Chương 96
Tuyết Nhiii
10/06/2023
Trong bóng tối, chẵng thấy gì ngoài 1 màu đen, Tuyết Nhi cảm thấy có chút lạnh và sự sợ hãi đang dân trong người. Cô cảm thấy chân mình rất lạnh cảm nhận được như đi chân trần, theo quán tính Tuyết Nhi cuối xuống nhìn.
Dưới chân cô là những thứ quái dị, mập mờ khó thấy. Dần chúng bò lên người cô, khiến cô la hét không ngừng !
Tuyết Nhi mở trừng mắt, mồ hôi nhễ nhại, cô nắm chặc lòng ngực mà hít thở khuôn mặt vẫn hiện rõ sự sợ hãi. Gió bên ngoài rít không ngừng như sắp có 1 trận bão tuyết, nhưng lại khiên cô dần trở nên hoảng loạn, cô thẳng tay giật phắt cái óng tiêm trên người ra, chạy tung cửa ra ngoài.
_!!!!!
Cô va phải 1 thứ gì đó to lớn, lúc này cô chỉ biết nhâm chặc mắt lại và run. Cho đến khi cái mùi hương quen thuộc thoáng qua, khi mở mắt nhìn thấy Park Ji-Hoon cô òa khóc lên như 1 đứa trẻ.
Anh cũng chẵng biết nên xử sự như thế nào cho tốt, chỉ biết ôm chặt lấy cô. Đặt nụ hôn đầu tiên của anh và cô lên trán, 1 cái và 1 cái nữa, vỗ về cô 1 cách nhẹ nhàng.
_Không sao ! không sao rồi, đừng khóc !
...****************...
Ji-Hoon đang ở ngoài với bác sĩ, Tuyết Nhi chỉ biết ngoan ngoãn ngồi trong giường bệnh, vẫn còn thút thít, mắt dường như sưng đỏ cả lên. Tuyết Nhi cố hít thở để lấy lại bình tĩnh vì vừa rồi cô lại bị mất kiểm soát.
Cạch
_Ổn rồi !!! đừng khóc nữa !
Ji-Hoon nhẹ nhàng nói
Bàn tay đó vuốt lấy khuôn mặt, sau đó lại xoa đầu. Tuyết Nhi cảm nhận thấy bàn tay đầy thô ráp đó không ngờ lại ấm áp dịu dàng đến như vậy, tim cô lại bắt đầu loạn nhịp.
_Em đã ngủ hơn 2 ngày rồi đó, bác sĩ bảo chỉ là em bị va đập và bị mất kiểm soát thôi ! nên cố gắn tịnh dưỡng sức khỏe cho tốt !
Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên, sau đó đưa tay chạm vào sau gáy, quả thực rất đau và đôi chân đứng không vững chứng tỏ cô đã ngủ rất lâu. Lại nhớ đến chuyện mình khóc như thế và anh ta lại hôn mình khiến mặt cô lại đỏ dần lên tay lại nắm chặt lấy cái chăn.
Lòng cô có chút bối rối không biết nên làm như thế nào, đột nhiên Ji-Hoon cất lời, lời nói và hành động đó khiến cô suy nghĩ rất nhiều.
_Em tỉnh dậy thì tốt, nghỉ ngơi xem mai thế nào thì chiều xuất viện nhé !
Lời nói nhẹ nhàng thâm tình khiến cô ngạc nhiên, và ngạc nhiên hơn khi đôi tay to lớn kia nắm chặc vai cô, và hôn trên trán. Giống như hành động thay cho lời nói, mắt cô và anh chạm nhau, trong đôi mắt kia như sâu thẩm 1 nỗi buồn khó nói. Chỉ nhẹ nhàng đỡ cô nghỉ ngơi !
"Phải rồi ....Lúc đó.....Mình nghe thấy tiếng anh ta....Hình như anh ta khóc thì phải, tiếng thở và tiếng bước chân nhanh mạnh như mãnh hổ, không chậm trễ và miệng còn nói gì đó !" Tuyết Nhi nhìn theo bóng lưng kia bước ra ngoài, và còn nhìn lại cô. Miệng còn thốt lên 1 lời chúc ngủ ngon sau đó mới yên tâm ra ngoài.
"Miệng anh ta...Lẩm bẩm gì đó, mình ....Mình không nhớ rõ ......Chỉ đơn giản 3 chữ.....Đừng xa anh ?!"
...****************...
Sáng hôm đó, thư ký Ha tuy trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn phải đứng co ro 1 góc. Nhìn mèo vờn chuột, tuy có chút không cam tâm nhưng vẫn phải đứng đấy, Ji-Hoon cầm bát cháu nóng vẫn đang bốc khói lên, tay thì cầm cái thìa.
4 mắt nhìn nhau, người ngoài nhìn không chừng tưởng họ đang đấu mắt với nhau. Tuyết Nhi vẫn không chịu mở miệng tay anh vẫn không rời cái thìa !
_Để tôi tự làm được ...~
Tuyết Nhi ngại ngùng
Ji-Hoon là 1 người không thích dài dòng, anh cũng chẵng trả lời thêm gì, chỉ bày ra khuôn mặt không 1 chút biến sắc. Đưa thìa đút cho cô, Tuyết Nhi mím môi chỉ biết ngoan ngoãn mở miệng trước cái khí thế kia, vừa ăn vừa ngại.
Tuy ép buột là thế, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng mà đút cho cô, tỉ mỉ nhẹ nhàng. Anh ta nhẹ nhàng thổi, cô nhìn anh ta dường như có chút say đắm.
_Ngoan lắm !
Anh ta xoa đầu cô như đứa trẻ, khen đứa trẻ ấy ăn ngoan.
_Trong lúc em bất tỉnh, cơn sốt lại phát lên, người em nóng như lửa vậy. Hẳn đã gần hêt sức, nên ăn nhiều mới tốt !
Anh nhẹ nhàng đên gần khiến khuôn mặt cô ghé sát vào người anh, nhẹ nhàng vén tóc xem vết thương ở gáy. Tuy không nghiêm trong lắm nhưng vẫn phải tịnh dưỡng nhiều, khi nghe thấy mùi hương đó cô như bị cuống vào trong vậy.
"Khi ở gần anh ta, mình...Mình lại có cảm giác an tâm đến lại, và không còn khó chịu hay sợ hãi nữa.....!" lần này Tuyết Nhi không còn sự phòng bị nào nữa tựa đầu vào người Ji-Hoon khiến anh bất chợt ngạc nhiên.
Sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Anh yêu rồi, anh yêu thân xác này rồi, nhưng đâu đó tâm hồn anh vẫn còn yêu người đó "Ân Ly" !
Dưới chân cô là những thứ quái dị, mập mờ khó thấy. Dần chúng bò lên người cô, khiến cô la hét không ngừng !
Tuyết Nhi mở trừng mắt, mồ hôi nhễ nhại, cô nắm chặc lòng ngực mà hít thở khuôn mặt vẫn hiện rõ sự sợ hãi. Gió bên ngoài rít không ngừng như sắp có 1 trận bão tuyết, nhưng lại khiên cô dần trở nên hoảng loạn, cô thẳng tay giật phắt cái óng tiêm trên người ra, chạy tung cửa ra ngoài.
_!!!!!
Cô va phải 1 thứ gì đó to lớn, lúc này cô chỉ biết nhâm chặc mắt lại và run. Cho đến khi cái mùi hương quen thuộc thoáng qua, khi mở mắt nhìn thấy Park Ji-Hoon cô òa khóc lên như 1 đứa trẻ.
Anh cũng chẵng biết nên xử sự như thế nào cho tốt, chỉ biết ôm chặt lấy cô. Đặt nụ hôn đầu tiên của anh và cô lên trán, 1 cái và 1 cái nữa, vỗ về cô 1 cách nhẹ nhàng.
_Không sao ! không sao rồi, đừng khóc !
...****************...
Ji-Hoon đang ở ngoài với bác sĩ, Tuyết Nhi chỉ biết ngoan ngoãn ngồi trong giường bệnh, vẫn còn thút thít, mắt dường như sưng đỏ cả lên. Tuyết Nhi cố hít thở để lấy lại bình tĩnh vì vừa rồi cô lại bị mất kiểm soát.
Cạch
_Ổn rồi !!! đừng khóc nữa !
Ji-Hoon nhẹ nhàng nói
Bàn tay đó vuốt lấy khuôn mặt, sau đó lại xoa đầu. Tuyết Nhi cảm nhận thấy bàn tay đầy thô ráp đó không ngờ lại ấm áp dịu dàng đến như vậy, tim cô lại bắt đầu loạn nhịp.
_Em đã ngủ hơn 2 ngày rồi đó, bác sĩ bảo chỉ là em bị va đập và bị mất kiểm soát thôi ! nên cố gắn tịnh dưỡng sức khỏe cho tốt !
Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên, sau đó đưa tay chạm vào sau gáy, quả thực rất đau và đôi chân đứng không vững chứng tỏ cô đã ngủ rất lâu. Lại nhớ đến chuyện mình khóc như thế và anh ta lại hôn mình khiến mặt cô lại đỏ dần lên tay lại nắm chặt lấy cái chăn.
Lòng cô có chút bối rối không biết nên làm như thế nào, đột nhiên Ji-Hoon cất lời, lời nói và hành động đó khiến cô suy nghĩ rất nhiều.
_Em tỉnh dậy thì tốt, nghỉ ngơi xem mai thế nào thì chiều xuất viện nhé !
Lời nói nhẹ nhàng thâm tình khiến cô ngạc nhiên, và ngạc nhiên hơn khi đôi tay to lớn kia nắm chặc vai cô, và hôn trên trán. Giống như hành động thay cho lời nói, mắt cô và anh chạm nhau, trong đôi mắt kia như sâu thẩm 1 nỗi buồn khó nói. Chỉ nhẹ nhàng đỡ cô nghỉ ngơi !
"Phải rồi ....Lúc đó.....Mình nghe thấy tiếng anh ta....Hình như anh ta khóc thì phải, tiếng thở và tiếng bước chân nhanh mạnh như mãnh hổ, không chậm trễ và miệng còn nói gì đó !" Tuyết Nhi nhìn theo bóng lưng kia bước ra ngoài, và còn nhìn lại cô. Miệng còn thốt lên 1 lời chúc ngủ ngon sau đó mới yên tâm ra ngoài.
"Miệng anh ta...Lẩm bẩm gì đó, mình ....Mình không nhớ rõ ......Chỉ đơn giản 3 chữ.....Đừng xa anh ?!"
...****************...
Sáng hôm đó, thư ký Ha tuy trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn phải đứng co ro 1 góc. Nhìn mèo vờn chuột, tuy có chút không cam tâm nhưng vẫn phải đứng đấy, Ji-Hoon cầm bát cháu nóng vẫn đang bốc khói lên, tay thì cầm cái thìa.
4 mắt nhìn nhau, người ngoài nhìn không chừng tưởng họ đang đấu mắt với nhau. Tuyết Nhi vẫn không chịu mở miệng tay anh vẫn không rời cái thìa !
_Để tôi tự làm được ...~
Tuyết Nhi ngại ngùng
Ji-Hoon là 1 người không thích dài dòng, anh cũng chẵng trả lời thêm gì, chỉ bày ra khuôn mặt không 1 chút biến sắc. Đưa thìa đút cho cô, Tuyết Nhi mím môi chỉ biết ngoan ngoãn mở miệng trước cái khí thế kia, vừa ăn vừa ngại.
Tuy ép buột là thế, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng mà đút cho cô, tỉ mỉ nhẹ nhàng. Anh ta nhẹ nhàng thổi, cô nhìn anh ta dường như có chút say đắm.
_Ngoan lắm !
Anh ta xoa đầu cô như đứa trẻ, khen đứa trẻ ấy ăn ngoan.
_Trong lúc em bất tỉnh, cơn sốt lại phát lên, người em nóng như lửa vậy. Hẳn đã gần hêt sức, nên ăn nhiều mới tốt !
Anh nhẹ nhàng đên gần khiến khuôn mặt cô ghé sát vào người anh, nhẹ nhàng vén tóc xem vết thương ở gáy. Tuy không nghiêm trong lắm nhưng vẫn phải tịnh dưỡng nhiều, khi nghe thấy mùi hương đó cô như bị cuống vào trong vậy.
"Khi ở gần anh ta, mình...Mình lại có cảm giác an tâm đến lại, và không còn khó chịu hay sợ hãi nữa.....!" lần này Tuyết Nhi không còn sự phòng bị nào nữa tựa đầu vào người Ji-Hoon khiến anh bất chợt ngạc nhiên.
Sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Anh yêu rồi, anh yêu thân xác này rồi, nhưng đâu đó tâm hồn anh vẫn còn yêu người đó "Ân Ly" !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.