Chương 136: Rốt cuộc là ai!
Tuyết Nhiii
08/07/2023
Trời đã dần sụp tối, bên ngoài chỉ còn chút dư âm của ánh nắng, chỉ còn le lói chút sắc màu.
Sau khi đón tiếp vị khách cuối cùng, Tuyết Nhi dọn dẹo sạch sẽ thu gom chuẩn bị về. Và không quên mang theo 2 món quà cảm mơn.
Renggggg
"Gì chứ!, đóng cửa rồi nhé! đừng ai đến nữa đấy!" Tuyết Nhi chần chừ tìm điện thoại trong túi.
_Tớ nghe! tớ sắp về rồi, gọi làm gì vậy?!
_Sao á! lại có người tìm à! bảo họ đợi tí được không?! tớ sắp về đến rồi!
Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên.
Ji-Hoon anh ta đứng im, khuôn mặt có gì đó không ổn, dần dần nó trở nên nghiêm trọng. Giác quan của anh ta, thân là 1 mafia giấu kín nó nhắt nhở anh dường như có gì đó chẵng lành.
_Có người tìm sao?!
Ji-Hoon nhỏ giọng.
_Ừm! Là 2 người hôm trước! mà tôi có quen ai ở đây ngoài, anh và bạn tôi đâu!
Tuyết Nhi có chút hoang mang.
Nhìn Tuyết Nhi vẫn còn bình tĩnh đến vậy, anh liền có chút lo lắng. Nhìn bên ngoài trời đã sụp tối, anh lại có cảm giác chẵng lành, dường như có chút nguy hiểm đang rình rập.
_Tôi đưa em về!
_Sao chứ!!! đã trễ rồi, anh có công việc thì nên về trước!
_Tôi về 1 mình cũng được mà!
Tuyết Nhi ngạc nhiên nói.
_Không sao! tôi đưa em về....Trời tối!
_Nguy hiểm lắm!
Ji-Hoon đột nhiên hạ giọng.
Cái chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng đó, như muốn đi xuyên qua trái tim của người con gái đó. Cô bất động nhìn anh, khuôn mặt bõng chốt trở nên đỏ dần lên, khó có thể giấu đi.
Cô không trả lời, không rõ đồng ý hay không đồng ý, nhưng cứ im lặng mà bước ra ngoài.
_Tạm biệt mấy đứa! Mai...Mai chị đến nhé!
Tuyết Nhi nhẹ nói, vẫy vẫy tay.
Cạch.
_Chúng....Chúng ta về thôi!
Tuyết Nhi ấp úng, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng.
Ji-Hoon chậm rãi mà bước theo sau Tuyết Nhi, đôi chút lại tiến lên song song nhau, lại có lúc anh đi phía trước còn cô lại phía sau.
Cứ thế trên con đường dài, kẻ trước người sau. Nhưng trông Tuyết Nhi vẫn có chút gấp gáp.
Vừa đúng lúc đến cổng ký túc, vừa thấy bóng lưng Hạ Nương Tuyết Nhi lại nhanh chóng chạy nhanh đến. Đúng lúc Ji-Hoon lại nhìn thấy chiếc xe kì lạ phía xa đang dần chạy đi.
_Nương!!!!
Tuyết Nhi hét lớn.
Hạ Nương nghe thấy âm thanh cũng quay người, trở lại cổng.
_Cậu về trễ quá!, bọn họ vừa đi luôn ấy!
Hạ Nương thất vọng nói.
_Ai chứ! thật tình tớ không quen ai ngoài cậu ra!
Tuyết Nhi bực dọc.
_Không phải em nói còn có tôi sao!?
Ji-Hoon khó hiểu.
_....
_Không! ý tôi là quen biết sâu xa ấy!
_Nếu kể anh là tôi phải kể cả thư ký Ha và bac Phong...vv...Cơ đấy!
Tuyết Nhi khó hiểu nói.
Ji-Hoon cũng chỉ biết im lặng đứng 1 bên nghe phân tích, dẫn chứng của Tuyết Nhi. Nhưng anh vẫn đang suy nghĩ về 2 người lạ mặt ban nảy.
_Em mau mau vào trong đi!
_Khuya rồi!
Ji-Hoon nhẹ đẩy Tuyết Nhi vào trong, khuôn mặt anh dường như đã nghĩ ra gì đó. Tuy không để lộ ra dù chỉ 1 nét, nhưng có thể cảm thấy rằng anh thật sự đang lo lắng.
Thấy anh hối thúc như vậy, trời cũng đã tối, cô cũng đành ngoan ngoãn nghe lời, cùng Nương đi vào trong.
Anh ta đứng đấy, cho đến khi thấy Tuyết Nhi đã đi vào trong, anh mới nhẹ người. Lúc này mới để lộ khuôn mặt kì lạ, nhìn xung quanh rồi mới yên tâm rời đi.
_Nè! chuyện đó kể sau đi! không chừng người ta tìm nhằm người hay gì đó thôi!
_Cậu kể chuyện 2 người hẹn hò cho tớ nghe hôm trước đi! Chẵng phải cậu hứa kể tớ nghe sao!
Nương tò mò.
Trên hành lang dài, Tuyết Nhi có chút lo lắng, lại để tâm đến chuyện khi nảy " Mấy người tim mình là ai vậy!?, còn vì sao anh ấy....Lại có vẻ như đang lo lắng gì đó!"
Cô không kìm được nhìn ra hướng cổng, nhưng đã không còn thấy bóng dáng anh nữa. Đang phân tâm suy nghĩ lại bị Nương kéo về.
_Cậu nhìn gì vậy! có nhớ tớ sẽ là con ma bám theo cậu không!!!!!
Nương hạ giọng.
_Thôi!!! tớ quên sạch rồi!
Tuyết Nhi vờ nói.
_Cậu nói xạo nhé! mới có mấy hôm sao mà quên được!
_Cậu đứng lại cho tớ!
Sau khi đón tiếp vị khách cuối cùng, Tuyết Nhi dọn dẹo sạch sẽ thu gom chuẩn bị về. Và không quên mang theo 2 món quà cảm mơn.
Renggggg
"Gì chứ!, đóng cửa rồi nhé! đừng ai đến nữa đấy!" Tuyết Nhi chần chừ tìm điện thoại trong túi.
_Tớ nghe! tớ sắp về rồi, gọi làm gì vậy?!
_Sao á! lại có người tìm à! bảo họ đợi tí được không?! tớ sắp về đến rồi!
Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên.
Ji-Hoon anh ta đứng im, khuôn mặt có gì đó không ổn, dần dần nó trở nên nghiêm trọng. Giác quan của anh ta, thân là 1 mafia giấu kín nó nhắt nhở anh dường như có gì đó chẵng lành.
_Có người tìm sao?!
Ji-Hoon nhỏ giọng.
_Ừm! Là 2 người hôm trước! mà tôi có quen ai ở đây ngoài, anh và bạn tôi đâu!
Tuyết Nhi có chút hoang mang.
Nhìn Tuyết Nhi vẫn còn bình tĩnh đến vậy, anh liền có chút lo lắng. Nhìn bên ngoài trời đã sụp tối, anh lại có cảm giác chẵng lành, dường như có chút nguy hiểm đang rình rập.
_Tôi đưa em về!
_Sao chứ!!! đã trễ rồi, anh có công việc thì nên về trước!
_Tôi về 1 mình cũng được mà!
Tuyết Nhi ngạc nhiên nói.
_Không sao! tôi đưa em về....Trời tối!
_Nguy hiểm lắm!
Ji-Hoon đột nhiên hạ giọng.
Cái chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng đó, như muốn đi xuyên qua trái tim của người con gái đó. Cô bất động nhìn anh, khuôn mặt bõng chốt trở nên đỏ dần lên, khó có thể giấu đi.
Cô không trả lời, không rõ đồng ý hay không đồng ý, nhưng cứ im lặng mà bước ra ngoài.
_Tạm biệt mấy đứa! Mai...Mai chị đến nhé!
Tuyết Nhi nhẹ nói, vẫy vẫy tay.
Cạch.
_Chúng....Chúng ta về thôi!
Tuyết Nhi ấp úng, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng.
Ji-Hoon chậm rãi mà bước theo sau Tuyết Nhi, đôi chút lại tiến lên song song nhau, lại có lúc anh đi phía trước còn cô lại phía sau.
Cứ thế trên con đường dài, kẻ trước người sau. Nhưng trông Tuyết Nhi vẫn có chút gấp gáp.
Vừa đúng lúc đến cổng ký túc, vừa thấy bóng lưng Hạ Nương Tuyết Nhi lại nhanh chóng chạy nhanh đến. Đúng lúc Ji-Hoon lại nhìn thấy chiếc xe kì lạ phía xa đang dần chạy đi.
_Nương!!!!
Tuyết Nhi hét lớn.
Hạ Nương nghe thấy âm thanh cũng quay người, trở lại cổng.
_Cậu về trễ quá!, bọn họ vừa đi luôn ấy!
Hạ Nương thất vọng nói.
_Ai chứ! thật tình tớ không quen ai ngoài cậu ra!
Tuyết Nhi bực dọc.
_Không phải em nói còn có tôi sao!?
Ji-Hoon khó hiểu.
_....
_Không! ý tôi là quen biết sâu xa ấy!
_Nếu kể anh là tôi phải kể cả thư ký Ha và bac Phong...vv...Cơ đấy!
Tuyết Nhi khó hiểu nói.
Ji-Hoon cũng chỉ biết im lặng đứng 1 bên nghe phân tích, dẫn chứng của Tuyết Nhi. Nhưng anh vẫn đang suy nghĩ về 2 người lạ mặt ban nảy.
_Em mau mau vào trong đi!
_Khuya rồi!
Ji-Hoon nhẹ đẩy Tuyết Nhi vào trong, khuôn mặt anh dường như đã nghĩ ra gì đó. Tuy không để lộ ra dù chỉ 1 nét, nhưng có thể cảm thấy rằng anh thật sự đang lo lắng.
Thấy anh hối thúc như vậy, trời cũng đã tối, cô cũng đành ngoan ngoãn nghe lời, cùng Nương đi vào trong.
Anh ta đứng đấy, cho đến khi thấy Tuyết Nhi đã đi vào trong, anh mới nhẹ người. Lúc này mới để lộ khuôn mặt kì lạ, nhìn xung quanh rồi mới yên tâm rời đi.
_Nè! chuyện đó kể sau đi! không chừng người ta tìm nhằm người hay gì đó thôi!
_Cậu kể chuyện 2 người hẹn hò cho tớ nghe hôm trước đi! Chẵng phải cậu hứa kể tớ nghe sao!
Nương tò mò.
Trên hành lang dài, Tuyết Nhi có chút lo lắng, lại để tâm đến chuyện khi nảy " Mấy người tim mình là ai vậy!?, còn vì sao anh ấy....Lại có vẻ như đang lo lắng gì đó!"
Cô không kìm được nhìn ra hướng cổng, nhưng đã không còn thấy bóng dáng anh nữa. Đang phân tâm suy nghĩ lại bị Nương kéo về.
_Cậu nhìn gì vậy! có nhớ tớ sẽ là con ma bám theo cậu không!!!!!
Nương hạ giọng.
_Thôi!!! tớ quên sạch rồi!
Tuyết Nhi vờ nói.
_Cậu nói xạo nhé! mới có mấy hôm sao mà quên được!
_Cậu đứng lại cho tớ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.