Chương 88
Tuyết Nhiii
10/06/2023
Hiện tại có vẻ chia thành 3 phe, nếu có thêm thì chắc không tới. 1 phe ngắm nhìn, ngắm nhìn rồi bàn tán, 2 phái nam, ganh tị, 3 bàn luận quốc tế. Mấy xe khác chỉ biết ganh tị thôi," ngồi xe mà cứ nghĩ đi show quốc tế không ấy, chụp gì mà chụp dữ, !!!!" Tuyết Nhi dụi mắt.
Tuyết Nhi từ từ đưa mắt nhìn Nương, tuy cũng có chút phấn khích thế, nhưng chỉ 2 thời gian thì cậu ấy lại trở lại bình thường "Cứ như lước qua ,thấy rồi ,thì không con đẹp trai nữa à ???? Nhìn cậu ấy trở lại bình thường rồi !" Tuyết Nhi nhìn xung quanh, mấy nữ sinh phía dưới chỉ hận là không ngồi phía trên !
Cô nhìn xung quanh, rồi nhìn lên, anh ta ngồi hàng ghế đầu, chỉ nhìn cái bóng dáng thoáng qua đó. Tim cô lại trở nên thao thức lạ thường, đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên.
_......
"Hôm nay em đẹp lắm ! ......." Tuyết Nhi nhìn dòng tin nhắn đó, có vẻ vẫn chưa load kịp nhỉ. Cho đến khi cô nhận ra, giật bắn người nhìn Hạ Nương, may thay cậu ấy đã chợp mắt vì hôm qua không ngủ được ! "Cái....Cái...Cái gì vậy, ông chú này bị điên à....!!!!!!!" mặt cô đỏ bừng lên, miệng ấp úng.
Tay run lên không vì lạnh, nhắn lại cho hắn ta "Anh điên à, nói gì thế hả !!!!!" dòng tin nhắn như rực lửa, còn anh ta chỉ gửi lại 1 cái icon cười trông hả hê lắm.
Cô nhìn vào cái biệt danh còn đang trống, đầu cô lại nảy ra 1 ý tưởng, xem như thêm bầu không khí ! vừa làm xong thì cô cười khúc khích trông vui như được kẹo.
Chỉ tiết anh ta không dùng mạng xã hội hay mấy cái diễn đàn, nên sẽ không thấy được thôi ! và cô cũng đang tò mò anh ta để biệt danh cô là gì, tên, hay gì đó... Cũng nghĩ đến việc anh ta sẽ chơi xỏ giống như cô thì có hơi đi xa dự tính....!
Cô phủi phủi đi cái suy nghĩ kia, nhìn bản thân phản chiếu ở kính, "lâu rồi không chụp ảnh nhỉ ? " cô nở nụ cười đưa tay cao, nhìn bức ảnh trong điện thoại, cô nở nụ cười, trông vui vẻ đăng trên trang cá nhân.
"Trông chân váy dài, và áo thung màu nhẹ thế này đẹp nhỉ, sáng ai cũng hỏi !" Cô sờ nhẹ cái khăn quàng trên cổ, "ấm quá ! thật may khi mình làm thành công ngay cái đầu tiên !!!" Lần trước ngoài làm cho mấy bé ở nhà, thì cô đã tự tay làm 1 cái quàng cổ.
Tuyết Nhi nhìn vào bức ảnh, " lâu lâu xỏa tóc hiệu ứng cũng khá tốt ấy chứ, hợp với bộ đồ này nên phải lưu lại thôi !" trông phấn khích.
Chuyến đi này đường đi khá xa, lại có tuyết rơi, tuy không nhiều nhưng lại ảnh hưởng đến tốc độ. Cứ ngỡ sẽ đúng như kế hoạch, nhưng đi đã nữa ngày xuất phát khoảng 8 giờ, nhưng 12 giờ thì mới đến trạm dừng chân.
Mọi người ai ấy trông cũng còn khá nhiều năng lượng, xuống xe thì tuyết cũng ngừng rơi. Cô hít lấy hít để cái không khí này tuy lạnh nhưng thoải mái hơn khi trên xe, theo kịp các xe khác nên trạm nghĩ to mấy cũng thấy chật kín người.
_Đúng là cái không khí đi chơi rồi ...
Nhưng mình lại không muốn che vào chỗ chật kín đó đâu, mệt lắm ~ Nương đâu mất rồi không biết ?
Tuyết Nhi nhìn xung quanh
Năng đã lên nên trời cũng đã ấm đi phần nào, cô nhẹ nhàng tháo cái khăn choàng ra, đi xung quanh.
_Còn nữa tiếng nữa, từ từ hít thở thôi may mình đã ăn sáng, không lại chen vào có khi lại ngất luôn cũng nên !
Cô xem điện thoại, rồi đi dạo xung quanh, đến 1 nơi yên tĩnh tuy không xa nhưng cảnh lại đẹp vô cùng. Nhìn lại vẫn thấy trạm cô mới yên tâm đi tiếp, ngồi xuống 1 cái ghế, cô ngước nhìn. Những cái lá còn sót lại bị đóng băng, nhành cây lấp lánh cùng với không khí này thì thoải mái vô cùng.
_Ra em ở đây, tối tìm em mãi !
Ji-Hoon nhẹ giọng
Tuyết Nhi có vẻ đã dần quen với sự xuất hiện đột ngột ấy, nên cô chỉ nhẹ nhàng quay lại nhìn. Lần này lại khác, những lần trước cô giật mình, lại còn có chút hoảng, lần này lại khác, cô chỉ mỉn cười nhìn anh ta. Như ánh nắng nhẹ nhàng trên lá làm tan đi sự lạnh giá của băng tuyết.
_Nảy giờ tôi cũng đâu có thấy anh đâu !
Tuyết Nhi tò mò
_Ban phụ trách ?cứ lôi kéo tôi mãi nên vào 1 chút rồi ra để yên tĩnh !
Ji-Hoon nói
_Thế đằng kia ồn ào, nên anh mới chạy qua. đây à !?
Tuyết Nhi hỏi
_Phải, mệt lắm mới ra được đây. ! Thư ký Ha phải tìm cách đánh lạc hướng bọn họ đấy, nên em không cần sợ ai trông thấy đâu, bởi bọn họ đang canh ở phòng nghỉ chân rồi !
Ji-Hoon vừa nói vừa cười đắc ý, nhưng lại có chút dịu dàng nuông chiều
Tuyết Nhi nghe thế, liền ngồi sang 1 bên, anh ta thấy thế liền tiến đến ngồi xuống ! Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên. Vì lần đầu thấy anh ta xuất hiện trong bộ dạng thế này "Trông trẻ ra mấy tuổi, đó giờ trông cứ như ông chú ấy !"
"1 người cứng nhắc như vậy, trông hôm nay cứ như người khác, hèn chi mấy nữ sinh khác hôm nay như chết đi sống lại. Áo thung, quần tây, và cả giày đầu tóc, và cái áo khoác kia, khiến anh ta như 1 phiên bản khác !!!" Tuyết Nhi cố tỏ ra bình tĩnh nhất, để không bị vẻ đẹp này hút hồn.
"Cơ nhưng mà....Nhưng mà ....Toàn thương hiệu nổi tiếng, cộng lại là rất nhiều tiền, 1 số à không 1234 không là ....Là rất nhiều số cơ, mà anh ta không tiết sao.....!!!! Đúng là người giàu có khác, nhiếu đấy mình ăn cả đời không biết hết không !!!! ~"
Tuyết Nhi từ từ đưa mắt nhìn Nương, tuy cũng có chút phấn khích thế, nhưng chỉ 2 thời gian thì cậu ấy lại trở lại bình thường "Cứ như lước qua ,thấy rồi ,thì không con đẹp trai nữa à ???? Nhìn cậu ấy trở lại bình thường rồi !" Tuyết Nhi nhìn xung quanh, mấy nữ sinh phía dưới chỉ hận là không ngồi phía trên !
Cô nhìn xung quanh, rồi nhìn lên, anh ta ngồi hàng ghế đầu, chỉ nhìn cái bóng dáng thoáng qua đó. Tim cô lại trở nên thao thức lạ thường, đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên.
_......
"Hôm nay em đẹp lắm ! ......." Tuyết Nhi nhìn dòng tin nhắn đó, có vẻ vẫn chưa load kịp nhỉ. Cho đến khi cô nhận ra, giật bắn người nhìn Hạ Nương, may thay cậu ấy đã chợp mắt vì hôm qua không ngủ được ! "Cái....Cái...Cái gì vậy, ông chú này bị điên à....!!!!!!!" mặt cô đỏ bừng lên, miệng ấp úng.
Tay run lên không vì lạnh, nhắn lại cho hắn ta "Anh điên à, nói gì thế hả !!!!!" dòng tin nhắn như rực lửa, còn anh ta chỉ gửi lại 1 cái icon cười trông hả hê lắm.
Cô nhìn vào cái biệt danh còn đang trống, đầu cô lại nảy ra 1 ý tưởng, xem như thêm bầu không khí ! vừa làm xong thì cô cười khúc khích trông vui như được kẹo.
Chỉ tiết anh ta không dùng mạng xã hội hay mấy cái diễn đàn, nên sẽ không thấy được thôi ! và cô cũng đang tò mò anh ta để biệt danh cô là gì, tên, hay gì đó... Cũng nghĩ đến việc anh ta sẽ chơi xỏ giống như cô thì có hơi đi xa dự tính....!
Cô phủi phủi đi cái suy nghĩ kia, nhìn bản thân phản chiếu ở kính, "lâu rồi không chụp ảnh nhỉ ? " cô nở nụ cười đưa tay cao, nhìn bức ảnh trong điện thoại, cô nở nụ cười, trông vui vẻ đăng trên trang cá nhân.
"Trông chân váy dài, và áo thung màu nhẹ thế này đẹp nhỉ, sáng ai cũng hỏi !" Cô sờ nhẹ cái khăn quàng trên cổ, "ấm quá ! thật may khi mình làm thành công ngay cái đầu tiên !!!" Lần trước ngoài làm cho mấy bé ở nhà, thì cô đã tự tay làm 1 cái quàng cổ.
Tuyết Nhi nhìn vào bức ảnh, " lâu lâu xỏa tóc hiệu ứng cũng khá tốt ấy chứ, hợp với bộ đồ này nên phải lưu lại thôi !" trông phấn khích.
Chuyến đi này đường đi khá xa, lại có tuyết rơi, tuy không nhiều nhưng lại ảnh hưởng đến tốc độ. Cứ ngỡ sẽ đúng như kế hoạch, nhưng đi đã nữa ngày xuất phát khoảng 8 giờ, nhưng 12 giờ thì mới đến trạm dừng chân.
Mọi người ai ấy trông cũng còn khá nhiều năng lượng, xuống xe thì tuyết cũng ngừng rơi. Cô hít lấy hít để cái không khí này tuy lạnh nhưng thoải mái hơn khi trên xe, theo kịp các xe khác nên trạm nghĩ to mấy cũng thấy chật kín người.
_Đúng là cái không khí đi chơi rồi ...
Nhưng mình lại không muốn che vào chỗ chật kín đó đâu, mệt lắm ~ Nương đâu mất rồi không biết ?
Tuyết Nhi nhìn xung quanh
Năng đã lên nên trời cũng đã ấm đi phần nào, cô nhẹ nhàng tháo cái khăn choàng ra, đi xung quanh.
_Còn nữa tiếng nữa, từ từ hít thở thôi may mình đã ăn sáng, không lại chen vào có khi lại ngất luôn cũng nên !
Cô xem điện thoại, rồi đi dạo xung quanh, đến 1 nơi yên tĩnh tuy không xa nhưng cảnh lại đẹp vô cùng. Nhìn lại vẫn thấy trạm cô mới yên tâm đi tiếp, ngồi xuống 1 cái ghế, cô ngước nhìn. Những cái lá còn sót lại bị đóng băng, nhành cây lấp lánh cùng với không khí này thì thoải mái vô cùng.
_Ra em ở đây, tối tìm em mãi !
Ji-Hoon nhẹ giọng
Tuyết Nhi có vẻ đã dần quen với sự xuất hiện đột ngột ấy, nên cô chỉ nhẹ nhàng quay lại nhìn. Lần này lại khác, những lần trước cô giật mình, lại còn có chút hoảng, lần này lại khác, cô chỉ mỉn cười nhìn anh ta. Như ánh nắng nhẹ nhàng trên lá làm tan đi sự lạnh giá của băng tuyết.
_Nảy giờ tôi cũng đâu có thấy anh đâu !
Tuyết Nhi tò mò
_Ban phụ trách ?cứ lôi kéo tôi mãi nên vào 1 chút rồi ra để yên tĩnh !
Ji-Hoon nói
_Thế đằng kia ồn ào, nên anh mới chạy qua. đây à !?
Tuyết Nhi hỏi
_Phải, mệt lắm mới ra được đây. ! Thư ký Ha phải tìm cách đánh lạc hướng bọn họ đấy, nên em không cần sợ ai trông thấy đâu, bởi bọn họ đang canh ở phòng nghỉ chân rồi !
Ji-Hoon vừa nói vừa cười đắc ý, nhưng lại có chút dịu dàng nuông chiều
Tuyết Nhi nghe thế, liền ngồi sang 1 bên, anh ta thấy thế liền tiến đến ngồi xuống ! Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên. Vì lần đầu thấy anh ta xuất hiện trong bộ dạng thế này "Trông trẻ ra mấy tuổi, đó giờ trông cứ như ông chú ấy !"
"1 người cứng nhắc như vậy, trông hôm nay cứ như người khác, hèn chi mấy nữ sinh khác hôm nay như chết đi sống lại. Áo thung, quần tây, và cả giày đầu tóc, và cái áo khoác kia, khiến anh ta như 1 phiên bản khác !!!" Tuyết Nhi cố tỏ ra bình tĩnh nhất, để không bị vẻ đẹp này hút hồn.
"Cơ nhưng mà....Nhưng mà ....Toàn thương hiệu nổi tiếng, cộng lại là rất nhiều tiền, 1 số à không 1234 không là ....Là rất nhiều số cơ, mà anh ta không tiết sao.....!!!! Đúng là người giàu có khác, nhiếu đấy mình ăn cả đời không biết hết không !!!! ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.