Chương 120: Đều ước thành thực ?
Tuyết Nhiii
22/06/2023
"Chân mình....Sao nó tê, tê, cái cảm giác khó chịu mà.... Khó chịu quá...Sao mà bị có 1 chân ta......!"
_Ưm~
Tuyết Nhi vươn người nhưng chân trái lại chẵng nhút nhích được.
Cô mắt nhắm mắt mở, ngồi dậy mò mẫm, chỉ sờ thấy có thứ gì cưng cứng, lại mềm mềm "Đây chẵng phải là loại vải cao cấp trong truyền thuyết sao ???".
Mắt nhắm mắt mở, cứ ngơ ngơ mà lần tìm. Cho đến khi "Gì vậy.....Sao giống mặt người quá ! Ma sao~ thôi đừng dọa....."
Ánh nắng chói chang rọi vào phòng khiến Tuyết Nhi không mở nổi mắt, chỉ thấy le lói, bên ánh sáng kia. 1 người đàn ông tuy có mặt đồ nhưng lại trong rất cường tráng.
"Ông trời ơi ! mới sáng mà ông ban cho con cái gì thế ~ không nhẽ ông biến ước mơ của con trong 1 đêm thành hiện thực sao !!!!"
Tuyết Nhi mơ mơ, màng màng cứ ngỡ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng, ban cho cô 1 thiên sứ làm người thương "Nhưng sao nhìn kĩ lại trông quen quen !!!!".
Cô khó khăn rút cái chân đáng thương từ dưới lưng anh ta ra, xoa bóp cái chân 1 chút. Dụi dụi mắt để xác nhận lần nữa "Ưm~ Đẹp trai quá.....!"
"Đẹp trai quá ~ Nên nhìn y hệt Park Ji-Hoon !!!!~"Vừa nghĩ thầm trong bụng, Mà Tuyết Nhi đã cười tít mắt.
Nhưng dường như hoạt động trong cơ thể đã dần nổ máy. Cô mở bừng mắt, nhìn châm chú người nằm trên giường.
Xoa xoa 2 mắt để xác nhận lần nữa. Khi xác nhận đúng người, Tuyết Nhi mới run run "Mặt dù không xảy ra chuyện gì....Nhưng ngủ chung giường thì lại có chuyện mất !!!!"
Cô rón rén, nhẹ nhàng đặt chân xuống giường, chuẩn bị cách xa cái giường chục mét.
_Ưm~ Đi đâu !!!!!!
Bõng Ji-Hoon cũng còn mơ mơ màng màng, ngoài say men, lại còn say ngủ, anh ta bổ nhào đến ôm lấy eo Tuyết Nhi. Tuyết Nhi giật mình, đỏ cả mặt, mà run run trông sợ sệt, mím môi cố không phát ra âm thanh,từ từ tháo tay anh ta ra.
Vừa đi được vài bước, Ji-Hoon không biết đã thức hay còn mộng, mà lại ôm chặt lấy Tuyết Nhi.
_!!!!!!!
"Ôi mẹ ơi....Mới sáng mà làm gì vậy !!!!!!! cứu tôiiiiii!!!!!! Ji-Hoon ôm chặt lấy Tuyết Nhi mà ngã nhào ra đất. Tuyết Nhi lại trông rất sợ hãi nhưng xem mặt anh ta lại ngủ rất ngon lành.
Cô cố dím đi âm thanh đang chuẩn bị thoát ra từ cổ họng. Nhưng anh ta cứ nhất quyết ôm chặt lấy cô, lại còn như đang nhõng nhẽo.
_Mẹ ơi ~
_Tôi không phải mẹ anh đâu !!!!!!!
Đang cố tách anh ta khỏi người, lại có thứ khiến cô giật mình. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và hơn nữa là tiếng của bà Kim.
_Ji-Hoon à !?
_Dậy chưa ! ta đi ngang nghe tiếng gì đấy !
_Đêm cũng hét lớn !!! Đừng có mà ức hiếp con người ta đấy !!!!!
"Không...Không không bà ơi !!!! Anh ta không làm gì hết đừng hiểu như vậy mà!!!!" Tuyết Nhi vùng vẫy hồi lâu mới tách được tay Ji-Hoon ra.
Nhưng càng làm càng chặt, ngày 1 anh lại lại siết chặt hơn, lại còn hít hà dưới bụng cô, khiến mặt cô đỏ như quả cà chua chín.
_!!!!!!
_KHÔNG ĐƯỢCCCCCC !!!!!
Bõng Tuyết Nhi hét lớn, khiến bà Kim bên ngoài giật mình mà xông vào .
_Chuyện gì !!!!
Trước mắt bà Kim là 1 đôi trai gái đang quấn lấy nhau dưới nền sàn. 1 người đang muốn òa khóc, còn 1 người lại đang ngủ say.
Bà Kim tuy trong lòng lại vui mừng khôn xiết, nhưng lại khó chịu, cau có đi đến. Véo tai của Ji-Hoon giơ cao lên, khiến anh tĩnh giấc ngay vì đau mà kiêu lên thành tiếng.
_Đau !!! Con đau đó nội !
Tuyết Nhi lúc này dường như là mèo con bị dọa sợ, nhanh chân mà nấp sau lưng bà Kim.
_Con xem con vừa làm gì vậy ???
_Dọa con người ta phát khiếp !!!
Sau hồi giảng hòa, xem như Ji-Hoon đã được rửa mặt bằng từ ngữ. Sau khi xem như là bị giáo huấn 1 trận, Ji-Hoon chỉ im lặng cho đến khi bà Kim rời đi.
Tuyết Nhi chỉ đứng ngay cửa nhìn anh, "Anh ta có đang nổi giận không ? hay mình...Mình sẽ bị anh ta mắng cho 1 trận, xong lại kiêu fan nữ của anh ta tẩn cho mình 1 trận !!!!"
Hình ảnh Ji-Hoon hiện lên từ tươi cười dần chuyển sang khuôn mặt nhe nanh múa vuốt, trông lại không khác gì con hổ mẹ hung hăng đâu chứ.
_Ưm~
Tuyết Nhi vươn người nhưng chân trái lại chẵng nhút nhích được.
Cô mắt nhắm mắt mở, ngồi dậy mò mẫm, chỉ sờ thấy có thứ gì cưng cứng, lại mềm mềm "Đây chẵng phải là loại vải cao cấp trong truyền thuyết sao ???".
Mắt nhắm mắt mở, cứ ngơ ngơ mà lần tìm. Cho đến khi "Gì vậy.....Sao giống mặt người quá ! Ma sao~ thôi đừng dọa....."
Ánh nắng chói chang rọi vào phòng khiến Tuyết Nhi không mở nổi mắt, chỉ thấy le lói, bên ánh sáng kia. 1 người đàn ông tuy có mặt đồ nhưng lại trong rất cường tráng.
"Ông trời ơi ! mới sáng mà ông ban cho con cái gì thế ~ không nhẽ ông biến ước mơ của con trong 1 đêm thành hiện thực sao !!!!"
Tuyết Nhi mơ mơ, màng màng cứ ngỡ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng, ban cho cô 1 thiên sứ làm người thương "Nhưng sao nhìn kĩ lại trông quen quen !!!!".
Cô khó khăn rút cái chân đáng thương từ dưới lưng anh ta ra, xoa bóp cái chân 1 chút. Dụi dụi mắt để xác nhận lần nữa "Ưm~ Đẹp trai quá.....!"
"Đẹp trai quá ~ Nên nhìn y hệt Park Ji-Hoon !!!!~"Vừa nghĩ thầm trong bụng, Mà Tuyết Nhi đã cười tít mắt.
Nhưng dường như hoạt động trong cơ thể đã dần nổ máy. Cô mở bừng mắt, nhìn châm chú người nằm trên giường.
Xoa xoa 2 mắt để xác nhận lần nữa. Khi xác nhận đúng người, Tuyết Nhi mới run run "Mặt dù không xảy ra chuyện gì....Nhưng ngủ chung giường thì lại có chuyện mất !!!!"
Cô rón rén, nhẹ nhàng đặt chân xuống giường, chuẩn bị cách xa cái giường chục mét.
_Ưm~ Đi đâu !!!!!!
Bõng Ji-Hoon cũng còn mơ mơ màng màng, ngoài say men, lại còn say ngủ, anh ta bổ nhào đến ôm lấy eo Tuyết Nhi. Tuyết Nhi giật mình, đỏ cả mặt, mà run run trông sợ sệt, mím môi cố không phát ra âm thanh,từ từ tháo tay anh ta ra.
Vừa đi được vài bước, Ji-Hoon không biết đã thức hay còn mộng, mà lại ôm chặt lấy Tuyết Nhi.
_!!!!!!!
"Ôi mẹ ơi....Mới sáng mà làm gì vậy !!!!!!! cứu tôiiiiii!!!!!! Ji-Hoon ôm chặt lấy Tuyết Nhi mà ngã nhào ra đất. Tuyết Nhi lại trông rất sợ hãi nhưng xem mặt anh ta lại ngủ rất ngon lành.
Cô cố dím đi âm thanh đang chuẩn bị thoát ra từ cổ họng. Nhưng anh ta cứ nhất quyết ôm chặt lấy cô, lại còn như đang nhõng nhẽo.
_Mẹ ơi ~
_Tôi không phải mẹ anh đâu !!!!!!!
Đang cố tách anh ta khỏi người, lại có thứ khiến cô giật mình. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và hơn nữa là tiếng của bà Kim.
_Ji-Hoon à !?
_Dậy chưa ! ta đi ngang nghe tiếng gì đấy !
_Đêm cũng hét lớn !!! Đừng có mà ức hiếp con người ta đấy !!!!!
"Không...Không không bà ơi !!!! Anh ta không làm gì hết đừng hiểu như vậy mà!!!!" Tuyết Nhi vùng vẫy hồi lâu mới tách được tay Ji-Hoon ra.
Nhưng càng làm càng chặt, ngày 1 anh lại lại siết chặt hơn, lại còn hít hà dưới bụng cô, khiến mặt cô đỏ như quả cà chua chín.
_!!!!!!
_KHÔNG ĐƯỢCCCCCC !!!!!
Bõng Tuyết Nhi hét lớn, khiến bà Kim bên ngoài giật mình mà xông vào .
_Chuyện gì !!!!
Trước mắt bà Kim là 1 đôi trai gái đang quấn lấy nhau dưới nền sàn. 1 người đang muốn òa khóc, còn 1 người lại đang ngủ say.
Bà Kim tuy trong lòng lại vui mừng khôn xiết, nhưng lại khó chịu, cau có đi đến. Véo tai của Ji-Hoon giơ cao lên, khiến anh tĩnh giấc ngay vì đau mà kiêu lên thành tiếng.
_Đau !!! Con đau đó nội !
Tuyết Nhi lúc này dường như là mèo con bị dọa sợ, nhanh chân mà nấp sau lưng bà Kim.
_Con xem con vừa làm gì vậy ???
_Dọa con người ta phát khiếp !!!
Sau hồi giảng hòa, xem như Ji-Hoon đã được rửa mặt bằng từ ngữ. Sau khi xem như là bị giáo huấn 1 trận, Ji-Hoon chỉ im lặng cho đến khi bà Kim rời đi.
Tuyết Nhi chỉ đứng ngay cửa nhìn anh, "Anh ta có đang nổi giận không ? hay mình...Mình sẽ bị anh ta mắng cho 1 trận, xong lại kiêu fan nữ của anh ta tẩn cho mình 1 trận !!!!"
Hình ảnh Ji-Hoon hiện lên từ tươi cười dần chuyển sang khuôn mặt nhe nanh múa vuốt, trông lại không khác gì con hổ mẹ hung hăng đâu chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.