ánh mắt thì liếc nhìn Thế Hạo còn miệng thì lên tiếng "Nghi Nghi xướng nha, mấy hôm nay ở chung nhà với mình anh ấy chẳng thèm xuống bếp lấy một lần thế mà vừa nghe nói cậu muốn đến chơi liền trực tiếp hứa hẹn sẻ vào bếp, anh ấy luôn nuông chiều cậu như vậy tớ đây đúng là tức chết mà."
Lời nói ngoài phần bất mãn ra còn nghe được hàm ý đang khoe khoang bên trong đấy, đây là cố tình nói cho người ta nghe mà.
Mà Thế Hạo cái đối tượng bị nhắm đến kia bắt đầu đen mặt, hắn cũng không có ngu đến mức không nghe ra những lời đó có ý gì.
Mà cô sau khi nghe xong lời của Nhã Như liền cảm thấy không ổn nên ngay lập tức trừng cô ta một cái, Nhã Như bị trừng liền nhanh tróng quay người núp ra sau lưng Bách Duật.
Còn cô nhanh tróng quay sang nhìn Thế Hạo liền thấy được sắc mặt hắn liền rất không ổn, cún con nhà cô hình như sắp nổi cơn muốn đánh người rồi.
Nghĩ đến đây cô liền lo lắng mà nhanh tróng tạm biệt Nhã Như và Bách Duật sau đó liền mang Thế Hạo gời đi, bộ dáng của cô lúc này vô cùng gấp cô sợ chậm một chút sẻ không kịp.
Đợi đến khi cô đi xa, Nhã Như liền từ phía sau đi ra ánh mắt luôn nhìn về phía cô rời đi bắt đầu thở dài lắc đầu mà lên tiếng.
"Anh xem, cậu ấy và bạn học đó đã có mối quan hệ mập mờ như vậy rồi anh liệu có thể khẳng định bản thân có thể cướp cậu ấy về hay không?"
Bách Duật nghe thế liền mĩm cười "Em nghĩ xem, anh và em ấy ở cạnh nhau 3 năm trời hầu như ngày nào cũng chạm mặt nhau, mà tên nhóc kia thì sao? 13 năm cải nhau thêm 3 năm xa cách liệu tên nhóc đó có đủ hiểu em ấy bằng anh không?" Bách Duật tự tin bản thân chỉ trong vòng 3 năm đã có thể hiểu cô, nhưng hắn căn bản không biết ngay cả người nhà những người mà thân thiết nhất với cô đôi khi cũng chẳng biết cô đang nghĩ cái gì trong đầu.
Nhã Như thấy Bách Duật tự tin như vậy liền không khỏi tặc lưởi, cô có chút lo cho sự tự tin của cái người trước mặt này đây. Nếu như là lúc trước khi nhìn thấy thái độ tự tin như này của Bách Duật cô liền biết người này sẻ thành công trong mọi việc nhưng riêng lần này cô lại khồng có tin tưởng Bách Duật sẻ cướp được tiểu Nghi về.
Thầy cô mà, ai chẳng muốn trong sự nghiệp đi dạy của mình sẻ gặp được những học trò vô cùng xuất sắc.
Lúc ra về Thế Hạo hắn muốn kéo cô nhanh tróng ra về nhưng cô không đồng ý mà muốn từ từ để nói vài câu với Bách Duật và Nhã Như.
Bốn người vừa thả bộ ra cổng vừa thả bộ ra cổng vừa thông thả nói chuyện.
"Hai cậu không có người thân trong nước vậy hiện tại hai người ở đâu thế?"
Nghe cô hỏi Nhã như nhanh tróng lên tiếng trả lời "Anh ấy và tớ vừa mới mua một căn biệt thự để dễ sinh hoạt"
Nghe thế cô liền gật đầu, kinh tế của hai người bọn họ dù có mua mấy căn biệt thự cũng vẫn còn dư sức.
"Thế địa chỉ hiện tại của hai người ở đâu, để chiều tớ chạy qua chơi?" Sẳng tiện tính sổ cái chuyện cả hai thông đồng lừa gạt coi luôn, nhưng mà lời này cô không nói ra.
Bách Duật nghe hỏi liền nhanh tróng đọc ra một dãy địa chỉ, cô nghe xong liền thử nghĩ xem nơi đó cách nhà mình bao xa.
Cô không dám khẳng định bản thân có thể nhớ rõ từng ngóc ngách của thành phố nhưng mấy đường lớn hoặc chổ đắt địa thì cô có thể nhớ rõ "Cũng không xa lắm, để chiều nay tớ qua"
"Được vậy tớ đợi cậu đến, cũng như hân hạnh đón chào vị khách đầu tiên đến thăm nhà khi tớ chuyển đến" Nhã Như cười cười mà lên tiếng.
"Ồ mà đúng rồi, nếu bạn học Thế Hạo đến chơi nhà tớ cũng rất vui" vừa nói Nhã Như vừa mĩm cười nhìn Thế Hạo.
Thế Hạo đang đi ở cạnh cô vốn muốn suy nghĩ thử xem phải làm thế nào mới có thể đi cùng cô nhưng có lời mời này rồi thì hắn không cần phải suy nghĩ nữa.
"Cảm ơn vì cậu đã mời, chiều nay tôi sẻ cùng tiểu Nghi đến" hắn vừa nói vừa mĩm cười, ánh mắt cũng hơi híp lại vì mục đích của bản thân.
Mà Bách Duật lúc này cũng đang nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Thế Hạo, khóe miệng liền hơi nhết lên hắn biết bạn học Thế Hạo này thích tiểu Nghi nhi của hắn mà mối quan hệ của hai người cũng hơi bất thường. Nhưng mà hiện tại hắn về rồi, mối quan hệ của hai người chắc cũng nên kết thúc rồi nhỉ?
"Vậy tiểu Nghi chút nữa anh làm món yêu thích của em, đợi em qua ăn nha" Thân thiết với cô ba năm Bách Duật thừa hiểu khẩu vị của cô như thế nào nên lấy cái đó dụ dỗ là đúng đắn.
Cô vừa nghe đến Bách Duật xuống bếp nấu đồ ăn thì ngay lập tức hai mắt của cô liền sáng rực cả lên "Anh Duật, em muốn ăn bánh ngọt còn có kem nữa"
Bách Duật thấy thế liền mĩm cười, một nụ cười đầy nuông chiều "Được, em thích thì em sẻ làm tất cho em"
Nhã Như bên cạnh dường như rất không ngại thêm chuyện thì phải, ánh mắt thì liếc nhìn Thế Hạo còn miệng thì lên tiếng "Nghi Nghi xướng nha, mấy hôm nay ở chung nhà với mình anh ấy chẳng thèm xuống bếp lấy một lần thế mà vừa nghe nói cậu muốn đến chơi liền trực tiếp hứa hẹn sẻ vào bếp, anh ấy luôn nuông chiều cậu như vậy tớ đây đúng là tức chết mà."
Lời nói ngoài phần bất mãn ra còn nghe được hàm ý đang khoe khoang bên trong đấy, đây là cố tình nói cho người ta nghe mà.
Mà Thế Hạo cái đối tượng bị nhắm đến kia bắt đầu đen mặt, hắn cũng không có ngu đến mức không nghe ra những lời đó có ý gì.
Mà cô sau khi nghe xong lời của Nhã Như liền cảm thấy không ổn nên ngay lập tức trừng cô ta một cái, Nhã Như bị trừng liền nhanh tróng quay người núp ra sau lưng Bách Duật.
Còn cô nhanh tróng quay sang nhìn Thế Hạo liền thấy được sắc mặt hắn liền rất không ổn, cún con nhà cô hình như sắp nổi cơn muốn đánh người rồi.
Nghĩ đến đây cô liền lo lắng mà nhanh tróng tạm biệt Nhã Như và Bách Duật sau đó liền mang Thế Hạo gời đi, bộ dáng của cô lúc này vô cùng gấp cô sợ chậm một chút sẻ không kịp.
Đợi đến khi cô đi xa, Nhã Như liền từ phía sau đi ra ánh mắt luôn nhìn về phía cô rời đi bắt đầu thở dài lắc đầu mà lên tiếng.
"Anh xem, cậu ấy và bạn học đó đã có mối quan hệ mập mờ như vậy rồi anh liệu có thể khẳng định bản thân có thể cướp cậu ấy về hay không?"
Bách Duật nghe thế liền mĩm cười "Em nghĩ xem, anh và em ấy ở cạnh nhau 3 năm trời hầu như ngày nào cũng chạm mặt nhau, mà tên nhóc kia thì sao? 13 năm cải nhau thêm 3 năm xa cách liệu tên nhóc đó có đủ hiểu em ấy bằng anh không?" Bách Duật tự tin bản thân chỉ trong vòng 3 năm đã có thể hiểu cô, nhưng hắn căn bản không biết ngay cả người nhà những người mà thân thiết nhất với cô đôi khi cũng chẳng biết cô đang nghĩ cái gì trong đầu.
Nhã Như thấy Bách Duật tự tin như vậy liền không khỏi tặc lưởi, cô có chút lo cho sự tự tin của cái người trước mặt này đây. Nếu như là lúc trước khi nhìn thấy thái độ tự tin như này của Bách Duật cô liền biết người này sẻ thành công trong mọi việc nhưng riêng lần này cô lại khồng có tin tưởng Bách Duật sẻ cướp được tiểu Nghi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.